Chương 518: Gan thạch núi Đãng Hồn

“Nào, Tiểu Hồ Tiên, hãy mang ta ra ngoài tìm gan thạch.”

“Vâng!” Địa linh lập tức trả lời: “Chủ nhận, thật ra ngài phải nên sớm làm như vậy. Mau đi theo ta.”

Tiểu Hồ Tiên dẫn Phương Nguyên lên trên núi Đãng Hồn.

Hai người bước đi trên gò núi nhấp nhô. Thân hình Phương Nguyên lung la lung lay, khiến địa linh không khỏi lo lắng: “Chủ nhân, để ta trực tiếp na di ngài qua đó.”

“Na di cái gì? Chúng ta cần phải tiết kiệm tiên nguyên.” Phương Nguyên hơi trừng mắt.

Tiểu Hồ Tiên thè lưỡi, bị Phương Nguyên trừng một cái nhảy dựng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: “Vị chủ nhân này thật sự có khí thế. Ngay cả khi bị thương cũng có thể làm cho người ta sợ.”

“Chủ nhân, ở đây có một khối gan thạch.” Đi được một lát, địa linh ngừng lại, chỉ vào tảng đá dưới chân, hô lên.

Khối đá kia giống như gan người, sinh trưởng trên núi đá, màu sắc phức tạp, không cẩn thận phân biệt sẽ tưởng nhầm nó chỉ là tảng đá bình thường.

Phương Nguyên vội vàng bước đến, ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay đập nát miếng gan thạch này.

Gan thạch vừa vỡ, lập tức bay ra một con cổ, hóa thành một luồng u mang màu xám chui vào bên trong cơ thể Phương Nguyên.

Phương Nguyên nhanh chóng cảm thấy đầu óc thanh tỉnh hơn. Một luồng sức mạnh hoàn toàn mới bổ sung vào bên trong hồn phách của hắn. Âm thanh vù vù hai lỗ tai cũng giảm bớt đi rất nhiều.

Núi Đãng Hồn có khả năng chấn hồn đãng phách, là tử địa của vạn vật sinh linh. Lúc này bị địa linh áp chế, Phương Nguyên mới có thể tự do đi lại.

Nhưng núi Đãng Hồn cũng không phải chỉ là tử địa không.

Hồn phách sinh linh bị vỡ nát trên núi sẽ kết hợp với núi Đãng Hồn, dần dà hình thành gan thạch.

Bên trong gan thạch có cất giữ cổ Can Đảm, có tác dụng tráng kiện hồn phách con người.

Điều này cũng giống như nơi có rắn độc thì thường có thảo dược giải độc. Vạn vật cạnh tranh, đại đạo cân bằng, có sinh tất có tử.

Núi Đãng Hồn nhìn thì giống khu vực tuyệt cảnh, nhưng lại ẩn chứa một chút hy vọng sống.

Nhưng cổ Can Đảm chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt. Trong cái chớp mắt đó, không phải nó tiêu vong thì cũng bị núi Đãng Hồn phá nát một lần nữa. Mặc dù địa linh có thể áp chế núi Đãng Hồn, nhưng lại không thể di chuyển gan thạch, chỉ có thể sử dụng ngay tại chỗ. Bởi vậy Phương Nguyên phải đích thân đi ngược lên núi Đãng Hồn.

Sau khi bổ sung một con cổ Can Đảm, Phương Nguyên giống như người khách sắp chết khát trong sa mạc uống được một ngụm nước, cảm thấy khoan khoái nhẹ nhàng.

Hắn lại tiếp tục, dưới sự dẫn đường của địa linh, hắn lần lượt tìm được mười mấy khối gan thạch, đập nát từng cái.

Phương Nguyên nhờ thế mà có được tám con cổ trùng Can Đảm tẩm bổ. Thương thế hồn phách của hắn chẳng những được chữa khỏi mà còn mạnh hơn lúc trước một chút.

“Haha, có núi Đãng Hồn này rồi, ta sẽ có một núi gan thạch. Chỉ cần ta không ngừng nuốt cổ Can Đảm, cuối cùng cũng có một ngày, ta có thể tăng cường nội tình hồn phách của mình đến trình độ tiền vô cổ nhân hậu vô lai.”

Đang ở sườn núi, tinh thần Phương Nguyên phấn chấn, vui vẻ cười ha hả.

