Thanh âm tông chủ Vấn Kiếm Tông vang lên từ sau lưng.
Diệp Kiều đang định đánh bài chuồn: "..."
"Tiết Dư!"
Tiết Dư giả vờ cúi đầu, không nghe thấy gì.
"Mộc Trọng Hi và Chu Hành Vân!" Lão cười lạnh gọi cả bọn lại.
"Bốn người các trò xéo lại đây cho lão. Đền tiền mau!"
Diệp Kiều ngượng ngùng: "Người đừng nóng. Chuyện còn đâu có đó."
"Bí cảnh do các trò làm sập?" Sao lão có thể không giận được? Nếu không phải vì con bé Diệp Kiều này, Vấn Kiếm Tông bọn họ sao có thể xuống phong độ như trận này.
Trận thứ hai của đại hội, bọn họ xếp thứ nhất từ dưới đếm lên!!
Đây là chuyện mà ngàn năm qua chưa từng xảy ra.
Tần Phạn Phạn đành vác mặt chạy qua giải thích thay sắp nhỏ: "Bí cảnh kia trước sau gì chẳng kết thúc. Chúng ta đừng nhắc đến tiền bạc. Tiền bạc làm mất tình cảm."
Tông chủ Vấn Kiếm Tông giơ tay ra, cười lạnh cắt lời lão: "Ngưng! Lão và Trường Minh Tông các ông không có tình cảm gì hết. Ông có biết, bí cảnh đóng sớm rất nguy hiểm không hả? Không nói nhiều. Đền tiền đi!"
Cuối cùng, để thu xếp cục diện rối loạn này, Tần Phạn Phạn đành rưng rưng dâng tiền bồi thường cho Vấn Kiếm Tông. Mà bên kia, Diệp Kiều đang bị mọi người bao vây.
"Mi học được trận pháp từ khi nào?" Tống Hàn Thanh xông lên chất vấn.
"Học được từ mấy tháng trước." Diệp Kiều nhìn dáng vẻ đỏ mặt tía tai của hắn, ngữ khí trở nên vui sướng, thích thú: "Sau này hãy gọi mị là thiên tài khiêm tốn, cảm ơn."
"Còn nữa." Nàng cầm Ố Dề đẩy hắn ra, nhắc nhở: "Chú ý thái độ khi nói chuyện với quán quân trận thứ hai."
Tống Hàn Thanh: "..."
Sở Hành Chi lập tức chỉ trỏ: "Đó, mi xem đi, xem Trường Minh Tông bọn họ đắc ý chưa kìa. Ta đã bảo mà, chúng ta có thể liên thủ. Thế mà mi cứ muốn đối đầu với bọn ta."
Minh Huyền vỗ tay chúc mừng với Diệp Kiều, sau đó cũng gia nhập đội ngũ chảnh cún: "Sở Hành Chi, chú ý thái độ khi nói chuyện với quán quân trận thứ hai."
Sở Hành Chi: "..."
Các tông môn lục đục ra về, Diệp Kiều ôm linh khí chưa biết đáng giá bao nhiêu về phòng. Nàng cùng Tiết Dư nghiên cứu nó, còn các sư huynh khác thì không cảm thấy hứng thú lắm.
Diệp Kiều chưa từng thấy thứ này, nhưng Tiết Dư biết chút ít về nó.
"Huynh từng nhìn thấy nó trong sách, hình như tên là Sơn Hà Đồ." Tiết Dư chọt chọt linh khí: "Muội có thể kiểm tra bảng xếp hạng linh khí. Nếu huynh nhớ không lầm, nó là linh khí đứng thứ ba đấy. Khi quyển trục mở ra, nó sẽ xâm nhập vào từng kí ức nằm sâu trong tiềm thức của muội rồi tạo ra ảo ảnh giam muội trong đó."
Đây là một huyễn khí rất dễ dùng và rất mạnh.
Tiết Dư chống cằm: "Ảo ảnh nó tạo ra khiến người ta không phân được thật giả."
Diệp Kiều lên tinh thần: "Muội thử thử xem. Nếu muội bị lạc trong ảo cảnh thì huynh nhớ đá muội một cái nhé."
Linh khí thú vị như vậy, nếu mình không thử nghiệm một lần thì thật đáng tiếc ~
Tiết Dư giơ tay ra dấu đồng ý: "Không thành vấn đề."
Hắn vừa khởi động linh khí trong tay, Diệp Kiều đã cảm thấy choáng váng. Một lúc sau nàng mở mắt ra. Trước mắt nàng là bàn làm việc quen thuộc, bóng đèn trắng quen thuộc. Nàng đang ngồi trên ghế, nhìn vào bản thảo thiết kế trên màn hình máy tính. Mắt nàng có quầng thâm đen xì, mặt mũi tái nhợt, dáng vẻ tàn tạ vì bị xã hội vùi dập.
Vừa nhìn thấy ảo giác được một giây, Diệp Kiều đã giật mình tỉnh lại.
Thật đáng sợ!
"Muội nhìn thấy cái gì?"
Tiết Dư kinh ngạc nhướng mày. Sao vừa mới vào ảo ảnh một chút là tỉnh lại vậy?
Linh khí đứng thứ ba bảng xếp hạng pháp khí mà phế thế á?
Diệp Kiều vẫn còn hoảng sợ: "Muội nhìn thấy một con nô lệ hèn mọn vì đồng tiền bán mình cho tư bản."
Nhưng mà đây không phải là lần đầu hắn nghe không hiểu lời sư muội nói.
"Thử lại nhé?" Diệp Kiều nóng lòng muốn thử lại: "Chắc là lâu ngày mới dùng đến, ảo cảnh linh khí tạo ra vẫn chưa kịp nâng cấp chất lượng."
Nàng đâu ngờ mình lại nhìn thấy cảnh tượng thức khuya cày bản thảo đâu!
Tiết Dư gật đầu đồng ý. Hắn lại khởi động linh khí. Giây tiếp theo, Diệp Kiều mở mắt ra, nhìn thấy bản thân bị sếp mắng tới tấp.
Nàng không cảm xúc vuốt mặt, tỉnh lại lần nữa.
Tiết Dư: "..." Linh khí này... phế thế à?
Hắn hoang mang quơ quơ Sơn Hà Đồ: "Muội nhìn thấy cái gì?"
Cả hai lần còn chưa kịp chìm vào ảo giác đã tỉnh lại.
Cuối cùng Diệp Kiều đã nhìn thấu hồng trần. Nàng thở dài, đặt Sơn Hà Đồ lên bàn: "Bỏ đi, muội vẫn nên tránh xa thứ này, càng xa càng tốt."
Sơn Hà Đồ khiến nàng hồi ức lại chuyện ở thế giới hiện đại.
Nhưng Diệp Kiều chẳng có một chút lưu luyến hay suy nghĩ muốn nhớ lại cảnh tượng thức khuya dậy sớm cày bản thảo mệt như chó.
Khóe miệng Tiết Dư giật giật. Hắn đành cất Sơn Hà Đồ vào túi không gian của mình.
Đây là linh khí chuyên gợi lại những ký ức sâu thẳm trong thâm tâm con người. Theo lý thuyết, phản ứng đầu tiên nên là đắm chìm trong hồi ức chứ nhỉ?
Vẻ mặt kỳ thị, tránh như tránh tà của muội ấy là cái khỉ gì?
Trong lúc hai người thử nghiệm tác dụng của Sơn Hà Đồ, ngoài sân viện đang rất náo nhiệt. Minh Huyền và Mộc Trọng Hi đang bày đồ nướng thịt, mục đích là chúc mừng chiến thắng ngày hôm nay. Minh Huyền đốt một lá bùa Ngự Hỏa ném vào đống củi. Không bao lâu sau lửa đã đỏ. Chờ hai người Diệp Kiều ra ngoài, than củi đã hồng, có thể bắt đầu tiệc nướng.
Tống Hàn Thanh nghe thấy tiếng ồn áo từ sân kế bên. Hắn không đọc sách bùa chú nữa, ngẩng đầu lên, mày chau lại, hỏi: "Sân bên cạnh đang làm gì?"
Đã tối rồi mà còn nhốn nháo.
Tô Trạc dùng cái mũi thính như chó ngửi một lát: "Hình như đang nấu ăn?"
Nấu ăn?
