Chương 568: Chữa trị Chiến Cốt Xa Luân (1)
Mặt mũi Thạch Võ trở nên u ám, đấu chí hầu như tiêu tán không còn. Phương Nguyên đã hoàn toàn nắm giữ được cục diện, giống như sư hổ đang trêu đùa cừu non. Ông ta cảm thấy mình căn bản không phải là đối thủ của Phương Nguyên. Càng cảm thấy như vậy, chiến lực của ông ta lại càng phát không ra. Tình huống đúng là hỏng bét.
Man Đa ở một bên, tâm cũng chìm vào đáy cốc.
“Thật đáng ghét. Thạch Võ còn chưa phát huy được thực lực chân chính đã bị đối phương dọa cho sợ mất mật. Nhưng cho dù là vậy, gã cổ sư tứ chuyển này cũng thật sự quá mạnh. Hắn ta chỉ cần đi bộ cũng có thể đánh bại gia lão Thạch Võ. Haiz, Thạch Võ phải chết rồi. Chuyến đi này của ta hao tổn mất một gia lão, chỉ sợ sau khi trở về, ta sẽ bị các huynh đệ khác chỉ trích.”
Nhưng nằm ngoài dự liệu của gã, Phương Nguyên không ra tay.
“Ngươi chỉ là tam chuyển, ta dùng tu vi tứ chuyển giết ngươi, sẽ khiến cho người ta hiểu lầm Thường Sơn Âm ta lấy lớn hiếp nhỏ. Ngươi đi đi.” Phương Nguyên khoát tay.
“Thường Sơn Âm thúc thúc, không thể bỏ qua cho tên tiểu nhân đó được.” Sau lưng, Cát Quang kêu lên.
Nhưng Phương Nguyên không để ý đến y.
Thạch Võ kịp phản ứng, lập tức bò dậy, gương mặt là sự vui mừng sống sót sau tai nạn: “Tạ đại nhân không giết, tạ đại nhân không giết.”
Phương Nguyên cau mày: “Mau cút đi.”
“Vâng, vâng, vâng.” Thạch Võ quay đầu chạy đi.
“Tiền bối, cáo từ.” Man Đa thi lễ một cái, nhảy lên lưng ngựa, một đám người Man gia xám xịt rời đi trong tiếng quát mắng trào phúng của Cát gia.
....
“Phụ thân, hài nhi làm việc bất lợi, lần này con đến là để thỉnh tội với cha.” Man Đa quỳ dưới đất, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Tộc trưởng Man gia thân hình hùng tráng, tu vi tứ chuyển đỉnh phong. Ông ta đại mã kim đao ngồi trên ghế da hổ, đưa mắt nhìn thoáng qua Man Đa bên dưới: “ Lần này lão Tộc trưởng Cát gia tộc bị bệnh liệt giường, con lại mang theo một số cao thủ tam chuyển, vậy mà cũng thất bại. Con làm việc quá bất lợi rồi. Nhưng ta nghe hạ nhân bên dưới báo cáo, nói Cát gia bỗng nhiên mời được một vị cao thủ tứ chuyển?”
‘Đúng là như vậy. Gia lão Thạch Võ bị hắn đánh bại ngay tại chỗ. Người này chỉ vung tay một chút đã tùy tiện trêu đùa gia lão Thạch Võ mạnh nhất của chúng ta. Hắn đúng là thâm bất khả trắc. Nhưng hài nhi xin chịu trách nhiệm về việc này. Chỉ trách tin tình báo của hài nhi làm việc không đúng chỗ, mới bị thất bại. Hài nhi áy náy trong lòng, xin phụ thân cứ xử phạt.” Man Đa nghẹn ngào nói.
Tộc trưởng Man gia nghe Man Đa nói như vậy, giọng điệu cũng hòa hoãn lại: “Đứng lên đi, mặc dù con làm việc thất bại nhưng dù gì cũng là con của ta. Con hãy mau thuật lại tình huống cụ thể cho ta biết rõ.”
Man Đa lập tức tường thuật lại kỹ càng tình huống hôm đó.
Nhưng Man Đa vừa mới nói được vài câu, Tộc trưởng Man gia đã cả kinh ngồi bật dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Man Đa: “Hắn tự xưng là Thường Sơn Âm? Là Thường Sơn Âm phải không? Con xác định tên của hắn chính là Thường Sơn Âm?”
“Có cho hài nhi một vạn lá gan, hài nhi cũng không dám lừa gạt phụ thân.” Man Đa vội vàng xác nhận.
Tộc trưởng Man gia không khỏi ngây người.
“Phụ thân, phụ thân.” Man Đa không thể không nhẹ giọng kêu: “Chẳng lẽ Thường Sơn Âm là nhân vật rất có lai lịch sao?”
Tộc trưởng Man gia bừng tỉnh, lấy lại tinh thần, ánh mắt ngưng trọng: “Bây giờ còn khó nói lắm, cũng có thể là giả mạo. Nhưng nếu là thật, Bắc Nguyên xem như xuất hiện thêm một nhân vật. Con đi xuống trước đi, chuyện này cứ để ta xử lý.”
Man Đa giật mình. Phụ thân trăm công nghìn việc, nhưng lại muốn đích thân xử lý chuyện này, có thể thấy được tầm quan trọng của Thường Sơn Âm như thế nào.
“Thường Sơn Âm, Thường Sơn Âm, rốt cuộc ngươi là nhân vật như thế nào?”
.....
Mấy ngày sau, Cát gia.
“Trước đó vài ngày, ta xin đa tạ lão đệ Sơn Âm đã ra tay tương trợ. Nơi này là năm mươi vạn nguyên thạch, xem như tâm ý của ta, xin ngươi hãy nhận lấy.” Gương mặt lão Tộc trưởng Cát gia vô cùng tiều tụy. Sự đau khổ khi mất đứa con gái khiến ông ta như già đi mười tuổi.
Phương Nguyên cũng không từ chối, nhận lấy: “Mấy ngày qua ta vẫn luôn ở quý tộc, ra tay tương trợ cũng là chuyện nên làm. Nhưng ta thật sự đang thiếu nguyên thạch. Số nguyên thạch này xem như mượn tạm.”
“Lão đệ Sơn Âm đức độ như vậy, không hổ danh là anh hùng hảo hán Bắc Nguyên.” Lão Tộc trưởng đang nói, bỗng có thuộc hạ vào bẩm báo, còn đưa một bái thiếp và một hộp quà.
Sắc mặt lão Tộc trưởng trở nên ngưng trọng, đưa bái thiếp và hộp quà cho Phương Nguyên: “Sơn Âm lão đệ, Tộc trưởng Man gia biết ngươi đang ở đây, ông ta muốn mời ngươi đến Man tộc làm khách.”
Phương Nguyên nhìn thoáng qua bái thiếp, giọng điệu trên thiếp mời rất khách sáo, dùng ngôn ngữ Bắc Nguyên, cách hành văn nhìn thì hoang dã nhưng không tùy tiện, còn ký tên Tộc trưởng Man gia, Man Đồ.
Đây là Man Đồ tự mình viết bái thiếp, rất có thành ý.
Nội dung biểu đạt sự hâm mộ của Tộc trưởng Man gia đối với Thường Sơn Âm, còn nói chuyện lúc trước đều là hiểu lầm trẻ con. Thường Sơn Âm không giết gia lão khác họ Thạch Võ của Man gia, phong độ này khiến trên dưới Man gia rất khâm phục.
Cho nên, tối nay Man gia sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu, thành khẩn mời Phương Nguyên đến dự. Đồng thời hộp quà này là vật bồi tội của gia lão Thạch Võ vì đã mạo phạm anh hùng.
Phương Nguyên mở ra xem, cười nói: “Man gia này ngược lại rất có lòng.”
Bên trong hộp quà có trên trăm con cổ Cốt Trúc.
Hiển nhiên, sau khi Man Đa trở về, Man gia đã điều tra kỹ càng Phương Nguyên. Ngay cả tình huống hắn mua sắm trong chợ cũng đều dò xét được.
“Sơn Âm lão đệ, lão phu có một yêu cầu quá đáng.” Lão Tộc trưởng bên cạnh lên tiếng nói.
Phương Nguyên khoát tay: “Ý của lão ca, ta biết. Yên tâm đi, trong bữa tiệc ta sẽ thuyết phục một hai, tranh thủ biến chiến tranh giữa hai nhà Cát Man trở thành tơ lụa.”
“Vậy thì cảm ơn Sơn Âm lão đệ.” Lão tộc trưởng cảm động hết sức, run rẩy đứng lên, hướng Phương Nguyên hành lễ thật sâu.
Thời gian cách bữa tiệc tối vẫn còn, Phương Nguyên tạm biệt lão Tộc trưởng rồi trở về phòng.
Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên giường, tâm niệm vừa động, từ trong Không Khiếu bay ra một vệt sáng.
Ánh sáng yếu ớt tản ra, là Chiến Cốt Xa Luân.
Cổ ngũ chuyển này hình thể khổng lồ, hầu như có thể chạm đến nóc phòng. Nó vừa xuất hiện, căn phòng vốn rộng rãi lập tức trở nên nhỏ hẹp.
Trên bánh xe đầy vết rách. Có mấy vết rách khá nghiêm trọng, hầu như muốn hủy đi toàn bộ nan hoa của bánh xe. Còn có một vết rách nghiêm trọng nhất, sâu nhất, muốn chia bánh xe thành hai nửa, chỉ còn lại một thanh xương nối liền chính giữa mà thôi, nhìn thấy mà giật mình.
Vận khí của cổ trùng ngũ chuyển này cũng không tốt. Vốn đã bị Thường Sơn Âm đánh gần nát, sau khi chủ nhân Cáp Đột Cột của nó chết đi, nó trở thành cổ hoang dại, dùng thi hài trên chiến trường làm thức ăn, khó khăn mà sống sót, vết thương vẫn không được chữa trị.
Về sau, nó lại bị Cát Dao và Phương Nguyên hợp lực tấn công. Xuân Thu Thiền là cổ lục chuyển cũng không thể áp đảo cổ ngũ chuyển. Phương Nguyên đành phải đánh cho nó thoi thóp mới thu phục được nó.
Chính vì vậy, toàn bộ Chiến Cốt Xa Luân gần như bị phá nát. Khi nó xuất hiện trong phòng, trên bánh xe còn rơi xuống vài mảnh vỡ cốt xương.
Có thể nói là thảm đến mức không thể thảm hơn.
Phương Nguyên lấy một con cổ Cốt Trúc từ trong hộp quà ra, dựa vào khí tức của Xuân Thu Thiền, một tay luyện hóa nó.
Cổ trùng này giống như một đoạn trúc được tạo thành từ xương cốt, trắng bệch như một ngọn nến.
Phương Nguyên cầm cổ Cốt Trúc trong tay, chân nguyên theo tâm niệm mà động, rời khỏi Không Khiếu, một đường thẳng lên gốc lưỡi.
Cổ Quỷ Hỏa đã ký thác vào lưỡi của hắn, hóa thành một ngọn lửa màu xanh lam.
Phương Nguyên phồng miệng, nhẹ nhàng phun một cái.
Phù, hắn phun ra một ngọn lửa quỷ màu u lam.
Lửa quỷ chuẩn xác rơi xuống cổ Cốt Trúc, bám vào trên lưng, lẳng lặng thiêu đốt.
Phương Nguyên cầm dưới đáy cổ Cốt Trúc, giống như đang cầm một ngọn nến có lửa màu lam.
Chương 569: Chữa trị Chiến Cốt Xa Luân (2)
Lửa quỷ không ngừng thiêu đốt, tản ra hàn ý lạnh lẽo thấu xương. Đầu trên của cổ Cốt Trúc bị lửa quỷ làm bỏng, chậm rãi hòa tan, hình thành một sợi khói xương trắng, trôi nổi giữa không trung.
Phương Nguyên cẩn thận mang cổ Cốt Trúc đến gần Chiến Cốt Xa Luân. Hơi khói xương trắng giống như nhận thấy được sự hấp dẫn, tự động trôi về phía vết rách của Chiến Cốt Xa luân. Chiến Cốt Xa Luân khẽ run lên, vết rách bắt đầu được chữa trị.
Một lát sau, lửa quỷ màu u lam càng đốt càng nhỏ, Phương Nguyên lại phun ra một ngọn lửa thứ hai, gia tăng mức độ cho ngọn lửa thứ nhất.
Thời gian nửa chén trà nhỏ trôi qua, cổ Cốt Trúc đã đốt gần sạch. Phương Nguyên lại lấy tiếp một cổ Cốt Trúc thứ hai trong hộp quà, tiếp tục dùng lửa quỷ thiêu đốt, hình thành khói xương trắng.
Lòng vòng như vậy, sau khi dùng hơn ba mươi cổ Cốt Trúc, Phương Nguyên đã chữa trị được vết rách nặng nhất cho Chiến Cốt Xa Luân.
