Chương 524: Lương tri thượng vị giả (2)

Thạch nhân này dám phản bác gã, chứng tỏ trình độ sùng bái của ông ta còn chưa đủ. Tương lai, gã nhất định sẽ phân công những công việc nặng nhọc nhất cho ông ta, để ông ta mệt chết.

Lúc này, lại có một lão Thạch nhân lên tiêng: “Chúng ta không thể làm bừa. Ta đã nghĩ đến một biện pháp, có lẽ chúng ta nên mở một Đại Vận Hà, dẫn lũ lụt vào trong hố lửa. Sức mạnh thủy hỏa sẽ tự triệt tiêu lẫn nhau, tiết kiệm được nhiều việc.”

Sát cơ của Nham Dũng lại càng sâu.

Lão Thạch nhân này rất có trí tuệ, so sánh với lão Thạch nhân phản bác gã lại càng có tính uy hiếp hơn.

Lúc này, trong lòng gã đã quyết định, trong tương lai, gã sẽ cắt lão lão Thạch nhân này làm nhiệm vụ phòng hộ, để đại quân yêu hồ giết chết ông ta, mau chóng diệt trừ tai họa này.

Nham Dũng không mặn không nhạt tán thưởng lão Thạch nhân một câu, hô lớn: “Chủ ý của ta cũng chính là điều này. Chúng ta nhất định phải mở một Đại Vận Hà, đem lũ lụt trút xuống, bình định hỏa hoạn, để tiên nhân không còn chỗ góp nhặt tiên nguyên. Thật ra, trước khi lão Tộc trưởng Bạch Thạch chết, ông ấy cũng đã nhắc nhở ta, nói lũ phía Bắc và hỏa hoạn phía nam đều do nam tiên nhân kia tạo ra, là nguyên tuyền của hắn, cũng giống như Thạch nhân chúng ta nuốt bùn đất vậy.”

“Thì ra lão Tộc trưởng Bạch Thạch đã có đoán trước.”

“Lão Tộc trưởng Bạch Thạch không hổ danh là hiền giả của Thạch nhân chúng ta.”

“Lão tộc trưởng Bạch Thạch có hơn chín trăm tám mươi tuổi, ông ấy tất nhiên biết rất nhiều.”

Các Thạch nhân đều vội vàng gật đầu, biểu hiện sự tán thưởng đối với lão Tộc trưởng, đồng thời còn là sự tiếc hận và tiếc nuối về cái chết của ông.

Thạch nhân ngủ rất nhiều, thời gian giao lưu qua lại với nhau rất ít. Cảm giác khoảng cách, thần bí này càng khiến cho trí tuệ của lão Tộc trưởng Bạch Thạch đã chết thâm bất khả trắc.

Dựa theo những gì trên địa cầu mà nói, nếu lão Tộc trưởng Bạch Thạch dưới suối vàng có biết, nghe xong, nói không chừng có thể tức đến mức từ trong quan tài nhảy ra.

Nhưng điều đáng tiếc, ông đã bị Phương Nguyên giết chết, hồn phách cũng không buông tha, bị Phương Nguyên ném lên núi Đãng Hồn, chấn động sụp đổ, tinh túy rơi xuống núi, hình thành một viên gan thạch.

Viên gan thạch này không biết đã bị Thạch nhân nào đập bể, hoặc cũng có thể là bản thân Phương Nguyên đập bể, khó nói lắm.

Sau một hồi bàn tán, các Thạch nhân thống nhất ý kiến, đồng ý dưới sự dẫn đầu của Nham Dũng, mở kênh đào thông nước dập lửa.

Phương Nguyên đứng đằng sau nhìn thấy hết mọi thứ. Thấy đại cục đã định, hắn liền ra lệnh cho tiểu Hồ Tiên.

Đúng lúc đó, địa linh mở ra một chút uy năng của núi Đãng Hồn, đám Thạch nhân lập tức cảm thấy hồn phách chấn động, đầu váng mắt hoa. Rất nhiều tiểu Thạch nhân hôn mê ngay tại chỗ.

“Không ổn rồi, chúng ta mau chóng ra ngoài thôi. Núi Đãng Hồn sắp sửa phát uy rồi.” Nham Dũng nói một câu, thuận lợi dẫn các tộc nhân xuống núi Đãng Hồn.

Bọn họ không quay về gia viên của mình, mà trực tiếp đến thẳng Đông Bắc, một đường trùng điệp.

Bên trong hành cung Đãng Hồn, Phương Nguyên xuyên qua khói ảnh biến ảo, đưa mắt nhìn những Thạch nhân đi xa, biểu hiện không vui không buồn trên nét mặt.

“Chủ nhân, ngài đã nghe qua cố sự của Thạch nhân chưa?” Cái đuôi của tiểu Hồ Tiên lung lay, giọng nói uyển chuyển.

Phương Nguyên khẽ cười một tiếng: “Ngươi đừng khuyên ta nữa. Đối đãi với Thạch nhân phải dùng thủ đoạn lôi kéo sao?”

“Chủ nhân, ngài thật thông minh.” Ánh mắt to của tiểu Hồ Tiên lóe lên.

“Haiz, xem ra ngươi vẫn còn chưa hiểu rõ lắm. Nhiều khi, sức mạnh của cừu hận và sợ hãi còn lớn hơn so với cảm ân đấy.”

Lúc trước, khi Phương Nguyên biết được có Thạch Nhân tộc ở đây, hắn hơi vui mừng.

Thạch nhân sống dưới lòng đất, lấy bùn đất làm thức ăn, lại giỏi về đào móc. Có một Thạch Nhân tộc khổng lồ, thậm chí có thể kiến tạo cả một tòa thành dưới lòng đất.

Thạch nhân có thể vì chủ nhân phúc địa khai thác tài nguyên dưới lòng đất, là một kiểu nô lệ rất tốt. Có rất nhiều cổ Tiên muốn mua Thạch nhân di chuyển đến phúc địa của mình.

Đối với phúc địa Hồ Tiên mà nói, có núi Đãng Hồn, chỉ cần hồn phách đầy đủ, cho dù chỉ có một Thạch nhân, cũng có thể thông qua gan thạch sinh sôi thành một đội ngũ khổng lồ.

Phương Nguyên hoàn toàn có thể công khai nuôi dưỡng Thạch nhân, tiến hành mua bán nô lệ với các cổ Tiên khác.

Lúc trước, vì sao Hồ Tiên lại trăm phương nghìn kế đưa Thạch nhân đến đây, cũng là vì mục đích như vậy.

Đúng vậy, Thạch nhân ăn mềm không ăn cứng. Đại đa số Thạch nhân đều thẳng thắn cương nghị, không sợ chết. Rất nhiều cổ Tiên đều lựa chọn lôi kéo, ép một cách vô tri vô giác lợi ích trên người Thạch nhân.

Hồ Tiên chính là dùng thủ đoạn này.

Nhưng Phương Nguyên lại không dùng phương pháp này.

Quá ôn nhu rồi.

Ép lợi ích thì phải ép cho sạch sẽ.

Thế giới cạnh tranh tàn khốc như vậy đấy. Không chỉ có người và người cạnh tranh với nhau, tai kiếp, thiên kiếp tàn khốc cũng đã cọ rửa biết bao anh hùng hào kiệt từ xưa đến nay.

Cổ tiên thì như thế nào?

Nếu không tranh thủ từng giọt tài nguyên, mau chóng trang bị cho mình, biến bản thân lớn mạnh, kết quả của Hồ Tiên chính là một ví dụ tốt nhất.

Người trong Ma đạo nên giành giật từng giây, tính toán chi li, vơ vét hết thảy để làm lớn mạnh bản thân mình.

“Đã là thượng vị giả, ngươi nên hiểu một điều. Quy củ luật pháp, tình nghĩa đạo đức đều là công cụ để nghiền ép lợi ích mà thôi. Khoan dung và lương tri, tàn khốc và cừu hận cũng giống như thế.” Phương Nguyên cười lạnh trong lòng.

Tốn thời gian với Thạch nhân lâu như vậy, khoảng cách đến tai kiếp lần thứ sáu chỉ còn bảy tháng.

Đầm nước phía Bắc, hố lửa phía Đông đều là thương tích lưu lại, là khu vực bạc nhược của phúc địa. Tai kiếp đến, hai nơi này chính là nhược điểm của phúc địa.

Một cái thùng gỗ có thể chở được bao nhiêu nước, sẽ do tấm ván gỗ quyết định. Một sợi dây xích có thể kéo được vật phẩm nặng bao nhiêu, chủ yếu phải nhìn vào phần dễ hư nhất của sợi dây.

“Cho dù bị Thạch nhân cừu hận, bị vô số người chửi mắng thì làm sao?”

“Nếu thế gian này, cừu hận, căm hận, chửi mắng có tác dụng, vậy còn cần sức mạnh để làm gì?”

Chỉ cần mau chóng mở ra kênh đào, bù đắp lại thương tích của phúc địa, mệt chết bao nhiêu Thạch nhân cũng không quan trọng. Đã có núi Đãng Hồn, trong tương lai bắt thêm chút hồn phách, muốn bao nhiêu Thạch nhân mà không có.

Ầm ầm....

Tiếng nổ không dứt bên tai, bụi mù cũng theo đó mà bay lên đầy trời.

Nơi này là công trường Thạch nhân mở Đại Vận Hà.

Các Thạch nhân dùng bùn đất làm thức ăn, rất nhiều cổ trùng ký sinh trên người Thạch nhân có thể lấy xuống để dùng.

“Tộc trưởng đại nhân, ngươi không thể làm như vậy. Hôm qua lại có thêm ba tộc nhân mệt chết. Bọn họ chết rất thê thảm, ngay cả một đứa con cháu cũng không còn.”

Một lão Thạch nhân quỳ rạp xuống trước mặt Nham Dũng, lớn tiếng kêu khóc.

Một khi Thạch nhân chết đi, hồn tiêu phách tán, hoàn toàn tiêu vong, không còn hồn phách hình thành tiểu Thạch nhân.

Nham Dũng đấm ngực dậm chân, gầm nhẹ: “Làm sao mà ta không biết chứ? Làm sao ta có thể không biết? Tộc ta lại có anh hùng chết đi. Vì tương lai tốt đẹp, vì ngày mai tốt đẹp của tộc ta, bọn họ đã dâng hiến tính mạng của mình.”

“Cũng chính vì vậy, chúng ta lại càng không thể lười biếng. Từ lúc chúng ta khởi công đến nay, đã bị đàn hồ ly tấn công rất nhiều lần. Quy mô của đàn hồ ly càng lúc càng lớn, hiển nhiên là do tên tiên nhân đáng bị thiên đao vạn quả băm vằm kia đang không ngừng khôi phục tiên nguyên tạo ra. Chúng ta phải tiếp tục cố gắng mở kênh đào, để hắn mất đi căn cơ sức mạnh.”

Lão thạch nhân ngẩn người: “Nhưng Tộc trưởng...”

“Ngươi là một Thạch nhân tốt. Ngươi đã vì tộc ta mà cân nhắc, ta hiểu. Những anh hùng đó sẽ không chết một cách vô ích đâu. Nhìn bên kia đi, ta đã dựng mộ bia anh hùng cho họ. Con cháu trong tương lai sẽ tế điện bọn họ, cảm tạ ân đức của bọn họ.” Nham Dũng chỉ tay ra đằng xa, ở đó lúc nhúc mộ bia dựng thẳng.

Lão thạch nhân nhìn thấy đống mộ bia, trong lòng thở dài.

Chương 525: Vì ngày mai

Khi tình huống Thạch nhân chết đi vừa mới xuất hiện, Nham Dũng đã sai người lập mộ bia.

Sĩ khí sa sút lập tức được cổ vũ. Mỗi ngày đều có Thạch nhân chết vì mệt nhưng khí thế vẫn ngất trời như cũ.

“Người cũng đã chết rồi, dựng mộ bia còn có tác dụng gì đâu?” Lão Thạch nhân vẫn còn tỉnh táo. Ông vì thế mà cảm thấy lo lắng.

“Tộc trưởng à.” Ông lại tiếp tục khuyên nhủ: “Thạch nhân chúng ta rất chú ý đến việc truyền thừa sinh sôi. Những Thạch nhân chết vì mệt, hồn phách sẽ hoàn toàn tiêu tán, ngay cả con cái cháu chắt cũng không có.”

Mặt Nham Dũng vẫn không thay đổi, chỉ im lặng.

Đám tiểu Thạch nhân bên cạnh gã, có người không cam lòng kêu lên: “Lão già này, có phải ông đang sợ chết hay không?”

Lão Thạch nhân lập tức cứng cổ lên: “Nhãi con, đang ăn nói kiểu gì thế? Ta già rồi, nhưng ta vẫn là Thạch nhân. Làm sao Thạch nhân có thể sợ chết chứ?”

“Đã không sợ chết, vậy ông đứng đó lằng nhằng cái gì?”

“Đúng vậy, chúng ta đang cống hiến cho bộ tộc mà.”

“Vì tập thể, hy sinh chút lợi ích cá nhân có tính là gì?”

Bên cạnh Nham Dũng có một đám tiểu Thạch nhân, lúc này tất cả đều mở miệng kêu lên.

“Lão tiền bối, nếu ngài cảm thấy mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi một chút đi. Không sao đâu, thời gian của ta đang rất khẩn trương, ta còn phải đến chỗ khác để giám sát tiến độ.” Nham Dũng vỗ vai lão Thạch nhân, sau đó bước ngang qua người ông, tiếp tục đi tới.

Một đám tiểu Thạch nhân theo sát sau lưng Nham Dũng, thỏa thích biểu đạt sự xem thường của bọn chúng đối với lão Thạch nhân.

Bị một đám nhóc con quở trách, lão Thạch nhân giận sôi lên.

Ông muốn lớn tiếng phản bác, nhưng nhìn chung quanh công trường, khắp nơi đều có những tảng đá lớn. Trên tảng đá giăng đủ các câu biểu ngữ.

“Chết cũng phải làm.”

“Chỉ cần lòng người đủ, trong vòng ba ngày có thể xây thành một Đại Vận Hà.”

“Thạch nhân can đảm bao nhiêu, sẽ phát triển lớn bấy nhiêu.”

“Chúng ta hãy cùng nhau sáng tạo tương lai tốt đẹp cho Thạch Nhân tộc.”

“Tộc trưởng Nham Dũng vạn tuế.”

“Vì tương lai tươi sáng của Thạch nhân, kính dâng sinh mệnh, kính dâng thanh xuân.”

Không khí cuồng nhiệt bao phủ trong lòng các Thạch nhân. Cho dù Thạch nhân mệt chết đi được, trước khi chết, gương mặt chỉ toàn là nụ cười.

Lão Thạch nhân muốn lên tiếng, nhưng há miệng mấy lần, cuối cùng cái gì cũng không nói ra được.

Ông ngơ ngác quỳ xuống, một lúc lâu sau, ông bỗng nhiên duỗi nắm đấm hung hăng nện xuống mặt đất.

Bịch. Một âm thanh trầm đục.

Lão Thạch nhân đứng thẳng dậy, không nói một lời, bóng lưng còng xuống thẳng đến công trường.

Nham Dũng đã chạy đến chỗ công trường tiếp theo.

Đường sông mới đã có quy mô. Rất nhiều Thạch nhân trưởng thành đang đào móc trong lòng sông. Bên cạnh, những tiểu Thạch nhân nhỏ hơn thì tạo thành tiểu đội tuần tra, có người giám sát công trường, có người khắc biểu ngữ, có người dựng mộ bia anh hùng.

Những tiểu Thạch nhân này gọi chung là Nham vệ binh, do một tay Nham Dũng xây dựng nên.

“Báo cáo Tộc trưởng.” Năm sáu tiểu Thạch nhân lập tức chạy đến trước mặt Nham Dũng, lớn tiếng báo cáo thành quả lao động mấy ngày qua.

“Báo cáo Tộc trưởng vĩ đại, công trường này của chúng ta lại mở thêm được năm mươi dặm.”

“Báo cáo Tộc trưởng vĩ đại, chúng ta vừa mới hy sinh một trăm hai mươi vị tộc nhân. Bọn họ đều là anh hùng của tộc ta.”

“Báo cáo Tộc trưởng vĩ đại, chúng ta phát hiện có ba tộc nhân lười biếng đang ngủ bên trong công trường. Đây chính là sự sỉ nhục của Thạch Nhân tộc chúng ta, nhất định phải công khai xử lý.”

“Rất tốt, rất tốt, các ngươi đều làm rất tốt. Nhớ kỹ, nhất định phải lập bia cho các anh hùng. Đồng thời trói những tên sỉ nhục tộc nhân ra thị chúng, công khai xử lý trước mặt mọi người, để bọn chúng biết hổ thẹn mà chăm chỉ hơn.” Nham Dũng nói.

“Tuân mệnh.”

“Các ngươi đều là tương lai của tộc ta. Nhìn các ngươi như nhìn thấy tương lai xán lạn của tộc. Các ngươi cũng phải tiếp tục cố gắng.” Nham Dũng khích lệ tiếp.

Đám tiểu Thạch nhân lập tức kích động, toàn thân run rẩy.

“Tất cả vì Thạch Nhân tộc.”

“Tộc trưởng Nham Dũng kính yêu, ngài chính là lá cờ xí của chúng ta.”

“Chúng ta đoàn kết bên cạnh ngài, đồng loạt đi đến tương lai xán lạn hơn.”

Tất cả rống to, ánh mắt cuồng nhiệt vô cùng.

Nham Dũng vô thức tránh đi ánh mắt của bọn chúng. Sự cuồng nhiệt của đám tiểu Thạch nhân khiến gã cảm thấy đáng sợ.

Gã nhìn ra xa.

Nơi xa, từng khúc sông được khua chiêng gõ trống đào xới. Nham Dũng có thể nhìn thấy rất nhiều Thạch nhân mặt cúi xuống đất, lưng hướng lên trời.

Đường sông rộng chừng mấy chục trượng, một đoạn nối một đoạn, kéo dài ra khỏi tầm mắt.

Đây là công trình to lớn đến cỡ nào.

Mỗi khi Nham Dũng nhìn thấy tình huống này, cảm xúc liền tăng lên. Chỉ cần đoàn kết cùng một chỗ, sức mạnh Thạch Nhân tộc sẽ mạnh đến cỡ nào, có thể cải thiên hoán địa.

Nhưng khi Nham Dũng nghĩ đến Phương Nguyên, nghĩ đến ác ma kinh khủng nhất từ trước đến nay, cảm xúc đang mênh mông giống như bị gió lạnh thổi qua, đột nhiên biến thành tuyết trắng sông băng.

Mặc kệ là đàn hồ ly đang vờn quanh bên ngoài hay là những câu cổ vũ trên phiến đá, tổ chức Nham vệ binh, tất cả đều là âm mưu của ác ma.

Nhiều thứ như vậy, quả thật đã đẩy Thạch Nhân tộc suy yếu đến trình độ thấp nhất.

Nham Dũng tự tay áp dụng hết thảy, nhìn kênh đào từng ngày thành hình, sự sợ hãi của gã đối với Phương Nguyên lại càng ngày càng sâu.

Nam tiên nhân đó không chỉ có vũ lực kinh khủng, càng khiến người ta tuyệt vọng chính là hắn vô cùng âm hiểm, xảo trá và thâm bất khả trắc.

Nham Dũng thấy mình trầm luân càng lúc càng sâu.

Gã hèn mọn như con kiến. Sau lưng gã, thân hình cao lớn như núi của Phương Nguyên đang nhìn xuống gã.

Gã giống như một cái xác không hồn, giống như một con rối mà sợi dây khống chế gã đang nằm trong tay Phương Nguyên.

Mỗi ngày, gã nhìn thấy từng tộc nhân chết đi, tâm của gã đau nhức như dao cắt.

Nhìn tộc nhân khí thế ngất trời, liều sống liều chết mở kênh đào, gã lại càng cảm nhận được một sự thê lương và bi ai.

“Nếu có thể, ta tình nguyện không biết chân tướng. Có lẽ sống trong âm mưu mới có thể hạnh phúc, khoái hoạt?”

Nham Dũng thu lại ánh mắt, vẫy tay một cái, mang theo đám tiểu Thạch nhân chạy đến khúc sông tiếp theo.

........

“Đây là cổ Phát Tinh cuối cùng. Đi.”

Sớm đã rót chân nguyên vào, Phương Nguyên bắn ngón tay, bắn một con cổ giống như hạt đậu nành vào không trung.

Cổ nổ tung, hóa thành một luồng phấn ánh sáng màu hồng phấn rơi xuống đàn hồ ly.

Toàn bộ hồ ly bị nhấn chìm trong phấn ánh sáng, hô hấp lập tức rối loạn.

Rất nhanh, rất nhiều hồ ly đực ghé lên trên lưng hồ ly cái, không ngừng kích tình, rót tinh hoa sinh mệnh vào cơ thể hồ ly cái.

Thời gian hồ ly mang thai không giống nhau. Ví dụ như Kim hồ mang thai chừng hai tháng là có thể sinh hạ tiểu hồ ly. Mỗi một lần ước chừng sinh được ba bốn tiểu hồ ly. Còn hoang thú như Tam Vĩ Hồ, thời gian mang thai trên trăm năm cũng không đủ.

Nói chung, mãnh thú càng cường đại, thời gian mang thai lại càng dài.

Tuy nhiên, hiện tại đang ở bên trong phúc địa Hồ Tiên, đám hồ ly khá bình thường, cho nên thời gian mang thai hơi ngắn.

Chuyện Thạch nhân mở kênh đào đã tiến vào quỹ đạo, Phương Nguyên ngày nào cũng dùng cổ Phát Tình để thúc đẩy tiểu hồ ly sinh trưởng, giúp cho đàn hồ ly lớn mạnh.

Hồ Tiên không có Tiên cổ. Trong lần tai kiếp thứ năm, nàng đã bị Mị Lam Điện Ảnh trực tiếp giết chết. Bởi vậy, bộ cổ trùng Nô đạo trên người cũng không còn.

Nhưng bên trong hành cung Đãng Hồn của nàng vẫn còn lưu lại không ít cổ trùng.

Ví dụ như cổ có tác dụng phụ trợ ếch Táng Hồn, cổ Phát Tình và một số cổ trùng Nô đạo, phần lớn đều là cổ Ngự Hồ.

Để mau chóng gia tăng thực lực của mình, Phương Nguyên đã sử dùng bảy tám phần số lượng cổ trùng này.

Dưới sự cố gắng của hồ ly, số lượng tăng vọt gấp mấy lần.

Tuy hồ ly là động vật ăn tạp, nhưng phúc địa cũng không chống đỡ nổi số lượng hồ ly khổng lồ như thế. Chưa đến hai năm, rất nhiều hồ ly vì không tìm được thức ăn mà chết đói.

Nhưng Phương Nguyên cũng không quản nhiều như vậy. Toàn bộ suy nghĩ của hắn hiện giờ là chống lại tai kiếp thứ sáu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play