Tống Hàn Thanh cạn lời: "Bọn họ không có đan Tích Cốc?"
Giọng Tô Trạc nhỏ lại: "Nghe nói là ăn mừng."
Thơm quá đi...Không biết bọn họ đang nấu cái gì nữa...
Tống Hàn Thanh thu hồi ánh mắt, muốn tiếp tục xem sách. Nhưng mùi hương kia quá hấp dẫn, tâm không thể tĩnh được. Hắn bật dậy: "Chúng ta đi qua bên kia xem xem."
Tô Trạc: "À."
Thật ra, hắn không muốn gặp với Diệp Kiều lắm.
Mỗi lần gặp người từng là nhị sư tỷ của mình, tâm trạng của Tô Trạc sẽ trở nên phức tạp. Có khi hắn còn nghĩ, nếu tỷ ấy không rời đi, có phải là...
Tuy suy nghĩ này vừa nhen nhóm đã bị dập tắt nhưng không thể phủ nhận, đúng là hắn từng có ảo tưởng như vậy.
Hai người đến rất đúng lúc, đám Diệp Kiều đang nướng mẻ thịt thứ nhất. Nghe có tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai người kia một cái rồi nói: "Đưa tiền."
Sợ bọn họ nghe không hiểu, nàng còn tốt bụng bổ sung thêm: "Muốn ăn thì đưa tiền trước đã."
Tống Hàn Thanh không ngờ nàng ta vừa nhìn một cái đã biết được suy nghĩ của mình. Tới cũng tới rồi, không thể vì một chút linh thạch mà quay về được. Hắn không thể để bản thân mình mất mặt như vậy.
Anh chàng đen mặt, không tình nguyện ném ba viên linh thạch thượng phẩm cho Diệp Kiều. Sau đó mặt đơ đơ ngồi xuống chờ thịt nướng.
Đối với hai vị khách không mời mà đến này, Diệp Kiều không định đuổi người. Muốn ăn thì xì tiền ra, vậy thôi!
Diệp Kiều nướng thịt rất nhanh mà bốn sư huynh giành thịt cũng rất nhanh. Loáng cái, mẻ thịt nướng đầu tiên còn mỗi cái nịt. Tống Hàn Thanh nhìn cái đĩa trống không phía trước, mặt lại đen như đít nồi.
Năm người thay phiên nhau nướng thịt, trong lúc vô tình, bọn họ đã nướng hơi nhiều.
Cái đĩa trước mặt Tống Hàn Thanh đã chất thành đống.
Diệp Kiều ngáp một cái, nhìn sắc trời rồi lại nhìn Tống Hàn Thanh. Thấy hắn còn chưa chịu về, nàng không kiên nhẫn bắt đầu tiễn khách: "Đã ăn xong rồi, sao còn chưa chịu về?"
Tống Hàn Thanh cũng bực: "Mi không thấy đĩa của ta còn đầy thịt à?"
Diệp Kiều: "..."
Nàng sững người một lát, rồi nói tiếp: "Ồ, vậy mi muốn ngồi ở đây cho đến khi ăn xong?" Hắn còn ăn nổi nữa á?
Tống Hàn Thanh mặt không cảm xúc nhìn nàng, ngữ điệu đột nhiên leo lên quãng tám: "Ăn không hết thì không mang về được à?"
Không ngờ chứ gì, anh đây cũng có ngày thông minh ra!
Sau này người của Trường Minh Tông đừng hòng mơ tưởng bào hắn một cắt bạc nào!
Nhìn Tống Hàn Thanh thật sự cầm đĩa thịt đi về, Diệp Kiều khoanh tay, tâm tình phức tạp.
Minh Huyền cũng đơ người ra vài giây: "Hắn bị sao thế?" Trước kia, Tống Hàn Thanh là đệ tử thủ tịch thanh cao, thích xài hàng cao cấp và nào biết khái niệm ăn không hết thì gói lại mang về.
"Tống Hàn Thanh..." Ngữ khí của Diệp Kiều trở nên nghiêm túc: "Muội phát hiện, dạo gần đây hắn thay đổi rất nhiều."
"Hửm?" Tiết Dư suy đoán: "Hiền lành hơn?"
Diệp Kiều: "Chập mạch hơn!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT