Chương 565: Man gia khiêu chiến (1)
Cổ trùng Hồn đạo còn nhiều hơn so với Lực đạo.
Có cổ Quỷ Hỏa, cổ Quỷ Khiếu, cổ Mặt Quỷ, cổ Quỷ Phủ.... dùng để công sát. Có cổ Quỷ Lồng, cổ Quỷ Thủ, cổ Quỷ Đả dùng để giam cầm.
Về phương diện phòng ngự, có cổ Quỷ Quái Y, cổ Hồn Thuẫn. Về phương diện trị liệu có cổ Quỷ Khí, cổ Quỷ Khóc. Về phương diện trinh sát, có cổ Quỷ Nhãn. Về phương diện di chuyển, có cổ Hồn Phi, cổ Xuất Quỷ Nhập Thần.
Còn có cổ Quỷ binh, cổ Quỷ Vô Thường, cổ Khí Du Quỷ, cổ Cửu Tử Quỷ Mẫu liên quan đến Nô đạo.
Đây mới là khí tượng của đại đạo.
Lực đạo đã suy thoái, còn Hồn đạo kéo dài không suy. Từ nơi này là có thể nhìn thấy.
Cổ trùng Lực đạo chỉ có cổ Cân Lực, cổ Quân Lực, cổ Thú Lực, phần lớn sử dụng trong việc công kích. Phòng ngự, trinh sát, phụ trợ ít vô cùng, khó mà tạo thành một bộ cổ trùng Lực đạo hoàn chỉnh.
Cổ trùng Hồn đạo lại có rất nhiều, liên quan đến từng phương diện. Nếu làm thành một bộ, lại càng bổ trợ cho nhau, hiệu quả đạt được lại càng tốt.
Cho dù Bá Tiên Sở Độ là cổ Tiên Lực đạo, nhưng ông ta vẫn sử dụng những cổ trùng khác tiến hành phòng ngự, trinh sát, tồn trữ....
Phương Nguyên có mục đích mà đến, cho nên cổ trùng Hồn đạo rực rỡ muôn màu vẫn bị hắn bỏ qua một bên, chỉ xem xét những cổ trùng có tác dụng cô đọng hồn phách.
Cổ trùng tứ chuyển thì không có, nhưng tam chuyển thì lại có rất nhiều.
Có cổ Thần Hồn, cổ Long Hồn, cổ Băng Hồn, cổ Mộng Hồn, cổ Nguyệt Hồn, cổ Tương Hồn, cổ Oán Hồn, cổ Thi Hồn, cổ Mã Hồn, cổ Anh Hồn, cổ Khí Phách, cổ Thể Phách, cổ Vân Phách, cổ Phong Phách, cổ Hổ Phách...
Những cổ trùng này đều có tác dụng ngưng hồn, đồng thời còn có những hiệu dụng khác biệt.
Ví dụ như cô đọng hồn phách, hình thành băng hồn, sau này cổ sư vận dụng các loại cổ trùng loại băng, hiệu quả sẽ tăng lên không nhỏ. Vân Phách, Phong Phách cũng có tác dụng tương tự.
Nếu dùng cổ Long Hồn ngưng tụ thành long hồn, tương lai vận dụng cổ Long Lực hoặc cổ Long Lân, cổ Long Hành sẽ có lợi ích rất nhiều.
Phương Nguyên chọn lựa một hồi, thấy không có cổ nào thích hợp với hắn, liền lựa chọn cổ Lang Hồn trong kế hoạch.
Từ xưa, Nô hồn không có sự phân biệt.
Ban đầu, Nô đạo là một nhánh phân ra từ Hồn đạo, về sau các cổ sư kết hợp với Trí đạo Thái Cổ, khiến Nô đạo trở thành một phái độc lập.
Cổ Ngự thú, cổ Nô lệ nhắm vào khống chế hồn phách, nhằm vào chúa tể tâm trí.
Nếu Phương Nguyên cô đọng thành Lang hồn, cũng có sự trợ giúp cho hắn trong việc nô dịch đàn sói.
Cổ Lang Hồn tam chuyển, một con bán với giá bảy nghìn bảy nguyên thạch. Phương Nguyên mua khá nhiều, lập tức quét sạch hàng tồn của cửa hàng, mua hết tám con cổ Lang Hồn.
Cổ Lang Hồn có thể dùng nhiều. Một con cổ Lang Hồn tam chuyển còn không đủ cô đọng Bách Nhân Hồn của Phương Nguyên.
