Trước đây, Bạch Ngưng Băng bị tứ lão Thiết gia vây khốn nhiều ngày, ngoài mặt là Bạch Ngưng Băng ở trong truyền thừa chém giết cổ sư Thiết gia, vì vậy bị Thiết gia trả thù. Nhưng trên thực tế cũng là âm mưu nhằm vào Phương Nguyên.

Chuyện về sau, chính là Phương Nguyên lấy một địch bảy tàn sát tiểu đội Thiết gia, cuối cùng dẫn tới Thiết Mộ Bạch đăng tràng.

Thiết Nhược Nam tiếp thu dạy bảo của Thiết Mộ Bạch, vừa tu hành vừa kiên nhẫn chờ đợi tin tức của Bạch Ngưng Băng. Đây cũng một trong những nguyên nhân vì sao nàng cực hận Phương Nguyên nhưng không chủ động tìm kiếm.

Nhưng sau đó, Phương Nguyên không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng ai nấy đều kinh ngạc. Sau khi tiến vào truyền thừa tam vương đã khống chế chặt chẽ toàn bộ cục diện trong lòng bàn tay.

Thiết Mộ Bạch chết khiến Bạch Ngưng Băng lựa chọn in lặng và ẩn núp sâu hơn. Y dựa vào sự tín nhiệm của Phương Nguyên mà chỉ huy đàn chó.

Địa linh đã chết, y không cách nào khác quan sát toàn trường, áp lực xuất hiện trên chiến trường. Nhưng cùng lúc đó, Bạch Ngưng Băng lại cảm thấy tự do vì không còn bị giám sát bởi địa linh.

Y vẫn chưa yên tâm, cố ý điều động dẫn dụ Viêm Quân đến để thăm dò Phương Nguyên.

Quả nhiên như y sở liệu, Phong Thiên Ngữ bị dẫn ra. Điều này chứng minh địa linh quả thực đã chết

Bạch Ngưng Băng mừng thầm trong lòng, điều động một lần nữa, dẫn Thiết Nhược Nam và tứ lão Thiết gia cùng tiến đến.

Đó cũng là nguyên nhân tại sao Thiết Nhược Nam là người đầu tiên đến đại điện

"Phương Nguyên, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói. Bên ngoài bây giờ, do Nô Đạo đại sư Thiết gia Thiết Bạch Kỳ thống ngự đàn chó, quần hùng thúc thủ. Bên ngoài đại điện, lại có tứ lão Thiết gia vận dụng cổ Thiết Quỹ, cổ Hóa Khí giam cầm không gian, không ai có thể lẻn vào đây. Chỉ có đầu hàng mới là lối thoát duy nhất của ngươi.

Thiết Nhược Nam đi tới, vừa cầm cổ Không Khiếu thứ hai trong tay vừa tuyên bố vận mệnh của hắn.

Phương Nguyên trầm mặc.

"Thực sự, trên thế gian này có vô số anh kiệt..." sau một lúc lâu im lặng, Phương Nguyên ngửa đầu thở dài.

"Bạch Ngưng Băng, giỏi cho một Bạch Ngưng Băng... Ha ha ha, ta đã xem thường ngươi, thua ở trên tay ngươi. Ngươi thắng rất đẹp, tính toán cũng vô cùng tỉ mỉ, ta lơ là bất cẩn, chí ở Tiên cổ, để mưu đồ của ngươi thành công là lỗi của ta"

"Không dám nhận. Lần này ta có thể tính kế được ngươi cũng nhờ thiên thời địa lợi nhân hoà. Nếu đổi vị trí cho nhau, ta vừa phải luyện Tiên cổ vừa tính kế quần hùng, tuyệt nhiên sẽ không làm tốt được như ngươi." Bạch Ngưng Băng nghiêm túc trả lời, "Nhưng việc đã đến nước này, được làm vua thua làm giặc, ta khuyên ngươi không nên kháng cự vô ích."

"Ha ha ha" Phương Nguyên cười nhạt vài tiếng, "Các ngươi vẫn chưa động thủ giết ta chẳng qua là muốn chiếm Tiên cổ, biết tác dụng của nó và bí phương Tiên cổ trong đầu ta mà thôi."

Hiện tại địa linh đã chết, phúc địa sắp sụp đổ, nơi nơi đều là lỗ hổng lại không sức mạnh to lớn áp chế nên các cổ sư có thể tự do thôi động cổ trùng.

Nói cách khác, Phương Nguyên chỉ cần hơi động ý niệm trong đầu là tất cả cổ trùng đều sẽ tự bạo. Đám người Bạch Ngưng Băng, Thiết Nhược Nam căn bản ngăn cản không kịp.

"Thiết Nhược Nam, đám người Thiết Mộ Bạch chết trong tay ta, ngươi phải lấy được con Tiên cổ này trở về mới có thể lập công chuộc tội. Nếu không, ngươi cũng sẽ bị tước bỏ ngôi vị Thiếu chủ mà thôi." Phương Nguyên cười gằn.

Mặt Thiết Nhược Nam không thay đổi chút nào, trả lời vô cùng thản nhiên: "Đúng vậy. Tiên cổ duy nhất, vô cùng quan trọng, ta lấy về là công lao kinh thế. Thậm chí có thể được gia tộc cổ Tiên bồi dưỡng và ban thưởng. Mà bí phương luyện chế Tiên cổ hiện tại cũng chỉ có một mình ngươi biết. Nếu có thể dâng lên, ta lập tức sẽ là thiếu Tộc trưởng Thiết gia."

"Đến khi ta bước lên chức Tộc trưởng chắc chắn sẽ noi theo Thiết Mộ Bạch đại nhân, phát huy công lý và chính nghĩa mạnh mẽ. Trải qua việc này, ta đã hoàn toàn nghĩ thông suốt: Muốn biểu dương, khuếch trương chính nghĩa, không có sức mạnh cường đại và thế lực là không được. Cũng chỉ có như vậy, ta mới có thể báo đáp ơn bồi dưỡng của Thiết Mộ Bạch đại nhân, để cho ngài ấy dưới suối vàng biết, chết cũng nhắm mắt."

Nói đến đây, Thiết Nhược Nam nghĩ đến người của Thiết gia tộc chết thảm trong tay Phương Nguyên, không kìm nén được hai mắt đỏ lên, có căm phẫn thù hận, cũng có kích động khi báo được thù lớn.

Nàng ta hít thở sâu một hơi, nhìn chằm chằm Phương Nguyên: "Còn ngươi, Cổ Nguyệt Phương Nguyên. Ta quả thực sẽ không giết ngươi. Ngươi có thể dùng thân xác phàm tục luyện thành Tiên cổ, tài hoa luyện cổ như vậy thật khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Chỉ cần ngươi đầu hàng ta sẽ đưa ngươi vào tháp Trấn Ma của Thiết gia để sửa sai. Sau này, ngươi hối lỗi sửa sai, sau khi ra tháp sẽ được phục vụ cho Thiết gia, cống hiến cho Chính đạo, là phương thức tốt nhất bù đắp lại tội nghiệt của ngươi."

"Tháp Trấn Ma ..." hai mắt Phương Nguyên nheo lại, "Ngươi nói thật sự bùi tai! Ha ha ha, ngươi muốn Tiên cổ? Được thôi, chúng ta có thể tiến hành giao dịch."

Phương Nguyên vừa nói nội dung giao dịch vừa tĩnh tâm lắng nghe động tĩnh ngoài điện.

Hắn đang kéo dài thời gian.

Nhìn cục diện dưới mắt như tuyệt cảnh, kì thực còn có cơ hội thắng.

Bởi vì Phương Nguyên luyện cổ nên tinh thần suy yếu. Trong Không Khiếu, chân nguyên không đủ, cổ Toàn Lực Ứng Phó tứ chuyển cũng không luyện thành, trong quá trình luyện cổ tiêu hao quá nhiều thú ảnh.

Phương Nguyên không ở trạng thái tốt nhất nên cứng đối cứng là không được. Mà Bạch Ngưng Băng và Thiết Nhược Nam lại có chuẩn bị mà đến. Huống chi, bên ngoài còn có tứ lão Thiết gia và Thiết Bạch Kỳ khống chế đàn chó.

Xuân Thu Thiền thực sự là phương án tốt để lật ngược tình thế. Nhưng mạo hiểm phía sau cũng rất lớn, có thể nguy hiểm đến tính mạng, không phải vạn bất đắc dĩ, Phương Nguyên cũng không muốn sử dụng.

"Quần hùng ngoài điện mới thực sự là cơ hội lật ngược. Chỉ dựa vào đàn chó, tứ lão Thiết gia không có khả năng khiến bọn họ bị ngăn cản ở ngoài mãi. Chỉ cần bọn họ đánh vào trong, cục diện sẽ thay đổi thành một dạng khác".

Thực sự, vận mệnh luôn biến đổi thất thường. Trước đây không lâu, Phương Nguyên còn trăm phương ngàn kế ngăn cản quần hùng. Nhưng bây giờ, hắn lại ước gì quần hùng dùng lực mạnh mẽ, lập tức đánh thẳng vào trong đại điện.

...

"Thiết gia chết tiệt! Thì ra hắc thủ sau màn là các ngươi".

"Lão tộc trưởng Thiết gia Thiết Mộ Bạch đích thân đến, là cái gì hấp dẫn ông ấy vậy? Chúng ta nên sớm nghĩ tới..."

"Cho dù Thiết gia là siêu cấp gia tộc, cũng đừng có ăn một mình, ai ai có phần của bảo tàng cổ Tiên."

Trên chiến trường oanh liệt, tinh thần quần chúng hăng hái.

Rất nhiều cổ sư tức giận đến hai mắt phun lửa, nhìn về hướng đại điện Thanh Đồng.

Màn hào quang màu tím bao phủ toàn bộ đại điện Thanh Đồng. Tứ lão Thiết gia chiếm lấy bốn cái phương vị khác nhau, canh gác nghiêm mật.

Còn Thiết Bạch Kỳ thì đứng ở cửa đại điện nhìn từ trên cao xuống, chỉ huy đàn chó.

Ông ta là một lão giả, đầu tóc bạc trắng, con mắt thứ ba trên trán mở ra, tinh quang lóe lên. Ông ta là cổ sư ngũ chuyển Nô đạo, gia lão Thiết gia, đã từng là kiện tướng đắc lực của Thiết Mộ Bạch. Sau khi nhận được lời kêu gọi của Thiết Mộ Bạch, ông ta phá quan mà ra, nghìn dặm xa xôi đi tới núi Tam Xoa.

Lúc này, Thiết Bạch Kỳ đang cười nhẹ, quan sát chiến trường.

Dưới sự chỉ huy của ông ta, lực chiến đấu của đàn chó đã đột phá mấy lần so với trước đây. Thiết Bạch Kỳ lại không để ý đến tổn thất, tạm thời ngăn cản quần hùng ở bên ngoài

"Lão bất tử, thật sự khó đối phó!" Ma Vô Thiên tóc đen tung bay, thở hổn hển.

Ở trước mặt của y, khuyển hoàng Bá Hoàng toàn thân đẫm máu, so với Ma Vô Thiên càng chật vật hơn. Nhưng rất nhanh, cổ Trị Liệu trên người nó bắt đầu phát động, dưới quang huy màu trắng ngà, thương thế của Bá Hoàng nhanh chóng được chữa trị.

Ma Vô Thiên đang muốn thừa thắng truy kích, một đám chó Thanh Hoa từ bên cạnh liều chết xông tới.

Chương 498: Cuộc chiến vừa mới bắt đầu (2)

"Lại là đám này!" Ma Vô Thiên nghiến răng nghiến lợi, không thể không tiêu diệt nhóm viện quân này trước.

Thừa cơ hội này, Bá Hoàng trở về tạm nghỉ, thương thế đã khôi phục khá nhiều, lại hùng hổ xông lên một lần nữa.

So với khuyển hoàng mà Bạch Ngưng Băng phái ra, không có cách gì trông chừng tình huống, Thiết Bạch Kỳ có vẻ thành thạo hơn nhiều. Ông ta trù tính chung toàn trường, không chế tình hình cuộc chiến trong tay, phát huy trọn vẹn ưu thế của phái Nô đạo.

Mà chỗ của Tiêu Mang cũng là nơi nhận được sự chiếu cố đặc biệt của Thiết Bạch Kỳ.

"Như vậy không ổn, bảo tàng cổ Tiên sẽ bị Thiết gia đoạt mất!" Tiêu Mang vừa hận vừa vội, nhưng khuyển hoàng Anh Minh từ đầu đến cuối đều ngăn cản ở trước mặt của hắn ta, làm hắn ta không có cách nào nhảy vào trong đại điện.

"Khốn kiếp! Là ngươi ép ta đó." Tiêu Mang giận dữ rít gào, bay thẳng lên trời.

Bầu trời đã bị phá ra một lỗ hổng có diện tích vài chục mẫu, ngoài lỗ hổng hiện ra bầu trời bên ngoài, ban ngày trời trong, mây trôi lững lờ.

Tiêu Mang bay thẳng ra bên ngoài lỗ hổng, hai tay nâng cao.

Cổ Tụ Quang tứ chuyển.

Một lượng lớn ánh sáng mặt trời tụ tập đến giữa hai bàn tay của y. Quang mang tích tụ thành hình cầu, to lớn không gì so sánh được, Tiêu Mang tựa như con kiến chống bát cơm.

Ngũ chuyển, cổ Thái Quang.

Ánh sáng vinh quang của Thái Cổ tụ đến giữa quang cầu, tức khắc phát sinh biến đổi về chất, toàn bộ quang cầu đều biến thành quang huy của Thái cổ.

Ngũ chuyển, cổ Giang Hà Nhật Hạ.

Quang cầu ầm ầm nổ tung, hóa thành quang thủy ngập trời. Mỗi một giọt đều rất giống mảnh vụn ánh sáng, rực rỡ chói mắt đến tột cùng.

Sát chiêu -- Thiên Bộc Quang Hà!

Quang hà cuồn cuộn, sóng lớn sôi trào, theo lỗ hổng lớn chảy ngược xuống phúc địa.

Ánh sáng rực rỡ, sóng to gió lớn chiếu rọi một gò núi, vô số người phải nheo hai mắt để chống lại ánh sáng mãnh liệt này.

"Không ổn rồi!" Thiết Bạch Kỳ ngăn cản hết sức nhưng đại thế của quang hà đã thành, khí tượng bàng bạc, chỉ có thể suy yếu bộ phận mà thôi.

Quang hà rộng lớn tựa như thác nước đánh mạnh vào màn hào quang màu tím.

Màn hào quang chỉ chống đỡ được trong chốc lát liền vỡ vụn, tiêu tán. Tứ lão Thiết gia chống đỡ màn hào quang màu tím đồng thời bị thổ huyết, chật vật uể oải.

Quang hà phá tan màn hào quang tím cũng bị suy yếu hơn một nửa, nhưng hướng đi không đổi, nện thẳng vào phía trên đại điện Thanh Đồng.

Đại điện lập tức bị phá ra một lỗ hổng lớn, thác ánh sáng xông thẳng xuống ba người Phương, Bạch, Thiết ở đối diện.

Đối mặt với thác ánh sáng, con ngươi của Bạch Ngưng Băng và Thiết Nhược Nam đột nhiên rụt lại, theo bản năng né tránh.

Phương Nguyên vẫn đợi cơ hội tốt, nhanh chóng phản ứng, chợt điều động chân nguyên.

Cổ Na Di,

Hắn thôi động con cổ này lên tới cổ Di Chuyển ngũ chuyển.

Con cổ này là chiến lợi phẩm khi hắn giết Quỷ Sát Nhân Y Cừu Cửu.

Soạt một tiếng, Phương Nguyên mang theo Tiên cổ, biến mất tại chỗ.

Quang hà đánh vào nền gạch, phút chốc tạo ra một cái hố, đường kính của hố lên đến ba trượng.

Thiết, Bạch hai người đúng lúc né tránh, đứng ở sát mép hố to, có vẻ rất bình tĩnh.

"Quả nhiên chạy thoát, ha ha ha. Xem ra, hắn đã dùng cổ Na Di. Ta nghĩ con cổ này là lấy được từ chỗ Quỷ Sát Nhân Y Cừu Cửu." Thiết Nhược Nam bình tĩnh phân tích

"Cứ để hắn chạy như vậy sao?" Bạch Ngưng Băng nhìn về phía Thiết Nhược Nam.

"Ngươi quên có cổ Định Tinh rồi sao? Yên tâm đi, cho dù hắn chạy đến chân trời góc biển, tứ lão Thiết gia cũng có thể bắt lại. Hiện tại, để hắn đi ra ngoài đi dạo một chút, tiêu hao chân nguyên và tinh lực của hắn cũng tốt! Chúng ta đỡ phải động thủ." Thiết Nhược Nam mỉm cười nói, trong lời nói thấp thoáng có phong độ của đại tướng giỏi bày mưu tính kế.

Trải qua nhiều đau khổ như vậy, nàng ta thực sự trưởng thành rất nhiều.

Phốc.

Đau nhức mãnh liệt kéo tới khiến Phương Nguyên phun ra một ngụm máu tươi, váng đầu hoa mắt. Một cảm giác bứt rứt, buồn nôn khiến hắn suýt chút nữa thì ngã xuống tại chỗ. Lục phủ ngũ tạng dường như rối loạn, đảo lộn.

Cổ Na Di chính là cổ trùng vũ đạo, phá vỡ không gian, dịch chuyển thân thể cổ sư. Hiệu dụng cường đại, cũng sẽ có tác dụng phụ mãnh liệt.

Thông thường, cổ sư sử dụng cổ Na Di cơ bắp sẽ quấn bện với nhau, máu chảy ngược, xương cốt sai vị trí. Biểu hiện ra bên ngoài chính là cổ sư sẽ trở nên càng ngày càng xấu, dù cho dáng dấp đoan chính, cũng sẽ biến thành không ra sao.

Muốn sử dụng cổ Na Di thì cần phải dùng cổ trùng khác để cải tạo thân thể. Nhưng lúc này, Phương Nguyên không thể để ý đến quá nhiều vấn đề như thế.

“Cổ Không Khiếu thứ hai, tạm thời để các ngươi bảo quản. Món nợ này, ta sẽ trả lại cho các ngươi gấp trăm lần." Phương Nguyên nhanh chóng quan sát xung quanh, phát hiện mình được dịch chuyển đến ngoài điện, nhưng vẫn cách đại điện Thanh Đồng khá gần.

Một đám lớn khuyển thú nhào về phía hắn, hắn nhanh chóng quyết định lui lại.

Tuy Cổ Không Khiếu thứ hai đang được Thiết Nhược Nam giữ lấy, nhưng quyền khống chế vẫn còn ở trong tay Phương Nguyên. Hắn một tay luyện thành cổ Không Khiếu thứ hai. Bây giờ, chỉ cần hắn tâm niệm vừa động, con Tiên cổ sẽ tự bạo hủy diệt tất thảy.

Nhưng không phải vạn bất đắc dĩ, Phương Nguyên tuyệt sẽ không làm việc ngốc như thế.

"Trận chiến này chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Bạch Ngưng Băng, Thiết Nhược Nam, các ngươi chờ đó cho ta. Ha ha ha." Phương Nguyên cười âm hiểm.

Muốn sử dụng cổ Không Khiếu thứ hai cần tiên nguyên thôi động, nếu không thì dùng một số lượng lớn nguyên thạch để thay thế.

Đối với Phương Nguyên mà nói, vẫn chưa có cách nào đem Tiên cổ thu thập vào Không Khiếu.

Áp lực của Xuân Thu Thiền đã quá lớn rồi, nếu lại đem Tiên cổ vào, Không Khiếu của Phương Nguyên sẽ khó có thể chống đỡ được.

Tiên cổ không đặt trong Không Khiếu thì khó mà che giấu được khí tức, dễ dàng bị quần hùng phát hiện. Nếu Phương Nguyên đoạt Tiên cổ bỏ chạy, hắn sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, biến thành đối tượng truy giết của hai đại cổ sư ngũ chuyển, hơn mười vị cổ sư tứ chuyển và vô số cổ sư tam chuyển, nhị chuyển.

"Thiết Nhược Nam có được Tiên cổ, nhất định sẽ thành mục tiêu công kích của mọi người. Hắc hắc, các ngươi trai cò đánh nhau, ta sẽ sống chết mặc bay, làm ngư ông đắc lợi." Phương Nguyên quyết tâm lui lại. Trước hết phải khôi phục thực lực, tìm cơ hội ra tay.

Nhưng mà trời không chiều lòng người, một số cổ sư nhanh mắt đã thấy hướng đi của Phương Nguyên, nhao nhao hét lên.

"Ai?"

"Là Tiểu Thú Vương, hắn hình như là từ trong đại điện Thanh Đồng đi ra."

"Mau mau, nhanh ngăn lại hắn! Hắn nhất định đã đoạt được một phần tiên tàng."

Thanh âm hấp dẫn nhiều người chú ý hơn. Cổ sư ở gần Phương Nguyên lập tức thay đổi đầu thương ngăn cản Phương Nguyên.

Nhưng tiên phong là một nhóm nhỏ chó Trọng Thái nhào đến.

Phương Nguyên không chỉ bị cổ sư Chính Ma ngăn chặn mà còn bị Thiết Bạch Kỳ cố ý "chiếu cố".

"Chết tiệt!" Phương Nguyên chửi một tiếng, vung tay đẩy, đánh ra một đạo kim long.

Kim long gào thét lao ra, nghiền đám chó Trọng Thái thành thịt nát, mở ra một lối thoát.

"Tiểu Thú Vương, ngươi chạy đi đâu? Nhanh giao tiên tàng ra đây." Dực Trùng lao đến trước mặt Phương Nguyên, lãng đào quyển tịch mà đến.

Cổ Cốt Dực!

Phương Nguyên giương cánh ra, tránh né công kích của sóng lớn, lao thẳng lên trời.

"Tiểu Thú Vương, ngươi phải ở lại đây." Dịch Hỏa vung tay lên, chim lửa lượn vòng, lao thẳng đến Phương Nguyên.

Cổ Kim Hà.

Toàn thân Phương Nguyên được bao bọc bởi một tầng kim quang, tốc độ tăng vọt. Sau khi thoát khỏi chim lửa, hắn nhanh chóng thối lui lại phía sau.

"Sao?" Động tĩnh lần này quá lớn đã thu hút sự chú ý của Ma Vô Thiên và Tiêu Mang.

Tiêu Mang đánh ra một bàn tay quang mang khổng lồ, lớn tựa như con voi. Bàn tay bay vút lên, cực nhanh chụp về hướng Phương Nguyên.

Phương Nguyên quẹo thật nhanh, tránh thoát được.

Nhưng lúc này, bỗng nhiên một tiếng hô hoán ôn nhu vang lên bên tai.

Tiếng hô hoán này tựa như tình nhân thân mật thì thầm, lại tựa như tiếng gọi của thân nhân mong mỏi đã lâu. Khiến người không hiểu biết, không kìm được hồn khiên mộng nhiễu, thần bất thủ xá*.

(*hồn khiên mộng nhiễu: khiến người ta ngày đêm không yên

*thần bất thủ xá: mất hồn mất vía/ hồn phi phách tán)

Chương 499: Thành sơn cửu nhận thất bại trong gang tấc

"Cổ Nhu Tình của Ma Vô Thiên!" Phương Nguyên nghĩ đến mà sợ, nhanh chóng tránh thoát, nhưng chung quy cũng khiến tốc độ di chuyển bị chậm lại. Bàn tay quang mang khổng lồ sau lưng lại chụp tới một lần nữa.

"Không ổn rồi!" Lúc này tránh né đã không còn kịp nữa, Phương Nguyên không thể làm gì khác hơn là thôi động cổ trùng, lấy công làm thủ.

Oành.

Một tiếng nổ lớn vang lên, bàn tay quang mang khổng lồ bị đánh tan. Phương Nguyên giống như diều đứt dây rơi xuống mặt đất, một đường máu vẩy ra trên không trung.

Tiếng gió vù vù bên tai khiến Phương Nguyên đang hôn mê bừng tỉnh.

Ý thức được chính mình đang bị rơi xuống, hắn vội vã tiếp tục thúc giục cổ trùng, đồng thời kêu to: "Thiết Nhược Nam chiếm được tuyệt thế Tiên cổ, đang ở trong đó luyện hóa."

Lúc này, thành công dời đi lực chú ý của Ma Vô Thiên và Tiêu Mang.

Tiên cổ!

Quần hùng sôi trào, trong nháy mắt lâm vào trạng thái điên cuồng không gì sánh được.

Áp lực của Thiết Bạch Kỳ tăng vọt.

Phương Nguyên được cơ hội tạm nghỉ, lập tức thôi động cổ Di Chuyển của Vu Quỷ. Một đám mây đen lớn bay lên, hắn trốn trong đám mây, tiếp tục rút lui.

Nhưng vào lúc này...

Sưu sưu sưu sưu!

Bỗng nhiên trong hư không, bốn sợi xích chui ra, linh hoạt như rắn, nhanh như điện, mưu đồ trói tứ chi của Phương Nguyên lại.

Sau đó, xiềng xích nhanh chóng quấn chặt, trói gô Phương Nguyên lại, kéo vào trong hư không.

Một khắc sau, Phương Nguyên lại xuất hiện một lần nữa ở giữa đại điện Thanh Đồng.

Tứ lão Thiết gia chiếm giữ bốn phương hướng khác nhau, vây quanh hắn.

Bọn họ ngồi xổm dưới đất với tư thế nửa ngồi nửa quỳ, tay phải duỗi thẳng ra phía trước, tay trái nắm chặt cổ tay phải, đồng thời thúc giục cổ trùng. Trong bàn tay mỗi người đều có một sợi xích dài màu đen.

Sát chiêu của tứ lão Thiết gia – Vô Cực Sưu Tỏa!

...

Lúc này tại núi Thiên Thê, Trung Châu.

Phúc địa Hồ Tiên, trên núi Đãng Hồn, một trận cạnh tranh liên quan đến phúc địa Hồ Tiên cũng đang đến giây phút cuối cùng.

"Phương Chính cố lên, thắng lợi gần trong gang tấc rồi!" Thanh âm của Thiên Hạc thượng nhân vang lên trong đáy lòng của Phương Chính. Âm thanh của ông đã cực kỳ nặng nề, uể oải và suy yếu hơn so với ban đầu.