Hộp quà đầy cổ Cốt Trúc lập tức bị dùng mất một phần tư. Muốn chữa trị cho Chiến Cốt Xa Luân một cách hoàn chỉnh, chỉ dựa vào cổ Cốt Trúc này thì còn chưa đủ.
Tình trạng của Chiến Cốt Xa Luân vẫn còn chưa thể tác chiến.
Vết rách nặng nhất đã được chữa trị, nhưng những vết rách khác vẫn còn trải rộng mặt ngoài của bánh xe.
Nó giống như một người bệnh nhận được sự cứu giúp của Phương Nguyên, từ vách núi tử vong được kéo lại một bước xa. Nhưng bệnh nhân này vẫn còn đang hấp hối, vẫn phải kiên trì chữa trị.
“Ăn một miếng không mập được. Thương tích của Chiến Cốt Xa Luân thật sự quá nặng. Nhưng nếu không phải như thế, ta không có khả năng dễ dàng thu phục được nó. Nhưng cho dù đã được chữa trị hoàn toàn, dựa vào chân nguyên hiện tại của ta, cũng không đủ thôi động nó. Việc này không thể nóng lòng được.”
Phương Nguyên bước xuống giường, hoạt động tay chân hơi bị tê cứng một chút rồi mở cửa sổ. Bây giờ trời đã tối, trên bầu trời đã bắt đầu xuất hiện những ngôi sao.
“Thời gian cũng đã đến rồi.” Nghĩ đến bữa tiệc tối nay, Phương Nguyên bước ra khỏi phòng.
Ngoài đình viện, Man Đa và cha con tộc trưởng Cát gia đã chờ đợi từ lâu.
“Man Đa xin ra mắt Thường Sơn Âm đại nhân.” Man Đa thấy Phương Nguyên, lập tức hành lễ, cung kính có thừa.
“Các người đợi bao lâu rồi?” Phương Nguyên gật đầu, thuận miệng hỏi.
Man Đa lập tức đáp: “Chỉ có ba canh giờ thôi, không đáng kể. Đứng trước cửa của đại nhân cũng là vinh hạnh của vãn bối. Thường Sơn Âm tiền bối, gia phụ đang ở cách đây không xa chuẩn bị một bữa tiệc tối phong phú, kính thỉnh đại nhân qua đó. Cha con Cát gia sẽ đi cùng.”
Phương Nguyên nhìn thoáng qua Man Đa, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc.
Tên nhóc này đúng là có tài trí. Đáng tiếc thiên ý trêu ngươi, tư chất không đủ, giống như hắn kiếp trước.
“Được, vậy chúng ta cùng đi.” Phương Nguyên cưỡi lên con sói lưng còng của mình, cùng với những người khác rời khỏi doanh địa Cát gia.
Do Man Đa chỉ đường, tính cả tùy tùng hết thảy có hơn mười người đều cưỡi sói lưng còng lao vụt về phía xa.
Gió đêm mát mẻ gào thét bên tai, thảo nguyên mênh mông như bỏ lại sau lưng.
Ánh trăng như nước, nhìn gần thì rất đẹp, nhìn xa như sương khói mờ mịt. Cỏ rộng xanh biếc trên mặt đất, gò núi thoai thoải kéo dài đến tận chân trời.
Trong đêm trăng, đàn sói lao vùn vụt, đại địa vô ngần, tự do thoải mái.
Một lát sau, mọi người nhìn thấy trên gò núi đang có một đám sói lưng còng. Trên lưng sói là một đám cổ sư. Trong tay một vị cổ sư cầm một lá cờ lớn, mặt cờ tung bay theo gió, bên trên có viết một chữ “Man” rất to.
Sau khi nhìn thấy Phương Nguyên, đám người đó lập tức cưỡi sói lưng còng lao vụt đến.
Man Đa cười nói: “Thường Sơn Âm đại nhân, phía trước chính là gia phụ. Gia phụ đến đón ngài.”
Đây là quy củ của Bắc Nguyên. Nếu mở tiệc chiêu đãi khách quý, chủ nhân sẽ phải đón khách từ mười dặm.
Hai đàn sói lưng còng gặp nhau.
Tộc trưởng Man gia tộc chủ động nhảy xuống lưng sói, cười lớn bước tới: “Hahaa, tối nay trăng rất sáng, giống như muốn chiếu rọi anh hùng Bắc Nguyên chúng ta trở về. Thường đại nhân, ta kính thanh danh của ngài từ rất lâu rồi.”
Tộc trưởng Man gia tộc thân cao chín thước, dáng người cực kỳ khôi ngô, bắp thịt rắn chắc. Ông ta mặc trường bào bằng da, không có tay áo, lộ ra bả vai. Cánh tay có làn da màu đồng của ông ta rất tráng kiện, có thể so sánh với cặp đùi của người đàn ông bình thường.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, ông trời giống như đối nghịch với ông ta, khiến cho lời nói của ông ta giống như một trò đùa.
Chỉ thấy trong bầu trời đêm, một đám mây đen đang ẩn núp che khuất ánh trăng, khiến cho cả một vùng thảo nguyên chìm vào trong bóng tối.
Tiếng cười hào sảng của tộc trưởng Man gia giảm xuống, vô cùng khó xử.
Vẫn là Man Đa khôn khéo, con ngươi đảo một vòng, lập tức cười sang sảng: “Thường Sơn Âm tiền bối là anh hùng đại danh đỉnh đỉnh của Bắc Nguyên chúng ta. Phụ thân, cha là người anh hùng được sùng kính nhất Man gia chúng ta. Tối nay chính là anh hùng hội. Mọi người nhìn đi, chi khí anh hùng quả nhiên đã làm cho trời đất khuấy động, gió nổi mây phun.”
Lời này trùng hợp hóa giải được sự xấu hổ. Tộc trưởng Man gia bước đến trước mặt Phương Nguyên, sắc mặt đã khôi phục lại sự bình thường.
Đám người Phương Nguyên cũng nhảy xuống lưng sói.
Man Đồ hành lễ thật sâu với Phương Nguyên, Phương Nguyên dùng tay phải xoa ngực hoàn lễ.
Sau đó, Man Đồ cố ý trừng Man Đa, giọng điệu trách cứ: “Nói hươu nói vượn. Tại sao vi phụ có thể đánh đồng với Thường đại nhân chứ. Thường đại nhân ngày xưa danh xưng Bắc Nguyên, tôn xưng Lang Vương, thuật ngự sói độc bộ thiên hạ. Chuyện chém giết cổ sư ngũ chuyển Cáp Đột Cốt, tiêu diệt bang mã phỉ một phương, vì Bắc Nguyên trừ hại, đáng được thế nhân vĩnh viễn ca tụng.”
“Haha, Tộc trưởng Man Đồ khiêm tốn quá rồi.” Phương Nguyên cũng cười nói: “Ngài là tộc trưởng Man gia, thống ngự hàng trăm cổ sư, dẫn đầu Man gia liên tục chiến thắng, nắm giữ Hồng Viêm cốc, chính là chúa tể một phương. Tu vi của ta đã giảm xuống tứ chuyển sơ giai, tu vi của Tộc trưởng là đỉnh phong, vượt xa tại hạ. Tuy ta có thuật ngự sói, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là khống chế súc sinh, còn Man Đồ tộc trưởng lại là khống chế người, cảnh giới khác biệt như ngày và đêm. Man Đồ tộc trưởng mới là anh hùng hào kiệt danh phủ kỳ thực.”
Man Đồ nghe xong liền sững sờ.
Lang Vương trước đây nổi danh cao ngạo, khó mà giao tiếp, không nghĩ đến thái độ và lời nói lại khiêm tốn như vậy.
Nhưng nghĩ lại, ông ta cũng đã hiểu ra.
Thường Sơn Âm thành danh khi còn quá trẻ, tâm tính thiếu niên, tất nhiên phải có chút tùy tiện. Bây giờ đã là trung niên, lại gặp đại nạn, tính cách được tôi luyện, lắng đọng xuống cũng là chuyện bình thường.
Man Đồ không nghĩ đến Phương Nguyên lại dễ giao tiếp đến như vậy, nhưng có thể được Lang Vương Thường Sơn Âm khen ngợi như thế, ông ta cũng cảm thấy rất vui.
Ông ta lại càng xem trọng Phương Nguyên hơn một bậc.
Mặc dù tu vi của Phương Nguyên đã rơi xuống tứ chuyển sơ giai, nhưng hắn vẫn có thể vượt cấp giết chết A Đột Cốt ngũ chuyển, Man Đồ thật sự không dám khinh thường Phương Nguyên.
Lúc này, hắn cười nói: “Thường đại nhân đã là tứ chuyển đỉnh phong hơn hai mươi năm trước. Bây giờ vì thương thế mà giảm xuống, sớm muộn gì cũng sẽ tu hành trở lại như lúc trước, thậm chí còn cao hơn một bước. Đến lúc đó, chút tu vi của ta có đáng là gì chứ?”
Đúng lúc này, mây đen tản ra, ánh trăng một lần nữa chiếu xuống.
“Haha, hai vị đều là anh hùng hào kiệt của Bắc Nguyên.” Tộc trưởng Cát gia đúng lúc lên tiếng: “Càng khó hơn là hổ lang gặp nhau nhưng không có tranh đấu, lại cùng chung chí hướng. Chúng ta ở đây may mắn được nhìn thấy một việc trọng đại trong đời như vậy, có thể nói là vén màn mây đen gặp trăng sáng.”
Lời này khiến tất cả đều cười to.
“Haha, Cát lão ca, lời này của ngươi đúng là hợp với tình hình. Nào, tiệc rượu đã được chuẩn bị xong, đang bày biện cách đây không xa.” Man Đồ nhìn Phương Nguyên, làm động tác mời.
Ông ta cũng không tổ chức tiệc trong doanh địa nhà mình mà chạy đến chỗ này. Ông ta mở tiệc gần doanh địa Cát gia, lại càng thể hiện thành ý và sự nhiệt tình của mình.
Chương 570: Cổ Tiên Hồn đạo, Quỷ Vương
“Được, xin mời.” Phương Nguyên mỉm cười, nhưng trong lòng thì xiết chặt.
Mây đen đến đi rất nhanh, chỉ sợ có điều kỳ quặc. Hắn chôn cổ Định Tiên Du còn chưa đến một tháng. Khí tức tiên cổ còn chưa tan đi, chỉ mong nó vẫn chưa bị phát hiện.
Trong bầu trời đêm, trăng sáng chiếu xuống.
Mây đen khổng lồ trôi thật nhanh, lướt qua đỉnh đầu đám người Phương Nguyên, hướng đến phía nam năm ngàn dặm, bay đến một gò núi vô danh.
Mây đen che khuất ánh trăng thanh lệ, như một bóng ma lớn, mang đến màn đêm bao trùm lấy gò núi.
Mây đen lơ lửng bất động, một đạo kiếm quang từ trong đó bay ra, là cổ Phi Kiếm Truyền Thư.
Cổ Phi Kiếm Truyền Thư bắn đến gò núi, bỗng nhiên trốn vào một không gian nào đó, sau đó biến mất không thấy.
Một lát sau, gò núi hơi chấn động một chút, một luồng ánh sáng màu đỏ chậm rãi xuất hiện.
Ánh sáng màu đỏ như ráng chiều, ngưng tụ thành một đoàn, giống như một mặt trời đỏ xuất hiện trong đêm.
Nhất thời, trong phạm vi mấy trăm dặm đều được chiếu đỏ chói.
Từ bên trong mặt trời đỏ, một cây cầu hình vòm ngọc bích mở ra.
Một vị cổ Tiên lục chuyển ngoại hình thanh niên, mặt tròn trắng trẻo từ trong cây cầu hình vòm bước ra.
Hắn ta mặc một bộ da bào tuyết hồ, hồng quang đầy mặt, ngửa đầu cười sang sang với mây đen trên đỉnh đầu: “Quỷ Vương, từ lúc chia tay đến giờ vẫn không có vấn đề gì chứ.”
Khặc khặc khặc...
Một tiếng cười khó nghe từ trong mây đen cuồn cuộn truyền ra, một bóng người bắn ra.
Trên người lão ta tản ra khí thế mênh mông của cổ Tiên, chính là Quỷ Vương.
Quỷ Vương nhanh chóng rơi xuống, mắt thấy sắp chạm vào mặt đất, bỗng nhiên sau lưng ông ta duỗi ra một đôi cánh dơi màu xanh đen.
Cánh dơi vỗ nhẹ, khiến cho ông ta lơ lửng giữa không trung, đối mặt với cổ Tiên lục chuyển trên cây cầu.
“Hồng Ngọc Tán Nhân, đây là số dơi dung nham mà ta đã đáp ứng ngươi, tổng cộng có ba trăm năm mươi vạn con, ngươi đếm lại đi.” Quỷ Vương lên tiếng, giọng nói của lão ta khàn khàn rất khó nghe, khiến cho người ta phải nổi cả da gà.
Dung mạo của lão ta xấu xí không chịu nổi, tóc tai bù xù, trán cao, hốc mắt hãm sâu, hai mắt nhắm nghiền, lỗ tai lớn vô cùng, một trong hai cái lỗ tai còn to bằng nửa cái đầu của lão ta.
Hồng Ngọc Tán Nhân nghe xong, ngẩng đầu nhìn mây đen trên bầu trời.
Hai mắt vốn màu nâu của hắn ta dần dần đỏ lên, giống như dây kẽm bị đốt nóng.
Ánh mắt trở nên nóng rực.
Xuyên thấu đám mây đen, nhìn thấy bên trong toàn là dơi.
Những con dơi này toàn thân đỏ sậm, tản ra nhiệt lượng rất lớn. Bọn chúng đang kêu gào, chen chúc cùng một chỗ.
Ánh mắt Hồng Ngọc Tán Nhân quét qua, thỏa mãn gật đầu: “Đúng là có ba trăm năm mươi vạn con. Có số dơi dung nham này, phúc địa Hồng Ngọc của ta không cần tháng nào cũng phải tống dung nham xuống lòng đất. Bản thân tự tiêu hóa thì không nói, còn có thể được lợi. Số dơi dung nham này, ta nhận hết.”
“Khặc khặc khặc...” Quỷ Vương cười to, mây đen vỡ tan, đàn dơi mất đ0i trói buộc, lập tức bay vút lên.
Đám dơi dung nham cũng không bay loạn bốn phía, nhanh chóng hạ xuống, giống như một thác nước đỏ thẫm, một đầu đâm vào mặt trời nhỏ.
Cánh cửa của mỗi phúc địa đều có điểm khác thường.
Mặt trời nhỏ này chính là cánh cửa của phúc địa Hồng Ngọc.
Sau khi đám dơi dung nham bay hết vào trong phúc địa Hồng Ngọc, Quỷ Vương nói: “Hồng Ngọc Tán Nhân, ngươi đã tiếp nhận số dơi này, vậy ngươi phải cùng với ta xông vào phúc địa Lang Gia.”
“Đương nhiên, Hồng Ngọc Tán Nhân ta từ lúc nào thất tín chứ? Một tháng sau, ta nhất định sẽ đến phúc địa Lang Gia. Nhưng phúc địa Lang Gia còn có địa linh tồn tại, chỉ dựa vào hai chúng ta xông vào, chỉ sợ không đủ sức mạnh.” Hồng Ngọc Tán Nhân lo lắng nói.
“Điều này ngươi không cần lo lắng. Ta có mời Hoa Hải tam tiên trợ giúp.” Quỷ Vương nói.
“Ồ, Hoa Hải tam tiên của Chính đạo mà ngươi cũng có thể mời?” Hồng Ngọc Tán Nhân thoáng chút ngạc nhiên.
“Hừ, cái gì gọi là ma, cái gì gọi là chính? Chẳng qua cũng chỉ vì lợi ích mà thôi. Bên trong phúc địa Lang Gia cất giữ rất nhiều bí phương, Hoa Hải tam tiên không thể không động tâm.” Quỷ Vương đối với những cổ Tiên Chính đạo không khỏi khịt mũi khinh thường.
“Haha, nói cũng đúng. Ta còn phải sắp xếp những con dơi này nữa. Quỷ Vương, ta không tiễn.” Hồng Ngọc Tán Nhân cười nói.
Quỷ Vương hừ lạnh một tiếng, đôi cánh dơi xanh đen đằng sau vỗ một cái, kéo thân hình của ông như điện bắn vào trong mây đen.
Mây đen cuồn cuộn bay về phía bắc, trên đường che kín cả mặt trăng.
Khi tiến đến thảo nguyên Hủ Độc, mây đen bỗng nhiên ngừng lại. Gương mặt Quỷ Vương hiện lên vẻ nghi hoặc: “A? Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại có khí tức Tiên cổ?”
Lão ta bay thấp xuống, đứng tại một điểm, là nơi gặp mặt đầu tiên giữa Phương Nguyên và Cát Dao.
“Mặc dù khí tức Tiên cổ rất mỏng, nhưng đích thật là Tiên cổ hàng thật giá thật. Thật kỳ lạ, chỉ là khí tức Tiên cổ mà không có khí tức cổ Tiên. Chẳng lẽ đây là một con Tiên cổ hoang dại? Không, không đúng, nơi này không có dấu vết con người. Nói như vậy, một cổ sư phàm nhân đã có được Tiên cổ?”
Quỷ Vương phỏng đoán đến đây, không khỏi cau mày vui mừng.