Cổ trùng hoang dại có ý chí của mình, khó mà luyện hóa. Nhưng cổ trùng mà Phương Nguyên mua đều đã bị người khác luyện hóa. Sau khi mua bán xong, tất cả cổ trùng này đều là của Phương Nguyên.
Hắn cất đám cổ trùng vào trong Không Khiếu, sau đó rời cửa tiệm này đến cửa tiệm khác.
Trọng tâm là cổ Ngự lang nhị chuyển, tam chuyển và cổ Lang Hồn tam chuyển.
Một trăm vạn nguyên thạch không nhiều, nhưng cổ trùng mà Phương Nguyên mua đều là cổ trùng nhị tam chuyển khá phổ biến.
Hắn cũng muốn mua cổ tứ chuyển.
Nhưng quy mô của ngôi chợ này khá nhỏ. Cổ tứ chuyển thưa thớt, toàn là những loại hắn không cần.
Ba ngày, Phương Nguyên đã trở thành người nổi tiếng cả chợ. Cửa hàng nào cũng biết có một vị cao thủ tứ chuyển mua sắm cổ trùng một cách rộng rãi trong chợ.
Đến ngày thứ năm, Phương Nguyên vung tay quá trán, tốn mất năm sáu mươi vạn nguyên thạch.
Trong lúc này, hắn cũng dạo qua nông trường.
Nông trường buôn bán rất nhiều súc vật, nhiều nhất là ngựa Đại Vị. Loại ngựa này cho dù là người bình thường cũng rất cần. Mua Đà Lang dùng cho tọa kỵ chiến đấu đều là cổ sư.
Cũng có nhiều cổ sư bắt dã thú mang đi bán, ví dụ như trâu rừng, ngựa hoang, chim ưng... Loài vật thường thấy nhất trên thảo nguyên là sói tất nhiên cũng có bên trong.
Phương Nguyên hỏi giá, so sánh ba cửa hàng, dần dần nhìn trúng một đàn sói Hậu Bối.
Trong tay Phương Nguyên đang có đàn sói Râu Độc, sói Phong Lang. Sói Râu Độc khó mà bổ sung, hơn nữa chiến lực lại bị suy yếu vào ban ngày, nhất định sẽ bị đào thải. Sói Phong Lang có ưu điểm về tốc độ, mà sói Hậu Bối da dày thịt béo. Nếu có thể bổ sung vào, phối hợp với đàn sói Phong Lang, từ đó xem như đã có được hình thức ban đầu của đàn sói.
Nhưng đến ngày thứ chín, Phương Nguyên ngoài ý muốn phát hiện trong đàn sói Nước có một con dị thú vẫn còn nhỏ.
Lúc này, hắn lặng yên mua hết đàn sói Nước với cái giá phải chăng.
Phiên chợ tổng cộng kéo dài mười ba ngày.
Sau khi Phương Nguyên mua hơn một ngàn con sói Nước, mua một lượng lớn nguyên liệu dùng để luyện cổ và nguyên liệu dùng để nuôi cổ trùng, ngày thứ mười hắn rời khỏi phiên chợ.
Mua sắm lần này, trong tay hắn chỉ còn lại hơn ba nghìn nguyên thạch.
Tốc độ tiêu tiền như nước của hắn, Cát Quang nhìn thấy mà tặc lưỡi, âm thầm bội phục “Thường Sơn Âm”. Quả nhiên là anh hùng khí khái.
Phương Nguyên theo Cát gia tộc trở lại nơi đóng trại ban đầu.
Hắn dốc lòng tu hành, vừa dùng cổ Lang Hồn cô đọng hồn phách bản thân vừa tiến hành luyện cổ.
Sau hai lần thất bại, hắn thành công chuyển cổ Da Sói Lưng Vàng tam chuyển thành cổ Da Sói Trời Xanh.
Cổ Da Sói Trời Xanh dùng để phòng ngự. Mặc dù rất phổ biến, nhưng nó cũng bù đắp được khuyết điểm phòng ngự không đủ của Phương Nguyên.
Cùng ngày, ngưng hồn của hắn hoàn tất. Hắn tạm dừng tu hành, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng khóc.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hắn đẩy cửa phòng, hỏi cổ sư thủ vệ.
Cổ sư chán nản nói: “Đại tiểu thư của chúng ta, Cát Dao chết rồi. Chúng ta tìm kiếm trên thảo nguyên Hủ Độc, phát hiện mảnh vải y phục của nàng ấy. Nàng ấy đã bị đàn sói Râu Độc giết chết.”
Thời gian trôi qua hơn một tháng, Cát gia rốt cuộc cũng phát hiện được Cát Dao đã chết.
Tin tức truyền đến, rất nhiều người của Cát gia vì thế mà đau lòng. Mặc dù Cát Dao xưa nay hay thích làm khó dễ người khác nhưng tâm tính của nàng thiện lương, là đóa hoa của Cát gia tộc, mọi người đều yêu mến nàng. Nàng cũng có rất nhiều người theo đuổi ở Cát gia.
“Con gái của ta, là cha đã hại con...” Lão tộc trưởng bi thương, bệnh đến không dậy nổi.
Cát Quang liền thay vị trí Tộc trưởng, các gia lão hiệp trợ. Cát gia từ trên xuống dưới đều là đau thương, không khí rất nặng nề.
Cát Dao chết đem đến ảnh hưởng rất lớn. Con trai thứ ba của Man gia tộc vừa thấy Cát Dao đã yêu, vẫn luôn đòi người. Bây giờ Cát Dao chết rồi, Cát gia biết lấy người ở đâu ra mà giao?
Man gia là gia tộc cỡ lớn. Mấy năm gần đây khuếch trương rất nhanh, liên tục chiếm đoạt nhiều gia tộc cỡ nhỏ. Đánh thắng mấy trận, đánh đến sĩ khí trên dưới Man gia tăng vọt, trước giờ vẫn luôn khi dễ Cát gia nghèo túng, mấy lần thương lượng không ngừng bức bách Cát Quang.
Cát gia là gia tộc từ nơi khác chuyển đến, không được khổng lồ như Man gia, lại không có nhà cửa, vốn muốn ăn nhờ ở đậu, dựa vào Hồng Viêm cốc. Bởi vậy, Cát Quang có thể nói là rất bị động, sứt đầu mẻ trán.
........
Trong phòng, Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt mở ra.
Trên bàn tay phải của hắn đặt một con cổ Lang Hồn.
Cổ này chỉ lớn chừng ngón cái, giống như một con rối hình sói xám nhỏ, yên lặng tản ra ánh sáng màu u lam.
“Đây là con cổ Lang Hồn thứ chín.” Phương Nguyên rót chân nguyên vào, cổ Lang Hồn lập tức to ra. Chỉ sau mấy hơi thở, nó đã hóa thành một con Lang hồn màu xám trắng.
Lang hồn há miệng, phát ra tiếng gào thét, đánh tới Phương Nguyên.
Cú va chạm này không một tiếng động, nhưng Phương Nguyên cảm giác tinh thần và thể xác của hắn đều bị chấn động, dẫn đến hoa mắt váng đầu.
Lang hồn vọt thẳng vào hồn phách của Phương Nguyên, Bách Nhân Hồn lập tức bốc lên, mất đi hình người, dây dưa vào lang hồn, hình thành một đợt hồn sương mù cuồn cuộn.
Chương 566: Man gia khiêu chiến (2)
Hồn sương mù không ngừng tiêu tán, sôi trào bên trong cơ thể Phương Nguyên. Khi thì lộ ra đầu sói, đuôi sói, khi thì hóa thành hình dáng Phương Nguyên.
Sau nửa chén trà nhỏ, hồn sương mù một lần nữa hóa thành nhân hồn.
Chỉ là nhân hồn này đã có sự thay đổi.
Bách Nhân Hồn của Phương Nguyên vốn là tướng mạo ban đầu của hắn, tai mắt mũi miệng đều không khác một chút nào.
Nhưng sau chín lần dùng cổ Lang Hồn cô đọng, mặc dù Bách Nhân Hồn vẫn là hình người nhưng trên đỉnh đầu lại móc ra một đôi tai sói, tóc dài đến thắt lưng, ánh mắt cũng thay đổi, tràn ngập dã tính của loài sói. Toàn bộ thân hình trở nên gầy gò, mũi cũng cao thẳng hơn.
Vốn hình thể của Bách Nhân Hồn khổng lồ, hầu như muốn tràn ra khỏi túi da. Bây giờ đã cô đọng lại rất nhiều, màu sắc cũng tái nhợt hơn so với ban đầu, biến thành một màu xám trắng.
Phương Nguyên đánh giá một chút. Chờ đến khi hắn sử dụng hết cổ Lang Hồn trong tay, Bách Nhân Hồn đã cô đọng đến một trạng thái cực hạn.
Đến lúc đó, toàn bộ hồn phách của hắn sẽ biến thành hình thái nửa người nửa sói, tục xưng Lang Nhân Hồn.
Lang Nhân Hồn so với Bách Nhân Hồn còn mạnh hơn gấp mấy lần.
Sau khi có được Lang Nhân Hồn, Phương Nguyên có thể tráng hồn lại lần nữa, tăng Bách Nhân Hồn thành Thiên Nhân Hồn, thậm chí Vạn Nhân Hồn.
Đương nhiên, Vạn Nhân Hồn cũng không phải là điểm cuối cùng, trên nửa còn có Ức Nhân Hồn.
“Theo lý mà nói, hồn phách có thể trở nên mạnh mẽ một cách vô hạn. Năm đó, U Hồn Ma Tôn khai sáng Hồn đạo, hồn phách của ông ta là Ức Nhân Hồn tuyệt đối siêu việt. Hồn của Ma Tôn có nghìn cánh tay, ba cái đầu, đầu chính diện còn có sừng rồng, bờm sư tử, mắt rắn, ngà voi. Đầu bên trái là trán quả đào, tóc như cỏ, tam nhãn như hoa. Đầu bên trái có tóc mây, mắt điện, tai lửa, miệng vàng, cường đại đến tình trạng không thể tưởng tượng được, uy năng mênh mông vô biên. Đến tận bây giờ, hình tượng này còn được rất nhiều người mê tín và sùng bái. Bên trong Nam Cương có rất nhiều phàm nhân dùng bùn đất nặn thành tượng, tiến hành cúng bái và tế điện.”
Hồn phách U Hồn Ma Tôn là đệ nhất nhân từ xưa đến nay. Lang Nhân Hồn của Phương Nguyên bây giờ so với ông ta chẳng khác nào con kiến so với người khổng lồ, còn cần trưởng thành không ngừng.
Nghỉ ngơi một chút, Phương Nguyên lại lấy ra cổ Thập Quân Lực.
Con cổ này hình như quả cân, cầm trong tay khá nặng.
Phương Nguyên mua tổng cộng năm mươi con cổ Thập Quân Lực. Bây giờ đã dùng hết con thứ ba, khí lực bản thân tăng hai mươi quân, cũng chính là sức mạnh của sáu trăm cân.
Cổ Thập Quân Lực tứ chuyển so với cổ Thú Lực cùng chuyển, hiệu quả yếu hơn một chút nhưng có thể thắng ở số lần dùng lại.
Trước đó, Phương Nguyên đã từng dùng qua một con cổ Ngưu Lực Côn Luân, đạt được hư ảnh thú lực trâu Côn Luân, nhưng khi dùng cổ Ngưu Lực Côn Luân thứ hai, hiệu quả không có, không xuất hiện một hư ảnh thú lực giống như lúc trước.
Tuy nhiên, cổ Quân Lực lại không có hạn chế này, có thể sử dụng nhiều lần cho đến khi đạt đến cực hạn bản thân.
Đương nhiên, mặc dù Phương Nguyên có khí lực sáu trăm cân nhưng phát huy bình thường không phải toàn bộ.
Khuyết điểm của Lực đạo, cổ Quân Lực cũng có. Nếu không, Bá Tiên Sở Độ cũng sẽ không được gọi là “Ánh chiều tà của Lực đạo” mà sẽ gọi là “Lực đạo quật khởi.”
Đương nhiên, cổ Thú Lực vẫn có thể gia tăng khí lực liên tục, chỉ cần phối hợp cổ Thú Thai ngoài định mức.
Bí phương liên quan đến cổ Thú Thai lưu truyền xuống không ít. Nhưng cho dù có, nguyên liệu dùng để luyện cổ tương đối khan hiếm. Chi phí bỏ ra cao, nhưng xác suất thành công lại kém hơn cổ Quân Lực, vì thế nó đã dần dần bị đào thải.
Phương Nguyên điều động chân nguyên, rót vào bên trong cổ Quân Lực. Cổ Quân Lực bay lên đỉnh đầu của hắn, tách ra huyền quang. Quang mang bao phủ toàn thân Phương Nguyên, chậm rãi cải tạo cơ thể của hắn.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
Sau đó, một giọng nói vang lên: “Thường Sơn Âm thúc thúc, tiểu điệt Cát Quang cầu kiến.”
Phương Nguyên mời y vào, thấy toàn thân Cát Quang đầy bụi đất, trên vai còn cắm một mũi tên bạch cốt, chật vật vô cùng.
Nhìn thấy Phương Nguyên, Cát Quang phịch một tiếng quỳ xuống đất, hai mắt đỏ bừng, cầu khẩn: “Thúc thúc, xin thúc hãy cứu điệt nhi.”
Mắt Phương Nguyên sáng lên, trong lòng lập tức suy đoán, nhưng ngoài miệng thì hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ Man gia cho người tấn công sao? Đã đánh vào những chỗ quan trọng của Cát gia?”
Cát Quang lập tức hồi đáp: “Thúc thúc đoán đúng được một nửa, chính là phiền phức đến từ Man gia. Con trai thứ ba của tộc trưởng Man gia thăm dò được gia phụ bệnh nằm trên giường, thường xuyên hôn mê bất tỉnh, liền mang một đám hãn tướng đến cửa khiêu chiến, muốn điệt nhi giao muội muội Cát Dao ra. Nhưng muội muội của điệt nhi đã mất mạng, điệt nhi biết lấy người ở đâu mà giao? Mặc cho điệt nhi giải thích đến cỡ nào, bọn họ cũng đều không tin. Dựa theo quy củ của thảo nguyên, Man gia đến cửa khiêu chiến, Cát gia chúng ta không thể không tiếp. Bây giờ, gã đã giết ba gia lão của chúng ta, còn đả thương ba người, ngay cả điệt nhi cũng bị đánh bại.”
Phương Nguyên thầm nghĩ, quả nhiên là thế. Gần đây, Man gia bức bách Cát gia càng lúc càng nhiều, có thể nói là vênh váo, hung hăng. Cát gia nhiều lần nhường nhịn, ngược lại càng khiến Man gia phách lối hơn.
Mặc dù Phương Nguyên cả ngày vùi đầu tu hành, nhưng không phải là không biết chuyện gì.
“Nói gì thì nói, Thường Sơn Âm trở lại Bắc Nguyên, cũng cần một sân khấu lớn để biểu diễn. Ta không ngại mượn cơ hội này chính thức tuyên cáo anh hùng ngày xưa đã trở về.”
Nghĩ đến đây, Phương Nguyên liền đỡ Cát Quang dậy: “Mấy ngày qua ta ở đây, đối với việc Cát gia bị quấy rầy, tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, mau dẫn ta đi.”
“Thúc thúc, điệt nhi khấu tạ.” Cát Quang vui mừng quá đỗi.
Hai người vội vàng ra ngoài, còn chưa ra đến cửa đã nghe âm thanh quát mắng bên ngoài.
“Tất cả người của Cát gia đều là bọn chuột nhắt nhát gan, mau ra đây nhận lấy cái chết.” Đây là giọng của một thiếu niên.
“Man Đa, ngươi đừng khinh người quá đáng.” Một gia lão Cát gia rống lên.
“Haha, khi dễ ngươi thì sao? Sài lang bắt giữ con mồi, ưng điêu khi dễ chim tước, đây là chuyện thường tình của thiên hạ. Mau giao Cát Dao ra đây. Nếu không, ta vẫn khiêu chiến, cho đến khi giết sạch toàn bộ người của Cát gia các ngươi mới thôi.”
“Hèn hạ. Nếu lão Tộc trưởng còn ở đây, các ngươi dám như thế?” Gia lão Cát gia phản bác.
Man Đa giận dữ: “Hừ, các ngươi mới là thứ hèn hạ vô sỉ. Rõ ràng chính miệng đồng ý hôn sự, bây giờ lại không chịu giao người. Các ngươi là người nói mà không giữ lời. Ta biết, các ngươi đã đem giấu Cát Dao, muốn kéo dài thời gian. Lần trước thì nói là đào hôn, lần này thì nói là chết rồi. Ngươi tưởng Man Đa ta là kẻ ngu à? Con thỏ nho nhỏ lại dám trêu đùa hổ lang, như vậy sẽ phải trả bằng cái mạng. Thạch Võ, mau đánh tiếp cho ta, khiêu chiến cho ta. Cát gia, mau phái người của các ngươi ra sân đi. Hahaha...”
Sắc mặt tất cả gia lão Cát gia đều tái nhợt, nhất thời nhìn nhau, không ai dám tiến lên.
Thạch Võ cao lớn thô kệch, đầu trọc lóc, gương mặt dữ tợn cười gằn bước đến gần.
Ông ta là cổ sư tam chuyển đỉnh phong, thực lực rất mạnh. Vị gia lão đã hy sinh của Cát gia là bị ông ta đánh chết.
Ông ta nhìn doanh địa của Cát gia: “Tại sao không có ai ra sân vậy? Không phải các ngươi sợ rồi sao?”
Người nhà họ Cát vô cùng xấu hổ, ánh mắt phun lửa trừng trừng nhìn Thạch Võ.
“Đám hèn nhát các ngươi, để đại gia ta gia tăng dũng khí cho các ngươi. Ở đây có mười vạn nguyên thạch, ai dám lên đây đánh thắng ta, bổn đại gia sẽ giao tất cả nguyên thạch này cho người đó.”
Cát gia không ai lên tiếng.
Thạch Võ lại cười ha hả: “Cát gia chẳng qua chỉ là đám cừu non và thỏ.”
“Ngươi cười đủ chưa?” Cát Quang đi trước mở đường, còn Phương Nguyên thì bình thản từ trong đám người bước ra.
Tiếng cười của Thạch Võ ngưng lại, con ngươi co rụt kinh ngạc nhìn Phương Nguyên.
“Cổ sư tứ chuyển. Người này là ai?” Không chỉ Thạch Võ, rất nhiều người bên đám Man Đa đều đồng loạt xuất hiện một câu hỏi thật lớn này trong đầu.
Chương 567: Man gia mời
“Cát gia còn có một vị cổ sư tứ chuyển ẩn núp bên trong sao?” Rất nhiều người cảm thấy không ổn.
Lần này gã đến đây gây phiền toái là thừa dịp lão Tộc trưởng Cát gia bệnh nặng nằm trên giường, nhưng không nghĩ đến Cát gia còn có một vị cao thủ tứ chuyển thứ hai.
“Trước khi ta đến đã điều tra rõ ràng, không biết cao thủ này xuất hiện từ nơi nào?”
Mang theo nghi hoặc, Man Đa từ trên lưng ngựa nhảy xuống đất, thay đổi thái độ, ôm quyền thi lễ với đối phương: “Vị bằng hữu này, ngươi không phải là người của Cát gia, tại sao lại tranh đoạt vũng nước đục này chứ?”
Phương Nguyên đánh giá Man Đa một chút, cảm thấy gã thiếu niên này cũng có chút thú vị.
Hắn từ miệng Cát Dao mới biết được sự tồn tại của Man Đa.
Tuy Man Đa là con trai thứ ba của Man gia, từ nhỏ thể chất yếu ớt, hay bệnh hoạn, tư chất không tốt, chỉ có loại Bính. Bây giờ gã đã hơn hai mươi, nhưng tu vi chỉ có Nhị chuyển, vừa đen lại vừa gầy, chẳng khác nào con khỉ.
Nhưng gã cũng không đến mức không chịu nổi như Cát Dao đã nói. Gã có đôi mắt rất khôn khéo và xảo trá, bên trong ánh lên ngọn lửa dã tâm.
Với tư tưởng cường giả vi tôn, chỉ xem nắm đấm ai lớn ở Bắc Nguyên, Man Đa nhận được sự yêu thương của phụ thân, có thể điều động gia lão khiêu chiến toàn bộ Cát gia, đủ để thấy được gã cũng có dũng khí, tuyệt không phải hoàn khổ công tử bình thường.
Ánh mắt Phương Nguyên tràn ngập ý cười: “Thường Sơn Âm ta hữu duyên làm khách ở Cát gia, cũng biết quy củ của Bắc Nguyên, vốn không nên quản chuyện của người khác. Nhưng ta vừa mới nghe được, vị lão đệ này lấy ra mười vạn nguyên thạch, mà ta thì đang rất cần nguyên thạch. Tiền tài đưa đến cửa, vì sao ta lại không cần?”
Thạch Võ nghe xong, hận không thể vả vào miệng của mình.
“Cái miệng này của mình đáng ăn đòn mà, lại đưa đến một cao thủ tứ chuyển như vậy.” Trong lòng ông ta cảm thấy đắng chát.
Man Đa gượng cười: “Vấn đề này cực kỳ dễ, tiền bối thiếu nguyên thạch, vãn bối đồng ý dâng lên năm mươi vạn nguyên thạch.”
Ngụ ý muốn bảo Phương Nguyên khoanh tay đứng nhìn.
Nhất thời, tất cả người của Cát gia đều khẩn trương nhìn Phương Nguyên.
Mặc dù Phương Nguyên là anh hùng trong truyền thuyết, nhưng anh hùng thanh danh vang dội còn ít sao?
Huống chi còn có một câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Cát gia nghèo túng đến tận đây, Man gia lại thế lớn. Thường Sơn Âm hoàn toàn là người ngoài, không có lý do để ra tay tương trợ.
Lúc này, Phương Nguyên trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người. Thái độ của hắn quyết định toàn bộ cục diện.
Trước mắt bao người, Phương Nguyên cười ngạo nghễ: “Quân tử ái tài thủ chi dĩ đạo*. Năm mươi vạn đưa đến cửa, ta cảm thấy quá nhẹ nhàng. Nhưng thông qua cuộc chiến mà có mười vạn nguyên thạch, ta lại cảm thấy đáng ngưỡng mộ hơn. Nào, dựa theo quy củ của Bắc Nguyên, ta tiếp nhận trận đấu này.”
Phương Nguyên cất bước vào giữa sân.
“Thường Sơn Âm thúc thúc.” Cát Quang nhất thời cảm động đến lệ rơi đầy mặt, không biết nên nói gì cho phải, chỉ biết hò hét sau lưng Phương Nguyên.
Gia lão Cát gia cũng ngậm ngùi không thôi.
“Không hổ danh là Thường Sơn Âm, anh hùng Chính đạo.”
“Hoàn toàn không động tâm trước lợi lớn. Người này giàu tinh thần trọng nghĩa đến cỡ nào.”
“Thế đạo này, người dệt hoa trên gấm thì nhiều, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì ít. Thường Sơn Âm vĩnh viễn là khách nhân của chúng ta.”
Sắc mặt Man Đa trở nên âm trầm, cực kỳ khó coi. Gã biết nói nhiều cũng vô ích, quyết định im lặng, nhìn về phía Thạch Võ.
Thạch Võ cảm nhận được ánh mắt của Man Đa, trong lòng cảm thấy đắng chát.
Ông ta vừa mới quy thuận Man gia không lâu, đã trở thành gia lão khác họ, tất nhiên sốt ruột muốn lập công. Mặc dù tu vi của Man Đa không đủ nhưng lại là con trai thứ ba của Tộc trưởng. Man Đa đã nói với ông ta lão Tộc trưởng Cát gia đang bị bệnh nặng, vì thế ông ta mới theo Man Đa đến khiêu chiến, không nghĩ đến lại đụng phải Thường Sơn Âm.
Mặc dù khí tức của đối phương chỉ là tứ chuyển sơ giai, còn ông ta là tam chuyển đỉnh phong, nhìn thì không chênh lệch nhau lắm, nhưng Thạch Võ biết rất rõ, chênh lệch giữa hai cảnh giới này giống như một cái hào rộng.
Nhưng tình huống bây giờ đâm lao thì phải theo lao. Nếu tránh né không chiến, ông ta sẽ bị người ngoài khinh bỉ. Trong tư tưởng tôn trọng cái mạnh ở Bắc Nguyên, ông ta sẽ không lăn lộn nổi ngoài đời.
Thạch Võ âm thầm nghiến răng, kiên trì bước ra.
“Xin chỉ giáo.” Ông ta hành lễ với Phương Nguyên thật sâu, miễn cưỡng cười nói.
Phương Nguyên thản nhiên gật đầu, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, nhưng bên ngoài cơ thể lại nhanh chóng mọc ra lông sói màu xanh nhạt.
Lông sói bao trùm toàn thân của hắn, lỗ tai, mặt, thậm chí là bàn tay bàn chân đều giống như vậy.
“Đây là cổ Da Sói Trời Xanh.” Trong lòng Thạch Võ trầm xuống. Cổ Da Sói Trời Xanh là cổ tứ chuyển bình thường, nhưng với tầng phòng ngự như vậy, cũng không phải cổ tam chuyển có thể tùy tiện xuyên thủng.
Đám người Cát gia sau lưng Phương Nguyên đều tập trung tinh thần, ánh mắt sáng ngời chờ Phương Nguyên đại phát thần uy.
Thậm chí còn có người quát lớn: “Chính lão già đó đã giết chết tam gia lão tộc ta.”
Thạch Võ nghe xong, tâm can lập tức run lên, không ngừng kêu khổ, cảm thấy đại họa đã giáng xuống đầu mình: “Hỏng bét rồi. Trước đó ta đã chiến đấu hai trận, chân nguyên trong Không Khiếu không đủ ba thành. Cho dù ta có ở trạng thái đỉnh phong như ban đầu, cũng không phải đối thủ của hắn, huống chi bây giờ?”
Nhìn động tác cứng ngắc, ánh mắt lấp lóe của Thạch Võ, Phương Nguyên cười lạnh trong lòng. Đấu chí của người này hoàn toàn không có. Cho dù có mười thành chiến lực cũng không phát huy được một nửa. Huống chi ông ta đã đấu qua mấy trận, chân nguyên của bản thân đã sớm không còn đủ.
Loại đối thủ này trong mắt Phương Nguyên, đơn giản chính là thịt cá ngửa cổ chờ giết trên thớt.
Nhưng Phương Nguyên lại không muốn giết ông ta.
Giết ông ta làm gì chứ?
Ông ta là gia lão khác họ Man gia. Giết ông ta chẳng khác nào tát vào mặt Man gia một cái tát vang dội. Mặc dù Phương Nguyên không sợ phiền phức, nhưng cũng không muốn gây ra mấy chuyện vô vị này.
Mặc dù Thạch Võ giết gia lão Cát gia, nhưng Cát gia chẳng liên quan gì đến hắn.
“Tới đi.” Phương Nguyên đạp chân xuống, thôi động cổ Sói Chạy, cả người như mũi tên nhọn bỗng nhiên bắn vọt ra ngoài, thậm chí chỉ để lại tàn ảnh.
Tinh thần Thạch Võ đã sớm tan rã, nhìn thấy khí thế Phương Nguyên hung mãnh như vậy, bị dọa đến vội vàng lui lại.
Đồng thời, ông ta khởi động ba miếng cốt thuẫn bao quanh.
Bốp bốp bốp.
Phương Nguyên như bóng với hình, chiến đấu sát gần, liên tục xuất thủ ba lần, theo thứ tự đánh vỡ ba cốt thuẫn.
Thạch Võ lăn lông lốc, lại dựng lên ba cốt thuẫn khác.
Bốp bốp bốp.
Thế công Phương Nguyên như thiểm điện, ba tấm cốt thuẫn lại bị đánh vỡ lần nữa.
Hiện tại, hắn đang có sức mạnh của hai mươi quân, mặc dù không phát huy toàn bộ nhưng đánh vỡ cốt thuẫn này vẫn quá dễ dàng.
“Còn cái gì thì xuất ra hết đi.” Phương Nguyên không tiếp tục tấn công, tạo cơ hội cho Thạch Võ thở dốc.
Đầu Thạch Võ đổ đầy mồ hôi lạnh, âm thầm nghiến răng, hai tay chà xát, lấy ra hai cây rìu thiết cốt.
“A!” Ông ta kêu to, cầm cây rìu trong tay lao lên.
“Ha ha ha.” Phương Nguyên khẽ cười, cũng không tấn công, hai tay chắp sau lưng, chỉ dựa vào cổ Sói Đi để di chuyển.
Vị trí của hắn cũng không cố định, giống như tơ liễu trong gió, dáng người lưng sói phong yêu lại càng tiêu sái.
Thạch Võ lớn tiếng gầm thét. Mặc kệ hai lưỡi búa múa như thế nào cũng không chạm được vạt áo của Phương Nguyên, chỉ phụ trợ cho hắn mà thôi.
“Nằm xuống đi.” Phương Nguyên nhẹ giọng thở dài, bỗng nhiên duỗi ngón tay, nói thì chậm nhưng lại rất nhanh, nhẹ nhàng điểm một cái vào lưỡi búa.
Thạch Võ bị Phương Nguyên quấn đến choáng váng đầu óc. Khi bị luồng sức mạnh này chạm vào, ông ta lập tức mất thăng bằng, đầu ngã xuống theo tư thế chó đớp cứt.
Đám người Cát gia nhìn thấy biểu hiện chật vật của ông ta, không khỏi lớn tiếng khen hay. Tiếng hoan hô chấn động thiên địa, dần dần hình thành một đoàn âm thanh: “Giết ông ta, giết ông ta.”