----
Anh hai thúc giục nói:
- “Mau ăn đi, em bị thương rồi, phải bồi bổ thật tốt, lát nữa anh còn phải ra đồng, không nói với em nữa.”
Nói xong liền đặt trứng chim lên bàn, xoay người chạy đi.
Cẩm Nhiên không nói chuyện, rất lâu rồi cô không cảm nhận được sự tốt bụng thuần khiết như vậy.
Cẩm Nhiên từng chút từng chút ăn hết trứng chim, thật sự mùi vị không hề ngon, nhưng cô cảm thấy vô cùng thơm.
Sau khi ăn xong, Câm Nhiên đọc sách, cảm thời thời điểm bây giờ có lẽ không đúng, có lẽ buổi tới mới có thể đọc hiểu được.
Học không vào, vậy thì lên núi đi. Tìm một nơi không có người, đi chơi.
Cô nhảy nhót vác cái giỏ trên lưng, đi về phía dãy núi, nhớ lại lúc nãy khi vừa mới ra cửa, bộ dạng Thẩm Diễm Hồng như muốn bay lên trời. Nhưng mà điều này chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng của cô.
Trên đường đi lên núi không gặp ai, dưới chân núi căn bản đã trụi rồi, cô tiếp tục đi lên núi.
Lúc cảm thấy cơ bản không có người nào làm phiền, tìm một góc khuất, không dễ bị người khác chú ý, bước vào.
Cưỡi trên một chiếc xe máy nhỏ, đi đến cửa phòng làm việc của chủ quản.
Cẩm Nhiên đi vào bên trong phòng, vậy mà có chút sợ hãi, nó yên tĩnh kì lạ.
Lắc lắc đầu, ngồi trên ghế của ông chủ, thử bật máy tính lên. Vậy mà thật sự lên đèn,
Không biết vì lí do gì, điện nước trong không gian đều có thể sử dụng được.
Nhìn vào tờ đơn, Vu Hồ ~
Bột gạo có mấy trăm tấn, ngũ cốc thô cũng có không ít, nói là ngũ cốc thô, nhưng mà đều là ngũ cốc tinh chế đã qua chế biến rồi, người hiện đại đều yêu sức khỏe, thích làm ngũ cốc cẩn thận.
Đại khái xem một chút, trong lòng nắm chắc rồi. Cô trước tiên ở trong không gian này ăn no, mấu chốt là đồ ăn ở trong nhà này thật sự quá khó ăn rồi.
Sau khi ăn no liền ra khỏi không gian.
Cõng chiếc giỏ trên lưng, nhìn xung quanh còn có rất nhiều rau dại và nấm, Cẩm Nhiên chăm chỉ làm việc.
Trước đó mỗi kì nghỉ cô đều cùng trưởng khoa lên núi đào rau rừng, hái nấm.
Người dân trong thành phố đều thích, giá cả cũng cao. Đây là nguồn thu nhập không tồi của bọn họ.
Trưởng khoa mỗi lần đều nói, những món đồ này ở thời đại của bọn hò liền có thể ăn đủ rồi.
Bây giờ mọi người chưa trải qua khó khăn, thích những món đồ này. Nói cái gì mà dưỡng sinh. Chính là nói lung tung, thịt thơm quá.
Cẩm Nhiên cũng cảm thấy đúng, thịt thơm hơn nhiều so với những loại rau dại này.
(*) Tu La Tràng (修罗场) là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn.