----
Nghe ngoài cửa có tiếng động, Cẩm Nhiên vui vẻ ra ngoài xem, ai ngờ là Thẩm Diễm Hồng.
Vẻ mặt Thẩm Diễm Hồng thẹn thùng đầy sắc xuân, nhìn thấy Cẩm Nhiên cũng không có làm mặt thối như trước, nhiệt tình kéo Cẩm Nhiên nói chuyện.
Cẩm Nhiên: ". . . ."
"Ny Ny, em có biết mấy thanh niên tri thức vừa tới văn hóa thế nào không? Hơn nữa còn đặc biệt thân thiện, còn nói chị có vấn đề nào không hiểu đều có thể đến hỏi, không hổ là người từ thành phố, diện mạo cũng tốt, khí chất cũng tốt, học thức cũng tốt!
Cẩm Nhiên:". . . .", thầm nghĩ.
"Tiếng chị gảy bàn tính phỏng chừng ông nội ở dưới tầng hầm cũng nghe được đó. ”
Thẩm Diễm Hồng bỗng nhiên ngẩn ra vì hành động của mình, sau đó đen mặt.
"Cô đừng quá đắc ý, có gì đặc biệt chứ, sau này tôi nhất định phải thi đại học tốt.
Cô chỉ cần chờ xem tôi có một cuộc sống tốt đẹp đi! Hừ! ”
Cẩm Nhiên cảm thấy khó hiểu, khéo léo nói.
"Chị Diễm Hồng, nếu chị cho nước miếng nói chuyện vào đầu óc nhiều hơn thì hôm nay cũng không nói ra lời này, chị hơi sỗ sàng rồi đó."
Đúng lúc Vương Thúy Phân trở về nhìn thấy Cẩm Nhiên ở trong viện liền hỏi:
"Con đứng ngây ngốc ở đây làm gì? Nhận lấy chó nhỏ mà con muốn đi! ”
Cẩm Nhiên run rẩy vươn tay ra tiếp nhận con chó nhỏ trong lòng mẹ mình.
Nó có màu đen, móng vuốt màu trắng, mắt ướt sũng, trông cực kỳ đáng yêu.
"Cậu con cố ý chọn đó, nói là bộ dạng tốt nhất, chắc chắn con sẽ thích.
Ba của con chó này là cho săn, cậu con còn nói là cẩu vương, có thể đánh nhau với chó sói. ”
Mắt Cẩm Nhiên sáng lên:
"Vậy xem như xuất thân danh môn sao? Thật tuyệt nha! ”
Vương Thúy Phân thấy con gái vui vẻ liền mỉm cười đi vào nhà.
Cẩm Nhiên nâng chó con lên, vật nhỏ ngửi ngửi chung quanh, còn đang ríu rít làm nũng khiến trái tim cô sắp tan ra.
Lúc trước ở cô nhi viện cô vẫn luôn muốn có thú cưng, nhưng mà sống thôi cũng đã cố sức, còn hơi đâu chăm sóc một sinh mệnh yếu ớt khác chứ.
Mẹ viện trưởng luôn nói.
"Cẩm Nhiên, nếu con thích nuôi một con chó cỏ đi, chó cỏ dễ nuôi lắm. ”
Cẩm Nhiên luôn lắc đầu, cười hì hì nói:
"Vẫn không chặn đường đến nhà giàu của chúng nó. ”
Không nghĩ tới nguyện vọng này thành hiện thực sau khi xuyên việt, thì ra cảm giác được người ta nhớ tới tốt như vậy, nhà này cũng không giàu có, nuôi thêm một con chó cũng có thể là gánh nặng nhưng mẹ vẫn để cho cô nuôi.
Thật tốt, cô thích người nhà như vậy, thích cuộc sống hiện tại, ngay cả nhìn Thẩm Diễm Hồng lại đi ra cũng thấy cô chị họ này đáng yêu hơn chút.
Thẩm Diễm Hồng vừa ra ngoài cửa vừa lẩm bẩm.
"Xui xẻo! ”
Ở chỗ ở của mấy thanh niên tri thức.
"Mạnh Phàm, đây là trứng gà và bánh quy do tôi để dành, có lẽ buổi tối anh cũng không có gì ăn nên tôi mang cho anh, coi như lễ vật bái sư."
Thẩm Diễm Hồng nói xong, thè lưỡi.
Mạnh Phàm cười từ chối.
"Cô gái đang trong tuổi trưởng thành nên bổ sung nhiều hơn, cô thể đưa tới mấy thứ này trong lòng tôi đã biết ơn rồi nhưng không thể nhận, chuyện giảng bài cho cô vẫn bình thường."
Hai người đang đẩy kéo thì nữ thanh niên tri thức mặt trái xoan kia đi ra, nhìn thấy trứng gà trong tay Thẩm Diễm Hồng mà mừng rỡ hỏi:
"Nhà cô có nhiều trứng không? Tôi muốn đổi một ít. ”
Thẩm Diễm Hồng thầm hận cô gái Từ Phàm không có ánh mắt này.
Kiếp trước chính là một người vô tâm vô phế, gia đình có chút bối cảnh, bởi vì nhìn Thẩm Diễm Hồng cô không thuận mắt cho nên không ít lần khiến cô khó xử.
Thẩm Diễm Hồng tỏ vẻ nhu nhược, cẩn thận xin lỗi:
"Xin lỗi, đây là tôi tự mình tích góp, cô có thể hỏi những nhà khác một chút, còn trong nhà tôi thì không có nhiều. ”
Từ Phàm bĩu môi, mất hứng rời đi.
Mạnh Phàm thấy Thẩm Diễm Hồng giống như trẻ nhỏ làm sai liền lấy phiếu lương thực trong túi ra, trực tiếp nhét cho Thẩm Diễm Hồng, cười nói:
"Tôi cũng không chiếm tiện nghi của cô, tấm lòng tôi nhận lấy, ý tốt của tôi cô cũng phải nhận, nếu không tôi thật sự không thể nhận trứng với bánh. ”
Cuối cùng Thẩm Diễm Hồng không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp nhận.