Chương 574: Sức mạnh mới là căn bản (1)
“Vâng, phụ thân cứ yên tâm.” Man Đa trả lời rất dứt khoát nhưng trong lòng thì hừ lạnh.
Gã cũng là con của cha, dựa vào cái gì gã không thể tranh đoạt vị trí Tộc trưởng Man gia, lại còn phải phụ tá cho đại ca? Tư chất không tốt chẳng lẽ lại là lý do gã không thể trở thành Tộc trưởng sao?
Không.
“Nếu đại ca mà leo lên vị trí Tộc trưởng, nhất định sẽ hại chết ta. Haiz, thật sự đáng tiếc. Ta cầu hôn Cát Dao, chính là muốn biến Cát gia thành gia tộc bên vợ của ta, trở thành thế lực của ta. Đáng hận thiên ý trêu ngươi, Cát Dao lại chết.”
.....
“Nghịch tử, quỳ xuống cho ta.” Vừa về đến mật thất, chỉ còn lại hai cha con, lão Tộc trưởng Cát gia lập tức giận tái mặt, gầm lên với Cát Quang.
“Cha.” Cát Quang giật mình kêu lên. Mặc dù không rõ vì sao cha của mình lại tức giận như vậy, nhưng y vẫn quỳ xuống đất.
“Cha, con là con của cha, cha có đánh có mắng như thế nào cũng được, chỉ cần cha có thể nguôi giận. Nhưng hài nhi có một thỉnh cầu nho nhỏ, sau khi cha nguôi giận, cha hãy nói cho con biết vì sao cha lại tức giận như thế. Hài nhi nhất định sẽ sửa sai, không làm cho cha tức giận nữa.” Cát Quang nói.
Lão tộc trưởng Cát gia cười lạnh, đứng trước mặt Cát Quang, chỉ thẳng vào mũi của y: “Ta biết trong lòng con không phục. Bây giờ vi phụ sẽ nói cho con biết nguyên nhân, để con biết tối nay nguy hiểm đến cỡ nào. Con cho rằng việc Man Đa cầu thân là coi trọng sắc đẹp của muội muội con sao?”
Cát Quang ngây ra: “Chẳng lẽ không đúng sao? Cát Dao là đóa hoa của tộc ta, rất nhiều thanh niên vẫn luôn theo đuổi muội ấy.”
“Đánh rắm!” Lão tộc trưởng Cát gia gào lên một tiếng: “Sắc đẹp chỉ là thứ phù du mà thôi. Man Đa đang có ý đồ đằng sau. Nó vẫn luôn muốn chiếm đoạt Cát gia chúng ta, cho nên Man Đồ mới ủng hộ nó, cưới em gái của con cho nó.”
“Sao, Man gia muốn chiếm đoạt Cát gia chúng ta?” Cát Quang kinh hô.
Lão tộc trưởng Cát gia thở dài một tiếng: “Haiz, em gái của con đã chết, bọn họ lại không muốn nghe vi phụ giải thích, là vì cái gì? Chính là muốn dùng cái cớ này làm lý do chính đáng để xuất binh. Nhưng vi phụ tìm Thường Sơn Âm trợ giúp. Thường Sơn Âm là anh hùng Bắc Nguyên, uy vọng cực cao, phía sau lại có Thường gia. Man Đồ sẽ không dám cưỡng từ đoạt lý, sẽ tiếc nuối thu tay lại tối nay.”
Cát Quang kinh ngạc: “Thì ra đằng sau còn có uẩn khúc này? Nhưng cha, con trai một chút cũng không nghĩ ra, cha đã sớm nhìn ra được dã tâm của Man gia, vì sao lại còn đồng ý hôn sự này, muốn gả em gái cho tên khỉ kia?”
Lão Tộc trưởng Cát gia búng ngón tay thật mạnh vào trán Cát Quang: “Sao con không có đầu óc vậy? Vì sao lại đồng ý hôn sự? Con cho rằng vi phụ muốn oan uổng con gái mình sao? Còn không phải vì trận bão tuyết sắp đến gần à? Nếu có thể kết thân với Man gia, chúng ta có thể ở nhờ Hồng Viêm cốc, dùng hết khả năng bảo đảm cho toàn bộ bộ tộc của mình. Hy sinh hạnh phúc của em gái con, nhưng có thể đảm bảo cho toàn bộ Cát gia. Hôn sự này chính là một sự giao dịch. Haiz, đáng tiếc em gái con lại đào hôn, sau đó chết trên thảo nguyên Hủ Độc.”
Cát Quang cau mày: “Cha, con đã hiểu rồi.”
“Không, con vẫn chưa hiểu.” Lão Tộc trưởng Cát gia hiểu rất rõ đứa con trai của mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tiếp tục giải thích: “Tối nay, cha con Man gia ngoài mặt là mời Thường Sơn Âm, còn chúng ta là hộ tống. Nhưng trên thực tế, mục đích thật sự của bọn họ là đối phó cha con chúng ta. Cũng nhờ cha đẩy Thường Sơn Âm ra làm tấm chắn cho mình.”
“Khi Man Đa lấy ra cổ Truy Yên, dụng tâm hiểm ác vô cùng. Khi các người hoài nghi Thường Sơn Âm, vi phụ lại thề son sắt tin tưởng Thường Sơn Âm. Con tưởng vi phụ không nghi ngờ sao? Vi phụ còn chưa phải là lão hồ đồ.”
Lão Tộc trưởng Cát gia dậm chân một cái, giọng nói thê lương: “Nhưng vi phụ không dám hoài nghi hắn. Cha con chúng ta có địa vị ngang với Man gia, chính là mượn lực lượng của Thường Sơn Âm. Nếu vi phụ hoài nghi hắn, cha con Man gia sẽ châm ngòi thành công, ly gián mối quan hệ giữa chúng ta và Thường Sơn Âm. Nếu Thường Sơn Âm không đứng về phía chúng ta, nói không chừng bữa tiệc tối nay, cha con chúng ta sẽ không về được.”
Gương mặt Cát Quang tràn ngập sự kinh ngạc: “Chẳng lẽ gan đám người Man gia lớn đến mức như vậy, muốn giết cha con chúng ta?”
“Hừ, con cho rằng lần này con ra ngoài tìm kiếm, vì sao lại gặp phải sự vây giết của nhiều sói Gió như vậy? Ở Bắc Nguyên, dùng đàn thú mượn đao giết người còn ít sao? Nhưng tình huống đêm nay, có thể không đến mức Man gia giết chúng ta, nhưng tuyệt đối sẽ giam lỏng chúng ta. Đến lúc đó, Man gia bọn họ sẽ dùng Cát Dao làm cái cớ, đường đường chính chính chiếm đoạt Cát gia. Cát gia không có chúng ta sẽ như rắn mất đầu, kết cục rất đáng lo ngại.”
Nghe phụ thân giải thích, Cát Quang rốt cuộc cũng hiểu được hung hiểm tối nay, có cảm giác nghĩ lại mà sợ.
“Vì bộ tộc, vì đại cục, cho dù Thường Sơn Âm thật sự là hung thủ, chúng ta cũng không thể hoài nghi hắn. Con thật sự cho rằng ta quên cổ Để Lại Dấu Vết sao? Làm sao có thể? Nhưng con hết lần này đến lần khác cứ thích moi móc ra. Nếu chẳng may sự thật chứng minh Thường Sơn Âm là hung thủ, vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Lão tộc trưởng Cát gia nói.
Cát Quang im lặng một hồi mới lên tiếng: “Cho nên cha mới tặng cổ Để Lại Dấu vết ngũ chuyển trân quý cho Thường Sơn Âm, chính là muốn bù đắp khe hở trong quan hệ giữa chúng ta, để ông ta đứng về phía chúng ta sao?”
Lão tộc trưởng Cát gia gật đầu: “Cuối cùng thì con cũng có chút lĩnh ngộ ra rồi đấy. Con trai, mặc dù tư chất của con xuất sắc, tu vi cũng cao, nhưng muốn trở thành Tộc trưởng chân chính của Cát gia, con vẫn còn kém xa lắm.”
“Cha, có cha đúng là tốt. Sau này con trai nhất định sẽ học hỏi ở cha nhiều hơn. Cát gia thiếu ai cũng được, nhưng không thể thiếu cha.” Cát Quang vui lòng phục tùng.
