Man Hoang, vùng đất này rộng lớn vô ngần, vô số kiến trúc cổ, tàn tích đổ nát nằm rải rác, trong một số tài liệu ghi chép thậm chí nơi này đã tồn tại từ thời đại viễn cổ.
Tại một niên đại nào đó ở thời kỳ Hồng Hoang, nơi này đã trải qua một trận hạo kiếp, cuối cùng được thế gian biết đến với cái tên Man Hoang.
Mà trên Man Hoang, kì trân dị bảo lại không phải hiếm, song song với đó là yêu tộc hoành hành.
Thế giới này nhân tộc làm chủ, thế nhưng mà ngoài nhân tộc lại còn có yêu tộc, ma tộc song song tồn tại, ba thế lực thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, đỉnh điểm là giữa nhân tộc và yêu tộc.
Lại nói ma tộc và ác ma là không cùng một nhánh, ma tộc sở thích ẩn nấp, lại xảo quyệt vô cùng, so với ác ma điên cuồng hoang dã, tộc nhân ma tộc cho thấy sự đáng sợ nhiều hơn, tuy nhiên bọn chúng lại đều được sinh ra cùng một nguồn gốc.
Hồng Gia, lần này Hồng Gia Lão Tổ không tiếc đại giá, huy động đông đảo tu sĩ gia tộc, lại đưa ra lời mời các thiên chi kiêu tử của bát đại gia tộc tham dự, cuối cùng lão tạo thành một đội ngũ tiến tới Man Hoang thăm dò tàn tích cổ.
Theo như Dương Thiên Long đã đề cập, gọi là tàn tích cổ, hay nói đúng hơn là toà miếu cổ, nơi này tà văn bao chùm, bích hoạ rải rác trên bờ tường mục nát, lại đã vô thanh vô tức lấy đi hơn trăm mạng tu sĩ Tây Uyên Tông.
Đoàn người có chừng nửa ngàn nhân số rời khỏi Tây Uyên Tông, bắt đầu tiến nhập tới Man Hoang, tất nhiên Trường Nam cũng đã tham gia đội ngũ, Dương Thiên Long đi bên cạnh nhỏ giọng thì thầm:
“Trương Bác Tùng vậy mà không có xuất hiện, ngoài hắn ra toàn bộ thiên kiêu trẻ tuổi xuất sắc nhất của tông môn đều có mặt, tỉ như người kia.”
Dương Thiên Long vừa nói vừa đẩy ánh mắt đến phía trước, trong tầm mắt của hắn là một tu sĩ buộc tóc đuôi ngựa, vóc người lại khá cân đối, ngoại hình cũng coi như là tạm được:
“Hắn là Vũ Nghị, thiếu gia dòng chính của Vũ Gia, hắn cũng có những chiến tích không nhỏ tại tông môn, sau khi bị Trương Bác Tùng đánh bại tên này vậy mà đạo tâm không lung lay, sau đó không lâu hắn gõ mở pháp khiếu thứ ba thành tựu Trúc Cơ hậu kỳ.”
Sau đó Dương Thiên Long lại chỉ tay sang một hướng khác nói:
“Trường Nam huynh đệ ngươi xem, tên này là Nguyễn Tú, hắn là trưởng tử của Nguyễn Gia, thế nhưng có nhiều lời đồn Nguyễn Tú này không muốn trở thành gia chủ tương lai, tất cả việc gia tộc hắn đều giao cho thân đệ đệ của hắn, còn bản thân thì chỉ truy cầu con đường tiên đạo.
Nguyễn Tú từ khi tu hành đến nay chỉ trải qua đúng một cuộc chiến, đó cũng là cuộc chiến với Trương Bác Tùng, trận chiến này dĩ nhiên hắn thua, thế nhưng tên này cũng là người đầu tiên làm cho Trương Bác Tùng trọng thương phải mất hơn một tháng mới bình phục trở lại.”
Trường Nam mục quang không chú ý tới Vũ Nghị hay Nguyễn Tú, hắn đang quan sát một tu sĩ khác, thấy thế Dương Thiên Long ghé sát vào tai hắn nói:
“Tên kia tốt nhất là không nên dây dưa, hắn là Hoàng Quý Phi, nhưng ở trong tông môn hắn còn được biết đến với cái tên Phi Điên, mặc dù tu vi cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kì nhưng phong cách chiến đấu của hắn làm cho ai cũng phải e dè, ngay cả đến Trương Bác Tùng cũng chưa từng gửi chiến thư cho tên Hoàng Quý Phi này đủ thấy hắn bất phàm đến thế nào.”
Dương Thiên Long tiếp tục luyên thuyên một hồi, thiên kiêu đúng là không ít, ngoài Vũ Nghị, Nguyễn Tú, Hoàng Quý Phi ra còn có Trần Ngọc Duẩn, Lê Thế Hữu, Vũ Mai An, bọn chúng đều là thiên chi kiêu tử, thế hệ đại diện cho Tây Uyên Tông sau này.
Miếu cổ rách nát, thật may khi số lượng tu sĩ thoát được ra ngoài đêm đó vẫn còn nhớ quỹ tích của đường đi, không mất quá nhiều thời gian, một tuần lễ sau đoàn người đã tiếp cận tới miếu cổ.
Trong quá trình này có một số dã thú cấp thấp xuất hiện, đương nhiên sẽ không tạo bât kì trở ngại nào, Hồng Gia Lão Tổ không đem tầm mắt đặt vào lũ dã thú này chỉ ra lệnh cho đám tu sĩ Hồng Gia giải quyết sự vụ.
Miếu cổ bên ngoài, đoàn người chỉ cảm thấy một luồng khí tức lạnh lẽo phát ra, Hồng gia lão tổ nhíu mày, lấy thần thức như lão vậy mà không thể dò xét vào bên trong, nơi này nhất định có điều quỷ dị:
“Nơi này không bình thường, trước khi vào trong ta muốn nói rằng các ngươi luôn phải giữ trạng thái cảnh giác ở bất kì thời gian nào.” Hồng gia lão tổ lên tiếng nhắc nhở.
Chỉ là đúng vào lúc này, khi tất cả đang chuẩn bị tiến nhập miếu cổ thì trên bầu trời phong vân nổi lên, Hồng gia lão tổ đôi mắt tinh mang loé lên, không chần chờ lão phất tay một cái, vô số đạo thiểm điện phóng lên như tia chớp đánh vỡ trời cao.
Nhưng mà hoả diễm bừng bừng không biết từ lúc nào đã xuất hiện cùng với lôi quang tranh phong, thế như trẻ tre, khí dục mây vần.
“Người tới là ai.” Hồng gia lão tổ chỉ nhàn nhạt mở miệng.
Từ trên bầu trời một lão già tóc hoa dâm xuất hiện, khí tức toàn thân siêu phàm, trong đan điền từng bóng dáng Nguyên Anh ngồi xếp bằng, hoả diễm hừng hực thiêu đốt, Hồng gia lão tổ dậm chân cả người bay lên không trung song song đứng với lão già kia nói:
“Thì ra là Lý đạo hữu, nói ta nghe ngươi tới đây là có ý gì?”
“Hồng Trung Chính, ngươi đã quá phận, bổn lão hôm nay tới đây không ngoài mục đích khác đó chính là lấy đầu ngươi xuống.”
Hồng gia lão tổ cười lớn:
“Lý Thái Anh, ngươi có lá gan này sao, năm xưa còn nhớ ngươi bị ta đánh đến chó nhà có tang, nếu không phải năm đó gia gia ngươi là tông chủ Tây Uyên Tông thì có lẽ họ Lý ngày nay đã đổi tên thành họ Hồng.”
Hồng gia lão tổ vung tay, thần thông xung quanh bắt đầu nhảy múa, mặc dù lão có tự tin có thể dễ dàng lấy đầu Lý Thái Anh nhưng bây giờ là đứng trước toà miếu cổ quỷ dị, lão muốn đánh nhanh thắng nhanh sợ sẽ có hậu hoạ phát sinh.
Nhưng mà điều làm lão ta không ngờ được là lúc này từ phía sau, một thanh hung đao xé gió lao tới, nếu không nhờ một thân tu vi đỉnh Nguyên Anh thì có lẽ lúc này đao kia đã xuyên thủng lồ ng ngực của lão.
“Hồng Trung Chính, còn không chịu trói?”
Hồng gia lão tổ xoay người nhìn lại, chỉ thấy phía sau lại thêm một cái lão giả nữa xuất hiện:
“Thì ra là Diệp Vọng, đến hay lắm, hôm nay để lão phu thay mặt trưởng bối các ngươi dạy dỗ lại hai tiểu oa nhi này.”
“Hồng Trung Chính, mưu đồ phá vỡ hiệp ước, tâm cơ xảo quyệt, ngươi hôm nay trời không dung đất không tha, chết là điều không thể tránh khỏi.”
Bóng dáng một lão già khác xuất hiện, người này tu vi toàn thân cũng rất mạnh, xuất hiện đã là một bàn tay nện xuống, tiếng nổ vang vọng trời cao.
Người tới là lão tổ Vũ Gia, Vũ Văn Tú.
Lại một hướng khác, lão tổ Nguyễn Gia Nguyễn Xương xuất hiện, ý đồ không sai biệt lắm chính là muốn lấy đầu Hồng gia lão tổ.
Theo sau đó là lão tổ của Hồ gia, và Phương gia, thế trận vây sát được thành lập.
Hồng gia lão tổ gương mặt không một chút biến hoá, chỉ có thần thông khắp người lúc này bắt đầu sôi trào:
“Đến hay lắm, chỉ là lão phu sớm đã biết các ngươi có mưu đồ từ trước.”
Lão nhìn xuống mặt đất nói:
“Dưới kia chính là con cháu của các ngươi, các ngươi ai còn tiến thêm một bước lập tức đầu bọn chúng sẽ rơi xuống.”
Lý Thái Anh mỉm cười mở miệng:
“Hồng Trung Chính, việc hôm nay bọn ta khai đao cũng là vì sự tồn vong của tông môn, ngươi nghĩ đối đầu với lão hồ ly như ngươi bọn ta không có chuẩn bị gì sao?”
Lúc này cuồng phong cuộn trào, cửa miếu lập tức mở ra, một lực đẩy không biết từ đâu tới đẩy đám người Trường Nam vào trong miếu.
Lý Thái Anh lão tổ đám người hiển nhiên đều biết tới miếu cổ này hung hiểm nhưng để đối mặt với lão hồ ly Hồng Trung Chính đúng là chỉ còn cách này, nếu như ngươi là thiên kiêu của tộc ta vậy mà bỏ mạng tại di tích miếu cổ này vậy ngươi cũng không xứng đáng với hai chữ đó nữa.
Giờ này khắc này, vật cản chân đã không còn, Man Hoang dậy sóng, động đất sóng thần xuất hiện, lôi trì đánh xuống như trút nước, Nguyên Anh đại chiến cứ như vậy mà nổ ra.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v