Lão ta tấn thăng cổ Tiên đã hơn năm mươi năm, nhưng trong tay không có đến một con Tiên cổ, chỉ dùng cổ trùng ngũ chuyển.
Tiên cổ hiếm có vô cùng, rất nhiều cổ Tiên cả đời không có nổi một con Tiên cổ.
“Chẳng lẽ Quỷ Vương ta cực khổ cả nửa đời người, rốt cuộc ngày hôm nay vận may đã đến?” Sức hấp dẫn của Tiên cổ vô cùng to lớn, ngay cả Quỷ Vương cũng không nhịn được mà tim đập thình thịch.
Đôi cánh dơi của lão ta vỗ nhẹ, thuận theo khí tức Tiên cổ mà bay đến.
Lão ta muốn tìm hiểu nguồn gốc.
Một lát sau, lão ta ngừng lại, trước mặt của lão ta là một mảng hoa mặt quỷ.
“Nghĩ không ra ở đây lại có nhiều hoa mặt quỷ như vậy. Khặc khặc khặc, ta lấy hết.” Quỷ Vương cười lạnh. Mặc dù lão ta nhắm chặt hai mắt, nhưng dường như cũng không ảnh hưởng tầm mắt của lão ta.
Tâm niệm lão ta khẽ động, một đám mây đen vẫn theo sát trên đầu lão ta cuồn cuộn di chuyển, rơi xuống từ trên không, giống như một con cự thú, cạp một mảng lớn vào phía trên biển hoa mặt quỷ.
Thoáng chốc, rất nhiều cổ Mặt Quỷ bay lên, rất nhiều cổ Quỷ Khiếu phát ra tiếng kêu của quỷ.
“U Minh Quỷ Trảo.” Quỷ Vương đưa tay về phía trước tìm kiếm, một trảo ảnh màu xanh to lớn trong chớp mắt được tạo ra, nhắm ngay đám cổ Quỷ Khiếu, vớt lên một lượng lớn cổ Mặt Quỷ.
Nhất thời, vô số dã cổ bị bắt hết.
Một lát sau, mây đen một lần nữa bốc lên bầu trời, biển hoa mặt quỷ biến mất, chỉ còn lại một cái hố lớn.
“Thu hoạch rất tốt.” Tâm trạng Quỷ Vương rất vui vẻ. So sánh với Tiên cổ, đây được xem là một món khai vị.
Vượt qua cái hố nhỏ, lông mày Quỷ Vương khẽ cau lại: “Chuyện gì xảy ra thế? Khí tức Tiên cổ trở nên mỏng manh hơn nữa? Chẳng lẽ nó đã bị phong ấn?”
Lão ta tiếp tục bay về phía trước, dọc theo khí tức Định Tiên Du dọc đường, tốc độ cực nhanh.
Thời gian sau một nén nhang, lão ta cau mày: “Khí tức Tiên cổ đã được chuyển lên bầu trời? Tại sao lại có sự thay đổi như vậy?”
Lão ta điều tra chung quanh, sau mấy hơi thở, lão ta đã hiểu ra.
“Thì ra nơi này là lãnh địa của chuột Địa Thứ. Cổ sư phàm nhân đã bay lên không trung. Ha, cổ trùng cũng không tệ, lại có cổ phi hành.”
Quỷ Vương cười hắc một tiếng, một lần nữa giương cánh bay lên không trung.
Lão ta thuận theo hướng mà Phương Nguyên đã đi, nửa đường cũng bị đàn quạ Ảnh công kích.
“Chỉ là một đám chim nhỏ hỗn tạp.” Quỷ Vương khinh thường hừ lạnh, toàn thân nhẹ nhàng lắc một cái, lập tức trên trăm con du hồn trắng nhợt bay ra.
Cổ Bách Quỷ Dạ Hành ngũ chuyển.
Du hồn bay múa bốn phía, đâm vào người quạ Ảnh, đụng nát hồn phách của nó. Nhục thân quạ Ảnh không hề có thương thế, từng con ngã xuống, lặp tức bị đàn chuột Địa Thứ bên dưới xé xác.
Quỷ Vương tùy tiện tàn sát, khiến cho huyết khí khu vực này trở nên nồng đậm, thu hút càng nhiều quạ Ảnh đến kiếm ăn. Đồng thời đàn chuột Địa Thứ bên dưới cũng bị kinh động. Rất nhiều con chuột thuận theo miệng hang bay vụt lên, ý đồ xuyên thủng Quỷ Vương.