Chương 544: Biển hoa mặt quỷ (2)
Cổ dùng để chứa đựng thì không có. Nàng ta dùng ngựa Đại Vị đã chết thảm trong tay đàn sói để đựng đồ.
Ngoài ra còn có cổ Tẩy Rửa dùng để giải độc, cổ Quy Tâm dùng để phân biệt phương hướng.
Bộ cổ trùng này phù hợp với thân phận của nàng.
Cổ Vụ Tước là cổ tam chuyển, một loại cổ trinh sát rất quý giá, có thể ngưng tụ sương mù thành yến tước, còn có thể phi hành bốn phía, trinh sát chung quanh, phạm vi rất rộng.
Phòng ngự, công kích đều là tinh phẩm.
Cổ Thủy Tích có thể gia tăng tốc độ, sánh ngang với cổ tứ chuyển. Khuyết điểm duy nhất là dấu chân sẽ chứa vệt nước, rất dễ bị phát hiện, đồng thời sẽ thấm ướt giày.
Nhưng tiềm lực phát triển của loại cổ này rất lớn. Đến tứ chuyển có thể biến thành cổ Lưu Lạc, hiệu dụng càng thêm cường đại.
Đến ngũ chuyển, sẽ có hai phương hướng hợp luyện. Một là cổ Lưu Lạc Phiêu Bạt có thể giúp tránh né khi lâm trận, một loại là cổ Lưu Lạc Giang Hồ có thể đi lại trên mặt nước.
Đến lục chuyển, chính là cổ Lưu Lạc Thiên Nhai đại danh đỉnh đỉnh.
Những loại cổ này đều là tinh phẩm tam chuyển. Cộng thêm được Phương Nguyên cẩn thận chỉ dẫn, đàn sói bị áp bách, khó trách Cát Dao tiến bộ nhanh chóng, chiến lực liên tục tăng lên.
“Dũng sĩ Thường sơn Âm, ngươi không hổ danh là trí giả. Sự chỉ dẫn của ngươi còn lợi hại hơn cả ba gia lão của tộc ta. Cho dù ngươi chướng mắt ta, ta cũng muốn mời ngươi đến Cát gia làm khách. Nếu ngươi có hứng thú, ta sẽ cố thuyết phục cha ta, để ngươi trở thành gia lão khác họ của tộc ta.”
Cát Dao xoay người lại, bước đến bên cạnh Phương Nguyên, biểu hiện thành khẩn mời chào.
Nàng rốt cuộc cũng là đại tiểu thư Cát gia, kiến thức bất phàm, biết được giá trị của Phương Nguyên, không chỉ sự anh dũng của cá nhân hắn, quan trọng hơn là hắn có thể dạy cho người khác. Đây chính là sức mạnh trí tuệ. Nếu có hắn giúp đỡ bồi dưỡng gia tộc đời sau, nhất định sẽ làm cho cả bộ tộc cường thịnh.
“Ta có thể đến Cát gia làm khách, nhưng ta hoàn toàn không có hứng thú với chuyện gia lão khác họ.’ Phương Nguyên một lần nữa lên đường, đồng thời lắc đầu từ chối.
Cát Dao thuyết phục mấy lần nhưng thái độ của Phương Nguyên rất kiên quyết.
Cô gái rầu rĩ không vui đi theo sau lưng Phương Nguyên, dùng ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm phần lưng thẳng tắp của hắn.
“Biết dạy người thì ghê gớm lắm sao? Hừ, ta đã hạ giọng nhờ vả như thế, vậy mà hắn cũng không động tâm. Ngay cả gia lão khác họ cũng không thấy hứng thú? Ngươi đang xem thường Cát gia chúng ta à?”
“Thường Sơn Âm, cái tên trứng thối này.”
Cát Dao hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng lại hơi nghi hoặc: “Nhưng cái tên Thường Sơn Âm này thật sự hơi quen tai. Hình như ta đã nghe nói qua ở đâu đó rồi. Nhưng rốt cuộc là nghe ở chỗ nào nhỉ?”
Mây đen bao phủ thảo nguyên Hủ Độc. Bên trong sắc trời mờ tối, hai người lại bôn ba trên đường.
Phương Nguyên dừng bước.
Trước mắt là một biển hoa lớn.
Hoa này có màu tím sậm, cánh hoa to đen như mực, nhụy hoa to bằng chậu rửa mặt nhỏ, có hình mặt người tái nhợt.
Hình mặt quỷ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Cát Dao muốn tắt thở, nắm chặt ống tay áo của Phương Nguyên, lí nhí nói: “Nơi này nhất định đã chết rất nhiều người. Oan hồn du đãng, mới sinh ra nhiều hoa mặt quỷ như thế. Mỗi một đóa hoa mặt quỷ là một oan hồn. Chúng ta đi đường vòng thôi. Có quá nhiều hoa mặt quỷ, nhất định sẽ ký sinh không ít cổ Quỷ Khiếu.”
Cổ Quỷ Khiếu chính là cổ trùng Hồn đạo tam chuyển, có thể phát ra tiếng kêu gào, tạo thành sự chấn động cho hồn phách.
Cổ Mặt Quỷ là cổ trùng Hồn đạo tứ chuyển, có thể tạo thành xung kích to lớn cho hồn phách.
“Nhiều hoa mặt quỷ như thế, muốn đi đường vòng, đi ngõ nào?” Phương Nguyên nhìn biển hoa mặt quỷ, ngoài mặt thì không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ vui vẻ.
Điều này chứng tỏ hắn không đi sai hướng.
Chỉ cần thuận theo hướng này, hắn sẽ tìm được chiến trường hai mươi năm trước, từ đó có được cổ trùng còn để lại trên chiến trường.
Bắc Nguyên khác với Nam Cương.
Nam Cương có nhiều núi, có thể phân rõ phương vị. Bắc Nguyên mênh mông vô bờ, toàn là bãi cỏ, rất dễ dàng lạc mất phương hướng.
Cho nên, trên người Cát Dao có mang theo cổ trùng Quy Tâm. Cổ Quy Tâm có thể vĩnh viễn chỉ hướng cho cổ sư trở về nhà.
Nhưng cổ Quy Tâm chỉ có thể chỉ hướng, không thể chỉ vị trí địa điểm.
Phương Nguyên muốn đảm bảo đường đi chính xác, nhất định phải mạo hiểm xuyên qua biển hoa mặt quỷ này.
Cũng may hắn đã sớm chuẩn bị.
Hắn ngồi xổm xuống, hai tay áp sát mặt đất, sau đó điều động chân nguyên, thôi động cổ trùng bên trong Không Khiếu.
Rất nhanh, trên mặt đất xuất hiện một bãi cỏ màu xanh.
Bãi cỏ tươi tốt liên tục cao lên, từng cọng cỏ dài nhỏ dây dưa cùng nhau, dần dần hình thành một con rối hình người.
Cổ Thảo Khôi tam chuyển của Nô đạo.
Đây là cổ trùng chỉ có Nam Cương mới có. Cát Dao kinh hãi nhìn từng người cỏ liên tiếp sinh trưởng, rất nhanh tạo thành một đàn.
Người rơm thân hình thấp bé do cây cỏ bện chặt lại, một tay cầm lá trúc giống như đại đao, một tay vác tấm chắn đằng giáp.
Đây chính là Thảo Binh Đằng Giáp tam chuyển.
Ngày xưa, tại núi Tam Xoa, Phương Nguyên lấy một địch bảy, Thiết Nhược Nam đã dùng loại cổ này. Về sau, bên trong phúc địa tam vương, Phương Nguyên giết chết cổ sư, trong chiến lợi phẩm thu được có loại cổ Thảo Khôi này.
Cổ Thảo Khôi khá phổ biến ở Nam Cương. Cổ Thảo Khôi tam chuyển có thể kết thành Đằng Giáp Thảo Binh, có thể giết chết cổ sư nhất chuyển. Cổ Thảo Khôi tứ chuyển có thể kết thành Thảo Kiếm Tinh Binh, chiến lực càng mạnh hơn.
Nhưng đã đến Bắc Nguyên, cỏ Thảo Khôi cũng phải chịu áp chế, kết thành Đằng Giáp Thảo Binh khá yếu ớt.
Nhưng Phương Nguyên tạo ra nhóm Đằng Giáp Thảo Binh này cũng không phải dùng để chiến đấu, cho nên cũng không quan trọng.
Một lát sau, gần ngàn Đằng Giáp Thảo Binh đi trước mở đường.
Phương Nguyên nắm tay Cát Dao, dưới sự bảo vệ của một trăm Đằng Giáp Thảo Binh, tiến vào biển hoa mặt quỷ.
“A....”
“Be... be...”
“Éc...”