Hồ Tiên may mắn, trong một lần cơ duyên xảo hợp, gần như nhặt nhạnh được chỗ tốt, đoạt được núi Đãng Hồn, đồng thời na di nó đến phúc địa của mình.

Nhưng nàng ta cũng cực kỳ xui xẻo, năm lần gặp tai kiếp, góp luôn cái mạng mình vào.

“Nếu không phải Mị Lam Điện Ảnh, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ trở thành người mạnh nhất trong số cổ sư Nô đạo. Đáng tiếc, Hồ Tiên chỉ có núi Đãng Hồn, nhưng lại không kịp phát triển. Cũng may, núi Đãng Hồn đã thuộc về ta.”

Nơi quý báu nhất của phúc địa Hồ Tiên chính là núi Đãng Hồn.

Đương nhiên, hồn phách không có khả năng chỉ dùng cổ Can Đảm là có thể mạnh lên. Một khi hồn phách không đủ cô đọng, sử dụng quá nhiều cổ Can Đảm sẽ dẫn đến quá độ, từ đó sẽ là tai nạn vạn kiếp bất phục.

Nhưng Phương Nguyên có năm trăm năm kinh nghiệm, từ lúc trùng sinh đến nay, nhân sinh của hắn đã thay đổi rất nhanh, thường hay giãy dụa bên bờ sinh tử, hồn phách đã sớm bị mài đến cô đọng rất nhiều.

Đứng trước sinh tử mặt không đổi sắc, kinh biến có đến tâm cũng như băng.

Đối với Phương Nguyên mà nói, ít ra phục dụng trăm con cổ Can Đảm hoàn toàn không thành vấn đề.

Nội tình hồn phách thâm hậu, ảnh hưởng sẽ nhiều hơn. Mặc kệ là luyện cổ hay là nô dịch đàn thú đều vô cùng hữu ích. Ngoại trừ những thứ này, một khi nội tình hồn phách mạnh hơn, Phương Nguyên sẽ không cần lo lắng thủ đoạn giết người giống như Ma Vô Thiên.

Núi Đãng Hồn là cấm địa, đã được ghi chép bên trong Nhân Tổ Truyện.

Bên trong có ghi Thái Nhật Dương Mãng bắn vọt lên bầu trời, cuối cùng cũng phải bỏ mình.

Sau khi phụ thân của y là Nhân Tổ biết được, vô cùng bi thống, tìm đến cổ Trí Tuệ.

Cũng là vì cổ Trí Tuệ dạy cho Thái Nhật Dương Mãng uống rượu quá nhiều, mới dẫn đến một loạt sự việc sau này.

Cổ Trí Tuệ vội vàng nói: “Nhân Tổ ơi Nhân Tổ, ngài đừng gây phiền phức cho ta chứ. Mặc dù con của ngài chết rồi, nhưng cũng không phải là không thể phục sinh. Chỉ cần ngài đến Sinh Tử Môn, đưa y theo Sinh lộ, đến dưới ánh mặt trời, y lập tức có thể sống lại.”

Nhân Tổ ngây ra một lúc, tiếp theo là vui mừng, rồi bỗng nhiên giận dữ.

Ông đưa tay nắm lấy cổ Trí Tuệ, hỏi: “Cổ Trí Tuệ ơi cổ Trí Tuệ, ngươi tưởng ta ngây thơ vô tri giống như lúc trước sao? Sinh Tử Môn là vùng đất hung hiểm, tiến vào sẽ không ra được. Ngươi hại con ta còn chưa nói, ngươi còn muốn hại chết ta luôn sao?”

Cổ Trí Tuệ vội vàng nói: “Những sinh linh khác không biết bí quyết ra vào Sinh Tử Môn, cho nên bọn chúng mới không ra được. Nhưng ta lại biết bí quyết, ta sẽ nói tất cả cho ngài biết.”

“Ngài là người sống, muốn vào Sinh Tử Môn, nhất định phải đi từ Tử lộ. Con đường này không tầm thường, mà chính là con đường do cổ Số Mệnh tạm biệt cổ Công Bằng lưu lại khi rời đi, được gọi là mệnh đồ. Bên trong mệnh đồ có rất nhiều cổ Gian Nan Cực Khổ. Ngài muốn tiến vào bằng Tử lộ, nhất định phải có cổ Dũng Khí. Như vậy, ngài sẽ không sợ cực khổ gian nan hành hạ.”

“Khi ngài tiến vào bên trong Sinh Tử Môn, khi nhìn thấy cổ Công Bằng, lúc đó ngài đã chết. Nhưng cùng lúc, ngài sẽ nhìn thấy hồn phách của con trai cả Thái Nhật Dương Mãng của ngài. Ngài hãy mang nó đi, thuận theo một con đường khác, chính là Sinh lộ. Sinh lộ là do cổ Số Mệnh đến gặp cổ Công Bằng mà để lại, và đó cũng là mệnh đồ.”

“Nhưng bên trong mệnh đồ có ba cửa ải. Một là núi Đãng Hồn, hai là cốc Nghèo Túng, ba là sông Ngược Dòng. Ngài muốn vượt qua núi Đãng Hồn, nhất định phải gõ nát gan thạch trên núi, thu hoạch được cổ Can Đảm, nhờ chúng giúp đỡ. Muốn vượt qua cốc Nghèo Túng, ngài nhất định phải tìm được cổ Tín Niệm trợ giúp. Muốn xông qua sông Ngược Dòng, ngài phải một khắc cũng không ngừng tiến lên, tuyệt đối không được dừng lại một bước nào.”

Nhân Tổ tin lời nói của cổ Trí Tuệ, liền thả nó đi.

Ông rất nhanh tìm được cổ Tín Niệm.

Sau khi hai mắt của ông bị mù, chỉ có ánh sáng của cổ Tín Niệm là thứ duy nhất mà ông còn nhìn thấy rõ.

“Nhân Tổ ơi, ta cảm nhận được quyết tâm muốn cứu con trai của ngài. Ta đồng ý giúp đỡ ngài, nhưng ta muốn ngài tuyệt đối không nên từ bỏ quyết tâm này. Khi ngài từ bỏ, ta cũng sẽ rời xa ngài.” Cổ Tín Niệm nói.

Nhân Tổ lại tìm đến cổ Dũng Khí.

Cổ Dũng Khí và cổ Hy Vọng là một đôi bạn tốt.

Nếu Nhân Tổ có cổ Hy Vọng, thường sẽ nhìn thấy cổ Dũng Khí. Quan hệ của chúng không tệ.

Sau khi có được sự trợ giúp của cổ Dũng Khí, Nhân Tổ liền đến trước Sinh Tử Môn, bước chân vào Tử lộ.

Tử lộ là một vùng tăm tối, có rất nhiều cổ Gian Nan Cực Khổ giống như đom đóm, vây quanh Nhân Tổ. Lúc này, cổ Dũng Khí phát ra ánh sáng, giúp Nhân Tổ đuổi đi cổ Sầu Lo.

Tử vong cần dũng khí.

Nhân Tổ thành công tiến lên phía trước. Cơ thể của ông càng lúc càng trắng, càng ngày càng mơ hồ, dần dần biến thành một quỷ hồn.

Nhưng ông lại có năng lực “thấy”.

Khi ông đi đến cuối Tử lộ, tại một bóng tối yên tĩnh, ông nhìn thấy cổ Công Bằng.

Chương 519: Đại kế tương lai

Ông vô cùng kinh ngạc trước thân hình khổng lồ của cổ Công Bằng: “Ngươi chính là cổ Công Bằng sao? Vì sao cơ thể của ngươi lại khổng lồ như vậy? Ngọn núi so với ngươi giống như một hạt bụi. Biển cả so với ngươi chẳng khác nào một hạt gạo.”

Giọng nói của cổ Công Bằng cực kỳ vang vọng: “Sinh tử là công bằng lớn nhất thế gian. Ta ở Sinh Tử Môn, ta sẽ trở nên khổng lồ. Nhân Tổ, ngươi đến đây chính là muốn mang con trai lớn của mình đi sao? Cứ việc đi đi, y đang ở đây.”

Nhân Tổ nhìn thấy con trai của mình, vui mừng quá đỗi, lập tức chạy đến.

Thái Nhật Dương Mãng đã biến thành quỷ hồn màu trắng, đang nằm bên hồ, dùng bát múc nước sông để uống.

Nước sông như rượu, hương khí bay xung quanh.

Thái Nhật Dương Mãng uống đến thỏa thích.

“Con của ta, đừng có uống nữa, mau cùng ta trở về đi.” Nhân Tổ bước lên phía trước, hô to.

“Phụ thân tôn kính của con, tại sao cha lại đến đây? Quá tốt rồi, cha uống với con đi.” Thái Nhật Dương Mãng mở to cặp mắt nhập nhèm của mình.

Nhân Tổ đoạt lấy chén rượu trong tay y, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đừng có uống nữa. Con tối ngày chỉ biết uống rượu. Người nào mà không biết, bên trong tử địa chỉ có hồ, nước bên trong hồ chính là canh. Sau khi quỷ hồn uống xong, mơ mơ màng màng, không muốn tiếp tục rời đi.”

Thái Nhật Dương Mãng nói: “Phụ thân, người sai rồi. Đây không phải là canh mà là rượu an hồn. Sau khi uống xong, có thể lắng đọng hồn phách, loại bỏ tạp chất bên trong hồn phách, không còn xao động, nhận được sự yên tĩnh về tâm linh. Đây chính là rượu ngon thiên hạ cực phẩm.”

“Ta mặc kệ là rượu gì, tóm lại con phải về với ta.” Nhân Tổ giữ chặt tay Thái Nhật Dương Mãng, phát hiện y nặng như núi đồng, kéo cách nào cũng không nhúc nhích.

Thái Nhật Dương Mãng lắc đầu: “Có người chết nặng như núi. Có người chết lại nhẹ như mưa. Phụ thân, kiếp trước con có cổ Thanh Danh, lại tắm trong ánh sáng vinh quang mà bỏ mình. Đến nơi này, cơ thể của con còn nặng hơn cả núi, bản thân mình còn không bước nổi một bước, chỉ có thể nằm ở chỗ này.”

“Sao?” Trong lòng Nhân Tổ cảm thấy nặng nề, lo lắng quát lớn: “Ta đã sớm nói với con rồi, cây to đón gió, nổi danh không phải chuyện tốt. Con còn không mau vứt cổ Thanh Danh đi.”

Thái Nhật Dương Mãng lắc đầu thở dài: “Danh cùng lợi, sống không mang theo được, chết cũng không mang theo được. Sau khi con chết, cổ Thanh Danh cũng đã bỏ con mà đi. Ngược lại chỉ còn cổ Định Tiên Du là còn làm bạn với con.”

Cổ Định Tiên Du có thể đem hồn phách của Thái Nhật Dương Mãng ra khỏi Sinh Tử Môn, thậm chí đưa đến bất kỳ nơi nào bên ngoài.

Nhưng chỉ có đến hồ Sinh Mệnh mới có thể giúp cho Thái Nhật Dương Mãng chân chính phục sinh.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Nhân Tổ phát hiện ông đã bị cổ Trí Tuệ đùa giỡn. Mặc dù ông đã đến nơi sâu nhất của Sinh Tử Môn, Trầm Mê Tử Cảnh với bóng đêm vô tận mới phát hiện ra Thái Nhật Dương Mãng, nhưng ông lại nhận ra mình không để mang đứa con trai cả này của mình đi được.

Lúc này, cổ Công Bằng mới lên tiếng: “Nhân Tổ, ngươi vẫn còn chưa rõ sao? Thông ra Sinh Tử Môn chỉ có hai con đường, đều là do cổ Số Mệnh tạo ra. Sinh tử từ mệnh. Vạn vật có sinh thì phải có tử, như vậy thiên địa vũ trụ mới có thể tuần hoàn không ngớt.”

“Con trai cả của ngươi Thái Nhật Dương Mãng đã chết rồi, đây đều là số mệnh an bài, ngươi hãy nhận mệnh đi. Huống hồ y ở đây sống cũng rất tốt. Trầm Mê Tử Cảnh là nơi bình an nhất trên thế giới này. Y đã uống được loại rượu ngon nhất trên đời, không còn sự hỗn loạn của bên ngoài. Ngươi không trải nghiệm được cảm giác hạnh phúc này sao?”

Nhân Tổ đứng im tại chỗ nhìn đứa con thân sinh cốt nhục của mình một hồi lâu, về sau mới hít một hơi thật sâu.

Ông biết mình không thể mang hồn phách của con trai đi được, ít nhất là trong bộ dạng này.

Ông đành phải chào tạm biệt cổ Công Bằng, còn có Thái Nhật Dương Mãng, sau đó rời khỏi Trầm Mê Tử Cảnh.

Ông bước vào một con đường khác, theo biểu tượng của sinh mệnh đồ, từ bóng đêm bước ra ánh sáng.

Nhưng Nhân Tổ rất nhanh phát hiện, đi trên con đường này còn khó khăn hơn so với Tử lộ gấp nhiều lần.

Cổ Gian Nan Cực Khổ trên Sinh lộ nhiều hơn Tử lộ rất nhiều. Nhân Tổ đi trên Tử lộ, càng đi càng thuận lợi, cổ Gian Nan Cực Khổ ngăn cản ông càng ngày càng ít. Nhưng khi ông đi trên Sinh lộ, cổ Gian Nan Cực Khổ không chỉ rất nhiều, mà mỗi bước ông tiến lên phía trước, càng lúc càng có nhiều cổ Gian Nan Cực Khổ bay đến, liều mạng ngăn cản ông.

Rất nhanh, cổ Dũng Khí không chịu nổi: “Nhân Tổ ơi, gian nan cực khổ còn nhiều lắm, sẽ càng lúc càng nhiều. Chết bình an, như vậy khi sống sẽ có rất nhiều gian nan khổ cực. Ngài hãy đến núi Đãng Hồn trước mặt gõ nát gan thạch. Ngài muốn sinh tồn, chỉ dựa vào dũng khí là không đủ, còn phải có đảm lược nữa.”

Nhân Tổ vội vàng đến núi Đãng Hồn, cố gắng chịu đựng sự đau đớn khi hồn phách bị chấn động, lấy được cổ Can Đảm.

Có cổ Can Đảm trợ giúp, hồn phách của ông lớn mạnh hơn. Mặc dù vẫn còn phải chịu đựng sự chấn động, nhưng không còn cần phải lo lắng như lúc trước.

Ông vượt qua núi Đãng Hồn, đến cốc Nghèo Túng.

Cốc Nghèo Túng giống như một mê cung, khúc chiết uốn lượn. Khi thì tản ra sương mù mờ mịt, có thể làm cho hồn phách lỏng lẻo. Khi thì nổi lên gió nghèo túng lạnh thấu xương, chuyên môn cắt chém hồn phách.

Nhân Tổ rơi vào thung lũng Nhân Sinh, không phân biệt được phương hướng. Hồn phách nhờ có cổ Can Đảm mà lớn mạnh đã bắt đầu yếu ớt trong sương mù. Hồn phách yếu ớt bị gió nghèo túng cắt chém, từng mảnh từng mảnh rơi xuống đất.

Nhân Tổ thiếu chút nữa hôn mê. Cũng may, cổ Tín Niệm đã bay ra ngoài, chiếu sáng con đường của ông.

Nhân Tổ thoát ra khỏi cốc Nghèo Túng, chỉ còn lại một hồn phách tinh luyện mà thôi.

Ông thở một hơi thật dài, cảm thấy thắng lợi trong tầm mắt.

Ông lại bước vào sông Ngược Dòng, đây chính là cửa ải sau cùng của Sinh lộ.

Ông đi ngược dòng nước, lại càng thêm khó khăn.

Gian nan khổ cực vô cùng vô tận đưa đẩy ông, khiến cho bước đi của ông cực kỳ khó khăn.

Nhưng ông vẫn cố cắn răng chịu đựng, bước về ánh sáng phía trước.

“Sắp đến nơi rồi.” Mắt thấy sắp đại cáo công thành, Nhân Tổ nhìn trước mắt chỉ còn lại một bước cuối cùng.

Ông lại thở phào một hơi, thư giãn một lát, quên mất lời căn dặn của cổ Trí Tuệ mà ngừng bước lại.

Lần dừng lại này, Nhân Tổ lập tức bị nước sông đẩy đi.

Cuộc sống không dễ dàng, giống như đi ngược dòng nước, không tiến tắc thối.

Nhân Tổ bị dòng nước đẩy đến đáy cốc Nghèo Túng. Ông mệt đến mức không động đậy nổi, bị vây trong cốc Nghèo Túng.

......

Phương Nguyên đập nát miếng gan thạch cuối cùng, thỏa mãn kêu lên một tiếng.

Lúc này, hắn cảm thấy sảng khoái vô cùng. Thương thế nặng nề trước kia, khỏi hẳn thì không nói, hồn phách của hắn còn mạnh hơn lúc trước gấp năm lần.

Một loại cảm giác cường đại tràn ngập từ chỗ sâu nhất trong lòng hắn.

Loại cảm giác này không phải cường tráng mà là tinh thần rộng lớn hơn. Mặc kệ suy nghĩ vấn đề gì, vẫn có thể nhất tâm đa dụng. Phương Nguyên đều có một cảm giác điêu luyện thành thạo.

