Chương 547: Thường Sơn Âm chết (1)

“Quan trọng hơn, hắn làm người chính phái, cực kỳ hiếu thuận đối với mẹ già. Lần này mẹ hắn trúng kỳ độc, nhất định phải có cổ Tuyết Tẩy của Tuyết Liễu mới có thể giải được. Hắn không để ý người khác ngăn cản, một mình xâm nhập thảo nguyên Hủ Độc.”

“Haiz, cũng chính vì vậy, Lang Vương mới mất mạng.”

“Đúng vậy, chuyện này từ đầu đến cuối đều là một âm mưu, là đối thủ một mất một còn với Lang Vương là Cáp Đột Cốt tính toán. Cáp Đột Cốt muốn giết Lang Vương, nhưng Lang Vương cũng không phải dễ trêu, giết đám mã phỉ của Cáp Đột Cốt sạch sành sanh, loại trừ một mối nguy hại lớn cho thảo nguyên.”

“Đáng tiếc, anh hùng Lang Vương Thường Sơn Âm này lại mất mạng trên thảo nguyên Hủ Độc.”

.......

“Thường Sơn Âm? Ngươi chính là Lang Vương Thường Sơn Âm?” Nhớ đến đây, Cát Dao há to miệng, hai mắt nhìn chằm chằm Phương Nguyên.

“Ồ, ngươi cũng biết Thường Sơn Âm sao?” Phương Nguyên thản nhiên hỏi lại một câu, vẫn không ngừng tìm kiếm cái gì.

Nhưng Cát Dao lại lắc đầu: “Không, không đúng. Theo tính toán, nếu Thường Sơn Âm còn sống, ông ấy đã bốn năm chục tuổi, làm sao còn trẻ như ngươi được. Hơn nữa, tướng mạo và khẩu âm của ngươi đều không giống. Ngươi không phải Thường Sơn Âm.”

“Hahah, ta không phải Thường Sơn Âm, vậy ta là ai?”

“Đúng vậy, rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại đi giả mạo một cổ sư đã chết?” Trong lòng Cát Dao chỉ toàn là câu hỏi.

Bỗng nhiên hai mắt nàng sáng lên: “Khoan đã, sau khi Thường Sơn Âm chết không bao lâu, mẹ của ông ấy cũng độc phát thân vong. Nhưng ông ấy đã thành hôn, lưu lại huyết mạch. Con của ông ấy đã trưởng thành, cũng là nhân kiệt ưu tú. Chẳng lẽ... ngươi chính là con trai của Thường Sơn Âm?”

Phương Nguyên mỉm cười, đang định trả lời, bỗng nhiên bên tai truyền đến một âm thanh kỳ quái.

Âm thanh này giống như bánh xe cũ kỹ, đang nghiền ép mặt đất.

Âm thanh vang lên, từ trong đám sương mù xuất hiện một bánh xe xương trắng cực lớn.

Bánh xe cao bằng hai người, rộng nửa trượng, toàn thân được làm bằng xương trắng. Mặt bánh xe đều là xương cốt bén nhọn. Chính giữa xe là một cái đầu cực lớn. Hốc mắt đầu lâu đốt lên hai ngọn lửa đỏ ngòm.

“Cẩn thận, đây chính là cổ Cáp Đột Cốt ngũ chuyển, Bạch Cốt Xa Luân.”

Phương Nguyên vừa mới cảnh báo, bánh xe đột nhiên tăng tốc, khí thế hùng hổ, nghiền ép lao đến hai người.

Cổ Kim Long.

Hai tay Phương Nguyên đẩy ra, kim long gào thét, hung hăng đánh vào bánh xe.

Bánh xe run rẩy, sau đó dễ như trở bàn tay nghiền nát kim long, sau đó đánh thẳng đến Phương Nguyên.

Phương Nguyên vội vàng triển khai hai cánh bay lên không trung.

Nhưng bánh xe cũng đột ngột từ dưới đất bay lên.

Cổ Kim Lũ Y.

Phương Nguyên thấy trốn không được, đành phải lựa chọn ngạnh kháng.

Phịch một tiếng, hắn bị đụng bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất, trên người đầy bùn cỏ.

Vèo vèo vèo.

Ba cây xoắn ốc thủy tiễn liên tiếp bắn trúng bánh xe.

Bạch Cốt Xa Luân vừa mới rơi xuống đất, bắn lên một mảng bùn đất. Nó bỏ qua Phương Nguyên, thay đổi phương hướng lao đến Cát Dao.

Cát Dao vội vàng thôi động cổ Thủy Tích, cổ Thủy Giáp không ngừng trốn tránh, không ngừng đánh trả.

Phương Nguyên cũng chạy đến tiến hành trợ giúp.

Đây là một trận chiến gian khổ.

Đối phương là cổ ngũ chuyển, chủ nhân Cáp Đột Cốt đã dựa vào cổ hạch tâm này mà thành danh. Sau khi Cáp Đột Cốt chết, nó trở thành cổ hoang, lấy xương trắng trên chiến trường làm thức ăn.

Thế công Bạch Cốt Xa Luân hung hãn, sẽ nghiền đối thủ thành bùn máu.

Phương Nguyên chịu sự áp chế, chiến lực giảm xuống, lại không có cổ ngũ chuyển, nên không cách nào chính diện chống lại Bạch Cốt Xa Luân được.

Vốn kế hoạch của hắn là tránh Bạch Cốt Xa Luân, tìm kiếm di thể của Thường Sơn Âm.

Nhưng bây giờ có Cát Dao phụ trợ bên cạnh, hắn lập tức thay đổi kế hoạch, lựa chọn chiến đấu.

Chiến mất hai canh giờ, dựa vào chiến thuật kềm chế mà Phương Nguyên định ra, hai người khinh thường trí lực của Bạch Cốt Xa Luân không đủ, thay phiên nhau mài mòn, rốt cuộc cũng đã đánh ngã Bạch Cốt Xa Luân.

Phương Nguyên đặt hai tay lên phía trên bánh xe, ý chí trộn lẫn chân nguyên, càn quét cùng một chỗ.

Bạch Cốt Xa Luân là cổ ngũ chuyển, cho dù Xuân Thu Thiền lục chuyển hoặc khí tức cổ Định Tiên Du cũng không thể trợ giúp Phương Nguyên luyện hóa nó trong nháy mắt.

Nhưng lúc này bánh xe đã đầy vết rách, suýt chút nữa tan thành từng mảnh, vô cùng thê thảm, gần như không còn nguyên vẹn. Phương Nguyên lại có Bách Nhân Hồn, tinh thần mười phần, ý chí như sắt, chân nguyên không ngừng rót vào, trải qua một nén nhang, cuối cùng cũng thu phục được nó.

Cổ ngũ chuyển đã có vào tay.

Phương Nguyên rót tinh thần vào thăm dò Không Khiếu.

Sau khi Bạch Cốt Xa Luân tiến vào Không Khiếu, trôi lơ lửng trên mặt biển Chân Kim chân nguyên, dập dềnh nửa chìm nửa nổi theo sóng, không khí vô cùng trầm lặng.

Đương nhiên, cổ trùng cũng sẽ bị thương, tổn hại, diệt vong.

"Con Bạch Cốt Xa Luân này đã sắp vỡ vụn, không thể tiếp tục dùng nữa. Trừ khi, ta có thể tìm được cổ Cốt Trúc, kết hợp với cổ Ma Trơi chữa trị cho nó." Phương Nguyên suy nghĩ trong đầu.

Có rất nhiều cổ Trị Liệu không phải dùng đối với cơ thể con người.

Có một vài loại cổ, ví dụ như cổ Lang Yên, chuyên môn dùng để trị liệu vết thương do sói gây ra trên cơ thể con người. Lại có một vài loại cổ, ví dụ như cổ Sinh Thiết, dùng để trị liệu vết thương do Rết Vàng Răng Cưa gây ra.

Kết hợp cổ Cốt Trúc với cổ Ma Trơi mới có thể chữa khỏi tổn thương của Bạch Cốt Xa Luân, để nó có thể có khả năng tiếp tục tái chiến.

"Hơn nữa, con cổ Bạch Cốt Xa Luân này cũng có danh tiếng rất lớn, đến từ tay cổ Tiên Ma đạo bát chuyển Thẩm Kiệt Ngạo. Người này được xưng là Ngạo Cốt Ma Quân. Ông ta là người thiên tư trác tuyệt, kinh tài diễm diễm. Lúc ông ta tấn chức lên cổ sư lục chuyển, khổ nỗi trong tay không có Tiên cổ, nên đã sáng tạo ra một sát chiêu, tên là Bạch Cốt Chiến Xa. Bạch Cốt Chiến Xa là do rất nhiều loại cổ Bạch Cốt Xa Luân ngũ chuyển hợp thành, uy lực cường hãn, có thể sánh ngang với cổ Tiên lục chuyển."

