Chương 571: Cổ Để Lại Dấu Vết (1)
Quỷ Vương cười to, không ngừng thôi động cổ Bách Quỷ Dạ Hành, lại thôi động thêm mấy trăm con cổ Mặt Quỷ.
Nhất thời, rất nhiều du hồn trộn lẫn với mặt quỷ không ngừng bay múa, giống như một cái cối xay, tàn sát hết thảy.
Hàng trăm hàng ngàn quạ Ảnh giống như sủi cảo cho vào trong nồi, từng con rơi xuống mặt đất. Đàn chuột chào đón một bữa tiệc thịnh soạn, nhưng du hồn, mặt quỷ rơi xuống đất cũng sẽ tạo thành thương vong cho bọn chúng.
Từng con chuột Địa Thứ đánh vào người Quỷ Vương, lập tức bị luồng ánh sáng màu đen trên người lão ta ngăn lại. Ngoài ra, còn có rất nhiều quạ Ảnh giương nanh múa vuốt đánh tới.
Quỷ Vương không thèm né tránh, cứ bay thẳng.
Nếu đổi lại bất kỳ một cổ sư ngũ chuyển nào, trong tình huống như lúc này, mỗi giây mỗi phút đều gặp rất nhiều công kích, chỉ kiên trì được một lát, chân nguyên sẽ bị tiêu hao hết.
Nhưng cổ Tiên có được tiên nguyên. Một quả Thanh Đề Tiên Nguyên cũng có thể pha loãng thành nguyên khí vô biên, tràn ngập toàn bộ phúc địa mấy chục năm, trên trăm năm cũng không mỏng đi.
Điều này đồng nghĩa với việc bất kỳ một vị cổ Tiên nào cũng đều có được chân nguyên vô tận, có thể sử dụng cổ ngũ chuyển một cách liên tục.
Sau khi hy sinh mấy ngàn con quạ, đám quạ Ảnh kinh hoảng rút lui.
Quỷ Vương cũng không truy kích, bay qua đàn chuột Địa Thứ, sau đó rơi xuống nơi mà Phương Nguyên đã từng rơi xuống.
Ở đây, Phương Nguyên đã sử dụng cổ Hạo Châu và cổ Long Đong.
“Tại sao khí tức lại nhạt thêm rồi? Cổ phàm sao có thể phong ấn được Tiên cổ? Không, còn có một khả năng, Tiên cổ này bị thương rất nặng, sắp chết rồi. Xem ra ta phải tranh thủ thời gian.” Quỷ Vương cảm nhận được áp lực. Lão ta bay sát mặt đất.
Lại dùng một con cổ ngũ chuyển gia tăng tốc độ.
Sau hai nén nhang, lão ta dừng lại nơi chiến trường diễn ra cuộc chiến sinh tử giữa Thường Sơn Âm và Cáp Đột Cốt.
Ở đây, Phương Nguyên đã moi thi thể của Thường Sơn Âm, dùng cổ Ám Đầu, một lần nữa phong bế khí tức của cổ Định Tiên Du.
Cảm nhận được khí tức Tiên cổ nhưng không nhìn thấy Tiên cổ, kiên nhẫn của Quỷ Vương cũng đạt đến cực hạn. Lão ta dừng lại một chút, dùng cổ trinh sát tra xét chung quanh, cũng không phát hiện được bất kỳ điều gì khác thường, lão ta lại tiếp tục lên đường.
“Tiên cổ này nhất định sẽ là của ta. Sống phải gặp cổ, chết cũng phải thấy xác cổ.” Quỷ Vương bay tầng thấp, trong lòng hạ quyết tâm.
...........
Tiệc rượu đã tiến hành được một lúc lâu, có thiếu nữ múa hát, có rượu ngon thức ăn ngon. Trong bầu không khí vô cùng nhiệt liệt, Phương Nguyên và Man Đồ đã xưng huynh gọi đệ với nhau.
“Man Đồ huynh, chén rượu này ta kính huynh. Chuyện của Cát gia, hy vọng huynh có thể nể mặt ta mà bỏ qua.” Phương Nguyên giơ ly rượu uống một hớp.
Man Đồ làm ra vẻ khó xử. Sau khi uống ly rượu vào trong bụng, ông ta nói: “Rượu của Thường huynh, ta không dám không uống. Nhưng Hồng Viêm cốc là nơi nhỏ hẹp, Man gia chúng ta lại phát triển khá nhanh, nhân khẩu khổng lồ. Nếu thêm một Cát gia nữa, chỉ sợ... Còn nữa, Cát gia nói không giữ lời, rõ ràng đã đồng ý chuyện hôn sự, nhưng nhiều lần kéo dài, thậm chí đổi ý. Thật khiến người ta phải tức giận.”
Giọng điệu của Man Đồ rất tức giận, thật ra trong lòng đã sớm có mưu tính.
Ông ta một lòng muốn chiếm đoạt Cát gia, nhưng mãi vẫn không tìm thấy cớ. Đồng thời lão Tộc trưởng Cát gia cũng là cổ sư tứ chuyển, nguyên khí của Cát gia vẫn còn, Man gia không có khả năng một ngụm ăn hết.
Cho nên, khi Man Đa đề cập chuyện hôn sự với ông ta, ông ta đã vui vẻ đồng ý.
Về sau, Cát gia truyền tin tức Cát Dao đã chết, Man Đồ hoàn toàn không tin. Ông ta cho rằng Cát gia đã nhìn ra được ý đồ muốn chiếm đoạt gia tộc của ông ta, cho nên đã nghĩ ra đối sách đối phó ông ta.
Nói đến chuyện của Cát gia, vốn bầu không khí đang vui vẻ lập tức nguội lạnh đi.
Lão Tộc trưởng Cát gia tộc vội vàng đứng lên giải thích.
Cát Quang ngồi bên cạnh nhìn cha của mình, trong lòng cảm thấy đắng chát và bi thương.
Muội của y đã chết, trong lòng phụ thân đã đau thương đến cực điểm. Ông cũng hy vọng đây không phải sự thật. Nhưng bây giờ ông lại phải chứng thực đủ kiểu với người khác con gái của mình đã chết.
Đây là sự tra tấn thống khổ đến cỡ nào.
Man Đồ làm bộ như đang lắng nghe nhưng thái độ thì không chịu tiếp nhận.
Thường Sơn Âm là anh hùng Chính đạo, là cổ sư thiên tài do Thường gia tộc bồi dưỡng. Từ khi giết chết Cáp Đột Cốt và bang mã phỉ của ông ta, được thế nhân ca tụng, uy vọng bản thân cực lớn, có thể nói là rất nổi tiếng ở Bắc Nguyên.
Cho nên, nể mặt Thường Sơn Âm, Man Đồ làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Nhưng cho dù uy vọng của Thường Sơn Âm có cao hơn gấp năm sáu lần, cũng không bằng lợi ích Man gia ông ta chiếm đoạt Cát gia. Bây giờ ông ta vất vả lắm mới tìm được một lý do chính đáng, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.
Cho nên, ông ta “kiên nhẫn” nghe xong lão Tộc trưởng Cát gia tộc giải thích, liền quay sang nhìn con trai thứ ba của mình.
Man Đa cười lạnh, đứng lên.
Gã hành lễ với Phương Nguyên một cái, sau đó trước mặt mọi người lấy ra một con cổ trùng: “Thường tiền bối, mời xem.”
Con cổ này hình dáng giống chuồn chuồn, chỉ là thân hình của nó lại dài như đàn hương, phần đuôi đang bị đốt, bốc lên từng sợi khói. Khói khi thì có màu sắc lộng lẫy, khi thì vô sắc vô vị.
“Chẳng lẽ cổ này là cổ Truy Yên được lưu truyền từ thượng cổ?” Mắt Phương Nguyên sáng lên.
Man Đa ngây ra một chút, lúc này mới dùng giọng điệu bội phục: “Pháp nhãn tiền bối quả nhiên không tệ, kiến văn quảng bác, vãn bối bội phục vạn phần. Đúng là như vậy, con cổ này là ta may mắn có được, chỉ cần nhiễm phải khói này, trong vòng nửa năm sẽ không tiêu tán, dùng để theo dõi cực kỳ thuận tiện.”
Ngừng lại một chút, gã nói tiếp: “Thật không dám giấu, lần đầu tiên vãn bối nhìn thấy Cát Dao, đã lặng lẽ dùng khói này với nàng ấy. Bây giờ chỉ cần thôi động cổ Truy Yên, lập tức có thể khiến cho khói truy yên hiện hình, mắt trần cũng có thể nhìn thấy.”
Man Độ mang theo vẻ đắc ý, nói tiếp: “Tộc trưởng Cát gia, nếu ta dùng cổ này, phát hiện được nơi mà các người đang che giấu Cát Dao, vậy khi đó ta phải làm như thế nào?”
Ông ta muốn chiếm đoạt Cát gia, tất nhiên phải mưu tính trước. Cổ Truy Yên là do con trai thứ ba đề nghị dùng, không nghĩ đến bây giờ lại có tác dụng.
Đối với với lời uy hiếp của cha con Man Đa, cha con Cát gia ngược lại thở phào một hơi.
Nếu cổ Truy Yên phát huy tác dụng, bọn họ cũng sẽ được chứng minh, có thể nói là oan ức sẽ được rửa sạch.
Ngược lại trong lòng Phương Nguyên lại hơi hồi hộp. Khói truy yên này có thể nhiễm lây. Hắn đã từng đi cùng với Cát Dao, thậm chí còn ôm nàng. Khói truy yên vừa xuất hiện, chẳng phải hắn sẽ phải bại lộ sao?
Phải làm thế nào cho phải?
Phương Nguyên không ngờ lại gặp phải sự việc này, tâm không ngừng chìm xuống.
Bộ cổ trùng trên người hắn có nguồn gốc từ Thường Sơn Âm, là cổ trùng Nô đạo, có thể chém giết nhau trong chiến trận lớn.
Trong bữa tiệc hôm nay, hắn chẳng qua chỉ là tứ chuyển sơ giai, còn có hai đại tộc trưởng của Man gia, Cát gia, tu vi đều cao hơn hắn, lại còn có một số gia lão, hộ vệ đều có tu vi tam chuyển.
Ngay cả đàn sói mà hắn mang đến, cũng chỉ là ba nghìn con sói hoang bình thường, cũng không đấu lại.
Nhất thời, Phương Nguyên suy nghĩ nhanh trong đầu, các loại suy nghĩ thoáng hiện như điện quang hỏa thạch.
Lúc này, hắn cười sang sảng một tiếng: “Vậy thì không còn gì tốt hơn. Có cổ Truy Yên làm chứng, chân tướng rất nhanh sẽ rõ ràng. Hiền chất, mau sử dụng đi.”
Hắn muốn kéo dài hoặc không cho sử dụng là chuyện không thể nào. Thứ nhất, hắn là người ngoài cuộc, nếu từ chối sử dụng cổ Truy Yên, điều này vô cùng kỳ quái, gần như không đánh đã khai. Thứ hai, mặc kệ Man gia hay Cát gia, đều muốn dùng cổ Truy Yên để chứng thực một số chuyện, đại thế đã thành, khó mà chống lại. Thứ ba, cổ Truy Yên đang ở trong tay người khác, cho dù Phương Nguyên từ chối sử dụng, chẳng lẽ Man gia lại không cần?
Chương 572: Cổ Để Lại Dấu Vết (2)
Bởi vậy, Phương Nguyên quyết định chủ động yêu cầu, trước tạo ấn tượng rằng hắn vô tội.
Nghe Phương Nguyên nói, Man Đồ tất nhiên vui mừng: “Thường Sơn Âm lão đệ đã lên tiếng, con trai, con mau dùng đi.”
Man Đa cao hứng không nổi. Gã nhìn mặt mà nói chuyện. Bởi vì gã nhìn thấy được biểu hiện chờ mong của cha con Cát gia.
“Chẳng lẽ Cát Dao chết thật rồi sao?” Kềm chế sự bất an trong lòng, tâm niệm vừa động, gã liền thôi động cổ Truy Yên.
Lập tức, khói truy yên vốn vô sắc vô vị trong không khí lại hiện ra một quỹ tích màu đen.
“Sao?”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Đây là...”
Như Phương Nguyên sở liệu, trên người hắn bám lấy một làn khói đen dày đặc, dưới đèn đuốc sáng trưng của bữa tiệc, nhìn rất dễ thấy.
Nhất thời, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn.
Không khí đang vui vẻ đột nhiên im bặt, không người nào lên tiếng.
Phương Nguyên cau mày, gương mặt toàn là vẻ ngoài ý muốn, khiến người ta nhìn vào lập tức cho rằng hắn là người vô tội.
Dường như ghét bỏ hắn bị người ta nhìn chưa đủ, Phương Nguyên trước mắt bao người đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, bước đi vài bước. Đoàn khói đen theo sát lấy hắn, đồng thời trên không trung còn xuất hiện một cái đuôi khói đen thật dài.
Rất nhiều ánh mắt lấp lóe. Man Đồ hưng phấn nói: “Nói như vậy, Thường Sơn Âm lão đệ đã gặp qua Cát Dao, thậm chí còn từng tiếp xúc thân mật với nàng.”
Sắc mặt lão tộc trưởng Cát gia vô cùng phức tạp, thần sắc biến ảo nhìn Phương Nguyên.
Cát Quang dù sao cũng còn trẻ tuổi, không giữ được bình tĩnh. Y đứng dậy, nhìn chằm chằm Phương Nguyên, gương mặt tràn ngập vẻ hoài nghi: “Thường Sơn Âm thúc thúc, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ thúc đã từng gặp muội muội Cát Dao trên thảo nguyên Hủ Độc?”
Phương Nguyên vẫn trầm tĩnh, cũng không vội vàng giải thích, quay lại chỗ ngồi của mình: “Nói thật, các ngươi cảm thấy kỳ lạ, bản thân ta cũng tương tự. Tại sao trên người ta lại nhiễm khói truy yên này?”
Man Đa âm trầm nói: “Thường tiền bối là đại anh hùng của Bắc Nguyên. Nghi hoặc này của ngài, tiểu tử không dám phỏng đoán bừa.”
“Thường Sơn Âm tiền bối.” Cát Quang không nén được, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng Phương Nguyên.
Phương Nguyên nghe xong, biểu hiện thản nhiên đối mặt với Cát Quang, sau đó lại nhìn Tộc trưởng Cát gia: “Cát lão ca, chắc huynh cũng biết cách làm người của ta. Ta dùng danh dự Lang Vương cam đoan với huynh, ta hoàn toàn không gặp con gái của huynh trên thảo nguyên Hủ Độc.”
Lão Tộc trưởng Cát gia dùng tay phải đặt lên tim, biểu hiện nghiêm túc, trịnh trọng thi lễ: “Thường Sơn Âm huynh đệ, lão hủ và đệ mới quen đã thân, ta tin tưởng đệ.”
Cát Quang đứng một bên muốn nói rồi lại thôi.
Phương Nguyên đương nhiên hiểu, chỉ dựa vào câu nói này, hoàn toàn không đủ để giải tỏa nghi ngờ trong lòng mọi người. Ngay sau đó, hắn cau mày, lộ vẻ suy tư, trầm ngâm nói: “Ta ngủ một mạch hai mươi năm, sau khi thức tỉnh lập tức rời khỏi thảo nguyên Hủ Độc. Trên đường ta thu phục rất nhiều sói Râu Độc. Ban đêm rét lạnh, ta cũng ôm sói Râu Độc mà sưởi ấm, nào nghĩ đến sói Râu Độc đã nuốt chửng con gái Cát lão ca. Ta nghĩ, có khi vì vậy mà trên người ta cũng nhiễm khói truy yên.”
“Là như vậy sao?” Cát Quang nghiến răng, ánh mắt lấp lóe không yên.
Phương Nguyên giải thích rất hợp tình hợp lý. Y tận mắt nhìn thấy Phương Nguyên từ thảo nguyên Hủ Độc bước ra. Lúc đó, khi Phương Nguyên cứu hắn từ trong tay đám sói Gió, hắn đang khống chế đàn sói Râu Độc trong tay.
“Việc này muốn chứng minh cũng hết sức dễ dàng. Đàn sói của ta đang được nuôi trong nông trường Cát gia. Chư vị không ngại dời bước đến nông trường xem xét một phen, chẳng phải chân tướng sẽ rõ ràng sao?” Phương Nguyên đề nghị.
Đề nghị này khiến tất cả mọi người tim đập thình thịch.
“Vậy cứ theo lời đề nghị của Thường lão đệ?” Man Đồ nhìn cha con Cát gia. Ông ta vẫn không tin Cát Dao đã chết.
Lão Tộc trưởng Cát gia trực tiếp đứng dậy: “Chư vị, xin dời bước cùng nhau làm chứng.”
Mọi người đồng loạt leo lên sói lưng còng chạy đến nông trường Cát gia.
Đàn sói của Phương Nguyên được gửi nuôi bên trong, con nào cũng béo múp.
Dưới bóng đêm, đàn sói lại càng phấn chấn tinh thần.
Dựa vào cổ Truy Yên đã hóa thành khói đen, mọi người thành công phát hiện, có một vài con sói trong đàn sói Râu Độc, khói trên người còn muốn đậm hơn cả Phương Nguyên.
“Trường Sinh Thiên trên cao, Tiên tổ phù hộ, thì ra hung thủ sát hại con gái của ta đang ở đây.” Lão Tộc trưởng Cát gia nhìn thấy, nghẹn ngào khóc rống, sau đó quay người làm lễ với Phương Nguyên thật sâu, đang định lên tiếng liền bị Phương Nguyên ngăn lại.
“Cát lão ca, huynh muốn nói gì, ta biết rõ. Mấy con sói Râu Độc này giao cho huynh xử lý.” Phương Nguyên nói.
Lão tộc trưởng Cát gia cảm động đến rơi nước mắt: “Thường Sơn Âm ân nhân, cảm ơn đệ. Đệ không chỉ cứu con trai của ta, mà còn mang hung thủ sát hại con gái của ta đến trước mặt ta. Đệ chính là bằng hữu tốt nhất đời đời kiếp kiếp của Cát gia chúng ta.”
Cát Quang vẫn giữ yên lặng.
Phương Nguyên cứu y không giả, nhưng chứng cứ này lại không thể rũ sạch hiềm nghi. Nếu Thường Sơn Âm giết chết em gái y, sau đó ra lệnh sói Râu Độc ăn sạch thi thể của em gái, điều này cũng có thể xảy ra.
Man Đồ bên cạnh lại âm thầm lo lắng.
Từ đầu đến cuối, ông ta vẫn không quá tin Cát Dao đã chết.
Nếu Cát gia phát hiện cổ Truy Yên, phối hợp với Cát Dao bày ra vở kịch này cũng rất dễ dàng.
Khóe miệng ông ta nhếch lên: “Lão Tộc trưởng Cát gia, ngươi đúng là trách oan Thường Sơn Âm huynh đệ rồi. Thường lão đệ là đại anh hùng Bắc Nguyên, nhân vật chính trực đến cỡ nào, sao có thể làm chuyện mưu hại con gái ngươi chứ. Theo ta thấy, chúng ta không ngại lần theo khói truy yên, xâm nhập thảo nguyên Hủ Độc, tiếp tục thu thập chứng cứ, hoàn toàn chứng minh sự trong sạch của Thường lão đệ.”
Ông ta lấy cớ vì Phương Nguyên, nhưng thật ra vẫn muốn điều tra rõ ràng có phải Cát Dao đã chết rồi hay không.
Nếu Cát Dao tiến vào thảo nguyên Hủ Độc, như vậy trên thảo nguyên tất sẽ có khói truy yên.
Nhưng Cát Quang bỗng nhiên lên tiếng: “Không cần tiến vào thảo nguyên Hủ Độc đâu, ta có biện pháp có thể chứng minh Thường Sơn Âm thúc thúc trong sạch. Phụ thân đại nhân, trước kia phụ thân đã chuẩn bị cho muội muội một bộ cổ trùng Thủy đạo trân quý. Cha đã gieo ấn ký là cổ Để Lại Dấu Vết ngũ chuyển lên bộ cổ trùng. Muội muội cũng biết. Nếu muội ấy bị người ta giết hại, nhất định sẽ dựa theo lời nhắc nhở của cha, không tự hủy số cổ trùng này mà đưa chúng cho hung thủ cất giữ. Cứ như vậy, chúng ta sẽ tìm ra được hung thủ, báo thù cho muội ấy. Bây giờ, cha chỉ cần tế ra con cổ Để Lại Dấu Vết đó là được.”
Cát Quang nói đến đây, ánh mắt thâm trầm nhìn Phương Nguyên.
Quỷ Vương một đường bay nhanh, thuận theo khí tức Tiên cổ thoang thoảng, đến dưới một gốc cây Tuyết Liễu.
“Khí tức Tiên cổ dừng lại chỗ này, còn đằng trước thì không còn nữa.” Quỷ Vương vội vàng lục soát cây Tuyết Liễu mấy lần.
“Không có? Không có Tiên cổ. Cổ Tuyết Tẩy trên cây Tuyết Liễu này đều đã bị hái, rõ ràng là đã có người đến đây, nhưng vì sao lại không có Tiên cổ? Nếu Tiên cổ tiếp tục di chuyển, khí tức tất nhiên cũng phải di chuyển theo. Nhưng khí tức lại kết thúc ở chỗ này, chẳng lẽ Tiên cổ chết rồi?” Trong đầu Quỷ Vương hiện lên một suy đoán.
Nhưng lão ta lại không chịu tin vào suy đoán này. Lão ta vận dụng cổ trinh sát lật tung cả khu vực chung quanh lên.
“Không có, vẫn không có.” Quỷ Vương oán hận nghiến răng, trong lòng tràn ngập tiếc nuối lẫn không cam lòng.
“Khoan đã.” Đột nhiên, ánh mắt lão ta long lên, nghĩ đến một khả năng: “Chính giữa thảo nguyên Hủ Độc là phúc địa Tử Độc, cổ Tiên thất chuyển Độc Hạt Nương Tử cư ngụ bên trong. Chẳng lẽ bà ta đã lấy đi Tiên cổ? Không Khiếu của phàm nhân không cách nào gánh nổi Tiên cổ, nhưng cổ Tiên thì lại được. Tiên cổ tiến vào Không Khiếu, khí tức sẽ tiêu tán. Cứ như vậy, hết thảy sẽ được giải thích thông.”
“Nói như vậy, Độc Hạt Tiên Tử ngồi trong nhà, cũng có Tiên cổ đưa đến cửa? Đáng hận, thật ghê tởm.” Quỷ Vương tức đến dậm chân. Lão ta tình nguyện tin tưởng Độc Hạt Tiên Tử đoạt được Tiên cổ, cũng không muốn tin Tiên cổ đã chết.
Chương 573: Lại thu được cổ ngũ chuyển
Nhưng lão ta hoàn toàn không nghĩ đến, Tiên cổ chân chính còn chưa bị hủy diệt, mà là được Phương Nguyên dùng cổ Quan Tài Sắt tạm thời phong ấn toàn bộ khí tức, sau đó thuận đường cũ trở về, chôn nó chính giữa đường đi.
Quỷ Vương thở ra một hơi, một đường thẳng hướng phía trước. Phương Nguyên cố ý phân đoạn phong ấn, khí tức cổ trùng ngày một yếu hơn, tạo thành một quán tính tư duy.
Quỷ Vương luôn bay về phía trước, hoàn toàn không ngờ tới, tại một vị trí trên đoạn đường mà lão ta bay ngang qua, cổ Định Tiên Du đang được chôn bên dưới.
Khi lão ta nghĩ đến Độc Hạt Tiên Tử, sự ghen ghét, đố kỵ càng làm cho lão ta đi vào ngõ cụt.
“Độc Hạt Nương Tử là cổ Tiên thất chuyển, thực lực rất mạnh. Ta có thể triệu tập Hoa Hải tam tiên, Hồng Ngọc Tán Nhân công phạt phúc địa Lang Gia là vì đã hứa hẹn phân chia chỗ tốt cho bọn họ, nhưng ta lại không có lực hiệu triệu bọn họ công sát phúc địa Tử Độc. Thật là đáng hận mà. Nếu ta đến sớm mười mấy ngày, nói không chừng có thể lấy được Tiên cổ vào tay.”
“Tính toán thời gian, sắp đến ngày phúc địa Tử Độc mở ra để loại trừ khí độc. Ta cũng không phải đối thủ của Độc Hạt Nương Tử, vẫn nên rời đi trước thì hơn.”
Quỷ Vương giậm chân một cái bay lên không trung, chui vào trong mây đen.
Mây đen cuồn cuộn, Quỷ Vương không cam lòng nhìn chăm chú một hồi, lúc này mới bay về phía nơi ở của mình.
........
Tối nay nhất định là một buổi tối có rất nhiều chuyện xảy ra.
Bên trong nông trường Cát gia, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Phương Nguyên.
Nếu Phương Nguyên giết chết Cát Dao, lấy đi cổ trùng của nàng, cổ Để Lại Dấu Vết sẽ khiến hắn bại lộ.
Hoang ngôn trước đó của Phương Nguyên cũng sẽ bị vạch trần. Ngươi chưa từng gặp Cát Dao, tại sao lại có được cổ trùng của nàng?
Đến lúc đó, bất kỳ giải thích nào cũng đều không thông.
“Thằng ranh con.” Tộc trưởng Cát gia trừng mắt nhìn Cát Quang, cực kỳ tức giận: “Thường Sơn Âm ân nhân làm người chính trực, nhân nhậu như vậy, tại sao con lại còn hoài nghi? Mau quỳ xuống dập đầu thỉnh tội với ân nhân.”
“Cha.” Cát Quang kinh ngạc, không ngờ lão Tộc trưởng Cát gia lại phản ứng như vậy.
Không phải ông vẫn luôn muốn báo thù cho muội muội sao? Ông nên biết rằng y đang vì ông mà điều tra, cũng không có làm sai.
Cha con Man gia đứng bên cạnh sống chết mặc bây.
“Cát lão ca, lời của quý công tử rất chính xác. Đích thật là có cổ Để Lại Dấu Vết sao?” Gương mặt Phương Nguyên vẫn bình tĩnh, ánh mắt sáng như nước: “Vậy thì mời huynh lấy ra, thôi động trước mặt mọi người đi.”
“Cái này...” Lão tộc trưởng Cát gia do dự.
“Cát lão ca, huynh có cách chứng minh sự trong sạch của ta, tại sao vẫn luôn che giấu? Haha, ta cao hứng còn không kịp nữa mà.” Phương Nguyên mỉm cười ôn hòa.
Lão tộc trưởng Cát gia tộc nhìn mặt mà nói chuyện, rồi lại nhìn cha con Man gia bên cạnh. Cha con Man gia vẫn luôn giữ im lặng, giống như người ngoài cuộc, nhưng ánh mắt đều rất ý vị thâm trường.
“Thôi được rồi, nếu Thường Sơn Âm ân nhân đã khăng khăng như vậy, vậy lão hủ xin đắc tội.” Lão tộc trưởng Cát gia cắn cắn vài cái, lấy ra cổ Để Lại Dấu Vết.
Con cổ này hình giống con nhện đen, to bằng nắm tay, hình thể sung mãn, tám cái chân lông đen như nhung, bàn chân bóng loáng như móng ngựa nhỏ.
Lão tộc trưởng Cát gia rót chân nguyên vào bên trong, cổ Để Lại Dấu Vết chậm rãi tản ra ánh sáng màu trắng nhạt. Chỉ cần trong phạm vi năm trăm dặm, cổ sư vận dụng cổ trùng đã được ấn ký, nó sẽ tản ra ánh sáng màu đỏ, chỉ rõ phương hướng. Nếu cổ sư giấu cổ trùng bên trong Không Khiếu, phạm vi trinh sát của nó chỉ có một ngàn bước. Nhưng từ đầu đến cuối nó vẫn nằm ở trong tay lão Tộc trưởng Cát gia, không hề có bất kỳ thay đổi nào.
Nhìn thấy cảnh này, Cát Quang quỳ bịch một tiếng xuống đất, dập đầu trước Phương Nguyên: “Thường Sơn Âm thúc thúc, tiểu điệt sai rồi. Tiểu điệt đã quá sốt ruột mạo phạm ngài. Xin ngài trách phạt.”
“Đứng lên đi, ta còn phải cảm ơn ngươi vì đã rửa sạch nỗi oan cho ta. Ngươi làm sai chỗ nào chứ?” Phương Nguyên mỉm cười, vội vàng bước lên đỡ lấy Cát Quang.
Thời gian quay về lúc Phương Nguyên giết chết Cát Dao.
Trước khi cô gái chết, đã thút thít với hắn: “Thường Sơn Âm, ta không biết ta đã ngăn cản con đường thành công của ngài như thế nào. Nhưng ngài giết ta, ta cũng không hận ngài. Có lẽ ngài muốn báo thù? Cổ trùng của ta đều để lại cho ngài, hy vọng sẽ trợ giúp ngài một phần nào đó để ngài thành công.”
“Khụ khụ khụ...” Cô gái ho ra máu, bật cười đau thương, cầu khẩn Phương Nguyên: “Ta sắp chết rồi. Trước khi ta chết, ta có một thỉnh cầu nho nhỏ, hy vọng ngài có thể ôm ta một cái. Ta rất nhớ cái ôm ấm áp của ngài...”
Nhưng Phương Nguyên vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái.
Hắn chăm chú nhìn Cát Dao, nhìn biểu hiện trên gương mặt của nàng, sinh mệnh của nàng đang dần dần mất đi.
Cuối cùng, một thiếu nữ xinh đẹp đã trở thành một thi thể lạnh như băng.
