“Sư phụ, vết thương trên đầu người nhất định phải nhanh trị liệu.” Trịnh Sơn Xuyên đứng lên, lo lắng đỡ Kỳ Sơn lão nhân dậy.
“Đi mau, nơi này không thể ở lâu.” Kỳ Sơn lão nhân bị thủ đoạn của Phương Nguyên chấn nhiếp, kinh hồn táng đảm, vội vàng thúc giục ái đồ của mình rời khỏi chốn thị phi này.
Trải qua biến cố này, Trịnh Sơn Xuyên trực tiếp bỏ thi đấu, không tham gia bất kỳ cuộc tỷ thí nào nữa.
Nhưng y đã có được cổ Lục Diệu, xem như đạt được mục đích ban đầu.
Sau đó, Kỳ Sơn lão nhân nhờ việc này mà giảng cho Trịnh Sơn Xuyên một bài học, giải thích thủ đoạn của Phương Nguyên tàn nhẫn đến cỡ nào, sau đó chỉ ra Đại Cung Phụng An Hàn của Phi Sương Các đố kỵ người tài như thế nào, đã âm thầm trợ giúp cho Phương Nguyên ra sao.
Trịnh Sơn Xuyên trải qua chuyện này, xem như đã trưởng thành hơn, rốt cuộc nhận thức bản thân còn quá nông cạn so với giang hồ hiểm ác. Hơn nửa cuộc đời còn lại, y vừa khắp nơi chữa thương cho Kỳ Sơn lão nhân, vừa tăng cường tạo nghệ luyện cổ, thấp điệu làm người. Năm năm mươi ba tuổi, y đã giải được chất độc cho Kỳ Sơn lão nhân. Khi tám mươi tuổi, y đã âm thầm đạt thành tông sư Luyện đạo. Tuổi già, y một lần nữa quay lại bờ biển phía Đông Trung Châu, khai sáng một môn phái nhỏ, lấy hai chữ trong tên của mình, gọi là Sơn Xuyên Đường.
Y thọ một trăm năm mươi tuổi, nhưng cả đời về sau không còn tham gia đại hội luyện cổ nào nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT