Phiên chợ buổi sáng rộn rộn ràng ràng, dòng người xen lẫn tấp nập, cho dù là mưa dầm dầy đặc, cũng không cách nào át đi được tiếng kêu la của người bán hàng rong.Đột nhiên, đám người yên tĩnh im ắng, ánh mắt bọn hắn tràn ngập sợ hãi cùng nhìn về một phương hướng.Hai vị nha dịch sắc mặt âm trầm dùng một tấm ván gỗ để khiêng lên một bao bố đựng thi thể, từ bên trong ngõ hẻm đi ra, máu tươi từ tấm ván gỗ rơi xuống từng giọt bên trên mặt đường đá xanh.Đám người xì xào bàn tán."Lại có người chết?""Quá xúi quẩy đi.""Tháng này sợ là tháng hạn rồi.

.

.""Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn."Dân chúng thấy cảnh này thì đều tránh ra xa, ngay cả những người bán hàng cũng nhanh chóng thu dọn đồ vật ra chỗ khác, giống như là đang tránh né Ôn Thần.Hai vị nha dịch đem thi thể vận chuyển đến nơi tương đối trống trải.Người nha dịch mặc áo đen thì tuổi trưởng thành, thân hình gầy còm, hốc mắt có chút lõm, cho người ta một loại cảm giác cực khổ bệnh tật trong người.Ống tay áo của hắn có thêu chữ " sai dịch Phủ hứa ", bên hông buộc một cái côn dài hai thước.Nha dịch tuy là người của quan phủ, nhưng mà nha môn cũng chỉ phát cho vài món đồ bình thường, cái côn này chính là đồ vật được phát để hộ thân.Một tên nha dịch khác thì tuổi tác chỉ tầm mười ba mười bốn, cái áo nha dịch nhìn có vẻ rộng hơn so với người của hắn, cũng không có chữ " sai dịch Phủ hứa ".Đây là Bạch Dịch, là một chức vụ khi mới vào nha môn, mấy năm mới có thể thăng cấp lên làm nha dịch.Bọn hắn buông thi thể xuống.Nha dịch đi đầu bởi vì vận chuyển vật nặng mà nhịn không được ho khan, sau đó dừng lại.Bạch Dịch ân cần hỏi:"Thanh ca, không có sao chứ?"Thanh âm Nha dịch khàn khàn trầm thấp hồi đáp:"Bệnh cũ mà thôi, không có gì đáng ngại, Tiểu Vũ, ngươi đưng đây canh chừng, ta đi vào bên trong cửa hàng.""Thanh ca.

.

."Tiểu Vũ có vẻ rất e ngại, hai chân hắn đều có chút run lên, thanh âm yếu ớt như tiếng muỗi kêu."Yên tâm, đi một lát sẽ trở lại."Nha dịch tên là Nhậm Thanh vỗ vỗ bả vai Tiểu Vũ, bước nhanh về con ngõ phía trước.Bước chân hắn hơi có vẻ phù phiếm, hô hấp cũng biến thành mạnh hơn, có thể thấy được nội tâm không hề bình tĩnh giống như mặt ngoài.Nhậm Thanh đi vào chỗ sâu trong ngõ nhỏ, một mùi máu tươi xông vào mũi, nồng đậm tới mức khiến người ta muốn buồn nôn.Cửa hàng sách cũ nát đập vào mi mắt, cửa ra vào còn hai tên Bạch Dịch, bọn hắn nhìn thấy Nhậm Thanh thì nhịn không được mà nhẹ nhàng thở ra."Sai gia."Nhậm Thanh gật đầu với hai người, sau đó mở miệng nói:"Muốn ói thì cứ ói, sau đó tranh thủ thời gian vào nhà thu dọn đồ vật, nhất định phải nhanh thanh lý sạch sẽ, các ngươi không muốn ở chỗ này mà?""Được rồi, sai gia.

.

