Phương Lâm Lâm liếc nhìn Trần Nguyệt Kiến: “Không phải cậu cũng không muốn Lộc Bảo sống tốt sao?”“Đính chính lại xíu, tôi không phải không muốn Lộc Bảo sống tốt, mà là tôi không thể để cho nhà họ Phương sống tốt được!” Trong lòng Trần Nguyệt Kiến thật sự không muốn tổn thương Lộc Bảo, nhưng ai bảo các bé trời sinh đã là kẻ địch, hơn nữa mẹ cô nhóc còn dặn dò hãy để bé biến mình thành kẻ xấu xa trước.

Phương Lâm lâm không nói gì, không phải đều là một ý sao, cô nhóc xem thường nhìn Trần Nguyệt Kiến, dù sao hai người bọn họ vẫn luôn bất hoà chuyện này tất cả mọi người đều biết, hoàn toàn không cần phải quan tâm đến biểu cảm trên mặt.

“Cậu đi tìm cậu ta chơi trước đi, tí nữa nhớ phối hợp với tôi…”Ở bên này Lộc Bảo đang chơi với một đám trẻ con, tính tình bé vui vẻ thoải mái, hơn nữa những đứa trẻ này vốn muốn lấy lòng bé nên họ nhanh chóng chơi đùa cùng nhau.

Anh em nhà họ Phương cũng đứng ở vòng tròn của riêng mình, bên cạnh anh Cả đều là thương gia, bên cạnh Bé Chín đều là những bạn nhỏ bằng tuổi.

Sau khi Phương Hải đưa Trúc Như về phòng nghỉ ngơi ông cũng ra chào hỏi những người máu mặt trong giới.

Lúc Phương Lâm Lâm tìm được Lộc Bảo thì đám trẻ đang chơi trò đón cô dâu, là một bé gái xinh đẹp và một bé trai có hơi xấu hổ đang kết hôn.

Phương Lâm Lâm đi đến bên cạnh Lộc Bảo: “Này em, sao em không đi chơi cùng?”Mặc dù Phương Lâm Lâm là người Lộc Bảo không thích nhưng bé vẫn trả lời: “Em đang chơi nè, em là mẹ của bọn họ.

” Bởi vì Lộc Bảo là một đứa bé ngoan và lễ phép.

Thật ra điều Phương Lâm Lâm muốn hỏi là tại sao Lộc Bảo không vào vai cô dâu, bé trai kia là con một nhà họ Văn, nhà họ Văn cũng là một trong những nhà giàu có trong bốn gia tộc lớn.

Thật ra ban đầu bọn họ cũng chọn Lộc Bảo nhưng bé lại không thích tính cách cậu ấm nhà họ Văn, đã là một bé trai hơn ba tuổi rồi còn ngại ngùng giống như một bé gái.

Sau khi đám trẻ chơi đùa một hồi thì thím Trương dẫn một nhóm người làm bưng đồ uống và hoa quả tới, bà ấy chào hỏi đám trẻ: “Các bạn nhỏ chơi mệt rồi đúng không? Nào qua đây ăn ít trái cây đi.

”Đám trẻ chơi đùa cũng khát rồi nên tất cả cùng chạy về phía thím Trương, Lộc Bảo và Văn Dật Dương chậm rãi đi phía sau đoàn người, Trần Nguyệt Kiến nhìn Phương Lâm Lâm.

Phương Lâm Lâm cố ý chạy nhanh va vào Lộc Bảo một cái, cô nhóc tưởng rằng Lộc Bảo sẽ bị doạ mà ngã xuống, nhưng dù cho cơ thể bé bị xiêu vẹo lại không bị ngã xuống.

Văn Dật Dương thấy vậy muốn đỡ lấy Lộc Bảo, ngờ đâu bé không có bị ngã mà người ngã lại là cậu khiến cho trầy xước cả hai tay.

Nhưng cú lảo đảo một vòng của Lộc Bảo lại cảm giác giống như bé nhờ có thân thể Văn Dật Dương đỡ nên mới không bị ngã.

Chỉ có mình Lộc Bảo mới biết mỗi ngày bé đều luyện huyền khí pháp, không chỉ có mười phần linh khí mà cơ thể và đầu óc cũng ngày càng trở nên nhạy bén.

Vốn dĩ châm pháp Quỷ thủ đã thất truyền, cũng bởi vì môn công pháp này thất truyền nếu không có ý chí mạnh mẽ hoàn toàn không có biện pháp luyện và sử dụng châm pháp Quỷ thủ.

“Văn Dật Dương anh không sao chứ?” Lộc Bảo đỡ Văn Dật Dương đứng dậy.

Văn Dật Dương kiềm chế nước mắt trả lời không sao, cậu không muốn để bé khinh thường cậu, vừa nãy bé còn không chịu làm cô dâu của cậu, cậu phải dũng cảm.

“Lộc Bảo! Sao em lại đẩy Văn Dật Dương?” Phương Lâm Lâm lớn giọng hỏi.

“Em không có.

” Lộc Bảo nhìn Phương Lâm Lâm trả lời âm thanh vang vọng!“Tôi cũng nhìn thấy cậu đẩy cậu ấy!” Trần Nguyệt Kiến cũng đứng ra nói, bởi vì do góc độ nên đứng ở vị trí cô nhóc nhìn quả thật giống như là Lộc Bảo đẩy, nhưng thật ra Lộc Bảo không có đụng tới Văn Dật Dương.

Những đứa trẻ khác cũng bị dọa tới mơ hồ, có người bị thương lại còn là cậu ấm nhà họ Văn, mà người đầu xỏ là cô chiêu nhà họ Phương.

“Cậu Văn, cậu sao rồi?” Thím Trương và một đám người làm cũng rất lo sợ, những người này đều là cậu ấm cô chiêu của những gia đình giàu có và quyền quý, không dám sơ suất với bất kỳ ai, bây giờ cậu ấm nhà họ Văn lại bị thương.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play