Chương 556: Chết trên đường đi cũng không hề hối hận (2)

"Đã đến lúc mấu chốt." Phương Nguyên nhìn con sói lưng còng trong gió, tứ chi không ngừng run rẩy, từ từ đi xuống đồi, cẩn thận tiếp cận từng li từng tí một.

Bây giờ, phần lớn cổ trùng trên người hắn đều thông qua cổ Nâng Ly Cạn Chén chuyển đến phúc địa Hồ Tiên.

Đến lúc Phương Nguyên cách con sói lưng còng hai trăm bước, ngón tay hắn búng một cái, thôi động cổ Ngự Lang Nhị Chuyển.

Cổ Ngự Lang nhẹ nhàng hóa thành một làn khói mỏng bao phủ toàn thân con sói lưng còng.

Sói lưng còng vội vàng lùi lại né tránh, nhưng làn khói vẫn bám theo nó. Sói lưng còng gào thét, bắt đầu tấn công Phương Nguyên. Nhưng lại bị đàn sói Râu Độc mạnh mẽ chặn đánh.

Một lát sau, làn khói hoàn toàn hòa vào trong cơ thể của nó.

Sói lưng còng vô lực nằm rạp trên mặt đất, toàn thân đều có vết thương đang chảy máu, đôi mắt nó đỏ rực, không còn dùng ánh mắt thù hận nhìn Phương Nguyên nữa, mà toát ra sự thần phục với hắn.

"Bách Nhân Hồn quả thực hữu dụng, nếu như không dùng cổ Can Đảm Sáng Suốt, muốn sai khiến được sói lưng còng nhất định sẽ hao phí rất nhiều công sức." Phương Nguyên cảm khái một chút, lập tức thôi động cổ Lang Yên trong Không Khiếu.

Cổ Lang Yên bắn ra, hóa thành làn khói dày đặc cuồn cuộn, bao trùm sói lưng còng và phần lớn sói Râu Độc đang bị thương.

Sau một lúc, làn khói tan hết, những vết thương trên thân sói lưng còng hoàn toàn lành hẳn, thậm chí còn mọc lên cả lông mới rậm rạp. Mấy con sói Râu Độc bị thương cũng khôi phục sinh lực.

Mặc dù toàn thân vô hại nhưng sức chiến đấu của nó vẫn là đỉnh cao.

Yếu tố ảnh hưởng đến lực chiến của đàn thú không chỉ có vết thương mà còn cả mức độ no bụng nữa.

Đàn sói muốn phát huy được sức chiến đấu mạnh nhất không thể quá đói, nếu không sẽ lập tức suy yếu, mà cũng không thể quá no, nặng bụng thì sẽ không linh hoạt được.

Trước đó, sói lưng còng đi săn, tại sao lại phải kiên nhẫn chờ đợi thỏ xám ăn no trở về? Cũng là đạo lý này.

Chỉ có thể để đàn sói ở tình trạng no nửa vời, mới có thể khiến cho bọn chúng chiến đấu cắn xé lẫn nhau, càng thêm hung ác và tàn khốc.

Chiến đấu trong thời gian dài như vậy, cho dù là sói lưng còng hay là sói Râu Độc đều đã tiêu hao rất nhiều sức lực, nên đều đói.

Phương Nguyên vừa nghĩ đến, đàn sói Râu Độc bắt đầu gặm cắn xác sói trên đất. Còn con sói lưng còng nuốt ngay con thỏ xám kia xuống bụng. Sau đó, dưới mệnh lệnh ép buộc của Phương Nguyên, nó ăn cả con sói cái và các con non.

Phương Nguyên đứng đó, lấy lương khô ra, vừa ăn vừa uống nước lạnh.

Từ lúc giết Cát Dao đến nay đã được ba ngày.

Chắc hẳn Cát Dao đã chết, lúc nàng ta nhìn thấy Định Tiên Du thì đã định trước nàng ta sẽ phải chết.

Huống chi, trước đây nàng ta tận mắt nhìn thấy Phương Nguyên trần truồng đến Bắc Nguyên, rồi lại nhìn thấy cảnh tượng hắn chôn tiên cổ và sử dụng cổ Nâng Ly Cạn Chén.

Nàng ta đã biết quá nhiều thứ, ở trong lòng Phương Nguyên đã sớm trở thành mục tiêu phải giết.

