Chương 559: Ân nhân Thường Sơn Âm (2)
Cổ sư Nô đạo kiêng kị nhất là chiến thuật chém đầu, mà Phong Thú Vương này lại là Thiên Thú Vương, lúc này mang theo tinh binh cường tướng trong bầy sói cùng công kích, quả thực là thế không thể đỡ. Mà thủ hạ của Phương Nguyên cũng chỉ có mấy con Lang Vương Râu Độc cấp độ Bách Thú Vương.
Nhưng Phương Nguyên thấy vậy cũng không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, cười nhẹ một tiếng: "Quả nhiên là nhịn không được."
Trí tuệ của Phong Lang Vương khác xa những con sói hoang khác, nhưng đến cùng nó vẫn chỉ là dã thú, không thể so với trí tuệ của con người được. Đối với đàn sói khác, chỉ cần một mình Phương Nguyên công kích. Nhưng chiến đấu với Phong Lang Vương, Phương Nguyên đã tạo nên trận thế này, quả nhiên khiến Phong Lang Vương chủ động công kích.
Xoạt!
Phong Lang Vương đang chạy bỗng nhiên há miệng, phun ra ba lưỡi đao gió.
Lưỡi đao bay vút lên, một đường xông phá bầy sói, mở ra một đường máu chém thẳng tới chỗ Phương Nguyên.
"Cẩn thận!" Trên gò núi, một vị cổ sư nhịn không được kêu to, tim của những người khác cũng nhảy đến tận cổ họng.
Phương Nguyên không nhúc nhích, đợi cho lưỡi đao gió đến gần, lúc này mới điều khiển sói lưng còng nhẹ nhàng tránh qua một bên, thành công né được một chiêu, lưỡi đao gió xanh biếc sượt qua người hắn.
"Cao thủ!" Kiểu người lâm nguy không sợ như Phương Nguyên, phong thái an nhẫn bất động khiến cho các cổ sư xuất hiện hai chữ này trong đầu.
Ý niệm Phương Nguyên khẽ động, mấy con Râu Độc Lang Vương đã sớm chuẩn bị xong, chạy tới tạo thành chiến trận bao vây Phong Lang Vương lại.
Tốc độ Phong Lang Vương nhanh, công kích cường thế, phòng ngự vững chắc, so với bất luận một con Râu Độc Lang Vương nào cũng đều mạnh hơn. Nhưng mà hai bên xung đột vẫn không phá vỡ tầng trở ngại này.
Phương Nguyên dựa vào sự chỉ huy tuyệt diệu, lấy yếu thắng mạnh, kiếm chế Phong Lang Vương không làm gì được, chỉ có thể bất đắc dĩ phẫn nộ gào rú.
"Đáng sợ thật! Đường đường là Phong Lang Vương, lại bị người đàn ông này đùa bỡn trong lòng bàn tay."
"Thuật Ngự Thú của người này đủ để so sánh với Giang Bạo Nha, Dương Phá Anh, Mã Tôn. Đương kim Bắc Nguyên nay lại xuất hiện thêm một vị cường giả Nô đạo hạng nhất!"
"Nếu như đàn sói dưới trướng hắn mạnh hơn gấp mấy lần, hắn thậm chí có thể dựa vào sức của một người đối kháng với một bộ tộc nhỏ!"
"Người này rốt cuộc là ai? Nhìn tuổi cũng khá lớn." Cát Quang nhìn Phương Nguyên đùa giỡn Phong Lang Vương, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trong lòng không khỏi sinh ra sự kính sợ.
Tất cả mọi người lắc đầu, liên tục suy đoán, việc này lại càng phủ thêm một tầng thần bí lên người Phương Nguyên.
"Hỏa hầu đã đến rồi." Phương Nguyên thì thầm một câu.
Hắn nắm giữ toàn bộ cuộc chiến trong tay, nhìn thấy Phong Lang Vương đang định chạy trốn, lập tức biết nó đã không còn ý chí chiến đấu.
"Cổ Ngự Lang tam chuyển, đi thôi!"
Tâm niệm Phương Nguyên vừa động, con cổ Ngự Lang tam chuyển duy nhất lập tức bay ra ngoài, hóa thành một làn khói nhẹ, bao Phong Lang Vương lại.
Phong Lang Vương liên tục gào rú, hồn phách giãy dụa, nhất thời có thể chống lại làn khói, không thuần phục dưới sự áp bách của Phương Nguyên.
"Hừ!" Trong mắt Phương Nguyên lóe lên sự lạnh lùng, hắn có Bách Nhân Hồn, chẳng sợ loại so đấu đọ sức với hồn phách này.
Quả nhiên, Phong Lang chống trả một hồi, cuối cùng chịu thua, thuần phục dưới chân Phương Nguyên.
"Hồn phách người này mạnh thật, chỉ sợ là Bách Nhân Hồn!" Có người sợ hãi thán phục nói.
"Trình độ Nô đạo như thế, có Bách Nhân Hồn cũng không có gì là lạ." Lúc này lập tức có người phản bác một câu: "Giống như Giang Bạo Nha, Dương Phá Anh, Mã Tôn ai trong số họ cũng đều có Bách Nhân Hồn!"
Sử dụng thành công một con cổ Ngự Lang, Phương Nguyên có được một con Thiên Lang Vương đầu tiên.
Phong Lang Vương gào lên, đàn sói lập tức dừng lại. Chiến trường vốn đang vô cùng huyên náo đột nhiên yên tĩnh lại.
Còn lại hơn một ngàn con trong đàn sói Gió nhanh chóng thay đổi lề lối, gia nhập vào dưới trướng Phương Nguyên.
Cứ như vậy, quy mô đàn sói trong tay Phương Nguyên lập tức tăng gấp đôi, đạt tới hơn hai ngàn bốn trăm con.
"Lần này vận khí tốt, nếu không nhờ những cổ sư này kềm chế, ta muốn thu phục Phong Lang Vương chỉ sợ sẽ phải trả giả thật lớn." Phương Nguyên cưỡi sói lưng còng, chầm chậm đi đến gò núi.
Cát Quang không khỏi nín thở, người trước mắt đang nắm quyền quyết định sinh tử của bọn họ.
Phương Nguyên càng lúc càng tới gần, Cát Quang dẫn đầu vượt qua đám người, dùng tay phải che ngực cúi người thật sâu chào Phương Nguyên, lớn tiếng nói: "Cường giả tôn kính, sự cường đại của ngài khiến cho ta kính nể và sợ hãi. Hiện tại mạng của chúng ta đều nằm trong tay của ngài. Sống hay chết, tất cả đều nghe theo ngài xử lí, chúng ta tuyệt đối không nói hai lời."
"Ha ha ha, dũng sĩ trẻ tuổi, lúc ngươi chiến đấu ta đã thấy được. Ngươi rất mạnh mẽ và dũng cảm, khiến cho ta không khỏi nghĩ tới mình khi còn trẻ." Phương Nguyên ngồi trên lưng sói, cười ha ha, ánh mắt ôn hòa nhìn đám người: "Các ngươi là nhóm người đầu tiên ta nhìn thấy từ lúc ta rời khỏi thảo nguyên Hủ Độc đến nay. Ta rất vui vì lại có thể trở về mảnh đất này. Nói thật lòng, Thường Sơn Âm ta cũng không phải là kẻ máu lạnh vô tình."
Nghe Phương Nguyên nói vậy, một đám cổ sư đều cười lên, hoàn toàn thả lỏng.
Chân nguyên của bọn họ đã cạn, nếu như Phương Nguyên muốn giết, bọn họ căn bản không hề có lực để chống trả.
Có đôi khi, người so với sói còn nguy hiểm hơn. Nếu như gặp phải cổ sư Ma đạo, nói không chừng kết cục càng thêm thê lương hơn. Hiện tại mọi người không khỏi cảm thấy may mắn, bọn họ cho rằng mình đã gặp được một vị cao thủ Chính đạo.
"Ân nhân Thường Âm Sơn, ta là thiếu tộc trưởng bộ tộc Cát gia. Người cứu mạng ta, xin hãy cho ta một cơ hội để báo ân. Để ta mời người đến lều vải chúng ta làm khách, ta sẽ tận lực khoản đãi người." Cát Quang thành khẩn mời.
Đương nhiên, báo ân chỉ là một phần, phần khác chính là nhìn trúng thực lực của Phương Nguyên. Cơ hội kết giao với cao thủ như vậy, không chỉ là chuyện tốt đối với bản thân Cát Quang y mà còn là của cả bộ tộc.
"Cát gia?" Phương Nguyên trầm ngâm một lúc: "Cũng được, nguyên thạch trên người ta cũng đã tiêu hao hết, cũng cần bổ sung thêm cổ trùng, quả thật phải cần nghỉ ngơi một chút."
Trong lời nói của hắn để lộ ra nhu cầu của bản thân, ám hiệu cho Cát Quang thấy.
Quả nhiên, hai mắt Thiếu tộc trưởng lóe lên, ghi nhớ kĩ lời của hắn trong lòng, cười sang sảng: "Ân nhân Thường Sơn Âm, cảm ơn người đã đến, như vậy để ta dẫn đường cho người."
Phương Nguyên theo nhóm người Cát Quang, tiếp tục đi về phía tây.
Bọn họ có sói lưng còng nên tốc độ cũng không chậm.
Dọc theo đường đi, bầu không khí của đội ngũ hoà thuận, vui vẻ.
Một mặt, Phương Nguyên có ý định tiếp cận, có mưu đồ. Về phương diện khác, Cát Quang cũng dốc sức kết giao, trong lòng có sự kính trọng.
Người Bắc Nguyên liều lĩnh hung hãn, hào phóng thẳng thắn.
Nếu ngươi không có thực lực, người Bắc Nguyên biết sẽ khinh thường ngươi, khó có thể kết giao. Nếu nắm đấm của ngươi mạnh, người Bắc Nguyên biết sẽ rất kính nể ngươi. Khi tính cách của ngươi giống người Bắc Nguyên, sự nhiệt tình của bọn họ sẽ khiến ngươi hiểu được thế nào gọi là ”hận gặp nhau quá muộn”.
Chỉ trong vòng hai ngày, Phương Nguyên và Cát Quang đã thân nhau rồi.
Phương Nguyên có ý định nhờ vào tấm ván cầu Cát gia để thực sự dung nhập với Bắc Nguyên. Dù sao, Thường Sơn Âm đã biến mất hơn hai mươi năm, bỗng nhiên trở về, cũng cần quá trình để người đời tiếp nhận.
Đồng thời, hắn có rất ít nguyên thạch, cũng không có cổ phòng ngự, cần giao dịch để có được.
Phương Nguyên lục soát trên thi thể của Thường Sơn Âm, không có bất kỳ con cổ trùng để phòng ngự nào. Hẳn là đã bị đánh nát trong trận chiến với Cáp Đột Cốt rồi.
Trong lòng Cát Quang tràn đầy cảm kích, kính sợ và tò mò đối với Phương Nguyên.
Cảm kích là vì Phương Nguyên cứu mạng y.
Kính nể vì dọc đường đi, Phương Nguyên khống chế bầy sói, cho thấy thực lực xuất sắc. Hắn lại tùy ý chỉ bảo, luôn điểm phá quan ải tu hành của Cát Quang, quả thực là phong phạm của bậc tiền bối, khí độ của cao thủ.
Chương 560: Doanh địa của Cát gia
Tò mò vì trong lời nói của Phương Nguyên luôn đề cập đến chuyện cũ, thỉnh thoảng giọng điệu của hắn lộ ra sự cảm khái xưa đâu bằng nay, ánh mắt tang thương, rõ ràng là một cường giả có tâm sự. Dĩ nhiên sẽ khiến Cát Quang sinh ra dục vọng tìm hiểu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Năm ngày sau, đoàn người trở về doanh địa của bộ tộc Cát gia.
Doanh địa rất lớn, bao quanh bên ngoài là một hàng tường đất rất dày, tường đất cao khoảng hai trượng. Trên mặt tường đầy dây leo màu xanh lá sẫm, cành lá sum suê xanh tốt, bên dưới lá cây lấp ló những chùm trái cây giống như chùm nho.
Tất nhiên, đó không phải trái cây mà là cổ Mộc Đạo Thần Mê. Nếu gặp phải bầy thú tấn công, những quả nho tím này sẽ nổ tung thành dịch nước, dịch nước dính vào cơ thể của bầy thú, sẽ khiến thần trí của chúng trở nên mơ hồ, thân thể liên tục lảo đảo. Nó khiến chúng đứng cũng không vững, chứ đừng nói đến xông lên tấn công.
Sau tường đất là tháp canh rất cao. Trên tháp bố trí ba cổ sư, một cổ sư phòng ngự và hai cổ sư thám thính.
Cửa lớn của doanh địa mở rộng, rất nhiều cổ sư đều xếp hàng hai bên đường để đón nhóm người Cát Quang trở về.
"Thiếu tộc trưởng đã trở về rồi, đúng là thiếu tộc trưởng đã trở về rồi."
"Thiếu tộc trưởng mới xuất phát có vài ngày, sao đã trở về rồi?"
"Nghe nói bọn họ gặp phải bầy sói Gió, suýt nữa mất mạng, may mà có cao thủ Nô đạo cứu giúp."
"Chính là người đàn ông trung niên kia sao? Những con sói này đều đi theo hắn phải không? Thật là lợi hại. Không biết là cao thủ của bộ tộc nào ở Bắc Nguyên."
Nhóm người Phương Nguyên chưa tiếp cận doanh địa, đã gặp được cổ sư canh gác đi tuần tra ở gần doanh địa. Vì vậy đã có người về thông báo từ trước.
Bởi vậy tin tức này đã bị lộ ra ngoài, rất nhiều người nhìn Phương Nguyên chỉ trỏ, vô cùng tò mò.
Một vài đứa trẻ hưng phấn hét to, nhảy nhót theo sau đội ngũ.
Phương Nguyên ngồi trên lưng sói lưng còng, nhìn Cát Quang ở bên cạnh đang vẫy tay với đoàn ngưới. Mỗi lần y vẫy tay đều khiến cho đám đông reo hò. Từ đó, có thể thấy được người thanh niên này vô cùng có uy vọng ở Cát Gia.
Từ những lần nói chuyện với nhau ở dọc đường đi, Phương Nguyên đã hoàn toàn hiểu được Cát Quang. Y là anh ruột của Cát Dao, là người Bắc Nguyên điển hình, hào sảng trọng nghĩa khí, coi vinh quang quan trọng như tính mạng, vô cùng mạnh mẽ dũng cảm. Đồng thời, ở Bắc Nguyên, truyền thống nam tôn nữ ti* ăn sâu vào xương tủy rồi. Vì vậy đối với chuyện muội muội mình đào hôn vô cùng tức giận và phản cảm.
*nam tôn nữ ti: ý chỉ nam phải ra dáng nam nhi chính trực, ngay thẳng, cao thượng khiến người khác tôn trọng mình. Nữ phải ra dáng nữ nhi: ôn nhu, khiêm tốn...nam, nữ phải làm tròn vị trí của mình để hôn nhân hòa hợp.
Mặc dù tức giận và phản cảm, cũng không thể hiện rằng tình cảm huynh muội của họ không sâu nặng.
Ngược lại, nếu y biết Phương Nguyên là hung thủ giết chết Cát Dao, cho dù y không có một chút chân nguyên nào cũng sẽ dùng răng, dùng chân tay liều mạng với Phương Nguyên để trả thù cho em gái của y.
Năm trăm năm trước, Phương Nguyên đã từng lăn lộn ở đây, nên hiểu rất rõ tính cách của người Bắc Nguyên.
Đoàn người đi dọc theo đường lớn, tiếp tục đi vào trung tâm của doanh địa.
Xung quanh có rất nhiều lều vải, rất giống nhà bạt ở trái đất. Đó là nhà ở của người phàm.
Rất nhiều người nghe được tiếng động, vội vàng vén cửa lều lên, nhìn thấy đàn sói bên cạnh Phương Nguyên, mặt liền biến sắc. Sau đó, nhìn thấy thiếu tộc trưởng, liền để tay phải lên ngực, hô to vấn an, hành lễ với Cát Quang.
Ở Nam Cương, người phàm gặp cổ sư đều phải quỳ xuống. Nhưng ở Bắc Nguyên, hai đầu gối của người đàn ông mạnh mẽ, dũng cảm chỉ lạy trời đất, tổ tông và bậc cha chú mà thôi, lúc bình thường cũng không dễ dàng quỳ xuống, cho dù là gặp Tộc trưởng, gia lão cũng như vậy.
Trang phục mà những người này mặc, đều là áo da phổ thông. Có một vài người có gia cảnh tốt, nữ thì đeo trang sức, quần áo của nam được viền bằng chỉ vàng, chỉ tím. Có một vài người nghèo hơn thì mặc trang phục rách rưới, thậm chí có người quần áo còn có mảnh vá.
Chẳng qua, như vậy cũng tốt hơn là làm nô lệ nhiều.
Dọc theo đường đi, Phương Nguyên thấy những người quỳ dưới đất đều là nô lệ.
Những nô lệ này áo rách quần manh, xanh xao vàng vọt. Ở Bắc Nguyên, địa vị của những người nô lệ vô cùng thấp kém, cuộc sống cũng vô cùng thảm thương.
Ở trong lòng người Bắc Nguyên, nuôi dưỡng nô lệ cũng giống như nuôi dê, nuôi bò. Ở Bắc Nguyên, buôn bán nô lệ rất phổ biến.
Ở đây, phàm nhân đều ở lều vải, được bố trí ở bên ngoài doanh địa. Bên trong doanh địa là nơi ở của cổ sư.
Nếu như bầy thú công kích doanh địa, phàm nhân là những người gặp họa đầu tiên.
Đoàn người Phương Nguyên đi qua khu lều vải bên ngoài này sẽ đến nơi ở của cổ sư.
Trên thảo nguyên của nhóm cổ sư, họ không ở lều vải, mà là cổ phòng.
Cổ phòng là phòng ốc được tạo thành từ cổ trùng. Nói đơn giản một chút, cổ phòng chính là một con cổ. Nói phức tạp một chút thì cổ phòng được tạo thành từ nhiều con cổ kết hợp với nhau.
Ở Nam Cương, thương đội có quy mô lớn, thường bôn ba giữa rừng núi, cũng có cổ phòng.
Năm đó, trên núi Thanh Mao, thương đội của Cổ gia cũng có một tòa cổ phòng. Nó được tạo thành bởi một con cổ Mộc đạo Tam Tinh Động.
Nó cao tới mười tám mét, danh xứng với thực cây gỗ lớn chọc trời. Rễ cây to khỏe, từng cái rễ to lớn, quấn bện như long xà, một phần nhỏ lộ trên mặt đất, phần còn lại thì cắm rễ sâu trong lòng đất.
Trong thân cây có ba tầng, bên ngoài thân cây cũng có cửa sổ. Lực phòng ngự của nó, phẩm cấp của lều vải không thể so sánh được.
Khi dùng sẽ được cổ sư hậu cần trồng xuống, tưới chân nguyên để lớn lên trong phút chốc. Khi thu lại, sẽ trở thành hạt giống.
Nhưng loại cổ phòng như vậy, đều là cây gỗ chọc trời Tam Tinh Động, cây to cao như vậy, khi gặp trời mưa gió ở Bắc Nguyên, cực kỳ dễ bị sét đánh.
Cho nên, cổ phòng đầu tiên mà Phương Nguyên nhìn thấy, chính là cổ phòng Rắn Mối rất phổ biến ở Bắc Nguyên.
Đây là loại cổ nhị chuyển, ngoại hình như rắn mối, màu sắc khác nhau, màu phổ biến nhất là màu xanh sẫm, màu xanh da trời và màu trắng ngà. Hình dáng của chúng rất lớn, có thể so với xe buýt ở trái đất. Hai mắt của rắn mối chính là cửa sổ. Hai bên thân thể cũng có cửa sổ.
Con rắn mối nằm rạp trên mặt đất, miệng há ra, lộ ra cánh cửa.
Đẩy cửa ra là một hành lang dài. Hai bên hành lang đều là phòng ở. Phần cuối của hành lang là nhà vệ sinh, tạm thời tồn trữ phân và nước tiểu.
Khi bộ tộc di chuyển, rắn mối sẽ đứng lên, tứ chi cường tráng luân phiên tiến bước.
Khi phân và nước tiểu trong nhà vệ sinh đã quá nhiều, những con rắn mối này sẽ đại tiện, nhấc đuôi lên lộ ra hậu môn, đem phân và nước tiểu đẩy ra ngoài.
Gia đình ở trong cổ phòng, có ít nhất một người là cổ sư.
Hoàn cảnh sống ở nơi này so với khu lều vải hơn hẳn một bậc.
Ở cửa của cổ phòng, thường xuyên có ngựa đại vị đứng, cương ngựa quấn quanh trên hàm răng to lớn của rắn mối. Một vài gia đình còn có cả sói lưng còng.
Nhóm người Phương Nguyên băng qua những cổ phòng Rắn Mối này, liền thấy cổ phòng Rừng Nấm.
Loại cổ phòng này, chính là dùng một lượng lớn cổ Cô Phòng trồng xuống mà thành. Mỗi một phòng ốc đều là một cây nấm lớn, có mái hình nón màu xám, có thể giúp nước mưa chảy xuống dễ dàng, cũng không thu hút sét đánh, vô cùng vững chắc trong ngày mưa gió.
Thân của cây nấm to lớn này hình ống tròn, chính là mặt tường màu trắng, trên tường cũng có cửa sổ.
Mấy con cổ Cô Phòng tổ hợp lại với nhau, nghiễm nhiên trở thành một kiểu tiểu viện phong tình khác hẳn. Trồng mười mấy con cổ Cô Phòng cạnh nhau, tạo thành một bãi cỏ hình tròn, hình thành nên một lâm viên nhỏ.
Sinh hoạt trong Rừng Nấm, phần đông là gia lão hoặc là cổ sư giàu có.
Nghe được động tĩnh của đám người Phương Nguyên, cửa sổ của những căn phòng hình nấm này lần lượt mở ra, lộ ra một vài khuôn mặt của phụ nữ và trẻ em Bắc Nguyên.
Chương 561: Mười năm gió tuyết hai mịt mờ (1)
Một vài đứa trẻ hoạt bát, ngay lập tức chạy đến, giơ tay vuốt lông của sói gió hoặc sói râu độc, to gan hơn nhiều so với trẻ em người phàm.
"Ân nhân Thường Sơn Âm, phía trước chính là vương trướng (lều của tộc trưởng) của Cát gia ta rồi." Cát Quang mở miệng nói.
Mọi người đi tới trung tâm của doanh địa, nơi đây có khoảng hơn một trăm cổ Cô Phòng.
Một ông lão có khuôn mặt giống hệt Cát Quang, dẫn theo một đám cổ sư, chủ động nghênh đón.
Phương Nguyên đoán ông ta chính là Tộc trưởng Cát gia. Để tỏ lòng lễ phép, hắn liền xuống khỏi lưng sói lưng còng.
Lão tộc trưởng đi nhanh đến trước mặt Phương Nguyên, tay phải để lên ngực trái, cúi gập người trước Phương Nguyên: "Cường giả tôn kính, ngài cứu con trai của ta, chính là đã cứu tương lai của Cát gia chúng ta. Mau, mời vào, nơi đây đã chuẩn bị rượu sữa ngựa thượng hạng, dê và bò cũng đang nướng ở trong. Bầy sói của ngài, chúng ta cũng sẽ cử người chuyên trách cho ăn no."
"Được" Phương Nguyên gật đầu, theo Tộc trưởng Cát gia bước vào mảnh rừng nấm lớn nhất này.
Trong một gian cổ Cô Phòng của Rừng Nấm, mọi người lần lượt ngồi xuống.
Rượu sữa ngựa thơm nức, chứa trong túi da, được thiếu nữ xinh đẹp cầm trong tay, đứng phía sau mọi người.
Một lượng lớn thức ăn ngon, được bưng lên bàn.
Chỉ chốc lát sau, lại có người đem dê và bò đã nướng chín, để vào giữa phòng.
Lão tộc trưởng của Cát gia tự mình đứng dậy, đi tới giữa sân, dùng dao găm cắt mắt dê và bò, tiếp đến cắt thịt ở lưng, ức dê và bò. Sau đó để ở trong mâm vàng, hai tay dâng, tự mình đưa đến cái bàn chân ngắn trước mặt Phương Nguyên.
"Ân nhân, mời." Lão tộc trưởng Cát gia bưng ly rượu lên, đứng ở trước mặt Phương Nguyên, mời rượu hắn.
Người Bắc Nguyên vô cùng kính trọng hảo hán, cũng rất nhiệt tình, hiếu khách. Ở Bắc Nguyên, chủ nhà mời rượu khách, nếu khách uống hết, chính là tôn trọng chủ nhà. Ngược lại, nếu không uống có nghĩa là khinh rẻ, tỏ thái độ coi thường chủ nhà.
Khi Phương Nguyên bưng chén rượu sữa ngựa đầy ắp uống hết, tất cả mọi người trong phòng đều reo hò ầm ĩ, vì vậy bầu không khí bắt đầu nóng dần lên.
Sau khi Lão tộc trưởng Cát gia kính rượu xong, Cát Quang cũng cầm chén rượu lên mời tiếp, Phương Nguyên lại uống hết một hơi. Ngay sau đó, những người khác cũng mời rượu. Phương Nguyên cũng uống hết không từ chối, tỏ rõ khí phách khiến mọi người càng vui vẻ hơn.
Qua ba tuần rượu, bầu không khí trong phòng đã trở nên rất sôi nổi.
"Ân nhân Thường Sơn Âm, ta thấy tên của ngài rất quen. Ngài là người của bộ tộc Thường Gia à? Ta có người quen ở Thường gia, con gái thứ hai của ta gả cho Thường gia. Có thể chúng ta còn có quan hệ thông gia đấy." Lão tộc trưởng Cát gia để chén rượu xuống, mặt hơi đỏ, hai mắt sáng lấp lánh.
"Tộc trưởng Cát gia, ta biết ngươi muốn hỏi cái gì. Ta là tộc nhân của Thường gia nguyên phong, thế hệ chữ Sơn, con trai độc nhất trong nhà. Phụ thân ta là Thường Thắng Thuần, mẫu thân ta là Thường Thúy." Phương Nguyên thở dài một hơi, giọng nói buồn bã đáp.
Hai mắt lão tộc trưởng Cát Gia mở to, khiếp sợ nhìn Phương Nguyên: "Ngài, ngài thực sự là dũng sĩ Thường Sơn Âm?"
Nghe thấy tên Thường Sơn Âm từ thông báo của thuộc hạ, Lão tộc trưởng Cát gia còn thấy ngờ ngợ.
Hiện tại, trong tiệc rượu, nhận được xác nhận của Phương Nguyên, ông ta vô cùng kích động.
Một đám gia lão cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, thán phục.
"Thường Sơn Âm?" Cát Quang ngồi bên cạnh, nghi ngờ hỏi.
"Con còn nhỏ, không rõ cũng đúng." Lão tộc trưởng Cát gia thở dài, lại phân phó: "Con trai, mau mời rượu Thường Sơn Âm. Ngài ấy không chỉ là ân nhân cứu mạng của con, mà còn là anh hùng của Bắc Nguyên ta."
"Lão tộc trưởng." Phương Nguyên cười khổ, để ly rượu trong tay xuống, "Ta không phải là anh hùng gì cả, chỉ là một kẻ lưu lạc nghèo nàn mà thôi. Có lẽ trời xanh phù hộ, giúp ta cận kề cái chết vẫn có thể sống sót trở về. Nhưng ngủ một giấc đã hai mươi năm, tỉnh lại thì cảnh còn người mất. Ta là đứa con bất hiếu, không còn mặt mũi trở lại bộ tộc nữa."
Nói đến đây, nước mắt của Phương Nguyên chảy xuống.
Gia lão nhìn nhau thở dài.
Lão tộc trưởng Cát gia vội vàng khuyên lơn: "Ân nhân Thường Sơn Âm, sao ngài lại nói như vậy. Nếu ngài không phải anh hùng của Bắc Nguyên ta, thì còn có thể là ai nữa? Ngày xưa, đám mã phỉ của Cáp Đột Cốt vô cùng ngông cuồng, không biết bao nhiêu bộ tộc bị bọn chúng cướp, thậm chí nhiều bộ tộc nhỏ yếu còn bị giết hết, ngay cả tính mạng của dê, bò cũng không tha."
"Ngài giết bọn chúng, là diệt hại lớn cho Bắc Nguyên. Mẹ già của ngài cũng bị kẻ gian hãm hại, không phải là ngài bất hiếu. Ngược lại, nhân phẩm và sự chính trực của ngài được tuyên dương rất rộng rãi, tất cả chúng tôi đều biết. Ngài có thể trở về là phúc của Chính đạo Bắc Nguyên chúng ta."
"Tộc trưởng đại nhân nói rất đúng."
"Không ngờ các hạ lại chính là Thường Sơn Âm. Ngày hôm nay, chúng tôi có thể nhìn thấy anh hùng, thực sự là vinh hạnh."
"Đúng vậy, anh hùng Thường Sơn Âm trở về, là sự may mắn của Chính đạo chúng ta."
Nhóm gia lão liên tiếp tán thưởng.
Hai mắt của Cát Quang tỏa sáng, lúc này y mới biết, thì ra Phương Nguyên lại có địa vị lớn như thế. Trước đây trải qua nhiều chuyện như vậy, càng khiến y kính nể Phương Nguyên hơn.
"Chuyện đã qua, hãy để cho nó qua đi. Chư vị, gặp nhau là có duyên, chúng ta uống rượu thôi." Phương Nguyên không muốn nói sâu về những chuyện này, hắn biết nhiều chuyện của Thường Sơn Âm, nhưng tránh được thì nên tránh là tốt nhất.
Hắn tỏ ra buồn khổ, u sầu.
Mọi người thấy vậy, cũng không tiếp tục nói chuyện đó nữa, chỉ nói chuyện vui trong tiệc rượu thôi.
Sau khi xác nhận thân phận của Thường Sơn Âm, Phương Nguyên được chiêu đãi rất nhiệt tình.
Yến hội được tổ chức từ sáng đến tận đêm khuya. Rất nhiều gia lão đều uống say đến mức gục tại chỗ, nếu Phương Nguyên không giả vờ say, chắc cũng không thoát thân được.
Đến ngày thứ hai, tộc trưởng Cát gia lại mở tiệc chiêu đãi Phương Nguyên.
"Ân nhân Thường Sơn Âm, đây là chút lễ mọn, xem như cảm tạ ân cứu mạng của ngài với con trai ta. Xin ngài hãy nhận lấy." Trước khi yến hội bắt đầu, lão Tộc trưởng đã tặng cho Phương Nguyên một trăm vạn nguyên thạch.
Phương Nguyên hơi bất ngờ, không ngờ rằng tạ lễ lại nhiều như vậy.
Cát gia cũng chỉ là một gia tộc vừa và nhỏ, tài chính cũng không dư giả gì, từ bố trí của doanh địa, quần áo và trang sức của mọi người là có thể thấy được.
Hiện tại, hắn một nghèo hai trắng*, số nguyên thạch Bắc Nguyên này xem như có thể giải quyết vấn đề khẩn cấp của hắn. Lúc này, hắn nhận lấy: "Tộc trưởng Cát gia, ta cứu Cát Quang cũng không phải vì tiền tài. Nhưng ta thật không dám giấu diếm, ta thực sự đang cần nguyên thạch. Ta sẽ không khách khí. Tình sâu nghĩa nặng của Cát gia, sau này ta nhất định sẽ báo đáp."
*một nghèo hai trắng: thứ nhất là nghèo, thứ hai là không có căn cơ.
Nghe được câu nói cuối cùng của Phương Nguyên, lão Tộc trưởng Cát gia, Cát Quang và các gia lão khác đều cười rộ lên.
Có thể kết giao với cường giả như Thường Sơn Âm, có quan hệ với anh hùng như vậy, cũng là chuyện mà những gia tộc vừa và nhỏ như họ muốn làm.
Tiệc rượu lại tiếp tục, còn sôi động hơn cả ngày hôm qua.
Ngày hôm qua là lần đầu tiên gặp mặt, ngày hôm nay hai bên đều đã quen thuộc, Phương Nguyên lần lượt mời rượu, tên của mỗi gia lão đều nhớ hết.
Điều này làm cho các gia lão đều cảm thấy được yêu quý mà vừa mừng vừa lo, càng thân thiết với Phương Nguyên hơn.
Trong yến hội, khó tránh khỏi có người tò mò về những gì mà Phương Nguyên đã trải qua.
Phương Nguyên liền nói với mọi người những lời mà hắn đã chuẩn bị từ trước. Đại khái là cốt truyện trước đây đã lừa Cát Dao, chẳng qua phiên bản lần này càng tinh chuẩn hơn so với lần trước mà thôi.
Điểm quan trọng là nói về tu vi của hắn, vì bị thương nên đã tụt từ tứ chuyển đỉnh phong xuống tứ chuyển sơ cấp.
Lời của hắn không có sơ hở nào, mọi người vừa thán phục vừa cảm khái, càng kính nể Phương Nguyên hơn.
Phương Nguyên lại thổn thức không thôi, không để ý chút nào đến những thành tựu trước kia, ánh mắt tang thương, giọng điệu buồn bã.