Lão tộc trưởng Cát gia khẽ lắc đầu: “Năm tháng không tha người. Cha cũng đã già, sau này Cát gia vẫn phải dựa vào con. Haiz, trải qua chuyện lần này, ta xem như biết rõ con người Man Đồ. Lão ta là loại sói tham lam, có nhiều tài phú hơn nữa cũng không lấp đầy dã tâm của lão.”
“Bây giờ em gái của con cũng đã chết rồi. Chúng ta cũng chẳng còn danh nghĩa để mượn Hồng Viêm cốc. Chúng ta cũng không thể chia rẽ, toàn bộ đầu nhập vào Man gia được. Không, Cát gia tuyệt không mẫn diệt đến mức như thế. Nếu không, ta sẽ là tội nhân thiên cổ của Cát gia. Trải qua một đêm, vi phụ đã hiểu rõ, không thể dừng lại ở chỗ này, sớm muộn gì cũng sẽ bị Man gia mưu hại. Mấy ngày sau, chúng ta sẽ lên đường đến đại hội anh hùng.”
“Cha, chúng ta cứ thế mà đi, Man gia sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta đâu.” Cát Quang lo âu nói.
“Bọn họ đương nhiên không muốn buông tha cho chúng ta, nhưng chúng ta hộ tống Thường Sơn Âm cùng đi. Man Đồ kiêng kỵ Thường Sơn Âm, sẽ không dám ra tay.” Lão tộc trưởng Cát gia cười hắc hắc.
“Vậy chúng ta lợi dụng Thường Sơn Âm tiền bối, có phải hay không...” Cát Quang hơi không hiểu.
“Cái đồ ngốc này, vì sao lại không lợi dụng chứ? Lợi dụng có cái gì không tốt? Thợ săn giỏi đều phải biết lợi dụng mọi thứ xung quanh. Khi sức mạnh của chúng ta không đủ, chúng ta phải dùng trí tuệ để bù đắp. Tất cả cũng chỉ vì sinh tồn của gia tộc.”
Lão Tộc trưởng Cát gia trách cứ một hồi, sau đó ngừng lại, vẻ mặt phức tạp, nói tiếp: “Nhưng Thường Sơn Âm này đúng là anh hùng danh bất hư truyền. Có lẽ hắn đã nhìn ra, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn đứng về phía chúng ta. Trượng nghĩa, dùng mạnh đỡ yếu, đây mới thật sự là mẫu mực của Chính đạo, là ánh sáng của thế gian. Con trai, Cát gia thật may mắn mới gặp được người này.”
.......
Thời gian trôi rất nhanh, mới đó đã qua mấy ngày.
Trong phòng, Phương Nguyên nhìn cổ Cốt Trúc trong tay bị lửa quỷ thiêu đốt sạch sẽ, thở ra một hơi: “Đây là con cổ Cốt Trúc cuối cùng.”
Chương 575: Sức mạnh mới là căn bản (2)
Mấy ngày qua, hắn chuyên tâm không ngừng nghỉ, sử dụng hết toàn bộ cổ Cốt Trúc trong hộp quà.
Nhờ hắn chữa trị cật lực, những tổn thương nghiêm trọng nhất trên Chiến Cốt Xa Luân đã được chữa trị thành công. Mặc dù bên trên bánh xe vẫn còn vết thương chồng chất, nhưng cuối cùng đã không còn nguy hiểm nữa.
Cất Chiến Cốt Xa Luân vào trong Không Khiếu, Phương Nguyên bắt đầu kiểm tra Không Khiếu của mình.
Tu vi của hắn đã là tứ chuyển đỉnh phong.
Bởi vậy, bốn vách tường Không Khiếu là tinh màng trong suốt. Biển chân nguyên cao đến chín thành, là chân nguyên Chân Kim.
Nhưng Phương Nguyên mới đến Bắc Nguyên chưa lâu, vẫn còn chưa thích ứng hoàn cảnh, chân nguyên Chân Kim chỉ tương đương với chân nguyên Đạm Kim sơ giai.
Cho nên, tu vi của Phương Nguyên tạm thời dừng lại, dùng chân nguyên Đạm Kim đương nhiên sẽ không đột phá được vách tường, trở thành cổ sư ngũ chuyển.
“Phải tăng tốc độ thích ứng thôi, cũng không phải là không có cách. Cách thường dùng nhất chính là dùng cổ Tam Canh gia tăng tốc độ bản thân. Nhưng như vậy, tuổi thọ cổ sư sẽ rút ngắn gấp ba lần.”
