Chương 541: Đặt chân lên Bắc Nguyên
Nàng không khỏi nghĩ đến một suy nghĩ trong đầu: “Chẳng lẽ tổ tiên ở Trường Sinh Thiên nghe được lời cầu nguyện của ta, lập tức phái cứu binh đến?”
Nhưng vì sao vị cứu binh này lại không mặc quần áo?
Trong lòng Cát Dao lập tức xuất hiện một câu hỏi.
“Đến Bắc Nguyên rồi sao?” Phương Nguyên chân trần giẫm trên cỏ, nhanh chóng dò xét chung quanh.
“Ồ, tại sao lại có người? Còn có sói?” Hai mắt Phương Nguyên nheo lại, nghĩ không ra hắn vừa mới đặt chân đến Bắc Nguyên đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Chuyến đi đến Bắc Nguyên lần này phải giữ bí mật, nhưng vừa mới đến đã bị bại lộ.
Lang Vương gào thét, bỗng nhiên thả người nhảy một cái, miệng sói mở to, hàm răng nhọn sắc bén như đao táp tới phần cổ của Phương Nguyên.
“Hừ, chỉ là bách thủ vương...” Lệ mang lóe lên trong mắt Phương Nguyên, một tay đẩy ra một đạo kim long.
Cổ Kim Long tứ chuyển.
Rống.
Kim long bốn trảo gào thét, giương nanh múa vuốt, bay vút ra ngoài, trực tiếp đâm vào người Lang Vương Râu Độc.
Xương cốt toàn thân con Bách Thú Vương bị đụng nát, như bao tải bị ném ra ngoài. Sau khi rơi xuống đất, nó kêu thảm, giãy dụa vài cái muốn đứng lên, nhưng chung quy vẫn không thể đứng dậy.
Phương Nguyên khẽ cau mày, lập tức đánh ra thêm một đạo kim long, lúc này mới thật sự giải quyết xong con Lang Vương.
Lang Vương vừa chết, đàn sói lập tức sụp đổ. Sau mấy hơi thở, bọn chúng đã chạy xa ngoài trăm dặm.
Chỉ còn lại thi thể Lang Vương và Cát Dao đang ngơ ngác nhìn hắn.
Phương Nguyên di chuyển ánh mắt tĩnh mịch của mình sang cô gái.
Cô gái mặc áo bào bằng da đặc biệt của Bắc Nguyên, tay áo đan xen màu trắng và màu xanh, ngay tại đường rẽ thêu viền vàng, lộ ra sự cao quý mà thuần khiết.
Bên hông của nàng thắt một đai lưng màu vàng tím, mái tóc dài đen nhánh được tô điểm rất nhiều vật trang sức hoa mỹ.
Hai chân nàng đi trên đôi ủng da màu đỏ thắm.
Làn da của nàng hơi đen, lại đỏ ửng, là màu da đặc trưng của Bắc Nguyên. Dáng người nàng yểu điệu nhưng cân đối, giống như một con nai con đáng yêu.
Cát Dao bị ánh mắt của Phương Nguyên dọa lui lại, sau đó tò mò hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi từ Trường Sinh Thiên xuống, là anh hùng cứu ta sao?”
Không đợi Phương Nguyên trả lời, nàng đã nói tiếp: “Ta là người của Cát gia tộc, tên là Cát Dao. Cha của ta là tộc trưởng Cát gia tộc. Dũng sĩ trẻ tuổi, ngươi đã cứu mạng của ta, ngươi sẽ nhận được sự khoản đãi nhiệt tình nhất của Cát gia. A, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của ngươi.”
Phương Nguyên cười ha hả: “Thiếu nữ thảo nguyên xinh đẹp, ngươi cứ gọi ta Thường Sơn Âm là được rồi. Trường Sinh Thiên chính là chỗ ở của Cự Dương Tiên Tôn, làm sao ta có thể đến từ nơi đó chứ. Ta chỉ là cổ sư bình thường mà thôi.”
Nói xong, hắn lấy một ly uống rượu từ bên trong Không Khiếu ra.
Nửa thân trên của chén rượu là kim, nửa thân dưới là ngân, cao đến ngũ chuyển dùng để cất giữ, là cổ Nâng Ly Cạn Chén mà Phương Nguyên luyện được bên trong phúc địa.
Lúc này, Phương Nguyên rót chân nguyên vào, sau đó lấy ra một bộ quần áo.
