----
Cả nhà vét sạch đồ ăn, sau khi ăn xong, chị Đại Niếp kéo chị Nhị Niếp bắt đầu dọn dẹp, Cẩm Nhiên cũng muốn giúp.
Chị Đại Niếp nói:
"Ny Ny, mấy đồ này dọn tí là xong rồi, em không cần nhúng tay đâu, em và Tam Niếp đi chơi đi."
Tam Niếp nắm tay Cẩm Nhiên, nhỏ giọng nói:
"Đi thôi, em gái, vừa hay chị có vài vấn đề không hiểu, chị muốn hỏi em một chút."
Cẩm Nhiên: ". . . ."
Đây là thú vui sau khi ăn xong sao, thân là đứa học kém nên cô tỏ vẻ từ chối.
Vì không muốn bản thân bị khó tiêu, Cẩm Nhiên kéo Tam Niếp đến bên dòng sông nhỏ, cô còn đặc biệt nghiêm túc nói với Tam Niếp:
"Chúng ta không thể mới vừa cơm nước xong lại bàn về học tập, đây là không tôn trọng đồ ăn.
Sau khi chúng ta ăn xong nên đi dạo một chút, nhìn xem có thể thêm đồ ăn gì đó.
Đây mới là chuyện cô gái xinh đẹp nên làm."
Tam Niếp: "???"
Thật vậy chăng? Cô không tin đâu.
Cẩm Nhiên tự tin cất bước, bắt đầu tản bộ.
Nhưng đi chưa được mấy bước thì cô bị trượt chân ngã vào trong dòng sông nhỏ, tạo nên một vùng gợn sóng lăn tăn.
Tam Niếp la to:
"Có ai không, em gái tôi ngã xuống sông rồi, mau tới cứu người."
Cẩm Nhiên: "Gì đây?"
Cẩm Nhiên tự đứng lên, cô ngăn không cho Tam Niếp hô to:
"Đừng hô nữa, nước sông này chỉ đến bắp chân của em, em không sao."
Cẩm Nhiên nói xong liền đứng trong lòng sông, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt sông.
Một lát sau, Tam Niếp cẩn thận hỏi:
"Ny Ny, em còn muốn xem tiếp sao?
Chị mệt rồi, trong dòng sông này có gì mà làm cho em mê mẩn như vậy?"
Cẩm Nhiên im lặng một lúc sau đó nói:
"Chỉ số thông minh mà em đánh rơi!"
Đã sắp khai giảng rồi, Cẩm Nhiên cũng ôn tập xong kiến thức cấp 2 rồi, xong thì xong rồi đấy nhưng có được hay không thì lại là chuyện khác.
Ngày khai giảng, Cẩm Nhiên chán nản đi đến trường học.
Chị Đại Niếp và những người khác đều là cán bộ lớp nên họ đi trước, trên đường chỉ còn một mình Cẩm Nhiên.
Bởi vì Thẩm Diễm Hồng không đóng đủ học phí, bác gái cả lại không muốn đưa tiền nên khi nhìn thấy Cẩm Nhiên trong dáng vẻ cặp sách trên vai đến trường, trong mắt cô ta tràn ngập ghen tỵ.
Vô tình Cẩm Nhiên thấy ánh mắt của Thẩm Diễm Hồng, trong lòng thầm nghĩ:
"Nghĩ biển tri thức dễ khám phá vậy sao? Ghen tỵ cái búa."
Trên đường Cẩm Nhiên nhìn thấy xung quanh không có ai, cô bèn lấy thịt bò ra ăn, quả nhiên ăn lén lút là ngon nhất.
"Thẩm NyNy ~~"
Một tiếng gọi cao vút vang lên, Cẩm Nhiên phải cố gắng bóp cổ mình.
"Ọe ~~ ợ ợ ợ"
Cẩm Nhiên ho đến mức hốc mắt ửng đỏ, cô quay đầu lại xem là ai thì thấy một cô gái da ngăm đen, tết tóc hai bên chạy tới chỗ cô.
Thì ra là Vương Đại Hồng của nhà trưởng thôn.
Vương Đại Hồng tới trước mặt cô, dừng chân lại, miệng cô ta nói những lời giống như đại bác.
"Thẩm Ny Ny, cậu không tìm tôi làm tôi ở nhà chờ cậu mãi, nếu không phải tôi đến nhà tìm cậu thì cũng không biết cậu đã đi trước."
Cẩm Nhiên:
" ~ Đại Hồng, cô từ từ nói, tôi nghe cô nói chuyện mà thở không nổi.
Cô nói chuyện không dấu chấm dấu phẩy à?"
Vương Đại Hồng kiêu ngạo nói:
"Mẹ tôi nói tính cách tôi lanh lẹ, nói nói chuyện nhanh giống mẹ, tôi quên mất cậu nghe không được nhanh như tôi, tôi sẽ chú ý nhiều hơn.
Dù sao tương lai tôi cũng muốn làm chị dâu của cậu."
Cẩm Nhiên: "???"
Vương Đại Hồng nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Cẩm Nhiên nên hơi mất hứng nói:
"Cậu quên rồi sao, cậu để tôi làm bài tập về nhà giúp cậu rồi còn bảo cho tôi chọn anh cả hoặc anh thứ, lựa một người để kết hôn.
Lúc ấy chúng ta đã thề rồi nha."
Cẩm Nhiên: "Các anh trai à, em thật lòng xin lỗi, em bán các anh hơi rẻ rồi."
Thẩm Thông và Thẩm Minh ở huyện hắt xì vài cái, sau đó hai anh em bọn họ nhìn nhau một chút, Thẩm Thông cười nói:
"Nhất định là em gái nhắc tới chúng ta rồi, lần này trở về phải mua cho em ấy hoa cài tóc."
Cẩm Nhiên vội vàng chuyển chủ đề, cô hỏi:
"Đại Hồng, bài tập của cậu thế nào rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play