Chương 529: Có mất mới có được

Thân thể to lớn của thú hoang cua vũng bùn nằm trên sườn núi Đãng Hồn, giống như một đỉnh núi nhỏ nhô ra, vô cùng dễ thấy.

Gió nhẹ lất phất, Phương Nguyên tóc đen dài, con ngươi sâu thẳm, đang chậm rãi nhìn khắp chiến trường.

Mùi máu tanh gay mũi, kích thích khứu giác của Phương Nguyên.

Địa linh Tiểu Hồ Tiên theo sát phía sau hắn, viền mắt đỏ bừng, trên khuôn mặt tròn trắng nõn vẫn còn vệt nước mắt, vẫn đang nghẹn ngào khóc thút thít.

"Chủ nhân, chúng ta tổn thất quá nặng nề rồi. Bị mất hơn một trăm vạn mẫu đất, chỉ còn lại có bảy mươi mốt quả tiên nguyên. Bốn trăm bảy mươi vạn bầy hồ ly, giờ chỉ còn lại có ba mươi mốt vạn bầy thôi, còn tổn thất hơn bảy mươi vạn cổ trùng nữa."

Hồ Tiên khổ cực kinh doanh nhiều năm như vậy, trải qua trận đấu này, sự phát triển của toàn bộ phúc địa thụt lùi bốn mươi năm.

Nhưng Phương Nguyên cũng không nghĩ như vậy.

Sắc mặt hắn mệt mỏi, nhưng cũng không giấu được vẻ vui sướng.

Cuối cùng, hắn cũng đã ngăn cản được tai kiếp này rồi. Đây chính là một cửa ải, bây giờ qua được cửa ải, Phương Nguyên cũng có thời gian để tạm nghỉ.

Hắn sẽ có đủ thời gian chuẩn bị để đối mặt với trận tai kiếp lần thứ bảy.

"Đừng khóc, giữ lại được phúc địa chính là giữ lại được sự hy vọng. Núi Đãng Hồn cũng không bị sụp đổ, nó càng khiến chúng ta có thêm mục tiêu để bắt đầu lại. Tuy tổn thất lên đến hơn một trăm vạn mẫu đất, nhưng trong thời gian ngắn chúng ta cũng chưa cần dùng đến những thứ này, nó cũng không gây cản trở cho sự phát triển của chúng ta."

Phương Nguyên vỗ nhẹ đầu nhỏ của địa linh, tiếp tục an ủi: "Ngươi xem này, không bao lâu nữa, trên núi Đãng Hồn sẽ mọc đầy gan thạch, chúng ta lại có thể chế ngự bộ tộc Thạch Nhân. Quan trọng nhất, tên Mị Lam Điện Ảnh kia bị đuổi đi rồi. Sau này, chúng ta có thể phát triển mà không cần cố kỵ điều gì nữa. Phúc địa Hồ Tiên sẽ một lần nữa phồn vinh trở lại."

Trận ác chiến này vô cùng thảm thiết, gần núi Đãng Hồn đầy thi thể của hồ ly và cua, đồng thời hồn phách của cua vũng bùn cũng bị chấn động thành tinh túy, rơi xuống núi Đãng Hồn.

Có thể đoán được, không lâu sau, chắc chắn trên núi Đãng Hồn sẽ liên tục xuất hiện rất nhiều gan thạch.

"Chủ nhân nói.. cũng có lý." Tiểu Hồ Tiên dần dần ngừng khóc, suy nghĩ kỹ một chút, thực sự đúng là có lý.

Địa tai giống như một lần thanh tẩy.

Phúc địa Hồ Tiên chống đỡ đã kiệt lực, cũng không phải chỉ có tổn thất nặng nề, mà còn nhận được thu hoạch rất lớn.

"Thực sự đáng tiếc, trên người cua vũng bùn ký sinh rất nhiều cổ trùng, bây giờ đều bị núi Đãng Hồn giết chết hết." Tiểu Hồ Tiên bĩu môi, oán hận nhìn chằm chằm chiếc mai lớn không còn hồn phách của cua vũng bùn.

"May mắn là trên người con hoang thú này không có Tiên cổ, nếu không chúng ta chưa chắc còn có thể đứng ở đây." Phương Nguyên thở dài một hơi.

Đây là sự may mắn của hắn trong sự việc lần này.

Một con Tiên cổ then chốt, uy năng cường thịnh, có đủ khả năng để dễ dàng phá vỡ cục diện của trận chiến.

Cho dù trên người con cua vũng bùn ký sinh Tiên cổ, Phương Nguyên cũng sẽ giết chết. Làm thế nào Phương Nguyên có thể bắt được Tiên cổ, đó còn là một vấn đề rất lớn.

Nói không chừng con Tiên cổ hoang dã này sẽ thay thế Mị Lam Điện Ảnh trở thành nội hoạn lớn của phúc địa Hồ Tiên.

Có thể thành công chống được địa tai lần này, Phương Nguyên đã rất hài lòng rồi.

Dù sao hắn chỉ là cổ sư tứ chuyển, người phàm cao cấp mà thôi, thế mà lại giết được hoang thú mà cổ Tiên cũng phải đau đầu.

"Địa linh, dọn dẹp chiến trường một chút đi. Thi thể của cua vũng bùn phải bảo quản cho tốt, ta đi nghỉ ngơi một chút." Phương Nguyên kiểm tra qua một lần, thả lỏng ra liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Hắn chỉ huy mấy trăm vạn bầy hồ ly, hồn phách và tinh thần đã sắp cạn kiệt, rất cần ngủ một giấc.

"Được" Tiểu Hồ Tiên lanh lảnh đáp lại, nó nhìn về phía chiếc mai khổng lồ của cua vũng bùn, hai mắt sáng long lanh như sao.

Mỗi con hoang thú đều là một bảo khố di động.

Các bộ phận trên người nó: máu, da lông, xương, nội tạng v.v... đều là tài liệu tốt để luyện cổ.

"Con cua lớn chết tiệt này! Người ta sẽ lấy hết toàn bộ của ngươi, hừ." Mũi Tiểu Hồ Tiên nhăn lại, khóe miệng nhếch lên, lộ ra răng nhỏ, vừa đi về phía cua vũng bùn vừa nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm.

...

Giấc ngủ này của Phương Nguyên rất ngon.

Ba ngày sau, hắn tỉnh lại. Nằm ở trên giường, nhất thời hắn không muốn ngồi dậy.

Lần này, hắn thực sự thanh tĩnh lại rồi.

Tai kiếp lần thứ sáu mới đi qua, trong thời gian dài, Phương Nguyên đã phải căng thẳng rồi, cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút.

Từ lần đầu tiên sống lại tới nay, hắn đều phải vật lộn, đấu tranh kháng cự. Nhất là lúc ở núi Tam Xoa, càng hết lòng hết sức, dùng hết tất cả vốn liếng.

Hiện tại, rốt cục bảo vệ được phúc địa, đối với Phương Nguyên mà nói, phía sau là một sự ổn định.

Nếu như phúc địa Hồ Tiên bị hủy diệt, hắn sẽ gặp phải phiền toái.

Hắn đã bị bại lộ rất nhiều thứ, không nói đến cái khác, riêng cổ Định Tiên Du cũng đủ phiền phức rồi.

Phương Nguyên còn chưa phải là cổ Tiên, không có cách nào thu con Tiên cổ này vào Không Khiếu, khí tức của nó sẽ tiết lộ ra ngoài, rất dễ dàng bị cổ Tiên khác phát hiện và ra tay cướp đoạt.

Hiện tại, cổ Định Tiên Du đã được bỏ vào trong phúc địa Hồ Tiên, lại có tiên nguyên, cuối cùng cũng có thể nuôi được.

Ngoài ra, còn có luyến chế cổ Không Khiếu thứ hai.

Không có Tiểu Hồ Tiên điều động tiên nguyên, Phương Nguyên không thể luyện chế con Tiên cổ này được. Ít nhất phải đợi đến khi hắn trở thành cổ Tiên. Đến lúc đó, chỉ sợ cổ Định Tiên Du đã là của người khác rồi. Mọi chuyện đã quá muộn.

Phúc địa Hồ Tiên được bảo vệ, là một trợ lực rất lớn đối với Phương Nguyên.

Phương Nguyên nằm trong chốc lát, sau đó rời khỏi giường, ăn uống qua loa. Lấp đầy cái bụng xong, hắn lại tiếp tục đi ngủ.

Sau năm canh giờ, hắn chậm rãi tỉnh dậy, cảm giác mệt mỏi đã không còn một chút nào nữa, thần thanh khí sảng, tâm tình minh triệt, trạng thái vô cùng tốt.

"Địa linh đâu rồi?" Hắn giậm chân, hô hoán một tiếng.

Tiểu Hồ Tiên vèo một cái, phá không dịch chuyển, xuất hiện ở trước mặt hắn.

"Chủ nhân, ta đã mổ xẻ hết con cua lớn kia ra rồi. Chúng ta nhất định sẽ bán được giá tốt " Cả khuôn mặt của Tiểu Hồ Tiên đỏ bừng. Tự tay mổ tên đầu sỏ khiến nó cảm thấy vừa giải hận vừa hưng phấn.

"Đúng rồi, chủ nhân, ở đây có ba phong thư. Chính là hôm xảy ra địa tai, có người ném từ lỗ hổng vào đó." Tiểu Hồ Tiên nói, lấy ra ba con cổ giao cho Phương Nguyên.

Sau khi phá lỗ thủng thành thông đạo thì mới có thể đưa người ra vào. Trước đó, chỉ có thể nhét cổ trùng từ ngoài vào.

Ba con cổ này, đều là cổ trùng Đạo Tín.

Dáng dấp như con hạc giấy, chính là cổ Điện Văn Chỉ Hạc tam chuyển. Một con chim xanh, trông rất sống động, cao tới ngũ chuyển, là cổ Thanh Điểu Truyền Tín. Dáng dấp như một thanh kiếm nhỏ, là cổ Phi Kiếm Truyền Tín tam chuyển.

Ánh mắt Phương Nguyên chợt lóe, đầu tiên lấy cổ Thanh Điểu Truyền Tín.

Chim xanh hóa thành một bức thư, đây là thư của Phượng Cửu Ca cổ tiên thất chuyển gửi tới.

Phương Nguyên cũng không giật mình, từ ánh mắt đầu tiên, hắn nhìn thấy con cổ Thanh Điểu Truyền Tín này đã có dự cảm rồi.

Trong thư Phượng Cửu Ca gửi, giọng thư hòa hoãn, đầu tiên là biểu đạt sự tán thưởng và chúc mừng đối với Phương Nguyên. Sau đó, ông ta mới nói rõ dụng ý gửi thư, là thay con gái của ông ta, Phượng Kim Hoàng khiêu chiến.

Thì ra sau khi Phượng Kim Hoàng trở về Linh Duyên trai, vẫn vô cùng phiền muộn, khó mà bày tỏ. Trong khoảng thời gian này, nàng ta không ngừng chuyên cần khổ luyện, chính vì muốn lấy lại danh dự. Nàng ta chủ động nói ra muốn khiêu chiến, muốn cùng Phương Nguyên quang minh chính đại đọ sức, đánh cuộc danh dự của Linh Duyên trai và Tiên Hạc môn.

"Hừ, ngươi muốn đấu thì ta sẽ đấu chắc?" Phương Nguyên bật cười, hết sức khinh thường.

Thời gian của mình eo hẹp như thế, dùng để tu hành còn không đủ, Phương Nguyên đương nhiên sẽ không rảnh rỗi không có chuyện gì làm, tiếp nhận khiêu chiến của Phượng Kim Hoàng.

Chương 530: Sự đau khổ của Phương Chính (1)

Phượng Kim Hoàng là thiên chi kiêu nữ, có cha mẹ là cổ Tiên, có môn phái chống lưng. Nếu nàng ta chiếm được phúc địa, địa tai tới, cũng có rất nhiều người giúp đỡ nàng ta chống.

Nhưng Phương Nguyên chỉ là người lẻ loi, chuyện gì cũng phải dựa vào bản thân dốc sức làm, căn bản không có tâm tình đi chơi đùa cùng dạng đại tiểu thư này.

"Nàng ta suy nghĩ không thông suốt, muốn lấy lại danh dự, thì ta nhất định sẽ phụng bồi ư? Nực cười." Phương Nguyên cười nhạt vài tiếng. Khác với người khác, hắn không hề kiêng kị Phượng Cửu Ca. Không lâu sau, Phượng Cửu Ca sẽ được thiên đình mộ binh, thành công phi thăng. Muốn xuống hạ giới vào đúng Trung Châu, không hề dễ.

"Chẳng qua, trong thư hai cha con này lại cho rằng mình là đệ tử Tiên Hạc môn. Xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?" Trong mắt Phương Nguyên hiện lên vẻ nghi hoặc.

Đối phương là cổ Tiên, đương nhiên sẽ không phạm loại sai lầm vớ vẩn này. Nói như vậy, trong đó tất có ẩn tình.

Phương Nguyên lại cầm cổ Phi Kiếm Truyền Tin lên.

Vừa mở ra đọc, lại là một bức thư khiêu chiến.

Nhưng trong thư đều là những lời chửi bới thô tục, ân cần hỏi thăm đến tám đời tổ tông của Phương Nguyên, dùng danh dự của môn phái Tiên Hạc môn để khinh rẻ Phương Nguyên, kích tướng để Phương Nguyên ứng chiến. Cuối cùng còn uy hiếp, nếu như Phương Nguyên không đồng ý, hắn ta sẽ đem nội dung bức thư này truyền cho chúng nhân, khắp thiên hạ đều sẽ biết Phương Nguyên là tên quỷ nhát gan, là thứ hèn nhát.

Phương Nguyên cẩn thận nhìn xong, cười nhạt: "Thì ra là tên nhãi Kiếm Nhất Sinh."

Kiếm Nhất Sinh là cổ sư Kim đạo, tướng mạo và tính cách đều hết sức hèn mọn, am hiểu nhất là đánh lén, ghét nhất là chịu thiệt.

Ông ta là cổ tiên Ma đạo trên núi Thiên Thê, là một kẻ tiểu nhân chân chính.

Năm trăm năm trước, Phương Nguyên đã bị ông ta đánh lén vài lần rồi. Rốt cục chọc Phương Nguyên bùng lên lửa giận, dấy lên biển máu ngút trời, khiến Kiếm Nhất Sinh bị chặn ở trong phúc địa, không dám ra ứng chiến. Hai mươi năm bị chặn, Kiếm Nhất Sinh rốt cuộc hiểu mình đã chọc vào người không nên chọc. Cuối cùng, ông ta thực sự chịu không nổi, trực tiếp quỳ xuống đất đầu hàng Phương Nguyên, không có một chút phong phạm nào của cổ Tiên.

Còn tại sao tên nhãi này muốn khiêu chiến Phương Nguyên ư? Cũng xem như hắn ta xui xẻo đi.

Sau khi Phương Nguyên từ bỏ phúc địa, đem Mị Lam Điện Ảnh đuổi tới núi Thiên Thê, đúng lúc, Kiếm Nhất Sinh gặp được.

Vào thời điểm đó, mặc dù Kiếm Nhất Sinh đã là cổ Tiên, nhưng trong tay không có Tiên cổ, bị Mị Lam Điện Ảnh hung hăng đánh một trận đau. Ông ta chật vật chạy trốn vào trong phúc địa nhà mình, lúc này mới thoát khỏi Mị Lam Điện Ảnh.

Về đến nhà, ông ta tính toán tổn thất một chút, nhất thời nộ hận chồng chất, tức giận đến giậm chân. Sau khi điều tra rõ thủ phạm gây ra chuyện này, ông ta đã gửi cổ Phi Kiếm Truyền Tin để khiêu chiến Phương Nguyên.

"Hừ, lão ta biết rõ ta là thân phàm nhân, lại lấy thân phận cổ Tiên khiêu chiến với ta. Đã vậy còn nói với vẻ có lý chẳng sợ, rêu rao công bằng...Quả nhiên tên nhãi này không khác gì kiếp trước, vẫn vô liêm sỉ như vậy. Chẳng qua, sao tên nhãi này cũng coi ta là người Tiên Hạc môn nhỉ?"

Nghi hoặc trong lòng Phương Nguyên tăng lên gấp bội, mở ra cổ Điện Văn Chỉ Hạc.

Hắn thoáng nhìn, tức khắc con ngươi co rụt lại, trên mặt toát ra vẻ vô cùng kinh ngạc: "Làm sao...Phương Chính, đệ ấy còn sống."

Cẩn thận đọc tiếp xuống phía dưới, nghi ngờ trong lòng hắn rốt cục tiêu tan không còn.

"Thì ra là thế. Hạc Phong Dương của Tiên Hạc môn cũng là người khôn khéo, lại nghĩ ra phương pháp này để loại trừ đối thủ."

"Chẳng qua, hắn ta đánh giá ta quá thấp rồi. Làm sao ta có thể gia nhập vào Tiên Hạc môn? Nhưng trong thư lại nói đến giao dịch, chính là thứ ta cần."

Nghĩ tới đây, Phương Nguyên hạ quyết định.

Hắn gọi địa linh nói: "Đi, mở cánh cửa phúc địa ra, đem vị cổ sư trẻ tuổi, có dung nhan giống ta, dịch chuyển đến đây."

Núi Thiên Thê cao vút tầng mây, cao tới hàng trăm vạn trượng.

Nó nằm ở vị trí trung tâm của Trung Châu, là nơi truyền thừa, núi của thánh hiền. Thời cổ, nó chính là thang nối liền giữa tiên và phàm, có thể lên đến tận Thiên Đình.

Một đám đệ tử tinh anh của Tiên Hạc môn đứng ở chân núi Thiên Thê, đã đợi được nửa canh giờ rồi.

"Chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa đây?"

"Tên Phương Nguyên này cũng quá tự cao tự đại rồi."

"Xuỵt, nói nhỏ một chút. Hắn chính là anh trai ruột của Cổ Nguyệt Phương Chính, bây giờ đang là chủ nhân của phúc địa Hồ Tiên đó."

"Hơn nữa, người anh trai này của Phương Chính cũng thực sự rất lợi hại, thậm chí đám người Phượng Kim Hoàng, Tiêu Thất Tinh, Ứng Sinh Cơ đều bị hắn đánh bại."

"Có gì đâu cơ chứ? Nếu như ta có một vị Thái thượng trưởng lão của môn phái ủng hộ, giúp ta thôi động cổ Định Tiên Du, ta cũng có thể đoạt được phúc đia."

"Hay là các Trưởng lão của phái ta có mưu tính gì? Ngoài mặt thì phái Phương Chính hấp dẫn hỏa lực, nhưng thực tế, ca ca của y Phương Nguyên mới chính là đòn sát thủ."

Tiên Hạc môn muốn chuyện này trở thành sự thực, nên đã nói dối các đệ tử trong môn phái.

Lúc này, các đệ tử của Tiên Hạc môn mới biết, hóa ra trong môn phái của mình còn có một người là Cổ Nguyệt Phương Nguyên.

Ba tháng qua, nhân vật được các đệ tử thảo luận nhiều nhất chính là Cổ Nguyệt Phương Nguyên. Hắn khiêm tốn thần bí, khơi gợi lên sự tò mò của mọi người. Không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng ai nấy đều kinh ngạc, thay Tiên Hạc môn đoạt được phúc địa Hồ Tiên, khiến cho Tiên Hạc môn tăng thể diện, các đệ tử khác thì vinh dự theo.

Tiếng nghị luận sau lưng, liên tục truyền vào tai Phương Chính.

Phương Chính đứng ở phía trước của đám người, ánh mắt ủ dột, ngước nhìn núi Thiên Thê.

Mấy ngày qua, y như cái xác không hồn, chính bản thân y cũng không biết mình làm thế nào tới được đây.

Lúc Phương Chính rời khỏi núi Thanh Mao, y đã quyết chí báo thù, vì những người đã chết trong tộc mà đòi lại công bằng.

Y mang trên lưng huyết hải thâm thù, ý niệm báo thù mạnh mẽ chống đỡ y, khiến y khắc khổ tu hành. So với những đệ tử khác y phải cố gắng gấp bội, không một lúc nào lơi lỏng.

Y đã từng tưởng tượng vô số lần, tình cảnh y tìm tới lật đổ Phương Nguyên, khiến hắn phải quỳ xuống đất, hắn sẽ phải hối hận vì những gì đã làm trên núi Thanh Mao. Những người trong tộc dưới suối vàng biết được, cũng có thể nhắm mắt.

Vì thế khi leo lên núi Đãng Hồn, y đã muốn buông bỏ vô số lần, nhưng vẫn khăng khăng kiên trì.

Mỗi khi y nghĩ tới Phương Nguyên, trong lòng y lại sản sinh ra một sức mạnh cường đại, khiến y có thể tiếp tục trèo lên.

Y thề phải đoạt được truyền thừa Hồ Tiên, không chỉ vì y không muốn cô phụ sự kỳ vọng của sư phụ và môn phái, mà còn vì phúc địa Hồ Tiên khiến khả năng báo thù của y tăng lên gấp bội.