Đây là một bộ võ phục màu đen bó sát người. Sau khi hắn mặc vào, một hơi thở trầm ổn, oai hùng thể hiện ra ngoài.
Cát Dao nhìn không chớp mắt toàn bộ quá trình, tim không khỏi đập thình thịch, gương mặt đỏ ửng.
Thiếu nữ thảo nguyên chính là nhiệt tình như vậy.
Phương Nguyên mặc quần áo xong, bước đến thi thể của Lang Vương Râu Độc.
Sói Râu Độc là một loài sói khá phổ biến ở Bắc Nguyên. Nhưng khác với các loài sói khác, toàn thân của nó không hề có lông, chỉ có màu đen, da sói giống như được bôi một lớp men răng. Loài vật này cũng không có lỗ tai, chỉ có xúc tu dài năm tấc. Khi chạy, xúc tu thả xuống hai bên người. Khi chiến đấu, xúc tu của chúng sẽ dựng thẳng trời cao.
Phương Nguyên tìm kiếm một phen, chẳng thu hoạch được gì.
Con sói này là Bách Thú Vương, cổ trùng sống trên thân là cổ trùng nhị chuyển.
Trên người con sói có hai con cổ nhị chuyển, theo thứ tự là cổ Nước Chua và cổ Độc Châm.
Cổ Nước Chua có thể phun ra dịch axit ăn mòn màu xanh, có thể ăn mòn huyết nhục lẫn sắt đá. Cổ Độc Châm có thể bắn ra độc châm đả kích địch nhân.
Đáng tiếc, Phương Nguyên nhận được chỉ là mảnh vỡ của hai con cổ.
Trên người Lang Vương không có cổ phòng ngự, khó trách lại bị Phương Nguyên tùy tiện giết chết.
Trên người Thú Vương có khả năng ký sinh cổ ngự thú. Ví dụ như trên người Khuyển Vương có cổ Ngự Khuyển. Trên người Lang Vương sẽ có cổ Ngự Lang.
Cho dù là cổ Ngự Lang nhị chuyển, Phương Nguyên cũng cần.
Trong lúc Phương Nguyên đang lục lọi miệng con sói, Cát Dao bước đến: “Thường Sơn Âm, tên của ngươi hơi quen tai. Ngươi là người của Thường gia tộc sao? Nhưng nhìn quần áo của ngươi, hình như ngươi là kẻ ngoại lai? Ngươi là người Đông Hải? Trung Châu? Hay Tây Mạc?”
Phương Nguyên đứng dậy: “Ta là người Bắc Nguyên.”
Cô gái nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng nõn: “Ngươi gạt người. Người Bắc Nguyên chúng ta nào có khẩu âm giống như ngươi? Dũng sĩ Thường Sơn Âm, ngươi không cần lo lắng. Ngươi cứu mạng ta, chính là đại ân nhân của Cát gia tộc chúng ta, Cát gia tộc chúng ta sẽ không bài xích ngươi.”
Mặc kệ Trung Châu, Nam Cương hay Bắc Nguyên, chỉ cần là kẻ ngoại lai, đều sẽ bị bài xích.
Không đợi Phương Nguyên trả lời, cô gái hoạt bát chỉ vào cổ Định Tiên Du trên vai Phương Nguyên, hỏi: “Dũng sĩ Thường Sơn Âm, cổ trên vai ngươi thật đẹp. Đây là cổ gì vậy? Chính con cổ này đã mang ngươi đến đây sao?”
Ánh mắt Phương Nguyên ngưng lại, cẩn thận nhìn biểu hiện của cô gái, phát hiện biểu hiện của cô gái không giống giả mạo, mà kiến thức thật sự cạn, không biết đây là cổ Định Tiên Du, lúc này mới thoáng yên lòng.
Sát cơ phun trào trong lòng hắn, nhưng ngoài mặt lại nở nụ cười chân thành: “Cô gái xinh đẹp, ngươi là Vân Tước biến thành sao? Lúc nào cũng có thể nói chuyện được vậy? Haha, được rồi, ta phải đi. Chúng ta hẹn gặp lại.”
Phương Nguyên ngẩng đầu, dựa vào sao trời mà phân biệt phương hướng.
Sau đó, hắn vượt qua Cát Dao, đi thẳng vào sâu trong thảo nguyên Hủ Độc.
Cô gái vội vàng đuổi theo: “Ta không phải Vân Tước. Ai bảo ngươi thần bí như vậy, đột nhiên xuất hiện. Này, này, ngươi đừng đi bên đó. Bên này mới ra được thảo nguyên Hủ Độc.”
“Ta đang định đi vào trong này.” Phương Nguyên không quay đầu lại.
“Tại sao lại muốn đi vào trong đó? Đi vào càng sâu bên trong thảo nguyên Hủ Độc thì lại càng nguy hiểm. Mặc dù ngươi là tam chuyển đỉnh phong, nhưng song quyền hảo hán cũng không chịu nổi đàn sói.” Cát Dao vừa chạy vừa khuyên can Phương Nguyên.
Cổ sư ngũ đại vực khá độc lập. Cổ sư khác vực, chiến lực sẽ bị giảm xuống một chuyển.
Phương Nguyên là người của Nam Cương, đến Bắc Nguyên nhất định sẽ phải chịu sự áp chế ở đây. Mặc dù bên trong Không Khiếu của hắn vẫn còn chân nguyên Chân Kim tứ chuyển đỉnh phong, nhưng tác dụng cũng chỉ tương đương với chân nguyên Tuyết Ngân tam chuyển đỉnh phong.
Bởi vậy, khí tức mà Cát Dao cảm nhận được trên người hắn chỉ là tam chuyển đỉnh phong.
Cổ Kim Long tứ chuyển có nguồn gốc từ Nam Cương cũng chỉ còn uy lực của cổ trùng tam chuyển.
Nếu ở Nam Cương, một kích của cổ Kim Long nhất định có thể đánh tan Lang Vương Râu Độc, nhưng ở Bắc Nguyên, Phương Nguyên phải thúc giục hai lần mới có thể đánh chết Lang Vương Râu Độc, cuối cùng còn giữ lại thi thể hoàn chỉnh của nó.
Phương Nguyên dừng bước, liếc nhìn Cát Dao, biểu hiện nghiêm túc, ánh mắt kiên định: “Ta muốn đến thảo nguyên Hủ Độc, tất nhiên phải có lý do.”
Cát Dao bị khí độ của hắn chấn trụ, đợi khi Phương Nguyên đi được vài bước mới kịp phản ứng.
Cô gái vội vàng đuổi theo: “Dũng sĩ Thường Sơn Âm, ta đi cùng với ngươi, dù sao cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Mắc câu rồi.” Khóe miệng Phương Nguyên âm thầm vểnh lên.
Chiến lực của hắn bây giờ chỉ tương đương tam chuyển đỉnh phong, muốn xâm nhập vào sâu trong thảo nguyên Hủ Độc vẫn còn chưa đủ. Bởi vậy, hắn rất cần cổ trùng Bắc Nguyên để trang bị cho mình.
Nhưng giết Cát Dao chưa chắc lấy được cổ trùng trên người nàng ta. Cho nên, Phương Nguyên thực hiện một mưu kế nhỏ, dễ dàng dụ Cát Dao đến bên cạnh.
Mặc dù ý đồ của Phương Nguyên là thế, Cát Dao cũng chủ động đưa ra ý kiến gia nhập, nhưng Phương Nguyên vẫn nói: “Chiếu cố? Ta cần ngươi chiếu cố cái gì?”
Chương 542: Ngươi hãy đi theo ta
Nói xong, ánh mắt hắn liếc nhìn nàng một cái, giọng nói mang theo chút ngạo nghễ.
Cô gái lập tức ngước cổ lên: “Ngươi có biết, trên thảo nguyên Hủ Độc có rất nhiều sương độc màu tím phiêu tán hay không. Nếu hít vào một thời gian dài sẽ bị trúng độc. Trên người ta có cổ trùng có thể giải độc. Còn nữa, càng vào sâu bên trong thảo nguyên, sương độc càng dày đặc, còn có u hồn oan quỷ. Đến lúc đó, ngươi không phân biệt được phương hướng, chỉ có cổ Quy Tâm của ta mới có thể chỉ rõ chính xác đường về.”
Ọc...
Cô gái đang nói, bụng bỗng nhiên phát ra âm thanh ọc ọc.
Phương Nguyên nhìn thoáng qua bụng của cô gái, mặt cô gái không khỏi đỏ bừng lên.
Nàng lắp bắp giải thích: “Cái này... ngựa Đại Vị của ta bị sói Râu Độc ăn mất rồi. Nguyên thạch và lương khô đều nằm hết bên trong.”
Ngựa Đại Vị là một loại kỵ thú rất phổ biến ở Bắc Nguyên. Nó có hai cái dạ dày, dạ dày chủ thì dùng để tiêu hóa thức ăn, dạ dày phụ thì có thể dùng để cất giữ đồ đạc.
Cổ sư Bắc Nguyên khi di chuyển, sẽ sử dụng một lượng lớn ngựa Đại Vị này.
Phương Nguyên tò mò hỏi: “Cha của ngươi là Tộc trưởng Cát gia tộc, ngươi thân là con gái ruột của ông ta, tại sao lại dùng loại kỵ thú bình thường này như vậy?”
“Haiz, còn không phải ông ấy thu hết cổ của ta sao. Ta một mình trốn đi, có thể dắt được một con Đại Vị, còn có thể chuẩn bị nhiều đồ dùng như thế đã là rất tốt rồi.”
Cát Dao nhanh mồm nhanh miệng đáp. Nhưng sau khi nói ra, nàng cảm thấy không ổn, biểu hiện ngưng lại, giống như mình đã tiết lộ nhiều chuyện.
“Trốn? Chẳng lẽ là đào hôn?” Phương Nguyên nhướng mày.
Cô gái ồ lên một tiếng, mắt tròn xoe nhìn Phương Nguyên: “Ngươi có cổ Đọc Tâm à? Tại sao ngươi lại biết?”
Phương Nguyên mỉm cười. Hắn cũng chỉ là suy đoán mà thôi, nhưng cũng không phải là không có chứng cứ.
Địa vị của phụ nữ ở Bắc Nguyên thấp hơn đàn ông rất nhiều. Thậm chí còn được xem là một món hàng trên thị trường, tùy ý mua bán. Ở Nam Cương có nữ Tộc trưởng, nhưng ở Bắc Nguyên lại không có lệ này. Phụ nữ không được cầm quyền.
Vì sao lại như vậy?
Truyền thống này phải ngược dòng tìm hiểu đến thời đại Cự Dương Tiên Tôn.
Theo trí nhớ của hắn, trong ba năm, quần hùng tranh giành ở Bắc Nguyên, gió nổi mây phun, cuối cùng do Tộc trưởng Hắc gia Hắc Lâu Lan thành công vấn đỉnh, trở thành chi chủ mười năm đứng đầu Vương Đình, cũng là chi chủ chịu đủ tranh cãi nhất hậu thế sau này.
Hắc Lâu Lan là người cực kỳ háo sắc. Sau khi xưng bá thảo nguyên, ông ta đã tìm kiếm tất cả mỹ nữ trong các bộ tộc nạp làm thê thiếp của mình. Nhưng ở một phương diện khác, ông ta đã mở rộng tân chính, đề cao địa vị phụ nữ, muốn nam nữ bình đẳng.
Điều này đã xúc phạm nghiêm trọng đến lợi ích các phương diện, kích thích mâu thuẫn, dẫn phát thể chế các bộ Bắc Nguyên phải rung chuyển.
Bởi vậy, Hắc Lâu Lan chỉ làm chi chủ của thảo nguyên được hai năm, đã bị tộc nhân trong tộc của mình gạt ra khỏi Vương Đình, tiến hành ám hại. Sau đó, các bộ liên hợp lại lật đổ sự thống trị của Hắc gia tộc, một lần nữa tranh giành vị trí đứng đầu Vương Đình, nhấc lên một trận gió tanh mưa máu kéo dài năm năm, khi đó mới dần lắng lại.
Sau chiến dịch này, các tộc trên thảo nguyên trải qua một trận hỗn chiến, nguyên khí bị đả thương, tạo thành khuyết điểm cho chiến dịch tấn công tứ đại vực Trung Châu sau này.
Bởi vậy, rất nhiều thiếu nữ Bắc Nguyên muốn chống lại cuộc hôn nhân sắp xếp, thường lựa chọn đào hôn. Cô gái trước mắt, nếu là con gái của tộc trưởng một tộc, lại lẻ loi một mình tiến vào thảo nguyên Hủ Độc, Phương Nguyên tất nhiên sẽ có suy đoán này.
Phương Nguyên lấy ra thức ăn trong cổ Nâng Ly Cạn Chén đưa cho Cát Dao.
Cô gái này hiển nhiên đang rất đói bụng, vừa ăn như hổ đói vừa đảo tròng mắt, mơ hồ không rõ: “Muốn cưới ta chính là Man Đa của Man gia tộc. Y là con trai thứ ba của Tộc trưởng Man gia tộc. Vóc người vừa gầy vừa nhỏ chẳng khác nào con khỉ, trong người lại nhiều bệnh, lại chỉ có tu vi nhịn chuyển. Bình thường, y hay ỷ lại vào cha của mình ăn hiếp mọi người trong tộc, một chút khí khái cũng không có. Ta thật sự chẳng muốn gả cho cái thứ bỏ đi như thế.”
“Nhưng gia thế của Man gia tộc rất lớn. Cát gia chúng ta vừa mới di chuyển đến, thực lực tổn thất rất nhiều. Sính lễ Man gia tộc đưa cho chúng ta cũng rất long trọng, còn hứa hẹn sẽ nhường một đồng cỏ phì nhiêu tươi tốt cho Cát gia chúng ta. Cha ta nhìn trúng những thứ này, muốn gả ta đi. Ta trong cơn tức giận đã bỏ chạy ra ngoài. Dũng sĩ Thường Sơn Âm, chi bằng ngươi đoạt ta đi.”
Dân phong Bắc Nguyên rất bưu hãn, còn có một phong tục, chính là đoạt cưới.
Tân nương tử được đoạt còn quý giá hơn tân nương tử được cưới hỏi đàng hoàng.
Phương Nguyên mỉm cười: “Ta chẳng có hứng thú với ngươi. Mau ăn đi, ăn no rồi chúng ta tranh thủ lên đường.”
Cát Dao lại đảo tròng mắt đen thui của mình: “Còn có một cách, chính là ngươi đến ở rể Cát gia chúng ta. Dựa theo quy củ của thảo nguyên, chỉ có dũng sĩ mới có được mỹ nữ. Cho dù Man gia tìm đến gây phiền phức cũng phải dựa theo quy củ, để cho tên khỉ đột Man Đa kia đấu với ngươi một trận. Dũng sĩ Thường Sơn Âm, ngươi mạnh như vậy, tất nhiên có thể đánh tên nhóc Man Đa kia thành đầu heo.”
Phương Nguyên tắt nụ cười: “Ta đã nói, ta không có hứng thú với ngươi.”
Cát Dao lại càng nhiệt tình, lộ ra tính cách không lùi bước trước khó khăn của con gái Bắc Nguyên: “Vì sao lại không hứng thú? Chẳng lẽ ta không xinh đẹp? Ta chính là hoa khôi của Cát gia tộc, tên nhóc Man Đa kia nhìn ta từ xa cũng phải thất hồn lạc phách, thần hồn điên đảo năn nỉ cha y cầu hôn ta. Dũng sĩ Thường Sơn Âm, ở rể Cát gia cũng có chỗ tốt đối với ngươi mà. Ngươi là kẻ ngoại lai, không ở rể, người khác sẽ không coi ngươi là người trong nhà. Ngươi sẽ chịu sự bài xích và đề phòng ở Bắc Nguyên.”
Phương Nguyên nghiêm mặt nói: “Ta đã nói, ta là người Bắc Nguyên.”
Cát Dao lại mỉm cười: “Dũng sĩ, ngươi không lừa ta được đâu. Khẩu âm của ngươi đã tiết lộ nguồn gốc của ngươi. Thức ăn của người cũng không phải trà bánh và thịt khô của Bắc Nguyên. Ngươi hãy đi theo ta. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy chúng ta gặp nhau là do Trường Sinh Thiên an bài sao?”
Phương Nguyên cúi xuống, ánh sáng lấp lóe trong mắt, sau đó nụ cười dần mở rộng trên nét mặt.
“Ngươi hãy để ta suy nghĩ một chút. Ngươi cũng không cần vội vàng quyết định như vậy.” Phương Nguyên nói, sau đó lấy nguyên thạch đưa cho Cát Dao.
Cát Dao gật đầu: “Vậy ngươi hãy cân nhắc cho thật tốt.”
Nàng tiếp nhận nguyên thạch, thận trọng nói: “Ta sẽ trả lại số nguyên thạch này cho ngươi.”
Phương Nguyên gật đầu.
Lúc này, Cát Dao không nói thêm gì nữa, tập trung tinh thần không ngừng hấp thu nguyên thạch, bổ sung chân nguyên, mau chóng khôi phục thực lực.
Sau khi thâm nhập vào sâu trong thảo nguyên Hủ Độc, khí độc vốn mỏng manh trong không khí dần dần trở nên nồng nặc hơn. Trước kia mắt thường không thể phân rõ, lúc này đã có thể nhìn thấy được màu tím nhàn nhạt.
“Dừng lại, có đàn sói.” Đang đi, Cát Dao bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt không che giấu được sự kinh hoàng.
Hiển nhiên, trận chiến với đàn sói Râu Độc vừa rồi đã khắc sâu ấn tượng cho nàng.
Phương Nguyên dừng bước. Qua ba hô hấp, hắn thông qua cổ trùng trinh sát tìm hiểu được tung tích của đàn sói.
Hắn nhìn sang Cát Dao, không hổ danh là thiếu nữ bộ tộc, có được cổ trùng trinh sát đỉnh phong.
Phương Nguyên có được cổ trùng trinh sát tứ chuyển, là do hắn luyện được bên trong phúc địa Hồ Tiên. Nhưng khi đến Bắc Nguyên, hắn phải chịu sự áp chế, không bằng cổ tam chuyển của Cát Dao.
Đàn sói hưng phấn kêu gào, càng lúc càng lớn.
Rất nhanh, mấy trăm con sói Râu Độc xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
“Nhiều sói quá.” Sắc mặt Cát Dao trắng bệch, thân hình mềm mại run lên, hít vào mấy hơi khí lạnh. Số lượng sói lần này còn nhiều gấp mấy lần lần trước, có đến gần ngàn con.
Thú vương càng mạnh thì mới có thể khống chế được đàn thú quy mô càng lớn. Lần này cho thấy, Bách Thú Lang Vương còn mạnh hơn so với con lần trước khá nhiều.
Chương 543: Biển hoa mặt quỷ (1)
“Hừ, vội cái gì? Ngươi tự bảo vệ cho mình là tốt rồi.” Phương Nguyên hừ lạnh, bỗng nhiên dậm chân chạy lên.
Cát Dao nhìn thấy, không khỏi kinh hô một tiếng, muốn gọi Phương Nguyên lại nhưng hắn đã lao vào đàn sói.
Có rất nhiều con sói Râu Độc phóng tới Cát Dao.
Cô gái kêu to một tiếng: “Thủy Giáp.”
Lập tức hơi nước ngưng kết, hình thành một chiếc áo giáp màu lam nhạt bao quanh toàn thân nàng lại.
“Cổ Xoắn Ốc Thủy Tiễn.”
Nàng điểm ngón tay, một thủy tiễn hình xoắn ốc bắn ra ngoài.
Vèo vèo vèo.
Trong khoảnh khắc, ba con Râu Độc bị giết chết, năm sáu con bị thương.
Nhưng cùng lúc lại có hơn mười con sói Râu Độc chạy đến.
Cô gái hoảng hốt, vừa lui lại vừa luống cuống ứng phó.
“Cổ Thủy Long.” Song chưởng đẩy ra, một con thủy long tam trảo gào thét bay ra, quét ngang bốn phía mang theo hơi nước mênh mông.
Rồng nước vừa xuất hiện, lúc này Cát Dao khó khăn lắm mới ổn định được cục diện.
“Dũng sĩ Thường Sơn Âm, ngươi không thể chết được.” Cô gái vội vàng nhìn lại bầy sói.
Nhưng càng nhìn, nàng lại càng ngây người, bởi vì nó không giống như trong dự đoán của nàng. Nàng nhìn thấy Phương Nguyên mạnh mẽ đâm tới đàn sói. Mỗi một công kích đều đánh bay rất nhiều con sói Râu Độc.
Sói Râu Độc hung ác dưới chân hắn còn yếu đuối hơn cả cừu non.
Toàn thân hắn được bao phủ một lớp giáp hoàng kim, thỉnh thoảng còn đánh ra một con kim long quét ngang bốn phía. Số lượng sói Râu Độc nhiều như vậy cũng không chế phục được hắn.
Hắn hung mãnh không sợ, đấu pháp dũng mãnh gan dạ đến cực điểm. Mỗi một quyền cước đều phá vỡ âm thanh. Sức mạnh của hắn to lớn như vậy, con sói nào trúng quyền cước của hắn, nhất định xương cốt vỡ nát ngã xuống đất kêu rên, không thể đứng dậy nổi.
Không chỉ như vậy, hắn còn kịch chiến với Lang Vương.
Lang Vương Râu Độc quả nhiên rất mạnh. Toàn thân của nó lóe lên điện quang, thỉnh thoảng lại phun ra nọc độc màu xanh, đồng thời chạy cực kỳ nhanh. Khi chạy thậm chí chỉ còn để lại một đạo tàn ảnh.
“Trên người con Lang Vương này có ít nhất ba con dã cổ.” Cát Dao phát hiện điều này, trong lòng cảm thấy nặng nề, lo lắng thay cho Phương Nguyên.
Nhưng rất nhanh, Phương Nguyên đã thả lỏng lo lắng, trong lòng không khỏi dâng lên sự kính nể Phương Nguyên.
Đấu pháp của Phương Nguyên cực kỳ thông minh. Hắn không ngừng bôn tẩu, cũng không dây dưa với con Lang Vương, nhờ những con sói Râu Độc bình thường cản trở sự di chuyển của nó.
Lang Vương có cổ di chuyển, nhưng lại bị đàn sói buộc chặt, chỉ có thể đánh một cách bị động.
Nhìn Phương Nguyên nện từng quyền vào đàn sói, thế công dũng mãnh, Cát Dao không khỏi nhiệt huyết sôi trào.
“Đây mới thật sự là đàn ông.” Nàng tán thưởng trong lòng. Sau khi giải quyết hết phiền phức bên người, nàng hô to một tiếng, thúc giục rồng nước thẳng đến đàn sói.
Rốt cuộc nàng cũng là cổ sư tam chuyển trung giai, không thể khinh thường. Đàn sói gặp công kích, không khỏi đại loạn, phóng ra cổ trùng hướng đến nàng.
Sắc mặt Phương Nguyên thay đổi, mở miệng quát: “Ai bảo ngươi đến? Mau tránh sang một bên.”
Cô gái bị tư thế phản công của đàn sói dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng rút lui.
Phương Nguyên không ngừng công kích, khí thế vô biên, phí hết công phu mới thu hút được sự chú ý của đàn sói đến người mình.
Một lát sau, hắn đột nhiên bộc phát đánh ra thú ảnh, đánh nát phòng ngự của Lang Vương.
Nhân cơ hội này, hắn bỗng sáp đến gần, đè đầu con Lang Vương xuống đất, giơ nắm đấm hung hăng đấm xuống.
Hình ảnh vô cùng bạo lực. Con Lang Vương sắp thành Thiên Thú Vương cứ như vậy bị Phương Nguyên đánh chết.
Lang Vương vừa chết, sĩ khí đàn sói bị sụp đổ, con nào cũng lo chạy trốn phần mình.
Một trận kịch chiến bỗng nhiên kết thúc.
“Ngươi bị thương rồi sao?” Cát Dao chạy đến, ánh mắt ân cần hỏi thăm.
“Không sao.” Vết thương của Phương Nguyên nhìn thì rất kinh khủng nhưng thật ra đều nằm trong sự khống chế của hắn. Lúc này, hắn thôi động cổ Tự Lực Cánh Sinh để vết thương nhanh chóng khỏi hẳn.
Nhưng cổ Tự Lực Cánh Sinh chỉ là cổ tam chuyển, đến Bắc Nguyên, nó chỉ còn tác dụng của cổ nhị chuyển. Sau khi thương thế của Phương Nguyên giảm bớt, hiệu dụng của nó không khỏi suy yếu.
“Dũng sĩ Thường Sơn Âm, để ta trị liệu cho ngươi.” Cát Dao vẫy tay một cái, hơi nước bốc lên, đỉnh đầu Phương Nguyên ngưng tụ một đám mây màu xanh.
Một cơn mưa nhỏ màu xanh từ trên đám mây rơi xuống, thấm ướt người Phương Nguyên, trị liệu thương thế cho hắn.
“Đây chính là cổ Mưa Xuân?” Phương Nguyên cau mày: “Phạm vi trị liệu của cổ này rất rộng, lại chỉ dùng cho một mình ta, chẳng phải lãng phí sao? Mau cất đi.”
Nói xong, hắn vung tay thôi động cổ Kim Phong Tống Sảng.
Cổ này của Thiết Mộ Bạch, cổ trị liệu tứ chuyển. Mặc dù bây giờ chỉ còn công dụng tam chuyển nhưng vẫn là tinh phẩm như cũ.
Cat Dao nhìn bên cạnh Phương Nguyên hình thành một cơn gió lốc màu vàng, vòng quanh hắn vài vòng, sau đó tất cả vết thương trên người hắn đều biến mất.
“Đây là cổ gì vậy?” Cô gái tò mò hỏi.
Phương Nguyên không trả lời, xoay người ngồi xổm xuống đất, bắt đầu vơ vét thi thể Lang Vương.
Cát Dao theo sát phía sau, cúi người nhìn hắn chằm chằm, cảm thán: “Dũng sĩ Thường Sơn Âm, ngươi là đại cao thủ chân chính. Cha ta luôn nói ta chỉ có được tu vi, còn chiến đấu thì hỏng bét. Hôm nay thấy ngươi công kích đàn sói như vậy, chuyện hung hiểm như thế, ngươi lại làm rất thành thạo, điêu luyện và nhẹ nhàng. Lúc này ta mới biết lời cha ta nói là đúng.”
Phương Nguyên hừ một tiếng, đứng thẳng người dậy.
Hắn có năm trăm năm kinh nghiệm chiến đấu, làm mấy việc này dễ như trở bàn tay. Nếu không phải địa vực áp chế, một đám sói nho nhỏ cần chi dây dưa lâu như vậy.
Kiểm tra một chút, trên người Lang Vương có ba con dã cổ nhưng tất cả đều đã chết.
Không có chiến lợi phẩm, sắc mặt Phương Nguyên hơi khó coi. Hắn nhìn Cát Dao, tức giận nói: “Hỏng bét? Ngươi nào chỉ là hỏng bét? Đơn giản là cực kỳ hỏng bét.”
Cát Dao lập tức chán nán: “Này, ngươi có cần nói chuyện thẳng như vậy không?”
“Hừ, vừa rồi ngươi công kích lung tung, dẫn đến một đàn sói lớn, thiếu chút nữa làm hỏng cục diện của ta. Não ngươi là não trâu à?” Phương Nguyên chất vấn.
Cát Dao biết mình đích thật đã phạm sai lần, khí thế bỗng nhiên yếu dần, cúi đầu nhìn mũi chân của mình: “Ngươi thu hút sự chú ý của phần lớn đàn sói, ta biết ngươi cũng là vì tốt cho ta, nhưng ta cũng muốn giúp ngươi mà.”
Phương Nguyên thở dài một hơi: “Được rồi, lần này không truy cứu nữa. Ngươi cứ đi đằng sau. Để phòng ngừa ngươi lại cản trở, ta bất đắc dĩ phải dạy bảo ngươi một chút.”
“Ai cần ngươi dạy?” Cát Dao quay người sang chỗ khác, bất mãn hừ một tiếng.
............
“Khi ngươi thôi động cổ Xoắn Ốc Thủy Tiễn, ngươi nhất định phải tỉnh táo. Bắn loạn, chỉ tổ lãng phí chân nguyên quý giá của ngươi mà thôi.”
“Cổ Thủy Long tiêu hao rất nhiều chân nguyên, nếu không có việc gì thì đừng dùng. Khó trách chân nguyên của ngươi lúc nào cũng không đủ.”
“Cũng đừng dùng cổ Mưa Xuân nữa. Đó là loại cổ có phạm vi trị liệu lớn, trong khi chúng ta chỉ có hai người mà thôi.”
Trên đường đi, Phương Nguyên không ngừng chỉ điểm Cát Dao.
Trước đó, cô gái bất quá cũng chỉ hờn dỗi mà thôi. Mặc dù hơi có tính tình tiểu thư nhưng liên quan đến tình huống bản thân, nàng vẫn rất chân thành tiếp thu lời dạy bảo, không ngừng cải thiện bản thân.
Hai người băng nhanh trên đồng cỏ hư thối, lại đụng phải mấy đàn sói nữa nhưng biểu hiện của Cát Dao lần sau tốt hơn lần trước.
“Haha, sợ rồi sao? Đám sói Râu Độc ghê tởm các ngươi, mau cút đi.” Một lần nữa đánh lùi được đàn sói Râu Độc, Cát Dao chống nạnh, dương dương đắc ý.
“Đúng là ngây thơ.” Phương Nguyên nhìn thoáng qua bóng lưng của nàng, ánh mắt lóe lên hàn mang.
Hắn chỉ điểm Cát Dao, đương nhiên không chỉ đơn thuần muốn đề cao lực chiến đấu của nàng, nhiều hơn chính là điều tra cổ trùng trên người nàng.
Kết quả, cô gái này đã tiết lộ tất cả nội tình trên người mình cho Phương Nguyên.
Cát Dao là cổ sư Thủy đạo, tu vi tam chuyển trung giai.
Nàng ta có cổ Vụ Tước tam chuyển dùng để trinh sát. Cổ Thủy Long tam trảo, cổ Xoắn Ốc Thủy Tiễn dùng cho công kích, cổ phòng ngự có cổ Thủy Giáp, về phương diện di chuyển có cổ Thủy Tích, trị liệu có cổ Mưa Xuân.