“Đáng tiếc, gan thạch bên trên núi Đãng Hồn chỉ có hơn một trăm viên. Bên trong thai nghén ra cổ Can Đảm cũng không phải toàn bộ.” Trong lòng Phương Nguyên có chút tiếc nuối.

Khi Hồ Tiên đoạt được núi Đãng Hồn, đã trải qua quá trình thay chủ, trơn bóng một mảnh.

Hồ Tiên na di nó đến phúc địa của mình, phát triển mấy chục năm. Hàng năm, nàng sẽ nô dịch rất nhiều hồ ly đến chịu chết trên núi Đãng Hồn, dùng hồn phách bọn chúng tưới tiêu cho núi, thúc đẩy gan thạch sinh trưởng.

Nhưng gan thạch cũng đã bị Hồ Tiên sử dụng không ít. Sau khi Hồ Tiên chết, gan thạch trên núi Đãng Hồn trải qua gần tám trăm năm mới chậm rãi mọc ra. Bởi vậy mới có hơn một trăm viên. Cho đến bây giờ đã bị Phương Nguyên dùng hết.

Dựa theo lời tự thuật của Tiểu Hồ Tiên, muốn một viên gan thạch sinh trưởng, ít nhất phải hy sinh gần vạn hồ ly. Nếu Thú Vương càng mạnh chết càng nhiều, gan thạch kết xuất ra cũng càng nhiều hơn.

Chương 520: Ta thích sự sợ hãi của ngươi (1)

Nhưng Phương Nguyên không dùng phương pháp này.

Khi phúc địa cường thịnh, Hồ Tiên làm vậy là chuyện đương nhiên. Nhưng bây giờ phúc địa suy yếu, đàn hồ ly cũng bị suy giảm trên phạm vi lớn. Giết hồ ly không phải là một dự định sáng suốt lâu dài.

Tổn thương của hắn đã khỏi hẳn, nhưng hắn cũng không thư giãn, bắt đầu tĩnh tâm suy nghĩ dự định cho tương lai.

Đạt được phúc địa Hồ Tiên, không thể nghi ngờ có sự trợ giúp rất lớn cho kế hoạch của hắn, nhưng đồng thời ảnh hưởng cũng không nhỏ.

“Bây giờ ta đã có núi Đãng Hồn, nội tình hồn phách không ngừng được tăng cường. Kiếp trước lại có kinh nghiệm tâm đắc điều khiển đàn dơi máu, kiếp này ta sẽ tiếp tục tận dụng nó. Tiếp theo, Nô đạo là lựa chọn tất nhiên.”

“Nhưng Nô đạo cũng có khuyết điểm, rất dễ bị đột kích chém đầu. Cho nên, tu hành Lực đạo cũng không thể buông lỏng.”

Cứ như vậy, Phương Nguyên muốn kéo dài hai đạo Lực, Nô, nuôi nấng hai bộ cổ trùng.

Đổi lại lúc trước, thời kỳ mà Phương Nguyên vẫn còn lang bạt kỳ hồ, hắn sẽ nuôi không nổi. Nhưng bây giờ hắn đã có phúc địa Hồ Tiên, tất nhiên không thành vấn đề.

“Kết quả hoàn mỹ nhất chính là luyện thành cổ Không Khiếu thứ hai. Sau khi có được cổ Không Khiếu thứ hai, một bộ Nô đạo, một bộ Lực đạo phân biệt rõ ràng, tất cả đều ở trong từng Không Khiếu một, không liên quan đến nhau. Đồng thời lượng chân nguyên cũng đủ để thao túng hai bộ cổ trùng.”

Đến lúc đó, Phương Nguyên vung tay lên, đàn thú, đại quân cổ trùng sẽ quét sạch bầu trời. Trong nháy mắt chính là máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán.

Nếu tên khốn nào có mắt mà không có tròng, tự cho là đúng đột nhập vào, áp dụng chiến thuật chém đầu, hắn sẽ dùng lực đạo tu hành để cho bọn chúng biết, hiện thực tàn khốc đến cỡ nào.

Nghĩ đến đây, Phương Nguyên lấy cổ Không Khiếu thứ hai từ trong Không Khiếu ra.

Con cổ có hình hoa, màu vàng xán lạn, đường vân bên ngoài đỏ như máu. Đây là hình thái cuống rốn cổ Không Khiếu thứ hai, lấy hình thái ngụy cổ kết hợp với Thọ cổ hợp luyện mà thành, có thể trường tồn bốn chục năm.

“Muốn chân chính luyện thành cổ Không Khiếu thứ hai, tiên nguyên nhất định phải đầy đủ. Ta có thể dễ dàng kiếm được hai con cổ Tam Canh, nhưng còn phải có cổ Thần Du nữa.” Phương Nguyên suy nghĩ.

Tiên cổ là thứ duy nhất. Trong cùng một thời gian bên trong thiên địa, chỉ có thể tồn tại một con Tiên cổ. Cổ Thần Du đã chuyển hóa thành cổ Định Tiên Du, cho nên nó không còn tồn tại nữa, cho phép một con cổ Thần Du mới xuất hiện.

Cổ Thần Du còn có một công dụng không tầm thường, chính là rất dễ có được. Không như Tiên cổ khác, rất khó bắt giữ.

Bên trong Nhân Tổ Truyện có ghi chép lại một cách chính xác, chỉ cần uống đủ bốn loại rượu cực phẩm trên thế gian này, nhất định có thể ngưng tụ được một con cổ Thần Du trong cơ thể.

Ngoại trừ dã thú tự nhiên thai nghén ra được, kỹ năng chưng cất rượu của Nhân tộc ngày càng hưng thịnh, số lượng rượu ngon nhiều hơn rất nhiều so với thời cổ đại.

Mặc dù tìm kiếm bốn loại rượu ngon hơi phiền phức chút, nhưng chỉ cần tốn thời gian, nhất định có thể thành công.

Đối với Phương Nguyên mà nói, có được phúc địa, lại có địa linh Tiểu Hồ Tiên phụ trợ, muốn luyện chế cổ Không Khiếu thứ hai, nhất định sẽ có hy vọng.

Nhưng mấu chốt của vấn đề không phải ở chỗ này.

Chính bởi vì cổ Thần Du dễ kiếm, nên rất dễ bị người bên ngoài thừa lúc lấy đi. Một khi để người khác lấy được cổ Thần Du, bất luận Phương Nguyên có uống bao nhiêu rượu ngon cực phẩm nữa, cũng không thể có được cổ Thần Du.

“Phi gia của Nam Cương có loại rượu ngon Tráng Tư Phi. Cổ Tiên Đông Hải thất chuyển Túy Tiên Ông đã tạo ra tửu hải, cất giấu vô số các loại rượu, hàng năm đều mở hội khai tửu. Bên trong Bắc Nguyên Vương Đình có rượu Trường Sinh. Các thế lực lớn hoặc các vị cổ Tiên, người nào cũng cất giữ một hai loại rượu ngon. Tỳ lệ có được cổ Thần Du lớn hơn ta nhiều.”

Dựa theo tính toán này, Phương Nguyên không chỉ phải đối phó tai kiếp, phát triển phúc địa, mà còn phải nhanh chóng thu thập bốn loại rượu cực phẩm, luyện thành cổ Không Khiếu thứ hai.

“Nhưng những thứ này còn chưa quan trọng. Xuân Thu Thiền mới là mấu chốt nhất. Với tốc độ thời gian trôi qua gấp năm lần bên ngoài, tốc độ khôi phục của Xuân Thu Thiền cũng trở nên cực nhanh. Ta trùng sinh hai lần đã là may mắn lắm rồi, không thể đánh cược vận khí lần thứ ba. Lần này, trước khi Xuân Thu Thiền khôi phục, ta nhất định phải tìm được cổ Nhất Cử Thành Công hoặc cổ Mã Đáo Thành Công, cổ Nước Chảy Thành Sông...”

Trước kia, thực lực của Phương Nguyên vẫn còn chưa đủ. Bây giờ hắn đã có phúc địa, vốn liếng hùng hậu, đã có thể tìm ra những loại cổ trùng này.

Phúc địa Hồ Tiên, dưới mặt đất phía Nam.

“Nham Dũng, Nham Dũng, cháu mau tỉnh lại đi. Cháu ngủ cũng đã ba năm rồi.”

Một giọng nói đánh thức Nham Dũng từ trong giấc ngủ say.

Một tảng đá lớn màu xám mặt ngoài mọc đầy rêu xanh, thoạt đầu hơi rung nhẹ, sau đó biên độ càng lúc càng lớn, tro bụi rơi xuống. Tảng đá hình bầu dục giống như cánh hoa nở rộ, phân ra tứ chi, lại còn thò cái đầu ra ngoài.

Sau đó nó đứng lên, biến thành một người đá màu xám, Nham Dũng đã thức tỉnh.

“Gia gia?” Nam Dũng mở mắt, nhìn thấy người đá đứng trước mặt mình chính là gia gia hơn tám trăm tuổi của gã, đồng thời còn là Tộc trưởng bộ tộc Xám Thạch.

“Gia gia, tại sao ông lại đánh thức cháu? Cháu còn muốn ngủ tiếp hai ba năm nữa.” Nham Dũng thở dài một hơi, phàn nàn vài câu.

Người đá rất thích ngủ. Khi ngủ say, bọn chúng cuộn cơ thể của mình cong lại thành một đoàn, tạo thành một tảng đá hình bầu dục. Mỗi lần ngủ là bảy tám năm.

“Đừng có ngủ nữa. Cháu của ta, cháu đã hơn một trăm tám mươi tuổi rồi. Phụ thân cháu chết sớm, gia gia ta cũng không sống được bao lâu. Qua mấy chục năm nữa, cháu chính là Tộc trưởng mới của bộ tộc Xám Thạch ta.” Ông cụ người đá sờ đầu Nham Dũng, chậm rãi nói.

Tuổi thọ của người đá rất dài, bình thường đều có ngàn năm tuổi thọ. Người bình thường sống không quá một trăm tuổi, nhưng Nham Dũng một trăm tám mươi tuổi lại mới vừa trưởng thành.

“Gia gia, cháu không muốn làm Tộc trưởng gì cả. Sau khi làm Tộc trưởng, cháu không thể tùy ý đi ngủ được nữa.” Nham Dũng lẩm bẩm, kết quả thấy gia gia của gã trừng mắt, gã sáng suốt lựa chọn im miệng.

Tộc trưởng tộc Xám Thạch tức giận nói: “Tên oắt con này, tại sao một chút tiến bộ cháu cũng không có vậy? Có ai lại đi ngủ một cách vô ích nhiều năm như thế không. Mau đi tắm rửa một chút đi, lau sạch rêu xanh trên người, cỏ dại cũng rút hết. Đợi lát nữa mang theo cống phẩm đi cùng gia gia lên mặt đất. Bái kiến tiên nhân cũng không thể làm mất lễ nghi được.”

“A, lại đến lúc cung phụng tiên nhân rồi sao? Nhưng con nhớ, vẫn còn hơn một năm nữa mà?” Nham Dũng vừa nói vừa nhổ cỏ.

Ngủ nhiều năm như vậy rồi, dưới nách, lồng ngực của gã đều mọc rất nhiều cỏ dài. Nhất là chùm cỏ màu đen chính giữa hai chân, cứng như sắt, lại còn uốn lượn. Mỗi lần nhổ một cây, Nham Dũng đều thấy đau một chút.

“Haiz, lần này có biến động lớn, đổi lại một vị tiên nhân khác. Vị tiên nhân này vừa mới đến không bao lâu đã muốn triệu tập chúng ta.” Gương mặt lão Tộc trưởng hiện lên vẻ lo lắng.

“Nam tiên sinh mới? Hy vọng người này dễ nói chuyện hơn nữ tiên nhân lúc trước. Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện được với hắn. Dù sao, cứ mỗi mười năm lại phải nộp lên nhiều cống phẩm, thật sự hơi phí sức.”

“Ừm, ta và Tộc trưởng bộ tộc khác cũng có ý này.”

.....

Một tế đàn được dựng lên trên một tảng đá xanh. Phương Nguyên một thân áo bào đen, tóc đen ngồi tại vị trí chủ vị, ánh mắt tĩnh mịch nhìn xuống phía dưới.

Bên dưới đang có hơn mười thạch nhân đang quỳ. Trong đó có tám vị Tộc trưởng Thạch Nhân tộc, theo thứ tự là hai vị Hôi Thạch Nhân, ba vị Hoa Cương Thạch Nhân, một vị Thiết Thạch Nhân, một vị Thanh Thạch Nhân, một vị Bạch Thạch Nhân.

Đồng thời còn có cống phẩm.

Rất nhiều khoáng thạch, bao gồm vàng bạc đồng sắt, kim cương bảo thạch, cổ trùng...

Trên người thạch nhân, theo thời gian sẽ mọc ra đủ loại kim loại hoặc kim cương bảo thạch. Ánh mắt Phương Nguyên liếc nhìn cống phẩm, lập tức hiểu ra được nguyên nhân hành cung Đãng Hồn lộng lẫy, xa hoa như vậy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play