"Dựa vào tư tưởng kỳ lạ tuyệt diệu này, Thẩm Kiệt Ngạo đã tu luyện đến cảnh giới bát chuyển, sát chiêu Bạch Cốt Chiến Xa của ông ta cũng được phát dương quang đại, tạo ra sát chiêu lợi hại hơn từ việc kết hợp ba con Tiên cổ, chiêu này được gọi là Bạch Cốt Chiến Trường. Ông ta đã dùng sát chiêu lợi hại này để tung hoành thế gian, giết chết không biết bao nhiêu cổ Tiên, hung danh của ông ta được tuyên truyền rộng rãi, khiến Chính đạo cũng bó tay. Haiz, đến bao giờ ta mới có thể tu luyện đến cảnh giới như thế?"

Năm trăm năm trước, tu vi của Phương Nguyên đã là lục chuyển, chỉ còn một bước nữa là sang thất chuyển. Sau đó, hắn luyện Xuân Thu Thiền, bị Chính đạo vây công, chỉ có thể tự bạo để thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm.

Mỗi khi nghĩ đến những nhân vật như: Huyết Hải lão tổ, Ngạo Cốt Ma Quân, U Hồn Ma Tôn, tâm trí của Phương Nguyên cũng khó nén mê mẩn.

"Đàn ông đương thời, đáng ra phải như thế, không bị thế tục gò bó, tung hoành ngang dọc, thấy ai không vừa mắt thì giết. Tâm ác khi giết vạn vật, tâm thiện khi phúc trạch thương sinh linh. Toàn bộ thiên hạ, theo tâm của ta mà động, thống trị tất cả, đạp dưới chân những kẻ địch phản kháng lại. Đó mới là tự do tự tại, niềm vui lớn của nhân sinh."

Phương Nguyên cảm thán một tiếng, sau đó móc cổ Hạo Châu ra.

Cổ Hạo Châu đã bị bao phủ, hào quang vô cùng ảm đạm. Khí tức của cổ Định Tiên Du được phong ấn bên trong cũng suy yếu.

Phương Nguyên lấy cổ Ám Đầu ra.

Con cổ này và con cổ Long Đong có hình dạng gần giống nhau, đều có hình như cái kén tằm, toàn thân màu đen sâu thẳm.

Phương Nguyên điều động chân nguyên,

Kén tằm màu đen động đậy, mấy chục sợi tơ chui ra, linh hoạt như rắn, bám lên cổ Hạo Châu.

Chỉ trong thời gian ngắn, cổ Hạo Châu đã được bao bọc bởi một kén tằm màu đen.

Đây là "Minh châu ám đầu", là thủ đoạn được nghiên cứu ra khi năm khu vực đại chiến, chuyên dùng để che lấp khí tức của cổ trùng.

Như vậy, khí tức của cổ Định Tiên Du sẽ càng mỏng manh hơn.

"Dũng sĩ Thường Sơn Âm, ngươi muốn phong ấn con bướm ngọc xinh đẹp này à?" Cát Dao đứng ở một bên, dần dần hiểu được mục đích của Phương Nguyên.

Chương 548: Thường Sơn Âm chết (2)

Phương Nguyên mỉm cười thần bí nhìn nàng, cất viên châu đen thui kia vào lòng. Sau đó, tiếp tục vùi đầu vào việc tìm kiếm trên chiến trường.

Mảnh chiến trường này là kết quả của trận đại chiến của Thường Sơn Âm và Cáp Đột Cốt, vào hơn hai mươi năm trước.

Thường Sơn Âm là cổ sư tứ chuyển đỉnh phong, Cáp Đột Cốt thì là cổ sư ngũ chuyển sơ giai, đồng thời lại có một nhóm thuộc hạ lớn.

Hai người bọn họ vốn là bạn bè nối khố, nhưng họ lại cùng yêu một người con gái, cuối cùng cô gái kia lựa chọn Thường Sơn Âm. Từ đó hình thành thù hận, sau đó lại xảy ra đủ loại chuyện, thù hận ngày càng sâu sắc hơn, cuối cùng chỉ có thể dùng tính mạng và máu tươi của nhau để rửa hận.

Sau khi Cáp Đột Cốt hạ độc mẫu thân của Thường Sơn Âm, Thường Sơn Âm vì tìm cổ Tuyết Tẩy, thống lĩnh bầy sói xâm nhập vào thảo nguyên Hủ Độc.

Sau đó, Thường Sơn Âm bày mai phục ở chỗ này, lúc Cáp Đột Cốt dẫn theo mã tặc xông tới, bầy sói từ bốn phương tám hướng vọt tới.

Trận quyết chiến sinh tử thảm thiết này, đánh đến thiên hôn địa hắc.

Cuối cùng, bầy sói chết hết, mã tặc có chết, có chạy trốn. Thường Sơn Âm nỏ mạnh hết đà, cùng Cáp Đột Cốt đã hao hết chân nguyên đánh giáp lá cà, tay không đấu vật.

Hai người đều đánh giết đến đỏ cả mắt, tận dụng tất cả những thứ có thể dùng được.

Bọn họ đánh vặn cùng một chỗ, dùng răng cắn, lấy tay móc, dùng hết khí lực của toàn thân, sau đó đồng thời tê liệt ngã xuống đất, gần như không có cả sức lực để thở nữa.

Hai kẻ thù sống còn này đã từng là bạn bè rất thân, khoảng cách giữa hai người chỉ có hai, ba bước chân, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể thở phì phò, trừng mắt với đối phương mà thôi.

Bọn họ đều là cổ sư cường đại, một vị là anh hùng hào quang chói mắt, một kẻ là ma đầu có hung danh hiển hách, đều không còn chút sức lực nào. Vào lúc này, bọn họ yếu ớt giống như trẻ con, chỉ cần một con thỏ chạy tới, chặn mũi của bọn họ lại là có thể khiến bọn họ ngạt thở mà chết.

Cứ giằng co như vậy một lát, Cáp Đột Cốt bỗng nhiên cười ha hả đứng lên. Dù sao, lão ta cũng là cổ sư ngũ chuyển, tất nhiên tốc độ khôi phục chân nguyên của lão ta sẽ nhanh hơn một bậc so với Thường Sơn Âm.

Chân nguyên của gã khôi phục lại đầu tiên, đủ để gã thúc dục kịch độc Cốt Mâu một lần.

Nhìn thấy Cốt Mâu bắn về phía mình, cặp mắt của Thường Sơn Âm trợn tròn, ông ta chợt có một chút khí lực, như kỳ tích xuất hiện trong tuyệt cảnh.

Dựa vào chút khí lực này, ông ta khó khăn lật nửa thân, nhưng kịch độc Cốt Mâu ban đầu là nhắm vào đầu ông ta, vẫn đâm trúng vào lồng ngực.

Đau đớn kịch liệt khiến cho Thường Sơn Âm phải gào thét. Dựa vào cổ Sức Mạnh Của Sói ép tăng sức lực, ông ta bẻ gãy cốt mâu mảnh mai cầm trong tay, sau đó kéo lê thân thể, từng bước một dịch chuyển đến bên cạnh Cáp Đột Cốt.

Cuối cùng, Thường Sơn Âm cầm đầu mâu màu xanh lục cắm vào trong hốc mắt của Cáp Đột Cốt, giết chết kẻ tử địch suốt đời của mình.

Thường Sơn Âm tuy thắng, nhưng Cốt Mâu có kịch độc, độc này đã lan ra khắp toàn thân ông ta.

Dựa vào một chút chân nguyên vừa mới khôi phục, ông ta thúc dục cổ Lang Thai Địa Táng

Cổ này dùng một trăm lẻ tám con sói cái mang thai không cùng loại để luyện thành, chuyên dùng để cứu mạng người. Chỉ cần còn hơi thở, sẽ giữ lại được mạng.

Thường Sơn Âm dùng con cổ này chui vào trong đất, rơi vào ngủ sâu, kéo dài hơi tàn.

Khoảng ba mươi năm sau, cổ sư tam chuyển Mã Hồng Vận bị bầy sói truy kích tới nơi này. Dưới tình cảnh lâm vào tuyệt lộ, vô tình phát hiện Thường Sơn Âm bị chôn dưới đất.

Sau khi Mã Hồng Vận cứu sống Thường Sơn Âm, để báo đáp ơn cứu mạng, Thường Sơn Âm không chỉ giúp y đuổi bầy sói đi, mà còn cống hiến sức lực cho y, trở thành một trong bốn đại tướng. Sau này, trong cuộc chiến tranh giành thảo nguyên, lập được vô số công lớn, một lần hành động đã đưa Mã Hồng Vận có xuất thân nô lệ lên ngai vàng của Vương Đình.

Cuộc sống mà Thường Sơn Âm trải qua rất nhấp nhô, pha đủ sắc thái truyền kỳ. Khi ông ta tái xuất giang hồ, câu chuyện quá khứ của ông ta vẫn lưu truyền rất rộng rãi ở Bắc Nguyên, không phải là điều bí mật.

Sau này, dưới sự trợ giúp của Mã Hồng Vận, ông ta tu hành đến cảnh giới cổ tiên thất chuyển, đạt được danh hào “Thiên Lang Tướng”, càng thêm quyền cao chức trọng.

Cuối cùng, trong lúc chống lại quân xâm lược Trung Châu, ông ta đã chết trận sa trường, vì vậy con cháu của ông ta viết truyện, đó cũng là nguyên do vì sao Phương Nguyên biết được cặn kẽ chuyện này như vậy.

"Hả? Tìm được rồi."

Tìm tòi lâu như vậy, rốt cục cũng có kết quả.

Bước chân của Phương Nguyên dừng lại, phát hiện một cái đuôi sói cực lớn trên cỏ.

Cái đuôi sói này dính đầy bùn, bị cỏ độc che kín hơn một nửa, gần như không nhìn thấy. Nếu không phải trong lòng Phương Nguyên sớm có mục tiêu, lại tìm tòi tỉ mỉ, cũng khó mà phát hiện được.

"Trước đây, trên đường chạy trốn, Mã Hồng Vận bị vấp vào cái đuôi sói này. Y kéo cái đuôi sói này lên, cứu sống Thường Sơn Âm, cũng cứu chính y."

Cảm xúc của Phương Nguyên dâng trào, hắn nắm lấy đuôi sói, dùng sức kéo ra.

Tức khắc đất đai trồi lên, thân thể một con sói cái to lớn, hai mắt nhắm nghiền, lông toàn thân màu tím, bụng trắng như tuyết được kéo lên.

Hình thể của nó to lớn, cho dù nó nằm cũng cao bằng một người.

Cát Dao vội vã chạy tới, vẻ mặt ngạc nhiên: "Đây là loại sói gì thế, sao lại to như vậy? Ai cha, hình như là sói cái, ngươi xem bụng của nó to như vậy, chắc chắn là mang thai."

"Đây không phải là sói, mà là một loại cổ." Phương Nguyên vừa nói, vừa lấy ra dao găm sắc bén từ trong cổ Nâng Ly Cạn Chén.

Hắn cắm dao vào bụng con sói, sau đó dùng lực rạch một đường dài.

Tức thì, bụng sói bị mở ra, một lượng nước ối lớn và máu loãng từ miệng vết thương phun ra ngoài, làm ướt đẫm nửa thân dưới của Phương Nguyên.

Cát Dao thấy tình thế không ổn, nhanh chóng nhảy lên, lùi về phía sau, tránh khỏi bị dính.

Sau đó, nàng ta giật mình há to mồm, kêu lên: "Sao trong thai của sói lại là một người?"

Cùng nước ối chảy ra là một người, đó chính là Thường Sơn Âm

Hai mắt ông ta nhắm nghiền, toàn thân đầy vết thương, nhất là lồng ngực của ông ta bị cắm nửa đoạn cốt mâu. Toàn thân ông ta ướt đẫm nước ối, vẻ mặt thống khổ, da hiện lên màu xanh lục.

Phương Nguyên nhanh chóng ngồi xổm xuống, sau đó đưa hai tay ra, giống như đang xem thương tích của Thường Sơn Âm, thực ra, hắn đang âm thầm sờ cổ Thường Sơn Âm.

Người anh hùng hào kiệt Thường Sơn Âm đáng thương này thành công giết kẻ thù cũ, lại dựa vào cổ trùng kéo dài tính mạng hơn hai mươi năm. Chỉ cần đợi khoảng mười năm nữa, sẽ có quân chủ mệnh trung chú định tới giải cứu ông ta. Nhưng bây giờ, Phương Nguyên chen chân vào, giết chết nhân vật phong vân, đại danh đỉnh đỉnh "Thiên Lang Tướng", cổ tiên thất chuyển tương lai này.

Thường Sơn Âm vốn đang hấp hối, không còn chút ý thức nào, chứ đừng nói đến phòng bị, chỉ còn lại một hơi thở yếu ớt.

