Sáng sớm hôm sau, Hồng Gia Trì chấn động, chỉ thấy từng tầng lớp người đều tập trung bên dưới phủ thành chủ không ngừng nghị luận, bàn tán xôn xao.
Tu sĩ bên trong phủ thành chủ đứng thành hàng ngang ngăn chặn phía trước cổng phủ, trong đó một tướng lĩnh khoác một bộ giáp sắt bàng bạc, khắp người lộ ra từng luồng sát khí, lúc sau lại không đành lòng nhìn thêm cảnh tượng này.
Mà mọi chuyện diễn ra cho tới lúc này đều là do xác chết của Hồng Trác đang được đóng đinh ngay chính giữa thạch môn.
Ngay lập tức Hồng Gia Trì phong bế toàn thành, thông tin nhanh chóng được truyền đi với một tốc độ siêu việt, chỉ trong chốc lát việc Hồng Trác bị ám sát xác chết được đóng đinh treo lên chính giữa thạch môn đã lan ra mọi thành trì còn lại, tiếp đó là cao tầng của Tây Uyên Tông, cuối cùng chính là Hồng gia.
Cao tầng Tây Uyên Tông một mực im lặng không có bất cứ động thái nào, tuy nhiên Hồng gia thì không được như vậy, Hồng gia lão tổ bên trong đại điện đập mạnh chén trà xuống đất gằn giọng nói:
“Còn có chuyện này sao?”
Vị đương chấp sự ở bên cạnh cung kính nói:
“Lão tổ, kẻ ám sát Hồng Trác liệu có lẽ nào là cùng một người với kẻ đã ra tay với thiếu chủ?”
Hồng gia lão tổ ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nói:
“Muốn thử Hồng gia chúng ta sao? Chu Tiến, ngươi cảm thấy đây là do Dương gia hay Tề gia, hoặc lại là Tịnh gia?”
Đương chấp sự Chu Tiến nói:
“Hiện tại chưa thể nói trước được điều gì, cũng thỉnh lão tổ không nên vọng động, rất có thể sát thủ phía sau màn muốn kích động Hồng gia phát động giao chiến với các gia tộc còn lại.”
Hồng gia lão tổ yên lặng lắng nghe, trầm ngâm suy nghĩ, lát sau lão phất tay, tại lòng bàn tay lão xuất hiện một cái hộp ngọc, vuốt v e một hồi vị lão tổ này mới nhàn nhạt mở miệng:
“Có lẽ nên đi Hồng Gia Trì xem một chút!”
…
Hồng Gia Trì đang trong trạng thái náo động, hiện tại nhiều hộ gia đình đã khóa chặt cửa, thủ phạm sát hại thành chủ Hồng Trác còn chưa có tìm ra, hay nói cách khác nguy hiểm vẫn còn đang tiềm ẩn ở bên trong thành trì.
Lúc này trên bầu trời xuất hiện cự đại vòng xoáy, sắc trời hôn ám, dân chúng bên trong thành bao gồm cả tu sĩ lẫn thường dân động tác đều trì trệ, bên trong vòng xoáy thân ảnh Hồng gia lão tổ chậm rãi bước ra, không nhanh không chậm đi tới phủ thành chủ đứng trước vị trí xác chết bị đóng đinh của Hồng Trác.
Sau khi xuất hiện tại nơi này, Hồng gia lão tổ xuất ra hộp ngọc đặt nó vào lòng bàn tay sau đó liền mở nó ra, bên trong một mảnh tối tăm, Hồng gia lão tổ đưa tay vào trong như sờ thấy một quả cầu pha lê trong suốt, lão không ngừng lẩm bẩm vài câu nói lặp đi lặp lại:
“Mệnh tương lai, tìm quá khứ một khắc, niệm ngã dục, nguyện phong sinh hải đồ.”
Pha lê trong suốt lấp lánh quang mang, vô số sợi tơ sinh mệnh đều lục đục truyền tới, những sợi tơ này đều xuất phát từ tu sĩ nô tộc của Hồng gia, điều này đồng nghĩa với việc bọn chúng sẽ vĩnh viễn biến mất trong thế gian này.
Sau khi những sợi tơ sinh mệnh truyền tới một mức độ nào đó con mắt của Hồng gia lão tổ liền xuất hiện quang mang kì dị, não hải của lão bắt đầu xuất hiện từng trận hình ảnh.
Bên trong hắc vụ chỉ thấy có một thân ảnh đang xoay lưng lại, cầm lấy một thanh phi kiếm đóng đinh Hồng Trác trên thạch môn, cảnh tượng lại xoay chuyển, chỉ thấy Hồng Trác còn trong chiến đấu, mà đối thủ mà Hồng gia nhìn thấy chỉ có một cái bóng lưng.
Hồng gia lão tổ tiếp tục niệm chú, sợi tơ sinh mệnh tiếp tục tràn tới quả cầu pha lê, trong não hải Hồng gia lão tổ không ngừng tới gần thân ảnh kia, cho tới khi chỉ còn cách một bước chân thân ảnh đó bất chợt quay đầu lại.
Chỉ là đúng lúc này não hải của Hồng gia lão tổ chấn động, thân thể lão run lên một cái, hai mắt chảy ra huyết lệ, pha lê trong suốt đột ngột vỡ vụn, lấy tu vi như lão mà còn phải chịu một kích như này đủ hiểu sự nguy hiểm của việc này.
Chỉ thấy Hồng gia lão tổ thở hồng hộc, sau đó lão phun ra một ngụm máu đen, giọng nói còn có chút run rẩy:
“Lệ Quỷ!”
…
Một tuần lễ kể từ khi sự việc Hồng Trác bị ám sát qua đi, ban đêm của ngày thứ bảy Trường Nam dạo bước dưới thành trì, sau đó hắn xuất hiện tại phủ thành chủ, lúc này từng đợt hắc khí từ người hắn trào ra bao phủ lấy thành phủ, Trường Nam bước chân không nhanh không chậm đi vào bên trong.
Sau đó từ một vị trí nào đó bên trong thành phủ Trường Nam dễ dàng lấy đi một túi da, kiểm tra bên trong xác định chính xác là có 3000 linh thạch, đây chính là ước định giữa hắn và tên tu sĩ uỷ thác, Trường Nam nói hắn có thể đặt tiền thưởng ở bất cứ đâu trong phủ thành chủ hắn có thể tự tay đến lấy:
“Tên tu sĩ uỷ thác này có lẽ là binh lính bên trong thành phủ.”
Nói rồi Trường Nam lại rời khỏi, hắc khí cũng tan đi, về phần lai lịch của tu sĩ uỷ thác hắn cũng lười đi quản.
Bên trong mỏ quặng Trường Nam yên lặng tu hành, tổng kết sau cuộc chiến với Hồng Trác hắn cũng nhận ra bản thân còn chưa có thực sự đủ mạnh, dẫu sao Hồng Trác mới chỉ đột phá Kim Đan sơ kỳ còn chưa có thực sự thích ứng hoàn toàn, nếu như là Kim Đan khác không phải là Hồng Trác cơ hội để Trường Nam ám sát thành công dường như rất khó.
“Tử Kiếm Quyết lại không đủ tính công kích, ta cũng nên tự sáng tạo thức kiếm thuộc về riêng mình.”
Nói là làm, những ngày sau đó Trường Nam say mê vào việc luyện kiếm, đôi khi là múa kiếm, đôi khi lại là ngồi cảm ngộ.
Chớp mắt thời gian lại một tháng nữa qua đi, một ngày này Chu Đức Trần đi tới mỏ quặng, hai mắt của nó vô hồn, chỉ đi tới trước gian phòng của Trường Nam sau đó quỳ rạp xuống không nói một lời.
Trường Nam bên trong gian phòng cũng đã nhìn thấy được điều này, chỉ là trong con mắt của hắn Chu Đức Trần toàn thân không ngừng tản ra hắc ám, hắn thở dài:
“Rốt cục trong bản thân mỗi người hắc ám luôn sở tại, hắc ám là cái gì, nó lại chính là nỗi tuyệt vọng, sự mất mát hay sao?”
