Bên trong kia dường như vẫn chẳng ai mảy may nhìn thấy tôi. Tôi cố đứng dậy, quệt những giọt nước mắt bấu tay vào nắm cửa mở ra. Tiếng cạch cửa lớn khiến hai con người khốn nạn buông nhau ra. Chị Hương nhìn tôi, gương mặt sửng sốt lắp bắp:
- Vy… sao… sao em lại ở đây.
Tôi nhìn chị ta rít lên:
- Sao tôi lại ở đây á? Đồ khốn nạn này, sao chị dám làm trò này trong chính ngôi nhà này? Chị không sợ hương hồn bố mẹ trên cao nhìn thấy sao?
Duy bất chợt đẩy tôi ra nói:
- Vy em bình tĩnh đã.
Bình tĩnh? Lúc này mà anh ta còn dám nói tôi bình tĩnh? Người chị của mình mang thai con của chồng mình, còn dẫn nhau về ngôi nhà của bố mẹ ruột mình để làm chuyện đồi bại mà bảo tôi phải bình tĩnh sao? Ha ha. Tôi mặc kệ anh ta lao vào cả hai con người đốn mạt ấy mà đánh, vừa đánh vừa gào thét:
- Hai người có còn là con người nữa không? Sao hai người dám làm cái trò này hả? Hai người coi tôi là cái gì? Người là chị, người là chồng mà dám ở ngay đây làm ra cái chuyện chẳng ai có thể chấp nhận này?
Chị Hương đứng để mặc tôi đánh nhưng Duy thì kéo tôi ra rồi nói:
- Em đang mang bầu, đừng kích động, nghe anh giải thích đã
- Giải thích? Anh vẫn còn giải thích sao? Anh giải thích đi... giải thích với tôi đi xem lý do nghe có lọt tai không?
- Vy... là chị Hương muốn xin anh một đứa con...
Tôi nghe xong, cơn điên như ập đến tát liên tiếp vào mặt anh ta rồi cười lớn:
- Chị ta muốn xin anh một đứa con. Thằng chó này, anh nói không ngượng mồm à? Đàn ông ngoài xã hội chết cả rồi hay sao mà đi xin chồng của em gái đứa con? Anh lấy lý do gì nghe thuyết phục một tí được không hả?
- Vy... anh...
Tôi nhìn Duy, chiếc đồng hồ đeo trên tay, bộ vest đang ném dưới sàn nhà toàn là đồ hiệu, cả người anh ta toát lên sự lịch lãm lịch sự, tôi nhìn chị Hương, gương mặt xinh đẹp, dáng vẻ tao nhã, nhìn lại mình... hoá ra mình chẳng có gì, một vóc dáng tồi tàn, một gương mặt xấu xí. Trên đời này làm gì có chuyện hoàng tử lại chọn vịt con xấu xí chứ, là tôi ảo tưởng thôi, truyện cổ tích vốn dĩ đâu phải câu chuyện có thật? Tôi ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn, giá mà không phải chị Hương tôi, giá chỉ là một con đàn bà nào đó, thậm chí là Liên cũng được, ít ra nỗi đau đã vơi đi một nửa. Cổ họng tôi nghẹn ứ, chỉ muốn oà khóc thật to. Sao lại là chị tôi cơ chứ? Tôi vừa khóc vừa nói:
- Chị nói cho tôi biết hai người bắt đầu từ khi nào? Có phải từ rất rất lâu rồi đúng không?
Chị Hương lùi lại sau, không đáp mà im lặng nhìn tôi. Cái im lặng của chị lại lần nữa như ném thẳng tôi xuống vực sâu. Bị chính người thân của mình lừa dối mà chẳng hay biết gì. Tôi bỗng nhớ lại những lần chị khuyên tôi, chị khuyên tôi để lại vốn liếng cho mình nhưng rõ ràng vẫn luôn nhắc tôi đừng quên ơn của bố mẹ chồng, chị nhắc tôi đừng để con hồ ly nào cướp mất Duy nhưng vẫn không quên nói Duy là người tốt. Chị tỏ ra quan tâm tôi khiến tôi tưởng chị ghét Duy không ngờ rằng chị mới chính là con hồ ly ấy. Chẳng phải Duy là người chị giới thiệu cho tôi sao? Chẳng phải chị bảo đó là đàn anh khoá trên ở trường Kiến Trúc mà chị quen sao? Hai người lừa dối tôi từ khi nào? Hay ngay từ đầu vốn dĩ đã là vở kịch mà tôi không hay biết? Tôi không còn chịu được nữa, đầu bỗng đau như búa bổ ngồi phịch xuống đất. Không thể nào...