Chỉ là Phương Nguyên mới đến, chiến lực còn yếu, muốn hành tẩu ở thảo nguyên Hủ Độc, quả thực Cát Dao có thể trợ giúp hắn rất nhiều.

Nhưng Cát Dao không thể sống, nàng ta ngây thơ đã bị Phương Nguyên lợi dụng, vậy thì cũng có thể bị những kẻ khác lợi dụng. Vô dụng như thế, hồn phách cũng chỉ của người bình thường, chỉ cần trúng cổ Đọc Tâm hoặc cổ Hồi Ức của người khác, lập tức biến tất cả những gì Phương Nguyên sắp xếp thành một chuyện cười, công khai những bí mật được che giấu.

Phương Nguyên sớm đã có dự mưu giết người.

Cát Dao và hắn xông qua biển hoa Mặt Quỷ, đàn chuột Địa Thứ, quả Ảnh, sau đó tìm được Thường Sơn Âm, đổi da rồi đi tìm cổ Tuyết Tẩy, chôn cổ Địa Tạng Hoa Vương, giá trị lợi dụng nàng ta càng ngày càng ít. Đồng thời, sự uy hiếp của nàng ta lại càng ngày càng lớn.

Nàng ta yêu Thường Sơn Âm, hắn lại ngụy trang thành Thường Sơn Âm, khiến hắn có cảm giác như nghẹn ở cổ họng, như có gai ở sau lưng.

Con gái một khi yêu cuồng nhiệt, tất sẽ trăm phương ngàn kế để hiểu tường tận người mình yêu, bao gồm từ quá khứ, hiện tại cho đến tương lai.

Lúc nàng ta phát hiện ra chân tướng sẽ như thế nào?

Huồng hồ, sau lưng nàng ta còn là một gia tộc, nàng ta vẫn là đại tiểu thư của gia tộc.

Được một người yêu tha thiết như vậy, cho dù Phương Nguyên khiêm tốn như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ trở thành tâm điểm của mọi người.

Đừng quên tam công tử Man gia - Man Đa vô cùng say đắm sắc đẹp của Cát Dao.

Nếu Phương Nguyên theo Cát Dao trở về, nhất định sẽ trở thành mục tiêu công kích của hai nhà Cát gia và Man gia. Hà cớ gì vì một người thừa thãi mà thu hút nhiều cừu hận như vậy?

Phương Nguyên cũng không e ngại thù hận, nhưng hắn tới Bắc Nguyên, tuyệt đối không phải là đi dã ngoại. Thời gian của hắn rất ngắn, hắn muốn tranh thủ từng phút từng giây. Núi Đãng Hồn đang từng bước tiến gần đến cái chết, Xuân Thu Thiền đang từng bước khôi phục, còn tu vi của hắn vẫn chỉ là tứ chuyển đỉnh phong mà thôi.

Hắn nhất định phải thành công, không thể có sai sót. Một khi thất bại chính là vạn kiếp bất phục, hài cốt không còn.

Hắn chọn đi con đường này, đã định trước là sẽ cô đọc, chỉ có hai loại kết quả: thành công hoặc bị hủy diệt!

Cho nên, lúc hai người tiếp cận thảo nguyên Hủ Đọc, Phương Nguyên thừa dịp ít người lui tới, chính là thời điểm thuận lợi để giết người, lạnh lùng ra tay.

Sau khi giết Cát Dao, Phương Nguyên lập tức để sói Râu Độc ăn sạch thi thể, ngay cả hồn phách cũng không bỏ qua, dùng cóc Táng Hồn nuốt lấy, bây giờ đã đưa vào trong phúc địa, bị núi Đãng Hồn thanh tẩy sạch sẽ.

Vết tích đống lửa, Phương Nguyên cũng cẩn thận xóa bỏ, không để lại bất kì tai họa ngầm nào.

Tóm lại, Cát Dao đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Vết tích duy nhất chỉ sợ là phân và nước tiểu đàn sói Râu Độc thải ra ngoài mà thôi.

Ha ha ha.

Cái gọi là sắc đẹp, kết quả cuối cùng cũng chỉ là một nắm đất màu vàng mà thôi.

Bụi về với bụi, đất về với đất.

Thiếu nữ mỹ lệ ở trong trời đất này cũng chỉ như hoa tươi. Hoặc là bị bước chân ven đường giẫm lên hoặc là chờ đến lúc khô héo trở thành phân bón khó coi tưới xuống ruộng đất.

"Không có bất tử, đồ vật tươi đẹp đến đâu cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Giá trị tồn tại cũng chỉ là hương hoa trong chớp mắt mà thôi." Phương Nguyên càng trải qua nhiều chuyện, càng nhận thức được sự tàn khốc của trời đất. Không có bất tử, dù là vật có giá trị đến mấy, đến một lúc nào đó cũng hết giá trị."

"Cái gọi là lưu danh bách thế, tiếng xấu muôn đời, cũng chỉ là sự tưởng niệm của những hạng người nông cạn, Cái gì mà tinh thần bất diệt, cũng chẳng qua chỉ là công cụ để hậu bối lấy ra làm bằng chứng cho mình. Lẽ nào con người thật sự chỉ có thể kiểm chứng lẫn nhau sao? Trên địa cầu thì cũng thôi đi, đến thế giới này, cho dù chỉ có khả năng cực nhỏ, ta cũng phải đuổi theo!"

"Cho dù là chết trên đường đuổi theo, chết một cách khó coi hơn Cát Dao ngàn vạn lần, ta cũng không hối hận chút nào..."

Phương Nguyên sớm đã quyết tâm liều chết.

Chỉ khi dâng hiến toàn bộ tinh lực suốt đời cho việc theo đuổi mới có thể làm cho hắn khi chết, hắn mới không cảm thấy hối hận chút nào.

Haiz!

Ai có thể hiểu được Phương Nguyên, hiểu được tâm tư của người trọng sinh đây?

Đường hắn đi, nhất định là vô cùng tăm tối, nhất định sẽ vô cùng cô độc.

Hắn tha phương, chỉ là ánh sáng trong lòng và bất tử đều không tồn tại.

Trên thế giới này không có ai hiểu hắn.

Mà hắn.

Cũng không cần người khác hiểu.

Khi đàn sói ăn xong, Phương Nguyên lập tức cưỡi trên sói lưng gù, tiếp tục lên đường.

"Mấy ngày hôm nay, ta vẫn luôn đi theo chỉ dẫn của Cát Dao. Chắc là không lâu nữa sẽ đến được biên giới thảo nguyên Hủ Độc, tiếp tục đi nữa lập tức sẽ nhìn thấy nơi có người ở."

Sói lưng gù sinh ra là để làm tọa kỵ, hai cái bướu lạc đà tạo thành một cái yên ngồi vô cùng thoải mái, dễ chịu.

Phương Nguyên ngồi giữa hai cái bướu lạc đà, vừa đi đường vừa dò xét Không Khiếu.

Chương 557: Phong Lang Vương

Cổ trùng bên trong Không Khiếu chỉ còn lại khoảng chừng mười con. Ngoại trừ Xuân Thu Thiền và cổ Nâng Ly Cạn Chén, còn có cổ trùng Bắc Nguyên.

Vốn cổ đến từ Nam Cương và Trung Châu đều được Phương Nguyên đưa trở về phúc địa Hồ Tiên. Thậm chí ngay cả nguyên thạch cũng không để lại một viên nào.

Mặc dù nguyên thạch của Nam Cương có thể sử dụng được ở Bắc Nguyên nhưng rốt cuộc so với nguyên thạch của Bắc Nguyên vẫn có sự khác biệt. Cát Dao không nhận ra được điều này bởi vì nàng ta còn trẻ, quá ngây thơ. Trên thực tế, chỉ cần cổ sư có chút kinh nghiệm đều có thể nhìn ra sự khác biệt.

"Đáng tiếc cổ Nâng Ly Cạn Chén tuy là ngũ chuyển, nhưng ở Bắc Nguyên lại bị ép đến tứ chuyển, chỉ có thể giả thành cổ tứ chuyển. Nếu như có thể thông qua nó đưa cổ Định Tiên Du đến phúc địa thì quá tốt rồi. Haiz, hi vọng cách này của ta có hiệu quả."

Nếu cổ Định Tiên Du bị cổ Tiên khác lấy mất, đó chính là tổn thất nặng nề của Phương Nguyên.

Nhưng Phương Nguyên cũng không còn cách nào khác, hắn đã dùng hết khả năng của bản thân để làm được một cách tốt nhất.

