Chương 583: Dạ tập

“Phù phù, lạnh quá đi.” Cổ sư trẻ tuổi co rúc cơ thể, thở hổn hển nói.

“Ta bảo ngươi mặc nhiều quần áo chút, ngươi lại không nghe. Cái này là không chịu nghe lời người lớn nên ăn thiệt đây.” Cổ sư lớn tuổi cười giễu cợt. Ông mặc áo da bào dày nặng, tay áo thật dài, còn có mũ mềm, cho nên không có cảm giác lạnh chút nào.

“Đại thúc, đây không phải là lần đầu tiên ta đi trinh sát sao, vẫn còn thiếu kinh nghiệm mà.” Vị cổ sư trẻ tuổi lầu bầu, đồng thời còn thề thốt: “Mẹ nó, ngày mai ta ra ngoài trinh sát, nhất định sẽ mặc loại quần áo dày nhất.”

“Cũng không cần dày quá. Áo dày quá sẽ ảnh hưởng đến động tác của ngươi khi tác chiến. Hơn nữa, ấm quá lại dễ buồn ngủ. Chúng ta là con mắt của Cát gia, lúc nào cũng phải cảnh giác. Tốt nhất là giữ hơi ấm thôi, đứng im lâu sẽ cảm thấy rét lạnh. Như vậy có thể vô hình đốc thúc ngươi không ngừng trinh sát.” Vị cổ sư lớn tuổi nghiêm túc truyền thụ kinh nghiệm.

Cuộc chiến với đàn sói Mai Rùa đã qua ba ngày.

Đa số cổ sư lớn tuổi đã chết trên chiến trường, cổ sư trẻ tuổi bổ sung vào, còn thiếu kinh nghiệm, phải cần cổ sư lớn tuổi dẫn dắt.

“Đại thúc...” Cổ sư trẻ tuổi đang định lên tiếng.

“Xuỵt!” Cổ sư lớn tuổi bỗng nhiên đưa tay ngăn cản, hai mắt nheo lại, nhìn chằm chằm ánh sáng bỗng nhiên lóe lên đằng xa.

“Đó là cái gì vậy”? Cổ sư lớn tuổi không khỏi cảnh giác, thôi động cổ trinh sát, nhưng không thấy gì cả.

“Tiểu tử, mau dùng cổ Thủ Nhĩ của ngươi lắng nghe một chút đi.” Cổ sư lớn tuổi ra lệnh.

“Vâng.” Cổ sư trẻ tuổi không dám khinh thường, vội vàng xoay người nhảy xuống lưng sói, đưa tay phải ra.

Theo chân nguyên rót vào, lòng bàn tay phải của y giống như có cỏ xanh mọc ra, sau đó sinh ra một mầm thịt, mầm thịt nở rộ hình thành một lỗ tai.

Tay phải vị cổ sư trẻ tuổi dán sát lỗ tai vào mặt đất, lắng nghe động tĩnh.

“Không có gì ạ, chỉ có tiếng gió thôi.” Vị cổ sư trẻ tuổi nghiêng tai lắng nghe, nhưng không nghe ra cái gì.

Y cười lên: “Đại thúc, thúc dọa người quá rồi đấy. Ngay cả chuyện nhỏ cũng không có.”

“Có lẽ đại chiến vừa mới kết thúc, cho nên ta hơi khẩn trương.” Vị cổ sư lớn tuổi thở phào một hơi. Ông nhìn kỹ lại một lần, thấy không có gì bất thường. Ông cho rằng có lẽ là do mình bị hoa mắt.

“Khẩn trương gì chứ. Tộc ta có lão tộc trưởng, lại có Lang Vương Thường Sơn Âm đồng hành. Có đến thêm một đám sói Mai Rùa nữa cũng không sợ.” Vị cổ sư trẻ tuổi nói đến Phương Nguyên, ánh mắt chớp động, không tự chủ được mà toát ra vẻ sùng kính.

“Đúng vậy, có Lang Vương trợ giúp, đích thật là may mắn của tộc ta.” Vị cổ sư lớn tuổi hồi tưởng lại tình huống trên chiến trường lúc ấy, gương mặt hiện lên sự cảm khái.

Vèo vèo vèo.

Bỗng nhiên, mũi tên như xé gió nhanh chóng truyền đến.

“Là ai?” Vị cổ sư lớn tuổi hét lớn một tiếng, vô thức nhảy từ trên lưng sói xuống, thuận thế lộn vài vòng.

Bịch bịch bịch...

Những mũi tên liên tiếp cắm vào mặt đất.

“Có kẻ địch tập kích.” Trong đầu vị cổ sư lớn tuổi nảy sinh suy nghĩ này đầu tiên. Ông vội vàng đứng lên, nhìn sang hướng vị cổ sư trẻ tuổi.

Chàng thanh niên đã bị mũi tên xuyên thủng, chết thảm ngay tại chỗ.

Tim vị cổ sư lớn tuổi như thắt lại, không kịp bi thương, lập tức từ trong Không Khiếu lấy ra cổ tín hiệu.

Nhưng ông còn chưa kịp thôi động đã bị một đòn công kích trí mạng.

Ông giống như pho tượng đá, đứng ngây tại chỗ. Một dòng máu vương trên cổ của ông. Thời gian càng lúc càng rõ ràng hơn.

Cuối cùng, đầu của ông nghiêng sang một bên, hoàn toàn rời khỏi cổ rơi xuống đồng cỏ.

Máu phun ra như suối từ cổ của ông.

Một số bóng người từ trong màn đêm bước ra. Dẫn đầu chính là gia lão khác họ Man gia Thạch Võ. Ông ta đứng trước hai thi thể, ngạo nghễ nói: “Loại trình độ sâu kiến, giết chết bọn họ dễ như trở bàn tay.”

“Gia lão uy vũ.”

“Có gia lão xuất mã, đám cổ sư trinh sát của Cát gia chẳng khác nào thùng rỗng kêu to.”

Đám cổ sư tùy tùng ra sức nịnh nọt.

Thạch Võ hưởng thụ nheo mắt lại, nhìn về phía doanh địa Cát gia: “Hừ, trước đó Cát gia có thể thắng, là vì trinh sát lợi hại, sớm có sự chuẩn bị. Lần này, tộc trưởng đại nhân điều động hầu hết gia lão, tai kiếp Cát gia khó thoát rồi. Haha, ta muốn nhìn xem vẻ mặt hoảng sợ, bối rối của đám người Cát gia khi bị vạn con sói Đêm tập kích.”

Mặc dù Cát gia đã di chuyển mấy ngày, cách xa Hồng Viêm cốc, thành công đánh lui đàn sói Mai Rùa, nhưng Man gia vẫn không từ bỏ ý định.

Ba ngày sau khi đàn sói Mai Rùa tập kích, cổ sư Man gia âm thầm xuất động đàn sói Đêm lần thứ hai, chuẩn bị đánh tới Cát gia. Đồng thời, gia lão Man gia cũng xuất động theo, giết chết rất nhiều cổ sư trinh sát của Cát gia.

Một âm mưu to lớn đang được triển khai nhắm vào Cát gia.

Khi đàn sói vạn con được phát hiện, bọn chúng đã cách doanh địa Cát gia chỉ có một trăm dặm.

“Sói tập kích, sói tập kích.” Từ trên tháp cao, cổ sư trinh sát hô to.

Vèo vèo vèo...

Một số cổ tín hiệu được bắn lên không, tạo thành những ngọn lửa sáng chói.

“Tất cả đứng lên, có hơn vạn con sói Đêm tập kích.” Trong doanh địa Cát gia còn đang ngủ mê, tất cả đều giật mình tỉnh lại.

“Mau báo cáo Tộc trưởng.” Cổ sư trinh sát dốc hết sức chạy đi.

Các nơi trong doanh địa Cát gia cũng dần dần xuất hiện bóng người, nghi ngờ hỏi nhau, tiếng hốt hoảng nối liền một mảnh.

Trong vương trướng, sau khi lão tộc trưởng Cát gia biết được tin tức, sắc mặt thay đổi.

“Đám cổ sư trinh sát thật đáng chết.” Đây là suy nghĩ đầu tiên của lão Tộc trưởng.

Nhưng lông mày của ông chợt cau lại. Cho dù trong màn đêm khó mà phát giác, nhưng sói Đêm đông như thế, vì sao không có cổ sư trinh sát đến báo cáo?

Ông nhạy bén ngửi được mùi vị của một âm mưu.

Ông nhanh chóng ném những suy nghĩ này sau đầu. Bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này.

“Khoảng cách bầy sói Đêm cách doanh địa gần như vậy, muốn dựng công sự phòng ngự đã không còn kịp. Phải làm cái gì bây giờ?”

Trong đêm tối mênh mông, tình huống kẻ địch cũng không rõ ràng.

Lão tộc trưởng Cát gia chỉ biết, số lượng đàn sói rất đông, ít nhất là vạn con. Nhưng không biết có còn đàn sói nào hay không. Cổ sư Man gia rất có thể tiềm phục chung quanh.

Trong lúc cấp thiết không nghĩ ra được đối sách, lão Tộc trưởng Cát gia đành phải rống to: “Mau truyền lệnh của ta, tất cả cổ sư Cát gia tập trung ở vương trướng.”

Tốc độ đàn sói Đêm rất nhanh, đã xông đến doanh địa Cát gia.

“Đàn sói đến rồi.”

“Ngăn lại, nhất định phải ngăn bọn chúng.”

“Mau, thôi động cổ Quang Cầu.”

Một cổ sư đứng trước nhất bắn một con cổ Quang Cầu nhị chuyển lên bầu trời.

Quang cầu chiếu xuống, đàn sói đông đúc hiện ra.

Hình thể của đàn sói này thon dài, dáng người mạnh mẽ, làn da đen bóng, không có lông. Nanh vuốt của chúng tản ra ánh sáng lạnh lẽo.

Một con Bách Lang Vương gào thét, sau đó xông đến.

“Ông trời ơi.” Cổ sư chỉ kịp kinh hô một tiếng, đã bị Lang Vương giết chết ngay tại chỗ.

Đàn sói Đêm giống như một cơn lũ, phá tan hàng rào gỗ chung quanh doanh địa một cách dễ dàng, sau đó hung hăng lao vào trong doanh địa.

Lúc này, các cổ sư Cát gia còn đang tập trung trong vương trướng.

Doanh địa bên ngoài đã sa vào địa ngục. Đàn sói hưng phấn gào thét, tiếng người sắp chết kêu rên, âm thanh sợ hãi đồng loạt bạo phát.

Sói Đêm hành động rất nhanh, phá tan từng lều vải. Rất nhiều phàm nhân còn đang ngủ lập tức bị giết chết.

Bọn chúng dùng tử vong và máu tươi để cảnh cáo.

Bên trong doanh địa, mọi người sợ hãi giẫm đạp lẫn nhau, điên cuồng đào thoát.

Lão Tộc trưởng Cát gia đứng ngoài vương trướng, nhìn thấy cảnh này, khóe mắt đau lòng đến nhỏ máu.

Đàn sói lạnh lùng tàn sát, tạo thành thương vong. Nhưng thương vong nhiều hơn chính là do mọi người giẫm đạp lên nhau tạo thành. Cục diện hỗn loạn như thế đã mất đi khống chế, khiến ý đồ phản kích của đám người Cát gia tan thành bọt nước.

Đại đa số cổ sư đều bị vây trong đám người hỗn loạn.

Chỉ có gia lão, cổ sư tinh anh là thành công tụ tập trong vương trướng.

“Đại thế đã mất.”

Chương 584: Anh hùng kêu gọi

Lão tộc trưởng Cát gia nhắm mắt, tay chân lạnh buốt, chìm vào tuyệt vọng và hối hận thật sâu.

“Trải qua trận này, cho dù may mắn thu nạp tàn chúng, Cát gia chúng ta cũng sẽ rơi xuống gia tộc loại nhỏ. Cát gia suy sụp trong tay ta, ta cảm thấy hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, là tội nhân của Cát gia.”

Trong vương trướng, các gia lão còn lại có người rống to, có người ngốc trệ, có người bối rối.

“Cát gia vẫn chưa tận. Chư vị, bây giờ chỉ có một biện pháp mới có năng lực xoay chuyển tình thế.” Âm thanh truyền đến trước, Phương Nguyên xông vào trong vương trướng.

Hai mắt lão Tộc trưởng Cát gia sáng lên, giống như người đang sắp chết đuối bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

“Hiền đệ mau nói.” Ông nhìn Phương Nguyên, vội vàng nói.

Phương Nguyên đi thẳng vào vấn đề, chém đinh chặt sắt: “Bây giờ Cát gia đại loạn, căn bản là không kịp phòng thủ, cục diện sụp đổ, chỉ có dùng công thay thủ mới có thể có chút hy vọng sống.”