Lúc Phương Nguyên giết chết ông ta, thân thể ông ta cũng không động đậy một chút nào, không cần nói tới dùng ý niệm để cổ trùng tự bạo.

Phương Nguyên đưa tinh thần vào thăm dò Không Khiếu của ông ta, lập tức phát hiện có mấy con cổ Hơi Thở Của Rùa trong đó.

Cổ Hơi Thở Của Rùa chính là cổ Tích Trữ, gần giống với cổ Hạo Châu, đều dùng để phong ấn cổ trùng.

Trước khi Thường Sơn Âm bước vào trong bụng sói, để phòng ngừa cổ trùng trong cơ thể chết đói, liền phong ấn chúng nó trong từng con cổ Hơi Thở Của Rùa.

Những con cổ tứ chuyển này hình dáng giống tảng đá, to hơn nắm tay một chút. Bề ngoài tảng đá đầy hoa văn, khiến người ta liên tưởng đến mai rùa đen.

Một kia khí tức của Xuân Thu Thiền tản ra, Phương Nguyên lập tức luyện hóa đám cổ Hơi Thở Của Rùa này.

Hắn đem toàn bộ cổ Hơi Thở Của Rùa ra, dưới ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm của Cát Dao, lần lượt bóp nát, lộ ra cổ trùng bên trong.

Tổng cộng tám con cổ trùng, đều là cổ trùng Nô đạo, bọn chúng đều là cổ quý hiếm tứ chuyển.

Chương 549: Cổ Da Người

Trong đó, thậm chí còn có loại còn quý hiếm hơn cổ trùng ngũ chuyển bình thường. Thường Sơn Âm phối hợp tỉ mỉ, dựa vào bộ cổ trùng này tung hoành Bắc Nguyên, tạo ra danh tiếng lẫy lừng, hơn nữa còn dùng cổ này giết kẻ địch lớn ngũ chuyển.

Nhờ Xuân Thu Thiền, Phương Nguyên biến tất cả thành của mình.

"Từ bây giờ, mình đã có một bộ cổ hoàn hảo, cổ tứ chuyển có nguồn gốc từ chính đất Bắc Nguyên." Khóe miệng của hắn hiện lên ý cười.

Lấy cổ trùng không phải là toàn bộ mục đích của Phương Nguyên.

Sau khi thả tất cả cổ trùng vào trong Không Khiếu, Phương Nguyên nhìn về phía thi thể của Thường Sơn Âm,

Hắn bắt đầu sử dụng cổ trùng giải độc cho thi thể.

"Không phải ông ta đã chết rồi à?" Sắc mặt Cát Dao cổ quái hỏi. Giải độc cho người sống đã đành, tại sao phải giải độc cho người chết?

Phương Nguyên không trả lời nàng ta, mà yêu cầu: "Ngươi đừng chỉ biết đứng nhìn, dùng cổ Trạc Tẩy của ngươi đến giúp ta một tay đi."

Dưới sự thay phiên nhau làm việc của Phương Nguyên và Cát Dao, độc tố trong thi thể Thường Sơn Âm dần dần được giải.

"Lẽ nào, ông ta là Thường Sơn Âm? Ông ta là cha của ngươi sao?" Cát Dao như hiểu ra, nhìn về phía Phương Nguyên bằng ánh mắt dò xét. Nhưng nàng ta lại phủ nhận ngay lập tức, "Không đúng, con trai của Thường Sơn Âm là người bản địa của Bắc Nguyên. Nhìn hình dáng của ngươi, chắc chắn ngươi là người từ bên ngoài tới."

Phương Nguyên hừ lạnh một tiếng, mặt không chút thay đổi: "Ta nói rồi, ta chính là Thường Sơn Âm."

Theo sự tiêu tán của chất độc, màu xanh lục cũng dần biến mất trên da của Thường Sơn Âm, trở lại màu da vốn có.

Phương Nguyên thấy thời khắc quan trọng đã đến, liền bảo thiếu nữ lui qua một bên, lột sạch quần áo của Thường Sơn Âm, sau đó dùng nước tắm cho sạch sẽ.

"Ngươi, ngươi muốn mang thi thể của ông ta về sao?" Cát Dao suy đoán.

Nhưng ngay sau đó, động tác của Phương Nguyên lập tức phủ định suy đoán của nàng ta.

Thiếu nữ chỉ thấy Phương Nguyên lấy ra một tổ kiến đen từ trong Không Khiếu.

Phương Nguyên điều động chân nguyên, lập tức đàn kiến đen bung ra như vỡ tổ, rơi xuống thi thể trắng bệch của Thường Sơn Âm, bắt đầu gặm nhấm.

Đám kiến đen hôi này bò ra khắp toàn thân Thường Sơn Âm, ăn toàn bộ da của ông ta, chỉ còn lại một thi thể đầy máu và thịt lộ ra ngoài, thi thể đã biến đổi hoàn toàn.

Chứng kiến cảnh này, Cát Dao cảm thấy buồn nôn, suýt chút nữa thì nôn hết ra ngoài.

Phương Nguyên tập hợp lũ kiến lại, sau đó lấy ra một hạt giống, gieo trên mặt đất.

Theo chân nguyên mà hắn rót vào, hạt giống nảy mầm với tốc độ mà mắt thường cũng thấy được, trở thành một đóa hoa diễm lệ.

Đóa hoa nở rộ, tại trung tâm của đóa hoa có một màng thịt rất dày màu máu vô cùng quỷ dị, giống như miệng của con người, xung quanh viền ngoài của từng cánh hoa có một hàng răng cưa nhỏ dài.

Đàn kiến đen xếp thành một hàng, leo lên đóa hóa, bò vào trung tâm của đóa hoa.

Một lần nữa đóa hoa khép kín lại. Răng cưa ở bên trong xoay tròn một cách điên cuồng, ma sát với nhau, toàn bộ đóa hoa đều run rẩy, phát ra tiếng vù vù vù.

Phương Nguyên lại lấy ra một con cổ nữa, Cát Dao còn chưa kịp thấy rõ ràng, con cổ này đã biến thành một ngọn lửa màu sắc sặc sỡ, bám vào đóa hoa quỷ dị đáng sợ kia.

Đóa hoa bị ngọn lửa thiêu cháy, vặn vẹo điên cuồng, phát ra tiếng kêu a ô the thé.

Tiếng kêu the thé này chói tai như vậy, đến nỗi Cát Dao không thể không thối lui mấy chục bước, hai tay bịt lỗ tai.

Chuyện đã đến nước này, thiếu nữ cũng thấy có điều gì đó không thích hợp cho lắm. Thủ đoạn kỳ quỷ như thế, lộ ra khí tức Ma đạo âm trầm. Sắc mặt Cát Dao tái nhợt nhìn Phương Nguyên, mặt hắn vẫn không hề đổi sắc, đứng im tại chỗ, hai mắt sáng bừng nhìn chằm chằm nụ hoa dưới chân.

"Mở!" Đột nhiên, hai mắt Phương Nguyên bùng lên thần quang, sau đó quát một tiếng.

Trên tán hoa dần dần mở ra một cái khe nhỏ, hấp thu toàn bộ ngọn lửa màu sắc sặc sỡ. Sau đó, toàn bộ nụ hoa chợt nổ tung, một con cổ bay ra.

Màu sắc của con cổ sặc sỡ này không ngừng biến ảo. Khi thì vàng xanh, khi thì đỏ tím, như sương như khói, lơ lửng phất phơ trên không trung.

"Rốt cục đã luyện thành cổ Da Người rồi." Phương Nguyên thấy vậy, thở một hơi dài nhẹ nhõm, sau đó lấy một con dao găm sạch sẽ từ trong cổ Nâng Ly Cạn Chén ra.

"Cảnh tiếp theo có vẻ đẫm máu một chút, ngươi có thể nhắm mắt lại." Tay hắn cầm dao găm, nói trước với Cát Dao một câu.

Hơi thở của Cát Dao hơi gấp một chút, dùng ánh mắt kinh nghi nhìn chằm chằm Phương Nguyên, không nói gì.

Một khắc sau, đồng tử của cô gái đột nhiên rụt lại, hai tay che miệng, cũng không che giấu được tiếng kinh hô của nàng ta.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của nàng ta, Phương Nguyên dùng dao găm nhẹ nhàng cứa vào lồng ngực của hắn.

Một tiếng xoạt vang lên.

Hắn trực tiếp rạch từ cổ đến bụng.

Nhưng cổ quái là, máu của hắn không chảy ra ngoài từ vết rạch, do dùng cổ Cầm Máu đã chuẩn bị từ trước.

Sau đó, Phương Nguyên đem dao găm rạch một vòng thân thể, tiếp theo hắn giơ tay, lột toàn bộ da vùng ngực của hắn ra.

Cô gái chứng kiến cảnh tượng này, vô cùng sợ hãi, không kìm nổi liên tục lùi lại phía sau mấy bước, sợ đến mức khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy.

Phương Nguyên hung hăng cắn chặt răng, điều động tâm niệm, làn khói sặc sỡ giữa không trung liền trôi đến, bao bọc lồng ngực của hắn.

Xuy xuy xuy...

Âm thanh quỷ dị nhẹ vang lên, phần cơ thể đầy máu và thịt của Phương Nguyên, được bao trùm bởi một lớp da mới.

Nhưng kỳ quái là lớp da này mới sinh ra, nhưng không mềm mại như da trẻ con, mà nhợt nhạt rắn chắc như da người trưởng thành.

Sau đó, Phương Nguyên lại lặp lại quá trình trước, lột toàn bộ da tay chân, lại sinh ra da mới.

"Cái này, chẳng lẽ là..." Cát Dao dần dần hiểu chuyện gì đang xảy ra, cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối.

Lột da sau lưng, có chút phiền phức, Phương Nguyên mất khá nhiều thời gian mới hoàn thành.

Cuối cùng, tới phần quan trọng nhất là da mặt.

Phương Nguyên dừng lại, tạm thời nghỉ ngơi một chút, lúc này mới giơ dao găm lên, đem mũi dao hướng đến mí mắt.

Cát Dao cảm thấy toàn thân run rẩy, nhưng hai tay của Phương Nguyên lại vững như sắt, mỗi một động tác đều cẩn thận tỉ mỉ. Trước tiên, hắn cắt bỏ mí mắt, tiếp theo là viền mắt, mũi dao rạch đến cạnh tai, rồi theo gò má rạch đến cằm.

Rạch qua cằm đến bên mặt kia, cuối cùng lượn quanh thành một vòng hoàn chỉnh.

Sau đó, Cát Dao thấy Phương Nguyên lột da mặt ra, trong lòng nàng ta kinh sợ, chấn động, cảm thấy hai chân mềm nhũn.

Làn khói sặc sỡ lại trôi đến, giúp da mặt hắn tái sinh da mới.

Tiếp theo, Phương Nguyên lột da gáy, sau hai tai, da đầu, đổi toàn bộ thành da mới.

Khi hắn quay mặt lại, đối diện với Cát Dao, hắn đã hoàn toàn biến thành người khác, trở thành bộ dáng của Thường Sơn Âm.

"Ta nói rồi, ta chính là Thường Sơn Âm." Hắn nói rất bình thản

Cát Dao nhìn về phía Phương Nguyên với vẻ khó có thể tin được, giọng nói vừa rồi của Phương Nguyên đúng là giọng bản địa của Bắc Nguyên.

Tất nhiên, Phương Nguyên nói được giọng Bắc Nguyên, chỉ là lúc trước không nói mà thôi.

"Ngươi, ngươi!" Tay nàng ta chỉ vào Phương Nguyên, thân thể run rẩy kịch liệt, mặt cắt không còn giọt máu, tinh thần tràn đầy hoảng sợ.

Trong lòng Phương Nguyên cười khinh bỉ, cơ thể con người như túi da. Chẳng qua là thay đổi một lớp da mà thôi, ngạc nhiên như vậy làm gì? Nếu chỉ để ý xấu đẹp, đều là thứ nông cạn bạc nhược. Đổi lại ở trái đất, sức người vô tận, con đường làm tiên bị cắt đứt thì cũng thôi. Trên thế giới này, chỉ có bất tử mới đáng giá theo đuổi nhất.

Cổ Da Người là bí phương mà các cổ sư mấy trăm năm sau nghiên cứu ra, trong thời gian năm khu vực hỗn chiến. Nó giúp cổ sư có thể ngụy trang thành người khác, diện mạo giống nhau như đúc.

Rất nhiều cổ sư Trung Châu dùng cổ Da Người thâm nhập vào đại bản doanh của kẻ địch, bí mật ám sát, phá hoại một cách trắng trợn, giúp ích lớn cho thế công của Trung Châu, khiến cho lòng người bốn khu vực khác bàng hoàng, hoài nghi lẫn nhau.

Phương Nguyên đứng tại chỗ, đem hai tay chậm rãi giơ lên trước mắt của mình, không hề để ý đến thiếu nữ xinh đẹp đang sợ mất mật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play