"Chắc là khí tức tiên cổ có thể duy trì khoảng một tháng nữa. Nếu như trong khoảng thời gian này không xảy ra vấn đề gì, như vậy cổ Định Tiên Du sẽ an toàn."

"Tiếp đó sẽ gặp phải cổ sư Bắc Nguyên, tuyệt đối không thể chủ quan, tốt nhất trong khoảng thời gian này, thu phục thêm một ngàn con Lang Vương, tăng số lượng lên hơn hai ngàn con."

Có lúc con người so với dã thú còn đáng sợ hơn, đàn sói hơn hai ngàn con có thể trấn áp được phần lớn kẻ xấu.

"Trên người ta bây giờ còn dư lại một con cổ Ngự Lang tam chuyển, một con cổ Ngự Lang nhị chuyển. Nhất định phải sử dụng cẩn thận. Sau này, ta lấy thân phận Thường Sơn Âm hành tẩu ở Bắc Nguyên, phải dùng Ngự Lang là chính. Cứ như vậy mà qua nhiều quan ải, nhưng ta lại không có bí phương cổ Ngự Lang tam chuyển, tứ chuyển."

Phàm là cổ ngự thú, hầu hết đều là cổ tiêu hao, sau khi hóa thành một làn khói mỏng, cho dù thành công hay không đều sẽ tiêu tan mất.

Cổ Ngự Lang tam chuyển có thể điều khiển Thiên Lang Vương, cổ Ngự Lang tứ chuyển có thể điều khiển Vạn Lang Vương và cả dị thú nữa.

Không có hai loại bí phương cổ này.

Phương Nguyên sẽ không có nhiều cổ Ngự Lang. Không có những cổ trùng này, đàn sói trong tay Phương Nguyên nhiều nhất cũng chỉ đến mấy ngàn con, căn bản quá ít.

Sau khi cưỡi sói lưng còng đi, tốc độ nhanh hơn gấp ba lần.

Phương Nguyên đi cả ngày lẫn đêm. Mây đen luôn bao phủ cả bầu trời dần dần tản đi.

Hai ngày sau, cuối cùng hắn cũng đi tới biên giới thảo nguyên Hủ Độc.

Trên bầu trời, mây đen phân tán thành từng đám nhỏ. Từng tia nắng xuyên qua khe hở giữa những đám mây hình thành cột sáng chiếu xuống mặt đất.

Không uổng cho một bãi cỏ màu xanh biếc, một mảng tươi tốt. Hoa dại màu lam hoặc màu tím hoặc màu vàng nở rộ đan xen trong đó.

Gò núi thấp giống như được phủ lên một màu xanh biếc, không dùng bất kì nét vẽ nào phác họa.

Bên cạnh gò núi còn có một con sông nhỏ, ánh nắng chiếu rọi, nước chầm chậm chảy đi, rạng rỡ lấp lánh giống như một sợi dây chuyền bạc.

"Cuối cùng cũng rời khỏi đây." Phương Nguyên cảm khái một tiếng, cưỡi trên sói lưng còn, đàn sói Râu Độc vây quanh bên cạnh, dần dần đi theo ánh mặt trời.

Đàn sói Râu Độc trở nên rối loạn.

Bọn chúng thích hợp đi săn trong điều kiện mờ tối, bây giờ đi dưới ánh mặt trời, sức chiến đấu của chúng phải chịu ảnh hưởng không nhỏ.

Phương Nguyên không để ý lắm, đàn sói Râu Độc này chỉ là quá độ, sớm muộn gì cũng sẽ tự sàng lọc và đào thải.

Phương Nguyên quay đầu nhìn lại, sau lưng, bầu trời thảo nguyên Hủ Độc vẫn u ám, tia sáng lờ mờ, gió lạnh, thê lương. Trên đồng cỏ tối đen, cỏ độc màu tím đen sinh trưởng, cong cong quái dị.

So với ánh nắng chiếu rọi bãi cỏ bên này tạo thành sự khác biệt rõ rệt, dường như là hai thế giới khác nhau.

"Phía đông phúc địa Hồ Tiên cũng có rất nhiều lớp mây bao phủ. Nếu như xử lý muộn, chỉ sợ chỗ đó cũng sẽ phát triển giống như thảo nguyên Hủ Độc. Thảo nguyên Hủ Độc... Ta sẽ còn quay lại."

Phương Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm, trong lúc hắn đang nói, bỗng nhiên cả người nhẹ đi.

Lúc hắn bắt đầu tiến vào Bắc Nguyên, hắn lập tức cảm thấy không được dễ chịu, có một loại trói buộc vô hình bao phủ toàn thân.

Bây giờ lớp trói buộc này bỗng nhiên giảm đi một phần, Phương Nguyên lập tức cảm thấy mình càng ngày càng gần kề thiên địa rộng lớn này hơn.

Mà khí tức của hắn cũng theo đó tăng lên, vốn là từ tam chuyển đỉnh phong lên đến tứ chuyển sơ giai.

Tâm trạng trở nên vui vẻ khiến Phương Nguyên không khỏi cười ha ha vài tiếng.

Cơ thể tường bước thích ứng Bắc Nguyên, tu vi dần dần khôi phục, chuyện này đối với kế hoạch tiếp theo của hắn có tác dụng rất lớn!

"Bắc Nguyên, ta đến rồi đây!" Phương Nguyên hét lên một tiếng, hai chân dùng sức kẹp lấy bụng sói, sói lưng còng bắt đầu chạy, dẫn đầu đàn sói Râu Độc chạy thẳng về phía trước.

...

"Giết!"

Tiếng la giết quanh quẩn trên đồi núi, hơn mười vị cổ sư và hàng ngàn con sói Gió đang huyết chiến một trận cực kỳ oanh liệt

Trận chiến chém giết đã diễn ra trong khoảng một nén nhang.

"Đám sói Gió chết tiệt này!" Thủ lĩnh Cát Quang chửi rủa, vẻ mặt dữ tợn, dùng sức vung mã đao trong tay lên, trức tiếp chém đứt đầu một con sói Gió ngay trước mặt.

Nhưng ngay sau khi chém xuống, mã đao của y gãy thành đôi, một nửa lưỡi đao trong tay Cát Quang sớm đã nứt ra.

"Gào!"

Bỗng nhiên một con sói Gió vồ tới chỗ Cát Quang nhằm tấn công y.

"Thiếu tộc trưởng cẩn thận! Thủy Tiễn Xoắn Ốc!" Cổ sư sau lưng Cát Quang nhìn thấy tình thế cấp bách, vội hô to.

Chiến đấu với nhau nhiều năm sinh ra sự ăn ý, khi nghe được tiếng hô này, Cát Quang không hề nghĩ ngợi, đột nhiên khom người xuống, nhìn thì giống như y chủ động đưa đầu của mình đến miệng sói.

Sói Gió đang vồ tới, miệng sói há to, lộ ra hàm răng sắc nhọn như đao. Mắt thấy nó sắp cắn được đầu của Cát Quang, nhưng vào lúc này, một mũi tên nước màu lam xoay tròn mang theo sức mạnh từ phía sau Cát Quang bắn tới.

Lập tức, mũi tên nước xoắn ốc bắn vào trong miệng Phong Lang, giết chết nó ngay trong tích tắc.

Nhân cơ hội này, Cát Quang kẹp bụng sói, điều khiển con sói lưng còng tiếp tục lui về phía sau, lui vào vòng phòng ngự của nhóm người.

Cổ Mã Đao!

Y chắp hai tay trước ngực, ép ra một ít chân nguyên cuối cùng bên trong Không Khiếu, sau đó toàn bộ được truyền đến ấn ký Mã Đao trong lòng bàn tay.

"Xoạt!"

Bỗng nhiên, tay phải Cát Quang vung lên, một thanh mã đao hoàn toàn mới được hình thành trong phút chốc, được y nắm chặt trong tay.

"Giết!" Y nổi giận gầm lên, giọng nói đã trở nên khàn khàn bén nhọn giống như sắt.

Mã đao mới, sắc bén vô cùng, trên không trung xẹt qua một tia hàn quang, chém đầu sói Gió thành hai nửa.

Nhưng tính trên toàn bộ trận chiến, đây chỉ là một thắng lợi nho nhỏ, khó mà ảnh hưởng tích cực tới toàn bộ đại cục đang suy giảm này.

"Đáng chết, chân nguyên của ta không đủ!"

"Thực sự sói Gió quá nhiều, ít nhất là hơn ba ngàn con."

"Thiếu tộc trưởng, chúng ta đã bị bao vây hoàn toàn rồi! Tiếp tục liều chết chiến đấu cũng không phải là cách hay, không bằng phá vây ở hướng đông, nơi đó phòng ngự yếu nhất!"

Cổ sư xung quanh ồn ào nói.

Mắt hổ Cát Quang lóe lên một tia thần mang, quan sát một chút, quả quyết bác bỏ: "Không, phía đông cũng có vũng nước. Nhìn thì cảm thấy phòng ngự yếu, trên thực thế là do Phong Lang Vương cố ý để lộ ra. Một khi chúng ta đi vào chính là chui vào cạm bẫy nó bày sẵn!"

"Vậy chúng ta nên làm gì đây?" Cổ sư đồng loạt hỏi.

Cát Quang khẽ cắn răng, hạ quyết tâm: "Thay đổi phương hướng, chúng ta chuyển sang phá vòng vây ở hướng tây."

"Nhưng mà chúng ta vẫn chưa tìm thấy tiểu thư Cát Dao. Nếu cứ như thế này mà trở về thì phải biết bẩm báo với tộc trưởng đại nhân như thế nào đây?”

Cát Quang hừ một tiếng: "Mặc dù Cát Dao là muội muội của ta, nhưng nó vì việc riêng của bản thân mà không thèm để ý đến đại cục của toàn bộ Cát gia, lại dám đào hôn."

Chương 558: Ân nhân Thường Sơn Âm (1)

“Chỉ là một thiếu nữ, lại muốn chúng ta hy sinh những người đàn ông quý báu, không đáng giá! Truyền lệnh xuống, chúng ta phá vây! Để những nô lệ thấp hèn kia ở lại ngăn cản phía sau. Đây là lúc để bọn hắn vì chủ nhân mà cống hiến sinh mạng của mình!"

"Tuân mệnh!" Cổ sư vội vàng truyền đạt mệnh lệnh.

Bộ tộc Bắc Nguyên chinh chiến lâu năm. Một ít cổ sư thua trận trở thành nô lệ. Nô lệ địa vị thấp, khi cần thiết sẽ bị xem như một con tốt thế mạng, bị vứt bỏ.

Rất nhanh, cổ sư chia làm hai nhóm.

Một nhóm là nô lệ ở lại trên sườn núi, dùng tính mạng của mình để ngăn địch. Một đội do Cát Quang dẫn đầu, đi về phía tây bắt đầu phá vòng vây.

"Giết! Giết! Giết!" Cát Quang xung phong liều chết ở tuyến đầu, cưỡi sói lưng còng, mã đao liên tục vung lên chém xuống, cuồng dã và mạnh mẽ.

"Bảo vệ thiếu chủ!" Nhóm cổ sư phía sau y, cũng đều là đàn ông Bắc Nguyên cao lớn, thô kệch, cưỡi sói lưng còng, đoàn kết chặt chẽ xung quang Cát Quang.

"Roẹt!"

Bỗng nhiên, ba đường lưỡi đao xé gió chém tới.

"Thiếu chủ!" Một vị cổ sư trung thành tuyệt đối lớn tiếng cảnh báo, là người kịp phản ứng đầu tiên.

Bên trong Không Khiếu của cổ sư này không còn một chút chân nguyên nào, dứt khoát cưỡi sói lưng còng vọt tới phía trước, dùng thân thể của mình ngăn cản lưỡi đao xé gió đó.

Cũng chẳng bất ngờ gì, vị cổ sư này trực tiếp bị lưỡi đao xé gió chém thành hai nửa, mất mạng trong phút chốc.

Lưỡi đao gió cản được một, còn hai lưỡi đao vẫn chém về phía Cát Quang.

Cát Quang kịp phản ứng, vội vàng giơ mã đao lên đỡ lấy.

Ầm!

Lưỡi đao gió va chạm nổ tung, mã đao vỡ vụn, Cát Quang phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống khỏi lưng con sói lưng còng.

"Thiếu tộc trưởng!" Sau lưng cổ sư tranh thủ bảo vệ, nhưng cứ như vậy, phá vây cũng thất bại. Sói Gió liên tục từ hai bên bao vây, từng lớp từng lớp bao vây chặt bọn họ.

Đàn Phong Lang im lặng lùi lại tạo thành một lối đi nhỏ, Phong Lang Vương khí thế mạnh mẽ từ từ đi tới, dọc theo lối đi xuất hiện trước mặt mọi người.

Thiên Thú Vương!

Cơ thể nó khổng lồ giống như một con chiến mã. Một thân nhanh nhẹn, lông màu xanh lá cây đậm, mắt sói xanh biếc như bảo thạch, bốn chân của nó luân phiên cất bước, dần dần đi đến, nhưng lại khiến cho đám người Cát Quang thấy được chỉ là một cảm giác thanh nhã và cao quý.

Lúc này, cổ sư nô lệ ở trên đỉnh đồi đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Rất nhiều sói Gió từ phía sau đi tới.

Chân nguyên các cổ sư sớm đã không đủ, Phong Lang Vương đến khiến mọi người rối loạn tưng bừng.

Có người muốn kéo Cát Quang lui lại, nhưng Cát Quang lại hất tay ra, giãy dụa đứng lên, rống to: "Sợ cái gì! Không có chân nguyên, ta còn có quyền cước và răng! Các dũng sĩ, đừng để đám súc sinh này coi thường. Dùng máu của chúng ta để chứng minh người Cát gia dũng cảm!"

Mọi người được y cổ vũ, sĩ khí lập tức trở lại, tất cả đều liều chết chiến đấu.

Bước chân Phong Lang Vương dừng lại một chút, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía chiến trường phía đông.

Một đàn sói Râu độc màu tím đen đang nhanh chóng tiếp cận!

Đàn sói Râu Độc không hề dừng lại mà nhanh chóng tấn công bầy sói Gió.

"Là sói Râu Độc!" Rất nhanh sau đó, các cổ sư cũng phát hiện ra đàn sói Râu Độc, tất cả đều ngẩng đầu nhìn.

"Quái lạ, sói Râu Độc không phải chỉ hoạt động ở thảo nguyên Hủ Độc thôi sao, tại sao lại chạy tới đây vậy?" Các cổ sư cảm thấy không thể hiểu nổi.

"Chắc là có cổ sư điều khiển!" Hai tay Cát Quang nắm chặt thành quyền, nhìn đàn sói Râu Độc đang nhanh chóng chạy tới, bên trong đôi mắt vốn là sự tuyệt vọng nhưng giờ lại lóe lên tia hy vọng.

"Thiếu chủ anh minh, các ngươi nhìn bên kia đi, quả nhiên là có người!" Trong chốc lát, một cổ sư giơ tay chỉ về phía đằng xa hô to.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Phương Nguyên cưỡi sói lưng còng xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

"Chúng ta được cứu rồi!" Đám người reo hò.

"Chưa chắc..." Cát Quang nheo mắt, vẫn tỉnh táo nói: "Số lượng sói Râu Độc không đến một ngàn, khó mà nói trước được, phải xem thuật Ngự Lang của người này như thế nào."

Được y nhắc nhở, chúng cổ sư bắt đầu lo lắng.

"Chắc hẳn người tới là cổ sư Nô đạo, nhưng sói Râu Độc của hắn cũng không nhiều."

"Không ổn rồi, sức chiến đấu của sói Râu Độc dưới ánh mặt trời sẽ bị suy yếu, sẽ kém hơn so với sói Gió một chút."

"Hỏng bét, bên người cổ sư Nô đạo này ngay cả một con Thiên Thú Vương cũng không có. Chỉ có vài con Bách Thú Vương, làm sao có thể ngăn cản được công kích của Phong Lang Vương?"

Bỗng nhiên, Cát Quang lên tiếng: "Chẳng liên quan, chỉ cần cổ sư này tập trung sói Râu Độc lại một chỗ rồi công kích, xuyên qua trận thế, cũng có khả năng cứu chúng ta ra được."

Lời này quả thực đã giảm bớt lo lắng trong lòng mọi người. Nhưng khi bọn họ vừa mới dấy lên ngọn lửa hi vọng, tâm niệm Phương Nguyên vừa động, toàn bộ đàn sói Râu Độc giống như một chậu nước hất xuống đất, ầm ầm phân tán.

"Cái này, cái này, cái này!" Rất nhiều cổ sư trố mắt đứng nhìn, không nói lên lời.

"Xong đời, hắn đây là tự tìm đường chết!" Một số người dứt khoát nhắm mắt lại.

"Ngu xuẩn, tự nhiên lại lãng phí một cơ hội tốt như vậy." Còn có một cổ sư tức giận đến mức giậm chân.

Bọn họ vô cùng thất vọng, có người chửi mắng, thậm chí có người ngay cả Phương Nguyên cũng căm hận.

Sắc mặt Cát Quang trở nên trắng bệch, chỉ cần có cơ hội sống sót, ai lại muốn chết đây? Phương Nguyên xuất hiện mang cho mọi người hi vọng, nhưng cũng chính hắn dập tắt hi vọng đó.

Phong Lang Vương gào lên một tiếng. Toàn bộ bầy sói Gió phát động phản công.

Lúc hai đàn sói sắp xông vào nhau, bỗng nhiên Phương Nguyên phát ra tiếng gào.

Hắn là con người nhưng giờ phút này lại phát ra tiếng sói tru.

Tiếng kêu này thê lương, dã tính giống như gió lớn trong đêm thổi qua đống lửa.

Tiếng sói tru bao trùm phạm vi tám trăm bước. Sói Râu Độc bên trong phạm vi nghe được tiếng gào, tất cả đều phát cuồng, bỗng nhiên bộc phát gấp hai lần sức chiến đấu bình thường!

"A! Đây là cổ Sói Tru tứ chuyển, có thể khiến lực chiến đàn sói tăng vọt, là cổ vô cùng trân quý. Người tới lại là vị cổ sư Tứ chuyển!"

Phương Nguyên phát ra tiếng sói tru này có thể nói là long trời lở đất, khiến sắc mặt của một đám cổ sư nhanh chóng thay đổi.

Rất nhiều đôi mắt tuyệt vọng lại lần nữa lóe lên tia hi vọng.

Tứ chuyển và tam chuyển là quan niệm vô cùng khác nhau.

Tam chuyển là gia lão, còn tứ chuyển là Tộc trưởng.

Ngay cả Cát Quang cũng chỉ mới là tam chuyển cao giai thôi.

Sau khi biết được tu vi của Phương Nguyên, không ai dám lên tiếng chửi mắng. Mặc dù cổ sư Bắc Nguyên dũng mãnh gan dạ nhưng cũng không phải là người kiêu căng. Thực chất bên trong bọn họ vô cùng tôn kính cường giả, nhún nhường trước sức mạnh.

Vốn sói Râu Độc yếu hơn sói Gió. Nhưng giờ phút này lực chiến bỗng nhiên tăng vọt, ngược lại càng thêm mạnh mẽ hơn sói Gió.

Giao chiến chưa được một lúc, bầy sói Gió liên tục bại lui, trên chiến trường phần lớn là xác của sói Gió. Khi giết chết mười con Phong Lang, mới hi sinh một con sói Râu Độc.

"Đây là thuật Ngự Lang tuyệt diệu cỡ nào!" Tổn thất như vậy trong trận chiến khiến nhóm cổ sư Cát gia nhìn lồi cả mắt.

"Thật khó có thể tưởng tượng! Đây là trình độ đại sư Ngự Thú, người tới rốt cuộc là thần thánh phương nào?" Rất nhiều người đổ dồn ánh mắt lên người Phương Nguyên giống như nhìn quái thú.

"Ta chưa bao giờ nghe nói xung quanh đây ẩn giấu một cao thủ như vậy!" Mọi người vừa mừng vừa sợ.

Phương Nguyên cường thế khiến bầy sói Gió phải tập trung toàn bộ tinh lực và sự chú ý vào đàn sói Râu Độc. Đối với cổ sư Cát gia chỉ bị bao vây mà không bị tấn công, quả thật giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, nhận được cơ hội thở dốc vô cùng quý giá.

"Phong Lang Vương xuất động!" Bỗng nhiên Cát Quang mở miệng nói một câu khiến mọi người lại nơm nớp lo sợ.

Phong Lang Vương có trí tuệ không tầm thường, nó tru lên hai tiếng, bỗng chốc bên cạnh tập hợp rất nhiều tinh nhuệ.

Ngay lập tức, Phong Lang Vương dẫn đầu nhóm tinh nhuệ giống như một mũi tên, xông phá vào trong đại trận, xuyên thẳng đến trung tâm, tấn công đến chỗ Phương Nguyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play