“Ý của Lang Vương là?” Lão tộc trưởng Cát gia trầm ngâm.

Mọi người nhìn nhau.

Phương Nguyên cười nhạt: “Cát lão ca, huynh quên trong tay ta còn một con cổ Ngự Lang tứ chuyển sao?”

Hắn nhìn mọi người, thu hết biểu hiện của mọi người vào mắt, sau đó nói tiếp: “Bên trong vương trướng này đều là tinh nhuệ Cát gia, chiến lực mạnh nhất. Chúng ta lập tức xuất phát, tạo thành một đội ngũ đi ngược dòng nước thẳng đến Vạn Lang Vương. Trong cuộc chiến, ta sẽ thu phục Vạn Lang Vương, toàn bộ cục diện sẽ xoay chuyển.”

Đám gia lão biến sắc.

Đây là chủ ý bết bát nhất.

Nên biết rằng, để đối phó với đàn thú, các cổ sư đều dựa vào địa thế hiểm trở để trốn, tránh hao tổn trong cuộc chiến, cho dù thương vong của nó có lớn. Bây giờ, mọi người lại muốn dùng huyết nhục xông thẳng vào trận thế vạn thú, trực tiếp ám sát Vạn Lang Vương trong đàn sói, đây quả thật là hành vi muốn chết.

Biện pháp này quá nguy hiểm. Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ sẽ phải gánh chịu tiếng mắng chửi, tiếng phẫn nộ, thậm chí là trào phúng.

Nhưng người nói lại là Thường Sơn Âm, mọi người chỉ có thể im lặng.

“Điên cuồng, quá điên cuồng.” Một vị gia lão lẩm bẩm.

Những người còn lại đều do dự. Xông thẳng đàn sói quả thật là cửu tử nhất sinh. Nói trắng ra, chính là đem mạng của mình dâng lên, đối lấy sinh tồn của toàn bộ gia tộc.

Đám cổ sư tam chuyển bình thường sống an nhàn đã lâu, người nào cũng tiếc cái mạng của mình.

Lão Tộc trưởng Cát gia cũng do dự. Ông không phải loại người tham sống sợ chết. Đến tuổi này của ông, tu vi không tiến, cũng đã xem nhẹ sinh tử.

Ông do dự phải chăng nên tiếp nhận phương pháp này.

Bây giờ, đại thế Cát gia đã mất, nhưng cũng không đại diện cho việc bị diệt vong.

Phàm nhân chết sạch, cùng lắm thì đi cướp. Trong mắt cổ sư, phàm nhân chỉ là một con số. Chỉ cần cổ sư còn, gia lão khỏe mạnh, gia tộc sẽ phát triển.

Nhưng bây giờ mà rút lui, từ bỏ những người khác, chỉ còn lại cao tầng Cát gia, chỉ sợ tạm thời phải đầu nhập vào Man gia.

Man gia đã sớm có ý đồ chiếm đoạt Cát gia. Đám sói Đêm này đến, nhất định là âm mưu của bọn họ.

Nhưng nếu tiếp nhận biện pháp của Phương Nguyên, nguy hiểm thật sự quá cao. Một khi thất bại, cao tầng Cát gia xem như xong, có nhiều phàm nhân hơn cũng giống như đàn cừu bị người ngoài cướp đoạt.

“Phụ thân, chư vị thúc bá, con cảm thấy Thường thúc thúc nói rất đúng. Chỉ có làm như vậy mới có thể cứu toàn bộ bộ tộc.” Cát Quang lên tiếng. Nhìn mọi người do dự, tâm y như lạnh lại.

Y còn trẻ, còn có nhiệt huyết. Trong thời khắc mấu chốt, nhìn thấy biểu hiện của mọi người, y không nghĩ đến Cát gia lại có mặt yếu ớt như thế.

Phương Nguyên cười lạnh trong lòng.

Khi hắn biết được đàn sói công sát, đầu tiên là giật mình, sau đó là vui mừng.

Nếu hắn có thể nhân lúc này thu phục con Vạn Thú Vương, thực lực của hắn sẽ tăng gấp đôi.

Đây là một cơ hội vô cùng tốt, hắn đương nhiên muốn nắm chặt. Nhưng trong tình huống như vậy, muốn nô dịch con Vạn Lang Vương, hắn nhất định phải có sự trợ giúp của đám người Cát gia.

Xông trận đích thật nguy hiểm, nhưng đối với Phương Nguyên mà nói, nguy cơ không lớn.

Hắn là cổ sư tứ chuyển, đồng thời lại có cổ Ưng Dực tam chuyển, thời cuộc bất lợi, cùng lắm thì bay lên chạy trốn thôi.

Bỏ mặc Cát gia cứ như vậy mà suy tàn, thật sự đáng tiếc. Đã muốn lợi dụng thì phải lợi dụng đến cùng.

“Chư vị.” Phương Nguyên quát khẽ, thu hút tầm mắt của mọi người.

Hắn gầm nhẹ: “Các người còn đang chờ cái gì? Còn do dự cái gì? Đàn ông Cát gia tham sống sợ chết như vậy sao?”

“Các người hãy nghe bên ngoài tiếng kêu thảm của tộc nhân Cát gia đi. Đàn sói Đêm ghê tởm như vậy đang tàn sát cha mẹ chúng ta, bạn bè của chúng ta, vợ con của chúng ta. Nếu Cát gia diệt vong tối nay, các người sẽ trở thành chó nhà có tang.”

“Các người có thể nhẫn tâm nhìn thân nhân của mình chết ngay trước mặt mình sao? Ta thì không. Mặc dù Thường Sơn Âm ta chỉ là người ngoài, nhưng sống chung với mọi người mấy ngày qua, ta cảm nhận được sự ấm áp, cảm nhận được sự yêu thương ẩn chứa trong huyết mạch Cát gia. Vì bạn bè, vì chính nghĩa thế gian, ta muốn xông lên, tranh thủ một phần sinh cơ cho mọi người.”

“Đàn ông Cát gia, dao của các người có còn ở đó hay không? Tổ tiên các người có linh thiêng, sẽ nhìn xuống các người. Chẳng lẽ trong máu các người đang chảy chính là nhu nhược và nhát gan?”

Phương Nguyên quang minh lẫm liệt gầm thét, thanh thế kinh người.

Âm thanh của hắn rất lớn, ngay cả cổ sư bên ngoài vương trướng cũng bị thu hút. Các gia lão đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm.

Cái gì là anh hùng?

Xoay ngược tình thế chính là sức mạnh anh hùng.

Trong những lúc thời khắc quan trọng, nguy nan trước mắt, có người luôn đứng ra, vượt khó tiến lên, mang đến dũng khí và tự tin cho người khác. Đây chính là phong thái anh hùng.

Cát Quang nghe tiếng gầm của Phương Nguyên.

Thân hình y run lên nhè nhẹ.

Lúc này, hình tượng Phương Nguyên cao to như vậy, khắc thật sâu vào lòng của y.

Hai mắt y sáng lên, hốc mắt phiếm hồng, tim đập bình bịch, chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào trong lồng ngực.

Xoạt một tiếng, Cát Quang rút cổ Mã Đao, tay phải cầm thật chặt, giơ cao thanh mã đao trong tay.

Ngay sau đó, Thiếu tộc trưởng trẻ tuổi Cát gia rống to: “Không, vũ dũng của Cát gia vẫn còn đó, mã đao của Cát gia vẫn còn đó. Tổ tiên trên cao hãy nhìn những hậu bối tử tôn của người. Lang Vương, những người khác sợ chết, nhưng Cát Quang ta nguyện ý theo ngài chịu chết.”

Lời nói này lập tức khiến đám gia lão phải xấu hổ, không khỏi gầm lên.

“Cùng lắm thì chết thôi, sợ cái thá gì chứ.”

“Đám sói Đêm chết bầm kia, lão tử làm thịt ngươi.”

“Lang Vương, Thiếu tộc trưởng, đội ngũ xông trận không được thiếu phần Cát Đức ta.”

Mọi người không chỉ hô ứng, mà còn dùng ánh mắt khinh thường, miệt thị nhìn chung quanh.

Càng nhiều người bị kích động sát tính. Người Bắc Nguyên trước giờ vẫn luôn mạnh mẽ.

“Giết, dùng máu của chúng ta chứng minh sự vũ dũng của đàn ông Cát gia.”

“Tử chiến, tử chiến.”

“Thêm một suất của ta. Ta cũng muốn tham chiến.”

Không khí cuồng nhiệt dần dần tràn ngập vương trướng.

Cho dù gia lão không muốn tham gia hành động này cũng phải hô to để lại một phần cho mình. Bọn họ không muốn gánh cái danh tham sống sợ chết. Ở Bắc Nguyên thượng võ, một khi có tiếng xấu này, người người sẽ phỉ nhổ.

Cục diện phát triển nhanh chóng, khiến lão Tộc trưởng vẫn còn đang do dự trở tay không kịp.

Ông tuổi già cẩn thận, không muốn đánh bạc.

Ban đầu, ông đã có ý muốn rút lui. Chỉ cần còn cổ sư cao tầng Cát gia, Cát gia sẽ còn nội tình, có thể làm lại bất cứ lúc nào.

Nhưng xông trận, nguy hiểm quá lớn. Trong đêm tối mênh mông, không biết có bao nhiêu con sói Đêm. Ngoài ra, còn có Man gia đang ám toán. Thường Sơn Âm chưa chắc đã có thể áp đảo được Vạn Lang Vương. Cho dù mọi người trùng sát ra ngoài, chẳng may Vạn Lang Vương không liều mạng, chủ động cách xa thì sao?

Kế hoạch của Phương Nguyên có quá nhiều lỗ thủng, làm sao cũng không đáng tin cậy.

“Hỏng rồi.” Lão tộc trưởng Cát gia nhìn gia lão chung quanh đang đỏ bừng hai mắt, lập tức hiểu ra sự do dự lúc trước đã vô dụng, bây giờ chỉ có thể chiến một trận.

Chương 585: Lang Vương, viện quân của ngươi đâu? (1)

“Tử chiến. Tử chiến.”

“Vì Cát gia, vì ngày mai.”

“Thời khắc sinh tử tồn vong đang muốn nhìn thấy nhiệt huyết hào hùng của chúng ta.”

Trong ngoài vương trướng đều là tiếng ồn ào, sĩ khí tăng vọt, quân tâm có thể nhìn thấy.

Phương Nguyên chỉ nói vài câu đã dẫn cục diện theo hướng mà hắn muốn.

Mọi người đồng tâm hiệp lực, lão Tộc trưởng Cát gia đành phải thuận thế mà làm, bái đối phương một cái thật sâu: “Lang Vương, đệ chính là anh hùng chân chính. Tương lai của Cát gia tối nay xin giao vào trong tay của đệ. Chúng ta sẽ theo đệ xông vào bầy sói, trùng sát ra ngoài, thẳng đến Vạn Lang Vương.”

Mọi người ầm ầm lĩnh mệnh.

Mắt Phương Nguyên sáng lên. Lão Tộc trưởng nói bóng nói gió, chính là muốn hy sinh đàn sói của hắn bảo toàn cổ sư Cát gia.

Nhưng hy sinh một chút cũng không quan trọng, chỉ cần Vạn Lang Vương vào tay, kiếm sao cũng đều là kiếm.

“Chư vị, hãy theo ta xông lên.” Phương Nguyên hét lớn, dẫn toàn bộ cổ sư chạy ra ngoài vương trướng.

Một con Bách Lang Vương, Thiên Lang Vương nhào đến.

“Thường lão đệ, vì sao chỉ có bấy nhiêu? Vạn Lang Vương đâu? Đại quân đàn sói đâu?” Lão tộc trưởng hỏi, trong lòng càng chìm xuống.

Phương Nguyên cười lạnh. Dựa vào cái gì mà phải hy sinh Lang Vương của hắn để giảm bớt hy sinh của Cát gia ông ta chứ?

Vạn vật sinh hoạt dưới bầu trời này, chúng sinh đều bình đẳng, không có ai sinh ra đã cao quý hay đê hèn cả.

Sói và người đều có sinh mệnh. Không nói đến lập trường, sói và người đều bình đẳng.

Dựa vào cái gì mà muốn vì người mà hy sinh tính mạng của sói? Chẳng lẽ nhân sinh cao quý hơn sói sao?

Không phải.

Bất kỳ cao quý hay đê tiện chỉ là giai cấp. Mà giai cấp đều do chênh lệch sức mạnh tạo ra.

Bất luận địa cầu hay là thế giới này, pháp tắc lớn nhất chính là khôn sống mống chết, cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm.

Cái gì gọi là cao quý, cơ sở của nó chính là sức mạnh cường đại. Không có cơ sở này, phu nhân thuần khiết đến mấy chẳng qua cũng chỉ là kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng.

Lúc trước, Phương Nguyên đồng hành với Cát gia là vì đàn sói của hắn thưa thớt, một mình đi đường nguy hiểm quá lớn, khó khăn khá nhiều.

Nhưng bây giờ, hắn đã có được đàn sói vạn con. Giá trị lợi dụng của Cát gia giảm đi rất nhiều.

Đàn sói nghe lệnh hắn. Hắn bảo bọn chúng chết, bọn chúng sẽ chết. Bảo bọn chúng sống, bọn chúng sẽ sống. Nhưng người nhà họ Cát có thể làm được như vậy không?

“Vì người ngoài mà hy sinh thân tín của mình? Ngươi tưởng ta giống các người sao? Nhiệt huyết nhiều quá khiến não tàn à?” Mặc dù trong lòng rất khinh thường, nhưng Phương Nguyên vẫn mỉm cười ôn hòa. Hắn nói với lão Tộc trưởng Cát gia: “Cát lão ca chớ buồn, bây giờ hiện trường đang hỗn loạn, trại của ta cũng bị phá tan. Đàn sói bị chia cắt. Ta đã lệnh cho Vạn Lang Vương sói Mai rùa chỉnh hợp. Một lát nữa thôi, chúng ta sẽ có một đại quân trợ giúp.”

Lão Tộc trưởng Cát gia nhìn Phương Nguyên thật sâu, đang định lên tiếng.

Nhưng Phương Nguyên đã không cho ông ta cơ hội. Hắn hét lớn: “Chư vị, sinh tử tồn vong của Cát gia chính là vào lúc này, hãy cùng ta xông lên.”

Nói xong, hai chân hắn kẹp chặt hông sói lưng còng, một mình đi đầu.

“Giết.”

“Giết đám sói con này đi.”

“Vì Cát gia, vì ngày mai.”

Mọi người rống lên, Thiếu tộc trưởng Cát Quang theo sát sau lưng Phương Nguyên.

Lão tộc trưởng Cát gia tức giận kéo con của mình về, rống to vào lỗ tai của y: “Nhớ kỹ, con chính là Thiếu tộc trưởng Cát gia.”

Sau đó, hai cha con triển khai công kích với bầy sói Đêm.

Hai tứ chuyển, mười bảy tam chuyển, một số tinh anh nhị chuyển tập trung thành một luồng sức mạnh cường đại, giống như một thanh cương đao, trực tiếp cắm vào chiến trường.

Khí thế bọn họ hùng hổ, không con sói nào có thể ngăn cản được bọn họ, rất nhanh xông ra khỏi doanh địa, trực chỉ Vạn Thú Vương.

Vừa ra khỏi doanh địa, mọi người nhất thời cảm thấy áp lực tăng lên, nhất là cổ sư, trong mắt tất cả đều là sói Đêm.

Đao gió, rồng nước, quyền thạch, kim chùy... đủ loại thế công giống như khói lửa giá rẻ, mãnh liệt mở rộ. Đàn sói bị đánh đến trở tay không kịp, hy sinh vô số.

Mọi người mở một đường máu giết ra.

Grao!

Vạn Lang Vương gào thét một tiếng, mười hai con Thiên Lang Vương, mấy chục con Bách Lang Vương tập trung lại, từ bốn phương tám hướng đánh tới đám người Phương Nguyên.

Vạn Lang Vương biết được suy nghĩ của Phương Nguyên, đối chọi gay gắt, dùng tinh anh đối chiến tinh anh.

Phương Nguyên bất tri bất giác đã co lại vào chỗ chính giữa nhất của đội ngũ. Hắn cuồng nhiệt hô to: “Lên, lên, lên. Tăng thêm tốc độ, nếu không xông lên, chúng ta sẽ tiêu đời. Nô dịch Vạn Lang Vương, chúng ta có thể chuyển bại thành thắng.”

Một lát sau, Bách Lang Vương, Thiên Lang Vương đều tham chiến.

Đội ngũ vẫn tiếp tục đi tới, nhưng cũng đã có rất nhiều tinh nhuệ nhị chuyển hy sinh.

“Hỏng bét rồi, chân nguyên không đủ, chỉ có thể phát động cổ tự bạo... vì gia tộc.” Một vị gia lão bỗng nhiên hô lớn, vượt qua mọi người, dấn thân vào miệng sói.

Lang vương mở cái miệng máu, lập tức cắn xé.

Vị gia lão này nhe răng cười một tiếng rồi tự bạo, nổ chết Thiên Lang Vương ngay tại chỗ.

Một vị gia lão Cát gia đã bỏ mình.

Lão tộc trưởng nhìn thấy cảnh này, trong lòng nhỏ máu.

Gia lão đều là căn cơ của Cát gia, là trụ cột vững vàng. Nhìn bọn họ chết đi, lão Tộc trưởng như có cảm giác nhìn thấy vương trướng của Cát gia dần dần sụp đổ.

Lão tộc trưởng càng thêm bất mãn với Phương Nguyên. Ông hét lớn: “Lang Vương, viện quân mà ngươi cam kết đâu?”

“Cát lão ca đừng lo, lập tức đến ngay thôi. Chư vị, theo ta đuổi giết, báo thù cho gia lão đã chết.” Phương Nguyên gào lên, vượt qua đám người, thẳng hướng tiền tuyến.

“Mau bảo vệ cho Thường Sơn Âm đại nhân.” Cát Quang lập tức kêu lên.

“Lang Vương đại nhân, ngài là người quan trọng của chúng ta. Xin ngài hãy thối lui vào chính giữa, để chúng ta bảo vệ cho ngài.”

“Giết sạch đám súc sinh này đi.”

Tất cả mọi người giết đỏ cả mắt, quên đi sự lo lắng về cái chết, chìm vào một loại trạng thái điên cuồng nào đó. Cho dù bản thân họ chết, họ cũng muốn cắn một miếng thịt của đàn sói.

Người Bắc Nguyên bưu hãn, có thể nhìn thấy lốm đốm được bây giờ.

Cát Quang xông về phía trước, bị lão Tộc trưởng kéo qua một bên: “Đứng sau lưng ta đi.”

Cát Quang kêu to, lui lại phía sau, rồi lại tiến về phía trước.

Lão Tộc trưởng Cát gia lại khó thở, một lần nữa bắt y quay lại, đưa ra một bàn tay: “Đứng sau lưng ta, đừng quên con là Thiếu tộc trưởng Cát gia.”

“Lão gia hỏa này...” Phương Nguyên nhìn thấy rõ ràng, trong lòng cười lạnh. Trong toàn bộ đội ngũ, lão tộc trưởng và hắn là hai người duy nhất còn tỉnh táo.

“Các ngươi đi đi, ta sẽ kềm chế đám sói đáng chết này.” Gia lão Chiến Đường rống lên một tiếng.

Cơ thể của ông bành trướng, hóa thành một người đá khổng lồ. Vốn ông chỉ là cổ sư tam chuyển đỉnh phong, bây giờ chiến lực bộc phát tương đương với tứ chuyển.

“Gia lão Chiến Đường.” Lão tộc trưởng đau lòng vô cùng. Gia lão Chiến Đường là cao thủ thứ hai của Cát gia, nhưng bây giờ lại chết ở chỗ này.

“Gia lão Chiến Đường dùng cổ này, chính là hy sinh bản thân mình.” Tất cả mọi người đều cảm thấy bi thương.

“Đừng để gia lão Chiến Đường hy sinh một cách vô ích. Chúng ta nhất định phải chuyển bại thành thắng.” Phương Nguyên hô to.

“Tới đi, lũ súc sinh, để lão phu chơi đùa cùng các ngươi. Haha.” Gia lão Chiến Đường cười to, dùng sức một mình, tạm thời kềm chế tất cả Bách Lang Vương và Thiên Lang Vương.

Dựa vào sự giúp đỡ của ông, mọi người rốt cuộc cũng đã đến trước mặt con Vạn Lang Vương.

“Giết.” Việc đã đến nước này, lão Tộc trưởng Cát gia không nói hai lời, là người đầu tiên công sát.

Những người còn lại theo sát phía sau, mạnh mẽ bộc phát thủ đoạn của mình.

Dạ Lang Vương phun ra dịch axit, độc châm, toàn thân của nó được bao phủ một tầng kim mang, mười phần hung mãnh.

“Đây là cổ Kim Cương, nhất định phải đánh rụng nó, khi đó ta mới có thể thôi động cổ Ngự Lang.” Phương Nguyên hét lớn.

Rống.

Đàn sói gào thét, vây quanh tiến lên. Bên cạnh con Dạ Lang Vương có rất nhiều sói Đêm bảo vệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play