Chương 532: Huynh đệ gặp lại
Thừa dịp này, Phương Chính liên tục thử ba lần, cuối cùng cũng thành công đưa cổ Điện Văn Chỉ Hạc lọt vào trong phúc địa.
Một con chim xanh giương cánh bay tới, bỗng nhiên chui vào lỗ hổng vào trong phúc địa.
"Đây là cổ Thanh Điểu Truyền Tín, tên Phượng Cửu Ca này rốt cuộc muốn làm gì thế không biết?" Hạc Phong Dương thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt trầm xuống.
Sau đó một khắc, con ngươi ông ta chợt co lại chỉ còn như lỗ kim, há hốc miệng, gương mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
"Trời ạ! Một khối phúc địa lớn như vậy mà hắn cũng cắt sao?"
Hạc Phong Dương nghẹn họng nhìn trân trối, ngây người như tượng đá.
Phương Nguyên cắt bỏ tròn một trăm vạn mẫu phúc địa, giữa sườn núi Thiên Thê đều là khói ảnh của phúc địa, một mảng thảo nguyên lớn bao phủ tầm nhìn của mọi người.
Một cổ Tiên phản ứng nhanh nhất, kiếm quang lóe lên, hiện ra chân thân.
"Ha ha ha, một mảnh phúc địa lớn. Nó là của ta, đừng hòng kẻ nào đoạt được của ta." Kiếm Nhất Sinh hưng phấn gào to, chỉ cần đem mảnh phúc địa này kéo vào phúc địa nhà mình sẽ làm cho phúc địa nhà mình mạnh hơn.
Nhưng vào lúc này, một tia điện bắn ra.
"Mẹ kiếp!" Kiếm Nhất Sinh bất ngờ không kịp đề phòng, chửi thề một tiếng, bị Mị Lam Điện Ảnh đánh bay ra ngoài như viên đạn pháo.
Kiếm Nhất Sinh cũng không phải kẻ hiền lành gì, lúc này đang đánh nhau túi bụi với Mị Lam Điện Ảnh.
Thanh thế mãnh liệt, đất rung núi chuyển, toàn bộ đệ tử tinh anh của Tiên Hạc môn nhìn thấy mà choáng váng.
Ngay sau đó bọn họ càng kinh ngạc hơn, bỗng nhiên giữa sân xuất hiện hơn mười người, nhanh như chớp xâu xé mảnh phúc địa hơn trăm vạn mẫu, như một đám sói đói.
"Đám đê tiện chết tiệt các ngươi!"
"Lão tử dụ quái vật đi, càng vất vả công lao càng lớn, thế mà các ngươi không chừa lại chút nào cho lão tử."
"Tám đời tổ tông nhà các ngươi!"
"Ta nguyền rủa các ngươi đi ị mắc lỗ đít, sinh con trai trên đầu dài."
Kiếm Nhất Sinh mắng oang oang,
Từ lúc sinh ra đến giờ ông ta chưa bao giờ phải chịu thiệt lớn như vậy, đã thế còn bị Mị Lam Điện Ảnh truy đuổi vô cùng thảm hại.
"Còn Phương Nguyên tiểu tặc nữa, thực sự quá độc ác, to gan lớn mật, lại còn tính toán ta. Có gan thì ra đánh với ta một trận." Ông ta bắn ra cổ Phi Kiếm Truyền Tín.
Tốc độ của cổ Phi Kiếm Truyền Tín rất nhanh, nó có khả năng phá không, cho dù không có lỗ thủng cũng có thể bắn vào trong phúc địa.
Vẻ mặt của nhóm người Tiên Hạc môn dại ra.
Đây là phong phạm của cổ Tiên sao?
"Tên Kiếm Nhất Sinh này, thật làm mất mặt cổ Tiên chúng ta. . . " Hạc Phong Dương không thể kìm chế được lấy tay che mặt.
Đúng lúc này, hào quang màu bạch kim bỗng sáng lên.
Trong ánh sáng có một cánh cửa đỏ thắm, cao đến mười trượng, có hoành phi chín màu.
Tường vân màu hồng tụ lại, bay đến, hồng quang thất thải chiếu vào người Phương Chính. Chỉ trong nháy mắt, Phương Chính biến mất tại chỗ.
Dịch chuyển Mị Lam Điện Ảnh hay hoang thú cua vũng bùn ra ngoài phúc địa là việc vượt quá năng lực của Tiểu Hồ Tiên, nhưng dịch chuyển Phương Chính thì nó vẫn làm được.
"Đã vào trong rồi sao?" Thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Hạc Phong Dương chấn động nhẹ.
Một luồng sét đánh từ trên trời rơi xuống, chính là Mị Lam Điện Ảnh. Nhưng ánh sáng bạch kim đã mang cánh cửa đỏ thắm thu lại rồi.
Suýt chút nữa, ý đồ xông vào phúc địa Hồ Tiên của Mị Lam Điện ảnh đã thành công, nhưng rốt cuộc vẫn chưa thành công.
Phương Chính chỉ cảm thấy hoa mắt, nhìn kĩ lại, cảnh tượng đã biến đổi khác hẳn rồi.
Y đang ở trên thảo nguyên, dưới chân đều là cỏ xanh, trên đỉnh đầu là biển mây trùng điệp, dưới đầu đầy bóng râm. Cách đó không xa còn có vài hồ nước, sóng gợn lăn tăn.
"Vào trong phúc địa Hồ Tiên rồi ư.” Phương Chính nhanh chóng phản ứng lại, tất cả cổ trùng của y đều bị phong ấn, giống như tình cảnh khi y mới tiến vào phúc địa.
Trước mặt của y có một luồng khói ảnh bay lên, mở rộng thành một mặt gương. Trong gương hiện ra thân ảnh của Phương Nguyên, hắn đang ngồi, lưng dựa vào lưng ghế, hai chân bắt chéo, tay trái đặt lên trên đầu gối, khuỷu tay phải thì chống lên tay vịn của ghế, bàn tay nâng má.
Tóc đen tùy ý xõa xuống, hai mắt lim dim, dáng vẻ thanh thản lười biếng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy âm u tà mị, nguy hiểm.
“Đệ đệ đáng yêu của ta, không ngờ có thể nhìn thấy ngươi ở Trung Châu." Phương Nguyên mở miệng nói.
Đối với Phương Chính, giọng nói của Phương Nguyên vừa vô cùng xa lạ lại vô cùng quen thuộc.
Cơ thể Phương Chính run lên, ánh mắt của y bùng lên thù hận đến cực điểm, gầm nhẹ: "Cổ Nguyệt Phương Nguyên, ngươi là một ác ma phát rồ, đao phủ tàn sát thân tộc. Ta muốn đích thân giết ngươi!"
Nói xong, y xông về phía Phương Nguyên.
Nhưng "Phương Nguyên" này chỉ là hình ảnh được hiện ra từ một đám bụi sáng mà thôi, Phương Chính đánh tan khó ảnh, nhưng khói ảnh bị đánh tan cũng tự động ghép lại rất nhanh, hình thành hình ảnh Phương Nguyên hoàn hảo không bị tổn hại một chút nào.
Phương Chính chỉ vào Phương Nguyên, kêu lên: "Phương Nguyên, ngay cả dũng khí tự mình ra gặp ta ngươi cũng không có sao? Ngươi đúng là tên nhát gan, kẻ phản bội vô liêm sỉ, súc sinh vô nhân tính. Cùng lắm thì chết mà thôi, ngươi lại tham sống sợ chết, giết tất cả tộc nhân. Làm sao ngươi lại có thể làm được loại chuyện đại nghịch bất đạo như thế chứ? Ngươi có còn là người hay không hả?"
"Ha ha ha..." Phương Nguyên cười sang sảng vài tiếng, thích ý dựa vào trên ghế dựa, "Đệ đệ thân ái của ta, không ngờ ngươi lại ngu xuẩn như vậy. Không cần biết ta có động thủ hay không, kết cục của bọn họ đều là chết. Đã như vậy, vì sao ta không thể sống? Không có sự phản kích của ta, ngươi cho rằng người ta sẽ mang ngươi về Trung Châu sao? Ngược lại, là ta cứu ngươi đó. Ta còn là ân nhân cứu mạng của ngươi đó."
"Đồ chó má! Nói xằng bậy, ngụy biện, vô sỉ đến tột cùng." Phương Chính nghe được Phương Nguyên tự xưng là ân nhân cứu mạng của y, tức điên lên.
Phương Nguyên dần ngừng cười, hắn thở dài một tiếng: "Phương Chính, đệ đệ của ta, ngươi thật khiến ta thất vọng. Mấy năm qua, ngươi không có một chút tiến bộ nào. Tu vi của ngươi cao tới đâu, chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ của người khác mà thôi. Được rồi, nói vào chuyện chính đi. Tiên Hạc môn gửi thư, ta đã đọc rồi. Hứa hẹn cho ta chức Trưởng lão chó má gì đó, sau này không cần nói nữa. Còn giao dịch, chúng ta có thể làm một lần."
Lồng ngực Phương Chính phập phồng không ngừng, hơi thở nặng nề, ánh mắt đầy thù hận, trừng mắt nhìn “Phương Nguyên”.
Hai huynh đệ này, diện mạo giống nhau như vậy, gần như giống nhau như đúc, trên người còn chảy cùng dòng máu. Đáng tiếc, bọn họ lại là kẻ thù không đội trời chung.
Phương Chính hung hăng thở mạnh mấy lần, cuối cùng cũng kiềm chế được ý niệm muốn giết Phương Nguyên ở trong lòng, nghĩ đến mệnh lệnh của môn phái với mình: "Trong phúc địa Hồ Tiên, phái ta cũng không có hứng thú với bầy hồ ly hay cổ trùng. Nhưng cổ Can Đảm trên núi Đãng Hồn vẫn có giá trị nhất định. Môn phái ta biết nên lần lượt phái các đệ tử đến đây, ngươi đưa bọn họ lên núi Đãng Hồn. . . "
"Dừng lại." Phương Chính còn chưa có nói xong, đã bị Phương Nguyên cắt đứt, "Ta còn chưa tin thành ý của Tiên Hạc môn các ngươi."
"Đây là thứ mà ta muốn, các ngươi chuẩn bị trước, mau chóng giao cho ta. Ta không có nguyên thạch, chẳng qua ta có thi thể của hoang thú cua vũng bùn có thể thay thế giao dịch nguyên thạch. Tình hình cụ thể đều ở trong thư, trở về xem kĩ đi."
Vừa dứt lời, một đạo điện quang nhỏ bay vụt đến, rơi xuống tay Phương Chính.
Cũng là con cổ Điện Văn Chỉ Hạc kia.
Con cổ Điện Văn Chỉ Hạc này đã bị Phương Nguyên việc nhân đức không nhường ai luyện hóa thành của mình, nội dung bên trong chính là Phương Nguyên muốn cổ trùng, các loại tài liệu và máu, thịt, xương cốt, mai.v.v..của cua vũng bùn.
Phương Chính ngẩng đầu, vừa định há mồm nói, cảnh tượng trước mặt lại biến đổi, y lại bị truyền tống đi.
"Kiểm tra một chút, xem có chỗ nào không ổn không?" Phương Chính đi rồi, Phương Nguyên cũng không im lặng, căn dặn địa linh.
Phúc địa không cách nào phong ấn Tiên cổ, Phương Nguyên không tự mình gặp mặt Phương Chính là vì lo lắng trên người của y cất giấu Tiên cổ.
Chương 533: Thạch Nhân tộc phát triển lớn (1)
Đại nghiệp của Tiên Hạc môn lớn, Tiên cổ tuyệt sẽ không ít.
Tuy Không Khiếu của Phương Chính không đủ để chứa đựng Tiên cổ, dễ dàng khiến khí tức của Tiên cổ bộc lộ ra ngoài. Nhưng thế giới cổ sư thiên kì bách quái, thủ đoạn có thể ẩn giấu khí tức của Tiên cổ cũng có rất nhiều. Điểm này Phương Nguyên không thể không phòng.
Địa linh kiểm tra mấy lần, không có vấn đề, lúc này Phương Nguyên mới yên lòng lại.
"Vượt qua địa tai, xem như khổ tận cam lai sao?" Phương Nguyên nheo mắt, suy tính tình cảnh của mình.
Cục diện trước mắt so với dự tưởng ban đầu của hắn còn tốt hơn nhiều.
Tiên Hạc môn vì muốn nuốt phúc địa Hồ Tiên, dĩ nhiên sẽ đánh yểm trợ cho kẻ địch Phương Nguyên. Khí phách như thế, thật không hổ là một trong mười môn phái lớn nhất Trung Châu.
Tất cả lấy quyền lợi làm đầu, kẻ địch, bạn bè đều xây dựng trên cơ sở này.
Dùng tục ngữ mà nói, chính là "Cái nhìn đại cục". Dưới ràng buộc của thể chế, dưới sự yêu cầu của cái nhìn đại cục, cho dù Phương Chính thù hận hắn thì sao? Không phải vẫn phải ngoan ngoãn đàm phán giao dịch với hắn à?
"Một ngày phát hiện không bắt chẹt nổi ta, công kích mạnh mẽ sẽ mất đi tất cả, Tiên Hạc môn sẽ hoà đàm tiến đến giao dịch. Cho dù bị người khác phát hiện, cũng sẽ không nói là cấu kết Chính Ma. Bởi vì Tiên Hạc môn đã thừa nhận, ta chính là đệ tử trong môn phái của bọn họ. Đúng là tính toán thật tỉ mỉ."
"Chẳng qua, đây cũng là thứ ta cần. Cho dù thân phận đệ tử này là giả, nhưng cũng đủ để dọa thế lực khác sợ. Nhìn thư mà Kiếm Nhất Sinh và Phượng Cửu Ca gửi, cũng biết được giá trị của thân phận này." Phương Nguyên suy nghĩ trong lòng, hắn cũng không ngại cái thân phận này.
Trên thực tế, hắn vẫn là Ma đạo, lại còn một mình, làm việc gì cũng có thể tiêu sái bừa bãi, không ai có thể trói buộc hắn được.
Nhưng đồng thời, hắn có thể giao dịch, đổi lấy tài nguyên khác mà hắn cần.
"Lúc đầu, ta muốn đến phúc địa Lang Gia, cướp đoạt cổ Thông Thiên. Hiện tại, có giao dịch của Tiên Hạc môn, lại không cần làm điều thừa nữa. Nhưng thực ra, ta tranh đoạt phúc địa Hồ Tiên, Tiên Hạc môn tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, lúc này hoà đàm thương thảo* là sợ ném chuột vỡ bình, không có cách nào khác. Ta tuyệt không thể khinh thường mất cảnh giác, để bọn họ thừa cơ lợi dụng."
*hòa đàm thương thảo: đàm phán, thương lượng trong hòa bình.
Phương Nguyên âm thầm nhắc nhở chính mình, còn đệ đệ Phương Chính, chỉ là thứ yếu mà thôi.
Muốn giết y, cùng lắm là dùng cổ Huyết Lô, tăng thêm một ít tư chất của mình. Chỗ có hại là xích mích với Tiên Hạc môn và đưa bản thân vào hiểm cảnh.
Giết chết đệ đệ ruột thịt của mình, đây là hành vi thuần túy của Ma đạo, một khi bị người ngoài biết, sẽ hiểu thành Phương Nguyên phản bội Tiên Hạc môn. Đến lúc đó, mười môn phái lớn và vô số cổ tiên Ma đạo đều sẽ tập trung nhìn phúc địa Hồ Tiên với ánh mắt tham lam.
Thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, sự tình này một ngày nào đó bị tiết lộ ra, cho dù Tiên Hạc môn muốn diễn kịch, cũng không làm được.
Với cục diện trước mắt, việc tăng thêm tư chất đã trở thành việc thứ yếu đối với Phương Nguyên.
Cho dù tăng tư chất nhiều đến đâu cũng phải cần tài nguyên để tu hành.
Cho nên, quan trọng là làm như thế nào ổn định được cục diện, lợi dụng được tài nguyên trong phúc địa một cách trọn vẹn, chuyển hoán thành thực lực của bản thân.
Hạc Phong Dương nhìn kỹ, bên trên giấy viết thư lóe lên điện quang chi chít hàng chữ.
Đồ mà Phương Nguyên yêu cầu, đơn giản chỉ có ba loại. Một là nguyên thạch, hai là cổ trùng, ba là vật liệu.
“Yêu cầu năm trăm vạn nguyên thạch? Được. Đừng nói là năm trăm vạn, cho dù một ngàn vạn, năm ngàn vạn cũng có thể.” Hạc Phong Dương cười lạnh.
Đến cấp độ cổ Tiên, chú trọng nhất chính là tiên nguyên. Nguyên thạch muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, căn bản không thèm để ý.
“Cái gì? Còn muốn năm con cổ Tuyền Đản?” Hạc Phong Dương sững sờ...
Cổ Tuyền Đản là cổ ngũ chuyển, hình dáng màu trắng giống như trứng ngỗng, nhờ giết chết người Trứng mà có được.
Nếu chôn cổ Tuyền Đản vào sâu trong lòng đất, có thể hình thành một tuyền nhãn nguyên thủy. Điều này đồng nghĩa với việc có thể tạo ra nguyên tuyền.
Mỗi một cổ Tuyền Đãn đại diện cho một nguyên tuyền cỡ nhỏ.
Mỗi một nguyên tuyền cỡ nhỏ, từ lúc thành hình cho đến khi biến mất, ít nhất có thể sản xuất được một trăm triệu nguyên thạch.
Nhưng giá trị của một cổ Tuyền Đãn còn cao hơn một trăm triệu nguyên thạch rất nhiều. Các cổ Tiên thường hay mua, trồng vào phúc địa của nhà mình, hình thành nguyên tuyền, tưới nhuần vạn vật.
Có nguyên tuyền sung túc, có thể giúp cho nguyên khí bên trong phúc địa càng thêm nồng đậm, có lợi cho việc bồi dưỡng cổ trùng lớn mạnh.
Ngược lại, nếu không có nguyên tuyền, nguyên khí bên trong phúc địa đều thông qua tiên nguyên pha loãng mà sinh ra.
Xét từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, nguyên tuyền có thể tiết kiệm được tiên nguyên.
“Nghĩ không ra Phương Nguyên chỉ là phàm nhân cũng biết được sự quan trọng của cổ Tuyền Đản. Nhưng loại cổ này, ngay cả cổ Tiên cũng cung không đủ cầu, làm sao lập tức cho ngươi những năm con? Ba con là được rồi. Phúc địa Hồ Tiên mà ngươi phát triển, sớm muộn gì cũng là của Tiên Hạc môn chúng ta.”
Hạc Phong Dương lại chuyển ánh mắt xuống nội dung bên dưới.
Bên dưới, Phương Nguyên liệt kê rất nhiều cổ trùng.
“Tại sao hắn lại cần nhiều cổ trùng số chuyển thấp như vậy nhỉ?” Hạc Phong Dương sinh lòng nghi hoặc.
Nếu Phương Nguyên yêu cầu cổ trùng ngũ chuyển tinh phẩm, quý hiếm và cường đại thì cũng thôi đi. Nhưng giao dịch mà hắn yêu cầu cũng chỉ là cổ nhị chuyển, tam chuyển. Mặc dù tứ chuyển cũng có nhưng số lượng thưa thớt.
“Hừ, ta hiểu rồi. Tính cảnh giác của tên nhóc này thật sự rất mạnh. Hắn sợ trực tiếp yêu cầu cổ ngũ chuyển, chúng ta sẽ động tay động chân trên thân cổ trùng, cho nên muốn tự mình luyện cổ.”
“Quá trình luyện cổ yêu cầu sự tỉ mỉ. Nếu cổ trùng bị động tay động chân, nó sẽ phá hỏng toàn bộ quá trình luyện cổ. Ngược lại, cổ trùng dùng để luyện thành công phải an toàn và sạch sẽ.”
Hạc Phong Dương lập tức cảm thấy hơi khó giải quyết.
Ban đầu, ông ta thật sự có tính toán như thế. Bây giờ Phương Nguyên làm như vậy, ông ta nhận ra âm mưu của mình đã bị phá sản.
“Tên nhóc này khó đối phó thật. Nhưng tại sao hắn lại biết nhiều bí phương luyện cổ như thế? Xem ra bối cảnh của hắn tuyệt đối không đơn giản.” Hạc Phong Dương thầm run trong lòng.
Nhưng nghĩ lại, ông ta bật cười.
“Tên Phương Nguyên này không biết tốt xấu. Cổ dễ luyện như vậy sao? Mỗi một lần luyện cổ đều là một sự đầu tư to lớn. Luyện cổ số chuyển càng cao, tỷ lệ thất bại sẽ càng lớn, lại càng lỗ vốn. Tên nhóc ngươi mới bao nhiêu tuổi nhỉ? Luyện cổ không phải chỉ dựa vào thiên phú là có thể thành, quan trọng hơn vẫn là kinh nghiệm được tích lũy.”
Hạc Phong Dương không biết nội tình của Phương Nguyên, càng không biết cổ Định Tiên Du là do Phương Nguyên trực tiếp luyện thành. Nếu như ông ta biết, ông ta tuyệt đối cười không nổi.
Hạc Phong Dương tiếp tục xem tiếp.
“Ồ, hắn còn muốn cổ Xá Lợi? Một con cổ Hoàng Kim Xá Lợi, ba con cổ Tử Tinh Xá Lợi?” Ánh mắt Hạc Phong Dương ngưng lại, hiểu được sự tính toán của Phương Nguyên.
Tu vi của Phương Nguyên là tứ chuyển cao giai. Điều này đã sớm bị mười phái cổ Tiên phát hiện, cũng không phải bí mật gì.
Phương Nguyên dùng một con cổ Hoàng Kim Xá Lợi, chính là tứ chuyển đỉnh phong. Sau khi tấn thăng ngũ chuyển sơ giai, sử dụng ba con cổ Tử Tinh Xá Lợi, có thể nhảy lên thành cổ sư ngũ chuyển đỉnh phong.
Tiên Hạc môn là một trong thập đại môn phái Trung Châu, gia đại nghiệp đại cực kỳ lớn, cổ Xá Lợi dĩ nhiên là có. Hàng năm đều sẽ có đệ tử, Trưởng lão ngoài ý muốn có được cổ Xá Lợi hiến cho môn phái, đổi lấy hạn mức cống hiến. Còn môn phái cũng sẽ đem cổ Xá Lợi từ Thanh Đồng đến Tử Tinh làm phần thưởng nhiệm vụ cấp cho người bên dưới.
Hạc Phong Dương hoàn toàn có thể lấy ra được cổ Xá Lợi, nhưng để Phương Nguyên nhanh chóng tấn thăng ngũ chuyển, thật sự không phù hợp với lợi ích của Tiên Hạc môn.
Chương 534: Thạch Nhân tộc phát triển lớn (2)
“Haha, lần này đem một con cổ Tử Tinh Xá Lợi ra để giao dịch trước, để tên nhóc Phương Nguyên này thấy thèm. Số cổ Xá Lợi còn lại dùng để kẹp hắn, để hắn đem cổ Can Đảm ra giao dịch.”
Hạc Phong Dương tiếp tục xem, ngoại trừ cổ trùng, tiếp theo chính là vật liệu.
Phần lớn vật liệu cũng rất bình thường, cũng có một số vật liệu luyện cổ trân quý nhưng số lượng không nhiều.
“Xem ra tên nhóc này đã hạ quyết tâm muốn luyện cổ. Hừ, luyện đi, luyện đi. Nhưng hắn muốn mật Tinh Lộ, đá Con Cóc, rượu Vũ Hóa để làm gì?”
Bí phương có thể sử dụng những loại vật liệu này rất ít, giá trị có thể so sánh với bộ phận trên người hoang thú. Cho dù là Hạc Phong Dương, muốn có những vật liệu này cũng phải tốn nhiều sức lực.
“Mặc kệ hắn muốn cổ lộng huyền hư, hay là muốn phân tán lực chú ý của ta, hoặc thật sự muốn luyện ra cổ trùng hiếm có, ta cũng không thể lập tức cung cấp hết số vật liệu này cho hắn. Hắn càng sốt ruột, ta lại càng có thể thăm dò ra được dụng ý thật sự của hắn. Ừm, lần này cứ đưa cho hắn một vò rượu Vũ Hóa.”
Rượu Vũ Hóa chính là rượu ngon cực phẩm, do Thái Thượng Tam trưởng lão Tiên Hạc môn chưng cất. Hơn một trăm năm trước, Hạc Phong Dương đã đầu nhập vào Tam trưởng lão. Trên bàn tiệc, tâm trạng Thái Thượng Tam trưởng lão rất vui, đã ban tặng cho ông ba bình rượu Vũ Hóa.
Thái Thượng Tam trưởng lão thích uống rượu, xem nó như một trong những tình thú của cuộc sống, nhưng Hạc Phong Dương lại không thích. Rượu Vũ Hóa đối với ông ta là thứ không có giá trị nhất.
Nội dung cuối cùng trong tờ giấy, Hạc Phong Dương nhìn thấy từng bộ phận trên người hoang thú cua vũng bùn.
Ông ta liếm môi một cái.
Đây chính là hoang thú, có thể so sánh với cổ Tiên.
“Thi thể hoang thú, xem ra tai kiếp lần này là hoang thú tai ương. Vận khí của tên nhóc Phương Nguyên này tốt thật, biết lợi dụng uy năng của núi Đãng Hồn giết chết hồn phách cua vũng bùn, thu hoạch được thi thể hoàn chỉnh của cua vũng bùn như thế.”
Chỉ trong nháy mắt, Hạc Phong Dương đã đoán được tình huống của tai kiếp lần này không trật chỗ nào.
“Cua vũng bùn có thể lấy toàn bộ, nhưng bên trong thư của Phương Nguyên lại không yêu cầu Thạch nhân? Là hắn không biết Thạch nhân hay là kiến thức có hạn? Số Thạch nhân di chuyển vào năm đó vẫn còn sống sót? Cũng là do tin tình báo quá ít.”
Tình huống cụ thể của phúc địa Hồ Tiên như thế nào, Phương Nguyên làm thế nào để đạt được cổ Định Tiên Du? Sau lưng hắn có những ai? Hạc Phong Dương hoàn toàn không biết những vấn đề này.
Năm đại vực Trung Châu, Nam Cương, Bắc Nguyên, Tây Mạc, Đông Hải đều khá độc lập, lại có bức tường ngăn cách, bản thân lại rộng lớn vô cùng.
Bàn tay Tiên Hạc môn vươn vào Trung Châu vẫn chưa được đầy đủ, càng không nói đến việc muốn vươn xúc tu vào các vực Nam Cương.
Nhưng, sau khi Phương Nguyên tranh đoạt truyền thừa Hồ Tiên, Tiên Hạc môn đã điều động Trưởng lão đến Nam Cương điều tra.
......
Mấy ngày sau.
“Nào, hãy đặt nguyên tuyền ở đây.” Trên thảo nguyên, Phương Nguyên dừng bước, nói với Tiểu Hồ Tiên đang theo sát đằng sau.
Tiểu Hồ Tiên nhô cái đầu nhỏ, giơ bàn tay lên, cổ Tuyền Đản bay ra.
Cổ Tuyền Đản rơi xuống đất, lập tức chui vào trong lòng đất sâu. Một lát sau, Phương Nguyên cảm thấy mặt đất chấn động, âm thanh nước chảy ào ào càng lúc càng lớn.
Sau đó, phịch một tiếng, một dòng nước suối từ dưới đất phun lên, cao đến hai ba trượng.
Nước suối có màu trắng sữa, hơi nước tiêu tán. Sau mấy hơi thở, Phương Nguyên liền cảm thấy nguyên khí trong không khí trở nên nồng nặc.
“Nguyên khí là mẫu khí của vạn vật. Nguyên khí càng dồi dào, thổ địa càng phì nhiêu, cỏ cây càng thêm tươi tốt, đàn thú càng thêm phồn vinh, Thạch nhân sẽ được lợi không ít.” Phương Nguyên hài lòng gật đầu.
Giao dịch với Tiên Hạc môn thành công, Phương Nguyên bán toàn bộ thi thể cua vũng bùn, đồng thời nhận lại được một lượng lớn thứ hắn muốn.
Trong đó có ba con cổ Tuyền Đản.
Cổ Tuyền Đản cao đến ngũ chuyển, sử dụng một lần là hết, hóa thành một nguyên tuyền cỡ nhỏ.
Để thôi động được nó, yêu cầu chân nguyên đối với cổ sư rất cao. Ít nhất cũng phải là cổ sư ngũ chuyển cao giai, tiêu hao hết tất cả chân nguyên mới có thể thôi động thành công.
Phương Nguyên chỉ có tu vi tứ chuyển cao giai, không thể sử dụng cổ Tuyền Đản. Nhưng cũng may có địa linh Tiểu Hồ Tiên giúp đỡ hắn.
Phương Nguyên chôn ba cổ Tuyền Đản gần quê hương Thạch Nhân tộc.
Trải qua tai kiếp lần thứ sáu, đàn hồ ly bên trong phúc địa Hồ Tiên thưa thớt đến đáng thương, không cần thiết phải nuôi dưỡng lại. Phương Nguyên lập tức đem toàn bộ lực chú ý lên Thạch Nhân tộc.
Bây giờ Thạch Nhân tộc chỉ còn lại mấy trăm người, còn thưa thớt hơn cả hồ ly. Nhưng nhờ có núi Đãng Hồn, cộng thêm ba nguyên tuyền, Thạch Nhân tộc nhất định sẽ lớn mạnh.
“Haha, chủ nhân, quá tuyệt vời. Có ba nguyên tuyền này, hao tổn Thanh Đề Tiên Nguyên sẽ ít hơn.” Tiểu Hồ Tiên nhìn nước suối phun lên không trung, hai mắt nheo lại, cười rất vui vẻ.
“Ba nguyên tuyền này có thể sản xuất được ba trăm triệu nguyên thạch, giúp chúng ta chèo chống được năm sáu chục năm. Nhưng đối với toàn bộ phúc địa mà nói thì còn chưa đủ. Ngay cả phía Nam phúc địa cũng xem là ít.” Phương Nguyên nói.