Nhưng y vạn lần không ngờ rằng, đả kích vận mệnh tới đột ngột và nặng nề như vậy.

Cổ Nguyệt Phương Nguyên, anh trai ruột thịt của y, nhân vật chính trong vô số lần ác mộng của y, đột nhiên lại xuất hiện ở đỉnh núi, sau đó ở trước mắt bao người, cướp mất truyền thừa, ngay cả cổ Tiên cũng không làm gì được.

Phương Chính thất bại, trở về môn phái.

Khiếp sợ!

Thống khổ!

Mờ mịt!

Sợ hãi!

Y biết lời nói dối của môn phái, biết rõ tình hình và chân tướng của chuyện này. Nhưng chính vì biết nên bóng ma trong lòng y cũng lớn hơn gấp bội.

Cái bóng ma này, bắt đầu từ khi còn bé, Phương Nguyên chính là người gây ra cho y.

Vì sao ca ca thông minh như vậy? Mà ta lại vụng về thế này?

Vì sao ta nỗ lực tu hành như vậy,

nhưng vẫn thua trong tay Phương Nguyên?

Vì sao khi ở Nam Cương đã như thế rồi, giờ ở Trung Châu cũng vẫn như vậy?

"Lẽ nào cả đời này, Cổ Nguyệt Phương Chính ta đều phải sống dưới cái bóng của hắn, mãi mãi cũng không chiến thắng nổi hắn hay sao?" Mỗi khi Phương Chính nghĩ như vậy, ngọn lửa không cam lòng ở sâu trong nội tâm y lại tăng lên ngàn vạn lần, khiến y có động lực tiếp tục khắc khổ tu hành.

Thế nhưng, lần này không giống như thế.

Chương 531: Sự đau khổ của Phương Chính (2)

Thực sự không giống.

Vừa nghĩ nhiệm vụ mà môn phái giao cho y trước khi tới đây, Phương Chính không thể kiềm chế được toàn thân run rẩy.

Phương Nguyên nắm giữ phúc địa trong tay, môn phái muốn có được phúc địa Hồ Tiên nên đã mời chào Phương Nguyên. Chỉ cần hắn đồng ý giao phúc địa Hồ Tiên ra, hắn sẽ là Trưởng lão của Tiên Hạc môn.

Trong môn phái ở Trung Châu, phân chia từ dưới lên trên: đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử tinh anh, đệ tử chân truyền, từng tầng một tấn thăng lên.

Ở trên đệ tử là Trưởng lão, tu vi của họ thường là tứ chuyển, có quyền lực quản lý mọi thứ trong môn phái. Trên Trưởng lão là Chưởng môn, tu vi thấp nhất là ngũ chuyển trung giai, tổng lãnh sự vụ.

Trên Chưởng môn, chính là Thái Thượng trưởng lão.

Thái Thượng trưởng lão đều là cổ Tiên, bình thường là thần long kiến thủ bất kiến vĩ*, đều ở đây tiềm tu. Đến khi xảy ra chuyện cực kỳ quan trọng hoặc liên quan đến sự tồn vong của môn phái, bọn họ mới xuất hiện, để cho thế nhân biết Tiên Hạc môn là một trong mười môn phái có nội tình rất sâu.

*thần long kiến thủ bất kiến vĩ: bí ẩn, khó mà gặp được.

"Từ khi ta gia nhập Tiên Hạc môn, mấy năm qua đều khắc khổ tu hành, từ đệ tử ngoại môn tấn chức nội môn. Lại từ nội môn thăng chức đến tinh anh. Lúc môn phái khảo hạch, phải gian nan lắm mới giành được vị trí đứng đầu đệ tử tinh anh. Còn Phương Nguyên hắn chỉ cần mở miệng nói một câu, đã có thể trở thành Trưởng lão một cách nhẹ nhàng. Bất kỳ đệ tử nào nhìn thấy hắn, đều phải khom mình hành lễ."

Mỗi khi Phương Chính nghĩ đến đây, trong lòng đều chan chứa đau đớn vô tận.

Nếu như Phương Nguyên thực sự trở thành Trưởng lão, về sau, Phương Chính y nhìn thấy kẻ thù lớn này còn phải khom lưng hành lễ nữa ư? Cuộc sống như thế thì còn gì là lý thú? Còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

"Sư phụ, lẽ nào tất cả nỗ lực của con, đều không còn chút ý nghĩa nào sao?” Giờ này khắc này, Phương Chính đứng ở chân núi Thiên Thê, cùng mọi người đợi Phương Nguyên triệu kiến, không thể tránh khỏi lâm sâu vào trong hoài nghi của bản thân.

Thiên Hạc Thượng Nhân lập tức an ủi: “Phương Chính, ngươi cần điều chỉnh lại tâm trạng đi.”

Tiên Hạc môn vì truyền thừa Hồ Tiên, hy sinh rất nhiều thứ, thậm chí trong đó còn có một con Tiên cổ. Vì môn phái, chúng ta cần phải xuất phát từ đại cục, tạm thời buông bỏ ân oán cá nhân. Phương Chính, ngươi phải hiểu là Tiên Hạc môn nuôi dưỡng ngươi, bây giờ môn phái cần ngươi hy sinh một chút. Ngươi phải nhìn đại cục, không được phép vong ân phụ nghĩa."

Nói như vậy, Thiên Hạc Thượng Nhân lại thở dài trong lòng.

Ông rất hiểu Phương Chính, vì vậy càng thêm lo lắng trong lòng.

Cho tới nay, ý niệm báo thù như là cây trụ chống đỡ Phương Chính đi về phía trước, đã trở thành chấp niệm tu hành của y.

Kết quả hiện tại, mệnh lệnh của môn phái lại làm tan rã cỗ chấp niệm này của Phương Chính, điều này là thương tích chí mạng, không thương tích nào có thể so được. Rất có thể, vì như vậy nên Phương Chính bị đả kích, từ nay về sau sẽ vô cùng chán nản, không gượng dậy nổi.

"Nhưng bây giờ đâu còn biện pháp nào khác? Đây chính là một khối phúc địa, đồng thời còn có cấm địa bí mật là núi Đãng Hồn. Trên núi có gan thạch, cung cấp cho đệ tử của môn phái, thực lực của cả môn phái sẽ tăng vọt. Ngoài ra, trong tay Phương Nguyên còn có cổ Huyết Lô, thậm chí còn có Tiên cổ Định Tiên Du. Giá trị của những thứ này thật sự vô cùng lớn, làm sao một tên đệ tử tinh anh có thể sánh bằng?"

Thiên Hạc Thượng Nhân ai thán trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói với Phương Chính: "Đồ nhi ngoan của ta, ngươi phải kiềm chế lòng báo thù của bản thân lại. Nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, ngươi hãy coi đó là một lần ma luyện tâm tính đi. Lúc nhìn thấy ca ca của ngươi, ngàn vạn lần đừng xuất thủ. Ở trong phúc địa, ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của ca ca ngươi đâu."

Nói đến đây, Thiên Hạc Thượng Nhân lại nghĩ tới những lời nhắc nhở mà Hạc Phong Dương nói với ông.

"Ta biết ân oán giữa hai huynh đệ Phương Nguyên và Phương Chính. Nếu cần, có thể hy sinh Phương Chính cũng được. Ngươi có thể thay thế Phương Chính giao dịch."

Áp lực trên người Hạc Phong Dương cũng rất lớn, tất cả các Thái Thượng trưởng lão đều đang quan tâm đến chuyện này.

"Sư phụ, người muốn nói là con phải coi đây là một lần ma luyện sao? Con, con sẽ cố gắng hết sức." Hai tay Phương Chính lỏng ra rồi lại nắm chặt lại, nắm chặt rồi lại thả lỏng ra, đây chính là biểu hiện của nội tâm y đang giãy dụa, đau khổ, tức giận.

Có người lập chí báo thù, khổ luyện thành công, kết quả lại phát hiện kẻ thù đã chết. Đây là thống khổ.

Có người lập chí báo thù, khổ luyện thành công, tìm tới kẻ thù, lại đánh không lại, cuộc sống của kẻ thù còn rất tốt đẹp. Đây càng là thống khổ.

Có người lập chí báo thù, khổ luyện thành công, không chỉ đánh không lại kẻ thù, còn phải dùng một thái độ hòa nhã để trao đổi, hy vọng kẻ thù trở thành bề trên của mình. Đây là thống khổ trong thống khổ.

"Hắc hắc, Phương Chính, ngươi cũng không nên quá xoắn xuýt. Thời gian này, Phương Nguyên trải qua cũng không tốt lắm đâu, phúc địa có địa tai. Ngươi không tưởng tượng nổi hậu quả của địa tai đâu. Cho dù ca ca ngươi có Tiên cổ, cũng chỉ là người phàm thôi. Chờ một lúc nữa, hắn sẽ khắc sâu sự kinh khủng của địa tai. Đến lúc địa tai xảy ra, sẽ có trăm ngàn chỗ hở, nhất định tổn thất nặng nề. Chuyến đi này của ngươi, khả năng thành công sẽ rất lớn." Thiên Hạc Thượng Nhân lại an ủi y.

Nghe xong lời này, tâm trạng của Phương Chính mới buông lỏng một chút.

"Địa tai bắt đầu rồi." Hạc Phong Dương nhẹ giọng nỉ non, ông ta ẩn ở phía sau, một là vì bảo vệ đám đệ tử tinh anh này, hai là phòng bị cổ sư khác có mưu đồ gây rối, ba là thời khắc mấu chốt, nếu Phương Nguyên không chống nổi địa tai, hắn ta sẽ ra tay trợ giúp.

Lúc này, ông ta nhìn chằm chằm phúc địa Hồ Tiên giấu ở trên núi Thiên Thê, nhận thấy được khí tức hủy diệt đặc trưng của địa tai.

Không lâu sau, khóe miệng của ông ta nhếch lên, bởi vì trên núi Thiên Thê xuất hiện dị tượng.

Một khối lại một khối, hư ảnh thảo nguyên xuất hiện ở trên núi Thiên Thê, giống như mây khói, cũng giống như quang vụ, hư ảo không hề chân thật.

Trên núi thì lấy đâu ra thảo nguyên chứ?

Đây chính là lỗ hổng của phúc địa, đã thế lại còn là một lỗ hổng lớn, người ở ngoại giới có thể dòm ngó được cảnh tượng trong phúc địa qua lỗ hổng này.

Lỗ hổng như vậy, chỉ có thể nhét được cổ trùng vào thôi, còn chưa đến cự ly cổ sư có thể ra vào được.

Bên kia Thiên Hạc Thượng Nhân đã kêu lên: "Có lỗ thủng hiện ra kìa, mau, đem cổ Điện Văn Chỉ Hạc bay vào đi."

Dưới ánh mắt soi mói của mọi người phía sau, Phương Chính cắn răng, rót chân nguyên, thôi động cổ trùng.

Cổ Điện Văn Chỉ Hạc như nhanh như chớp, bay vụt vào trong lỗ thủng.

Nhưng bỗng nhiên, hư ảnh thảo nguyên hóa thành một đoàn nguyên khí, tiêu tán ở giữa trời đất. Cổ Điện Văn Chỉ Hạc bay hai vòng, không thể làm gì khác hơn là quay trở lại tay của Phương Chính.

"Đây là Phương Nguyên cắt bỏ phúc địa, hoàn toàn cắt bỏ. Xem ra hắn lo lắng lỗ thủng sẽ hình thành thông đạo, cổ sư ngoại giới có thể đi vào bên trong." Hạc Phong Dương cảm thấy hơi kinh hãi, chợt lại cười lạnh, "Ngươi cắt đi, để ta xem ngươi có thể cắt đến mức độ nào. Cắt bỏ mỗi một khối phúc địa, chính là tự cắt một miếng thịt trong lòng."

Nhưng mà sau một lát, sắc mặt Hạc Phong Dương thay đổi triệt để.

"Vẫn tiếp tục cắt bỏ phúc địa ư? Sợ rằng đã lên đến mấy nghìn mẫu rồi! Đúng là có chút quyết đoán, thảo nào có thể mạo hiểm đoạt truyền thừa."

Lại sau một lúc lâu sau, sắc mặt Hạc Phong Dương tương đối khó coi.

"Xem ra lần địa tai này có thể đối phó được. Chẳng qua, rốt cuộc hắn muốn cắt bao nhiêu nữa? Đã mấy vạn mẫu rồi. Tên phá của này!".

Trên núi Thiên Thê chi chít lỗ hổng, xuất hiện với tần suất dày đặc.

Không chỉ có nhóm đệ tử tinh anh của Tiên Hạc môn nhìn không chớp mắt, mà còn có rất nhiều cổ sư ẩn ở phía sau, chặt chẽ duy trì chú ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play