Chương 535: U Hồn Ma Tôn
Lần này Phương Nguyên luyện cổ, trước sau tốn khoảng chừng năm mươi vạn nguyên thạch.
Nếu là lúc trước, có lẽ hắn không bỏ ra nổi. Nhưng bây giờ, hắn chính là tài đại khí thô. Bán hoang thú cua vũng bùn, lại mua vào khá nhiều thứ, nhưng số còn dư lại trên người hắn cũng còn hơn sáu triệu nguyên thạch.
Bỏ rất nhiều nguyên thạch vào, bên trong đại đỉnh hình thành một dòng xoáy, nhanh chóng xoay tròn, khiến toàn bộ đại đỉnh phải run lên.
Luyện cổ đến thời khắc quan trọng, Phương Nguyên tập trung toàn bộ tinh thần, không dám phân tâm.
Trán của hắn rất nhanh chảy mồ hôi, chỉ có thể nhẹ giọng gọi: “Địa linh.”
“Vâng.” Tiểu Hồ Tiên nhanh nhẹn trả lời, tranh thủ bỏ từng thỏi bạc vào trong đỉnh lớn.
Thỏi bạc rơi vào trong nước, lập tức khiến cho tốc độ vòng xoay quay chậm lại.
Từng thỏi bạc bỏ vào rốt cuộc đã khiến cho mặt nước trở nên bình tĩnh, kết thành một khối băng màu bạc kiên cố.
Cuối cùng, nước trong đỉnh lớn đã hoàn toàn bị đông cứng, rất nhiều khói màu bạc lan tràn ra ngoài, đông cứng đại đỉnh, thậm chí còn tràn ra phạm vi năm bước bên ngoài, khiến mặt đất cũng bị nhuộm thành một màu bạc.
Phương Nguyên thở dốc vài hơi: “Luyện cổ ba ngày, rốt cuộc cũng đã qua. Lên.”
Khối băng màu bạc vỡ tan, từng con cổ trùng bay ra.
Những con cổ trùng này đều là cổ tam chuyển, hình như cái chén nhỏ, lại giống đóa hoa loa kèn.
Toàn thân bọn chúng đều sáng lên một màu bạc, có thể chứa chất lỏng, đều là cổ trùng tồn trữ.
Tiểu Hồ Tiên cẩn thận đếm, sau đó tươi cười rạng rỡ nhảy cẫng lên: “Một trăm ba mươi bảy, một trăm bốn mươi sáu, một trăm năm mươi chín. Chủ nhân, ngài thật lợi hại, đã luyện được một trăm năm mươi chín cổ tam chuyển. Chúng ta có thể bán được không ít tiền. Mà loại cổ này là gì vậy?”
“Haha, đây đều là cổ Ngân Trản. Kế tiếp, ta còn phải dùng chúng để luyện cổ, chứ không phải để bán.” Phương Nguyên cười nói.
Ba trăm tám mươi năm sau kiếp trước của Phương Nguyên, cổ Ngân Trản mới được một vị cổ Tiên luyện ra. Không ngừng hợp luyện, sau khi đạt đến ngũ chuyển, nó mới trở thành cổ trùng mà Phương Nguyên cần.
Hiện tại, đương nhiên không có khả năng bán đi.
“Mấy ngày qua, ta đã dùng rất nhiều cổ Can Đảm tăng cường hồn phách của mình mạnh hơn người thường đến năm mươi hai lần. Bởi vậy ta mới không bị mỏi mệt, mới có thể luyện ra nhiều cổ trùng như thế.” Phương Nguyên hoàn toàn hài lòng với kết quả luyện cổ lần này.
Chỗ tốt trong việc tăng cường nội tình hồn phách đã bắt đầu thể hiện ra từng cái.
Nếu Hạc Phong Dương nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ không dám khinh thường Phương Nguyên. Tạo nghệ luyện cổ của Phương Nguyên đã vượt xa sự tưởng tượng của ông ta.
Nhưng đầu óc của hắn vẫn còn hơi choáng váng.
Mỗi một lần luyện cổ, hồn phách sẽ phải gánh chịu thật lớn, hao tổn rất nhiều tinh thần, huống chi là loại luyện cổ có quy mô như Phương Nguyên.
Đổi lại lúc trước, Phương Nguyên muốn khôi phục thần hồn, chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng bằng cách đi ngủ. Nhưng bây giờ hắn đã có phương pháp tốt hơn.
“Địa linh, đỉnh lớn này đã hỏng, ngươi hãy xử lý nó đi. Ta ra ngoài một chút.”
“Được, chủ nhân.” Tiểu Hồ Tiên lập tức đi làm việc.
Đã qua ba bốn ngày, bên trên núi Đãng Hồn đã ngưng kết ra rất nhiều gan thạch.
Phương Nguyên tùy ý đập nát vài khối, cổ Can Đảm bay ra lập tức khôi phục hồn phách của hắn, thậm chí còn mạnh hơn.
Phương Nguyên cảm nhận đầu óc của mình không còn mê muội, suy nghĩ vấn đề gì đều nhanh như điện.
Hắn cười một cách thoải mái: “Cổ Can Đảm quả nhiên là loại cổ thần thoại, công dụng tuyệt không thể tả. Hôm nay, ta quyết định tăng hồn phách của mình lên cực hạn.”
Sáu mươi tám lần. Phương Nguyên cảm thấy thần thanh khí sảng, động tác nhẹ nhàng vô cùng.
Bảy mươi bảy lần. Tư duy Phương Nguyên như điện, mỗi một suy nghĩ đều như điện quang hỏa thạch.
Tám mươi lăm lần. Hồn phách Phương Nguyên mạnh lên, mơ hồ vượt qua sự dung nạp của cơ thể.
Chín mươi hai lần. Phương Nguyên rõ ràng có thể cảm nhận được hồn phách của hắn. Bên trong cảm nhận, hồn phách là một màu xám trắng, ngoại hình không khác gì diện mạo của Phương Nguyên, chỉ là cường tráng vô cùng, cơ bắp phát triển, thể trạng như gấu như hổ. Mặc dù nhục thân của Phương Nguyên cường tráng, nhưng chỉ là sói là yêu. Hồn phách chứa bên trong cơ thể như vậy có một loại cảm giác đè ép.
Đã đến cực hạn sao?
Chín mươi ba lần. Phương Nguyên lại nạp thêm một con cổ Can Đảm, hồn phách của hắn được tăng cường lần nữa. Lần này, Phương Nguyên cảm nhận được một sự thoải mái và khoái cảm trước đây chưa từng có. Thứ khoái cảm này còn mỹ diệu gấp trăm lần so với hút ma túy, nhấm nháp mỹ thực hoặc nam nữ giao hợp, khiến cho kẻ tâm làm bằng sắt như Phương Nguyên cũng không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ sung sướng.
Sảng khoái và mê say không cách nào hình dung khiến người ta lưu luyến quên cả lối về.
Hàn mang trong mắt Phương Nguyên lóe lên, sinh lòng cảnh giác.
Hắn lại giẫm nát gan thạch, hồn phách một lần nữa mạnh lên. Cảm giác sảng khoái lần này còn mãnh liệt hơn gấp mấy lần so với lúc trước.
Chín mươi bảy lần, chín mươi tám lần, chín mươi chín lần.
Cảm giác sảng khoái truyền từ sâu trong linh hồn, mãnh liệt đến mức khiến toàn thân Phương Nguyên run rẩy, khó mà dùng lời nói để hình dung.
Gấp trăm lần.
Cuồng liệt mê say giống như gió lốc quét sạch, Phương Nguyên thiếu chút nữa vì vậy mà hôn mê.
“Cực hạn, không thể dùng cổ Can Đảm nữa.” Phương Nguyên cắn đầu lưỡi, mượn cơn đau duy trì thanh tỉnh, không trầm mê trong đó.
Người bình thường chỉ có thể gia tăng hồn phách đến gấp trăm lần, tục xưng Bách Nhân Hồn.
Đây cũng là cực hạn của sinh tử. Nếu hồn phách lớn thêm chút nữa, toàn bộ hồn phách sẽ ầm một tiếng, nổ tung, giống như ăn quá no bụng nổ nát vậy.
Nhưng hồn phách bị nổ còn nghiêm trọng hơn so với bụng bị nổ vô số lần. Hồn phách hoàn toàn tiêu tán. Trong khoảnh khắc bị hủy diệt, nhục thể được bảo tồn chỉ trong một thời gian ngắn, sau đó chậm rãi hư thối thành xương trắng.
Nếu Phương Nguyên vẫn còn trầm mê trong cảm giác sảng khoái, nhịn không được lại dùng một con cổ Can Đảm, ngay cả cơ hội thôi động Xuân Thu Thiền cũng không có, trực tiếp diệt vong, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
“Đáng tiếc ta không có cốc Nghèo Túng. Sương mù bên trong cốc Nghèo Túng có thể làm cho hồn phách lỏng lẻo, lại có gió nghèo túng có thể cắt chém hồn phách. Hồn phách chịu đựng đủ mọi tra tấn, sẽ càng thêm cô đọng.” Phương Nguyên tiếc nuối thở dài trong lòng.
Hồn phách lớn mạnh chỉ là ưu thế về số lượng, còn phải ngưng kết tinh luyện, mới là ưu thế về chất lượng.
Trên thế giới này có rất nhiều cổ sư chuyên tâm tu luyện hồn phách. Bọn họ gọi chung là cổ sư Hồn đạo. Hồn đạo và Lực đạo đều rất nổi danh trong thời kỳ Thượng Cổ. Chỉ là bây giờ Lực đạo xuống dốc, còn Hồn đạo lại kéo dài không suy, vẫn là một môn phái nhất lưu như trước.
Cổ sư khai sáng Hồn đạo có tiếng tăm lừng lẫy trong toàn bộ lịch sử thế giới.
Ông ta chính là U Hồn Ma Tôn.
Cổ tiên cửu chuyển, khinh thường vũ trụ, coi thường thương sinh, chân chính vô địch thiên hạ, truyền kỳ ròng rã cả một thời đại.
Đồng thời, ông ta còn là cổ Tiên cửu chuyển có sát tính lớn nhất.
Trong tất cả Tiên Tôn, Ma Tôn, ông ta là người giết nhiều người nhất. Trong thời đại hắc ám của ông ta, ông ta đã biến ngũ đại vực thành một lò sát sinh, vạn vật đủ âm, mặc cho ông ta xâm lược, bất lực phản kháng.
U Hồn Ma Tôn đã từng nói: “Thiên hạ rộng lớn, lựa chọn đầu tiên khi tráng hồn chính là núi Đãng Hồn, luyện hồn nên lựa chọn cốc Nghèo Túng. Nếu có được một núi một cốc, Hồn đạo tất có thể đại thành. Tung hoành thế gian không đáng kể.”
Bởi vậy, núi Đãng Hồn, cốc Nghèo Túng có thể sánh ngang với hai đại thánh địa trong mắt cổ sư tu Hồn đạo.
Phương Nguyên có được núi Đãng Hồn đã là vinh hạnh lắm rồi, xem như nhặt được đại tiện nghi. Muốn có thêm cốc Nghèo Túng là hy vọng cực kỳ xa vời. Hắn hoàn toàn không biết cốc Nghèo Túng nằm ở chỗ nào.
“Mặc dù không có cốc Nghèo Túng, nhưng ta có thể dùng cổ trùng Hồn đạo khác để thay thế. Cổ Thần Hồn, cổ Long Hồn, cổ Băng Hồn, cổ Mộng Hồn, cổ Nguyệt Hồn, cổ Tương Hồn, cổ Oán Hồn, cổ Thi Hồn đều có thể cô đọng hồn phách của ta, giúp cho ta có thể tiếp tục tráng hồn, đột phá Bách Nhân Hồn, đạt đến Thiên Nhân Hồn, thậm chí Vạn Nhân Hồn.”
Chương 536: Phương Nguyên, tên vương bát đản kia! (1)
Số cổ này, hắn không thể đắc thủ từ Tiên Hạc môn. Cổ trùng trực tiếp tác động đến hồn phách, nếu bị Tiên Hạc môn động tay chân, vậy thì quá nguy hiểm.
Nhưng Phương Nguyên lại biết quá ít bí phương hợp luyện những loại cổ này. Quan trọng hơn, hắn còn chưa cân nhắc tốt rốt cuộc nên lựa chọn loại cổ trùng nào thích hợp nhất với mình.
“Xét theo hiện tại mà nói, Bách Nhân Hồn đã đủ ứng phó với tình huống, vẫn nên tập trung vào việc nên mua bán Thạch nhân như thế nào.” Phương Nguyên hơi suy nghĩ lan man một chút, sau đó tập trung vào vấn đề chính.
Hoang thú cua vũng bùn đã bán ra, giao dịch tiếp theo, Phương Nguyên không có ý định bán gan thạch.
Gan thạch bán đi, chẳng phải làm lớn mạnh thực lực của Tiên Hạc môn sao? Đây không phải là điều mà hắn muốn nhìn thấy.
Một khoảng thời gian sau, Phương Nguyên không ngừng luyện cổ, tẩy luyện Không Khiếu của mình.
