Chương 589: Phúc địa Lang Gia (2)
Cổ sư Nô đạo kiêng kỵ nhất chính là chiến thuật chém đầu. Trước đó Phương Nguyên liên kết hợp tác với Cát gia, đối phó cũng là đàn sói trí tuệ không cao. Nhưng muốn đối chiến với cổ sư, vậy thì khó khăn hơn nhiều.
Chỉ cần không phải đồ ngốc, đều sẽ ưu tiên đả kích Phương Nguyên trước.
Lúc trước, Thường Sơn Âm có thể chém giết bang mã phỉ Cáp Đột Cốt, ngoại trừ Thiên Nhân Hồn của bản thân, còn có mấy con Vạn Lang Vương, đàn sói mười mấy vạn con, thậm chí còn có một con bạch nhãn lang hoàn chỉnh, tạo thành đội quân vương bài.
Thực lực về phương diện Nô đạo của Phương Nguyên còn chưa bằng một phần năm Thường Sơn Âm thật sự.
“Vấn đề lớn nhất của ta chính là đã chạm vào bình cảnh. Các tu hành khác đều không thể không ngừng lại. Phương diện hồn phách đã dưỡng thành Lang Nhân Hồn, nhưng muốn lớn mạnh hơn, biện pháp tốt nhất chính là cổ Can Đảm. Đáng tiếc ta đang ở Bắc Nguyên, không cách nào trở lại phúc địa Hồ Tiên, mà núi Đãng Hồn cũng đang ngày một yếu đi, còn đang chờ ta quay về cứu chữa. Bởi vì tác dụng của tiên cổ Hi Nê, nên cổ Can Đảm nguyên vẹn còn rất ít.”
Vài ngày trước, Phương Nguyên dùng cổ Vô Thường Cốt chuyển xương cốt bản thân thành xương vô thường.
Nhục thể con người giống như một cái túi da bao bọc hồn phách. Xương vô thường sẽ giúp cho túi da của Phương Nguyên càng thêm kiên cố, có bao bọc Lang Nhân Hồn cũng không thành vấn đề.
“Bởi vì tu vi của ta bị dị vực áp chế, nên bị đình trệ. Hồn phách tăng lên đã rơi vào bình cảnh. Về phương diện Lực đạo, ta liên tục sử dụng ba con Thập Quân Lực, dưỡng thành sức mạnh ba mươi quân, nhưng cũng đã đạt đến cực hạn gánh chịu của cơ thể.”
“Ngoài ra, số lượng đàn sói tăng vọt, khuyết điểm Nô đạo cũng xuất hiện. Để nuôi đàn sói này, ngày nào ta cũng phải thả bọn chúng ra ngoài để tự bọn chúng tìm thức ăn, hoặc do ta đích thân dẫn bọn chúng đi săn. Vận khí không tốt, sẽ chẳng có gì vào bụng. Gánh vác quá nặng, tài nguyên tiêu hao cũng nhiều. Nếu không dựa vào Cát gia, chỉ dựa vào cá nhân ta thì tuyệt nuôi không nổi.”
Trước đó, Phương Nguyên đã chủ động cắt giảm số lượng đàn sói, cũng chính là để giảm sức ép cho hắn.
Cổ sư Nô đạo tiêu hao vật tư, thường chỉ có gia tộc cỡ lớn mới có thể nuôi nổi. Cho dù là gia tộc siêu cấp, bất quá cũng chỉ bồi dưỡng hai ba người mà thôi.
Mấy ngày qua, Phương Nguyên cũng đang suy nghĩ làm thể nào để giải quyết vấn đề nuôi dưỡng này.
Khác với người khác, hắn có một ưu thế lớn nhất, đó chính là nắm trong tay một phúc địa.
Nếu đưa đàn sói vào phúc địa để nuôi, khi cần lại truyền tống đến, vấn đề này có thể giải quyết một cách hoàn mỹ.
Nhưng phúc địa Hồ Tiên ở Trung Châu, phạm vi phát huy tác dụng của cổ Động Địa không cao. Nói cách khác, phàm là bất kỳ chỗ nào ở Trung Châu, cổ Động Địa đều có khả năng thông đến đó, nhưng ra khỏi Trung Châu thì không đủ sức.
Cổ Động Địa không có tác dụng, Phương Nguyên liền nghĩ đến cổ Tinh Môn.
Đây là cổ năm trăm năm trước, khi năm vực hỗn chiến, mới nghiên cứu ra loại cổ này.
Nó cũng là cổ tiêu hao ngũ chuyển, sử dụng có nhiều hạn chế hơn so với cổ Động Địa. Chỉ khi nào vào ban đêm, trên bầu trời có nhiều sao, dẫn động lực tinh thần của màn trời đêm mới có thể thôi phát thành công.
Nhưng phạm vi của nó rất rộng, có thể vượt qua năm vực.
Trong tay Phương Nguyên có bí thương cổ Tinh Môn, nhưng vật liệu quá khan hiếm, phải dùng đến không ít cổ trùng thượng cổ, thậm chí có một hai món còn có nguồn gốc từ thời Thái Cổ.
Xác suất luyện cổ Tinh Môn lại cực thấp, luyện một trăm lần cũng chưa chắc luyện thành công một lần.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Phương Nguyên không đánh chủ ý lên cổ Tinh Môn khi giao dịch với Tiên Hạc môn.
Còn có một nguyên nhân quan trọng, chính là Mị Lam Điện Ảnh.
Từ khi Mị Lam Điện Ảnh bị Phương Nguyên trục xuất ra khỏi phúc địa, nó vẫn luôn lang thang trên núi Thiên Thê, hoàn toàn không hết hy vọng với phúc địa Hồ Tiên.
Tiên Hạc môn cũng không để ý phiền phức này. Cổ tiên trên núi Thiên Thê cũng giống như tuyết trước cửa nhà người khác, mặc kệ người ta có lạnh hay không.
Vì sao vận dụng cổ Tinh Môn lại có liên quan đến Mị Lam Điện Ảnh?
Điều này đã nói đến trước đó. Cổ Tinh Môn phải dùng lực tinh thần của bầu trời đêm để câu dẫn, khi đó mới có thể ngưng tụ. Nhưng bầu trời phúc địa Hồ Tiên lại không có mặt trời và sao trời.
Nếu muốn câu dẫn lực tinh thần, nhất định phải mở cửa, dẫn tinh quang bên ngoài rơi xuống.
Nhưng cứ như vậy, Mị Lam Điện Ảnh sẽ thừa cơ lẻn vào.
Khi đó, sẽ là vạn vạn được cũng không bù lại cái mất.
Núi Đãng Hồn sắp sửa chết đi, uy năng giảm xuống. Nếu còn để cho Mị Lam Điện Ảnh tiến vào phúc địa, nhất định sẽ là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Cứ như vậy, con đường cổ Tinh Môn cũng không thông.
“Xem ra chỉ có thể xem bên trong phúc địa Lang Gia có phương pháp nào giải quyết hay không. Dựa theo tốc độ hiện tại, ước chừng bảy ngày nữa sẽ đến hồ Nguyệt Nha.”
Phương Nguyên thở dài, đem hy vọng ký thác lên người phúc địa Lang Gia.
....
Trong đêm tối, trăng sáng chiếu xuống, sao trời thưa thớt, gió mát quét qua.
Trên thảo nguyên có một hồ nước có hình dạng trăng lưỡi liềm, dài chừng mười lăm nghìn dặm, rộng trung bình năm nghìn dặm. Hai đầu hồ nước vừa cong vừa nhọn, chính giữa hơi rộng, giống như hình trăng lưỡi liềm. Mặt hồ yên tĩnh, sóng gợn lăn tăn, hòa lẫn vào mảnh trăng khuyết trên bầu trời.
Đây chính là hồ Nguyệt Nha.
Nơi này có rất nhiều cây rong, yên tĩnh ưu mỹ với khá nhiều sinh linh sinh sống.
Có tê giác hình tam giác, sói nước, cá rồng, hoa thiết xác, cỏ sườn đồi, cây móng ngựa bao quanh hồ nước, tạo thành một rừng cây lưa thưa.
Mây đen đen kịt, từ đằng xa cuộn cuộn lao đến, tà khí rất nhiều.
Mây đen che phủ ánh trăng, giống như một bóng ma. Bóng ma chẳng khác nào một con ác thú xẹt qua mặt hồ Nguyệt Nha, cuối cùng dừng lại phía trung tâm.
“Chính là chỗ này.” Bên trên mây đen có mấy người, trong đó có một người lớn tiếng cười to.
Tướng mạo của ông ta rất xấu xí, trán cao, hốc mắt hãm sâu, hai mắt nhắm nghiền, lỗ tai lớn khác thường, tóc tai bù xù, lại còn mặc áo bào đen, tà khí lại càng nhiều hơn.
Không phải ai khác, chính là cổ Tiên lục chuyển Quỷ Vương.
“Phúc địa Lang Gia ẩn núp ở chỗ này sao?” Hồng Ngọc Tán Nhân ở bên cạnh tùy ý hỏi một câu.
Y cũng là cổ Tiên lục chuyển, diện mạo giống như thanh niên, mặt tròn trắng nõn.
“Đây là bổn vương tự mình tìm ra, tuyệt sẽ không sai. Tính toán thời gian, đây là thời khắc mà phúc địa Lang Gia nghênh đón địa tai. Khặc khặc khặc, chúng ta cứ yên lặng theo dõi kỳ biến. Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau ra tay.” Trong giọng nói của Quỷ Vương tràn ngập sự tự tin.
Thời gian trôi qua từng phút một, mấy bóng người vẫn đứng yên trên đám mây đen.
Ngoại trừ Quỷ Vương, Hồng Ngọc Tán Nhân, còn có thêm ba vị nữ tiên.
Ba nữ tiên xinh đẹp, diện mạo yêu kiều này chính là Hoa Hải tam tiên.
Nữ tiên mặc áo xanh, gương mặt lạnh lùng, là Thanh Tác Tiên Tử. Nữ tiên mặc áo vàng vóc người nhỏ nhắn trắng nõn là Hoàng Sa Tiên Tử. Nữ tiên kiều mị động lòng người là Phấn Mộng Tiên Tử.
Ba người đi cùng với nhau, phân biệt một khoảng cách rõ ràng với Quỷ Vương và Hồng Ngọc Tán Nhân.
Thanh Tác Tiên Tử nhìn chằm chằm hồ Nguyệt Nha bên dưới. Hoàng Sa Tiên Tử thì trò chuyện với Phấn Mộng Tiên Tử, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua Quỷ Vương và Hồng Ngọc Tán Nhân, mang theo sự cảnh giác.
Không nói bề ngoài Quỷ Vương xấu xí, khiến cho ba nữ tiên phải chán ghét, ngay cả Hồng Ngọc Tán Nhân, năm đó vì luyện cổ, tự tay giết chết song thân phụ mẫu của mình, phản bội huynh đệ, lại càng khiến cho ba nữ tiên Chính đạo càng thêm khinh thường.
Nhưng phúc địa Lang Gia không thể coi thường. Cổ tiên bên trong chính là đệ nhất cổ Tiên luyện đạo thời cổ, Trường Mao lão tổ.
Người này tinh thông luyện đạo, tu vi bát chuyển, có tài hoa luyện đạo có thể đếm trên đầu ngón tay từ trước đến nay.
Tuổi thọ của ông rất dài, vượt qua cả Đạo Thiên Ma Tôn, Cự Dương Tiên Tôn.
Đây là khái niệm gì chứ? Nói cách khác, hai vị cổ Tiên cửu chuyển này còn không sống lâu bằng ông.
Chương 590: Đệ nhất nhân Luyện đạo thời cổ
Tài hoa luyện đạo của ông khiến cho hai đại tôn giả Đạo Thiên và Cự Dương phải thán phục vô cùng, cam bái hạ phong, đã từng nhờ Trường Mao lão tổ luyện cổ cho mình.
Có hậu nhân thống kê qua, cả đời Trường Mi lão tổ ít nhất đã luyện được ba mươi tám Tiên cổ. Đây là con số được thống kê từ những sự kiện lịch sự xác thực, còn chưa tính đến những truyền thuyết hoặc cố sự.
Nhưng nhân vật như vậy, cuối cùng vẫn không đỡ nổi dòng nổi thời gian cọ rửa, cuối cùng chết già.
Tục truyền, sau khi ông chết đã hóa thành địa linh, vẫn không ngừng luyện cổ bên trong phúc địa Lang Gia.
Phúc địa Lang Gia là chỗ ở của Trường Mi lão tổ, bên trong có rất nhiều bí phương cổ trùng, đương nhiên là có bí phương Tiên cổ.
Mặc dù Hoa Hải tam tiên không thích Quỷ Vương và Hồng Ngọc Tán Nhân nhưng vẫn bị bí phương Tiên cổ hấp dẫn, đủ để ba người bọn họ dứt bỏ thân phận Chính đạo, âm thầm hợp tác với hai cổ Tiên Ma đạo.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Răng rắc.
Bỗng một tiếng động nhỏ vang lên. Hư không trên mặt hồ Nguyệt Nha vỡ vụn, lộ ra thiểm điện tỏa sáng.
“Địa tai bắt đầu rồi.” Quỷ Vương phấn chấn hô to.
Nhất thời, chính giữa hồ Nguyệt Nha, sấm sét vang dội, ầm ầm không ngừng.
Địa tai đã đến, tạo thành cảnh tượng phúc địa xuất hiện lỗ thủng.
Ánh mắt Hồng Ngọc Tán Nhân sáng ngời, nhìn chằm chằm vào lỗ thủng, chớp mắt cũng không chớp.
Hoa Hải tam tiên liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự hưng phấn trong mắt của nhau, hô hấp của ba người cũng có chút dồn dập.
Tiên cổ khó tìm, năm vị cổ Tiên này không một ai có được con Tiên cổ nào trong tay. Đương nhiên, cổ trùng ngũ chuyển là vẫn phải có. Đồng thời số lượng rất nhiều, con nào cũng là tinh phẩm.
Nhưng nhiều phàm cổ cũng không bằng một con Tiên cổ.
Các cổ Tiên rất khao khát Tiên cổ, còn muốn lớn hơn cảnh sói đói mà nhìn thấy tuyệt thế mỹ nữ.
Ầm ầm.
Trên mặt hồ, lôi đình không ngừng nổ vang, sấm sét không ngừng đánh xuống, thậm chí còn tạo thành lôi tương, giống như mưa to trút nước.
Lỗ thủng thứ hai, lỗ thủng thứ ba... Địa tai đã tạo ra lỗ thủng này đến lỗ thủng khác, liên tục xuất hiện.
“Đây chính là địa tai Vạn Lôi Điện Vũ, uy lực rất khủng khiếp.” Hồng Ngọc Tán Nhân nhìn đến đây, ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
“Nếu như rơi vào Hoa Hải phúc địa của chúng ta, cho dù tỷ muội chúng ta liên thủ lại cũng không ngăn nổi. Phúc địa Lang Gia không hổ là tài sản của Trường Mao lão tổ. Lần này chúng ta thật sự đoạt được bí phương Tiên cổ bên trong sao?” Hoa Hải tam tiên nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch.
Trước đó, Quỷ Vương nói rất nhiều chỗ tốt, Hoa Hải tam tiên không khỏi hứng thú bừng bừng. Bây giờ, cả ba đều cảm thấy chuyến đi này sẽ không dễ dàng gì. Muốn xông vào phúc địa Lang Gia, đúng là không đơn giản.
Phàm là cổ Tiên, đều là tuấn kiệt trong loài người, trí tuệ siêu tục.
Mặc kệ Hoa Hải tam tiên hay là Hồng Ngọc Tán Nhân, tất cả đều rất cẩn thận.
Quỷ Vương nhìn thấy biểu hiện của mọi người, không khỏi cười một tiếng: “Vạn vật luôn cân bằng. Phúc địa tất có phúc của nó. Thiên địa giáng xuống tai kiếp, trăm phương nghìn kế muốn hao mòn phúc phận của phúc địa. Phúc địa càng phát triển, uy lực của tai kiếp sẽ càng mạnh. Mọi người nhìn trận Vạn Lôi Điện Vũ này đi, uy lực rất mạnh, có thể sánh với các phúc địa bí cấm. Mọi người hãy nghĩ lại, bên trong phúc địa Lang Gia này sẽ cất giữ bao nhiêu bí phương? Nhất định sẽ có rất nhiều bí phương Tiên cổ. Bằng không, tại sao lão thiên lại giáng xuống tai kiếp mạnh như thế?”
Nghe đến đây, trong lòng chúng tiên khẽ động.
Nghĩ đến Tiên cổ, ánh mắt mọi người không khỏi nóng rực lên.
“Quỷ Vương nói không sai, ta cũng đã vào một số phúc địa, trong đó có một số phúc địa vô chủ sắp hủy diệt. Địa tai ở đó chẳng qua chỉ là mưa bụi. Nhưng quan ải phúc địa rất quan trọng. Có cổ Tiên nào lại không muốn phát triển phúc địa của mình chứ?” Hồng Ngọc Tán Nhân cười đắng chát: “Phúc địa càng tốt, tai kiếp sẽ càng mạnh. Cổ Tiên tu hành cũng rất khó khăn...”
“Khặc khặc khặc... Tu tiên chính là nghịch thiên, lão tặc thiên muốn suy yếu chúng ta, chèn ép chúng ta, chúng ta phải nghịch thiên để mà đi.” Quỷ Vương phụ họa.
“Lời hai vị nói hơi sai rồi. Tu tiên thật ra là thuận theo thiên mệnh. Chúng ta vận dụng cổ trùng, chính là học tập đại đạo pháp tắc thiên địa. Chúng ta phát triển phúc địa cũng là thay trời dưỡng dục vạn phúc, phúc phận thương sinh.” Thanh Tác Tiên Tử phản bác một câu, giọng nói rất thanh thúy, êm tai.
Hồng Ngọc Tán Nhân im lặng không nói. Vì cục diện, y không muốn dây dưa đề tài này.
Đây chính là Ma đạo, suy nghĩ tất nhiên khác với Chính đạo. Ngay từ Thái Cổ đã có sự khác biệt này, đến hôm nay cũng chẳng có gì thay đổi.
Quỷ Vương cười hắc một tiếng, ngón tay chỉ lỗ thủng bên dưới, nói: “Các vị, bây giờ địa tai càng lúc càng nghiêm trọng. Để phòng ngừa địa linh chủ động loại bỏ những lỗ thủng này, bây giờ chúng ta hãy ra tay đi.”
“Cũng được.” Hồng Ngọc Tán Nhân lập tức ủng hộ.
“Vẫn nên mời Quỷ Vương ra tay trước.” Ba nữ tiên đạt thành nhận thức chung.
Quỷ Vương cười hắc hắc, lấy một viên Thanh Đề tiên nguyên, thôi động một con cổ trùng bay thẳng vào bên trong lỗ thủng.
Cổ trùng tiến vào bên trong phúc địa, không biết là bị trấn áp hay là bị địa tai hủy diệt, trong nháy mắt đã mất đi liên lạc với Quỷ Vương.
Nhưng viên Thanh Đề tiên nguyên của Quỷ Vương cũng được đưa vào phúc địa Lang Gia, lập tức phát sinh vụ nổ, nhằm hao tổn tiên nguyên bên trong phúc địa Lang Gia.
Đối với cổ Tiên mà nói, mỗi một viên Thanh Đề tiên nguyên đều rất trân quý. Vào những lúc bình thường, các cổ Tiên đều chú trọng tích lũy, không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ không dễ dàng sử dụng.
Thấy Quỷ Vương làm mẫu trước, bốn người khác mới theo thứ tự bỏ ra một viên.
Quỷ Vương lại ném viên thứ hai. Theo trình tự, những người khác lại làm vòng thứ hai.
Sau khi cổ Tiên chết, mặc dù biến thành địa linh, nhưng lại không thể sản sinh ra tiên nguyên. Tiên nguyên trong tay địa linh càng ít, còn Quỷ Vương lại có bốn người, chiếm cứ ưu thế về số lượng.
Sau một trăm vòng, bên trong phúc địa Lang Gia vẫn còn tiên nguyên để sử dụng như cũ.
Ngoại trừ Quỷ Vương, sắc mặt chúng tiên còn lại đều hiện lên sự do dự.
“Trường Mao lão tổ chính là cổ Tiên bát chuyển. Cho dù đã chết, nhưng lưu lại chính là Bạch Lệ tiên nguyên. Một trăm viên Thanh Đề tiên nguyên cũng không bằng một viên Bạch Lệ tiên nguyên.” Lúc này, Phấn Mộng Tiên Tử cầm trong tay một viên Thanh Đề tiên nguyên, nhưng không lập tức ném xuống.
Ánh mắt Quỷ Vương lóe lên âm mang, cười lạnh: “Tiên tử còn sợ cái gì nữa? Trường Mao lão tổ là nhân vật thời Đạo Thiên Ma Tôn, có đủ kiểu để kéo dài mạng sống, kéo dài hơi tàn đến thời đại của Cự Dương Tiên Tôn, rốt cuộc cũng chết già. Mặc dù ông ta để lại Bạch Lệ tiên nguyên, nhưng đã trải qua hai thời đại của U Hồn Ma Tôn và Nhạc Thổ Tiên Tôn, từ động thiên Lang Gia rơi xuống thành phúc địa. Như vậy, Bạch Lệ tiên nguyên còn lại bao nhiêu chứ? Chỉ sợ chỉ còn lại chút tàn tương tiên thủy mà thôi.”
Hồng Ngọc Tán Nhân cũng cười ha hả: “Quỷ Vương nói có lý. Các người cũng nhìn thấy địa tai rồi. Bên trong phúc địa Lang Gia cất giữ nhiều bí phương như vậy, rất có thể sẽ có bí phương Tiên cổ. Phúc phận quá lớn, tai kiếp đều sẽ mạnh như vậy. Cho dù có nhiều Bạch Lệ tiên nguyên hơn nữa cũng nhanh hết sạch thôi.”
“Thế đạo này từ trước đến nay là vậy. Gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói. Chư vị đã bỏ ra nhiều tiên nguyên như thế, chẳng lẽ còn muốn bỏ cuộc sao? Thành công đã cách không xa rồi mà.” Quỷ Vương tiếp tục dụ dỗ.
Ba nữ tiên liếc nhìn nhau, Thanh Tác Tiên Tử lên tiếng: “Lời của hai vị không phải là sai, nhưng tiên nguyên của ba tỷ muội chúng ta đều do cực khổ mới tiết kiệm được, không phải gió lớn thổi tới. Như vậy đi, chúng ta sẽ ném thêm năm mươi vòng, nhìn xem tình huống như thế nào.”
Lại tiếp năm mươi vòng nữa, phúc địa Lang Gia cuối cùng cũng chống đỡ không nổi.
Quỷ Vương vui mừng, cười khặc khặc không ngớt.
Ba nữ tiên vốn cảm thấy tiếng cười của Quỷ Vương khó nghe vô cùng, bây giờ nghe được, chỉ cảm thấy vui vẻ. Bọn họ dường như nhìn thấy bí phương Tiên cổ đang vẫy tay với bọn họ.
Chương 591: Tam Tôn Thuyết
Lại thêm ba mươi vòng nữa. Sau khi tiên nguyên của bốn vị tiên được ném vào phúc địa, riêng phần mình bành trướng, ảnh hưởng lẫn nhau, phát sinh vụ nổ, nhưng rốt cuộc phúc địa vẫn không có động tĩnh gì.
Điều này nói rõ tiên nguyên bên trong phúc địa đã hao tổn hết.
“Chư vị, ta đi trước một bước.” Quỷ Vương chợt cười to, dựng đôi cánh dơi màu xanh đen, thuận theo lỗ thủng, là người đầu tiên xông vào phúc địa Lang Gia.
“Không được.” Hồng Ngọc Tán Nhân quát to một tiếng, sợ mình chậm một bước, hóa thành một đạo hồng mang bay vụt vào.
“Đám cổ sư Ma đạo này quả nhiên gian trá giảo hoạt.”
Hoa Hải tam tiên khịt đến mũi cũng bị lệch, vội vàng theo sát phía sau.
Ba tiên tiến vào phúc địa, cổ trùng ngũ chuyển trên cơ thể đều có thể thôi động, tùy ý vận dụng.
“Tiên nguyên của phúc địa Lang Gia quả nhiên đã bị tiêu hao sạch sẽ.” Giọng nói của Hoàng Sa Tiên Tử không khỏi phấn chấn.
Ba nữ tiên xông qua Vạn Lôi Điện Vũ, tiến vào sâu trong phúc địa.
Nhưng bên trong phúc địa tàn ngập biển mây trắng noãn, khói mù lượn lờ.
Trong biển mây có mười hai cái ban công, trên đó là mười hai ngôi nhà, chẳng khác nào thắng cảnh thiên thu. Trên ban công có tiên hạc bay múa, có người khiêu vũ, có cầu vồng đầy trời, còn có đàn hương tiêu tán.
“Đây chính là vân thổ, độ phì nhiêu còn cao hơn thổ nhưỡng thế gian.” Thanh Tác Tiên Tử giậm mạnh chân, giọng nói hưng phấn.
“Quả là khí tượng của Tiên gia lão tổ.” Phấn Mộng Tiên Tử sợ hãi thán phục.
“Thập nhị vân các trong truyền thuyết, mỗi một lầu các đều có rất nhiều bí phương. Nghĩ không ra hôm nay ta đã có thể tận mắt nhìn thấy.” Hoàng Sa Tiên Tử cảm thấy quá hạnh phúc.
“Haha, đây đều là của ta.” Từ đằng xa, tiếng kêu chói tai của Quỷ Vương truyền đến. Lão ta đang bay đến một ban công trong biển mây.
Về phần Hồng Ngọc Tán Nhân, y đã nhanh chóng tiếp cận một vân các khác.
Ba nữ tiên cau mày, liếc mắt nhìn nhau, sau đó chia ra bay đến ba tòa vân các khác nhau.
Mấy ngày sau.
Chiếc xe phát ra tiếng lộc cộc, con ngựa ung dung tiến về phía trước.
Đám người Cát gia đã đến bên cạnh hồ Nguyệt Nha. Dựa vào rừng cây móng ngựa thưa thớt, mọi người dựng lên một chỗ nghỉ tạm thời.
Đến được nơi này, Cát Quang và cao tầng Cát gia đều thở phào một hơi.
Nơi này có nước có cỏ, còn có rất nhiều đàn thú, có thể tiến hành một trận đi săn bổ sung lương thực, sau đó tiếp tục lên đường.
“Rốt cuộc cũng đến nơi rồi.” Phương Nguyên cảm khái trong lòng.
Ban đêm, hắn lấy cớ suất lĩnh đàn sói đi săn, rời khỏi tầm mắt của tộc nhân Cát gia.
Tối nay không trăng, nhưng sao trời lại nhiều.
Đàn sói lao nhanh trong gió, thấy một đàn thú cỡ trung, tất cả đều nhào vào.
Đàn sói hưng phấn tru lên, mấy ngày qua, bọn chúng ăn không được no, đêm nay cuối cùng cũng đã có thể ăn no rồi.
Cho dù đàn sói chỉ có ba vạn, nhưng Phương Nguyên vẫn cẩn thận khống chế hướng đi của bọn chúng. Mặc dù quy mô đàn sói khổng lồ, nhưng bên cạnh hồ Nguyệt Nha cũng ẩn chứa nguy hiểm, bởi vì đây là nơi trú ngụ của một đàn sói Nước còn lớn hơn đàn sói của hắn, bầy tê giác tam giác cùng với bầy dị thú hơn ngàn con, bầy côn trùng số lượng hàng trăm ngàn, thậm chí hàng trăm vạn.
Đương nhiên, những bầy trùng, đàn thú này đều có địa bàn của riêng mình, không phải đàn thú trên thảo nguyên hoặc bầy trùng di chuyển bốn phía.
Ở bên hồ Nguyệt Nha, đám cỏ nước thật là đẹp. Bọn chúng cũng không cần di chuyển xung quanh, tìm kiếm thức ăn gì cả.
Chỉ cần Phương Nguyên, Cát gia không chủ động xâm phạm vào địa bàn của bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ không gây phiền phức cho mọi người.
Dựa theo trí nhớ của kiếp trước, Phương Nguyên một đường hướng đông đi dọc theo bờ hồ, bước vào một khu rừng đá.
Rừng đá này cũng khá bình thường. Từng cột đá xám trắng, tím đen, xanh vàng đứng lẫn nhau, lẳng lặng sừng sững.
Rừng đá bên cạnh hồ Nguyệt Nha có rất nhiều cột đá, chỉ là khá đặc biệt. Nếu đứng từ trên không trung quan sát xuống, chỉ thấy cột đá màu xám trắng lờ mờ tạo thành một chữ “đạo”.
Nhắc đến rừng đá, địa vị của nó rất lớn, là do đích thân Đạo Thiên Ma Tôn bố trí.
Năm đó, Đạo Thiên Ma Tôn mời Trường Mao lão tổ luyện cổ. Vì luyện cổ nên đã đánh cược với Trường Mao lão tổ, năm trận thắng ba trận. Trường Mao lão tổ thất bại, không thể không nhận thua, đồng ý luyện cổ cho Đạo Thiên Ma Tôn.
Cả đời Đạo Thiên Ma Tôn muốn tiến vào không môn trong truyền thuyết, nên đã nhờ Trường Mao lão tổ luyện chế tiên cổ là cổ Độn Không, chính là loại tiên cổ có thể giúp cho người có thể nhập không môn.
Ông dùng hết tinh lực cả đời, nghiên cứu bí phương. Trương Mao lão tổ nhìn thấy bí phương vô cùng hưng phấn, cảm thấy bí phương rất tốt, vô cùng chính xác, nhưng vẫn phải thay đổi vài chỗ.
Sau khi thảo luận xong với Đạo Thiên Ma Tôn, Ma Tôn không khỏi cao hứng, lớn tiếng tán thưởng tạo nghệ của Trường Mao lão tổ còn cao hơn ông ta nhiều.
Hai tiên hợp tác, tốn mất hai mươi mốt năm, rốt cuộc cũng luyện thành cổ Độn Không.
Mặc dù cổ này đã luyện thành, Đạo Thiên Ma Tôn cũng có thể thôi động, nhưng chết sống cũng không vào được không môn.
Ma Tôn nản lòng thoái chí, ngay cả Trường Mao lão tổ cả đời kiêu ngạo cũng bị đả kích lớn.
Về sau, Trường Mao lão tổ cùng với Cự Dương Tiên Tôn tiếp tục nghiên cứu, cũng không có tiến triển. Cổ Độn Không trở thành tác phẩm thất bại duy nhất trong cuộc đời của Trường Mao lão tổ.
Nghe nói, trước khi Trường Mao lão tổ chết, cũng nhớ mãi không quên chuyện này. Bạn tốt của ông Nhất Ngôn Tiên không đành lòng nhìn bạn mình cứ như vậy mà đi, vì thế đã hao hết năm mươi năm tuổi thọ để đo lường tính toán.
Tính vô số năm, trải qua ba thời đại, sẽ xuất hiện thêm hai nam một nữ Tôn giả. Người thứ nhất chính là U Hồn Ma Tôn. Người thứ hai là Nhạc Thổ Tiên Tôn. Người thứ ba là Đại Mộng Tiên Tôn. Nan đề liên quan đến cổ Độn Không đã được giải quyết trong tay Đại Mộng Tiên Tôn.
Nhất Ngôn Tiên là cổ tiên Trí đạo bát chuyển, tinh thông đo lường tính toán, đã tính là tính phải trúng, bởi vậy mới có danh xưng Nhất Ngôn Tiên. Mà thôi diễn ra tiên đoán này, tất cả hậu nhân đều biết, chính là đại danh đỉnh đỉnh “Tam Tôn Thuyết.”
Quả nhiên thế đạo luôn thay đổi, không ngừng phát triển. Sau thời đại Cự Dương Tiên Tôn thì đến U Hồn Ma Tôn. Sau khi Ma Tôn chết lại xuất hiện nam cổ Tiên cửu chuyển, thuộc Chính đạo, danh xưng Nhạc Thổ Tiên Tôn.
Khi Nhạc Thổ Tiên Tôn chết già, Tam Tôn Thuyết đã mất đi phân nửa, chỉ còn Đại Mộng Tiên Tôn là chưa xuất thế.
Trường Mao lão tổ biết được kết quả thôi diễn này, vừa vui lại vừa khổ.
Vui là nan đề cổ Độn Không rốt cuộc có thể giải quyết, khổ là vì ông không thể nhìn thấy được ngày đó.
Sau khi Trường Mao lão tổ chết, hóa thành địa linh, chỉ còn một chấp niệm, chính là nhìn thấy Đại Mộng Tiên Tôn. Chỉ cần nàng có thể giải quyết vấn đề cổ Độn Không, toàn bộ phúc địa Lang Gia sẽ thuộc quyền sở hữu của nàng.
“Năm đó, Trường Mao lão tổ vì Đạo Thiên Ma Tôn mà luyện cổ Độn Không, kết quả chỉ là một sản phẩm thất bại, còn chưa tra ra được vấn đề. Vì xấu hổ với Đạo Thiên Ma Tôn, ông đã luyện chín cổ trùng. Vật liệu luyện cổ đều do ông bỏ ra. Sau đó, Đạo Thiên Ma Tôn lại mời Trường Mao lão tổ luyện sáu con Tiên cổ. Trước khi Đạo Thiên Ma Tôn mất tích một cách bí ẩn, ông đã bố trí truyền thừa của mình ở năm vực, đồng thời còn ước định với Trường Mao lão tổ, đem cơ hội ba lần luyện cổ cho người kế thừa của ông. Trường Mao lão tổ đồng ý, hai bên đều ước định ám hiệu.”
“Sau đó, khoảng mười mấy năm sau, truyền thừa của Đạo Thiên Ma Tôn bỗng nhiên mở ra công khai. Nội dung truyền thừa là một nan đề bí ẩn, đáp án trực chỉ phúc địa Lang Gia. Bắc Nguyên vì thế mà nhấc lên làn sóng giải đố. Rất nhiều người muốn phá giải và tìm kiếm. Lời đồn đại bay lên nhưng không ai thành công.”
“Về sau, Mã Hồng Vận bại trên chiến trường, bị ép chạy đến hồ Nguyệt Nha. Bên hồ, hắn ta lọt vào mưu đồ thiết kế đã lâu. Hắn ta hoảng hốt chạy đến khu rừng đá, kết quả ngoài ý muốn phát hiện một con đường bên trong rừng đá.