Hắn đi ra khỏi cửa phòng vỗ vỗ bả vai của Chu Đức Trần chỉ nói:
“Không nên quá đau thương, mẫu thân của ngươi có thể sẽ mãi mãi dõi theo ngươi dù ở phương trời nào, chỉ là tương lai của ngươi sẽ còn ở phía trước, hãy chứng minh cho mẫu thân ngươi thấy điều đó.”
Chu Đức Trần ngẩng đầu lên, giọng nói kiên định nói:
“Đại tiên, ta biết ngài chính là tiên nhân ở trong truyền thuyết thường hay nói, chỉ xin ngài hãy nhận ta làm đệ tử, ta cũng muốn trở thành tiên nhân.”
Trường Nam nói:
“Ngươi muốn thành tiên nhân để làm cái gì?”
Chu Đức Trần kiên đinh nói:
“Đại tiên, ta còn có một cái phụ thân, hắn đã bỏ mẹ con ta từ rất lâu về trước đây, trước đây ta hoàn toàn không hiểu, nhưng sau khi suy ngẫm lại lời mẫu thân ta nói lúc đó ta đoán lý do người đó bỏ đi chính là cầu con đường tiên đạo, chỉ là hiện tại ta cũng muốn đi theo con đường của hắn, mục đích duy nhất của ta là giết hắn!”
Trường Nam gương mặt không chút biểu tình, hắn không nói gì xoay người đi vào bên trong gian phòng, giọng nói hắn truyền ra:
“Vào đây.”
Chu Đức Trần không do dự bước vào, sau đó Trường Nam chỉ nhàn nhạt mở miệng:
“Ta cũng không có lời khuyên nào cho ngươi, vốn ngươi sẽ còn chẳng biết ta là ai, nhưng ngay khi đặt chân tới mảnh đất này đã luôn có một luồng khí tức dẫn ta tới gần với ngươi, sau đó rốt cục ta cũng hiểu ra ngươi và ta khí tức vậy mà đồng nguyên, mà ta thực sự cũng rất nhỏ bé ở trong tu chân lộ này cũng không có tư cách để mà trở thành sư phụ của ngươi, nhưng ta cũng có thể giúp.”
Nói xong Trường Nam lấy trong túi trữ vật ra một quyển kinh văn nói:
“Đây là Luyện Thể Quyết, cũng chính là bước đầu để tu hành, còn nữa…”
Trường Nam cắn đốt ngón tay sau đó đặt lên ấn đường của Chu Đức Trần, chỉ thấy một giọt máu xuất hiện giữa trán của tiểu Trần từ từ dung hợp rồi biến mất:
“Từ giờ ngươi chính là thần dân đầu tiên của Hắc Ám, thế giới rất rộng lớn, hãy ra ngoài tìm kiếm cơ duyên cho bản thân, nếu muốn lớn mạnh tất cả chỉ có thể phụ thuộc vào nỗ lực của bản thân ngươi.”
Chu Đức Trần quỳ rạp dập đầu ba cái sau đó nói:
“Đa tạ đại tiên đã chỉ điểm, ân này sẽ có một ngày tiểu Trần ta sẽ trả lại.”
…
Sáng sớm hôm sau, tại cổng thành trì, Chu Đức Trần làm xong một số thủ tục thông hành liền cõng trên lưng một bọc hành lý rời khỏi Hồng Gia Trì, thân ảnh nó dần dần đi sâu vào hoang dã bắt đầu cuộc hành trình mới của bản thân.
“Chúc ngươi may mắn!”
Ngồi bên trong mỏ quặng Trường Nam nói thầm một câu, sau đó hắn liền nhắm mắt dưỡng thần, sau khi truyền hắc ám chủng cho Chu Đức Trần Trường Nam cảm nhận được tu vi của bản thân lại một lần nữa tăng lên, đây cũng chính là một cách tu hành khác mà Trường Nam đã tìm ra bên trong con đường Hắc Ám này.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v