"Đúng vậy, chỉ còn một đối thủ nữa thôi... " Phương Chính cắn chặt răng, mồ hôi đầy người. Thân thể y lung lay sắp đổ nhưng lại lộ ra một cỗ ý chí kiên định.

"Ta, đường đường là Tiêu Thất Tinh, thế mà lại bị một kẻ không có danh tiếng gì vượt qua ư?" Tiêu Thất Tinh hai mắt trừng lớn, trơ mắt nhìn Phương Chính leo lên, vượt qua độ cao của y.

"Ai~, không ngờ kết cục cuối cùng lại như vậy" Ứng Sinh Cơ thở dài, bỗng nhiên buông tay rơi từ trên núi xuống.

Hắn ta cách đỉnh núi xa nhất, sau khi chứng kiến biểu hiện của Phương Chính, biết mình đã không có chút phần thắng nào nên trực tiếp nhận thua.

Hồ tiên địa linh đương nhiên sẽ không ngồi nhìn y ngã chết, nhẹ nhàng phát ra tiếng vỗ tay, đem Ứng Sinh Cơ dịch chuyển an toàn ra ngoại giới.

Leo, tiếp tục leo lên.

Tay chân Phương Chính đã bị mài rách, máu me đầm đìa.

Càng đến gần đỉnh núi, hồn phách bị chấn động càng kịch liệt. Phương Chính gần như không có cách nào suy tính đến những chuyện khác nữa, trong mắt của y chỉ còn lại hình ảnh đỉnh núi. Y đã ép toàn bộ tiềm lực, mệt mỏi đến tột cùng. Đây đã là vượt qua cực hạn của cơ thể y.

"Tiểu tử này... " Phượng Kim Hoàng cũng không khỏi lộ vẻ xúc động.

Phương Chính rõ ràng đã mệt mỏi không thể tả, nhưng dường như có một lực lượng vô hạn đang khăng khăng chống đỡ y.

"Đỉnh núi, đỉnh núi..." Phương Chính nghiến răng nghiến lợi, trong lòng chỉ có một chấp niệm.

Y từng bước leo lên, dần dần vượt qua Phượng Kim Hoàng, chính thức vượt lên dẫn đầu!

Lúc này, y cách đỉnh núi chỉ còn một trượng.

Ngay cả địa linh hồ tiên mập mạp đáng yêu, cũng đến đứng bên cạnh vách núi, yên lặng nhìn phía dưới, nhìn vào quá trình tân chủ nhân sinh ra.

Bên ngoài phúc địa, nhóm cổ Tiên vẫn duy trì chú ý, đã có người bắt đầu phát sinh tiếng thở dài.

"Chúc mừng, Hạc Phong Dương, lần này Tiên Hạc môn các ngươi đã thắng một bậc.”

"Hừ, nếu như con tiểu cổ Na Di Linh Lung lục chuyển của ta vẫn còn thì..."

"Nếu là cổ Tinh Thoa, cổ Định Tiên Du, cổ Ngã Hành, trận tỷ đấu này sẽ có kết quả khác."

Thái độ các cổ Tiên không đồng nhất, có bình thản chúc mừng, có tiếc hận tiếc nuối.

"May mắn thôi, may mắn thôi!" Hạc Phong Dương khiêm tốn nói, nhưng âm thanh khó giấu được tâm tình vui sướng của ông ta.

Nhưng vào lúc này, một vị cổ Tiên cười lạnh: "Hạc Phong Dương, ngươi phải thất vọng rồi. Truyền thừa Hồ Tiên này, nhất định là của Linh Duyên trai ta."

Vừa dứt lời, trong phúc địa nảy sinh dị biến!

Phượng Kim Hoàng khẽ quát lên một tiếng, từ phía sau nơi bả vai mọc ra một đôi cánh chim rực rỡ.

Đôi cánh chim hết sức hoa mỹ diễm lệ, các ánh sáng màu không ngừng lưu chuyển, rực rỡ loá mắt, nhẹ nhàng vỗ cánh đưa Phượng Kim Hoàng từ từ bay lên.

"Cái gì? "

"Đây là..."

"Tiên cổ trong truyền thuyết-- Mộng Dực! "

Mộng Dực là một con Tiên cổ rất đặc biệt, nó không tồn tại ở trong hiện thực, chỉ có thể tìm được ở trong mộng. Thôi động nó, cũng không phải tiên nguyên, mà là linh và hồn của cổ sư.

Phượng Kim Hoàng chỉ là xác phàm, hiện tại cưỡng chế thi hành thôi động Mộng Dực sẽ khiến hồn phách bị tổn thương nghiêm trọng, nhẹ thì mất trí nhớ, nặng thì si ngốc.

Nhưng kiêu ngạo như nàng ta, sinh ra chưa bao giờ bị thất bại. Nàng tuyệt đối không thể mặc cho Phương Chính ở trước mắt của mình trở thành người xuất sắc nhất.

"Cho dù trả giá đắt nhất cũng phải đạt được thắng lợi." Phương Chính giật mình, dưới cái nhìn chăm chú của y, Phượng Kim Hoàng từ từ bay lên từ cách đó không xa, nhanh chóng vượt qua y, lần nữa đoạt lại vị trí dẫn đầu.

Thu hồi Mộng Dực, Phượng Kim Hoàng tiếp tục leo lên vách núi, thở hổn hển, cảm giác hôn mê từ trong linh hồn truyền tới, kịch liệt đến mức khiến cho nàng ta gần như muốn ngất đi.

Đạt đến cực hạn.

Cưỡng chế thi hành thôi động Tiên cổ, Phượng Kim Hoàng có thể đi đến bước này đã là không dễ rồi.

"Ta thế mà lại thua ư! " Hai mắt Phương Chính mở lớn, thất hồn lạc phách.

Lúc này, Phượng Kim Hoàng sắp tiếp cận đỉnh núi. Trên thực tế, hai tay của nàng đã tới bên vách núi, chỉ còn một bước nhỏ nữa thôi.

"Ta, ta muốn...thắng lợi!"

Lúc này, Phượng Kim Hoàng đem hết toàn lực ngẩng đầu lên, phát ra chút sức lực cuối cùng.

Hai mắt của nàng sáng như hổ phách, dung nhan diễm lệ vô cùng, cổ thon dài trắng như tuyết, ở trong màu hồng của phúc địa, lưu chuyển vầng sáng như ngọc.

Nàng giống như là một con tiểu phượng hoàng lần đầu tiên mở rộng cánh chim xinh đẹp hướng về phía trời đất.

Cẩm tú huy hoàng!

Trong lúc nhất thời, ngay cả nhóm cổ Tiên đều vì thế mà thất thần.

Nàng cắn rách môi, khó khăn đưa cánh tay đặt trên vách núi, sau đó đem hết sức lực còn lại nhấc mạnh, kéo thân thể nặng nề lên.

Cuối cùng gần như là lăn lên đỉnh núi.

Nàng đã thành công!

Nàng là người xuất sắc nhất trận tranh đấu này, tân chủ nhân của phúc địa Hồ Tiên.

...

Đại điện Thanh Đồng, núi Tam Xoa, Nam Cương.

Phương Nguyên bị dây xích trói gô.

"Ha ha ha. Phương Nguyên, chúng ta lại gặp mặt" Thiết Nhược Nam đứng ở trước mặt Phương Nguyên, tùy ý cười sung sướng.

Bạch Ngưng Băng than thở: "Vô ích thôi, Phương Nguyên. Ta đã âm thầm gieo cổ Định Tinh trong cánh tay trái của ngươi. Có con cổ định vị này, Vô Cực Sưu Tỏa có thể phá không tróc nã. Ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển đều không có tác dụng đâu. Lần này, ngươi đã thua, nhận mệnh đi."

"Cái gì?" Phương Nguyên cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong cánh tay trái có một con cổ kí sinh.

Con cổ này chính là mảnh sao Thái cổ, giống như kim cương tám cạnh, óng ánh trong suốt, lúc này nó đang phóng ra tinh quang, khiến cẳng tay trái của Phương Nguyên chiếu sáng thành một mảnh u lam bán trong suốt.

"Bạch Ngưng Băng!" Phương Nguyên giận dữ rống to hơn, giãy dụa điên cuồng, khiến cho xiềng xích va chạm, dấy lên một loạt tiếng ồn.

Trong kiếp trước, tứ lão Thiết gia đã dùng chính sát chiêu này để tróc nã Khổng Nhật Thiên. Không ngờ kiếp này, chiêu này lại dùng với Phương Nguyên.

Trước đây, Bạch Ngưng Băng bị tứ lão Thiết gia vây khốn, nguyên nhân khiến Phương Nguyên không trực tiếp tiến đến cứu viện cũng do một phần là kiêng kị Vô Cực Sưu Tỏa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play