Chương 592: Đổi Cổ (1)

“Thông qua con đường bí mật này, hắn ta tiến vào phúc địa Lang Gia, gặp được địa linh. Sau khi trao đổi ám hiệu, địa linh Lang Gia đúng hẹn, luyện ba con cổ trùng.”

“Mã Hồng Vận có được ba con cổ trùng, lại tu dưỡng hoàn hảo, trở lại rừng đá, đại phát thần uy, chuyển bại thành thắng, quét sạch làm lại, cuối cùng lần thứ hai leo lên bảo vị chúa tể Vương Đình.”

Phương Nguyên vừa đi vừa nhớ lại.

Sau đó, hai mắt hắn sáng lên, dừng lại trước một cột đá màu tím.

Cột đá này nhìn rất bình thường, nhưng gốc của nó lại là một khối đá, đỉnh trơn nhẵn như ghế băng.

Năm đó, sau khi Mã Hồng Vận thất bại, bị quân địch truy sát, đã bị thương nặng sắp chết. Hắn ta trốn đến đây xem như đã cùng đường mạt lộ.

Hắn ta ngồi vào băng ghế đá này, ôm lấy cột đá, ngửa đầu nhìn trời.

Đột nhiên, hắn ta cảm giác cột đá này có dung mạo giống với ái thê của hắn ta.

Thần chí của hắn ta gần như hôn mê, dùng bàn tay đầy máu của mình vuốt ve cột đá, thâm tình kêu lên: “Liên Vân ơi Liên Vân, ta thật hối hận vì không nghe lời khuyên của nàng. Ta muốn nhìn thấy nàng, muốn ở ngay trước mặt nàng, nói với nàng rằng: Ta yêu nàng, ta sai rồi...”

Lúc này, kẻ địch đã đuổi đến, mắt thấy mã đao đã giơ cao.

Nhưng sau một khắc.

Mã Hồng Vận đột nhiên biến mất. Hắn ta đã tiến vào phúc địa Lang Gia.

Phương Nguyên ngồi trên băng đá, dựa lưng vào trụ đá, sau đó đưa mắt nhìn lên trời.

Hắn không phát hiện cột đá này có chỗ giống phụ nữ gì cả.

Phương Nguyên bật cười: “Xem ra Mã Hồng Vận là nhìn vật nhớ người, trong lòng tưởng niệm sâu nặng, nhìn cái gì cũng biến thành Triệu Liên Vân.”

Triệu Liên Vân là kỳ nữ, ngày sau thành tựu cổ tiên Trí đạo, là người vợ hiền của Mã Hồng Vận, trợ giúp hắn ta tính toán mưu đồ. Nhưng bây giờ, nàng ta bất quá chỉ là một đứa bé gái mà thôi.

Phương Nguyên lấy ra một con dao, cắt một vết, máu tươi nhỏ xuống trụ đá màu tím.

Trụ đá màu tím này đã từng được Đạo Thiên Ma Tôn cài cổ trùng thần bí vào. Máu chỉ là tiêu chuẩn đầu tiên mở ra con đường, còn có tiêu chuẩn thứ hai, chính là hai lần nói ra chữ “muốn”.

Khi Phương Nguyên nói ra hai chữ này xong, cơ thể của hắn biến mất ngay lập tức, tầm mắt thay đổi kịch liệt.

Đợi đến khi hắn phản ứng kịp, hắn phát hiện mình đang ở trong một căn phòng.

Trong phòng, lò đan đang được đốt, màn che hình rồng, đèn hạc, chu sa màu đỏ thắm.

Một ông cụ dáng vẻ tiên phong đạo cốt đang ngồi xếp bằng trên vân sàng, mắt nhắm dưỡng thần.

Thân hình của ông gầy gò, tóc trắng như tuyết, râu rũ xuống ngực, diện mạo hồng nhuận như trẻ con, người mặc một chiếc áo bào rộng, hai tay áo bồng bềnh.

“Hậu nhân Ma Tôn Thường Sơn Âm đến đây bái kiến.” Phương Nguyên dùng tay phải xoa ngực, hơi thi lễ.

“Ngươi tên Thường Sơn Âm?” Ông cụ mở mắt, ánh mắt lóe tinh mang, quét mắt nhìn Phương Nguyên, đánh giá: “Túi da của ngươi khá thú vị. Ừm, là dùng da người, còn có Quý Mai Tử, cỏ Thu Thanh. Ồ, còn có cổ Đan Hỏa, cổ Dược Lực, còn có một số...”

Địa linh cau mày, dùng tay vuốt râu, biểu hiện do dự.

Ông liếc mắt một cái đã thấy ngay Phương Nguyên đang ngụy trang, thậm chí quan sát chỉ một lúc đã nhìn thấy nội dung bí phương cổ Da Người.

“Nhóc con, ngươi có đổi bí phương cổ trùng này không? Ta sẽ dùng cổ trùng ngang hàng để trao đổi. Hoặc ngươi có thể lựa chọn một bí phương cổ trùng ngang tầm với nó. A, đúng rồi. Ám hiệu, đối ám hiệu.” Nói phân nửa, địa linh mới bừng tỉnh, vỗ trán một cái, nhớ đến còn có ám hiệu.

Phương Nguyên nhún vai: “Năm đó Ma Tôn còn ước định ám hiệu sao? Vậy thì không có ám hiệu rồi. còn bí phương cổ Da Người, bây giờ ta không thể đổi.”

“Ngươi không đổi? Vì sao?” Địa linh giận dữ, không khí trong phòng hạ xuống, áp lực nặng nề. Phương Nguyên không thể động đậy, toàn bộ xương cốt bị ép đến kêu lên ken két.

Nhưng hắn vẫn cười lạnh, lơ đễnh nói: “Ta không đổi đương nhiên là có lý do không đổi. Ngươi không cần biết.”

Địa linh cười nhạt: “Haha, nếu ngươi không đổi, vậy ta sẽ giam ngươi ở đây, lột da ngươi, nghiên cứu vài lần là có thể lấy ra được bí phương của ngươi thôi.”

“Không, ngươi sẽ không ra tay.” Phương Nguyên chắc chắn: “Ta là hậu nhân Ma Tôn. Để hoàn thành ước hẹn luyện chế ba cổ trùng năm đó, ngươi không thể bắt ta.”

Dựa theo lý giải tư duy ở địa cầu, địa linh tương đương với một chương trình thông minh.

Nhưng Trường Mao lão tổ biến thành địa linh, trí thông minh khá cao, am hiểu đe dọa người khác. Năm trăm năm trước, Mã Vận Hồng bị ông ta hù dọa đến sửng sốt, kết quả đánh mất cơ hội luyện chế tiên cổ quý báu, chỉ luyện được ba con cổ ngũ chuyển. Sau đó, Mã Hồng Vận hối tiếc không thôi. Sau khi thành tựu cổ Tiên, mỗi lần hắn ta nghĩ đến việc này, lần nào cũng chép miệng tiếc nuối.

“Ngươi.” Địa linh dựng râu trừng mắt, mắt phun ra lửa giận, giống như sắp giết người.

Nhưng Phương Nguyên vẫn không động đậy.

Ông cụ địa linh trừng mắt cả nửa ngày, bỗng giống một quả cầu da xì hơi, cả người uể oải xuống.

Sau đó vẻ mặt ông ta cầu xin, bước xuống vân sàng, đến trước mặt Phương Nguyên, kéo ống tay áo của hắn, mềm giọng cầu khẩn: “Anh bạn trẻ, xin ngươi thương xót ta, đổi cho ta bí phương này đi.”

Phương Nguyên im lặng.

Tình huống này là như thế nào? Trở mặt cũng nhanh quá đi.

"Chàng trai trẻ, mời ngài uống trà.”

Phương Nguyên ngồi vào chỗ địa linh ngồi lúc trước, im lặng nhìn tên địa linh dở hơi này.

Sau khi Phương Nguyên nói chuyện với địa linh mới hiểu được, thì ra địa linh này cực kỳ thích cất dấu bí phương, phát hiện ra bí phương tinh diệu sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để có được.

Nếu là người ngoài, địa linh đã xảo trá vơ vét tài sản từ lâu rồi. Nhưng đối với Phương Nguyên, hậu nhân của Ma Tôn, lão ta không dọa được, đành phải xuống giọng nhờ vả.

"Chàng thiếu niên anh tuấn à, trà có ngon không? Ngươi có thấy vui không? Nể tình chén trà này, ngươi hãy trao đổi cái bí phương cổ Da Người kia cho ta đi." Vẻ mặt địa linh Lang Gia cười lấy lòng, tễ mi lộng nhãn* với Phương Nguyên.

*tề mi lộng nhãn: nháy mắt, nháy mắt ra hiệu,...

Phương Nguyên im lặng uống trà.

Hình tượng của địa linh Lang Gia tiên phong đạo cốt, thần bí cường đại trong lòng hắn lúc đầu đang nhanh chóng sụp đổ.

"Chàng trai trẻ, xin ngươi hãy thương xót ta, thương xót lão già này. Cả đời ta phải sống ở nơi này, vô cùng buồn, cô đơn và đói khát. Mỗi ngày ta chỉ có thể đọc những bí phương này để giải khuây. Lẽ nào ngươi nhẫn tâm, tàn nhẫn từ chối lão già đáng thương như ta sao?" Râu tóc của địa linh bạc phơ giống như hình tượng của một ông cụ, nhìn chằm chằm Phương Nguyên.

"Này, ngươi tự giác một chút có được không. Ngươi là địa linh, không phải con người đâu nhé." Khóe mắt Phương Nguyên giật giật nói.

"Chàng trai trẻ, ngươi nói thế nào thì sẽ là như vậy. Chỉ cần ngươi có thể đổi bí phương với ta, ngươi muốn thế nào ta cũng chấp nhận." Ông cụ đá lông nheo với Phương Nguyên.

Phương Nguyên cố nén cảm giác muốn đạp bay tên này, hét lớn: "Không đổi là không đổi."

Toàn thân địa linh Lang Gia cứng đờ chốc lát, sau đó khóc rống lên, lăn lộn trên mặt đất: "Không, ta muốn. Ta muốn bí phương, ta muốn bí phương. Chàng trai, ngươi quá tàn nhẫn, quá độc ác, không có lòng đồng cảm. Đã nói đến như vậy mà vẫn không đổi. Đổi nó, ngươi có thể chết sao? Đổi đi mà."

"Thật là, đúng là trăm nghe không bằng một thấy..." Đầu Phương Nguyên đầy hắc tuyến (không biết nói gì hơn), những tưởng tượng trong lòng về hình tượng địa linh Lang Gia thần bí cường hãn vốn đã vỡ đầy đất, sau đó lại bị người hung hăng đạp thành mảnh vụn.

Chẳng qua, nó cũng thể hiện trái tim ngây thơ của địa linh.

Địa linh lăn lộn trên mặt đất vài vòng, gào khóc một lúc lâu, vẫn không thấy Phương Nguyên thay đổi chút nào.

Lão ta không thể làm gì khác là đứng lên, khuôn mặt đầy nước mắt, nước mũi, dính đầy cả vào râu tóc của lão ta.

"Chàng trai trẻ, lương tâm của ngươi quá xấu, quá tàn nhẫn, thật không hổ là người thừa kế của ma tôn..."

Vẻ mặt ông cụ u oán nhìn Phương Nguyên, giống như một oán phụ bị Phương Nguyên bội tình bạc nghĩa.

Rốt cuộc Phương Nguyên không chịu nổi ánh mắt như thế, rùng mình một cái, thở dài nói: "Thôi thôi, ta có thể đổi bí phương cổ Da Người cho ngươi. Nhưng mà phải đợi đến thời cơ chín muồi đã."

Chương 593: Đổi Cổ (2)

"Chàng trai trẻ, ngươi tốt quá. Ngươi thật là một người tốt. Vậy lúc nào thì thời cơ chín muồi thế?" Địa linh nhảy lên cao ba thước, vô cùng vui vẻ.

"Ha ha ha, năm trăm năm sau."

Lông mày của địa linh nhếch lên, kinh ngạc đáp: "Phải đợi lâu như vậy à..."

"Hừ, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của ta rồi. Thế nào? Ngươi không muốn đổi nữa à?"

"Đổi, sao lại không đổi chứ. Cho dù năm trăm năm ta cũng chờ được. Chàng trai trẻ, ta sẽ luôn chờ ngươi, đây là hứa hẹn cả đời của chúng ta đấy nhé." Ông lão thâm tình nói.

Phương Nguyên lấy tay che mặt, thở dài: "Chỗ ta còn có bí phương khác, muốn đổi một con cổ Thông Thiên."

Vừa nghe đến việc Phương Nguyên muốn cầu cạnh chính mình, sắc mặt của địa linh Lang Gia lập tức thay đổi, ưỡn ngực, đầu hơi ngửa ra sau, vẻ mặt kiêu ngạo: "Ồ, ngươi muốn đổi cổ Thông Thiên à..."

Lão ta lại tiếp tục chậm rãi nói: "Nói thật cho ngươi biết, chàng trai trẻ, chỗ ta có vô số bí phương. Nếu bí phương của ngươi ta đã có rồi, ta sẽ không đổi đâu."

Phương Nguyên tự tin cười: "Ông lão này, ngươi đã quá lạc hậu rồi. Cầm giấy bút tới đây, ta viết trước cho ngươi một bản."

Viết được một nửa, Phương Nguyên liền dừng bút không viết tiếp nữa.

"Viết đi, viết nhanh lên, còn có cái gì nữa?" Địa linh đứng ở bên cạnh, sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai, hai mắt tỏa ánh sáng. Lão ta chắc chắn, đây là một bản bí phương mới tinh, lão ta chưa thấy bao giờ.

"Đây chính là bí phương ngũ chuyển, cổ Thông Thiên của ngươi đâu?"

"Đây, đây." Địa linh khẽ vẫy tay, dịch chuyển một con cổ Thông Thiên đến bàn sách.

Phương Nguyên viết xong bí phương, liền luyện hóa cổ Thông Thiên, thu vào Không Khiếu.

Bên cạnh, địa linh đang vui rạo rực nhìn chằm chằm tờ bí phương.

Cổ trùng trong bí phương là cổ trùng mới mà nhóm cổ sư của thời kỳ năm trăm năm sau nghiên cứu ra. Khi năm khu vực hồn chiến, thời kỳ lửa chiến tranh thiêu đốt thế giới, các loại cổ mới liên tục xuất hiện.

Mỗi khi loạn thế xảy ra, thường xuất hiện cổ Tiên cửu chuyển.

Phương Nguyên có trí nhớ kiếp trước, tuy đã quên khá nhiều, nhưng trong đầu vẫn còn vô số bí phương.

Những bí phương này, nói khoa trương một chút, quả thực là dẫn đầu thời đại. Địa linh chưa từng thấy là chuyện đương nhiên.

"Chỗ ngươi có cổ Thần Niệm không?" Sau khi Phương Nguyên thu cổ Thông Thiên, lại hỏi.

"Có"

"Ngươi có đổi không?"

"Lẽ nào ngươi còn bí phương cổ trùng sao?" Địa linh vừa mừng vừa lo.

Phương Nguyên mỉm cười gật đầu, mở giấy bút ra, vùi đầu viết.

Nhưng lần này viết được một nửa, địa linh liền nở nụ cười: "Chàng trai trẻ, bí phương cổ trùng này của ngươi, chỗ ta đã có rồi."

"Ồ?" Phương Nguyên dừng bút lại, vẻ mặt hơi kinh ngạc.

Hắn không cho là địa linh nói dối. Địa linh rất ngây thơ, nói là có, không có là không có.

"Ngươi không tin, có thể nhìn cái này xem." Địa linh Lang Gia khẽ vỗ tay, một bản bí phương bằng da trâu được dịch chuyển đến, sau đó để lên bàn.

Phương Nguyên cầm lên đọc, dĩ nhiên là sự thật.

"Xem ra cổ trùng trong trí nhớ của ta, mặc dù năm trăm năm sau mới xuất hiện, nhưng chưa chắc đã là loại cổ mới."

Nghĩ tới đây, Phương Nguyên cười, nói với địa linh: "Đừng lo, bản này không được, ta còn bản khác."

Nhưng lần này Phương Nguyên chỉ mới viết được một phần ba, địa linh liền vỗ tay cười nói: "Bản bí phương cổ trùng này của ngươi, mặc dù ta không có, nhưng có một bản tương tự, ngươi xem đi."

Nói xong, lão ta liền đưa cho Phương Nguyên một bản bí phương, tương tự đến chín phần.

Phương Nguyên bỗng hiểu ra: "Bản bí phương này của ta, có thể là bản sửa đổi từ bản bí phương cũ."

"Chàng trai trẻ, giá trị của loại bí phương này không lớn, ta sẽ không đổi đâu." Địa linh nói.

Phương Nguyên thu lại tâm tư.

Lúc Trường Mao lão tổ còn sống, rất thích thu thập bí phương, nghiên cứu bí phương. Ông ta được xưng là luyện đạo đệ nhất tiên, lại sống rất thọ, sưu tầm được vô số bí phương, có thể nói là tập bí phương đại thành.

Mà ở thời kỳ mới, Phương Nguyên còn chưa chân chính đi tới thời khắc mạnh nhất, ít nhất Đại Mộng Tiên Tôn còn chưa xuất hiện. Những bí phương cổ trùng trong trí nhớ của Phương Nguyên so với nội tình tích lũy qua nhiều thời kỳ của phúc địa Lang Gia, có vẻ nông cạn.

"Ngươi xem bản này xem." Phương Nguyên lại vùi đầu viết.

Những bí phương này, nếu không phải là phúc địa Lang Gia đã có, thì lại là bản chỉnh sửa, không lọt được vào mắt xanh của địa linh.

Phương Nguyên bất đắc dĩ.

Trong trí nhớ của hắn, cũng có một vài cổ trùng, hắn chắc chắn là cổ trùng mới. Nhưng những cổ trùng này có ý nghĩa rất trọng đại, mỗi cổ trùng đều đại biểu cho một quyền lợi khổng lồ, mỗi loại cổ trùng đều có thể thay đổi kết quả cuộc chiến. Một khi từ phúc địa Lang Gia lộ ra ngoài, mất quyền lợi là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến sự phát triển của lịch sử lại là chuyện lớn, đối với Phương Nguyên, chuyện này lợi bất cập hại.

"Địa linh, ngươi xem bản bí phương này xem." Phương Nguyên suy nghĩ một chút, viết ra bí phương cổ Tinh Môn.

Địa linh liếc mắt nhìn, bỗng chốc tỏ ra hứng thú. Phương Nguyên càng viết càng nhiều, hứng thú của lão ta càng dào dạt.

"Bản bí phương cổ trùng này ta chưa thấy bao giờ, có chút ngạc nhiên, có chút ngạc nhiên." Ông lão chép miệng, mừng không kể xiết.

Đây là bí phương cổ ngũ chuyển, vì vậy Phương Nguyên thành công đổi được cổ Thần Niệm.

"Chàng trai trẻ, cổ Tinh Môn này rất thú vị, lại có thể có hiệu quả khóa vực. Giữa năm khu vực đều có khoảng cách, nhưng nó lại khéo léo mượn lực lượng ban đêm. Vốn cho rằng cổ Động Địa, cổ Thông Thiên đã kinh điển nhất rồi. Cổ Tinh Môn của ngươi vừa xuất hiện, hoàn toàn có thể sánh ngang với hai loại cổ kia, cân sức ngang tài. Con cổ này là ngươi tự nghĩ ra à?" Địa linh hỏi.

"Đương nhiên." Phương Nguyên thừa nhận không chút do dự.

Đối với danh dự của chuyện mạo danh thế thân này, hắn cũng không hề áy náy mà nhận lấy.

Sau đó, hắn lại không biết xấu hổ, thổi phồng lên: "Mấy bản bí phương lúc nãy, có một vài bản cũng là ta nghiên cứu ra hoặc dựa vào bí phương cũ để cải tiến."

Hành động này chắc chắn khiến quan hệ giữa hắn và địa linh càng thêm sâu sắc.

"Anh bạn nhỏ, ngươi có thiên phú luyện đạo đấy, đúng là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa." địa linh không hề gọi Phương Nguyên là chàng trai trẻ nữa, mà là đổi thành anh bạn nhỏ.

"Chẳng qua, cổ Tinh Môn của ngươi cũng có khuyết điểm. Cần tập hợp ánh sao vào ban đêm, mới có thể thôi động. Trừ điều đó ra, xác suất luyện được cổ này cũng rất thấp. Nhưng nếu thêm một chút phụ liệu vào, sẽ tăng xác suất thành công thêm ba phần."

Tiếp theo, địa linh liên tiếp liệt kê ra tên các loại nguyên liệu.

Phương Nguyên cau mày lắng nghe, những nguyên liệu này hắn chưa nghe thấy bao giờ.

Xem ra, nếu không phải là nhân tài thái cổ, không cực kỳ thủ đoạn, sẽ rất hiếm dùng đến.

Địa linh lại nói tiếp: "Xem ra cổ Tinh Môn này, kết hợp tốt nhất là Tinh Huỳnh. Có Tinh Huỳnh sẽ có ánh sao. Lúc đó, ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng cổ Tinh Môn."

"Cái gì?" Phương Nguyên nghe xong, tim đập bình bịch, vội vàng hỏi: "Tinh Huỳnh? Tinh Huỳnh là cái gì?"

"Ngươi không biết Tinh Huỳnh sao? Được rồi, loại cổ đàn (cổ theo bầy đàn) này ở Thái Cổ cũng rất hiếm, đã tuyệt tích rất nhiều năm rồi. Lúc vẫn còn ở thời thái cổ cửu thiên, phần lớn Tinh Huỳnh đều sống ở Chanh Thiên." Địa linh tuôn ra một bí mật.

Phương Nguyên bỗng thất vọng: "Nếu đã tuyệt tích còn nói làm gì."

"Nói là tuyệt tích, chẳng qua là đối với thế tục mà thôi. Gần đây, ta giao dịch ở Hoàng Thiên Bảo, từng thấy một bầy Tinh Huỳnh, hình như là hàng vạn vật tinh quân." Địa linh nhớ lại.

"Thật sao?" Hai mắt Phương Nguyên chợt sáng rực lên.

Sở dĩ, hắn đổi cổ Thông Thiên và cổ Thần Niệm, là muốn giả mạo cổ Tiên để giao dịch ở Hoàng Thiên Bảo, đổi lấy vật liệu, thoát khỏi phong tỏa giao dịch của Tiên Hạc môn.

Lời nói của địa linh, khiến hứng thú của hắn với tinh huỳnh tăng vọt.

Tròng mắt của Phương Nguyên đảo một vòng, giảo hoạt cười rộ lên: "Địa linh, chỗ ta còn rất nhiều bí phương, nhưng ta chỉ đổi Tinh Huỳnh thôi."

Địa linh lắc đầu:"Cái này không đổi được."

"Sao vậy?"

"Ta không có cổ Tinh Huỳnh." Địa linh trả lời một cách tự nhiên.

Chương 594: Phương Nguyên xấu hổ

Phương Nguyên tức giận nói: "Ngươi không có cổ Tinh Huỳnh, không biết dùng cổ Thông Thiên mua lại ở Hoàng Thiên Bảo à?"

Địa linh nhìn Phương Nguyên khó hiểu: "Tại sao ta lại phải mua cổ Tinh Huỳnh?”

"Ngươi không mua cổ Tinh Huỳnh, làm sao lấy được bí phương của ta?"

Địa linh lắc đầu, cố chấp nói: "Bí phương của ngươi chỉ có thể đổi cổ trùng hiện có trong phúc địa thôi."

Phương Nguyên không nói được gì nữa, đầu óc chết tiệt của địa linh, điều này cũng không ngộ ra được. Suy cho cùng chỉ là địa linh, không phải con người, không biết thay đổi theo tình hình.

Cuối cùng, Phương Nguyên thuyết phục đến sắp rách môi cũng không thay đổi được.

Nhận thức của địa linh đến chết cũng không thay đổi.

Phương Nguyên đành từ bỏ, bỗng nhiên trong đầu lại nảy ra suy nghĩ: "Chờ đã, địa linh, ngươi nói chỉ đổi cổ trùng hiện có trong phúc địa phải không?"

"Đúng vậy."

Phương Nguyên liếm môi khô khốc: "Ta dùng bí phương Tiên cổ để đổi thiên nguyên Bảo Hoàng Liên của ngươi, có được không?"

Thiên nguyên Bảo Hoàng Liên là Tiên cổ lục chuyển, không phải cổ tự nhiên trời sinh trời dưỡng, mà do Nguyên Liên Tiên Tôn luyện thành.

Thiên nguyên Bảo Liên tam chuyển, thiên nguyên Bảo Quân Liên tứ chuyển, thiên nguyên Bảo Vương Liên ngũ chuyển có thể sản sinh ra chân nguyên, giúp cổ sư khôi phục một lượng lớn chân nguyên.

Mà thiên nguyên Bảo Hoàng Liên lục chuyển trở lên, có thể sản sinh tiên nguyên, công dụng rất lớn.

Nguyên Liên Tiên Tôn dùng con cổ này, trở thành cổ tiên cửu chuyển dư thừa tiên nguyên nhiều nhất trong lịch sử.

Sau khi Nguyên Liên Tiên Tôn chết, thiên nguyên Bảo Hoàng Liên của ông ta được canh giữ rất nghiêm ngặt, là trọng bảo nổi danh thiên hạ. Nhưng bảo tồn được khoảng hơn mười vạn năm, bị một cổ Tiên thất chuyển to gan lớn mật trộm mất.

Vị cổ Tiên thất chuyển này, chính là người giành được danh hiệu Đạo Thiên Ma Tôn, sau Nguyên Liên Tiên Tôn.

Sau khi Đạo Thiên Ma Tôn chết, con thiên nguyên Bảo Hoàng Liên cũng bị tổn hại.

Trường Mao lão tổ và Đạo Thiên Ma Tôn từng giao lưu với nhau, sau khi Ma Tôn mất tích mấy trăm năm, Trường Mao lão tổ liền thử luyện cổ. Cuối cùng luyện thành công một con thiên nguyên Bảo Hoàng Liên lục chuyển.

Sau này, ông ta dựa theo sở thích của mình, tiến hành thăng cấp cho nó, đạt tới bát chuyển.

Tiên cổ duy nhất, tên gọi thống nhất, từ lục chuyển trở lên, tên gọi không thay đổi

Ví dụ như: thiên nguyên Bảo Hoàng Liên, Xuân Thu Thiền, nếu thăng từ lục chuyển lên thất chuyển, thì vẫn gọi là thiên nguyên Bảo Hoàng Liên, Xuân Thu Thiền.

Sau khi Trường Mao lão tổ chết, chấp niệm kết hợp với sức mạnh trời đất, hóa thành địa linh. Con thiên nguyên Bảo Hoàng Liên bát chuyển này vẫn được lưu giữ trong phúc địa Lang Gia.

“Sau này, phúc địa Lang Gia lại bị một vị cổ tiên Hồn đạo danh hiệu Quỷ Vương vô tình phát hiện, dẫn tới đợt công triều đầu tiên. Cuối cùng, đều bị địa linh bắt làm tù binh. Nhưng tin tức về phúc địa Lang Gia, bị Quỷ Vương để lộ, thu hút rất nhiều cổ Tiên. Sau đó, bọn họ tổ chức đợt công triều lần thứ hai và thứ ba, đến đợt thứ bảy, thiên đình phái vài vị cổ Tiên thất chuyển, mang theo Tiên cổ khác nhau hạ phàm.

Sau một hồi đại chiến thảm thiết, phúc địa Lang Gia bị sụp đổ, cổ Tiên cũng thương vong rất nặng nề. Phượng Cửu Ca cũng bị chết ở nơi này. Vô số bí phương của phúc địa Lang Gia bị sung nhập thiên đình. Bởi thế thực lực của Trung Châu tăng vọt, lấy thế lực của một châu, phản kích bốn khu vực lớn.”

Có trí nhớ của kiếp trước, trong lòng Phương Nguyên biết rõ tình hình kế tiếp sẽ thế nào.

Hiện tại, Phương Nguyên bỗng đưa ra yêu cầu, muốn dùng bí phương Tiên cổ đổi lấy thiên nguyên Bảo Hoàng Liên, địa linh bác bỏ không chút do dự: ”Điều này không thể được. Thiên nguyên Bảo Hoàng Liên có thể sản sinh tiên nguyên, vì vậy ta mới có vốn liếng chống lại tai kiếp liên tiếp. Đồng thời những tiên nguyên đó, ta còn có thể dùng để luyện cổ. Ta sẽ không đổi thiên nguyên Bảo Hoàng Liên đâu.”

“Thì ra là như thế.” Phương Nguyên gật đầu, tuy đã đoán trước ở trong lòng, nhưng vẫn cảm thấy thất vọng một chút.

Nhưng câu tiếp theo của địa linh, lại dấy lên hy vọng của hắn.

“Chẳng qua, chỗ ta có những con Tiên cổ khác, cũng cần phải xem bí phương của ngươi như thế nào. Bí phương thất chuyển, chỉ đổi được Tiên cổ lục chuyển thôi. Bí phương bát chuyển, đổi được Tiên cổ thất chuyển, lục chuyển.”

Trong mắt Phương Nguyên chợt nở rộ thần quang.

Hắn biết trong phúc địa Lang Gia, có một con cổ Ngự Thú thất chuyển.

Con Tiên cổ này có thể khống chế tất cả thú trong thiên hạ: dã thú, dị thú, vua vạn thú, thú hoang, hoang thú thượng cổ.

Năm đó Trường Mao lão tổ dùng con cổ này, thu phục rất nhiều hoang thú, thậm chí có cả vài con hoang thú thượng cổ, chôn ở dưới nền thập nhị vân các.

Có đám thú hoang này canh gác, phòng thủ của toàn bộ phúc địa Lang Gia vô cùng kiên cố. Sau sáu đợt tấn công điên cuồng của cổ tiên vẫn vững vàng, đến đợt tấn công thứ bảy mới không gắng được nữa.

“Con cổ Ngự Thú này có vai trò rất quan trọng, chắc chắn địa linh sẽ không đổi. Chẳng qua, năm đó, Trường Mao lão tổ luyện rất nhiều Tiên cổ, tuyệt đối không chỉ có hai con cổ Ngự Thú và thiên nguyên Bảo Hoàng Liên thôi.”

Tim Phương Nguyên đập thình thịch. Suy nghĩ một chút, hắn bắt đầu vùi đầu vào viết bí phương.

Địa linh đứng cạnh hắn, chắp hai tay sau lưng, nhìn chằm chằm. Nhìn một lúc, lão ta cười ha ha: “Đây là cổ Không Khiếu thứ hai phải không?”

“Ồ? Lẽ nào ngươi cũng có bí phương này à?” Phương Nguyên ngừng bút lại.

“Đương nhiên, phúc địa Lang Gia sưu tầm được vô số bí phương, bí phương Tiên cổ có mấy ngàn bản.” Địa linh rất kiêu ngạo.

“Giàu có như vậy? Thảo nào khiến thiên đình tấn công.” Ánh mắt Phương Nguyên lóe lên, trong lòng âm thầm cảm thán.

“Nói như vậy....” Hắn trầm tư một chút, lại đổi một tờ giấy khác, tiếp tục viết.

Lần này hắn viết là bí phương Huyết Thần Tử lục chuyển.

Địa linh nhìn phần đầu bí phương, chợt mắt tản ra ánh sáng kỳ lạ. Nhưng dần dần, hào quang nhạt dần.

Khi Phương Nguyên viết ba hàng, lão ta nói: “Bí phương Huyết đạo này của ngươi tuy kỳ diệu, nhưng chỉ là tàn phương. Dù đã bổ sung một chút phần bị thiếu, nhưng pháp tắc của chính nó bị xung đột, khả năng luyện thành công rất nhỏ. Với bản bí phương này của ngươi, không thể đổi được Tiên cổ.”

Phương Nguyên thở dài.

Năm đó, khi hắn lấy được bí phương Huyết Thần Tử này cũng chỉ là tàn phương. Sau khi hắn nghiên cứu khắc khổ và nhờ các cổ Tiên khác cùng bổ sung mới có bản bí phương này.

Hắn cũng biết bí phương này không chính xác hoàn toàn. Năm đó, hắn không lựa chọn lập tức luyện Huyết Thần Tử, chủ yếu cũng vì nguyên nhân này.

Sau này, nhờ cơ duyên xảo hợp, hắn lấy được bí phương của Xuân Thu Thiền. Vì vậy liền bỏ qua luyện Huyết Thần Tử, chuyển sang luyện Xuân Thu Thiền.

Nhưng Xuân Thu Thiền quan hệ mật thiết đến bí mật trọng sinh của hắn, cho dù trong phúc địa Lang Gia không có bí phương này, hắn cũng không lấy nó ra để đổi cổ.

Khi ở phúc địa Tam Vương hắn chủ động để lộ, bởi vì bị vây trong hoàn cảnh khó khăn, phải đánh một trận, cướp lấy quyền lợi kinh thiên.

Tình hình hiện tại, hắn không bị dồn vào đường cùng, không cần chọn mạo hiểm.

Từ đó, Phương Nguyên cũng không tiếp tục viết bí phương Huyết Thần Tử nữa.

Bí phương Tiên cổ mà hắn biết, cũng chỉ có mười mấy bản mà thôi. Nhưng phần lớn là bí phương không trọn vẹn. Bí phương Huyết Thần Tử đã là tàn phương tốt nhất trong đó rồi.

Hắn chỉ có hai bản bí phương Tiên cổ đầy đủ, chính xác là cổ Không Khiếu thứ hai và Xuân Thu Thiền. Nhưng bí phương đầu tiên trong phúc địa Lang Gia đã có rồi, bí phương sau, Phương Nguyên không dám tùy ý để lộ.

Sau một lúc, im lặng suy tư, Phương Nguyên hỏi địa linh: “Địa linh, ta có thể dùng bí phương ngũ chuyển để đổi một con cổ Tinh Môn không?”

Địa linh lắc đầu: “Không thể, chỉ có thể đổi cổ trùng hiện có trong tay ta thôi.”

Phương Nguyên không cam lòng, hỏi ngược lại: “Địa linh, chẳng lẽ ngươi không muốn luyện chế cổ Tinh Môn sao? Đây là một con cổ hoàn toàn mới đó.”

“Đương nhiên ta muốn luyện. Tuy không thích hợp để ta dùng, nhưng ta có thể bán ở Hoàng Thiên Bảo. Ừm...chẳng qua, khi nào ta luyện, khi nào luyện chế thành công thì khó có thể chắc chắn được.” Địa linh bỗng phản ứng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play