Cổ Quỷ Khiếu mỗi lần rít lên, lập tức có một Đằng Giáp Thảo Binh đằng trước ngã xuống. Âm thanh cổ Quỷ Khiếu phát ra cũng không giống nhau, có tiếng kêu bén nhọn, có tiếng giống như dê gọi, còn có tiếng u oán kể lể.
“Quỷ, có mặt quỷ bay lên kia.” Cô gái rùng mình, nhìn gương mặt tái nhợt của mặt quỷ liên tiếp bay lên trong biển hoa mặt quỷ, sợ hãi đến thân hình run rẩy.
Phương Nguyên vỗ cánh tay của nàng, sau đó không chút hoang mang điều khiển khôi lỗi.
Rất nhanh, một số Đằng Giáp Thảo Binh thoát khỏi đội ngũ, hy sinh thân mình dụ mặt quỷ sang bên cạnh.
Quá trình xuyên qua biển hoa mặt quỷ hữu kinh vô hiểm.
Cát Dao nhìn lại đằng sau, thở phào một hơi, rốt cuộc cũng yên tâm trở lại.
“Không nghĩ đến lại đơn giản như vậy, chúng ta có thể băng qua biển hoa mặt quỷ.”
Ổn định lại tâm trạng, cô gái không khỏi nhìn những người rơm.
Đám khôi lỗi chỉ còn lại vài chục con, quay chung quanh tạo thành một phòng ngự yếu ớt.
Từ nhỏ đến lớn, Cát Dao chưa từng nhìn thấy loại cổ này, hôm nay xem như mở rộng tầm mắt.
“Mặc dù chiến lực của loại cổ này không tốt lắm, nhưng lại là loại pháo hôi chất lượng tốt nhất. Thường Sơn Âm quả nhiên có chuẩn bị mà đến.” Nghĩ đến đây, cô gái lại chuyển ánh mắt sang dò xét người bên cạnh.
Ở chung với Phương Nguyên càng lâu, sự hiếu kỳ trong lòng Cát Dao càng nặng, tâm lý muốn nghiên cứu lại càng nhiều hơn.
“Rốt cuộc hắn là người như thế nào? Hắn xâm nhập thảo nguyên Hủ Độc là có mục đích gì? Thường Sơn Âm, Thường Sơn Âm... Cái tên này ta đã nghe nói qua. Ôi chao...”
Mặt cô gái bỗng nhiên đỏ lên.
Khi băng qua biển hoa mặt quỷ, Phương Nguyên đã nắm tay của nàng. Nghe âm thanh quỷ kêu, mặt quỷ bay lơ lửng khiến nàng sợ hãi đến mức không tự chủ sát lại gần Phương Nguyên. Thời gian dần trôi, nàng đã ôm cánh tay của hắn vào ngực, thế mà cũng không phát giác.
Cát Dao vội vàng đẩy cánh tay Phương Nguyên ra.
Có được khoảng cách an toàn, Phương Nguyên dừng bước, chậm rãi quay đầu nhìn biển hoa sau lưng.
“Cổ Quỷ Khiếu, cổ Mặt Quỷ đều là loại cổ không tệ. Đáng tiếc ta không có cổ trùng đặc biệt để bắt chúng.”
Chương 545: Quạ Ảnh
Bắt giữ cổ trùng hoang dại cũng phải cần thủ đoạn đặc biệt. Hai loại cổ trùng này đều thuộc Hồn đạo, cổ bắt giữ chúng lại càng phải đặc biệt.
“Là lúc này rồi.” Ánh mắt Phương Nguyên ngưng lại, vứt bỏ sự tiếc nuối trong lòng, đưa mắt nhìn cổ Định Tiên Du trên vai.
Khí tức Tiên cổ cường thịnh, không cách nào cất vào trong Không Khiếu phàm nhân. Bởi vì Xuân Thu Thiền đã suy yếu nên mới miễn cưỡng chứa đựng.
Mặc dù Phương Nguyên vẫn để cổ Định Tiên Du đậu trên vai của hắn, không động đậy, nhưng khí tức Tiên cổ vẫn tiêu tán như cũ. Nếu bị cổ Tiên phát giác, nhất định sẽ dẫn đến họa sát thân.
Cũng may Phương Nguyên đã sớm có sự chuẩn bị.
Hắn lấy ra cổ Hạo Châu.
“Đi thôi.” Hắn rót chân nguyên vào, cổ Hạo Châu lập tức hóa thành một luồng ánh sáng nhu hòa, bay đến trên người cổ Định Tiên Du, bao phủ nó lại.
Cổ Hạo Châu là cổ cất giữ tứ chuyển, chuyên dùng để phong ấn cổ trùng, khiến cho cổ trùng chìm vào giấc ngủ say, dễ dàng bảo tồn.
Phương Nguyên hầu như đã tiêu hao hết toàn bộ chân nguyên, lúc này mới thành công phong ấn cổ Định Tiên Du.
Cổ Định Tiên Du giống như con bướm ngọc, được phong ấn bên trong một quả châu trong suốt to bằng quả đấm. Nhưng nó là Tiên cổ, khí tức vẫn xuyên thấu qua viên minh châu phát tán ra ngoài.
Chỉ là yếu hơn so với trước rất nhiều lần.
Phương Nguyên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Sau đó, việc đi đường trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Có lẽ là vì biển hoa mặt quỷ ngăn cản, đàn sói Râu Độc không còn xuất hiện nữa.
Hai người tiếp tục đi sâu vào bên trong. Sương độc trên thảo nguyên càng lúc càng đậm hơn, đã có thể nhìn thấy rõ ràng sương mù lượn lờ trong không khí.
Khi hai người bắt đầu ho khan, cả hai dừng lại, lấy cổ trùng thanh tẩy độc tố trên người.
Càng vào sâu trong thảo nguyên, sương độc càng nồng đậm. Số lần hai người dừng lại cũng nhiều hơn.
Cát Dao tính tình hoạt bát, nhưng vì phòng ngừa trong quá trình nói chuyện mà hấp thu nhiều sương độc, cũng đã bắt đầu giữ yên lặng.
Thời gian dần trôi, sương độc màu tím dần dần che phủ tầm mắt.
“Chúng ta còn phải đi bao xa nữa?” Cát Dao nhịn không được, hỏi Phương Nguyên.
Chỗ sâu trong thảo nguyên Hủ Độc là cấm khu sinh mệnh. Càng xâm nhập vào bên trong, mãnh thú sẽ càng mạnh. Rất nhiều cao thủ tiến vào thăm dò đều chết ở đây, có đến mà không có về.
“Cũng nhanh.” Phương Nguyên thản nhiên trả lời một câu, bước chân dần chậm lại cho đến khi ngừng hẳn.
“Đến rồi sao? Chẳng lẽ là chỗ này?” Cát Dao cao hứng hỏi.
Phương Nguyên không nói một câu, cẩn thận ngồi xổm xuống, gỡ một bụi cỏ mọc một cách vặn vẹo quái dị trên mặt đất, lộ ra một cửa hang bị bụi cỏ bao trùm.
Hang động này to như cái bát, miệng bóng loáng, bên trong tĩnh mịch, tăm tối.
Cát Dao nhìn thấy, ánh mắt ngưng lại, hô hấp cũng gấp rút hơn: “Đây là hang động mà chuột Địa Thứ hay ra vào. Chuột Địa Thứ có hàng ngàn hàng vạn, tập trung thành đàn sống ẩn núp dưới bãi cỏ. Chỉ cần mặt đất hơi động một chút, bọn chúng sẽ phát động công kích từ dưới đất. Đầu của chúng giống như mũi tên. Một khi bắn ra, có thể xuyên thủng mu bàn chân của con người, thậm chí ngay cả móng ngựa bằng sắt cũng có thể xuyên thủng.”
“Chúng ta nhất định không thể đi về phía trước. Một khi bị bao vây, chúng ta tuyệt không có khả năng sinh tồn, sẽ bị vô số chuột Địa Thứ bao vây. Trên đường đi, chúng ta không đụng phải bất kỳ con sói Râu Độc nào, điều này nói rõ chuột Địa Thứ là bá chủ ở đây. Nói không chừng chuột Địa Thứ Vương dưới lòng đất chính là một con Vạn Thú Vương.”
Cô gái từ nhỏ đã sống trên thảo nguyên, đối với sự cường đại của chuột Địa Thứ biết rất rõ ràng.
“Không, nơi ta cần đến còn ở phía trước.” Phương Nguyên đứng dậy.
“Thường Sơn Âm, vũ dũng quá mức chính là tự tìm đường chết. Ngươi không qua được đâu, thậm chí chỉ cần bước vài bước sẽ bị đám chuột bao vây ngay.” Cát Dao vội vàng khuyên bảo.
Nhưng Phương Nguyên chỉ cười nhạt: “Ai nói ta muốn đi?”
Vừa dứt lời, cánh xương đen nhánh sau lưng hắn bắt đầu mọc ra.
“Đây là...” Cát Dao mở to mắt, còn chưa đợi nàng phản ứng, Phương Nguyên đã ôm lấy nàng.
Trong tiếng kinh hô của cô gái, Phương Nguyên vỗ cánh bay lên, bay khỏi mặt đất.
Cát Dao chỉ cảm thấy tim dâng lên đến cổ họng, gió gào thét bên tai. Nàng có cảm giác mình đang đằng vân giá vụ, hai chân chạm vào hư không, điều này khiến nàng vô thức ôm lấy cổ Phương Nguyên.
Một lát sau, cô gái thích ứng được, mỉm cười rạng rỡ trong lòng Phương Nguyên: “Thường Sơn Âm, nghĩ không ra ngươi có thể bay. Cha ta có một con cổ Đằng Vân, lúc nhỏ thường hay mang ta chơi đùa trong không trung. Haiz, đáng tiếc cổ Đằng Vân là cổ tứ chuyển, không thích hợp cho ta sử dụng. Cho dù ta có thể sử dụng, cha ta cũng không cho phép, sợ ta ngã từ trên không xuống.”
Cát Dao cảm thán không thôi, không khỏi tò mò hỏi: “Thường Sơn Âm, cổ phi hành này của ngươi là cổ gì vậy? Vì sao từ trước đến nay ta chưa từng thấy?”
Phương Nguyên không trả lời.
Cô gái cũng không cam lòng: “Đây là cổ Ưng Dực tam chuyển sao? Độ cao và tốc độ của nó hoàn toàn không khác gì cổ Ưng Dực, nhưng hình như lại không phải.”
Phương Nguyên thở dài một hơi: “Vấn đề của ngươi nhiều quá. Thay vì đặt câu hỏi, ngươi hãy đem tinh lực của mình dùng cho quạ Ảnh phía trước đi.”
“Quạ Ảnh?” Cô gái kịp phản ứng lại, phát hiện đằng trước có ba con quạ Ảnh, đang lặng yên không một tiếng động đến gần.
Quạ Ảnh to như chim ưng, toàn thân đen nhánh, khi bay không hề phát ra tiếng động, trong thảo nguyên Hủ Độc mờ tối này lại càng bí ẩn hơn.
Sắc mặt cô gái lập tức trắng bệch, giọng nói run lên: “Thường Sơn Âm, thuật phi hành của ngươi rốt cuộc đến cỡ nào? Nếu thật sự không được, chúng ta hãy bay đến đồng cỏ để phòng thủ.”
“Yên tâm đi.” Giọng nói của Phương Nguyên vẫn bình thản như cũ: “Ta ôm ngươi bằng hai tay, không cách nào ra tay được. Bây giờ phải xem Xoắn Ốc Thủy Tiển của ngươi có bắn ra chính xác hay không.”
“Cái gì? A!”
Cô gái còn chưa nghe rõ, Phương Nguyên vỗ hai cánh, ngang nhiên phóng tới ba con quạ Ảnh.
Phương Nguyên dùng hành động thực tế để nói cho Cát Dao biết đáp án.
“Điều này quá điên cuồng. Hắn không nghĩ đến việc chạy thoát, ngược lại còn muốn giết cả ba con quạ Ảnh.” Cát Dao chấn động trong lòng, vội vàng đánh ra hai đạo thủy tiễn.
Nhưng hai đạo thủy tiễn này, một đạo thì bắt trượt vào không khí, một đạo thì bắn sượt qua cánh của quạ Ảnh.
“Quá chậm, tiếp nữa.” Phương Nguyên lượn vòng một cái, nhanh chóng vỗ cánh, một lần nữa phóng đến quạ Ảnh.
“Cái này? Này, đừng liều mạng chứ. Nơi này cũng không thể so với mặt đất được, đối phương là quạ Ảnh đấy.” Cát Dao kêu to.
Hai người ba chim công kích lẫn nhau trên không trung, nhanh chóng đến gần.
Cát Dao mở to mắt, một con quạ Ảnh nhanh chóng giang cánh trong tầm mắt, lộ ra móng vuốt sắc bén như đao cương.
Nhìn thấy lợi trảo sắp chạm đến mình, Cát Dao bị dọa đến lạnh cả người, tay chân cứng ngắc không thể động đậy.
“Nếu đụng phải, ta nhất định sẽ chết.” Trong lúc trong đầu nàng đang có suy nghĩ này, Phương Nguyên bỗng nhiên thu lại hai cánh, hạ thấp độ cao, sượt qua móng vuốt bằng sắt thép của quạ Ảnh.
Sau đó, hai cánh của hắn bỗng nhiên mở rộng ra. Sau khi dùng sức vỗ hai cánh một cái, hắn chuyển hướng một cách nhanh chóng trên không trung, lẻn đến sau lưng quạ Ảnh.
“Bắn nhanh.” Phương Nguyên gào to một tiếng.
Cát Dao kịp phản ứng, vô thức chỉ một ngón tay, một đạo xoắn ốc thủy tiễn bắn ra.
Kỹ thuật bay của Phương Nguyên quá cao siêu, trực tiếp vọt đến phía sau quạ Ảnh. Phần sau lưng của quạ Ảnh hoàn toàn bại lộ trước Cát Dao.
Xoắn Ốc Thủy Tiễn thuận lợi bắn trúng quạ Ảnh, xuyên qua cơ thể, kéo theo một đường tơ máu.
Quạ Ảnh lập tức mất mạng, như diều đứt dây rơi xuống đất, phát ra âm thanh trầm đục.
Thảo nguyên yên lặng được một chút, trong nháy mắt mặt đất khẽ chấn động. Rất nhiều chuột Địa Thứ thò đầu từ trong hang động ra.
Thi thể con quạ Ảnh bị mấy con chuột Địa Thứ xé xác trong nháy mắt, còn có mấy phần bị kéo vào trong hang.
Quạ Ảnh lớn như vậy lại biến mất một cách nhanh chóng, chỉ còn một vũng máu trên đồng cỏ và vài miếng nội tạng vụn.
Chương 546: Bạch Cốt Chiến Xa
Cát Dao nhìn thấy cảnh này, không khỏi khẩn trương lên. Nếu nàng rơi xuống đất, nàng tuyệt đối sẽ bị đàn chuột công sát, kết cục thập tử nhất sinh.
“Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì vậy? Còn không mau bắn đi.” Phương Nguyên quát lạnh, cắt ngang suy nghĩ của cô gái. Nàng vội vàng ra tay, liên tục bắn ra mười mũi tên, lúc này mới tiêu diệt được hai con quạ Ảnh.
Hai con quạ Ảnh rơi xuống mặt đất, lập tức bị đàn chuột Địa Thứ xé rách sạch sẽ, Cát Dao nhìn thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
“Ngươi đúng là kém quá mức, còn không tranh thủ thời gian dùng nguyên thạch hồi phục chân nguyên.”
Trong âm thanh quát tháo của Phương Nguyên bên tai, Cát Dao vội vàng lấy ra một khối nguyên thạch, nhưng vì luống cuống, khối nguyên thạch tuột ra khỏi tay rơi xuống đất.
“Cái tên ngu ngốc này.”
“Xin... xin lỗi.”
Giọng nói của cô gái mang theo chút nghẹn ngào.
“Tập trung tinh thần, giữ bình tĩnh, phát huy trình độ bình thường của ngươi ra. Tiếp theo, quạ Ảnh nhất định sẽ không ít, ta còn phải dựa vào ngươi đấy.” Phương Nguyên nói.
“Vâng, vâng.” Cát Dao liên tục gật đầu, trong lời khuyên bảo của Phương Nguyên, chậm rãi khôi phục tâm cảnh.
Sau nửa canh giờ.
Phương Nguyên ôm Cát Dao bình yên rơi xuống mặt đất.
Hai chân Cát Dao nhũn ra, sắc mặt trắng bệch, chân vừa đặt lên mặt đất đã vội thở dốc, một lát sau mới dần dần hồi phục lại.
Trong khoảng thời gian phi hành, nàng đã giết chết ít nhất hơn một trăm con quạ Ảnh, nhiều lần có cảm giác mình đang bước đi trên lằn ranh sinh tử.
Không chỉ gặp đàn quạ Ảnh truy sát, hơn nữa còn dẫn phát đàn chuột Địa Thứ công kích.
Thời điểm nguy hiểm, không chỉ lúc nhúc quạ Ảnh trên bầu trời, mà bên dưới mặt đất còn bắn lên rất nhiều chuột Địa Thứ.
Trong đợt vây công, Phương Nguyên không ngừng vỗ cánh bay lượn, không ngừng chuyển hướng lượn vòng lao xuống, tìm kiếm khả năng từ chỗ không thể, moi móc chút hy vọng sống từ trong mưa công kích.
“Ta còn sống trong đợt vây công như thế sao?” Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy sinh trong đầu Cát Dao khi hai chân nàng vừa chạm đất.
Sau khi các loại cảm xúc như may mắn được sống lại, vui vẻ khó có thể tin, nghĩ lại mà sợ tan biến đi, biểu hiện của Cát Dao trở nên phức tạp nhìn Phương Nguyên đang trị liệu thương thế trên người.
Cho dù cô gái chưa bao giờ trải qua những trận chiến đấu như thế, nhưng cũng ý thức được sự lợi hại khi phi hành của Phương Nguyên.
Huống chi Cát Dao không phải là thiếu nữ thảo nguyên bình thường. Cha của nàng là Tộc trưởng. Trong cuộc sống trước đây, Cát Dao mưa dầm thấm đất, tầm mắt thoáng đạt, biết được nhiều thứ so với người đồng trang lứa nhiều.
“Thuật phi hành của người thanh niên này rất thành thạo và cường đại. Bên trong cơ thể hùng tráng của hắn là linh hồn phi ưng sao? Thuật phi hành này hoàn toàn có thể sánh với Phi Điện Đông Phá Không, Thủy Tiên Tống Thanh Ngâm, Thanh Bức Ô Dạ. Đây chính là thuật phi hành hạng nhất của Bắc Nguyên. Thường Sơn Âm, Thường Sơn Âm, rốt cuộc ngươi là người như thế nào...”
Phương Nguyên nhanh chóng xử lý tốt thương thế trên người.
Trong thế công như mưa to, cho dù thuật phi hành của hắn cao siêu đến đâu, cũng có lúc không thể tránh khỏi bị trúng chiêu.
Quan trọng là cổ Cốt Dực tứ chuyển, ở Bắc Nguyên chỉ tương đương với cổ tam chuyển. Đồng thời hắn lại ôm thêm một người trong lòng, trọng lượng tăng lên, ảnh hưởng đến tính linh hoạt.
“Nhưng, có Cát Dao trợ giúp vẫn lợi nhiều hơn hại. Nếu không nhờ nàng ta dùng thủy tiễn, thủy long giết chết đàn quạ, cũng không có thủy giáp của nàng ta phòng hộ, chỉ dựa vào chân nguyên của ta, tất nhiên là không đủ dùng.” Phương Nguyên suy nghĩ.
“Ta là cổ sư Nam Cương, đến Bắc Nguyên, tu vi nhất định sẽ phải chịu sự áp chế. Cũng may thời gian càng dài, ta sẽ dần dần dung nhập Bắc Nguyên, áp chế này sẽ càng giảm xuống.”
Người là vạn vật chi linh, có thể thích ứng hoàn cảnh, dung nhập hoàn cảnh.
Đương nhiên, khi Phương Nguyên đã hoàn toàn dung nhập vào Bắc Nguyên, tu vi hoàn toàn khôi phục, khi trở lại Nam Cương, hắn sẽ phải chịu áp chế lần nữa, phải cần thích ứng và dung hòa.
“Người có thể từ từ hòa nhập vào hoàn cảnh, nhưng cổ trùng thì không thể. Cổ trùng Nam Cương sẽ suy yếu. Khi ta thôi động cổ trùng, tiêu hao chân nguyên vẫn giống như lúc trước, nhưng hiệu dụng lại bị giảm xuống. Cổ Nam Cương tứ chuyển, ngược lại không bằng cổ tam chuyển Bắc Nguyên.”
Nhưng giết Cát Dao, hắn sẽ có rất ít khả năng lấy được cổ trùng của nàng.
Chỉ có lợi dụng Cát Dao, khi đó mới có thể phát huy được giá trị lớn nhất của cổ sư tam chuyển trung giai.
“Nếu không nhờ Cát Dao, ta không có khả năng tiến lên nhanh như vậy. Tuy cổ trùng trên người nàng ta khá tốt, ta lại không có khả năng lấy được. Số cổ trùng Nam Cương này, ta nhất định phải đổi đi. Ngoại trừ cân nhắc phương diện chiến lực, đây cũng chính là sơ hở rất lớn trong việc che giấu hành tung của ta. Vẫn nên đến chiến trường kia thì tốt hơn.”
Phương Nguyên âm thầm cảm khái một phen, sau đó lấy ra cổ Hạo Châu.
Bên trong cổ Hạo Châu đang phong ấn cổ Định Tiên Du, giống như một mảnh hổ phách trắng noãn.
