Sơn môn Tây Uyên Tông, bên trong một tửu lâu, Trường Nam nhấp một ngụm rượu, men rượu cay nồng từ từ chảy xuống yết hầu, hắn đặt ly rượu xuống mở miệng nói:

“Đã lâu không gặp, tu vi này, ngươi đã Ngưng Khí đại viên mãn rồi sao, cũng không tệ.”

Ngồi phía đối diện Trường Nam, một tu sĩ vóc người vừa vặn, gương mặt cũng ở bậc trung, trên môi luôn giữ nụ cười toát ra khí tức ôn hoà, người này chính là Dương Thiên Long, hắn cười cười nói:

“Trường Nam huynh đệ, không nghĩ đến thời gian mới chỉ không lâu mà ngươi đã trực tiếp đột phá Trúc Cơ, nào, để ta kính huynh một ly.”

Dương Thiên Long là con cháu của Dương gia, một trong bát đại gia tộc của Tây Uyên Tông, vì thế cho nên danh sách những tu sĩ mới gia nhập sơn môn hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.

Một tuần trước, sau khi đi một chuyến man hoang trở về Dương Thiên Long liền là nhận được tin tức danh sách các đệ tử tấn thăng tư cách nội môn lần này.

Vốn sẽ không quan tâm thế nhưng sau khi hời hợt đảo mắt qua con ngươi Dương Thiên Long không khỏi dừng lại, mục quang ngưng tụ ở trên tờ danh sách xuất hiện cái tên của Trường Nam.

Dương Thiên Long vốn là định sẽ ngay lập tức tới bái phỏng thế nhưng do còn một số nhiệm vụ chưa có hoàn thành thế là tạm gác lại cho tới hôm nay.

Trong tửu lâu, từng tiếng đàn được gẩy lên theo một tiết tấu du dương, chậm rãi, lại có một chút dư vị buồn, Trường Nam xoay xoay ly rượu tiếp tục nói:

“Linh Tiên Thảo kia vẫn là dùng tốt chứ?”

Dương Thiên Long đáy lòng nhảy bộp một cái, hắn đầu óc xoay chuyển cuối cùng nói:

“Không tệ, nó giúp ta rất lớn trong quá trình tịnh tiến tu vi, đến nay ta cũng chỉ thiếu một bước nữa tựu liền sẽ đột phá, mà ta nói này Trường Nam huynh đệ, ngươi cũng đừng có trách ta, kỳ thực lúc đó ta cũng là không còn cách nào khác, bằng không Linh Tiên Thảo này vốn là phải thuộc về ngươi mới phải.”

“Đừng lo về chuyện này, việc làm ăn lúc đó của chúng ta dựa trên nguyên tắc đồng giá, ngươi có Linh Tiên Thảo, ta lại dành được Cổ Hoàng khí tức, vậy cũng coi như là công bằng đi.”. Trường Nam không nhanh không chậm nói.



Sau đó hắn lại tiếp tục nói:

“Nói đi, lần này tìm ta lại có chuyện gì đây.”

Dương Thiên Long cười ha hả tự rót một ly rượu đầy sau đó tu hết một hơi, hắn khà một tiếng nói:

“Ta thích những người như huynh, lần này bái phỏng cũng là có hai việc, thứ nhất muốn chúc mừng huynh đã trở thành đệ tử nội môn, nói đi cũng phải nói lại ta năm đó vậy mà lại là người mời chào huynh vào tông môn đâu.”

“Còn việc thứ hai.”

Dương Thiên Long lúc này sắc mặt nghiêm nghị nhỏ giọng nói:

“Lần này lại có một mối làm ăn lớn, Trường Nam huynh đệ có muốn hợp tác cùng ta không, đương nhiên chỗ tốt không kém hơn mộ địa lúc trước là bao.”

“Ồ, nói qua một chút đi.”

“Kỳ thực lần thăm dò man hoang lần gần nhất, bát đại gia tộc đã tìm thấy một mảnh tàn tích cổ, cao tầng bát đại gia tộc cho rằng tàn tích này thuộc về thời kỳ trước đại tai biến, trong di tích xuất hiện rất nhiều kinh cổ, Trường Nam huynh đệ ngươi thử nghĩ mà xem kinh cổ bên trong liệu có phải là thần thông của thời kỳ xưa cũ hay không?”

“Nhưng sao đã thăm dò được rồi mà bát đại gia tộc không sao chép số kinh văn kia lại để tiếp tục cho công cuộc nghiên cứu?”. Trường Nam đưa ra thắc mắc.

“Đó mới chính là vấn đề, kỳ thực tu sĩ bát đại gia tộc lần trước mới chỉ tiến vào tàn tích có một chút thôi, họ không dám tiến thêm, bởi vì những người tiến vào đầu tiên đều không có trở ra, ta nghi ngờ tàn tích này ẩn chứa một tồn tại thần bí nào đó.”

“Vậy vẫn là quên đi, nó quá nguy hiểm so với chúng ta.”. Trường Nam phất phất tay thu hồi tâm tư.



Dương Thiên Long gương mặt không chút biến hoá tiếp tục nói:

“Yên tâm đi, lần tới thăm dò sẽ do Hồng Y lão tổ của Hồng gia dẫn đội, đến lúc đó ta có thể nhờ một chút quan hệ xin cho ngươi một suất trong đội hình, chờ khi tiến vào thành thành thực thực đi theo Hồng Y lão tổ là được.”

Trường Nam trầm ngâm suy nghĩ một phen nói:

“Ta còn hai tháng nữa mới hoàn tất quá trình nhập môn Đan tu, từ giờ cho đến lúc đó hành động không thể nào tự do được.”

Dương Thiên Long a một tiếng, hắn xoa xoa cằm, sau một lúc mới mở miệng nói:

“Trường Nam huynh đệ cứ yên tâm, ta đã có cách, thăm dò sẽ không thể diễn ra trong hai tháng này!”

Sau khi hai người hàn huyên một phen, nửa giờ sau mỗi người đều rời đi một hướng, Trường Nam cũng đã đồng ý hợp tác với Dương Thiên Long, kỳ thực hắn luôn có hứng thú với tên này, “mối làm ăn” trong miệng hắn đương nhiên đều mang đến nhiều cơ duyên lớn, nhưng hung hiểm cũng là không thể tránh khỏi.

Đó cũng chính là lý do Trường Nam không nhận bất cứ uỷ thác nào khi ở trong thế giới dưới lòng đất, mặc dù hắn đang cực kì thiếu linh thạch, hắn một mực chờ Dương Thiên Long tới, hắn luôn có lòng tin rằng Dương Thiên Long sẽ nhận ra hắn thông qua việc hắn đã đăng ký bên trong danh sách tân đệ tử nội môn, uỷ thác bên trong thế giới dưới lòng đất với hợp tác làm ăn với Dương Thiên Long bên nào nặng bên nào nhẹ hắn tựu đã có tính toán.

Thời gian tiếp theo, Trường Nam vẫn là ban ngày sẽ tới Đan Đạo Đài học tập, ban đêm là khoảng thời gian hắn luyện kiếm, đi quyền, thời gian này tri thức về Đan tu đối với hắn ngày một tăng thêm, nhờ có tinh thần tự giác học tập hắn chưa lúc nào để cho Thượng Đan Trưởng Lão phải trách phạt.

Hoàng hôn ngày thứ sáu, Trường Nam trở về từ Đan Đạo Đài, sau khi tu hành một phen hắn liền đi ra khỏi động phủ đi tới đạo quán.

Sau khi vào trong hắn liền đi thẳng một mạch đến trước quầy bán gõ nhẹ lên mặt bàn hai tiếng, tiểu nhị nhìn lại liền cung kính dẫn đường mở cửa mật thất ra, tiểu nhị vừa mở cửa lại vừa cười nói:

“Khách quan, sướng nhất ngài rồi đó, hôm qua Dương thiếu chủ có ghé qua liền trực tiếp trả trước cho ngài một năm phí duy trì, từ giờ ngài không còn phải lo nghĩ về chuyện này nữa rồi.”



“Ồ.”. Trường Nam ồ lên một tiếng sau đó chỉ gật gật đầu, hắn nghĩ thầm:

“Tên Dương Thiên Long này tính cách vẫn rất khéo đưa đẩy a.”

Sau đó Trường Nam liền đi xuống “thế giới ngầm”, hắn đứng ở trước đại sảnh vịn tay vào lan can quan sát trận chiến bên dưới sàn giác đấu.

Bên dưới sàn đấu, hai tu sĩ đeo mặt nạ đang không ngừng giao chiến, Tây Uyên Tông vốn chú trọng luyện thân thể, cả hai đều thể hiện ra chiến lực hết sức kinh người, mức phá hoại không thể xem nhẹ.

May mắn là sàn giác đấu đã được bố trí trận pháp, cho nên người bên ngoài đều sẽ không phải chịu bất cứ ảnh hưởng nào, vả lại cứ sau mỗi một trận đấu sàn đấu một lần nữa lại trở về hình dáng ban đầu, để làm được điều này đương nhiên là phải nhờ đến một kiện chí bảo.

Lúc này, tu sĩ để ngực trần bước tới, nắm đấm gân xanh nổi lên từng đạo chi chít, một cỗ hấp lực tạo ra hắn liền nện xuống mặt đất một quyền.

Một quyền này bụi đất toán loạn, đối phương phía bên kia bị bức lui lại, toàn thân y phục cũng là rách dưới, rơi vào thế bị động hắn liên tiếp bị tu sĩ để ngực trần kia một quyền rồi lại một quyền nện lên thân thể.

Đứng trên đại sảnh, Trường Nam đang chăm chú quan sát tiết tấu trận đấu, đột nhiên hắn mở miệng nói nhỏ:

“Thời cơ đã đến!”

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play