."Lý Cẩm cùng Lý Hằng là một đôi huynh đệ ruột, bề ngoài giống nhau tới tám chín phần, bọn hắn tại trong nha môn không có việc làm, cho nên mới để Nhậm Thanh sai khiến.Tiểu Vũ thì là chủ động từ nơi khác tới tìm nơi nương tựa, hắn cùng Nhậm Thanh là đồng hương bậc cha chú.Anh em nhà họ Lý đi vào ngõ nhỏ nơi hẻo lánh, dựa đầu vào tường nôn ra một trận.Nhậm Thanh cố nén buồn nôn, vừa là không muốn để cho thủ hạ Bạch Dịch xem nhẹ, một phương diện khác chính là sợ thể chất quá yếu mà ngất đi.Hắn hít một hơi thật sâu, mở cửa gỗ khép hờ của hàng sách ra.Trong phòng chứa đầy những mảnh nhỏ máu thịt, giá sách cũng đổ ra khắp nơi, phía trên không còn trưng bày thư tịch, có vẻ trống trải dị thường.Thi thể chủ tiệm sách được chuyển ra ngoài, vừa rồi vốn là tư thế quỳ rạp xuống phía sau cửa.Hai tay đang làm động tác mở cửa, lòng bàn tay có hai con mắt của hắn.Đây cảnh tượng lần đầu tiên nha môn xử lý, rất khó tưởng tượng được việc gì đã xảy ra.Nhậm Thanh được phân công quản lý khu phố Đàm ở phía tây Tam Tương thành, nha dịch là thuộc về hỏa công.Chức trách của hắn chính là xử lý thi thể bằng việc đốt cháy cùng đồ trang sức tùy thân của người chết khi còn sống, theo lý thuyết thì không gặp phải nguy hiểm gì mới đúng.Nhưng mà tư thế chết như là chủ tiệm sách này, người sáng suốt cũng biết rõ là chết oan chết uổng.Mấy ngày trước thì hỏa công phụ trách phố Đàm còn có tám tên, chỉ là sau khi đốt cháy một bộ đột thi thể và ngửi được một mùi lạ, liền xảy ra chuyện.Tất cả hỏa công cùng ngã xuống đất không dậy nổi, trước khi chết thì trên mặt còn mang theo nụ cười quỷ dị.Nhậm Thanh nhìn như là người duy nhất sống sót, nhưng thực tế thì thân thể sớm đã đổi thành hồn phách khác, kiếp trước của hắn chỉ là một dân văn phòng phổ thông.Hắn sau khi xuyên không mấy ngày thì đều ngơ ngơ ngác ngác, cũng may không tiếp xúc quá nhiều với người khác, cho nên không bị phát hiện khác thường.Đáng tiếc hắn không có thời gian thích ứng nhiều.Trước mắt thì Nhậm Thanh có rất nhiều đường cong tuôn ra, phác hoạ ra đồ án tạp nham, cuối cùng hình thành vài đoạn chữ nghĩa.【 Nhậm Thanh 】【 tuổi tác: Mười bảy 】【 thọ nguyên: Năm năm một trăm mười ba ngày 】Đây là thần thông trời sinh tự mang của Nhậm Thanh, chỉ cần đụng vào người khác, liền có thể nhìn thấy thọ nguyên hắn, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc này thôi.Thọ nguyên của hắn sở dĩ còn lại năm năm, là bởi vì sau khi khởi tử hoàn sinh, lục phủ ngũ tạng đã suy kiệt nghiêm trọng.Mà nói đến cũng cổ quái, dân chúng ở thế giới này, hạn mức cao nhất của thọ nguyên thì phổ biến chỉ có khoảng chừng năm mươi tuổi, đến bốn mươi tuổi đã già yếu như sắp chết.Nhậm Thanh mặc dù còn chưa tìm được phương pháp kéo dài mạng sống, nhưng sau khi nghe ngóng tin tức bốn phía, thì từ một nha dịch tìm ra được chút manh mối..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play