Lữ An Vỹ chạy hối hả vào nhà đá văng cả dép ở bên ngoài, Hắc Quản thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng cũng đặt hộp dâu xuống xích đu nhảy qua hàng rào chạy theo sau. Ông chú kia huyết áp bất ổn, cộng thêm nhồi máu cơ tim, ngã lăn từ trên ghế xuống đất nằm bất động, Tiểu Vỹ chạy vào thấy cảnh tượng này không khỏi sợ hãi, tức khắc lao tới đỡ cha dậy vác qua vai, hét với Hắc Quản.
“XE! NHANH!!!”.
Cả hai một trai một gái vác người đàn ông trung niên chui vào trong xe lao như bay tới bệnh viện Trung Tâm thành phố. Hắc Quản chỉ biết đạp chân gas, người qua đường trông thấy rút chân lên lề đường còn không kịp, tiếng xe vụt nhanh như hét thất thanh trên đường trong thành phố vào lúc sáng sớm thật hãi lòng người.
Vừa đến bệnh viện cha cô lập tức được đưa vào phòng cấp cứu. Trái ngược với cô, gương mặt Hắc Quản lại chẳng vơi nổi một chút gì là lo lắng, anh ngồi nghiêm chỉnh trên ghế chờ, hai chân bắt chéo, vẻ ngoài của anh bây giờ trong mắt An Vỹ vô cùng gai mắt.
Anh có thể ngửi thấy mùi mô chết trên mình một con người, người có dấu hiệu sắp chết ở gần anh sẽ phát hiện ra ngay nhưng ông chú kia vẫn chưa phát ra cái mùi hôi thối của xác chết ấy, tức là còn sống! Một con người nếu còn sống sờ sờ ra kia thì chẳng có lí do gì để người thân ông ta phải khóc lóc như thể ông ta đã chết rồi vậy.
“Cha cô sẽ không chết, nếu không muốn bị hiểu nhầm là có người thân mất thì cô cứ đứng đó khóc như một đứa hâm đi!”.
Cô nhìn anh bằng cặp mắt đỏ lòe, gương mặt trắng bệch, đôi chân trần cùng cái đầu bù xù, nếu không đổi lại gương mặt ưa nhìn thì Lữ An Vỹ bây giờ không khác mấy con quỷ đang cư ngụ trong nhà anh.
“Đến đây!”.
Anh đưa tay vẩy cô đến ngồi bên cạnh, cái mặt trắng bệch như thiếu máu của cô khiến anh có dự cảm như sắp lăn đùng ra xỉu bất cứ lúc nào.
“Ăn đi! Chút cha cô dậy còn có sức cõng ông ấy ra xe về nhà! Đồ ăn trong bệnh viện không ngon, về nhà nghỉ ngơi rồi tôi sẽ nấu cho ông chú một bữa ăn quên cả bệnh!”.
Lữ An Vỹ dù không muốn vẫn cố nhét hết ổ bánh mì ngọt vào bụng, lần đầu tiên lời nói của anh lại có sức ảnh hưởng với cô như này.
Hắc Quản vừa cúi đầu xỏ lại dây giày chỉnh tề thì bên cạnh lại phát ra tiếng thút thít. Anh ngẩng mặt lên nhìn trong sự hoang mang. Cô gái ngồi bên cạnh anh tay vẫn còn cầm bánh mì, miệng vẫn còn nhét bánh mà nước mắt đã ướt hết cả gương mặt.
“Hức… hức… sao lâu thế! Anh nói cha tôi không sao mà… hức hức…”.
Anh nhìn nước mắt nước mũi cô lã chã mà ứa cả mắt, nhanh chóng rút ra cái khăn tay trong túi lau sạch sẽ cái gương mặt đầy nước của cô, tém gọn lại mái tóc rối bù xòa, xin nhân viên y tế cho cô một đôi dép đi lại. Lữ An Vỹ ngồi gặm bánh mì nhìn Hắc Quản đi lấy dép về cho cô, cẩn thận đặt xuống dưới chân. Nam nhân thích làm màu, dù trong bất kì thời khắc nào nhìn anh cũng vô cùng lịch sự, từng hành động vào tay anh như thể giảm trọng lượng đi ngàn lần, mọi chuyện dễ dàng như thổi bay một sợi lông.
Hắc Quản bảo cô đi rửa mặt cho tỉnh táo còn hắn sẽ ngồi đây chờ bác sĩ ra sẽ hỏi thăm giúp cô ngay. Y như rằng, đã cố đi nhanh về nhanh nhưng An Vỹ về tới nơi đã thấy trong phòng bệnh hai người đàn ông kia một nằm một ngồi vừa nói chuyện vừa ăn trái cây vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Cô chạy như bay tới bên giường bệnh hỏi han tới tấp rồi giữa chừng lại rúc mặt vào người ông ấy khóc nấc từng tiếng.
Lữ Du vuốt ve đầu con gái, ông vừa cười vừa nói.
“Con biết khóc đó à, cha tưởng con không biết khóc cơ đấy?”.
“Cha làm con sợ muốn chết, giờ lại còn cười con… hức hức”.
“Cha không sao rồi, là bệnh cũ đột nhiên quay lại!”.
“Tại sao lại quay lại, chẳng phải mỗi ngày đều uống thuốc sao?”.
Lữ Du hết biết đường nói liền quay sang Hắc Quản bảo anh đưa cho ông một tiếng táo, hành động biểu cảm bất thường nhìn một phát cô liền nhận ra ngay.
“Cha à!”.
“Tại thuốc nó hôi quá cha không uống nổi! Ngày nào cũng phải ngửi đi ngửi lại mấy viên thuốc đó cha sợ chết trước khi bệnh hoành hành nữa kia kìa”.
“Cha…!!!”.
Hắc Quản bị bàn tay của Lữ Du bóp muốn nát rồi liền lên tiếng.
“Ông chú cũng mới tỉnh dậy, cô đừng trách ông ấy nữa! Lần này thử đổi loại thuốc mới xem, tôi sẽ đi lấy thuốc cho chú. Hai người ở đây chờ tôi, cô đừng có cõng người chạy mất đấy, nguy hiểm chết đi được, để chút tôi mượn cái xe đẩy rồi chúng ta cùng về”.
Nói xong cũng vừa lúc bóng người kia khuất sau cánh cửa phòng bệnh. Lữ Du nằm trên giường bệnh động tay con gái cười đầy mưu ý.
“Sao? Con suy nghĩ lại chưa?”.
“Dạ rồi!”.
“Nói nghe thử xem?”.
“Là sau này con chẳng những lột thuốc đưa tận tay cha mà còn phải ngồi xem cha uống hết thuốc mới rời đi”.
"Chậc… không phải cái đó!!! Con bé này, cha đang nói là cậu ấy kìa? Con có ưng thì bảo một tiếng, cha nói thay con!’’.
“Cha à, cha còn giỡn được nữa, con chỉ muốn chăm sóc tốt cho cha thôi, mấy chuyện đó cha đừng quan tâm nữa, với lại con thấy anh ta không như chúng ta, có gì đó lạ lắm nên sau này cha đừng nói mấy chuyện này nữa”.
“Rồi rồi, không nói thì không nói, con gái lớn rồi, chê cha phiền rồi, hồ đồ rồi!”.
“Cha à…”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT