Man Hoang.

Bên trong đống đổ nát, nơi đây gạch đá nằm ngổn ngang, nhìn lại xem ra khu vực này đã từng có dấu hiệu của sự sống ở một niên đại nào đó.

Lúc này từ dưới mặt đường cái đang có năm thân ảnh cưỡi ngựa không nhanh không chậm tiến về phía trước, ở phía chính giữa nhất là một thiếu niên tu sĩ thanh nhã, mặc một bộ thanh sam trường bào, hắn vừa thúc ngựa, gương mặt lại càng lộ ra hưng phấn, trên hông của hắn còn treo một roi da vẫn còn đang rỉ máu.

Bốn thân ảnh kia cũng đều là tu sĩ, tu vi có thể đã là Kim Đan cảnh giới, bọn chúng lại khá bình tĩnh, gương mặt không lộ ra chút biểu tình gì.

Đúng lúc này, một tu sĩ mặt lưỡi liềm đôi mắt loé lên, hắn nhảy vọt lên bấm niệm pháp quyết, kim quang thuẫn từ trong tay hắn bắn về phía một ngôi nhà đã bị huỷ hoại một nửa, một tiếng nổ mạnh truyền tới, theo sau đó là một tiếng hét thê lương thảm thiết.

Một đầu Kim Giác Ngạc Long ngã lăn ra đất, khắp người nó máu me đầm đìa, không lâu sau nó tắc thở bỏ mình, ngay khi đó từ trong nhà hoang hơn chục đầu Kim Giác Ngạc Long chạy đi toán loạn.

“Thiếu chủ, đã giải quyết xong con cầm đầu, mời thiếu chủ ra tay.”

“Làm tốt lắm!”

Thiếu niên thanh nhã rút roi da từ bên hông ra mang theo tốc độ không nhanh không chậm từ từ chơi đùa với đám Kim Giác Ngạc Long còn lại.

Bốn tu sĩ Kim Đan không có động tác gì, chỉ giương mắt nhìn theo, bọn chúng cũng không có quen biết nhau, chỉ là cùng nhau tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ thiếu niên trước mặt.

Thiếu niên này tên là Hồng Lương, thiếu chủ nhất mạch của Hồng gia tộc, là người tương lai sẽ kế thừa vị trí gia chủ của Hồng gia.

Hoàng hôn ở man hoang, bên trên một mái nhà hoang có hai thân ảnh đang đứng đó tựa như đang chờ đợi, hai thân ảnh này một già một trẻ, chính là Dương Thiên Long và vị tuỳ tùng sư bá.

Lúc này vị tuỳ tùng sư bá thẳng lưng dậy nói:

“Đã đến lúc.”

Dương Thiên Long cười cười thả người rơi xuống, hắn bước chân tiếp đất tạo ra một tiếng rầm thật lớn khiến cho bụi đất bay toán loạn.

Bốn tu sĩ Kim Đan như có cảm ứng đồng loạt quay đầu lại ngóng nhìn, Dương Thiên Long từ trong túi trữ vật rút một cây Đinh Ba ra ánh mắt như thiểm điện hướng lấy vị trí Hồng Lương mà lao tới.

“Lớn mật.”

Cùng lúc đó bốn tu sĩ Kim Đan đều đồng loạt kinh hô, sau đó vận chuyển toàn bộ tu vi ý đồ muốn ngăn cản bước chân của Dương Thiên Long, thế nhưng đúng vào lúc này, một cảm giác băng hàn không biết từ đâu truyền tới, bốn tu sĩ Kim Đan nhất thời không rét mà run, chỉ thấy bọn chúng động tác đình trệ cứ thế để cho Dương Thiên Long lao qua như chốn không người.



Mọi chuyện nói ra thì dài dòng nhưng kể từ khi Dương Thiên Long đáp xuống cho đến lúc hắn lao qua bốn tu sĩ Kim Đan chỉ mất ba hơi thở, Hồng Lương lúc này còn đang hưng phấn chém giết Kim Giác Ngạc Long, hắn nhất thời giật mình quay lại nhưng mọi thứ đã muộn, Dương Thiên Long trên tay Đinh Ba đã xuất hiện ngay phía sau nhất kích tất sát.

Hồng gia.

Bên trong đình viện, nơi đây tràn ngập tia tử khí mang đến cho người ta cảm giác âm hàn đến cực điểm.

Lúc này một lão tu sĩ còn đang trong đả toạ con ngươi lão bất chợt mở ra, lão gầm lên một tiếng giận dữ:

“To gan!”

Ngay sau đó thân ảnh lão già biến mất lúc xuất hiện đã là ở man hoang, bên trong đống đổ nát.

Lần dịch chuyển này thậm chí là chỉ mất một cái chớp mắt, thế nhưng lúc lão xuất hiện đã chỉ thấy thi thể bốn tu sĩ Kim Đan đổ gục, cùng với đầu lâu của Hồng Lương cắm trên mặt đất.

Lão già lúc này sát khí đã không còn kiềm chế được toàn bộ hiển lộ ra ngoài, bên trong phạm vi trăm dặm đất rung núi chuyển, quái thú xung quanh đồng loạt huyết nhục sụp đổ, đây chính là cơn phẫn nộ của một Nguyên Anh đại viên mãn, lão già này chính là Hồng gia lão tổ, người đứng đầu của Hồng gia.

Tại một miệng núi trên man hoang, Dương Thiên Long cùng tuỳ tùng sư bá xuất hiện:

“Ta lại cứu các ngươi một mạng.”

Phía xa một đầu Phượng Hoàng hạ cánh xuống mặt đất, sau đó nó liền hoá thành hình người, là một nữ tử kinh diễm tuyệt luân, mang một loại khí chất cực kì mạnh mẽ.

Dương Thiên Long trên môi nở nụ cười chắp tay nói:

“Đa tạ Phượng Hoàng lão tổ đã ra tay giúp đỡ.”

Phượng Hoàng lão tổ không nói gì chỉ nhìn về phía tuỳ tùng sư bá, tuỳ tùng sư bá như vô tình lại tránh đi ánh mắt của nàng.



Hồng Gia Trì.

Ánh sáng trận pháp loé lên, thân ảnh Trường Nam xuất hiện trên đài truyền tống, đây là một đại thành trì cho nên số lượng tu sĩ truyền tống tới đây hàng ngày cũng không phải ít, vì thế cho nên lúc tới thành trì này Trường Nam cũng không tạo ra sự chú ý nào.



“Nơi này khí hậu tệ quá!”

Ngay khi tới đây Trường Nam đã không khỏi đánh giá một phen, Hồng Gia Trì được bao phủ bởi những lớp sương mù dày đặc, phía xa xa còn nhìn thấy không ít những cột khói phả những làn khói đen ra bên ngoài.

Nhưng cũng không thể phủ nhận nơi đây giao thương cực kì tấp nập, số lượng người dân cũng là cực kì nhiều.

Trường Nam trước tiên là tìm nơi dừng chân, tiện cũng để hắn nghe ngóng tình báo một phen.

Bên trong một tửu lâu, lúc này một đám người không khỏi vây quanh một bàn rượu, tiếng nghị luận không ngừng truyền ra:

“Tin này là thật sao?”

“Thực sự quá khó tin mà.”

Trường Nam đi tới, chỉ thấy mặt báo ở trên bàn hiện lên một tin tức giật gân:

“Thiếu chủ của Hồng gia bị sát hại trên man hoang, Hồng gia lão tổ truyền tin chỉ cần ai phát hiện được manh mối sẽ trao thưởng cho người đó có tư cách mang họ Hồng trong tên.”

Trường Nam khoé miệng nhếch lên lẩm bẩm:

“Dương Thiên Long làm việc cũng quá đáng tin đi.”

Lúc này ở bên trong phủ thành chủ, Hồng Trác cũng vừa mới nhận được tin báo, hắn run rẩy vội vàng rời thành đi tới đài truyền tống trở về gia tộc, hắn bị đích thân trưởng lão của Hồng gia triệu tập trở về.

Mà quá trình di chuyển này của Hồng Trác Trường Nam cũng đã phát hiện:

“Là một cái Kim Đan sơ kì, cơ hồ mới đột phá không lâu.”

Trường Nam lẩm bẩm.



Bên trong đình viện của Hồng gia, lúc này cao tầng của gia tộc đã tập trung hết tại đây, trên mặt người thì khẩn trương, người thì run rẩy, người lại đắc ý.



Hồng Trác không lâu sau đó cũng tới, chỉ thấy lúc này phía trên đại điện Hồng gia lão tổ đang ngồi đó, con mắt không biết đang suy nghĩ gì.

Không khí yên lặng, có chăng chỉ còn lại tiếng hít thở, lúc này vị đương chấp sự bên cạnh Hồng gia lão tổ mới lên tiếng:

“Sự việc thiếu chủ bị sát hại là một chuyện lớn, hiện tại vẫn còn chưa có tìm ra hung thủ, các ngươi có ý kiến gì không?”

Lúc này một vị trưởng lão ngồi bên dưới nói:

“Liệu có thể thiếu chủ bị dã thú giết hại không?’

Vị đương chấp sự nhẹ giọng mở miệng:

“Điều này là không thể xảy ra, nơi đó chỉ có tổ của Kim Giác Ngạc Long, đi theo thiếu chủ còn là bốn tu sĩ Kim Đan, vả lại trên thi thể bọn chúng đều không có dấu hiệu gì của dã thú tấn công.”

“Lẽ nào có một thế lực nào đó đang muốn tuyên chiến với chúng ta?”. Một trưởng lão khác lên tiếng.

“Cũng không ngoại trừ khả năng bên trong gia tộc có nội gián?”

Ngay khi lời nói này được đưa ra nhất thời tiếng nghị luận xôn xao được truyền ra, phần lớn đều là những ý kiến phản đối việc đưa các nô tộc có công lớn được thay tên đổi họ, bởi vì bọn chúng rất có thể sẽ phản bội bất cứ lúc nào.

Hồng Trác mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, hắn với việc Hồng Lương vốn chẳng có liên quan nhưng do thân phận đặc thù hắn sợ bản thân cũng sẽ bị liên đới.

Lúc này bên trên đại điện Hồng gia lão tổ đập mạnh bàn một tiếng, sát cơ truyền ra bức người:

“Mặc kệ nguyên nhân là thế nào, trong chuyện này chính các ngươi cũng phải gánh lấy hậu quả.”

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play