Nguyên tuyền phân thành cỡ nhỏ, cỡ trung, cỡ lớn.
Nguyên tuyền cỡ nhỏ có thể chèo chống năm sáu chục năm, cỡ trung ước chừng hơn một trăm năm, cỡ lớn thì mấy trăm năm.
Nước suối dâng trào, mở hết bùn đất chung quanh, miệng suối cũng được mở rộng. Lực trùng kích của suối không đủ, độ cao dần dần giảm xuống.
Qua bốn năm ngày, miệng suối chính thức hình thành, nước suối róc rách chảy xuôi, thẩm thấu bùn đất chung quanh. Sau mấy tháng, nguyên khí nồng đậm sẽ ngưng kết thành nhóm nguyên thạch đầu tiên.
“Đi thôi, chúng ta về trước. Thạch Nhân tộc bên kia hẳn là sướng đến phát rồ.” Phương Nguyên ra lệnh cho địa linh.
Sau một khắc, hai người đã na di đến bên trên núi Đãng Hồn.
“Trời, nhiều gan thạch quá.”
“Nơi này hoàn toàn hỗn độn, quả nhiên đã trải qua một trận đại kịch chiến. Có lẽ nam tiên nhân kia đã chết.”
“Thạch Nhân tộc chúng ta đã bước đến tương lai huy hoàng rồi.”
“Con cháu chúng ta sẽ vô cùng vô tận. Nham Dũng tộc trưởng, chúng ta có thể xây dựng thành Thạch Nhân tộc khổng lồ nhất thế gian.”
Đám Thạch nhân hoan hô, kêu gào, thỏa thích phát tiết sự hưng phấn và hạnh phúc vào lúc này.
Trên núi Đãng Hồn mọc rất nhiều gan thạch. Cứ năm bước là có một viên.
Thạch nhân khí thế ngất trời, đập nát gan thạch, lớn mạnh hồn phách.
Rất nhiều Tiểu thạch nhân đã được sinh ra. Bọn chúng cũng gõ gan thạch, hồn phách mới sinh rất nhanh lớn mạnh.
Trước kia, Thạch nhân chỉ còn lại mấy trăm người. Nhưng chỉ sau một ngày, dân số của bọn chúng đã tăng lên gấp mười.
Nhân khẩu càng nhiều, tốc độ tăng trưởng càng nhanh.
Đến ngày thứ hai, dân số của bọn chúng đã vượt qua con số một vạn. Ngày thứ ba, vào lúc chạng vạng tối, bọn chúng đã có được ba mươi vạn tộc nhân.
Gan thạch bên trên núi Đãng Hồn đã được sử dụng sạch sẽ.
Đến ngày thứ tư, núi Đãng Hồn bắt đầu phát uy, Thạch nhân đành phải rời khỏi nơi này, một đường trùng điệp trở về nhà.
Ở đó còn có ba món quà là ba nguồn nguyên tuyền đang đợi bọn chúng.
Ục ục ục ục....
Bên trong thạch đỉnh to bằng năm người, một thứ chất lỏng màu xanh da trời pha lẫn màu xanh lá cây đang không ngừng nổi lên.
Mặt nước nhìn thì như sôi trào, thật ra hàn khí bốn phía. Cho dù Thạch nhân cho tay vào, cũng phải hóa thành băng côn trong khoảnh khắc.
Phương Nguyên đứng trước mặt đại đỉnh, vừa phân ra tâm thần cẩn thận khống chế, vừa lấy ra cổ Nguyên Lão.
Hắn nhất tâm đa dụng, thôi động cổ Nguyên Lão, từng khối nguyên thạch bay từ trong đó ra.
Tách tách tách...
Nguyên thạch rơi vào trong đỉnh, bắn lên từng đợt bọt nước.
Cổ Nguyên Lão là cổ cất giữ tam chuyển, nhiều nhất cũng chỉ có thể cất khoảng năm trăm vạn nguyên thạch. Cổ có hình thủy tinh cầu, hơi mờ, mây đùn bên trong quả cầu ngưng kết thành Vân lão nhân. Bên trong cất nguyên thạch càng nhiều, nét mặt của Vân lão nhân sẽ tươi cười. Nguyên thạch ít, mặt của ông giống như khóc.
Rất nhiều nguyên thạch cho vào, nét mặt cười của Vân lão nhân dần dần biến mất, chuyển sang màu mướp đắng.