- Tôi là em gái chị cơ mà, sao chị lại làm thế với tôi?
Chị Hương mắt ngân ngấn nước, rất lâu mới đáp lại:
- Chị... chị xin lỗi.
- Xin lỗi? Xin lỗi là xong sao? Rồi con của tôi và chị xưng hô thế nào? Chị thấy có khác gì loạn luân không? Chị xinh đẹp như vậy sao phải là người đàn ông khác mà lại là chồng tôi? Chị còn dám mang về đây? Chị điên rồi. À... cũng đúng thôi, chị là giáo viên, chồng tôi là trưởng phòng xây dựng ở một công ty lớn, hai người quan hệ rộng như vậy đi đâu cũng sợ gặp người quen. Ha ha, hoá ra mang nhau về đây là để chẳng ai nghi ngờ gì. Hai người...
Tôi nói đến uất đến mức không còn nói được gì nữa. Toàn thân bỗng như có cơn thuỷ triều ập đến rồi cuối cùng ngất lịm đi.
Khi tỉnh dậy tôi thấy mình nằm trong một căn phòng trắng toát, Duy đang ngồi bên cạnh. Anh ta thấy tôi mở mắt liền nói:
- Bác sĩ bảo em bị thiếu chất, suy nhược cơ thể cần nghỉ ngơi, đứa bé vẫn ổn, không sao cả, em yên tâm.
Giọng anh ta rất bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Tôi nhìn anh ta nhếch mép cười nhạt:
- Chị Hương đâu?
- Cô ấy ở nhà.
Cô ấy? Không phải là chị ấy mà cô ấy sao? Tôi ngồi dậy đấm thùm thụp vào người anh ta nói:
- Anh gọi chị ta đến đây.
- Em muốn làm gì?
- Tôi muốn làm gì sao? Tôi muốn đoạn tuyệt với chị ta.
- Em đừng gào thét lên như vậy, đây là bệnh viện, có gì anh đi làm thủ tục cho em về nhà rồi nói chuyện sau.
- Tôi gào thét anh xấu hổ à? Vậy anh ngủ với chị gái tôi anh có xấu hổ không hả?
Duy thấy tôi phát điên bất chợt hai hàng lông mày cau lại, gương mặt lộ rõ sự tức giận gằn giọng:
- Cô ngậm mồm lại cho tôi. Cô biết vì sao tôi ngoại tình không? Vì cô như một con điên vậy đấy, vừa xấu xí, vừa hay ghen tuông lại còn không biết giữ sĩ diện cho chồng.
Tôi không tin nổi những lời này là Duy nói ra, từ trước đến nay anh ta nói gì tôi đều nhất mực nghe, nhưng đây là lần đầu anh ta sỉ nhục tôi. Tôi nhìn anh ta gào lên:
- Vậy sao anh còn lấy tôi?
Duy không đáp mà đi thẳng ra ngoài để tôi ở lại một mình trong giường bệnh. Nước mắt tôi lại lã chã rơi, người chồng quốc dân ư? Ha ha, chỉ là lừa dối mà thôi. Không biết tôi khóc đến bao giờ một lúc sau mẹ chồng tôi cũng xuất hiện. Vừa thấy tôi bà liền nói:
- Thằng Duy đang làm thủ tục cho con, mẹ vào thu dọn đồ rồi mình cùng về.
Tôi nhìn mẹ chồng, trong lòng tự hỏi mẹ đã biết chuyện hay chưa? Mẹ chồng tôi vẫn nhanh nhẹn nhặt đồ, cũng không hỏi han tôi vì sao lại khóc, đến khi dọn xong mới nhìn tôi nói:
- Đi thôi con, thằng Duy đang đợi ở ngoài kia rồi.