Một tháng trôi qua rất nhanh. Nhờ có sâu rượu chín mắt trợ giúp, Phương Nguyên đã thuận lợi thăng đến tứ chuyển đỉnh phong.
Đồng thời, hắn còn luyện được một trăm năm mươi lăm cổ Kim Bôi.
Cổ Kim Bôi không thua kém cổ Ngân Trản, đều là cổ tam chuyển, dùng để chứa chất lỏng.
Sau đó, hắn lại dùng cổ Kim Bôi, cổ Ngân Trản hợp luyện cùng một chỗ, mất hết bảy ngày bảy đêm, vận khí không tệ, cuối cùng đã luyện được ba con cổ Kim Bôi Ngân Trản tứ chuyển.
Hắn tạm thời gác việc luyện cổ sang một bên, chuyển ánh mắt về phía Thạch Nhân tộc: “Đã nhiều ngày như vậy rồi, Thạch Nhân tộc hẳn đã phân liệt xong.”
Cả đời Thạch nhân, phần lớn thời gian đều dành để ngủ.
Nói chung, một Thạch nhân gần ba trăm tuổi, hồn phách tích lũy đến một trình độ nhất định có thể sinh ra hậu đại. Sau đó, cứ bình quân mỗi hai trăm năm sẽ sinh ra một tiểu thạch nhân.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một Thạch nhân sống đến thiên tuế, thọ hết tuổi già có thể có được bốn hậu bối.
Nhưng vì gan thạch, nhân khẩu Thạch nhân tộc tăng vọt một cách điên cuồng, từ mấy trăm đạt đến hơn ba mươi vạn.
Nhân khẩu tăng lên khiến mâu thuẫn nội bộ Thạch nhân cũng bộc phát, nhanh chóng gia tăng.
Thể chế Thạch Nhân tộc khá lỏng lẻo. Nhiều nhất cũng chỉ có thể tổ chức mười vạn nhân khẩu. Quả nhiên, sau một phen chính biến, Thạch Nhân tộc chia thành ba nơi, mỗi một bộ tộc bình quân có chừng mười vạn nhân khẩu, lấy một nguyên tuyền làm trung tâm, một lần nữa an cư lạc nghiệp.
Phương Nguyên đem cổ Nô Lệ vừa mới luyện chế giao cho Tiểu Hồ Tiên.
Cổ Nô Lệ có từ nhất chuyển đến ngũ chuyển. Phương Nguyên luyện chế đều là cổ Nô Lệ tam chuyển, đủ để khống chế Thạch Nhân tộc.
Tiểu Hồ Tiên na di cổ Nô Lệ ra ngoài vạn dặm, trực tiếp tác dụng lên người Thạch nhân có vai trò quan trọng.
Hồn phách Thạch nhân làm sao là đối thủ của Phương Nguyên, lập tức trở thành nô lệ của hắn dễ như trở bàn tay.
Thoáng một cái, Phương Nguyên đã nắm trong tay ba vị Tộc trưởng Thạch Nhân tộc bao gồm Nham Dũng và hơn mười gia lão Thạch nhân.
Lập tức, ba trăm nghìn nhân khẩu Thạch nhân đều nằm trong sự khống chế của hắn.
Lật tay thành mây, trở tay thành mưa. Hành động lần này đã có phong thái của một cổ Tiên.
“Không bán gan thạch, chỉ bán thạch nhân?” Hạc Phong Dương nhìn thoáng qua nội dung trên tờ giấy, sắc mặt âm trầm.
Bên trong phúc địa Hồ Tiên, cổ Can Đảm trên núi Đãng Hồn mới là thứ Tiên Hạc môn cần. Một khi có cổ Can Đảm, nội tình hồn phách tăng vọt, thực lực của đệ tử Tiên Hạc môn sẽ mạnh lên gấp ba lần.
Nhưng gan thạch lại không thể rời khỏi núi Đãng Hồn, chỉ có thể sử dụng ngay tại chỗ. Cứ như vậy, mượn lý do này, đệ tử Tiên Hạc môn có thể ra vào phúc địa Hồ Tiên. Một đến hai đi, sau khi sự cảnh giác của Phương Nguyên dần hạ xuống, Tiên Hạc môn muốn âm thầm động tay chân sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng Phương Nguyên sống chết không bán gan thạch, Hạc Phong Dương vì thế mà cảm thấy phiền muộn: “Từ lúc nào, đường đường một cổ Tiên như ta lại bị một tên tiểu tặc phàm nhân làm khó dễ?”
Ông ta nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ, gương mặt anh tuấn vì vậy mà trở nên vặn vẹo, dữ tợn.
Ông ta có một thân chiến lực nhưng lại không cách nào thi triển. Phương Nguyên co đầu rụt cổ bên trong phúc địa Hồ Tiên, giống như rùa đen rút đầu, lại còn có cổ Định Tiên Du, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát thân. Hạc Phong Dương, thậm chí toàn bộ Tiên Hạc môn đều ném chuột sợ vỡ bình, tạm thời không dám động đến hắn.
“Xem ra Thạch nhân do Hồ tiên di chuyển vào năm đó vẫn còn sống sót. Nhưng, tên tiểu tặc Phương Nguyên đưa ra giao dịch nhiều Thạch nhân như vậy, rốt cuộc hắn đã dùng bao nhiêu cổ Can Đảm để bồi dưỡng.”
Nghĩ đến chuyện này, Hạc Phong Dương cảm thấy trong lòng rỉ máu.
Thời gian cách giao dịch lần trước đã qua mấy tháng. Bên trong phúc địa Hồ Tiên còn kéo dài gấp năm lần, cũng khoảng chừng một năm.
Phương Nguyên bồi dưỡng được nhiều Thạch nhân khỏe mạnh, cường tráng như thế. Nếu giao số cổ Can Đảm đó cho Tiên Hạc môn dùng để bồi dưỡng đệ tử thì tốt biết bao nhiêu.
Nhưng tên tiểu tặc Phương Nguyên tình nguyện bồi dưỡng Thạch nhân cũng không muốn cho người của Tiên Hạc môn sử dụng, hắn thật sự rất đáng chết.
Điều khiến cho Hạc Phong Dương tức giận không chỉ điều này. Quan trọng hơn, ông ta còn giận bản thân mình. Phương Nguyên bán nhiều Thạch nhân như thế, cho dù ông ta là cổ Tiên, cũng không khỏi động tâm.
Nếu bên trong phúc địa có nhiều Thạch nhân như vậy, cổ Tiên có thể khai thác rất nhiều tài nguyên dưới lòng đất.
Các loại kim loại, bảo thạch, khoáng thạch, cổ trùng và các sinh vật dưới lòng đất, liên tục không ngừng.
Ngoài ra, nếu Thạch nhân nhiều hơn một chút, có thể thành lập cả một tòa thành dưới lòng đất, biến nó thành không gian phát triển cho phúc địa.
Bên trong phúc địa không có thực lực, cổ Tiên khai thác tài nguyên phần lớn chỉ đến từ mặt đất. Nhưng nếu có thêm nhiều Thạch nhân, ngay cả lòng đất cũng có thể lợi dụng, lợi ích tuyệt đối tăng gấp bội.
Còn trên thị trường, nô lệ Thạch nhân cung không đủ cầu.
Phần lớn thời gian trong cuộc đời Thạch nhân đều dành để ngủ. Một số Thạch nhân sống cả trăm triệu năm, nhưng suốt cuộc đời chỉ có thể sinh được bốn vị cháu chắt.
Nếu dùng cổ trùng Hồn đạo gia tăng hồn phách cho Thạch nhân cũng không phải là không thể, cũng có rất nhiều cổ Tiên thử qua nhưng chưa hề thành công.
Bởi vì có một điều, chính là chi phí.
Giá của cổ trùng Hồn đạo còn đắt hơn so với việc mua một Thạch nhân rất nhiều.
Trừ những cổ Tiên có nhu cầu đặc biệt phải sử dụng Thạch nhân, nếu không, sẽ là được không bù mất.
Trên thế giới này cũng chỉ có núi Đãng Hồn mà Phương Nguyên nắm giữ mới có thể bồi dưỡng Thạch nhân một cách trắng trợn như thế.
Trong lần giao dịch này, Phương Nguyên đã đưa ra giá cả trong thư, cũng có phần khiến Hạc Phong Dương động tâm. Cho dù Tiên Hạc môn không cần, ông ta bán ra ngoài cũng có lời rất nhiều.
Cho dù vậy, trong lòng Hạc Phong Dương vẫn cảm thấy không thoải mái.
Ông ta biết Phương Nguyên đang ném ra miếng mồi.
Không sợ ngươi không động tâm, không sợ ngươi không ăn.
Đúng như Phương Nguyên đã dự đoán, Hạc Phong Dương động tâm, Tiên Hạc môn cũng động tâm, các cổ Tiên khác cũng động tâm. Việc mua bán nô lệ Thạch nhân ít nhất có thể bán chạy trong vòng một trăm năm.
“Tên tiểu tặc Phương Nguyên này thật sự quá xảo trá. Nhưng có số Thạch nhân này, ngược lại cũng khiến cho Thái Thượng đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão thấy được thành quả, cũng có thể để lão già Lôi Thản im cái miệng thúi của lão lại, còn ta cũng thả lỏng được một chút.” Hạc Phong Dương thở ra mấy cái, cố gắng ổn định lại tâm trạng.
Ông ta nheo mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh: “Nhưng Phương Nguyên ngươi cũng đừng đắc ý. Ngươi làm mùng một thì ta cũng làm ngày rằm. Ngươi không bán cổ Can Đảm, vậy ta cũng sẽ không bán cổ Xá Lợi cho ngươi. Không phải ngươi đang cần cổ Hoàng Kim Xá Lợi, cổ Tử Tinh Xá Lợi sao? Không có cửa đâu.”
....
Phương Nguyên nằm trên ghế đọc thư hồi âm của Tiên Hạc môn.
Bởi vì Mị Lam Điện Ảnh vẫn còn trấn giữ núi Thiên Thê, Tiểu Hồ Tiên không dám mở loạn cửa phúc địa, cho nên Tiên Hạc môn phải dùng cổ Phi Kiếm Truyền Thư.
Phương Nguyên quét mắt, đọc hết nội dung trong thư.
Chương 537: Phương Nguyên, tên vương bát đản kia! (2)
Trong thư, ngoại trừ đồng ý giao dịch, Hạc Phong Dương còn đưa ra một điều, muốn mua bán cổ Can Đảm. Có cổ Can Đảm, ông ta sẽ bán cổ Xá Lợi, thậm chí còn đich thân ra tay, trợ giúp Phương Nguyên vượt qua địa tai lần bảy.
Phương Nguyên không khỏi cười lạnh.
Để Hạc Phong Dương tiến vào phúc địa Hồ Tiên, so với địa tai còn nguy hiểm hơn rất nhiều, tuyệt đối không thể nào.
Muốn dùng cổ Xá Lợi để kẹp mệnh mạch của Phương Nguyên? Đúng là buồn cười.
“Ta tuyệt đối không giao dịch cổ Can Đảm, nhưng Thạch nhân thì có thể bán. Ta không sợ Tiên Hạc môn sẽ không động tâm. Chỉ là sau này cũng không thể chỉ giao dịch với mỗi Tiên Hạc môn không, còn phải mở rộng ra bên ngoài.” Phương Nguyên suy nghĩ.
Có được kinh nghiệm năm trăm năm kiếp trước, Phương Nguyên biết giá tiền mà hắn bán Thạch nhân ra còn muốn thấp hơn so với thị trường cổ Tiên bán ra một bậc.
Tiên Hạc môn làm vụ mua bán lần này, nhất định rất có lời.
Nhưng đây cũng là điều mà Phương Nguyên cố ý sắp xếp.
Trước mắt, hắn cần thân phận đệ tử Tiên Hạc môn, cũng cần những mối quan hệ tuy dối trá nhưng ổn định này.
“Lợi ích đến tay, cũng xem như hòa hoãn áp lực trên người Hạc Phong Dương. Ông ta muốn chậm rãi mưu đồ phúc địa của ta, mà ta cũng đang cần “sự chậm rãi” này. Đợi đến khi ta thành cổ Tiên, còn phải sợ sắc mặt của Tiên Hạc môn sao?” Phương Nguyên cười nhạt.
Hắn lại nhìn lá thư, trong thư Hạc Phong Dương ước định thời gian yêu cầu Phương Nguyên mở cánh cửa phúc địa để đưa cổ Động Địa vào.
Quy mô của vụ mua bán lần này rất lớn. Phương Nguyên muốn bán sáu vạn Thạch nhân, nhưng số Thạch nhân này không thể đưa ra từ cửa chính phúc địa.
Hiện tại Mị Lam Điện Ảnh còn đang lượn lờ trên núi Thiên Thê. Nếu mở cửa phúc địa, để nó xông vào, Phương Nguyên có thể nói là phiền phức ngập trời.
Tình huống này phải dùng đến cổ Động Địa.
Cổ này cao đến ngũ chuyển, phân thành hai con, một con mẫu cổ, một con tử cổ.
Tác dụng chính là hình thành con đường nối liền hai bên. Cổ sư sẽ từ tử cổ tiến vào, sau đó đi ra từ mẫu cổ. Tương tự, mẫu cổ bên kia cũng có thể tiến đến tử cổ bên này.
Cổ Động Địa thường được dùng để kết nối hai phúc địa khác nhau. Bình thường, cổ Động Địa được dùng để vận chuyển các loại tài nguyên. Trong thời gian chiến tranh, viện binh có thể thông qua cổ Động Địa triển khai trợ giúp một cách nhanh chóng.
“Muốn tiến hành giao dịch, vận chuyển số Thạch nhân này đi, việc sử dụng cổ Động Địa là khó tránh khỏi, nhưng ta lo lắng ngươi sẽ động tay chân vào cổ Động Địa, vẫn nên tự ta luyện chế thì hay hơn.”
Phương Nguyên nghĩ đến đây, khí tức Xuân Thu Thiền lại lộ ra. Hắn tiện tay luyện hóa cổ Phi Kiếm Truyền Thư, nhanh chóng hồi đáp.
Nửa ngày sau, Hạc Phong Dương nhận được hồi âm. Ông ta mở ra xem, chỉ thấy bên trên ghi rất nhiều cổ trùng, còn có các loại vật liệu.
“Ồ, không muốn dùng cổ Động Địa của ta, mà hắn sẽ cải tiến bí phương cổ Động Địa, tự mình luyện chế ra cổ trùng mới?” Sắc mặt Hạc Phong Dương hiện lên sự giận dữ.
“Đánh rắm! Cổ Động Địa đã được sử dụng hơn năm trăm năm, cổ Tiên nào cũng biết được bí phương, làm gì có chuyện để ngươi cải tiến? Tên tiểu tặc Phương Nguyên này cảnh giác quá cao, còn muốn dựa vào đó mà lừa ta, khiến ta không dám từ chối giao dịch với hắn. Ta không cần nhìn cũng biết, trong số những thứ cần để luyện cổ, nhất định phải có cổ Xá Lợi hoặc cổ Tuyền Đản, hoặc cổ trùng quý giá của Lực đạo. Sao? Không có?”
Hạc Phong Dương nhìn qua mấy lần, phát hiện không có cổ Xá Lợi, cổ Tuyền Đản, đồng thời cũng chẳng có cái bóng của cổ trùng Lực đạo nào.
Ngược lại toàn là vật liệu thông dụng và cổ trùng chuyển thấp. Cổ trùng cao nhất là cổ trùng ngũ chuyển Thổ đạo Sơn Cửu Nhận, chuyên dùng để gia tăng khả năng thành công khi luyện cổ. Ngoài ra, hắn còn yêu cầu không ít cổ tứ chuyển, ví dụ như cổ Di Bộ Hoán Hình, hay cổ Bàng Thôi Trắc Dẫn.
Suy nghĩ của Hạc Phong Dương sinh ra sự dao động: “Nhìn điệu bộ này của hắn, hình như hắn muốn luyện cổ thật. Chỉ cần vận khí bình thường, số vật liệu này có thể luyện ra được ba con cổ Động Địa. Chẳng lẽ hắn thật sự có thể cải tiến bí phương luyện cổ Động Địa? Không, Phương Nguyên chỉ là phàm nhân, làm sao có thể làm được? Nhưng nếu chẳng may sau lưng hắn có cổ Tiên thì sao?”
Nếu cải tiến bí phương, cổ mới nhất định còn cường đại hơn cổ Động Địa cũ một bậc.
Tim Hạc Phong Dương không khỏi đập thình thịch.
Cho dù ông ta không có được bí phương, sau khi Phương Nguyên luyện thành, tất sẽ giao tử cổ cho ông ta. Đến lúc đó, ông ta đường đường là cổ Tiên, cũng có thể từ tử cổ đẩy ngược ra rất nhiều thứ, thậm chí còn có thể biến nó trở thành bí phương cũ.
Hai ngày sau, Phương Nguyên nhận được thư.
Phương Nguyên nhìn qua một chút, quả nhiên như hắn đã liệu, Hạc Phong Dương tìm đủ các loại lý do, cố ý cắt giảm rất nhiều vật liệu và cổ trùng, mục đích không cần nói cũng biết, chính là muốn thăm dò bí phương chân chính của Phương Nguyên.
Phương Nguyên không khỏi lắc đầu bật cười. Tâm tư của Hạc Phong Dương quá nhẵn nhụi, đây là ưu điểm mà cũng là khuyết điểm của ông ta.
Mặc dù số lần liên lạc ít đến thấy thương, nhưng Phương Nguyên đã nhìn thấu được Hạc Phong Dương đến phân nửa.
Lúc này, hắn nghĩa chính ngôn từ hồi âm, yêu cầu Hạc Phong Dương không được cắt giảm bất kỳ vật nào, nếu không, cổ trùng sẽ không được luyện ra.
Nhưng Hạc Phong Dương vẫn giả vờ giả vịt, tiếp tục lấy cớ.
Thư qua thư lại mấy lần, Phương Nguyên “bất đắc dĩ” lựa chọn thỏa hiệp, liệt kê một danh mục khác.
“Nhóc con, muốn đấu với ta sao?” Hạc Phong Dương nhận được thư, lúc này mới giao ra một số vật liệu như trên danh mục, sau đó lại tiếp tục kiếm cớ kéo dài.
Một tới hai đi, trọn vẹn mất hết cả ngày.
Trong lúc Phương Nguyên biểu hiện sự bất đắc dĩ và phẫn nộ cực độ, Hạc Phong Dương mới chịu thu tay lại, cảm thấy đã đến hỏa hầu, liền cầm lấy danh mục đã cắt giảm năm sáu lần trở về nghiên cứu.
Nhưng khả năng luyện đạo của ông ta không tốt, có khổ tâm nghiên cứu, bổ sung nhiều lần cũng không có hiệu quả.
Nửa tháng sau, ở Trung Châu, ông ta nhận được cổ Động Địa do Phương Nguyên truyền ra ngoài.
Ông ta như nhặt được của quý, tiếp tục vùi đầu nghiên cứu.
Lần này, ông ta nghiên cứu mất ba ngày, rốt cuộc cũng thành công suy ra bí phương.
Nhưng sau khi nhìn thấy bí phương, Hạc Phong Dương rống lên: “Phương Nguyên, cái tên khốn kiếp này, đây rõ ràng chỉ là bí phương cổ Động Địa bình thường.”
Nhất thời, ông ta mắng to Phương Nguyên hèn hạ, vô sỉ, xảo trá, thấp hèn, hỏi thăm cả tổ tông mười tám đời của hắn.
Phúc địa Hồ Tiên, thảo nguyên rộng lớn phía Tây.
Màu xanh bát ngát đã mở rộng ra ngoài. Một con hồ ly con mới sinh đang nhẹ nhàng chơi đùa với đàn bướm.
Bên trong phúc địa Hồ Tiên, hồ ly là loài săn mồi mạnh nhất, bởi vậy không cần lo cho cuộc sống của bọn chúng.
Tuy tổn thất của địa tai lần thứ sáu cực kỳ nghiêm trọng, nhưng chung quy vẫn duy trì được chủng loài. Trên thảo nguyên rộng lớn, bầy hồ ly chậm chạp nhưng kiên định sinh sôi.
Bỗng nhiên, không gian chấn động, hai bóng người xuất hiện, dọa con hồ ly con hoảng sợ chạy trốn.
Hai người, một thanh niên mặc hắc bào, cao lớn oai hùng, mái tóc màu đen, hai con ngươi tĩnh mịch như mực; một người là một bé gái hồng hào đáng yêu, mặc một bộ trang phục màu sắc rực rỡ, ánh mắt sáng như sao, đuôi cáo tuyết trắng xõa tung mềm mại đằng sau, chòm lông dài nhẹ nhàng rung động theo gió.
Hai người này chẳng phải ai khác, chính là Phương Nguyên và địa linh Tiểu Hồ Tiên.
“Vị trí này không tệ, ở đây đi.” Phương Nguyên liếc nhìn một vòng, sau đó lấy ra cổ Động Địa bên trong Không Khiếu.
Cổ này bề ngoài như hột đào, khá cứng lại gập ghềnh, to bằng quả dưa hấu.
Cổ Động Địa cao đến ngũ chuyển, ít nhất phải do cổ sư ngũ chuyển đỉnh phong toàn lực điều động mới có thể thôi động thành công.
Phương Nguyên tất nhiên là không thể, nên đã giao cổ trùng cho địa linh.
Sau khi Tiểu Hồ Tiên thôi động, cổ Động Địa lập tức bộc phát ánh sáng màu đỏ mãnh liệt, một đầu đâm vào bên trong bãi cỏ.