Phương Nguyên nhìn gương mặt Cát Dao, im lặng thật lâu.
“Để lại toàn bộ cổ trùng cho ta? Có ý gì vậy?”
“Nàng ta yêu Thường Sơn Âm là thật, nhưng ta giết chết nàng, nàng có thể không hận ta? Nàng yêu nhưng tình yêu đó chỉ là tình yêu trẻ con sau mấy ngày ấp ủ. Nàng hận vì đánh mất tính mạng một cách oan uổng. Cái gì nặng, cái gì nhẹ, liếc mắt qua là thấy ngay.”
“Cô gái này dù sao cũng còn quá nhỏ, khả năng diễn xuất còn kém rất nhiều. Khi nói chuyện, hận ý trong mắt làm sao mà che giấu được ta? Mặc dù ta còn đang thiếu cổ trùng, cổ trùng trên người nàng ta là tinh phẩm. Cố ý để lại cho ta, lý do nghe ổn đấy, nhưng ta vẫn không thể lấy.”
Thầm nghĩ, Phương Nguyên tâm niệm vừa động, sói Râu Độc liền ra tay nuốt sạch thi thể của Cát Dao.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề chạm vào cổ trùng bên trong Không Khiếu của nàng.
Nhìn thấy kết quả này, lão Tộc trưởng Cát gia cũng thở phào một hơi, tán thưởng vô hạn nhìn Phương Nguyên: “Thường Sơn Âm lão đệ, đêm nay lão hủ xem như mở rộng tầm mắt. Đệ không hổ danh là anh hùng trên thảo nguyên. Phẩm hạnh của đệ tựa như ánh trăng tối nay, thành thuần như nước, không hề có chút tạp chất. Mặt đất bẩn thỉu cũng không làm ánh trăng bị vẩn đục. Mây đen có dày cũng không che được ánh trăng quá lâu. Cát gia chúng ta thiếu đệ rất nhiều. Tiểu nhi vô tri lỗ mãng, vẫn còn hoài nghi đệ. Cát gia chúng ta chỉ có con cổ Để Lại Dấu Vết ngũ chuyển này, xem như quà nhận lỗi tối nay, đệ nhất định phải nhận lấy. Nếu không, lương tâm cả đời lão hủ khó mà bình an.”
Cổ ngũ chuyển rất khó cầu. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lão Tộc trưởng Cát gia đã đưa cổ Để Lại Dấu Vết vào tay Phương Nguyên.
Phương Nguyên từ chối mấy lần, nhưng lão Tộc trưởng Cát gia vẫn cứ khăng khăng, hắn đành phải “cố” mà nhận lấy.
Cứ như vậy, hắn đã có được cổ ngũ chuyển thứ hai đến từ Bắc Nguyên.
Về sau, mọi người tiếp tục bữa tiệc rượu, kéo dài cho đến nửa đêm về sáng, lúc này mới vui vẻ hòa thuận chia tay nhau.
Man Đồ rất nhiệt tình mời Phương Nguyên đến gia tộc của ông ta làm khách. Phương Nguyên tỏ ý hắn sắp sửa lên đường tham gia đại hội anh hùng. Nhưng trước khi đi, chắc chắn sẽ đến nhà bái phỏng.
Nhìn Phương Nguyên và cha con Cát gia cưỡi sói lưng còng rời đi, bóng lưng dần dần khuất xa, nụ cười trên mặt Man Đồ biến mất, trở nên khó coi.
“Xem ra Cát Dao đã thật sự chết rồi.” Giọng nói Man Đồ có vẻ không vui.
“Phụ thân đại nhân, đừng buồn.” Man Đa đứng bên cạnh cười lạnh: “Cát gia muốn ở nhờ Hồng Viêm cốc, muốn cầu cạnh chúng ta, nhất định sẽ chạy không thoát đâu.”
Nghe con trai nói như vậy, sắc mặt Man Đồ hơi hòa hoãn lại. Ông ta vỗ vai Man Đa: “Con thì nhìn thấy rõ, nhưng vi phụ thì vẫn còn chấp mê. Mấy năm qua, Man gia không ngừng khuếch trương, trong đó có rất nhiều công lao của con. Đáng tiếc con chỉ có tư chất loại Bính, hoàn toàn không tốt. Sau này phụ thân thoái vị, để đại ca con tiếp quản Man gia, con phải nên phụ tá anh mình cho thật tốt.”