Vì có sự xuất hiện của mẹ chồng tôi vẫn phải về nhà. Vả lại dù thế nào cũng chẳng giải quyết được ở bệnh viện. Khi ngồi trên xe tôi như kẻ mất hồn, ai hỏi gì cũng chẳng nghe được gì. Mãi khi về đến nhà vừa vào cổng Duy liền nói:
- Em đừng tỏ cái thái độ như vậy ở đây. Nãy giờ trên xe mẹ hỏi em bao nhiêu câu mà em không trả lời câu nào.
Vốn dĩ đã im lặng từ nãy, nghe Duy nói vậy tôi liền mặc kệ mà đáp lại:
- Anh đi ngoại tình rồi có tư cách gì mà giáo huấn tôi phải thế nọ thế kia?
- Thôi ngay đi
- Tôi không thôi đấy.
Nghe tiếng cãi vã mẹ chồng tôi đang xách đồ liền chạy ra hỏi:
- Có chuyện gì thế hai đứa?
Tôi nhìn mẹ chồng tôi nghẹn giọng đáp:
- Con trai mẹ đi ngoại tình.
Mới nói đến đây tôi đã tức tưởi không nói thêm được câu gì. Mẹ chồng tôi nhìn Duy hỏi tiếp:
- Duy... có thật không?
- Con...
- Thằng mất dạy này, sao mày lại làm trò này hả con? Là con nào?
Duy không đáp, tôi liền nói:
- Là chị Hương, chị gái con.
Mẹ chồng tôi sững người lại lao vào Duy đập mạnh rít lên:
- Trời ơi là trời, sao mày lại làm thế? Tao dạy mày thế nào mà mày lại làm thế hả con? Rồi tao sống sao nhìn đời đây con
Duy liếc mắt nhìn tôi tức giận:
- Em điên rồi à? Em biết mẹ tim yếu mà còn nói ra chuyện này để mẹ sốc, mẹ mà có mệnh hệ gì thì sao?
- Tôi điên? Tôi mang bầu anh còn để tôi chứng kiến cảnh anh và chị tôi ngủ với nhau? Anh có nghĩ đến mệnh hệ của tôi không?
Bố chồng tôi trong nhà nãy giờ im lặng liền quát:
- Hai anh chị thôi ngay đi còn ở đấy mà cãi nhau, anh Duy gọi ngay con Hương đến đây.
Mẹ chồng tôi nhìn tôi khẽ nói:
- Con dâu, con vào nhà đi, mẹ nhất định sẽ đòi công bằng cho con, thằng Duy, mau gọi con Hương đến đây.
Mẹ chồng tôi đỡ tôi vào nhà, hết lời an ủi tôi. Thế nhưng cú sốc kia khiến tôi không còn chút sức lực nào. Khi đang ngồi bên ngoài cũng có tiếng cạch cửa rồi chị Hương bước vào. Vừa nhìn thấy chị bố chồng tôi liền cầm gậy đập cả lên người Duy lẫn chị ta rồi quát:
- Hai đứa chúng mày sao dám làm ra cái trò này hả? Hương, mày là chị của con Vy, sao mày lại làm như vậy hả cháu? Còn thằng Duy, mày muốn bố mẹ mày sống không ngóc đầu lên với tổ tiên hay sao?
Duy thấy vậy chợt đẩy chị Hương ra phía sau rồi nói:
- Bố, cô ấy đang có thai.
Tôi nhìn điệu bộ bảo vệ chị ta trước mặt trong lòng như có dao cứa. Trước mặt tôi chồng tôi bảo vệ nhân tình, mà nhân tình ấy lại là chị gái tôi. Thật không có gì đau xót bằng. Bố mẹ chồng tôi nhìn nhau rồi nhìn Duy quát lên:
- Có thai? Mày làm cho nó có thai sao? Mày... Duy ơi là Duy, sao mày lại làm vậy hả con, còn vợ con mày thì sao? Nó sống làm sao đây?
- Con...
- Hương, cháu là giáo viên, lại là chị cái Vy, sao cháu lại làm vậy hả cháu?
- Cháu xin lỗi...
- Xin lỗi cái gì chứ? Xin lỗi cái Vy kia kìa, trời ơi là trời, cái thai... sao lại để đến mức có thai?
Tôi ngửa cổ lên trời nhưng nước mắt vẫn rơi. Mẹ chồng tôi vỗ vỗ vào tay tôi rồi nói:
- Vy, mẹ xin lỗi, là mẹ không dạy được con trai mẹ, mẹ có lỗi với con. Giờ con muốn thế nào?
Tôi nhìn chị Hương, nhìn Duy, tôi muốn lao vào mà bóp chết hai người họ. Những câu chửi tôi muốn chửi cuối cùng chẳng thốt ra được cuối cùng kiên định thốt ra được một câu:
- Chị Hương, chị phá thai đi.
Khi tôi vừa dứt lời tất cả mọi người đều nhìn tôi, chị Hương chau hai hàng lông mày lại đáp:
- Phá thai? Vy, đây là cháu em đấy
- Cháu tôi? Cháu tôi thì sao? Nó là con của chị với chồng tôi, chồng tôi đấy, chồng tôi cũng chính là đứa bé trong bụng tôi đây này.
- Đứa bé không có lỗi gì cả.
- Nó không có lỗi vậy tôi và con tôi có lỗi à?
Duy nhìn tôi khẽ nói:
- Em đừng độc ác như vậy.
- Phải! Tôi độc ác đấy? Các người tự làm cho đứa bé xuất hiện hay tôi làm? Chị ta để mang thai con của chồng tôi hẳn là chị ta và anh lương thiện?
- Không thể phá thai, em đừng nói chuyện vô lý như thế.
- Vô lý, tôi phải chị ta phá thai là vô lý còn anh với chị ta ngủ với nhau là có lý? Không bỏ đứa bé này anh xem tôi phải sống sao? Tôi phải dối diện thế nào hả
Duy không thèm nhìn tôi nữa mà quay sang mẹ anh nói tiếp:
- Mẹ, đứa bé này không thể bỏ, nó là con trai của con, con và Hương có lỗi thì sẽ nhận lỗi nhưng không thể liên luỵ đến đứa bé.
Mẹ chồng tôi nghe hai từ con trai mắt bỗng sáng lên. Bà quay sang tôi an ủi:
- Con đang không bình tĩnh đừng giải quyết chuyện nóng vội. Dù sao cũng là một sinh linh, con cũng đang mang bầu đừng bắt phá thai mà tội con ạ.
Phải. Nếu là người khác có lẽ tôi cũng không độc ác mà thốt ra những lời này. Nhưng tôi thực sự đau lắm, đau đến mức không thể chấp nhận nổi cái thai kia. Tôi không đủ bao dung, vị tha mà coi nó là cháu tôi được. Trong lòng tôi chỉ thấy hận thù chồng chất mà thôi. Mẹ chồng tôi lại nói:
- Cứ để nó đẻ xong, mẹ chỉ nhận cháu nhất định không cho nó bước chân về đây.
Duy nhìn bố mẹ thở dài:
- Bố mẹ vào nghỉ đi, chuyện của bọn con tốt nhất để bọn con giải quyết với nhau.
Mẹ chồng tôi nhìn anh ta gằn giọng:
- Giải quyết? Thằng khốn nạn này, mày giải quyết gì chứ? Sao mày lại làm ra những chuyện bỉ ổi này. Tao nói rồi đấy, cháu tao nhận nhưng nó không bao giờ được về nhà này. Còn mày nữa, nhìn mặt đẹp đẽ sao mày làm được ra chuyện thất đức thế chứ?
Bố chồng tôi đứng dậy kéo mẹ chồng tôi đứng lên nói:
- Thôi cứ để bọn nó tự giải quyết đi đã, người lớn cả rồi làm được thì có trách nhiệm được. Mình xem chúng nó giải quyết thế nào rồi xen vào sau chưa muộn.
Khi bố mẹ chồng tôi đi khuất, tôi không kìm được cầm cả ấm trà ném thẳng vào người chị Hương. Chiếc ấm rơi xuống đất vỡ tan tành. Duy thấy vậy liền lao vào tôi quát:
- Cô thần kinh à?
Nhìn cảnh này có ai không đau lòng? Anh ta xót chị tôi... tôi bật cười đáp lại:
- Chỉ là một ấm trà nóng, nước còn chẳng đủ để bỏng ai, anh xót lắm sao? Còn vợ hợp pháp của anh, con anh là cái thá gì?