Ngay trước mặt Cát Dao, Phương Nguyên không chút e dè lấy ra cổ Long Đong.
Cổ Long Đong hình dạng như kén tằm, toàn thân màu xám, sờ vào có cảm giác nham nhám. Phương Nguyên rót chân nguyên của mình vào, cổ Long Đong lập tức có cảm giác như sắp vỡ, tạo thành một luồng khói bụi bình thường.
Khói bụi màu xám giống như có linh tính, toàn bộ rơi xuống cổ Hạo Châu.
Cổ Hạo Châu vốn đang tản ra ánh sáng bị bụi mù bao trùm, lập tức trở nên ảm đạm. Khí tức cổ Định Tiên Du lại càng yếu hơn một bậc.
Năm trăm năm kiếp trước của Phương Nguyên, khi chinh phạt Trung Châu, nhấc lên đợt hỗn chiễn ngũ vực, một số cổ sư đã chui vào khu vực tác chiến của hắn, để che giấu tung tích, che giấu khí tức, bọn họ đã nghiên cứu ra thủ đoạn này.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Cát Dao ở một bên tò mò hỏi.
Phương Nguyên cũng không trả lời, cất bảo châu đã ảm đạm vào trong lòng, tiếp tục lên đường.
Hai người không ngừng tiến lên. Sương độc trong không khí càng lúc càng nhiều, màu tím nồng đậm đã bắt đầu ảnh hưởng đến cặp mắt.
Hai người không thể không dừng lại, dựa vào cổ trùng để giải trừ số độc còn lại trên người.
Răng rắc.
Dưới chân truyền đến tiếng vang giòn, giống như giẫm lên một cành cây khô nào đó.
Cát Dao nghi hoặc nhìn xuống, sau đó thét lên một tiếng, như con thỏ nhanh chóng nhảy về phía sau.
“Tại sao chỗ này lại có đầu người?” Giọng nói của nàng run lẩy bẩy.
“Bởi vì nơi này vốn là một chiến trường.” Phương Nguyên bước đến trước mặt nàng, cũng không quay đầu lại, ngược lại bước chân còn nhanh hơn.
“Chiến trường? Này, ngươi chờ ta một chút, đừng đi nhanh như vậy.” Cát Dao đuổi theo sát bước chân Phương Nguyên.
Nàng càng chạy càng kinh ngạc.
Lúc trước, sương độc dày đặc che phủ ánh mắt của nàng. Bây giờ, nàng càng đến gần, lại càng nhìn thấy trên đồng cỏ hư thối có rất nhiều xương trắng, có người mà cũng có của sói.
Trên mặt đất phủ đầy hố sâu hoặc chiến hào. Hiển nhiên, nơi này đã từng phát sinh một cuộc chiến thảm khốc.
“Chết nhiều người quá. Rốt cuộc là ai đã tiến hành cuộc chiến sinh tử ở đây? Nhưng nhìn hố sâu mọc đầy cỏ độc, kết hợp với vết tích khác, chiến trường này ít nhất đã có hai mươi năm lịch sử.”
Cát Dao nhìn sau lưng Phương Nguyên, thấy hắn không ngừng tìm kiếm, giống như đang tìm thứ gì đó, không khỏi ngộ ra.
“Thì ra mục đích Thường Sơn Âm tiến vào thảo nguyên Hủ Độc là vì chiến trường này. Rốt cuộc là hắn muốn tìm thứ gì? Khoan đã, thảo nguyên Hủ Độc hai mươi năm trước đúng là đã diễn ra một trận đại chiến. Cha đã từng nói chuyện với người khác, lúc đó ta cũng ở bên cạnh...”
Một phần ký ức đột nhiên nhảy ra từ trong đầu Cát Dao.
Khi đó, Cát Dao còn rất nhỏ, khoảng chừng bốn năm tuổi. Cha của nàng mở tiệc chiêu đãi một vị khách quý, còn dẫn cả nàng theo.
Bên trong đại trướng, người lớn nói đến anh hùng hào kiệt của thảo nguyên.
“Nhắc đến, lần này Thường gia đã xuất hiện một nhân vật rồi.”
“Ngươi nói là Lang Vương sao?”
“Không sai. Người này chính là cổ sư Nô đạo do Thường gia đặc biệt bồi dưỡng. Đàn sói trong tay hắn hành động như gió, thế công như mưa, lâm thời biến trận tùy tâm sở dục, đúng là một thân tạo nghệ.