Thấy sắc mặt đắc ý của Lâm Đường Đường, Giang Tiểu Nhã hận không thể đè cô ra mà hung hăng đánh một trận.

Nhưng mà không thể làm được!Nếu như thật sự làm như vậy, thì hình tượng ôn hóa mà cô ta cố gắng xây dựng trước mặt mọi người sẽ hoàn toàn bị hủy hoại!Nếu như muốn đối phó Lâm Đường Đường thì cần phải nghĩ cách khác.

Giang Tiểu Nhã nhanh chóng bình tĩnh lại, cô ta hừ lạnh một tiếng, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.Hà Ngọc Anh cũng vội vàng đuổi theo ra ngoài.Đối với chiến tích mình vừa mới lập được, Lâm Đường Đường v thật sự vừa lòng! Cô vô cùng cao hứng hát ca mà đi rửa mặt.Sau đó lại làm một kiểu tóc đuôi ngựa được thắt bím phía sau mà mọi người ở niên đại này chưa thấy, rồi mới đi ra cửa thôn.Theo bước chân đi đường của cô, bím tóc đuôi ngựa được cột cao kia cứ lắc lư qua lại, từ xa nhìn cứ như một xiên kẹo hồ lô, cả người cô dưới ánh mặt trời lloj vẻ đặc biệt nghịch ngợm.Kiểu tóc mới lạ lại xinh đẹp này nhanh chóng hấp dẫn không ít ánh mắt của người đi đường, đặc biệt là các đồng chí nữ.Cho dù thanh danh lâm đường có không tốt đến thế nào đi nữa, thì ngoài hình của cô vẫn là ước mơ tha thiết của các cô gái.Gương mặt cùng dáng người đều là do trời sinh, không thể thay đổi được, nhưng mà bím tóc kia thì vẫn có thể làm theo một chút.Niên đại này phần lớn các đồng chí nữ chỉ biết thắt bím tóc thấp ở hai bên.

Mát mẻ thì mát mẻ, nhưng khi hai bím tóc đó đáp trên vai thì vẫn là rất nóng.Đặc biệt là khi làm việc, hai bím tóc liền biến thành một chiếc khăn lông, nằm trên vai nóng đến không chịu nổi.Bím tóc của Lâm Đường Đường làm giống như một cây kẹo hồ lô, thoạt nhìn đặc biệt mát mẻ, lại còn rất đẹp.

Các đồng chí nữ nhìn đều thấy rất thích, rất muốn học, nhưng bọn họ ngại, không muốn tìm Lâm Đường Đường để học.Rốt cuộc ngày thường bọn họ cũng không ít lần nói bậy sau lưng cô.

Cho dù bây giờ bọn họ da mặt dày mà hỏi, thì chưa chắc người ta đã vui vẻ mà dạy bọn họ.Về những suy nghĩ đó, Lâm Đường Đường không hề hay biết gì cả.

Cô chỉ đơn giản là sợ nóng nên tùy tiện làm mà thôi.Chờ đến khi Lâm Đường Đường đi đến cửa thôn, thì trên ba cái xe bò đã sắp ngồi đầy người rồi.

Dù sao thì ngoại trừ tất cả thanh niên trí thức đều muốn lên trấn để lấy đồ, thì cũng có những người dân trong thôn muốn đi lên trấn để mua đồ.Tất cả mọi người đều tùy ý lẫn lộn với nhau.

Đến sớm thì ngồi sớm, chọn vị trí lớn hơn một chút, cũng ngồi thoải mái hơn một chút.

Mà đến trễ cũng chỉ có thể ngồi ở phía sau cùng.Mà nói là đến xe bò, trên thực tế thân xe cũng chỉ là một tấm ván gỗ to, nếu như ngồi phía sau cùng, thì khi trâu di chuyển hoặc là chịu khó ngồi một chút hoặc là phải đi chậm theo phía sau xe.

Mà hiện giờ trên tấm ván gỗ không sai biệt lắm đã bị kéo dài đến trên mặt đất rồi.Tấm ván gỗ đã nghiêng thành như vậy, cũng chỉ có thể đi theo phía sau xe.

Nếu như có thể ngồi ở trên xe thì có ai mà tình nguyện mà xuống xe đi theo phía sau xe chứ?Cho nên mỗi khi muốn đi lên trấn, mọi người đều sẽ vội vàng đi sớm để giành vị trí tốt ở trên xe.

Tuy rằng Lâm Đường Đường không phải là người đến cuối cùng, nhưng bây giờ cũng không còn vị trí tốt, trên ba chiếc xe bò cũng chỉ còn vị trí sau cùng, có thể ngồi thêm được một hai người.Mà mấy người Giang Tiểu Nhã đã đến từ sớm, đang ngồi ở vị trí phía trước của xe, thấy vẻ mặt buồn rầu của Lâm Đường Đường, thì ba người bọn họ đặc biệt vui sướng khi người gặp họa.Hà Ngọc Anh vừa nãy ác khí còn chưa rút ra hết, lúc này trực tiếp không nhọn được mà lên tiếng châm chọc.“ Lâm Đường Đường, đã kêu cô rời giường sớm một chút rồi, một hai còn phải cọ tới cọ lui, bây giờ thì tốt rồi? Cô bây giờ chỉ có thể ngồi ở phía sau cùng thôi.”Cô ta che miệng cười trộm hai tiếng.“ Mà cũng không sao, dù sao bình thường cô cũng không có làm việc gì, đợi lát nữa thì tranh thủ chạy theo xe bò để rèn luyện thân thể một chút đi.”Lời này vừa nói ra, vài người đang ngồi ở vị trí tốt trên xe bò đều cười ra tiếng.

Đương nhiên, mấy người cười đều là các đồng chí nữ, có mấy người Giang Tiểu Nhã, còn có mấy nữ đồng chí trong thôn.Trong thôn cũng không mấy nam đồng chí không có ý tưởng kia với Lâm Đường Đường, cho nên căn bản là không ai cười nhạo cô.Nhưng mấy người họ cũng không dám nhường chỗ của mình cho Lâm Đường Đường, rốt cuộc bọn họ còn có mẹ cùng vợ của mình đang ở gần đó nhìn chằm chằm đâu.

Để mấy người đó nhìn thấy Lâm Đường Đường ngồi vị trí của bọn họ thì xác định là không xong rồi.“ Haiz.” Lâm Đường Đường thở dài một tiếng.“ Vậy hôm nay tôi đành không đi vậy, tôi không muốn ngồi ở phía sau, dù sao đồ của tôi cũng còn đủ ăn, đồ thì để tháng sau tôi lấy cũng được.Lâm Đường Đường cố ý bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, chuẩn bị xoay người rời đi.

Thẩm Văn Ngạn vừa thấy, đã sợ đến mức vội vàng từ trên xe nhảy xuống.“ Đường Đường! Em ngồi vị trí của anh đi!”Nói giỡn sao! Nếu như Lâm Đường Đường không đi lên trấn lấy đồ thì anh ta một tháng này ân cần hầu hạ không phải là làm không công sao?Còn có chuyện tối hôm qua nữa, vì chuyện đồng hồ, mà anh ta cùng Giang Tiểu Nhã đã nháo đến hỏng bét!Cho dù ra sao đi nữa thì hôm nay nhất định Lâm Đường Đường phải đi lên trấn!Biểu hiện của Thẩm Văn Ngạn có chút ngoài dự đoán của mọi người.

Nếu như Thẩm Văn Ngạn thật sự nhường vị trí của mình của Lâm Đường Đường thì anh ta phải ngồi ở vị trí sau cùng, hơn nữa trên đường còn có đoạn đường phải chạy theo phía sau xe.[ Giang Tiểu Nhã giá trị phản cảm +1.][ Hà Ngọc Anh giá trị phản cảm +1.][ Diêu....]Đột nhiên âm thanh thông báo của hệ thống vang lên liên hồi, trong đó hơn phân nửa là giá trị phản cảm mà các nữ đồng chí cung cấp cho cô.Lâm Đường Đường có nghĩ đến khả năng thu được giá trị phản cảm, nhưng không ngờ đến lại thu được nhiều đến như thế.Hai mươi ba giá trị phản cảm!Mấy đại tỷ ở kế bên, tôi cũng không có làm gì mấy người đàn ông của mấy người mà, rốt cuộc là mấy người khó chịu với tôi cái gì!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play