- Vy, tôi sai, cô ta sai nhưng cô cũng đừng tưởng mình đúng.
- Tôi không đúng chỗ nào?
- Cô nhìn lại mình đi xem có xứng với tôi chỗ nào không?
- Anh nói được ra câu này mà không thấy xấu hổ à? Là ai lựa chọn tôi? Nếu ngay từ đầu sao anh không chọn chị ta đi? À phải rồi, hay vì tài sản tôi có nhiều hơn chị ta nên anh lựa chọn tôi?
Duy bất chợt sững người lại, có lẽ anh ta nghĩ tôi ngu đến tận bây giờ vẫn không nhận ra tâm cơ của anh ta. Anh ta đóng vở kịch suốt năm năm nay cuối cùng cũng tháo mặt nạ rồi. Duy nhìn tôi rất lâu rồi nói:
- Giờ cô muốn gì?
- Tôi nói rồi, tôi muốn chị ta phá thai.
- Không được.
- Tại sao không được?
Chị Hương hơi nhếch mép đáp:
- Tất nhiên là không được, tại sao tao phải phá thai? Mày nói tao khốn nạn, độc ác, vậy mày ép tao phá thai mày còn độc ác hơn. Mày đang tạo nghiệp cho chính con mày đấy.
Tôi bật cười lớn rồi đáp:
- Được không phá thai cũng được, dù sao tôi cũng không muốn mang tiếng độc ác. Không phá thai thì tôi với anh ly hôn, anh trả lại căn nhà này cho tôi, cả chị nữa, căn nhà chị đang ở quyền thừa kế vẫn là của tôi. Trả lại cho tôi rồi cút khỏi đây.
Duy nhìn tôi nghiêng đầu hỏi:
- Căn nhà nào của cô? Cô quên căn nhà này đứng tên bố mẹ tôi rồi sao? Cô mơ ngủ à?
Tôi nghe đến đây khựng lại, lúc mẹ tôi mới mất đón bố mẹ chồng lên, khi ấy Duy nói gì mà nhập khẩu vào nên sang tên sổ đỏ để bố mẹ anh ta đứng tên. Tôi chẳng nghĩ ngợi gì lại coi họ là người một nhà nên đồng ý luôn không ngờ giờ anh ta tráo trở đổi trắng thay đen. Tôi nhìn anh ta run rẩy:
- Anh điên à? Đứng tên bố mẹ anh nhưng đất của mẹ tôi cho tôi, tiền của mẹ tôi để xây căn nhà này cũng là hơn bảy mươi phần trăm, anh trả lại cho tôi ngay
- Cô muốn nói thế nào thì nói sao? Giấy trắng mực đen, sổ sách rõ ràng, muốn đi thì chỉ có cô đi thôi.
Chị Hương nhìn tôi cười nói tiếp:
- Vy, căn nhà kia chẳng phải mày đã kí giấy chuyển nhượng cho tao rồi sao? Nó thuộc về tao rồi. Còn nữa, tao và mày không cùng huyết thống, con tao và con mày chỉ có chung bố thôi, hà cớ gì mày bảo loạn luân? Hà cớ gì mày bảo không biết xưng hô thế nào?
Tôi nghe xong không đứng vững ngồi xuống bàn. Duy kéo tay chị Hương đi ra ngoài chỉ còn để lại mình tôi ngồi nhục nhã, ê chề ở phòng khách rộng rãi lại. Lúc này tôi không còn sức mà khóc, chỉ ngồi thẫn thờ. Nỗi đau đớn bị lừa dối, bị phản bội, bị chiếm tài sản khiến tôi không trụ được nổi. Từ trước tới nay vốn dĩ chẳng có tình yêu nào cả, chẳng có người chị tốt lành nào cả. Tất cả chỉ là những màn lừa đảo đầy tinh vi mà tôi chính là con rối trong đó.
****
Lời tác giả: Trong nhóm đã đến chương 14, phí vào nhóm 50 ng àn, tớ nhận cả chuyển khoản hoặc gửi thẻ viettel ai muốn vào inbox tớ nha. Bên ngoài tương tác trên 4,5 ngh ìn like cho tớ nha