Chương 580: Kịch chiến (2)

Một khi con Thiên Lang Vương đầu hàng, hai con Bách Lang Vương dưới trướng nó, cộng thêm mấy nghìn con sói Mai Rùa bình thường cũng sẽ thay đổi hàng ngũ.

Một lượng lớn sói Mai Rùa làm phản, gia nhập doanh địa Cát gia, khiến mảnh chiến trường này trống không.

Toàn bộ đàn sói cũng chỉ có mười lăm con Thiên Lang Vương, bây giờ đã bị Phương Nguyên bắt đi một con.

Lần này, ngay cả Vạn Lang Vương cũng cảm nhận được sự không ổn, há miệng gào lên. Một lưỡi đao gió to bằng bốn chiếc lá không ngừng biểu diễn, thẳng hướng Phương Nguyên.

“Cổ Tam Trảo Thủy Long.” Một vị gia lão rống lên, hai tay đẩy ra. Một luồng nước màu lam nhạt đâm vào phía trên lưỡi đao, lập tức thịt nát xương tan, hóa thành nước mưa.

“Cổ Quyền Thạch.” Vị gia lão thứ hai hữu quyền trực đảo, trong nháy mắt ngưng kết được một tảng đá thật to giữa không trung, nhưng cuối cùng cũng bị lưỡi đao gọt sạch.

“Cổ Lưới Điện.” Vị gia lão thứ ba vung ra một tấm lưới lượn lờ điện quang, tạm thời bao phủ lưỡi đao.

Lưỡi đao liên tiếp bị suy yếu, sau khi bị tấm lưới điện bao phủ, nó không ngừng di chuyển. Mặc dù đã thành công cắt được tấm lưới, nhưng dù sao nó cũng là nỏ mạnh hết đà, bay giữa không trung, dần dần tiêu tán rồi rơi xuống.

Toàn bộ quá trình, Phương Nguyên đều không ra tay.

Cổ sư Cát gia đều chú ý bảo vệ Phương Nguyên, cho dù hắn là cổ sư tứ chuyển, tu vi cao hơn bọn họ.

An nguy của cổ sư Nô đạo rất quan trọng. Khi xuất chiến, bên cạnh thường hay có cổ sư khác bảo vệ.

Cát gia làm như vậy cũng không phải bọn họ quá mức ân cần, mà là tình huống bình thường giữa các cổ sư.

Vạn Lang Vương công kích, khiến Cát gia từ trên xuống dưới đều khẩn trương.

Từ đằng xa, hai mắt Man Oanh sáng lên: “Chẳng lẽ bây giờ con Vạn Lang Vương này muốn tham chiến sao?”

Nhưng rất nhanh, ánh mắt gã lại ảm đạm xuống.

Sau khi Vạn Lang Vương công kích Phương Nguyên không có kết quả, cũng không tiếp tục tấn công mà tọa trấn đằng sau, điều động đàn sói.

Lại một con Thiên Lang Vương chạy đến, bù lại mảnh chiến trường trống không do con Thiên Lang Vương lúc trước quy hàng tạo thành.

Toàn thân con Thiên Lang Vương đều bốc lên ngọn lửa, đồng thời lỗ mũi cũng phun ra khói đen.

“Cổ Đốt Người tam chuyển.” Phương Nguyên nhận ra con cổ trùng này.

Có con cổ trùng này, làn khói của cổ Ngự Lang còn chưa rơi xuống đã bị đốt cháy sạch sẽ.

Mắt Phương Nguyên giật giật, nhìn con Vạn Lang Vương đằng xa. Con Vạn Lang Vương dường như cũng đang nhìn hắn. Đến cấp bậc vạn thú vương, trí tuệ của nó chắc chắn sẽ viễn siêu hơn đồng loại. Rõ ràng đây là hành động nhắm vào Phương Nguyên.

“Cát Quang lưu lại, phối hợp với ba vị gia lão, giết chết đám sói này. Những người khác theo ta hành động.” Phương Nguyên xoay người rời đi. Muốn thu phục con Thiên Lang Vương cũng không phải là chuyện không được, nhưng rất phiền phức, lại còn lãng phí thời gian.

Đầu này không được thì đổi đầu khác. Dù sao chiến trường lớn như vậy, Phương Nguyên không tin tất cả Lang Vương đều có thủ đoạn khắc chế cổ Ngự Lang.

Quả nhiên, khi hắn dời đi, lại có được phần lợi khác. Chỉ trong một canh giờ, hắn đã thu phục được mười bảy con Bách Lang Vương, hai con Thiên Lang Vương.

Tính luôn cả đàn sói trước đó, trong tay Phương Nguyên đã có được bốn con Thiên Lang Vương, hơn ba mươi con Bách Lang Vương, sói bình thường có hơn tám nghìn con.

Trong đó, đa phần là sói Mai Rùa, nhưng trong số Thiên Thú Vương có một con Phong Lang Vương, trong số Bách Lang Vương có một con Râu Độc Lang Vương, Thủy Lang Vương, và Phong Lang Vương.

Trải qua hành động rút củi dưới đáy nồi của hắn, binh lực trên chiến trường diễn ra theo kiểu bên này lên bên kia xuống. Đàn sói vốn hơn ba vạn con đã bị Phương Nguyên lấy mất một phần, một phần chết, bây giờ chỉ còn thừa lại chừng hai vạn.

Cuộc chiến khí thế hừng hực. Lông mày của lão Tộc trưởng Cát gia dần dần giãn ra, dường như đã nhìn thấy được hy vọng thắng lợi.

“Có Thường Sơn Âm ra tay, áp lực bên phía chúng ta giảm đi không ít.”

“Rốt cuộc cũng là anh hùng truyền kỳ, bản lĩnh này thật sự cao minh.”

“Nhưng thật ra cũng chẳng có gì kỳ lạ. Hắn chính là cổ sư tứ chuyển, lại là cổ sư Nô đạo, thích hợp nhất chính là loại chiến trường này.”

Các gia lão cùng nhau tán thưởng, không khí bên trong vương trướng trở nên thoải mái hơn.

“Không nên khinh thường. Con Vạn Lang Vương còn chưa ra tay, kết quả của cuộc chiến còn chưa xác định được.” Đúng lúc này, lão tộc trưởng Cát gia lên tiếng cảnh cáo.

“Tộc trưởng đại nhân nói đúng, chúng ta chưa thể thả lỏng được.”

“Nhưng theo ta thấy, con Vạn Lang Vương này chưa chắc đã tham chiến. Đàn sói tổn thất hơn phân nửa, tình huống Lang Vương chủ động rút lui cũng rất phổ biến.”

“Sao? Không ổn rồi.”

Trong lúc nói chuyện, con Vạn Lang Vương bỗng nhiên thét dài. Đàn sói trên toàn bộ chiến trường nghe được âm thanh sói tru, đồng thời phát động tấn công điên cuồng.

Hơn hai vạn sói Mai Rùa đồng loạt liều mạng, xả thân quên mình trùng sát doanh địa. Nhất thời Cát gia trở tay không kịp, liên tiếp bị đánh tan tác.

“Ra lệnh cho tiền tuyến nhanh chóng thối lui đến phòng tuyến thứ hai.” Lão tộc trưởng Cát gia lập tức hạ lệnh.

“Đàn sói phát động tấn công.” Cát Quang đang ở tiền tuyến, sắc mặt thay đổi.

“Các người đi hiệp trợ cổ sư tiền tuyến rút lui, ta sẽ quay lại chỉnh đốn, hãy chờ sự trợ giúp của ta.” Sắc mặt Phương Nguyên vẫn lạnh lùng như cũ.

“Đại nhân, chúng ta phụng mệnh Tộc trưởng, phải bảo vệ cho ngài.” Một số cổ sư do dự.

Phương Nguyên trừng mắt, lệ mang trong mắt bắn ra. Ánh mắt chiếu đến chỗ nào, đám cổ sư đều vội vã cúi đầu.

“Cát Quang.” Phương Nguyên quay sang nhìn Thiếu tộc trưởng Cát Quang.

Cát Quang cắn răng nói: “Ta sẽ nghe theo thúc thúc.”

Nói xong, y vung tay lên: “Tất cả đi theo ta.”

Phương Nguyên một người chạy về phía chiến trường, đàn sói chạy theo bên cạnh.

Hắn tập trung tất cả đàn sói cùng một chỗ, gần vạn con sói chen chúc lẫn nhau. Chiến trường trong nháy mắt trở nên nhỏ hẹp vô cùng.

Tâm niệm Phương Nguyên vừa động, một con sói Nước từ trong đàn sói chạy ra.

Trong mắt người bình thường, đây là con sói Nước, nhưng trong mắt Phương Nguyên, nó lại là bạch nhãn lang.

Bạch nhãn lang là dị thú, là bưu trong bầy hổ, là lôi trư trong đàn trư. Phàm là một con thú bình thường phát triển thành dị thú, trên người tự dưng sẽ thu hút được cổ trùng hoang dại ký sinh, có được chiến lực của Vạn Thú Vương.

Nhưng con bạch nhãn lang này còn nhỏ, còn chưa trưởng thành. Lông toàn thân của nó giống như nước, có màu xanh nhạt, là loại sói Nước bình thường. Nhưng chỉ cần quan sát cẩn thận, sẽ có thể phát hiện lông trên người nó có màu đen ít trắng nhiều, hoàn toàn khác với con sói Nước bình thường.

Đợi đến khi nó hoàn toàn trưởng thành, toàn bộ cơ thể của nó sẽ hóa thành màu trắng. Đồng thời thị lực của nó cũng sẽ lớn mạnh, sánh ngang cổ trinh sát tứ chuyển. Cho dù ở trong đêm tối, thị lực của nó cũng không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.

Phương Nguyên ngoài ý muốn phát hiện ra con bạch nhãn lang này ở ngoài chợ, sau đó âm thầm mua nó trong đàn sói Nước.

Hiện tại, con bạch nhãn lang này đã được Phương Nguyên thành công hạ xuống cổ Ngự Lang tam chuyển, đồng thời dùng cổ Tam Canh gia tăng tốc độ trưởng thành cho nó.

Điều này sẽ khiến cho sức ăn của bạch nhãn lang tăng vọt, gấp mười ba lần sói Nước bình thường, đồng thời tuổi thọ cũng sẽ bị rút ngắn.

“Đi.” Phương Nguyên ra lệnh, con bạch nhãn lang lập tức dùng tốc độ như gió nhanh chóng chạy vào chiến trường, chạy lên một chỗ cao.

Cổ Lang Cố.

Phương Nguyên vươn tay, che kín mắt phải, chỉ dùng mắt trái nhìn bạch nhãn lang. Đồng thời hắn thôi động chân nguyên, rót vào trong cổ trinh sát của Thường Sơn Âm.

Trong khoảnh khắc, cảnh tượng bên phía mắt trái của hắn thay đổi, giống như hắn đang đứng trên chỗ cao quan sát chiến trường đằng trước.

Đây chính là hiệu dụng của cổ Lang Cố, chuyển dời tầm mắt của con sói đến tầm mắt của cổ sư.

Phương Nguyên lại mở mắt phải, hai hình ảnh khác biệt nhau cùng lúc truyền vào trong đầu của hắn.

Bên trái là chiến trường, Phương Nguyên có thể nhìn thấy rõ thế cục một cách dễ dàng. Bên phải là đàn sói chen chúc cùng một chỗ.

Phương Nguyên gọi từng con Lang Vương, vơ vét cổ trùng trên người bọn chúng.

Chương 581: Kịch chiến (3)

Nếu là cổ trùng trân quý, Phương Nguyên sẽ tạm giữ lại, tránh bị tổn hại trong lúc chiến đấu.

Đương nhiên, trọng điểm của hắn vẫn là cổ Ngự Lang.

Cổ Ngự Lang là cổ tiêu hao một lần.

Bắt nhiều Lang Vương như thế, Phương Nguyên cũng đã tiêu hao không ít cổ Ngự Lang.

Nói chung, trên người thú vương sẽ có khả năng ký sinh cổ ngự thú tương ứng.

Quả nhiên, Phương Nguyên từ trên người những con Lang Vương tìm được một con Ngự Lang tam chuyển, năm con cổ Ngự Lang nhị chuyển.

Về phần cổ trùng khác đều khá bình thường, cũng có một hai con tinh phẩm nhưng không đáng cho Phương Nguyên để vào mắt. Hắn quyết định để lại trên người mấy con Lang Vương, bảo tồn chiến lực cho chúng.

Cổ Lang Yên.

Phương Nguyên thôi động cổ trị liệu tứ chuyển. Loại cổ này chuyên dùng để trị liệu thương thế cho sói. Khói cuồn cuộn bao phủ toàn bộ khu vực đàn sói chen chúc, thật lâu vẫn không tiêu tán.

Mặt biển chân nguyên bên trong Không Khiếu của Phương Nguyên nhanh chóng hạ xuống, rất nhanh đã thấy đáy.

Trị liệu cho nhiều sói như vậy, chân nguyên tiêu hao sẽ rất lớn.

Sau khi chân nguyên đã nhìn thấy đáy, Phương Nguyên lấy nguyên thạch ra, nhanh chóng hồi phục.

Trị liệu hai lần như vậy, Phương Nguyên nhìn thấy lão Tộc trưởng Cát gia dẫn theo một đám gia lão vội vàng chạy đến tiền tuyến. Một lát sau, phía tiền tuyến truyền đến tiếng nổ kịch liệt.

Thông qua hình ảnh bên mắt trái, Phương Nguyên quan sát được con Vạn Lang Vương vốn đang bất động cũng đã lao xuống chiến trường. Đám người lão Tộc trưởng đang liều chết chiến đấu với nó.

Vạn Lang Vương vừa gia nhập chiến trường, ảnh hưởng lập tức trở nên to lớn. Dưới sự lôi kéo của nó, thế công càng thêm điên cuồng.

Phòng tuyến thứ hai của Cát gia nhanh chóng bị công phá.

Cũng may có được mương nước chặn đường, đại đa số cổ sư Cát gia thuận lợi rút lui đến phòng tuyến thứ ba. Nhất thời, cuộc chiến căng thẳng đến cực điểm, lòng người trở nên bàng hoàng.

Phòng tuyến thứ ba là phòng tuyến cuối cùng, đằng sau chính là phàm nhân chiến lực thấp nhất. Một khi thất thủ, hậu quả khó mà lường được.

“Không còn thời gian trị liệu nữa rồi.” Khi chân nguyên bên trong Không Khiếu khôi phục chín thành, Phương Nguyên lại nhìn chung quanh.

Trải qua ba lần trị liệu, thương thế nặng trên người đàn sói đã biến thành thương thế nhẹ. Còn vết thương nào nhẹ thì hoàn toàn khỏi hẳn.

Cổ Sói Tru.

Phương Nguyên ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm thét của Lang Vương.

Đàn sói đang chen chúc nhau, dưới tác dụng của cổ trùng, cơ thể đều to lên mấy phần, tinh thần vô cùng phấn chấn, chiến lực tăng vọt.

Phương Nguyên cười lớn, cưỡi lên người một con sói lưng còng, trong lòng khẽ động, lập tức đàn sói cùng nhau tru lên.

Grao!

Lúc này, ánh tà dương trên bầu trời đỏ như máu, gió lớn thổi qua chiến trường. Tiếng sói tru truyền hơn ngàn dặm.

“Sao? Thường Sơn Âm muốn ra tay rồi sao?” Bên ngoài chiến trường, biểu hiện của Man Oanh trở nên ngưng trọng.

Đám người Cát gia thì vui mừng.

“Thường Sơn Âm, là Thường Sơn Âm đại nhân.”

“Chúng ta còn có Thường Sơn Âm đại nhân ở đây...”

“Thường Sơn Âm đại nhân sẽ đến trợ giúp chúng ta, mọi người giữ vững tinh thần.”

“Tránh ra, mau tránh đường cho Thường Sơn Âm đại nhân.”

Nhất thời, quân tâm Cát gia ổn định lại, sĩ khí tăng vọt.

Phương Nguyên ngồi trên lưng sói lưng còng, tay nhẹ nhàng vung lên, vạn sói lao nhanh, vượt qua hàng rào bốn phía, nhưng không phải xông về tiếp viện phía Bắc mà là phóng đến phía Nam.

Giống như con đê lớn bị vỡ, một dòng lũ lớn xông ra. Toàn bộ đàn sói nhanh chóng xông vào doanh địa. Mười hai con Bách Thú Vương dẫn đầu, hung hăng đánh thẳng vào trong.

Đàn sói kịch chiến đã lâu, đã sớm sức cùng lực kiệt. Bị đàn sói tràn đầy sinh lực tấn công vào, trong nháy mắt tử thương vô số.

Chỉ một lần tấn công, Phương Nguyên đã khiến cho thế công của đàn sói Mai Rùa chiến trường phía Nam bị sụp đổ.

Cổ Ngự Lang, cổ Ngự Lang, cổ Ngự Lang.

Phương Nguyên dưới sự bảo vệ của đàn sói, luân phiên ra tay, ba con cổ Ngự Lang hóa thành làn khói, trong nháy mắt đã khống chế được ba con Bách Thú Vương.

“Qua bên trái, công kích.” Suy nghĩ của hắn khẽ động, đại quân đàn sói chậm rãi thay đổi phương hướng, phóng đến doanh địa phía Đông Nam.

Ánh mắt Phương Nguyên như ưng, rất nhanh khóa chặt con Thiên Lang Vương trên chiến tuyến.

Con Thiên Lang Vương tru lên, cố gắng điều động đàn sói. Nhưng đại đa số đã bị hãm sâu vào tiền tuyến, nhất thời khó mà quay lại.

Con Thiên Lang Vương chỉ gọi được trăm con sói, nhưng đã bị đại quân của Phương Nguyên bao phủ.

Cổ Ngự Lang tam chuyển.

Phương Nguyên chờ đúng thời cơ, một làn khói nhẹ rơi xuống, con Thiên Lang Vương chỉ có thể nghẹn ngào kêu lên một tiếng, hồn phách không hề có bất kỳ phản kháng, chuyển sang dưới trướng Phương Nguyên.

Đây là con Thiên Lang Vương thứ năm.

Đàn sói đang chiến đấu với cổ sư cũng là do nó gọi đến. Tất cả đều thay đổi phương hướng, chạy đến tập trung bên phía Phương Nguyên.

Chiến tuyến Đông Nam lập tức được bình định lại.

Đám cổ sư vốn đang chém giết khó khăn, trong nháy mắt toàn bộ chiến trường đã được bình ổn lại. Tử địch ban đầu đã trở thành minh quân phe mình.

“Đây chính là thủ đoạn của Thường Sơn Âm đại nhân sao?”

“Thật là lợi hại, thật là lợi hại....”

“Lấy sức của một người, suất lĩnh đàn sói vạn con. Khó trách hắn được người ta gọi là Lang Vương.”

Đám cổ sư nhìn chằm chằm Phương Nguyên, nhìn theo bóng lưng của hắn rời khỏi chiến trường bên này chạy đến chiến trường bên khác.

Tung hoành, tung hoành.

Phàm là con sói nào ngăn cản trước mặt hắn, tất cả đều bị quét ngang.

Chỉ một suy nghĩ, ngàn vạn sói hoang lao thẳng. Chỉ một ngón tay, binh phong khắp nơi, không đâu địch nổi.

Lấy sức một người ngăn cơn sóng dữ, cải biến chiến cuộc, đây chính là phong thái của Nô đạo.

Bên ngoài chiến trường, đám người Man Oanh, Man Hào đều biến sắc.

Trong ánh mắt phức tạp của bọn họ, đàn sói của Phương Nguyên giống như vết dầu loang, càng giết càng nhiều. Chỗ nào cũng quét ngang. Một lát sau, hắn chỉ để lại một mảnh hỗn độn, sau đó cùng với một đám cổ sư ngây ngốc nghênh ngang rời đi.

Thuật Ngự Lang ngang ngược vô cùng, nhưng cũng bá khí vô cùng.

Dưới sức mạnh hùng hậu, những ngăn cản không đáng lập tức bị nghiền ép.

Phương Nguyên tận lực né tránh chiến trường của Vạn Lang Vương, lượn quanh doanh địa Cát gia một vòng, thu phục thêm ba con Thiên Lang Vương. Tính cả trước đó, số lượng Thiên Lang Vương đã tăng lên tám con.

Về phần Bách Lang Vương, số lượng đã tăng gấp đôi lúc trước, đến năm mươi chín con.

Đàn sói của Phương Nguyên giống như một con quái thú, nuốt chửng tất cả con sói Mai Rùa trên đường đi, dùng để lớn mạnh bản thân.

Thu phục những con Lang Vương này, hồn phách của Phương Nguyên cũng chịu sự phản chấn, cả người choáng váng muốn ói.

Phương Nguyên cố nén cảm giác khó chịu, thu nạp đàn sói, sau đó trở lại địa bàn của mình.

Địa bàn của hắn đã không chứa nổi những con sói này.

Sói nhiều lắm, Phương Nguyên nhất thời không kiểm kê đủ số lượng. Hắn liếc mắt ước lượng, tuyệt đối vượt qua một vạn hai ngàn.

Phương Nguyên cũng không vội vã tham chiến.

Bây giờ đại cục đã định.

Hắn nhảy xuống lưng sói lưng còng, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Trong lúc đó, cứ cách một khoảng thời gian, hắn lại mở mắt quan sát.

Có bạch nhãn lang giám sát chiến trường, Phương Nguyên bất cứ lúc nào cũng có thể nắm được tình huống của đám người lão Tộc trưởng Cát gia. Đám cao tầng Cát gia này cũng không thể chết đi. Một khi chết, Man gia sẽ động tâm, rất có thể sẽ ra tay.

Nghỉ ngơi một lát, mặc dù còn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng Phương Nguyên vẫn một lần nữa gia nhập chiến trường.

Lần này, hắn chỉ điều động tám con Thiên Lang Vương tham chiến. Sói bình thường đối với Vạn Lang Vương mà nói, trình độ uy hiếp quá thấp.

Trên đường đi, người Cát gia vẫn hô to tên của hắn.

“Thường Sơn Âm đến giúp rồi.” Nghe được thanh thế này, cao tầng đang vây công Vạn Lang Vương đều mừng rỡ.

“Chư vị Cát gia, tạm thời lui xuống nghỉ ngơi, để đó cho ta.” Phương Nguyên gia nhập chiến trường, tâm niệm vừa động, tám con Thiên Lang Vương nhào lên.

Con Vạn Lang Vương đã hơi thoái ý. Nó tả xung hữu đột, nhưng không phá được vòng vây.

“Thuật Ngự Lang này...” Nhìn thấy Vạn Lang Vương bị Phương Nguyên dễ dàng trêu đùa, Man Oanh, Man Hào không khỏi chấn kinh.

Chương 582: Kịch chiến (4)

Trước đó Phương Nguyên đã từng xông trận, nhưng trận thế bàng bạc, nhìn không ra bản lĩnh thuật Ngự Lang của hắn. Bây giờ hắn cẩn thận khống chế, thuật ngự thú nhất lưu Bắc Nguyên triển lộ một cách hoàn hảo.

Chỉ là trong tám con Thiên Lang Vương vẫn còn bảy con chịu ảnh hưởng của Vạn Lang Vương, chiến lực chưa phát huy được toàn bộ.

Nhưng dưới sự khống chế của Phương Nguyên, Vạn Lang Vương có cảm giác giống như sa vào thiên quân vạn mã, hoặc con ruồi sa vào lưới nhện.

Cuối cùng, Vạn Lang Vương bị Phương Nguyên tiêu hao mà chết. Khi nó lâm thời phản công, nó cũng kịp giết chết một con Thiên Lang Vương.

“Lang Vương! Thường Sơn Âm đại nhân mới thật sự là Lang Vương.” Nhìn cơ thể cao lớn của Vạn Lang Vương ngã xuống, không biết vị cổ sư nào hét to lên.

“Lang Vương.”

“Lang Vương! Lang Vương!”

Qua trận chiến này, mọi người không khỏi cảm thấy danh xưng Lang Vương đúng là hình dung quá chuẩn xác.

Tiếng hô hoán liên tiếp, rất nhanh nối liền một mảnh. Rất nhiều người vung tay hô to, ánh mắt nóng lên, còn có người thì lệ rơi đầy mặt.

Đây là một sự cảm động, sự sùng bái đối với anh hùng, sự kính sợ đối với sức mạnh.

“Có người này ở đây, chúng ta muốn chiếm đoạt Cát gia, nói nghe thì dễ rồi.” Sắc mặt Man Oanh xám xịt, trận chiến này đã triệt để loại bỏ hùng tâm và ý đồ của gã.

“Lang Vương...” Man Hào vẫn luôn coi thường Thường Sơn Âm, bây giờ miệng cứ lẩm bẩm mãi cái tên này. Chưa bao giờ ông ta cảm thấy phân lượng danh xưng này lại nặng như vậy.

Trên chiến trường, lão Tộc trưởng Cát gia dẫn một đám gia lão xông tới.

“Anh hùng ngày xưa, phong thái vẫn như cũ. Trận chiến hôm nay, thật khiến cho lão hủ phải bội phục rạp đầu xuống đất. Lão hủ xin đại diện cho trên dưới nhà họ Cát cảm kích ân đức của đệ đã ra tay tương trợ.” Lão tộc trưởng Cát gia bái Phương Nguyên một bái thật sâu.

“Cát lão ca, huynh nói quá lời rồi. Chúng ta nên mau chóng dọn dẹp chiến trường.” Phương Nguyên cười nói.

Thi thể Vạn Lang Vương nằm trên mặt đất, nhưng Phương Nguyên vì tránh hiềm nghi, cũng không bao biện làm thay.

“Nếu như ta có một con cổ Ngự Lang tứ chuyển, ta đã có thể thu phục con Vạn Lang Vương này dưới trướng rồi. Thật đáng tiếc.” Phương Nguyên cảm thấy tiếc nuối trong lòng.

Cổ ngự thú tứ chuyển có thể khống chế Vạn Thú Vương. Một khi có một đàn thú vạn con, đối với một gia tộc mà nói, chính là một sức mạnh khổng lồ.

Bởi vậy, thị trường Bắc Nguyên thường sẽ không bán cổ ngự thú tứ chuyển.

Có rất nhiều cổ trùng, sau khi đạt hơn tứ chuyển, giá trị sẽ tăng vọt. Cổ ngự thú là một trong số đó, ngoài ra còn có cổ Xá Lợi.

Cho nên, khi ở chợ, Phương Nguyên chỉ có thể mua được cổ Ngự Lang nhị chuyển, tam chuyển, nhưng không mua được cổ Ngự Lang tứ chuyển.

“Trong tay ta bây giờ không thiếu cổ Ngự Lang nhị tam chuyển. Cổ Ngự Lang tứ chuyển, xem ra còn phải tự mình luyện.”

Trước mắt, Phương Nguyên đang thiếu cổ Ngự Lang tứ chuyển. Nếu có, hắn có thể trực tiếp khống chế Vạn Lang Vương thao túng đàn sói, giảm bớt gánh nặng cho hồn phách.

Mặc dù hắn có bạch nhãn lang, nhưng nó vẫn còn nhỏ, dùng cổ tam chuyển là có thể nô lệ. Nhưng một khi trưởng thành, cũng cần phải có cổ tứ chuyển. Nếu không, nó sẽ không nghe lời, thậm chí còn bỏ chạy.

“Đại nhân, phát hiện một con cổ Ngự Lang tứ chuyển.” Đúng lúc này, một cổ sư đang lục soát thi thể con Vạn Lang Vương quát to lên.

“Ồ?” Lão tộc trưởng Cát gia nghe xong, tinh mang trong mắt lóe lên, cười nói: “Haha, bảo cổ phối anh hùng. Con cổ này chính là chuẩn bị cho Thường hiền đệ đấy.”

Mặc dù tỷ lệ cổ trùng ngự thú tứ chuyển ký sinh trên người Vạn Thú Vương khá lớn, nhưng Phương Nguyên vẫn cảm thấy cao hứng.

Trận chiến ngày hôm nay, mặc dù có chút tổn thất, nhưng kết quả vẫn khiến hắn rất hài lòng.

Mặc dù đã chết một con Vạn Lang Vương, khá là tiếc nuối, nhưng ngược lại hắn có thể kiếm được một con cổ Ngự Lang tứ chuyển.

Con cổ trùng này đến thật là kịp thời. Phương Nguyên rất lâu rồi chưa gặp phải chuyện tốt đưa đến cửa như vậy.

Cẩn thận tiếp nhận con cổ trùng, Phương Nguyên cáo từ cao tầng Cát gia. Cho dù tiệc ăn mừng tiếp theo, hắn cũng không tham dự. Hắn lấy cớ muốn dồn toàn bộ tinh lực luyện hóa cổ tứ chuyển để từ chối.

Màn đêm buông xuống.

Đống lửa bên ngoài lều cháy hừng hực. Tiếng vui cười vì chiến thắng xen lẫn với tiếng khóc thút thít mơ hồ truyền vào tai Phương Nguyên.

Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, bình tâm tĩnh khí, rót tinh thần vào thăm dò bên trong Không Khiếu.

Mặt biển chân nguyên chín thành yên ả, nước biển giống như hoàng kim, xán lạn huy hoàng. Đáng tiếc, hắn còn chưa thích ứng hoàn toàn với Bắc Nguyên, vẫn bị dị vực áp chế, dẫn đến tu vi của Phương Nguyên tạm thời ngưng trệ, chân nguyên Chân Kim nhìn thì ngon mà dùng không được.

Nhưng tu vi chỉ là một phần của thực lực.

Phương Nguyên muốn tăng thực lực của mình lên còn có cách khác.

Hắn lấy ra cổ Thập Quân Lực.

Cổ này là cổ tứ chuyển, nhưng so với cổ ngự thú tứ chuyển, giá trị của nó thấp hơn nhiều. Bởi vì dễ dàng luyện chế, chi phí rẻ tiền, đồng thời cũng phổ biến trên thị trường.

Hình dáng của cổ Thập Quân Lực cũng không đáng chú ý, giống như miếng sắt bình thường.

Phương Nguyên thôi động, con cổ lơ lửng trên đỉnh đầu Phương Nguyên, phát ra huyền quang chiếu vào toàn thân của hắn, khắc một đoạn đạo văn sức mạnh lên người của hắn.

Một lát sau, cổ Thập Quân Lực bỗng nhiên phát ra tiếng nổ rất nhỏ, rơi xuống một ít vụn sắt trên tóc Phương Nguyên.

Cổ Thập Quân Lực cũng là cổ tiêu hao. Như vậy, Phương Nguyên đã dùng hết cổ Thập Quân Lực thứ ba.

Phương Nguyên phủi vụn sắt trên đầu, nắm chặt hai tay, cảm nhận sức mạnh tăng lên. “Sức mạnh tăng lên, sau đó sẽ tiến vào bình cảnh. Tiếp theo chính là cải tạo xương cốt bản thân, da thịt, gân... Thùng nước làm càng sâu thì mới càng kiên cố, càng chịu được sức mạnh nhiều hơn.”

Mắt Phương Nguyên sáng lên, lại lấy cổ Lang Hồn ra.

“Đây là con cổ Lang Hồn cuối cùng.”

Phương Nguyên thúc giục chân nguyên, cổ Lang Hồn nổ tung, hóa thành một lang hồn màu xám trắng chạm vào cơ thể của hắn.

Bách Lang Hồn dây dưa với lang hồn. Lần này còn khó khăn hơn trước gấp mấy lần. Lúc trước, khi Phương Nguyên vận dụng cổ Lang Hồn, đàn sói dưới trướng chỉ có hơn ba ngàn. Sau trận chiến hôm nay, hắn thu phục rất nhiều Lang Vương, gánh vác hồn phách cũng lớn hơn nhiều.

Phương Nguyên cau mày, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, cắn răng kiên trì, rốt cuộc Bách Lang Hồn và lang hồn cũng dung hợp cùng một chỗ.

Oành.

Một tiếng vang nhỏ vang lên bên tai, số lượng tích lũy từ lâu rốt cuộc cũng đã có sự thay đổi về chất vào lúc này.

Bách Nhân Hồn đã triệt để hóa thành Lang Nhân Hồn.

Lang Nhân Hồn có màu xám đậm, cô đọng vô cùng. Hình dạng của hồn phách cũng giống như diện mạo của Phương Nguyên, chỉ là mũi thẳng tắp, ánh mắt trở nên sắc bén, thân hình gầy gò. Trên đỉnh đầu còn có hai tai sói nhọn hoắt, tóc dài rũ xuống eo, phần mông còn có đuôi sói lông xù.

Lang Nhân Hồn đã hoàn thành, Phương Nguyên lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, giống như mất đi gánh nặng ngàn cân.

Trong đầu, liên hệ với đàn sói càng trở nên chặt chẽ, thậm chí còn truyền đến cảm giác thân thiết.

Bách Nhân Hồn trước đó không hề có.

Sau khi thành tựu Lang Nhân Hồn, trên người Phương Nguyên lập tức có khí tức của sói, khiến cho Lang Vương tưởng lầm hắn là đồng loại. Bởi vậy, nó không còn cảm giác áp đảo như khi còn là Bách Nhân Hồn, mà là một cảm giác tán đồng.

“Bách Nhân Hồn nô dịch nhiều đàn sói như vậy, cơ hồ đã đến cực hạn. Bây giờ đã thành Lang Nhân Hồn, ta có thể thu phục Lang Vương nhiều gấp ba.”

“Chỉ là cơ hội tốt hôm nay về sau sẽ khó kiếm. Nhưng thảo nguyên rộng lớn như vậy, đàn sói đông đảo, trên đường đến đại hội anh hùng, ít nhất ta có thể mở rộng quy mô đàn sói lên gấp đôi.”

Nhìn một đống cổ Ngự Lang nhị chuyển, không ít cổ Ngự Lang tam chuyển, còn có một con Ngự Lang tứ chuyển bên trong Không Khiếu, trong lòng Phương Nguyên tràn ngập chờ mong đối với tương lai.

Sao trời thưa thớt.

Thảo nguyên ban đêm, hàn phong lạnh buốt thấu xương.

Trên lưng hai con sói lưng còng là cổ sư trinh sát Cát gia, một già một trẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play