Chương 521: Ta thích sự sợ hãi của ngươi (2)
Nếu ở địa cầu, đây là một khối tài sản rất lớn, nhưng ở đây, công dụng lớn nhất cũng chỉ để dùng luyện cổ.
Hồ Tiên lấy những vật liệu này trang trí, chỉ để thỏa mãn thích cái đẹp của phụ nữ. Nếu đổi thành nguyên thạch, nàng nhất định sẽ xem đống vàng bạc, bảo thạch này như giày rách.
Bên trong đống cống phẩm, có giá trị nhất vẫn chỉ là cổ trùng.
Nhưng phần lớn cổ trùng cũng chỉ là cổ Da Đá nhất chuyển, cổ Bàn Thạch nhị chuyển. Cổ trùng tam chuyển chỉ có một con, là cổ Thạch Khiếu.
Phương Nguyên đã từng dùng qua những loại cổ này ở núi Thanh Mao. Khi đó, Xuân Thu Thiền muốn phá vỡ Không Khiếu, không cách nào dịu xuống được. Cùng đường mạt lộ, hắn đành phải dùng.
Thạch nhân am hiểu đào móc, sinh hoạt sâu dưới lòng đất, thức ăn là bùn. Có đôi khi đào bùn trong lòng đất sẽ tìm được cổ trùng.
“Các ngươi vừa mới nói cái gì? Muốn giảm bớt cống phẩm?” Phương Nguyên nheo mắt, thản nhiên đứng dậy, ung dung bước xuống cầu thang, đến trước mặt các Tộc trưởng Thạch nhân.
Thạch nhân cao lớn, khi quỳ trên mặt đất, bả vai còn cao hơn Phương Nguyên một chút.
“Bẩm tiên nhân tôn quý, Thạch nhân tộc chúng ta đã nộp lên rất nhiều cống phẩm liên tục ba mươi năm. Mấy năm gần đây, thiên địa chấn động, phía Bắc chìm trong nước, phía Đông bị hỏa hoạn, cuộc sống ngày càng khó khăn. Muốn có được những thứ này, thật sự không dễ dàng. Tiên nhân ngài đại từ đại bi, thông cảm cho sự bất lực của chúng ta, giảm bớt cống phẩm xuống một chút.” Một lão Tộc trưởng Thạch nhân tộc lớn tuổi nhất mở miệng cầu xin.
“Đúng vậy, tiên nhân, xin hãy giảm bớt cống phẩm một chút.”
“Mấy năm qua, số lượng nhân khẩu của bộ tộc chúng ta càng lúc càng giảm.”
“Tiên nhân, xin ngài hãy thương xót chúng ta. Chúng ta vĩnh viễn không bao giờ quên đại ân đại đức của ngài.”
Các Tộc trưởng Thạch nhân tộc khác cũng phụ họa theo.
“Giảm bớt cống phẩm? Haha, hoàn toàn có thể. Thậm chí ta còn có thể miễn trừ những cống phẩm này.” Phương Nguyên cười rất hiền lành.
Gương mặt các Thạch nhân đều hiện lên vẻ vui mừng.
“Nhưng ta có một điều kiện.” Ngay sau đó, Phương Nguyên lại nói: “Ta cần các ngươi mở cho ta một con kênh thông từ phía Bắc, để có thể thuận theo con kênh đưa nước từ phía Bắc đến dập lửa phía Đông.”
“Cái gì?” Nghe xong, đám Thạch nhân đều sợ ngây người.
Rất nhanh, bọn họ kịp phản ứng, vội lớn tiếng kêu la.
“Tiên nhân tôn quý, ngài không thể làm như vậy được.”
“Mở kênh đào là một công trình lớn, Thạch nhân chúng ta lại cần phải ngủ. Nếu ngủ không đủ, chúng ta sẽ chết ngay.”
“Hơn nữa, nơi đó hỏa diễm ngập trời và lũ lụt mênh mông, ngài bảo chúng ta đi mở kênh đào, chẳng khác nào bảo chúng ta đi chịu chết?”
Nhất thời, người nào cũng phẫn nộ. Rất nhiều Thạch nhân trẻ tuổi vốn đang quỳ gối một bên, nghe được động tĩnh bên này đều đứng dậy, mắt lom lom tiếp cận Phương Nguyên.
“Chủ nhân.” Địa linh Hồ Tiên bên cạnh Phương Nguyên nhìn thấy, không khỏi cảm thấy lo lắng.
Cá tính Thạch nhân cố chấp, có chi khí liều lĩnh, lại càng nói đến tôn nghiêm, xưa nay không thích ủy khúc cầu toàn. Khi vọng động, ngay cả Ma Tôn, Thiên Tôn cũng dám ra tay trực tiếp, mặc kệ là nhân vật gì.
Hồ Tiên có thể quản lý Thạch nhân như vậy, quả thật lúc trước đã tốn rất nhiều công sức, ngon ngọt với thạch nhân cũng không ít.
“Chủ nhân, Thạch nhân là loại người không biết nói đạo lý. Bảo bọn họ cống nạp những thứ này đã là cực hạn rồi.” Tiểu Hồ Tiên bí mật truyền âm, lo lắng nhắc nhở Phương Nguyên.
“Cực hạn?” Phương Nguyên cười lạnh, khóe miệng nhếch lên lộ ra hàm răng trắng như tuyết, dữ tợn nói: “Đám Thạch nhân các ngươi thật sự gan to bằng trời, dám cò kè mặc cả với ta? Hừ, chỗ ở của các ngươi là của ta. Bùn đất các ngươi ăn là của ta. Nguyên tuyền bên cạnh bộ tộc các ngươi cũng là của ta. Các ngươi ở đây, chính là nô lệ của ta. Ta muốn đào kênh cũng chẳng phải cầu khẩn các ngươi, cũng không phải điều kiện trao đổi, mà là mệnh lệnh.”
Đám Thạch nhân nghe xong, tất cả đều đứng dậy, gương mặt người nào cũng giận dữ.
“Tiên nhân, ngài không biết phân biệt tốt xấu, lại dám xem thường Thạch nhân tộc chúng ta.”
“Lúc trước, Thạch nhân tộc chúng ta chuyển đến đây là vì tin tưởng nữ tiên nhân. Nhưng hoàn cảnh nơi này càng lúc càng kém, ai thèm ở lại chỗ này chứ?”
“Ngài bảo chúng ta mở kênh đào, chẳng khác nào bắt chúng ta chịu chết? Ngài cho rằng Thạch nhân chúng ta đều là kẻ ngốc sao?”
“Thạch nhân chúng ta trời sinh trời dưỡng, chẳng phải làm nô lệ cho ngươi. Chúng ta đi, rời khỏi cái nơi rách nát này, ta thật sự chịu đủ rồi.”
Đám Tộc trưởng Thạch nhân rống to, trở mặt ngay tại chỗ.
Những Thạch nhân trẻ tuổi mà bọn họ mang theo cũng đều ủng hộ, ma quyền sát chưởng, mắt lom lom đe dọa nhìn Phương Nguyên.
“Muốn đi? Hahaha!” Phương Nguyên ngửa đầu cười to, giống như nghe được một câu chuyện buồn cười nhất thế gian. Sau đó, hắn kềm chế tiếng cười, lặng lẽ liếc nhìn đám Thạch nhân, giọng nói lạnh lại: “Các ngươi tưởng đây là chỗ nào? Nói đến là đến, nói đi là đi? Quy củ trước đây đều là con số không. Từ hôm nay trở đi, ta chính là chúa tể cao nhất ở đây, ý của ta là ý trời. Các ngươi tuân thủ thì thôi, không tuân thủ cũng phải tuân thủ.”
“A!” Rất nhiều Thạch nhân trẻ tuổi đều xiết chặt nắm đấm, ngửa mặt lên trời gào thét.
“Tiên nhân, ngài đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tộc ta.”
“Tiên nhân, mặc dù ngài cường đại, nhưng chúng ta cũng không sợ ngài.”
“Thạch nhân chúng ta chưa từng khuất phục cường quyền. Chúng ta là chiến sĩ trời sinh, chúng ta dũng cảm không sợ.”
“Chỉ có tình yêu mới có thể khiến cho chúng ta móc ra tim can. Chỉ có ôn nhu mới có thể khiến cho chúng ta xoay người gãy lưng.”
Rống.
Một bàn tay Phương Nguyên đẩy ra một con kim long.
Kim long gào thét, một Thạch nhân kêu to nhất bị đánh thành bã vụn.
“A, hắn giết lão Tộc trưởng Hoa Cương Thạch rồi.”
“Lão tộc trưởng chết rồi, chúng ta phải báo thù cho ông ấy.”
“Tiên nhân cũng phải chôn vùi trong lửa giận của tộc ta.”
Lão Tộc trưởng Hoa Cương Thạch chết, giống như ngòi nổ, triệt để dẫn bạo lửa giận của Thạch nhân.
Đám Thạch nhân vội vàng công sát Phương Nguyên, mỗi một bước đều tạo ra một cái hố sâu trên mặt đất, thanh thế ù ù. Hơn mười Thạch nhân đồng loạt ra tay, uy thế như thiên quân vạn mã.
Vô số ánh sáng dâng lên trên người thạch nhân. Trên người thạch nhân cũng có cổ trùng, lúc này bắt đầu thôi động theo tâm ý của bọn họ.
Nhưng sau một khắc, ánh sáng bỗng nhiên biến mất.
Tiểu Hồ Tiên ra tay, bắt lại tất cả cổ trùng.
Phương Nguyên cười lạnh, bắt đầu đồ sát.
Thạch nhân hung hãn không sợ chết, nhưng thực lực cuối cùng không bằng Phương Nguyên. Sau một lát, tất cả đều bị đánh thành mảnh vỡ, chết thảm tại chỗ.
Nhưng những mảnh đá vụn lại giống như nam châm, ngưng tụ thành hình người mới.
“Giết!”
“Phản kháng cường quyền, báo thù cho phụ thân.”
“Chúng ta sinh tại thiên địa, chết tại thiên địa, chưa từng sợ hãi.”
Tiểu thạch nhân chém tới, lại bị Phương Nguyên đồ sát sạch sẽ.
Nhưng những mảnh đá vụn lại ngưng tụ thành thạch nhân nhỏ hơn.
Số lượng thạch nhân càng ít, nhưng sau khi hình thành, lập tức triển khai công kích, miệng hô to vì gia gia, vì phụ thân báo thù.
Đây là phương thức sinh sôi của thạch nhân. Thạch nhân chỉ có giống đực. Sau khi lão thạch nhân chết đi, hồn phách phân tán sẽ ngưng kết với tảng đá, hình thành thạch nhân mới, kế thừa ký ức của lão thạch nhân và những kinh nghiệm trong quan trọng. Hoặc lão thạch nhân ngủ càng lâu, nội tình hồn phách tích lũy đến trình độ nhất định. Sau khi chủ động dứt bỏ một bộ phận ra ngoài, cũng có thể hình thành tiểu thạch nhân.
Sau khi Phương Nguyên giết đợt thạch nhân thứ ba, thế giới rốt cuộc đã thanh tĩnh xuống.
Chỉ còn lại một thạch nhân đang nằm run lẩy bẩy trên mặt đất.
“Ngươi tên gì?” Phương Nguyên chậm rãi bước đến trước mặt gã.
“Ta... ta tên Nham... Nham Dũng.” Thạch nhân trẻ tuổi lắp bắp trả lời.
“Có biết vì sao ta lại không giết ngươi không?” Chân Phương Nguyên đạp lên đầu Nham Dũng.
“Không, không biết...”
“Bởi vì ngươi đang sợ hãi, mà ta thì lại thích ngươi sợ ta.” Phương Nguyên mỉm cười ôn hòa.
Ba ngày sau, Nham Dũng bị thương nặng sắp chết trở lại bộ tộc, thức tỉnh tất cả tộc nhân đang ngủ say.
“Phúc địa đã đổi lại một nam tiên nhân khác, hắn chính là một ác ma, muốn nô dịch tất cả chúng ta.”
Chương 522: Một tuồng kịch
“Không chỉ như vậy, hắn còn muốn vơ vét mỹ nam Thạch Nhân tộc chúng ta cho hắn đùa giỡn.”
“Thạch nhân chúng ta thiên sinh địa dưỡng, tiêu diêu tự tại, tại sao lại có thể khúm núm dưới dâm uy chứ?”
“Chúng ta phản kháng ngay tại chỗ, nhưng tiên nhân quá cường đại. Thạch nhân chúng ta không sợ hy sinh, rốt cuộc đã đả thương được hắn, đánh cho hắn chạy trốn.”
“Tộc nhân khác đều hy sinh, chỉ còn mình ta trở về. Ta muốn chết nhưng tiên nhân kia còn sống. Khi hắn đào tẩu, hắn nói hắn sẽ dẫn theo đại quân hồ ly tiêu diệt toàn bộ Thạch Nhân tộc chúng ta.”
Nham Dũng hữu khí vô lực, khóc lóc kể lể, mang đến một tin dữ cho các tộc nhân.
Các Thạch nhân vừa chấn kinh vừa sợ hãi, vừa bi thương lại phẫn nộ. Người tuyên chiến cũng có, người trả thù cũng có, người đề xướng di chuyển cũng có, người hòa đàm cũng có.
Bọn họ như rắn mất đầu, mặc kệ là người thừa kế hay lão Tộc trưởng đều chết trong tay Phương Nguyên. Thạch nhân có hết thảy tám bộ tộc, hỗn loạn tưng bừng.
Có Thạch nhân muốn hỏi Nham Dũng tình hình cụ thể, nhưng thương thế của Nham Dũng rất nặng, sau khi trở về báo tin đã chìm vào hôn mê.
Khi bọn họ còn chưa thương lượng ra kết quả, quả nhiên như Nham Dũng đã nói, một đàn hồ ly bắt đầu tấn công bộ tộc Thạch nhân.
Các Thạch nhân bắt đầu chống cự, nhưng đàn hồ ly khổng lồ hơn so với bọn họ nhiều. Tình thế dần dần trở nên nguy hiểm, tám đại bộ tộc không thể không liên hợp cùng một chỗ, lui khỏi lòng đất, tiến hành phòng ngự.
Nhưng đàn hồ ly vẫn không buông tha cho bọn họ, nhiều lần tấn công lòng đất. Cho dù mỗi lần tấn công đều phải trả một cái giá rất đắt, nhưng đám hồ ly vẫn tấn công không ngừng.
Thạch nhân phẫn nộ chửi mắng Phương Nguyên, cừu hận và lửa giận đối với hắn, cho dù thiên hà có rớt xuống cũng không tắt. Cục diện càng lúc càng không ổn. Tâm trạng tuyệt vọng lại lan tràn giữa các thạch nhân.
Nhưng đúng lúc này, Nham Dũng đã tỉnh lại.
Thạch nhân có thể thông qua giấc ngủ để dưỡng thương. Thương thế của gã đã ổn, lập tức suất lĩnh mọi người đánh mấy trận phản kích.
“Thạch nhân chúng ta là bộ tộc dũng cảm nhất, hoàn toàn không sợ hãi cái chết.”
“Cho dù là tiên nhân, cũng không thể làm nhục chúng ta.”
Nham Dũng lớn tiếng nói với những tộc nhân chung quanh, cổ vũ sĩ khí.
“Đừng nhìn tiên nhân cường đại như thế, thật ra hắn miệng cọp gan thỏ, hắn chỉ có thể phái đàn hồ ly của hắn đi tìm cái chết. Hắn đã bị thương rồi.”
Đồng thời, gã thổi phồng việc tiên nhân bị thương, khiến đám Thạch nhân lại càng hy vọng.
Thạch nhân trong tuyệt vọng bắt lấy chút hy vọng này, giống như người chết nắm được cọng cỏ cứu mạng.
Nham Dũng lại chuyển chủ đề sang lão Tộc trưởng.
“Hắn đã bị các lão Tộc trưởng hợp lực đả thương. Sự hy sinh của các lão Tộc trưởng là sự đau thương lớn nhất của chúng ta.”
“Nhất là lão Tộc trưởng Bạch Thạch. Ông ấy đã chết trong lòng ta. Trước khi chết, ông đã giao phó toàn bộ bộ tộc cho ta. Ta tận mắt nhìn thấy ông ấy hồn phi phách tán mà cảm thấy thẹn trong lòng. Vì sao người chết không phải ta mà là ông ấy chứ?” Gã nói đến đây, đấm ngực dậm chân, bi thương trầm thống.
Lập tức có thạch nhân khuyên bảo: “Nham Dũng đại nhân, ngươi đừng quá bi thương. Ngươi có thể may mắn sống sót, trở về cảnh báo chúng ta, lại dẫn đầu chúng ta tìm được thắng lợi đã là không tầm thường rồi.”
“Không sai, Thiết Thạch tộc chúng ta đều rất bội phục ngươi.”
“Nếu lão Tộc trưởng đã phó thác cho ngươi, như vậy ngươi hãy suất lĩnh Bạch Thạch nhân chúng ta đi.”
Điều mà Thạch nhân thích nhất chính là nằm ngáy o o, không mưu cầu quyền vị danh lợi. Nhất là bây giờ, sống chết trước mắt, hoảng sợ không chịu nổi một ngày. Các Thạch nhân bức thiết hy vọng một người đủ kiên cường, dũng cảm lãnh đạo bọn họ.
Thế là, Nham Dũng được kế thừa chức Tộc trưởng bộ tộc, nắm giữ tộc Bạch Thạch.
Sau một tháng, gã lần lượt nắm giữ các bộ tộc khác, trở thành lãnh tụ cộng đồng bát đại bộ tộc.
Lại qua thêm nửa tháng, gã thành công dẫn đầu Thạch nhân cưỡng chế đàn hồ ly rời đi, thành công bảo vệ gia viên.
“Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Chỉ cần tiên nhân không chết, chúng ta sẽ không có tương lai. Đàn hồ ly sẽ còn tập hợp lại, một lần nữa xâm nhập vào gia viên của chúng ta.”
“Chúng ta chỉ có tấn công lên ngọn núi kia mới có thể giết chết tiên nhân, đổi lấy cuộc sống tốt đẹp nhất.”
Ngay sau đó, Nham Dũng có ý định muốn tấn công núi Đãng Hồn.
Một số Thạch nhân có vẻ hơi do dự.
“Chúng ta vừa mới chịu đủ nỗi khổ chiến loạn, còn đang định đi ngủ đây.”
“Số lượng Thạch nhân của chúng ta giảm nhiều quá, chỉ sợ không còn khí lực để tấn công hang ổ tên ma quỷ kia.”
“Chúng ta có rất nhiều tử tôn sinh ra trong chiến tranh, phải cần nuôi dưỡng thật tốt, để bọn chúng trưởng thành lớn lên.”
Nham Dũng đành phải lấy chức danh Tộc trưởng Bạch Thạch tộc ra.
“Các tộc nhân của ta, ta còn dẫn các người đi theo hướng tử vong sao?”
“Tấn công tiên sơn không phải là chủ ý của ta, mà là lão Tộc trưởng Bạch Thạch trước khi chết đã nói cho ta nghe một bí mật.”
“Lão nhân gia ngài nói, ngọn tiên sơn này chính là ngọn núi Đãng Hồn trong truyền thuyết. Bên trên núi Đãng Hồn có gan thạch. Nếu Thạch nhân chúng ta có gan thạch, thực lực của chúng ta sẽ có thể tăng lên, để bộ tộc chúng ta được lớn mạnh.”
Lão tộc trưởng Bạch Thạch tộc có tuổi tác lớn nhất trong số tất cả Thạch nhân, kinh nghiệm phong phú, được các Thạch nhân tôn làm hiền giả của bộ tộc.
“Di ngôn” của ông, cộng thêm uy vọng như mặt trời ban trưa của Nham Dũng, rốt cuộc cổ động tất cả Thạch nhân tạo thành đại quân viễn chinh, triển khai tấn công núi Đãng Hồn.
Phương Nguyên vì vậy mà đã cố ý bố trí một số đàn hồ ly chung quanh núi Đãng Hồn, tạo thành phòng tuyến yếu kém.
Nham Dũng không ngừng cổ vũ sĩ khí cho Thạch nhân chung quanh: “Nhìn đi, đại quân yêu hồ của tiên nhân đã không còn bao nhiêu. Chúng ta đang đi về hướng thắng lợi đấy.”
Thạch nhân một đường thắng lợi, hát vang khúc khải hoàn, sĩ khí tràn đầy xông lên núi Đãng Hồn.
Bên trên núi Đãng Hồn, Phương Nguyên mang theo một nhóm hồ ly xuất hiện, triển khai “quyết chiến” với các Thạch nhân.
Phương Nguyên thể hiện thực lực khủng bố, giết chết rất nhiều Thạch nhân, khiến tất cả đều sợ hãi.
Nhưng lúc này, Nham Dũng đứng dậy, vạch trần chuyện Phương Nguyên bị thương, thực chất chỉ là miệng cọp gan thỏ, triển khai “quyết đấu” với Phương Nguyên.
Đàn hồ ly bị tiêu diệt, Phương Nguyên quả thật “không địch lại”, một lần nữa bị Nham Dũng đánh chạy.
“Chờ ta tích lũy đủ tiên nguyên trong nước và lửa, ta sẽ còn trở lại. Đến lúc đó, đó chính là ngày tận thế của các ngươi.” Trước khi rút lui, Phương Nguyên rống ro, diện mạo dữ tợn.
Thân hình các thạch nhân thô to, hành động chậm chạp, lại chưa quen địa hình trên núi Đãng Hồn, chỉ có thể mặc cho Phương Nguyên đào tẩu.
Đánh chạy tiên nhân, các Thạch nhân lại càng sùng bái và kính nể Nham Dũng hơn, đồng loạt reo hò thắng lợi.
“Các tộc nhân của ta, bây giờ còn không phải là lúc reo hò.” Nham Dũng đứng ra: “Núi Đãng Hồn không thể ở lâu. Đây là một khối ma địa. Lão Tộc trưởng Bạch Thạch nói cho ta biết, chỉ có một số ngày trong năm, Thạch nhân chúng ta mới có thể an toàn ra vào chỗ này. Chúng ta hãy tranh thủ thời gian hành động, thu thập gan thạch trên mặt đất. Ba ngày sau, chúng ta nhất định phải rời khỏi nơi này.”
Cơ thể của bọn họ đều cứng như đá. Để có được cơ thể kiên cố, cường đại như thế, hồn phách của bọn họ phải gánh vác rất nặng. Một khi Thạch nhân hoạt động quá nhiều, nhất định sẽ tổn hại hồn phách.
Bởi vậy, trong cuộc đời của Thạch nhân sẽ bỏ ra tám phần thời gian để ngủ, dùng để thai nghén hồn phách của bọn họ.
Khi hồn phách của bọn họ được tích lũy đầy đủ, từ đó tạo thành một bộ phận. Hồn phách của bộ phận này rơi xuống tảng đá sẽ hình thành sinh mệnh mới. Thạch Nhân tộc nhờ vậy mới có thể sinh sôi.
Sau khi Thạch nhân có được gan thạch, cổ Can Đảm sẽ làm cho hồn phách của bọn họ lớn mạnh. Một khi hồn phách lớn mạnh, bộ phận tràn đầy, từ đó tạo thành tiểu thạch nhân.
Ba ngày sau, trong núi, hành cung Đãng Hồn.
Chương 523: Lương tri thượng vị giả (1)
Nham Dũng quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống, cung kính báo cáo: “Khởi bẩm tiên nhân, trải qua ba ngày tịnh dưỡng, Thạch Nhân tộc chúng ta đã có thêm sáu nghìn tiểu thạch nhân. Bao gồm luôn những tộc nhân lớn tuổi, nhân khẩu của tộc đã nhiều hơn gấp ba so với trước cuộc chiến.”
Phương Nguyên đại mã kim đao ngồi trên ghế vân vàng nhìn xuống Nham Dũng bên dưới.
“Rất tốt, cứ như vậy Thạch nhân các ngươi sẽ có đủ nhân lực, có thể mở kênh đào. Tiếp theo, ngươi nhớ phải làm thế nào, không cần ta phải dạy cho ngươi chứ?”
Nham Dũng vội vàng đáp: “Tiên nhân chí cao vô thượng, ta không dám quên một câu nào trước đó của ngài, vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.”
“Rất tốt.” Phương Nguyên gật đầu: “Ta cho ngươi thời gian ba tháng, lệnh cho ngươi mở một Đại Vận Hà bắc ngang qua Đông Bắc.”
“Sao, ba tháng?” Nham Dũng ngẩn ra: “Tiên nhân vĩ đại, Thạch nhân chúng ta cần ngủ để dưỡng hồn. Nếu hoạt động quá nhiều sẽ bị chết mệt. Đại Vận Hà quá dài, lại chỉ cho chúng ta có ba tháng, Thạch Nhân tộc chúng ta sợ sẽ không được nghỉ ngơi. Như vậy, khi kênh đào được mở, Thạch Nhân tộc chúng ta sợ rằng sẽ phải chết sạch.”
“Haha, đương nhiên sẽ không chết sạch đâu. Ta đã tính qua, sẽ còn lại hơn hai trăm người.” Phương Nguyên cười nói.
Toàn thân Nham Dũng không khỏi run lên. Bây giờ bộ tộc có hơn vạn nhân khẩu, sau khi mở kênh đào sẽ chỉ còn lại hai trăm người. Đây là sự hy sinh đáng sợ đến cỡ nào?
“Sau ba tháng, ta muốn nhìn thấy một cây Đại Vận Hà. Nếu như không có, trước khi giết chết ngươi, ta sẽ đem tất cả chân tướng nói cho tộc nhân của ngươi biết. Cút xuống đi.” Giọng nói của Phương Nguyên lạnh như hàn băng.
Nham Dũng nghe được uy hiếp của ác ma, sợ hãi đến toàn thân run rẩy.
Gã thật sự sợ Phương Nguyên, không dám phản bác điều gì, cơ thể cuộn thành một khối lăn đi.
“Chủ nhân, để đưa được Thạch nhân kia vào đây, chúng ta đã phải trả một cái giá rất lớn đấy.” Một bên, địa linh Tiểu Hồ Tiên uyển chuyển khuyên bảo. Nó không đành lòng nhìn rất nhiều Thạch nhân mất mạng như thế.
“Ngươi yên tâm đi. Thạch Nhân tộc vẫn còn có tác dụng. Muốn tăng thêm nhân khẩu còn không dễ dàng sao?” Phương Nguyên nằm ngửa trên ghế, hai mắt nheo lại, lấy con ếch Táng Hồn từ trong Không Khiếu ra thưởng thức.
Ếch Táng Hồn là cổ tứ chuyển, dùng để cất giữ, chính là một trong những cổ trùng Hồ Tiên lưu lại.
Nó chỉ lớn bằng lòng bàn tay, màu xám trắng, phần lưng mọc đầy mụn nhỏ, ánh mắt thật to lóe lên ánh sáng màu xanh lục quỷ dị.
Nó có thể cất giữ hồn phách, hút hồn phách vào bụng, phần bụng sẽ to lên.
Phương Nguyên đã dùng nó thu thập vong hồn của Thạch nhân, hồ ly đã chết trong cuộc chiến.
Bây giờ, bụng của ếch Táng Hồn xẹp lép. Tất cả hồn phách trong bụng nó đều bị Phương Nguyên thả lên núi Đãng Hồn, dùng để nuôi gan thạch.
Phương Nguyên dùng phần lớn gan thạch để dưỡng hồn phách của mình mạnh gấp sáu lần người bình thường.
Số gan thạch còn lại, hắn để dành cho Thạch Nhân tộc.
Thạch Nhân tộc không biết, hồn phách của bọn họ lớn mạnh là nhờ công lao của rất nhiều Thạch nhân đã chết đi.
Nham Dũng lăn ra khỏi hành cung Đãng Hồn, xuyên qua mấy con đường tĩnh mịch mới đến được ngọn núi Đãng Hồn.
Nhìn ngọn núi thủy tinh màu hồng phấn, Nham Dũng thở ra một hơi. Cách xa Phương Nguyên, áp lực và sợ hãi trong lòng gã cũng tiêu tán rất nhiều.
Đi lại trên ngọn núi một hồi lâu, các tộc nhân trên núi mới phát hiện ra gã.
“A, Tộc trưởng vĩ đại tôn quý, anh hùng của chúng ta, ngài đang ở đây.” Một số Thạch nhân lập tức hoan hô.
“Xin ngài cho ta hôn ngón chân của ngài, để biểu đạt sự sùng bái của ta đối với ngài.” Một số Thạch nhân quỳ xuống đất.
“Đại anh hùng, đại anh hùng. Dũng khí của ngài cao ngất, lòng can đảm của ngài rất nhiều.” Một số tiểu Thạch nhân thành quần kết đội, hoan hô khắp nơi.
Nham Dũng mỉm cười, nhưng nào ai biết gã đang cảm thấy đắng chát.
Tiếng hoan hô, náo nhiệt bên tai như vậy, rất nhiều tộc nhân chen chúc đến, nhưng gã lại cảm thấy cô đơn không gì sánh nổi.
Gã nhìn tộc nhân bên cạnh mình, nhìn nét mặt tươi cười của bọn họ, sợ rằng sau ba tháng, tất cả đều sẽ chết đi, bởi vì mở kênh đào mà mệt chết, nhưng gã có thể làm gì được chứ?
Trong mắt các Thạch nhân khác, thắng lợi núi Đãng Hồn là chiến tích vĩ đại, đáng ca tụng đến cỡ nào. Chỉ có gã mới biết, đây bất quá chỉ là một trò chơi do tiên nhân thao túng đằng sau mà thôi.
Chân tướng tàn khốc, lạnh buốt khiến cho gã thấu hiểu một cách sâu sắc. Sự hy sinh của Thạch nhân, thắng lợi gian nan huy hoàng đó là sự nông cạn, buồn cười và bất lực đến cỡ nào.
Gã dẫn theo các tộc nhân, có được nhiều chiến thắng, sự sợ hãi của gã đối với Phương Nguyên cũng càng lúc càng nhiều.
“Tiên nhân kia chính là ma quỷ. Tâm của hắn còn muốn lạnh hơn tâm của Thạch nhân chúng ta. Sức mạnh của hắn còn mạnh hơn so với dãy núi. Ta yếu đuối như vậy, ta có thể làm gì được chứ? Phản kháng chính là chết. Ta thừa nhận ta khiếp đảm, ta sợ chết. Ta còn chưa ngủ đủ, ta chỉ mới một trăm tám mươi tuổi thôi mà.”
Một khi Nham Dũng nhớ đến dáng vẻ của Phương Nguyên, tâm của gã liền tràn ngập sự sợ hãi.
Lương tâm còn chưa mất hết đang giày vò gã.
Gã biết, gã sắp tự tay đẩy tất cả tộc nhân của mình vào chỗ chết. Gã tiếp nhận sự khảo vấn của lương tri. Mỗi một câu ca ngợi của tộc nhân giống như một cái roi, quất lương tâm của gã đến vết thương chồng chất.
“Tộc trưởng tôn quý, kính yêu, rốt cuộc thì ngài cũng đã trở về. Tất cả mọi người còn đang chờ ngài.” Các Thạch nhân nhường ra một lối đi, để Nham Dũng có thể qua lại dễ dàng.
“Các tộc nhân của ta, ba ngày qua, tộc đàn của chúng ta đã lớn mạnh rất nhiều lần. Cuộc viễn chinh của chúng ta đã có được thành quả huy hoàng, nhưng thắng lợi như vậy vẫn còn chưa đủ. Các người có đồng ý đi cùng với ta, tiếp tục hướng tới ngày mai tốt đẹp hơn không?” Nham Dũng từ trên cao nhìn xuống, lớn tiếng hỏi.
Các Thạch nhân dùng âm thanh lớn nhất để reo hò, biểu đạt một trăm hai mươi phần trăm sự ủng hộ đối với Nham Dũng.
Nham Dũng gật đầu. Gã đã sớm đoán trước tình huống này.
Trong số các Thạch nhân không phải là không có những lão Thạch nhân có trí tuệ, có suy nghĩ. Nhưng trong những lần kịch chiến, bọn họ đã “oanh liệt” hy sinh.
Thạch nhân còn lại bây giờ, đại đa số đều là những tiểu Thạch nhân vừa mới ra đời, tâm tư khá đơn thuần. Những lão Thạch nhân còn lại, cơ hồ đều là những người ủng hộ, tin cậy, thậm chí là sùng bái cuồng nhiệt Nham Dũng.
Nham Dũng kiên nhẫn chờ đợi tiếng hoan hô kết thúc, lúc này mới tiếp tục lên tiếng: “Ba ngày qua, ta vẫn không ngừng suy nghĩ, chúng ta làm thế nào để đối phó với tiên nhân đang đào thoát. Tiên nhân có tiên nguyên mới có thể cổ động đại quân yêu hồ, mới có được sức chiến đấu kinh khủng. Hắn nhất định sẽ thối lui đến đầm nước phía Bắc, hoặc hố lửa phía Đông để thở dốc. Chúng ta không thể để cho hắn khôi phục lại được.”
“Tộc trưởng nói đúng.”
“Tộc trưởng quá anh minh, chúng ta không thể để cho tên tiên nhân ghê tởm đó tùy ý lấy được tiên nguyên.”
“Nếu để cho tên ác ma đáng chết đó khôi phục, nhất định hắn sẽ đến gây phiền phức cho Thạch nhân chúng ta.”
“Nhưng chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Đầm nước, hố lửa đều là nơi nguy hiểm, ngay cả Thạch nhân chúng ta cũng không thể ở lâu. Hơn nữa, hai nơi này rộng lớn như thế, có trời mới biết tiên nhân chạy đi đâu.”
Các Thạch nhân bàn tán ầm ĩ.
Nham Dũng cắt ngang sự bàn tán của mọi người: “Cho nên, ta đã nghĩ đến một biện pháp duy nhất, chúng ta sẽ dùng đất lấp đầy đầm nước và hố lửa. Cứ như vậy, tiên nhân sẽ không cách nào khôi phục tiên nguyên.”
“Trời ơi, đây chính là một suy nghĩ điên cuồng.” Lúc này, có Thạch nhân lớn tiếng kinh hô.
“Tộc trưởng vĩ đại của ta, đầm nước rộng lớn như thế, người nhìn còn phải nhụt chí. Hố lửa nóng đến chí mạng, làm sao chúng ta có thể dùng đất lấp đầy bọn chúng được chứ? Đây là chuyện không thể nào.” Có một lão Thạch nhân phản bác.
Nham Dũng nhìn thoáng qua lão Thạch nhân, ghi nhớ trong lòng.