Hành động lần này chỉ vì cái trước mắt, Phương Nguyên đương nhiên sẽ không thực hiện.
Vốn không phải hắn yêu quý tuổi thọ của mình, mà là Xuân Thu Thiền.
Nếu Phương Nguyên dùng cổ Tam Canh, tốc độ chảy của dòng sông thời gian trên người hắn sẽ tăng gấp ba. Như vậy, Xuân Thu Thiền sống nhờ trên người hắn, tốc độ khôi phục cũng sẽ tăng gấp ba.
Ngoại trừ cổ bản mệnh Xuân Thu Thiền và cổ Định Tiên Du đang cất giấu trên thảo nguyên Hủ Độc, hiện tại trên người Phương Nguyên còn có không ít cổ trùng.
Đứng mũi chịu sào, hai con cổ ngũ chuyển đều có nguồn gốc từ Bắc Nguyên.
Một con là Chiến Cốt Xa Luân vẫn còn đang trong giai đoạn chữa trị, trong thời gian ngắn không có bất kỳ trợ giúp nào cho hắn.
Một con là cổ Để Lại Dấu Vết, có thể dùng để trinh sát và theo dõi.
“Nội tình Cát gia đúng là lớn, lại có được con cổ ngũ chuyển Để Lại Dấu Vết này. Con cổ trùng này có thể dùng để tìm kiếm, bắt giữ cổ trùng hoang dại, là thủ đoạn rất có ích trong việc phòng ngừa bọn chúng chạy trốn. Đáng tiếc, mặc dù lão Tộc trưởng Cát gia có cổ trùng này, cũng không dám ra ngoài tìm kiếm con gái của mình.”
Phương Nguyên nhìn thấy rất rõ cuộc tranh đấu giữa Cát gia và Man gia.
Con trai thứ ba của Man gia là Man Đa, dã tâm rất lớn, muốn tranh đoạt vị trí Tộc trưởng, nhưng tu vi bản thân không đủ, lập tức coi trọng Cát gia, muốn thông qua việc cưới Cát Dao, biến Cát gia thành nhà bên vợ, trợ giúp gã tranh đoạt chức Tộc trưởng Man gia.
Man Đồ chưa chắc đã nhìn ra được dụng tâm chân chính của Man Đa, nhưng ông ta rất có hứng thú đối với việc chiếm đoạt Cát gia.
Mà Cát gia lại muốn lợi dụng quan hệ thông gia, hy sinh một mình Cát Dao, mượn Hồng Viêm cốc của Cát gia, chống đỡ trận gió tuyết mười năm một lần, vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.
Cát gia đương nhiên không muốn chia rẽ toàn bộ gia tộc của mình, nhưng Man gia lại muốn chiếm đoạt miếng thịt mỡ thật lớn này, rồi lại sợ miếng xương trong thịt kẹt ngay cổ họng.
Cát Dao chạy trốn, Man gia cứ nắm lấy cái cớ này không buông, thậm chí rất có thể âm thầm ra tay với Cát Quang.
Chỉ cần giết chết cha con lão Tộc trưởng Cát gia, Cát gia sẽ như rắn mất đầu, lâm vào nội loạn, dễ dàng cho Man gia chiếm đoạt.
Cát Quang ngây thơ vô tri, nhưng lão Tộc trưởng Cát gia tuổi già thành tinh, dần dần nhìn thấy rõ cục diện, phát hiện ông không cách nào thỏa mãn sự tham lam của Man Đồ, nhưng đã bị hãm sâu vào vũng bùn, đành phải nhẫn nhịn không phát, cả ngày ở trong bộ tộc, không cho Man gia có cơ hội âm thầm ra tay.
Thường Sơn Âm đến, đã mang đến hy vọng thoát khốn cho Cát gia.
Lão Tộc trưởng Cát gia ngay từ khi biết thân phận “Thường Sơn Âm” của Phương Nguyên, đã nghĩ đến việc lợi dụng. Vì thế ông đã nhiệt tình chiêu đãi hắn, thậm chí vừa thấy mặt đã tặng một trăm vạn làm quà.
Về sau, ông ta lợi dụng rất khá, nhờ lực lượng của Thường Sơn Âm mà tranh đấu với Man gia.
Bữa tiệc tối dưới đêm trăng kia, nhìn thì vui vẻ thuận hòa, nhưng trên thực tế lại là ba bên so đấu, sau lưng cất giấu đao to búa lớn.
Kết quả là...
Thế công Man gia gặp khó, không chỉ không nhằm vào được Cát gia, hơn nữa còn mất đi cái cớ là Cát Dao. Nhưng bọn họ vẫn không thất bại, vẫn là bên mạnh nhất.
Cát gia đẩy Thường Sơn Âm ra, lợi dụng lực lượng của hắn, thành công bảo vệ bộ tộc của mình, tạm thời vượt qua nguy cơ lần này. Bọn họ thành công nhưng bọn họ vẫn ở thế yếu như cũ.
Còn Phương Nguyên lại muốn giả ngây giả dại, mượn nhờ cuộc tranh đấu giữa hai phe, hoàn thành mục đích lên sâu khấu biểu diễn của mình, đồng thời đắc lợi làm lớn mạnh bản thân.
Người là vạn vật sinh linh, tranh đấu giữa người và người cũng không phải chỉ toàn là thảm khốc hay chém giết. Cho dù là dân phong vốn hung hãn như Bắc Nguyên, cũng có những cuộc đọ sức bằng mưu kế.
Về phần Cát Dao...
Thiếu nữ đơn thuần này chỉ là vật hy sinh trong cuộc đấu tranh chính trị giữa hai gia tộc mà thôi.
Thậm chí, theo Phương Nguyên âm thầm suy đoán, Cát Dao đào hôn có chút kỳ lạ. Có thể thoát khỏi Cát gia ngoài lỏng bên trong gấp, nói không chừng là lão Tộc trưởng Cát gia âm thầm sắp xếp để thăm dò Man gia. Đáng tiếc, hiện thực lại phát sinh ngoài ý muốn, tuy mưu tính tốt nhưng lại không đuổi kịp thay đổi. Có lẽ con trai lớn, con trai thứ hai của Man gia đã ra tay. Bọn họ chỉ sợ Man Đa phát triển an toàn, chỉ hy vọng Cát Dao chết đi. Tóm lại, Cát Dao chạy đến thảo nguyên Hủ Độc, gặp phải Phương Nguyên mới xảy ra một loạt chuyện về sau.
Lắc đầu, Phương Nguyên loại bỏ những suy nghĩ ra khỏi đầu: “Bất luận mưu kế gì cũng đều là lực lượng. Man gia không trực tiếp chiếm đoạt Cát gia, là bởi vì Cát gia không phải gia tộc siêu cấp, chỉ là bộ tộc cỡ lớn, lực lượng có hạn. Vì sao Cát gia chuyển nguy thành an, ngoại trừ lợi dụng ta, bản thân bọn họ cũng đã từng là gia tộc cỡ lớn, có nội tình. Nếu lão Tộc trưởng Cát gia vốn có tu vi ngũ chuyển, chỉ sợ đã sớm lấy ra cổ Để Lại Dấu Vết rồi.”
“Mặc kệ là thế giới nào, lực lượng mới là cái căn bản nhất. Như vậy, lão Tộc trưởng khôn khéo của Cát gia chỉ sợ sẽ chuẩn bị di chuyển toàn bộ bộ tộc. Nguy cơ trận bão tuyết mười năm vẫn phải nhờ Vương Đình tránh họa.”
Sự việc phát triển sau đó quả nhiên như Phương Nguyên đã phỏng đoán.
Vẻn vẹn chỉ sau một ngày, lão Tộc trưởng Cát gia đến bái phỏng Phương Nguyên, nói mình đã nghĩ thông suốt, không muốn ở nhờ Hồng Viêm cốc, muốn di chuyển cả tộc đến tham gia đại hội anh hùng, tranh thủ tiến vào chiếm giữ Vương Đình.
Phương Nguyên hiểu ý của lão Tộc trưởng Cát gia, đơn giản chỉ muốn lợi dụng Thường Sơn Âm lần nữa, thoát khỏi sự khống chế của Man gia.
Phương Nguyên vui vẻ đồng ý. Một mình hắn đi đường trên thảo nguyên cũng khá phiền phức. Có gia tộc Cát gia đồng hành, nguy hiểm sẽ giảm xuống rất nhiều. Đồng thời cũng là một sự bảo vệ cho hắn.
“Cát lão ca cũng đã nhìn thấy rõ như vậy, chỉ là chuyện lên đường nên sớm không nên chậm. Một khi có cái gì đó gió thổi cỏ lay, chắc hẳn Man gia sẽ lập tức phát giác ngay.” Phương Nguyên căn dặn.
Trong lòng lão Tộc trưởng Cát gia nghiêm túc. Nghe Thường Sơn Âm nói, ông liền hiểu, Thường Sơn Âm tuyệt đối là một người hiểu chuyện.
Phương Nguyên tiếp tục nói: “Ta đã đáp ứng đến nhà Man gia bái phỏng trước khi đi, nhưng Cát gia đã muốn đi cùng, vì lý do an toàn, ta sẽ không đến bái phỏng. Hơn nữa, gần đây ta tu hành, ta cảm thấy tu vi đã có dấu hiệu hồi phục, vì thế muốn bế quan. Ta viết một lá thư, muốn lão ca tìm người chuyển giùm ta.”
Nếu Cát gia không di chuyển, việc Phương Nguyên đến bái phỏng Man gia không có gì là không ổn.
Nhưng bây giờ Cát gia cũng muốn đi, Man gia tất nhiên sẽ không nguyện ý buông tha cho miếng thịt béo này. Man gia cố kỵ Cát gia và Thường Sơn Âm liên hợp với nhau, nói không chừng Man gia sẽ giam lỏng Thường Sơn Âm, sau đó quay lại đối phó với Cát gia.
Lúc trước, Cát Quang bị đàn sói Gió vây giết, khả năng rất lớn chính là do Man gia động tay động chân.
Chương 576: Lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử
Man gia rốt cuộc cũng là Chính đạo, lo nghĩ đến việc ảnh hưởng, sát hại Thường Sơn Âm ngược lại sẽ không, nhưng miếng thịt Cát gia quá to, bọn họ sẽ dùng đủ loại lý do giam lỏng Thường Sơn Âm. Chuyện này Man gia có thể làm được.
Lão Tộc trưởng Cát gia nghe Phương Nguyên nói, nhìn hắn thật sâu, sau đó đứng dậy thi lễ: “Trước mặt lão đệ, chút tài trí đó của ta tính là gì. Lúc trước ta hồ đồ rồi, toàn bộ thế cục vẫn là lão đệ nhìn thấy rõ ràng.”
“Hahaha, người trong cuộc thường thường u mê, đây là chuyện thường tình xảy ra, lão ca không cần lo lắng. Chỉ cần thoát khỏi khu vực này, Cát gia chính là trời cao biển rộng.” Phương Nguyên trấn an lão Tộc trưởng Cát gia. Nói xong, hắn bắt đầu viết thư, sau đó đưa cho lão Tộc trưởng Cát gia.
“Cát lão ca, ta còn phải tu hành, sẽ không tiễn huynh.”
“Hôm nay ta đã hạ lệnh di chuyển, thư này ta nhất định sẽ đưa đến, cáo từ.”
Lão Tộc trưởng Cát gia cầm bức thư rời khỏi phòng Phương Nguyên.
Sau khi trở lại phòng mình, ông lập tức triệu tập tất cả gia lão, ra lệnh cho toàn tộc chuẩn bị di chuyển.
Trải qua chuyện hôn sự của Cát Dao, gia lão Cát gia đều có ấn tượng xấu đối với Man gia, ai nấy đều khen ngợi hành động lần này của lão tộc trưởng anh minh.
Cha con Cát gia trở lại thư phòng. Lão tộc trưởng mở thư của Phương Nguyên ra.
“Cha, hành động này của cha không được hay cho lắm.” Cát Quang cảm thấy không nên.
“Haha, hôm nay vi phụ sẽ dạy cho con một bài học. Đây là thư Thường Sơn Âm viết cho Man Đồ, nhưng hắn lại không dùng cổ truyền tin, con có biết tại sao không?” Lão Tộc trưởng Cát gia cười đắc ý.
“Là bởi vì ông ấy không có cổ truyền tin? Không, nếu như ông ấy muốn dùng cổ truyền tin, đại khái cũng có thể mượn Cát gia chúng ta để dùng mà.” Cát Quang suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng: “Chẳng lẽ ông ấy cố ý làm như vậy?”
“Haha, không sai. Sở dĩ hắn muốn dùng cách truyền tin phổ biến này, chính là muốn nhìn xem chúng ta như thế nào. Cát gia muốn di chuyển, tiếp theo hắn nhất định sẽ đi cùng với chúng ta. Mục đích của phong thư này chính là muốn cho chúng ta thấy sự hợp tác thẳng thắn của hắn. Con qua đây, cha con chúng ta cùng nhau xem.” Nói xong, lão Tộc trưởng Cát gia liền bóc thư ra.
Nội dung trong thư rất đơn giản, nói rõ nguyên nhân bản thân muốn bế quan khôi phục tu vi, không thể tự mình đến bái phỏng Man gia, biểu hiện sự tiếc nuối.
Trong thư, Phương Nguyên hỏi Man gia mua cổ Cốt Trúc, tỏ ý có thể trả với giá cao hơn thị trường hai lần để mua. Đồng thời còn có một số các nguyên liệu luyện cổ và cổ Tam Canh, hy vọng có thể giao dịch.
“Thì ra Thường Sơn Âm thúc thúc cần những thứ này. Cha, con cảm thấy Cát gia nên tận lực thỏa mãn nhu cầu của ông ấy. Dù sao, ông ấy cũng đã giúp Cát gia chúng ta rất nhiều.” Cát Quang nói.
Lão Tộc trưởng Cát gia nhìn chằm chằm lá thư trong tay, mắt tỏa tinh mang, trong lòng cảm thấy lạnh cả người.
Cuộc tranh đấu giữa Man gia và Cát gia đa phần đều đến từ những cuộc đọ sức trong bóng tối, nhưng vẫn còn nể mặt nhau. Đây là quy tắc trò chơi của Chính đạo.
Nhưng người hy sinh thì có quá nhiều. Một vị gia lão của Cát gia vì Man Đa khiêu chiến mà chết. Cát Dao cũng táng mệnh ở thảo nguyên Hủ Độc. Ngoài ra, còn có không ít cổ sư bỏ mạng trong miệng sói.
Trong cuộc tranh đấu này, bất luận Man gia hay là Cát gia, đều không phải là người thắng. Man gia vẫn chưa đạt được mục đích, còn Cát gia thì có quá nhiều người hy sinh.
Duy chỉ có một người, lại là người được lợi thật sự.
Người này chính là Thường Sơn Âm.
Ngẫm lại mà xem, Thường Sơn Âm đến từ thảo nguyên Hủ Độc, người nghèo hai bàn tay trắng, cổ trùng cũng không có. Bây giờ thì thế nào?
Trong trận ám đầu này, hắn kiếm được một bát đầy. Nguyên thạch thôi đã có hơn một trăm vạn, đừng nói chi đến con cổ Để Lại Dấu Vết ngũ chuyển.
Lão tộc trưởng Cát gia bỗng nhiên hiểu ra, Cát gia lợi dụng Thường Sơn Âm, nhưng Thường Sơn Âm không phải là không lợi dụng Cát gia. Thường Sơn Âm nhìn thì giống như vô tội, bị kẹp giữa hai gia tộc, lâm vào vòng xoáy đấu tranh, chọc phải phiền phức không nên dây vào. Nhưng trên thực tế, người của hai bên đều không muốn đắc tội hắn, mọi việc của hắn ngược lại đều thuận lợi.
“Chúng ta không cần chuẩn bị những thứ này cho Thường Sơn Âm. Những thứ trong thư, Man gia sẽ mang đến cho hắn, thậm chí còn có khả năng kính dâng một cách tự nguyện.” Lão tộc trưởng Cát gia thở ra một hơi, giống như muốn loại đi hàn ý ở trong lòng.
“Sao?” Cát Quang vô cùng kinh ngạc: “Điều này không thể nào. Thường Sơn Âm thúc thúc rõ ràng đang trợ giúp chúng ta, Man gia sẽ không ngu như vậy chứ?”
“Người thân ở địa vị cao, tầm mắt sẽ khác. Những thứ này đáng bao nhiêu chứ? Chỉ mười mấy vạn nguyên thạch mà thôi. Đối với Man gia hoàn toàn chẳng đáng nhắc đến, không bằng chín trâu mất một cọng lông. Nỗ lực trả một cái giá như vậy để kết giao với một cao thủ, cớ sao lại không làm? Con suy nghĩ lại một chút đi, chúng ta cho Thường Sơn Âm được bao nhiêu?”
Cát Quang lập tức nhớ đến một trăm vạn nguyên thạch, còn có con cổ Để Lại Dấu Vết ngũ chuyển.
Lão tộc trưởng Cát gia lại thở dài một tiếng, trong lời nói của ông còn có một ý khác, nhưng giải thích cho Cát Quang hiểu thì e rằng còn quá sớm.
Tại sao Thường Sơn Âm lại muốn giao dịch với Man gia?
Đây thật ra không phải giao dịch mà là giao tình. Dùng cách này, Thường Sơn Âm muốn cho Man gia thấy, mặc dù hắn làm trái với lời hẹn, không đến bái phỏng Man gia, thân ở Cát gia, nhưng hắn không phải là kẻ địch của Man gia. Hắn không muốn trở thành tử địch với Man gia mà muốn trở thành bạn, vì thế hắn mới tiến hành cuộc giao dịch này.
Man Đồ không phải kẻ ngu, tất nhiên sẽ hiểu được thiện ý trong thư của Thường Sơn Âm. Nếu Man gia từ chối cuộc giao dịch này, chính là từ chối thiện ý của Thường Sơn Âm. Nếu theo giá mua bán đâu ra đó, cho thấy thái độ bất mãn của Man gia. Nếu trực tiếp đưa tặng, nói rõ Man gia tiếp nhận thiện ý này, muốn trở thành bạn của Thường Sơn Âm.
Cuộc giao dịch này không quan trọng, quan trọng là thứ đằng sau cuộc giao dịch.
Sự giao lưu mờ mịt nhưng hàm súc này, chỉ là trò xiếc giữa các cao tầng Chính đạo thường hay sử dụng mà thôi.
Bỗng một suy nghĩ lóe lên trong đầu Cát gia: “Thường Sơn Âm sở dĩ trợ giúp Cát gia, có lẽ chưa chắc là do bản tính chính trực của ông ta, mà bởi vì ông ta chỉ có thể đứng chung một chỗ với Cát gia mới có thể thu được lợi ích lớn nhất.”
Bản thân Man gia thế lớn, thêm một Thường Sơn Âm chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm. Nhưng Cát gia thế yếu, thêm một Thường Sơn Âm, lại chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Suy nghĩ này khiến cho lão Tộc trưởng Cát gia rùng mình một cái, hàn ý trong lòng đột nhiên nhiều hơn, có cảm giác lạnh thấu xương.
Lão tộc trưởng vô thức phủ định suy đoán này: “Nếu nhân vật anh hùng như Thường Sơn Âm mà có mưu tính như vậy, thế gian này còn có cái gì chính nghĩa và quang minh nữa chứ? Ta đây là lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử.”
Ba ngày sau.
Cha con Man gia đứng trên gò núi, nhìn gia tộc Cát gia chậm rãi di chuyển về hướng Nam.
“Phụ thân đại nhân, hài nhi có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo phụ thân.” Man Đa lên tiếng.
“Nói.”
“Cha đem toàn bộ những thứ trong thư tặng cho Thường Sơn Âm, điều này con có thể hiểu, nhưng vì sao cha còn tặng cho Cát gia ba vạn gánh lương thảo nữa? Cục thịt béo Cát gia chạy mất, chúng ta lại còn phải tốn thêm tiền, cái này...” Man Đa không cam lòng.
Ánh mắt Man Đồ thâm trầm, nhìn theo bóng lưng gia tộc Cát gia rời đi, chỉ nói một câu: “Man Hào, ngươi giải thích đi.”
Gia lão Man Hào đứng một bên giải thích: “Tam công tử không cần lo lắng. Thật ra Tộc trưởng đại nhân đã sớm có sắp xếp. Cát gia muốn cứ như vậy mà rời đi, đó là do bọn họ nghĩ quá đơn giản. Ba vạn gánh lương thảo đã được bỏ rất nhiều cổ Dẫn Sói vào trong. Đồng thời còn có tộc nhân câu dẫn đằng trước. Ước chừng đang có ba vạn con sói đang chờ bọn họ.”