Chương 493: Đại công cáo thành!

"Ngươi nói là. . ." Mắt Thiết Nhược Nam sáng lên.

Từ xa, Ma Vô Thiên ở trong đám người ngẩng đầu mà đi, ha ha cười lớn, đồng tử màu tím lóe lên tinh mang.

Y là cổ sư Hồn đạo, âm thầm vận dụng cổ trùng, tạo nên ảnh hưởng, để đám người càng thêm điên cuồng hy sinh.

"Người trong Ma đạo, ai cũng phải bị tru diệt!" Thiết Nhược Nam hừ lạnh một tiếng, sát khí sôi trào trong lồng ngực.

"Thiếu chủ, Ma Vô Thiên rốt cuộc cũng là cường giả Ngũ Chuyển, trực tiếp chiến đấu không dễ. Chuyện gì cũng phải chia nặng nhẹ, mục tiêu chuyến đi này của chúng ta cũng không phải y." Một người trong tứ lão Thiết gia khuyên nhủ nói.

Thiết Nhược Nam mím chặt bờ môi, nặng nề gật đầu, ánh mắt kiên định như sắt: "Không sai, hiện tại quan trọng nhất vẫn là Tiểu Thú Vương Phương Nguyên!"

"Ha ha ha, nghĩ không ra người đứng sau màn ngự thú này cũng chẳng qua chỉ có bấy nhiêu." Ma Vô Thiên không ngừng cười lớn. Trên chiến trường, gió lớn thổi mái tóc đen của y tung bay, ma diễm phách lối.

Cổ sư Chính Ma cùng nhau xông trận, tiến triển tốt hơn y dự đoán.

Bạch Ngưng Băng nói cho cùng vẫn là tân thủ, lúc trước nhờ Phương Nguyên bày trận, lại dựa theo Phương Nguyên chỉ thị mà ứng biến. Bây giờ tình huống phức tạp, phát triển hơn chút, nàng tiếp ứng không xuể, rơi vào trong mắt nhân vật kiểu như Ma Vô Thiên, đương nhiên là lộ tẩy.

Con ngươi màu tím âm u của Ma Vô Thiên chớp chớp liên hồi, đồng thời, khi lao tới, y gần như dốc hết sức lực. Thỉnh thoảng lại thao túng cổ trùng, đánh tan bầy chó, khi thì ảnh hưởng lòng người, tạo nên không khí cuồng nhiệt, đồng thời lại không ngừng thôi động cổ trùng trinh sát.

Cổ sư Nô đạo, từ trước đến nay thế công cường đại, có thể lấy sức một mình chiến đấu với cường địch lực chiến gấp mấy lần mình.

Nhưng đại đạo tự nhiên, tuần hoàn cân bằng. Nô đạo cũng có chỗ thiếu hụt, ngoại trừ tài nguyên tiêu hao rất lớn ra, chủ yếu chiến lực cá nhân yếu kém, dễ dàng bị chém đầu.

Ma Vô Thiên vẫn luôn tìm kiếm vị trí của Bạch Ngưng Băng, chỉ cần giết chết Bạch Ngưng Băng, đại trận khuyển thú sẽ sụp đổ, thậm chí phần lớn bộ phận cũng sẽ không chiến tự tan.

"Tìm được rồi!" Ánh mắt Ma Vô Thiên bỗng nhiên ngưng lại, phát hiện chỗ Bạch Ngưng Băng ẩn thân.

"Ha ha ha, nạp mạng đi." Y cười một tiếng, tay áo hất lên, thân hình hóa thành một đoàn sương mù kỳ dị màu tím.

Tốc đô sương mù kỳ dị kinh người, xuyên thẳng qua chiến trường, trong vài hơi thở đã cách Bạch Ngưng Băng chỉ có ngàn bước.

"Không ổn rồi!" Bạch Ngưng Băng phát hiện động tĩnh, trong lòng trầm xuống.

Ma Vô Thiên là cổ sư Ngũ Chuyển, Bạch Ngưng Băng chỉ là Tứ Chuyển mà thôi, bản thân khó mà đối chiến, huống chi lúc này, nàng lại giữ chức trách quan trọng trong người, phải thao túng bầy chó.

"Nhưng cũng may, ta còn có át chủ bài!" Mặc dù Bạch Ngưng Băng kinh hãi nhưng không hoảng hốt, suy nghĩ khẽ động, "Đi cắn hắn, Bá Hoàng."

Một con Khuyển hoàng to như một ngọn núi nhỏ, nghe được mệnh lệnh, tung người nhảy một cái đã bay vọt hơn mười trượng, lao đến trước mặt Ma Vô Thiên.

Gâu!

Bá Hoàng rống to một tiếng, như sấm sét giữa trời quang, ép tới chiến trường vừa mới yên tĩnh. Tiếp đó, bầy chó sôi trào, sĩ khí đại chấn, thương vong của đám cổ sư lại tăng lên.

Khá lắm Khuyển Hoàng!

Toàn thân của nó lông vàng bóng loáng, dáng người uy vũ hùng tráng, đầu như sư tử, phần cổ lông bờm dày rậm, loá mắt như mặt trời.

Đây là vua trong loài thú, không thể coi thường, một thân sử dụng cổ Dã, có thể chống chọi với cổ sư Ngũ Chuyển!

"Đáng chết." Ma Vô Thiên chửi thề một tiếng, nhất thời bị Bá Hoàng ngăn cản.

Bạch Ngưng Băng đang muốn thả lỏng một hơi, nhưng vào lúc này, tia sáng bạch kim chói mắt từ trong chiến trường trong chớp mắt phi tới.

"Ha ha ha. Tiểu bối Ma đạo, xem ta đây." Bạch quang hóa thành hình người, là Tiêu Mang - cường giả Chính đạo Ngũ Chuyển!

"Anh Minh!" Bạch Ngưng Băng chống đỡ áp lực, trong lòng kêu gọi, ph Hoàng thứ hai.

Con Khuyển hoàng thứ hai này chỉ là một con thú kích cỡ bình thường, bên trên da lông tuyết trắng hoa văn lộng lẫy, tựa như từng mảnh hoa anh đào phấn hồng.

Đối mặt với áp lực mãnh liệt của Tiêu Mang, Khuyển hoàng Anh Minh phát động cổ Dã trên thân, bốn chân con Anh Minh giống như sinh ra mây, bay vút lên.

"Chỉ là chó hoang. . . Ách, nên gọi là Khuyển Hoàng!" Tiêu Mang cười nhạo một tiếng, như thiểm điện công thủ mấy vòng, nhưng hắn ta vội vàng thu hồi sự khinh thường, bình tĩnh ứng chiến.

Bạch Ngưng Băng mặt trầm như nước.

Mặc dù hai đại cường địch Ngũ Chuyển đều bị ngăn cản nhưng cục diện này chỉ là tạm thời.

Người là vật có linh hồn. Trí tuệ con người, rốt cuộc phải thắng loài thú. Cuối cùng cũng có lúc Ma Vô Thiên, Tiêu Mang sẽ thăm dò rõ nội tình của Khuyển hoàng, từ đó thành thạo điêu luyện, thậm chí chuyển qua lộn lại trực tiếp giết chết Bạch Ngưng Băng nàng.

Bạch Ngưng Băng liếc nhìn chiến trường một vòng, những người còn lại còn đang công kích chém giết, tạm thời chưa thể uy hiếp được nàng.

Bạch Ngưng Băng thở dài một hơi, chuyển ánh mắt về phía đại điện Thanh Đồng.

"Thời gian không nhiều lắm đâu đó. . ." Hai con mắt màu xanh lam nheo lại, tản ra ánh sáng thanh lãnh.

Bên trong đại điện Thanh Đồng, Phương Nguyên há miệng thở hổn hển.

Phong Thiên Ngữ đã tê liệt ngã xuống ở một bên, hôn mê bất tỉnh.

Thất khiếu của Phương Nguyên cũng đang từ từ chảy máu, nhưng hắn không quan tâm, đôi mắt nóng rực chăm chú nhìn trước mặt.

Một con cổ tỏa ra ánh sáng lấp lánh, trôi lơ lửng ở giữa không trung.

Nó không có hình thái cụ thể. Khi thì như mây khói rực rỡ, khi thì như vòng xoáy ánh sáng.

"Thành công rồi!" Trong lòng Phương Nguyên tràn đầy vui sướng. Hắn đã thành công luyện thành cổ Thần Du.

Bây giờ chỉ thiếu một bước cuối cùng là có thể đạt được cổ Không Khiếu thứ hai!

"Ngươi thành công rồi, thật sự thành công rồi!" Địa Linh hiện ra ở bên cạnh Phương Nguyên. Mặc dù nó đã vô cùng suy yếu, nhưng hai mắt lấp lóe, tràn đầy vui sướng sau khi Phương Nguyên thành công.

"Ngươi không hổ là Cổ Tiên tương lai, thật sự có thể luyện thành cổ Thần Du, không tầm thường mà! Giao phó cho ngươi, quả nhiên là chính xác. Hiện tại cửa ải khó khăn nhất rốt cục đã qua, đây chính là Bát Khai Vân Vụ gặp Thanh Thiên! Kế tiếp vận dụng cổ Canh Ba, sẽ như nước chảy thành sông, không còn khó khăn nữa."

Địa Linh bùi ngùi thở dài, tràn đầy cảm khái.

"Mấy ngàn năm cố gắng, rốt cục hôm nay cũng đã có được thành công. Quả nhiên bí phương có thể làm được, ta thật sự vui mừng và kích động . Thế nhưng, đáng tiếc. . . Cuối cùng ta vẫn không nhìn thấy được cổ Không Khiếu thứ hai. . ."

Nói xong lời này, thân thể Bá Quy của Địa Linh dần dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong không khí.

Nó chết rồi.

Tiên nguyên bên trong đỉnh đồng đã tiêu hao hầu như không còn, chỉ còn lại một chút hơi mỏng.

Phúc Địa đã sụp đổ hơn phân nửa, hủy diệt gần trong gang tấc.

Nó già yếu không chịu nổi, phụ tá Phương Nguyên luyện cổ, lại trợ giúp Bạch Ngưng Băng thủ trận, rốt cục không địch lại sức ép như vậy, triệt để tiêu vong ở trong trời đất.

Chẳng qua so với kiếp trước, nó chết ở trong tuyệt vọng vì bị mọi người bao vây tấn công, kiếp này nó hạnh phúc hơn nhiều, cũng coi như chết có ý nghĩa.

Bá Quy vừa chết, đại diện cho tiên nguyên không thể điều động.

Nhưng Phương Nguyên cũng không quá lo lắng.

Một bước cuối cùng kế tiếp hoàn toàn có thể dùng rất nhiều nguyên thạch để thay thế.

Cho dù Bá Quy vẫn còn, tiên nguyên bên trong đỉnh đồng còn phải chèo chống chuyển động của Phúc Địa, căn bản không thể dùng luyện cổ được.

"Lần này luyện chế Tiên cổ còn nguy hiểm hơn Xuân Thu Thiền. Lần chấn động vừa nãy của đại điện suýt chút nữa đã làm ta thất bại trong gang tấc. Một khi thất bại, với cơ thể người phàm của ta tất nhiên sẽ bị phản phệ mà chết, ngay cả thời gian thôi động Xuân Thu Thiền cũng không có."

"Hơn nữa, bước quan trọng nhất này tiêu hao rất nhiều tinh thần, một phàm nhân căn bản không chịu được. Cũng may, để bảo đảm an toàn, ta lựa chọn nô lệ Phong Thiên Ngữ, nếu không tuyệt đối không thể thành công."

Kiếp trước, khi Phương Nguyên luyện chế Xuân Thu Thiền, hắn đã là cổ Tiên. Bây giờ, hắn lấy tư cách phàm nhân để luyện cổ Tiên, vốn hoàn toàn không có hi vọng.

Chương 494: Bạch Ngưng Băng? (1)

Nhưng thứ nhất, cổ Tiên thần bí lo lắng hết lòng, cuối cùng dành cả đời nghiên cứu ra bí phương, quả thực là tinh hoa.

Thứ hai, bên trong bí phương sử dụng cổ Tiên Thần Du, giảm mạnh độ khó siêu phàm thoát tục.

Thứ ba, cũng không phải chỉ dựa vào sức lực của một mình Phương Nguyên, trong lúc đó còn có Địa Linh, đại sư luyện cổ Phong Thiên Ngữ trợ giúp.

Nhiều thứ như vậy kết hợp lại mới giúp Phương Nguyên vượt qua nguy hiểm trong gang tấc, hoàn thành một bước khó khăn nhất này.

"Kế tiếp là vận dụng cổ Canh Ba, thứ này đơn giản hơn nhiều. Đúng rồi, không biết tình hình bên ngoài như thế nào." Phương Nguyên bình tĩnh trở lại, thu hồi tâm trạng, lúc này mới nghe được tiếng la giết ngoài điện.

"Phương Nguyên, ngươi phải cẩn thận. Khuyển trận bị người đánh thủng, có một cổ sư Tứ Chuyển đang đánh về phía ngươi!" Đúng lúc này, Bạch Ngưng Băng truyền đến tin tức cảnh báo.

"Ừm." Sắc mặt Phương Nguyên trầm xuống, chậm rãi đứng dậy.

Hiện tại Địa Linh đã chết, Phương Nguyên không có cách nào quan sát cảnh tượng ngoài điện nữa. Nhưng hắn có trí nhớ kiếp trước, không cần quan sát, cũng có thể suy đoán một hai.

"Bây giờ bên trong Phúc Địa, Ngũ Chuyển chỉ có hai vị Tiêu Mang và Ma Vô Thiên, giờ phút này hẳn là bị hai con Khuyển Hoàng tạm thời ngăn cản. Cổ sư Tứ Chuyển rất nhiều, nhưng mà có thể ở thời điểm này trùng sát đến nơi đây thì chỉ có một vị. Đó chính là Thiếu tộc trưởng Viêm gia - Viêm Quân. Kẻ này kế thừa truyền thừa Hư đạo Thượng Cổ, am hiểu nhất là tránh né tấn công. Xông qua đại trận thú khuyển tới đây, đối với hắn ta mà nói, không phải việc khó."

Trong lòng Phương Nguyên suy nghĩ như vậy, mà sự thật cũng chính là như thế.

Hư đạo từng rất thịnh hành thời Thượng Cổ, lý niệm là tiêu dao tự đắc, tránh nạn mà chiến thắng. Chỉ cần có thể tránh né hết thảy sát phạt, chính là một loại "vô địch" bị biến tướng.

Trong trí nhớ kiếp trước, Viêm Quân cũng đã thể hiện tài năng Hư đạo của mình trên Nghĩa Thiên Sơn, khiêu chiến cổ sư Ma đạo, khiến Ma đạo một phương sứt đầu mẻ trán. Cho đến khi Ma Vô Thiên ra sân, mới đánh cho trọng thương rút lui.

"Phúc Địa này phòng ngự không mạnh! Vị trí trung tâm quan trọng như vậy lại chỉ kiến tạo một cái đại điện bằng đồng thau, mặc dù có thể dự trữ nhưng phòng ngự yếu kém, trông thì ngon mà không dùng được! Nếu như giống Phúc Địa của Hồ Tiên có núi Đãng Hồn phòng hộ, quả thực là lạch trời, cho dù là cổ Tiên cũng phải đau đầu. Cho dù Phúc Địa của riêng ta, cấu tạo một vũng huyết hải cũng tốt hơn cái điện rách này nhiều." Trong lòng Phương Nguyên thầm hận, đến bên cạnh Phong Thiên Ngữ, dùng chân cứ thế mà đá cho hắn ta tỉnh.

"Nhanh đứng lên cho ta!" Phương Nguyên lạnh giọng nói.

Phong Thiên Ngữ lao khổ công cao, cống hiến cực lớn, nếu không phải hắn ta chủ động chia sẻ phần lớn áp lực, Phương Nguyên không có khả năng luyện đến một bước này.

"Ách, chủ, chủ nhân. . ." Hắn ta tỉnh lại, hai mắt tràn ngập tơ máu, tóc rối tung như cỏ dại, sắc mặt cũng trắng bệch, run run rẩy rẩy hành lễ với Phương Nguyên.

"Bây giờ ngươi ra ngoài đại điện, ngăn cản một tên cổ sư Tứ Chuyển Hư đạo, cho dù phải hi sinh tính mệnh của ngươi." Phương Nguyên lãnh khốc ra lệnh.

"Vâng, thuộc hạ nhất định dốc hết khả năng!" Phong Thiên Ngữ cắn môi, lập tức lĩnh mệnh lui ra.

Chân nguyên của hắn ta gần như tiêu hao sạch sẽ, chiến lực căn bản không đủ, huống hồ thân là đại sư Luyện đạo, bản thân cũng không am hiểu chiến đấu kịch liệt. Một khi đi, có thể nói chắc chắn phải chết

Nhưng bây giờ Phương Nguyên còn phải tiến hành một bước cuối cùng, trong tay lại không có những lực lượng khác, chỉ có thể bắt hắn ta đi làm bia đỡ.

"Việc cấp bách chính là cổ Không Khiếu thứ hai. Hi sinh một đại sư luyện cổ, cũng không tính là gì." Phương Nguyên ngồi xếp bằng xuống một lần nữa, nhìn hào quang chói lọi giữa không trung không ngừng biến hóa.

Đến một bước này, cổ Không Khiếu thứ hai đã hoàn thành hơn phân nửa, chủ yếu là giữa ảo và thực, hữu hình và vô hình, không cách nào di động nắm lấy, hơn nữa chỉ có thể tồn tại ba canh giờ.

Sau ba canh giờ,

Nếu không hoàn thành công việc, quang huy sẽ tiêu tán, nỗ lực lúc trước đều phí công.

"Mũi tên đã rời cung không thể quay đầu lại. Chỉ cần hoàn thành một bước cuối cùng, ta sẽ có thể thu hoạch được cổ Không Khiếu thứ hai! Chỉ là. . ."

Phương Nguyên vô thức vuốt ve bụng dưới, ánh mắt ngưng trọng.

Bên trong Phúc Địa, thời gian trôi qua gấp ba lần thế giới bên ngoài. Xuân Thu Thiền khôi phục cực nhanh, mang cho Không Khiếu áp lực cực lớn.

Lúc này, cho dù Không Khiếu của Phương Nguyên là Tứ Chuyển cao cấp, cũng không chịu nổi gánh nặng, mặt ngoài vách tường Không Khiếu xuất hiện vết rách.

Sau đó, hắn còn phải dùng hai con cổ Tam Canh, chồng lên thì tốc độ chảy của thời gian sẽ tăng lên chín lần.

Đến lúc đó, Không Khiếu có thể chịu đựng được hay không?

Phương Nguyên cũng không phải là người mạo hiểm lung tung, tại lần luyện cổ trước đó, hắn đã tỉ mỉ tính toán qua rồi.

Trận đánh bạc này, phần thắng của hắn rất lớn. Chỉ cần có cổ Không Khiếu thứ hai, lại kịp thời rời khỏi Phúc Địa, hắn còn có thể tranh thủ nghỉ ngơi mấy tháng.

Đến lúc đó, hắn tự nhiên có kế hoạch dự phòng.

"Cổ Tam Canh, đi." Hắn ổn định lại tâm tình, tập trung toàn bộ tinh thần, bắt đầu trình tự kết thúc công việc.

Dưới tác dụng của cổ Tam Canh, luồng ánh sáng ngũ sắc lập tức thay đổi gia tốc, tia sáng lóa mắt càng tỏa ra một loại ý nghĩ một lời khó nói hết.

"Cổ Thần Du mở rộng không gian, cổ Tam Canh cô đọng thời gian. Đây là hai quy luật chuyển động của vũ trụ, không hổ là cổ đạo Thái Cổ lưu truyền. . ."

Thực tiễn cho hiểu biết chính xác, Phương Nguyên ngầm ngộ ra điều gì đó.

Thời gian trôi qua, hiệu quả của cổ Tam Canh thứ nhất chuẩn bị kết thúc. Hào quang ngũ sắc mơ hồ ngưng kết, có dấu hiệu của thành phẩm.

Ngoài điện, tiếng la giết càng lúc càng lớn, nhưng mặc kệ là Ma Vô Thiên, Tiêu Mang hay là đám người Viêm Quân, cũng không xông vào được.

"Tốt, kế tiếp dùng cổ Tam Canh thứ hai. . ." Mắt thấy sắp thành công hoàn toàn, Phương Nguyên cũng không nhịn được dần dần kích động lên.

Nhưng vào lúc này!

Bạch Ngưng Băng truyền âm: "Phương Nguyên, ngươi phải cẩn thận. Thiết Nhược Nam đục xuyên phòng tuyến, đang đi về phía ngươi đó!"

Phương Nguyên biến sắc.

Giờ phút này, hắn đang hết sức chuyên tâm, không thể bứt ra, làm sao đối địch? Phong Thiên Ngữ cũng bị sai phái đi rồi, bên cạnh hắn không có một chút sức lực phòng bị.

Làm sao bây giờ?

"Bạch Ngưng Băng, ngươi còn làm gì thế, còn không mau vào đây hộ vệ? Hiện tại ta không thể động đậy. Ta mà chết, ngươi cũng phải bỏ mình dưới cổ Thề Độc!" Phương Nguyên giận dữ truyền âm.

Hắn vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể điều Bạch Ngưng Băng tới.

Không có Bạch Ngưng Băng chủ trì, bầy chó bên ngoài tất nhiên như rắn mất đầu, dẫn đến đại loạn. Không bao lâu, quần hùng có thể đánh giết vào nơi này.

Nhưng Phương Nguyên đã không lo được nhiều như vậy!

Hiện tại, hắn chính là thịt cá trên thớt gỗ, mặc người chém giết, không có một chút sức đánh trả. Nếu không có người hộ vệ, hắn sẽ tuỳ tiện bị Thiết Nhược Nam giết chết.

Cũng may luyện cổ đã vào giai đoạn kết thúc, chỉ còn bước dùng cổ Tam Canh thứ hai.

Phương Nguyên chỉ có thể gửi hi vọng vào thời gian.

Chỉ cần hắn giành giật từng giây, luyện xong, dựa vào đống cổ Tứ Chuyển trong tay, cổ Di Động Ngũ Chuyển, hắn sẽ có thể phá vây mà chạy thoát.

Về phần Bạch Ngưng Băng?

Ha ha, chính là thích hợp lưu lại ngăn địch, cũng coi như lợi dụng đến mức tận cùng. Còn kết cục của nàng như thế nào, cũng không phải bây giờ Phương Nguyên có thể suy tính được.

Phanh.

Cửa lớn Thánh Điện ầm ầm đẩy ra.

Thiết Nhược Nam cất bước tiến đến, nhìn thấy cảnh tượng trong điện, đầu tiên là sững sờ, sau đó kịp phản ứng, nàng vừa mừng vừa sợ: "Tiểu Thú Vương, hôm nay chính là ngày ngươi bị chặt đầu!"

Còn chưa có nói xong, nàng đã vồ giết tới, một tay vung lên, vô số kim châm bay ra.

"Bạch Ngưng Băng!" Hơi thở chết chóc nồng đậm như vậy đập vào mặt, Phương Nguyên không thể không truyền âm rống to lần nữa.

Chương 495: Bạch Ngưng Băng? (2)

Xoát!

Hàn phong lóe sáng, băng sương tràn ngập, ngưng tụ thành một đường băng bích, ngăn kim châm lại.

Sau một khắc, Bạch Ngưng Băng cũng xuất hiện tại cửa đại điện.

Nhưng tình trạng của nàng hiển nhiên không tốt, toàn thân đẫm máu, vết thương đầy người. Một đường vết thương nghiêm trọng nhất ở sau lưng của nàng, từ bờ vai của nàng kéo thẳng đến lưng bụng, sâu đủ thấy xương.

Bên trên vạt áo dính vụn lá màu xanh, mái tóc dài màu trắng bạc cũng bị đốt cháy khét, toàn bộ cánh tay trái đen đến phát tím, hiển nhiên là trúng độc.

"Nhanh ngăn nàng ta lại cho ta!" Phương Nguyên gầm nhẹ một tiếng: "Ta chỉ thiếu chút thời gian cuối cùng này thôi."

"Lúc này ngươi còn nhàn hạ thoải mái nói nói nhảm, không bằng chuyên tâm luyện cổ cho ta!" Bạch Ngưng Băng cắn chặt răng, giận mắng một tiếng, vội tiến lên mấy bước, chiến đấu với Thiết Nhược Nam.

Thiết Nhược Nam cười lạnh vài tiếng, kim châm bắn ra, thân hình như điện, thế công cực kì hung mãnh.

Bạch Ngưng Băng cắn răng kiên trì. Bản thân nàng đã bị trọng thương, chiến lực không bằng một phần mười ban đầu, rất nhanh đã rơi vào hiểm cảnh.

Sau mấy vòng giao chiến, Bạch Ngưng Băng bị thương nặng đau nhức kịch liệt, khiến dưới chân vừa trẹo một cái, thân hình lắc lư, Thiết Nhược Nam bén nhạy bắt lấy thời cơ chiến đấu, đột ngột thi triển thủ đoạn ác độc.

Bạch Ngưng Băng lại bị trọng thương, té lăn trên đất.

"Trước hết giết chết ngươi!" Ấn đường Thiết Nhược Nam lóe lên, ký thác vào ấn ký trên trán, hóa thành thực thể, hình thành một thanh phi đao màu vàng mãnh liệt bắn ra.

Xoát!

Phi đao màu vàng phá không bay tới lệch cổ Bạch Ngưng Băng một ly, cắm ở trên gạch đồng.

Bạch Ngưng Băng kịp thời lăn một vòng, tránh thoát một kích trí mạng, kêu to lên: "Ngươi còn bao lâu nữa?"

Trái tim Phương Nguyên nhảy bang bang, cắn răng gầm nhẹ nói: "Còn thiếu một chút xíu. Ngươi chết cũng phải chịu đựng cho ta! !"

"Ta chết đi, ngươi cũng không sống nổi. . ." Bạch Ngưng Băng mắng chửi, bị công kích Thiết Nhược Nam lần nữa đánh gãy.

Thế công của Thiết Nhược Nam một đợt liên tiếp một đợt, Bạch Ngưng Băng liên tục bại lui, chỉ có thể lấy trốn tránh làm chủ, giãy dụa ở ranh giới sinh tử, tình cảnh hung hiểm.

Sau mấy hiệp, Bạch Ngưng Băng mở to miệng thở hổn hển: "Ta không được rồi! Phương Nguyên, ta muốn tự bạo!"

"Tư chất của ngươi, chẳng lẽ đã trở về mười thành?" Phương Nguyên kinh ngạc.

"Nói nhảm!" Bạch Ngưng Băng mắng to một tiếng.

Hai mắt Phương Nguyên nheo lại. Bạch Ngưng Băng một lần nữa trở thành Bắc Minh Băng Phách Thể là chuyện tất nhiên, nhưng hắn không nghĩ tới lại nhanh như vậy!

Dựa theo suy tính của hắn, cho dù Phúc Địa có thời gian gấp ba, vậy cũng phải sau mấy tháng nữa mới được.

Hiện tại Phương Nguyên đang luyện cổ nên không cách nào phân tâm suy nghĩ quá nhiều.

Thập Tuyệt Thể tự bạo, uy lực cực lớn, cho dù là cổ sư Ngũ Chuyển cũng phải tránh né mũi nhọn.

Một khi Bạch Ngưng Băng tự bạo, sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với toàn bộ cuộc chiến.

"Ngươi tận lực chèo chống, không đến vạn bất đắc dĩ. . ." Phương Nguyên hô. Hắn đưa lưng về phía cửa lớn luyện cổ, khó mà quan sát được cụ thể tình hình giao thủ của Thiết Bạch hai người.

Nhưng hắn nhận được lại là một tiếng thở dài thâm trầm của Bạch Ngưng Băng --

"Không còn kịp rồi."

Sau một khắc, Phương Nguyên lập tức cảm thấy trong đại điện hàn khí bốn phía, nhiệt độ giảm mạnh.

Răng rắc răng rắc. . .

Tiếng băng sương cấp tốc ngưng kết vang lên bên tai không dứt.

"Đây là cổ gì?" Tiếng Thiết Nhược Nam kinh hô cũng truyền đến trong tai Phương Nguyên.

Phương Nguyên miễn cưỡng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đại điện đã thành thế giới băng tuyết. Bạch Ngưng Băng lơ lửng trôi nổi, toàn thân đã biến thành băng tinh, giống như lúc vừa mới bắt đầu tự bạo ở núi Thanh Mao.

Hàn phong gào thét, sông băng dần dần nổi lên, tình thế mênh mông bàng bạc, nặng nề mà nghiền ép về phía Thiết Nhược Nam.

Biểu hiện của Thiết Nhược Nam vẫn thản nhiên, một đường lui nhanh về sau.

Nhưng cửa đại điện đã sớm bị sương đông lại, nàng đã thành cá trong chậu, sa vào trong vòng vây của tầng băng.

"Chẳng lẽ là Bắc Minh Băng Phách Thể trong truyền thuyết?" Thiết Nhược Nam hét lên kinh ngạc. Khi nàng kịp phản ứng thì đã quá muộn. Nàng đã bị phong ấn trong tầng băng, giống như côn trùng bên trong hổ phách.

Tầng băng không ngừng lại, ngược lại lan tràn về hướng Phương Nguyên.

"Bạch Ngưng Băng? Bạch Ngưng Băng!" Phương Nguyên gấp đến độ rống to, nhưng Bạch Ngưng Băng không trả lời.

Thân thể của nàng gần như hóa thành một thể với băng sương, toàn bộ khuôn mặt cũng trở nên mơ hồ không rõ. Mắt màu lam như thạch thủy tinh không còn loá mắt như trước, hoàn toàn ảm đạm đi.

"Đáng chết!" Phương Nguyên gấp đến độ đầu óc đau nhức, băng sương đã đuổi đến thân, hắn đành phải điều động Dương cổ.

Dương cổ bay ra ngoài, rơi xuống trên người Bạch Ngưng Băng, lập tức dương khí lạnh thấu xương hình thành một vòng xoáy nguyên khí. Đã cách nhiều năm, một cảnh tượng đã từng xảy ra trên người Bạch Ngưng Băng ở núi Thanh Mao được tái diễn lần nữa!

Băng sương đã ngừng lan tràn, nhưng chỉ vì phút phân thần như vậy, suýt chút nữa luyện cổ đã thất bại.

Phương Nguyên bị dọa đến giật thót một cái, vội vàng tập trung lực chú ý, không quản sau lưng nữa.

Dưới sự cố gắng của hắn, ánh sáng nhiều màu rốt cục cũng ngưng kết, hình thành cổ Không Khiếu thứ hai!

"Cổ Tiên! Ta cuối cùng thành công rồi! !" Giờ khắc này, trong lòng Phương Nguyên vui đến độ muốn bùng nổ.

Mọi nỗ lực, mọi mạo hiểm đã đạt được thành quả hài lòng nhất!

Xoẹt.

Đúng lúc này, một lưỡi đao bằng băng sắt bén, đâm thủng trái tim Phương Nguyên, từ phía sau lưng xuyên ra phía trước tạo thành một vết rách lớn trước ngực.

Hai đồng tử của Phương Nguyên đột nhiên co lại thành mũi kim, khó khăn nhìn lại --

"Bạch Ngưng Băng? Ngươi!"

"Phương Nguyên, ngươi cũng có một ngày bị trúng kế!" Thiết Nhược Nam thản nhiên đi tới, trong mắt tràn ngập nỗi hận.

Lúc này, đại điện Thanh Đồng dường như chết lặng

Thời gian như đọng lại, áp lực không khí nặng nề.

Phương Nguyên ngồi xếp bằng dưới đất, cổ Không Khiếu thứ hai lục chuyển lửng lơ trong không trung trước mặt hắn.

Luyện chế Tiên cổ đại công cáo thành nhưng Phương Nguyên lại không hề chú ý một chút nào đến con Tiên cổ này.

Hắn khó khăn quay đầu nhìn Bạch Ngưng Băng ở sau lưng bằng ánh mắt nghi hoặc.

Bạch Ngưng Băng đã khôi phục thân nam nhi, tay cầm chuôi dao băng, mặt không biểu tình đứng ở sau lưng hắn.

Thiết Nhược Nam từ từ đi tới, nhìn chằm chằm Phương Nguyên, vẻ mặt như buồn như vui: "Phương nguyên, ngươi làm sao cũng không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay phải không?"

Phương Nguyên làm như không nghe thấy, chỉ nhìn Bạch Ngưng Băng.

Bạch Ngưng Băng cúi đầu nhìn Phương Nguyên. Một lần nữa trở lại thành đàn ông, dáng người y cao hơn, một bộ trường sam trắng như tuyết, tóc trắng bay bay, mắt màu lam thâm thúy trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Y giống như một dòng sông băng lãnh khốc, nổi bật.

"Ngươi không nghĩ đến đúng không, Phương Nguyên, cuối cùng ngươi lại thua trong tay ta" Nhìn Phương Nguyên, Bạch Ngưng Băng thản nhiên cười "Từ khi bắt đầu sống ở núi Thanh Mao, ta đã suy tính làm thế nào để trở lại thân thể đàn ông."

"Trong khoảng thời gian sống cùng với ngươi, ta bị ngươi kiểm soát chặt chẽ, chỉ có thể trở thành con cờ của ngươi, mặc cho ngươi định đoạt. Ngươi không phải kẻ địch mạnh nhất trong cuộc đời ta nhưng ta thừa nhận ngươi tuyệt đối là một trong những kẻ đáng sợ nhất "

"Phương Nguyên à, ngươi trời sinh là kẻ mưu mô, thủ đoạn lại độc ác, có thể nói là tuyệt thế kiêu hùng. Nhưng Bạch Ngưng Băng ta cũng không phải hạng người phàm tục, làm sao có thể trở thành nô lệ của kẻ khác? Hừ! Ngươi càng khống chế ta, chèn ép ta, lợi dụng ta thì mỗi thời mỗi khắc ta đều nghĩ làm sao để thoát ra, trở mình, làm phản."

"Nhưng Dương cổ ở trong tay ngươi, chỉ cần một ý niệm trong đầu ngươi sẽ khiến ta tự bạo. Vì vậy, ta sợ ném chuột vỡ bình mới phải vắt óc suy nghĩ đối sách, rốt cục có một ngày ta đột nhiên nghĩ ra được phương pháp.”

"Thật ra, khiến ngươi tự động giao ra cổ trùng ở núi Thanh Mao, ta đã thành công một lần rồi. Ha ha, đúng vậy, đó chính là tái diễn lại tình hình độc chiếm núi Thanh Mao. Thời điểm ta tự bạo một lần nữa chính là lúc ngươi sử dụng Dương cổ.”

Chương 496: Bạch Ngưng Băng? (3)

"Vì thế, ta bắt đầu âm thầm bày bố." Khóe miệng Bạch Ngưng Băng dần dần tràn đầy ý cười: "Ta muốn tự bạo, dĩ nhiên không phải thực sự tự bạo. Ngươi không dùng Dương cổ nhưng vẫn có khả năng xảy ra. Cho nên, ta đã lựa chọn. . ."

“Cổ Băng Tinh”. Mặt Phương Nguyên trầm xuống như nước.

Ở thành Thương Gia, Bạch Ngưng Băng lựa chọn Băng đạo, trong đó có ba loại cổ biến thân theo thứ tự là cổ Sương Yêu, cổ Tuyết Nữ, cổ Băng Tinh. Ngụy Ương đã từng một lần mãnh liệt đề nghị Bạch Ngưng Băng lựa chọn cổ Tuyết Nữ.

Cổ Tuyết Nữ thích hợp với nữ cổ sư. Còn Cổ Băng Tinh lại thích hợp với nam cổ sư.

Bạch Ngưng Băng thân là nữ tử lại lựa chọn cổ Băng Tinh khiến cho Ngụy Ương lấy làm tiếc hận.

"Ha hả, ngươi nhớ ra rồi phải không?" Bạch Ngưng Băng bật cười, "Đúng vậy, lúc đầu ta lựa chọn cổ Băng Tinh cũng không phải bởi vì giận dỗi mà là vì cổ Tuyết Nữ hóa thân thành tuyết nữ, hình tượng quá rõ ràng không có cách gì giấu giếm. Thế nhưng hóa thành bông tuyết, hơn nữa Băng cổ bạo nổ lại có thể tạo nên tình cảnh bàng bạc, cực kỳ giống Bắc Minh Băng Phách Thể tự bạo. Ngươi xem, vừa rồi không phải đã lừa gạt được ngươi hay sao?"

"Hừ, nếu không không phải ta luyện cổ bị phân tâm, nhất định có thể nhận ra sự kỳ lạ, làm sao ngươi có thể dễ dàng thành công như vậy?" Phương Nguyên cười nhạt.

Mặt Bạch Ngưng Băng hiện lên vẻ nghiêm túc, gật đầu đáp lại: "Đúng vậy. Ngươi làm việc rất cẩn thận, quan sát tỉ mỉ. Sau khi ta nghĩ tới cái phương pháp này cũng thấy không quá ổn thỏa, có khả năng thất bại rất lớn. Hơn nữa, lúc đó xuất hiện thay đổi, ta thậm chí đã từng nghĩ buông bỏ cái kế hoạch này".

Thay đổi mà Bạch Ngưng Băng muốn nói đến chính là cổ Thề Độc.

"Lúc đó, ta đã nghĩ đại trượng phu co được dãn được. Nếu như có thể dựa vào thề độc mà đạt được mục đích của mình thì bị lợi dụng một thời gian ngắn cũng có sao đâu." Ánh mắt Bạch Ngưng Băng mông lung, nhớ lại: "Nhưng sau đó nhìn vào hướng phát triển của tình hình, ta cảm thấy cổ Thề Độc cũng không đáng tin"

"Ngươi và Thương Nhai Tí thề độc, mặc dù rất khéo léo nhưng từ đầu đến cuối ta đều cảm thấy ngươi thực sự không có gì lo ngại. Cùng Bách gia trại lập khế ước, thực ra ta cũng âm thầm điều tra, sau đó vẫn có tin tức bị tiết lộ khiến ta càng cảm thấy không ổn. Ta học được một điều từ ngươi là cần chuẩn bị tốt nhất mọi chuyện, tính đến trường hợp xấu nhất. Vì vậy, ta không thể không nghĩ đến trường hợp -- nếu như, cổ Thề Độc không thể chế ước được ngươi thì ta phải ứng đối ra sao?”

"Ta biết nếu quả thật là như vậy, ta sẽ rơi vào tuyệt cảnh. Ta bị thề độc chế ước, ngươi không bị thì ta sẽ thành quân cờ mà ngươi có thể mặc sức lợi dụng, chà đạp không thể đánh trả. Chỉ với sức lực của một mình ta thì không có cách nào thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này. Nhưng trong thành Thương Gia vẫn còn một người có thể giúp ta".

"Nói đến người này, ta còn phải cảm ơn ngươi đã giới thiệu đó, Phương Nguyên." Bạch Ngưng Băng lộ ra nụ cười châm chọc.

Y nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên gặp Tố Thủ y sư.

Khi đó là ở gia yến của Thương Yến Phi. Thương Yến Phi vì cảm ơn hai người Phương Bạch hộ tống Thương Tâm Từ trở về gia tộc, vì vậy đã đưa Tố Thủ y sư tới giúp Phương Nguyên khôi phục diện mạo.

Phương Nguyên muốn khiến Bạch Ngưng Băng hết hy vọng nên cố ý gọi y cùng vào.

Sau khi Bạch Ngưng Băng dùng diện mạo thật gặp Tố Thủ y sư, tức thì thái độ của nàng ta thay đổi, ôn nhu và thân thiện vô cùng.

Tố Thủ y sư là một trong tứ đại y sư Nam Cương, tính cách cổ quái, thích khống chế cái đẹp, cực kỳ yêu thích tuấn nam mỹ nữ. Chỉ cần dung mạo thượng cấp, nàng ta sẽ miễn phí trị liệu. Dung nhan quá xấu xí, nàng ta liền sinh lòng chán ghét. Dù cho tiền thù lao cao tới đâu cũng sẽ không xuất thủ khám và chữa bệnh.

Bạch Ngưng Băng hỏi chuyện về cổ Âm Dương Chuyển Thân. Từ câu trả lời của Tố Thủ y sư khiến cho y càng thêm hiểu sâu sắc tầm quan trọng của con Dương cổ trong tay Phương Nguyên.

Lúc đó Bạch Ngưng Băng và Tố Thủ y sư đã kết giao. Lúc gần đi, Tố Thủ y sư trịnh trọng hứa hẹn với y cho dù có khó khăn gì cũng có thể tìm nàng ta xin giúp đỡ.

"Khụ khụ” Phương Nguyên ho ra một ngụm máu tươi, dao băng đâm xuyên tim hắn. Nhưng dựa vào cổ trùng trị liệu nên vẫn có thể chống đỡ. Hắn vẫn miễn cưỡng còn sống.

Thế nhưng dao băng lạnh lẽo khiến tốc độ lưu thông máu của hắn chậm lại. Cảm giác lạnh lẽo mãnh liệt đến chết lặng đang dần lan tỏa ra toàn thân hắn.

Chẳng qua trong lòng hắn lúc này, thương thế đã là việc nhỏ không đáng kể: "Người mà ngươi nói chẳng lẽ là Tố Thủ y sư?"

"Ha ha ha, không hổ là Phương Nguyên. Ngươi đoán không sai." Bạch Ngưng Băng ca ngợi.

"Tiện tỳ!” Phương Nguyên hung tợn chửi bới, nhưng rồi lại nghi hoặc: "Nhưng các ngươi không phải chỉ gặp mặt một lần sao? Không phải, chờ đã. . . Còn có lần thứ hai!”

Phương Nguyên được một nửa thì nhớ lại.

Lúc ở thành Thương Gia, Bạch Ngưng Băng và Tố Thủ y sư còn gặp nhau lần hai.

Khi đó Bạch Ngưng Băng và Viêm Đột đối chiến chỉ thua một chiêu. Tiếc nuối bại trận, bản thân bị trọng thương, còn mất đi cổ bản mạng, y đã đến chỗ Tố Thủ y sư tiếp nhận trị liệu và ở đó dưỡng thương.

"Chẳng lẽ? " Phương Nguyên đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt như điện lao thẳng đến trước mặt Bạch Ngưng Băng, tựa như lần đầu tiên quen biết thiếu niên lãnh tuấn trước mắt.

Bạch Ngưng Băng cười nhạt, mắt màu lam lóe lên nhàn nhạt: "Xem ra ngươi cũng đoán được rồi đấy. Đúng vậy, ta và Viêm Đột đối chiến là cố ý thua. Một con cổ bản mạng cũng chẳng là cái gì. Đổi được một lần cơ hội khiến ngươi không hoài nghi, không phải rất có lời sao? Khi đó, ta quyết định đánh cuộc một lần"

Y đi tới chỗ của Tố Thủ y sư, dựa vào trực giác tiến hành một lần mạo hiểm, thẳng thắn nói với Tố Thủ y sư chân tướng đại khái.

Tố Thủ y sư vô cùng đồng tình cảnh ngộ của y, quyết định toàn lực trợ giúp y thoát khỏi tay Phương Nguyên.

Bạch Ngưng Băng hỏi nàng ta trên thế gian này có phương pháp nào tiêu trừ cổ Thề Độc hay không?

Tố Thủ y sư liền đáp rằng nàng ta không thể tiêu trừ thề độc, nhưng lại có một loại phương pháp có thể thoát khỏi ràng buộc của thề độc.

Nàng ta nhớ lại, khi còn trẻ, nàng ta không biết nên bị một vị đồng môn sư đệ lừa gạt dùng cổ Thề Độc, phát tình thề không bao giờ ruồng bỏ. Sau này, để thoát khỏi thề độc, nàng ta đã dùng phương pháp này.

Bạch Ngưng Băng liền truy hỏi: "Rốt cuộc phương pháp gì?"

Ánh mắt Tố Thủ y sư ngưng trọng, nói một câu: "Cố tìm đường sống trong chỗ chết".

Một khi Cổ Thề Độc phát tác sẽ làm cho người ứng với lời thề tử vong. Tố Thủ y sư là cổ sư trị liệu, phương pháp giải quyết chính là cố ý làm cho cổ Thề Độc phát tác khiến cổ sư tử vong, thề độc tiêu trừ. Sau đó lại khiến cổ sư khởi tử hồi sinh.

Cuối cùng, Tố Thủ y sư cảnh cáo: "Phương pháp này được xem là cứng chọi cứng. Cho dù tuyệt đại đa số cổ sư trị liệu nghĩ đến cũng không cách nào làm được. Ta cũng nhờ kế tục đặc biệt mới có thể miễn cưỡng khả thi. Mặc dù vậy cũng có một phần ba khả năng thất bại. Một khi thất bại chính là tử vong. Ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ".

Lúc đó, Bạch Ngưng Băng quyết định dùng phương pháp này.

Dưới sự trợ giúp của Tố Thủ y sư, y đã may mắn thoát khỏi ràng buộc của cổ Thề Độc.

Không bị cổ Thề Độc trói buộc, Bạch Ngưng Băng âm thầm liên hệ với Thiết gia. Lúc này, Thiết Nhược Nam mới biết được tất cả chân tướng.

Thì ra ở trước mặt nàng là Phương Nguyên chứ không phải Phương Chính.

Đồng thời, chuyện xảy ra ở núi Thanh Mao nàng cũng hiểu rõ.

Vì đối phó Phương Nguyên, Bạch Ngưng Băng và Thiết Nhược Nam triển khai hợp tác bí mật.

Thiết Nhược Nam nói : "Chúng ta đã từng bố cục dùng cổ Thiết Quỹ và cổ Hóa Khí bố trí ở sân, tại nơi hội họp diễn một vở kịch tự bạo. Thế nhưng ngươi lần lữa không tới cứu viện. Ta không thể làm gì khác hơn là dẫn dắt thủ hạ kiện tướng chạy tới núi Tam Xoa tiếp tục lập kế hoạch".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play