Tôi không biết mình về nhà bằng cách nào, vào nhà chỉ thấy căn nhà trống trơn. Lên đến phòng không còn chút sức lực nào nằm vật ra giường. Bầu trời đêm nay sao chẳng có chút ánh sáng nào chỉ có ánh đèn hiu hắt chiếu vào.
- Là con trai thật hả bác sĩ?
Câu nói của Duy ở bệnh viện vọng về. Hoá ra chẳng có cái thai nào bỏ đi ở đây cả, nhớ lại hình ảnh hôm trước khi vào phòng siêu âm không thấy người phụ nữ ấy Duy đã thở phào như trút được gánh nặng vậy mà tôi vẫn tin anh. Sao tôi lại ngốc nghếch như vậy? Nếu là Liên sao anh phải cố sống cố chết giấu tôi? Nếu là Liên biết trước sẽ phải gặp tôi sao lại trốn? Sao tôi lại tin anh nói cơ chứ? Màn kịch này rõ ràng là tôi ngốc nên mới bị lừa. Tôi khẽ đưa tay chạm xuống bụng, đứa bé kia cũng gần tuần với con gái tôi. Duy nói anh yêu công chúa của anh... có thật không? Sao câu nói của anh ở bệnh viện với người đàn bà kia lại tràn đầu niềm vui và hi vọng như vậy? Người đàn bà kia... rốt cuộc cô ta là ai? Tôi như phát điên lên với câu hỏi ấy, không tìm được câu trả lời lại càng điên.
Duy, sao anh lại nói dối tôi, sao anh lại lừa dối tôi? Tôi chưa biết mình đã từng làm gì sai? Từ trước đến nay tôi đều cố gắng vun vén cho gia đình này, rốt cuộc là tại sao? Ai cũng nói với tôi chồng tôi đẹp trai như vậy, xuất sắc như vậy tôi không sợ anh ngoại tình sao? Khi ấy tôi còn luôn tự tin anh chỉ yêu mình tôi, tôi tự ảo mộng với tình yêu của mình, thế nhưng giờ tôi mới như thoát ra được cơn mê. Nước mắt tôi cứ chảy dài hai bên má, càng gạt lại càng rơi. Hoá ra tôi là con rối để anh diễn vở kịch đạt như vậy.
Tôi nằm rất lâu Duy vẫn chưa về. Lúc này tôi cũng cố dậy tắm táp cho tỉnh táo rồi đi vào giường. Suy nghĩ một dạo cuối cùng tôi mở máy gọi cho Hạnh đứa bạn học cùng cấp ba xin số của một thám tử tư. Trước kia chồng nó ngoại tình nó cũng thuê người theo dõi lấy bằng chứng để đòi phân chia tài sản. Thực ra tôi cũng đắn đo mãi mới gọi cho cái Hạnh bởi trong mắt đám bạn ở lớp cuộc sống hôn nhân của vợ chồng tôi là niềm ao ước của nhiều người. Thế nhưng chẳng còn cách nào, tôi không muốn nói với chị Hương, không muốn khiến chị phiền lòng. Khi vừa gọi điện cho cái Hạnh hỏi nó nó liền cung cấp luôn số cũng chẳng tò mò tôi xin để làm gì. Có lẽ từng ở hoàn cảnh như tôi nên nó cũng đôi phần thấu hiểu được
Tôi lấy số máy đắn đo một hồi mới gọi cho bên thám tử tư. Dường như thám tử tư cũng đã làm việc chuyên nghiệp lâu năm nên khi nghe tôi ngập ngừng trình bày cũng hiểu ra vấn đề. Thám tử tư sau khi hỏi tôi rất nhiều liền xin địa chỉ công ty chồng tôi, số điện thoại để tiện việc theo dõi, tiền tôi sẽ ứng trước một ít, sau khi xong việc sẽ trả toàn bộ tiền. Từ trước tới nay tôi chưa từng làm những việc thế này, việc thuê thám tử tư cũng là trong phút chốc nghĩ ra. Tôi cũng không biết nếu tìm ra được người đàn bà kia rồi tôi và Duy sẽ thế nào, chỉ biết trước mắt phải nắm được đó là ai đã.
Đêm ấy Duy về rất muộn, tôi nằm quay lưng vào tường nhắm mắt nhưng chẳng ngủ nổi. Anh đi vào nhà vệ sinh tắm, có tiếng nước róc rách chảy xuống. Nước mắt tôi chợt chảy ra, anh vừa đi đâu về? Có phải lại đi gặp người đàn bà ấy không? Nỗi đau như giằng xé tâm can tôi, cảm giác bức bối khó chịu đến vô cùng. Tắm xong Duy đi vào khẽ hỏi:
- Vợ ngủ chưa?
Giọng anh rất ấm, vẫn như ngày nào nhưng sao tôi nghe đầy sự giả dối. Tôi không đáp cố để hơi thở đều đều. Có lẽ anh tưởng tôi ngủ rồi nên nằm xuống bên cạnh, chẳng mấy chốc mà nghe cả tiếng ngáy nhè nhẹ.
Tôi nằm ấy, cố ru mình ngủ nhưng không ngủ nổi, mãi nửa đêm mệt quá mới thiếp đi. Sáng hôm sau tỉnh dậy Duy đã dưới nhà, anh mua hai bát phở về, thấy tôi thì cười nói:
- Hôm qua đi chơi với bạn mệt quá hay sao mà ngủ say thế? Bố mẹ không ở nhà anh mua phở cho em rồi này, ăn đi rồi đi làm.
Người khác nhìn vào có lẽ không khỏi ghen tị, quả thực là một người đàn ông tử tế và thương vợ. Tôi cười nhạt trong lòng ngồi xuống chỉ thấy miệng đắng ngắt. Duy không nhận ra chỉ nghĩ tôi có bầu nên không muốn ăn, ăn xong anh cũng vội lái xe đi làm. Con xe ô tô tôi và anh gom góp tiền để mua khuất dần sau cánh cổng. Tôi đứng tần ngần một lúc mới lên lấy cặp đi làm.
Khi đến trường hiệu trưởng thông báo văn thư hôm nay nghỉ, tôi kiêm nhiệm nấu nước ngày hôm nay. Tuy không có tâm trạng nào nhưng việc nhà trường giao vẫn phải làm. Nấu nước xong tôi mang lên phòng thư viện, các giáo viên chưa đến giờ dạy vẫn ngồi ở đấy. Có tiếng chị Hà khối 2 cất lên:
- Này Vy, mày có thấy chị Hương nhà mày dạo này béo lên không? Bọn chị bảo béo lên mà mụ ta cứ cãi bảo không béo, chắc dạo này lười không tập tành gì chứ gì? Trước mặc đồ rộng không để ý hôm nay mặc cái váy bó nhìn bụng mỡ kìa.
Tôi nhìn chị Hương chỉ khẽ gượng cười ậm ừ cho qua loa rồi xoay người bước ra ngoài. Tiếng cái Linh cười lanh lảnh:
- Này, em thấy trông như có chửa ý, hay chị có chửa mẹ nó rồi hả chị Hương.
Tiếng chị Hương đáp lại:
- Có chửa thì tốt chứ sao? Thời buổi này đẻ được là tốt lắm rồi, chỉ sợ không đẻ được thôi. Mày nghiệp lắm cẩn thận tịt lỗ đẻ đấy
- Đừng doạ em. Biết Trịnh Sảng không, không cần đẻ vẫn có con, thuê người đẻ là được. Giờ có tiền là có tất cả nhé.
- Thôi tao xin, đứa con không phải dứt ruột đẻ ra có mà thương. Chẳng gì bằng mang nặng đẻ đau đâu.
- Chị thì lúc nào cũng đúng. À ai còn băng dán cá nhân không em xin cái với. Con mụ Hương kẹt xỉ bỏ mẹ, cho cái băng dán cá nhân mà tiếc.
Tiếng nói của cái Linh mỗi lúc một nhỏ, tôi chẳng có tâm trí nào nghe hay tán phét nên đã lên phòng làm việc lúc nào chẳng hay. Bên kia thám tử tư báo đã đang theo dõi chồng tôi, họ nhắn tôi và gọi cho tôi thường trực mỗi ngày nhưng hiện tại đều chưa có gì xảy ra chỉ hẹn có gì bất thường sẽ báo lại ngay. Mỗi lần nghe thông báo tôi lại thở phào như trút gánh nặng. Lí trí nói chắc chắn Duy có gì nhưng con tim lại mong tất cả chỉ là hiểu nhầm. Hi vọng mong manh ấy kéo dài một ngày tôi lại hi vọng thêm một ngày.
Những ngày tiếp theo bên thám tử báo vẫn chưa có gì lạ, hằng ngày Duy vẫn sáng đi làm tối về. Phải công nhận dạo này anh đi làm và về rất đúng giờ, ở nhà tôi luôn phải cố trưng ra bộ mặt bình tĩnh nhất có thể. Nhiều lúc tôi thấy mình không còn chịu đựng nổi muốn gào lên khóc nhưng rồi vẫn nuốt lại. Khi chưa đủ chứng cứ tôi vẫn còn hi vọng mong manh, hi vọng rằng mọi chuyện là hiểu nhầm, hi vọng rằng anh không lừa dối tôi.
Đến ngày thứ ba khi đang ngồi ở phòng làm việc thì chị Hương lên. Chị vừa uống nước vừa nói:
- Mảnh đất ấy chị hỏi rồi, giờ người ta mua khoảng ba triệu một mét. Nếu bán đi thì được khoảng chín trăm, giá này cao nhất không ai mua cao hơn nữa rồi.
Tôi nhìn chị Hương đáp lại:
- Em không bán nữa rồi, cứ để đấy đã.
Chị Hương nhìn tôi ngạc nhiên hỏi:
- Sao không bán nữa? Giá này cũng bán được rồi mà, hay em với Duy có vấn đề gì à?
Tôi sợ chị lo lắng không dám nói thật chỉ nói:
- Em thấy giá đấy hơi thấp, đợi một thời gian nữa giá đất tăng bán sau cũng được
- Ui giời, không tăng nổi nữa đâu cô nương ơi. Giá này cao nhất rồi, nếu muốn bán đi thì bán luôn chứ đợi chỉ có tụt đi thôi.
- Nhưng giờ anh Duy cũng chưa cần nên em chưa muốn bán nữa.
- Giờ không bán là xác định không tăng được nữa đâu nhé
- Vâng, em nghĩ kĩ rồi, đất bố mẹ cho, em giữ lại chứ không bán đâu
Chị Hương định nói gì đó nhưng rồi trống vào lại thôi. Buổi chiều khi đi làm về Duy đã ở nhà đang ngồi nói chuyện cùng bố mẹ chồng. Thấy tôi anh liền cười nói:
- Hôm nay không phải họp hành gì anh về sớm. Mẹ bảo hôm nay anh đưa cả nhà ra ngoài ăn tối đỡ phải nấu nướng.
Mẹ chồng tôi gật gù nói:
- Hôm trước mẹ về quê ăn cưới có hỏi được bác Lan giúp việc rồi. Con bầu bí cũng hạn chế đứng bếp thôi, mẹ bảo bác Lan lên làm việc nhà, con cứ yên tâm đi làm là được.
Nếu như không biết trước chuyện của Duy có lẽ đến giờ phút này tôi vẫn nghĩ tôi may mắn vì có một gia đình chồng yêu thương mình. Thế nhưng giờ tôi lại thấy trống rỗng lạc lõng. Dù vậy tôi vẫn cố cười gượng gạo tỏ ra như không có gì còn không quên cảm ơn mẹ chồng. Tối sau khi đi nhà hàng ăn về tôi và Duy lên phòng tắm rửa. Khi ra đến ngoài giường Duy liền nói với tôi:
- Dạo này anh bận rộn quá nên ít thời gian dành cho em, từ hôm nay anh sẽ dành nhiều thời hơn.
Tôi nhìn Duy hỏi lại:
- Công việc ở công ty ít hơn hay sao mà anh có thời gian dành cho em vậy?
- Ừ... anh... chắc anh phải thôi việc ở đây thôi, dự án mới anh làm bị phó giám đốc gạt bỏ, còn nói làm vớ vẩn, ông ta càng ngày càng chèn ép anh rõ ràng. Anh đang xoay xem có tiền không mở chung công ty với thằng Kiên. Thật sự nói chuyện này với em cũng ngại, nhưng mảnh đất em bảo ở chỗ nhà chị Hương... em tạm thời bán đi được không? Nếu bán đi được khoảng vài trăm triệu nhưng cũng xoay sở được phần nào.
Nghe đến đây tôi liền đáp:
- Mảnh đất đó sao? Vài trăm triệu vay mượn ngoài vẫn hơn anh ạ
Duy nhìn tôi, gương mặt lộ sự ngạc nhiên nhưng vẫn nói:
- Bán tạm thời thôi, làm ăn được anh sẽ mua lại trả em. Anh cũng tính vay cả khắp nơi rồi nhưng vẫn thiếu em ạ. Nếu được thì em cho anh mượn sổ anh bán, nhất định anh sẽ lấy lại không thiếu một tấc đất nào cho em.
- Để em suy nghĩ rồi trả lời anh sau.
- Dù sao mảnh đất đấy cũng không giá trị nhiều, lúc này anh thật sự cần một khoản. Còn nếu như em không muốn anh cũng tôn trọng ý của em
Tôi không đáp, nghe kiểu của Duy tự dưng tôi lại cảm thấy nếu người khác nghe được mình thật sự là người vợ tệ. Mảnh đất đã chẳng có giá trị thì bán quách đi cho chồng làm ăn cũng đã sao? Thế nhưng sau việc gặp Liên tôi đã thực sự không còn lòng tin ở Duy. Có lẽ cái thứ mà tôi cần lúc này chỉ là một chứng cứ xác thực mà thôi. Có điều sao lòng tôi lại đau thế này cơ chứ, cảm giác vụn vỡ, khó chịu, bất lực khiến tôi tù túng vô cùng. Lúc nào cũng phải tỏ ra mình ổn, đến ngay cả nụ cười cũng méo xệch. Lắm lúc tôi còn ước mình đừng gặp Liên thì hơn, ít ra vẫn để tôi ảo mộng thêm ngày nào hay ngày đó.
Hôm sau khi đang đi làm chợt thấy facebook của cái Hạnh đang sáng. Từ hồi gọi nó vụ thám tử tư tôi đã không còn liên lạc gì với nó. Hôm qua Duy nhắc đến mảnh đất bỗng nhớ ra cái Hạnh làm bất động sản. Tuy rằng nhờ chị Hương hỏi hộ nhưng tôi vẫn lấy máy gọi thử cái Hạnh, chị Hương có quen biết rộng suy cho cùng cũng không thể biết được nhiều như nó. Sau khi trình bày về mảnh đất và hỏi giá trị nếu bán cái Hạnh liền trả lời oang oang trong điện thoại:
- Mảnh đất trên Lâm Trường đó hả, bên cạnh có cái ngõ to đúng không? Đất trên đấy giờ không dưới hai mươi triệu một mét đâu. Nhà mày ba trăm mét vuông tính ra phải hơn sáu tỉ chỗ đấy.
Tôi nghe xong bật cười hỏi lại:
- Mày đừng trêu tao thế chứ, đất nhà tao lấy đâu ra sáu tỉ, chị Hương tao hỏi bảo may ra được hơn chín trăm triệu tí thôi.
- Vãi, bà Hương mày hỏi ai? Tao dân buôn đất chẳng lẽ không biết? Đất Vân Đồn sốt lâu rồi, ở khu đô thị năm mươi triệu là ít, chỗ nhà mày ngõ to như vậy, ô tô vào được, hai mươi triệu là tao nói giá thấp đấy. Mày không tin mang sổ lên đây cho tao, tao xem cho. Giờ bọn tao check quy hoạch được hết nữa cơ, còn không tin nữa tao đưa mày sáu tỉ mày bán cho tao.
Cái Hạnh còn nói rất nhiều thế nhưng tai tôi đã ù đi rồi. Sáu tỉ, vậy mà Duy khăng khăng nói với tôi nó chỉ đáng giá vài trăm triệu. Vài trăm triệu sao, tôi cười nhạt trong lòng, người đàn ông tôi yêu mỗi ngày lại cho tôi thêm một bất ngờ. Người đàn ông tôi tin tưởng hết mực đây sao? Tôi từ phòng làm việc chạy xuống thư viện, định tìm chị Hương nhưng chị Thu báo chị Hương sáng nay đã lên phòng tập huấn về chương trình sách giáo khoa mới chưa về. Tôi lúc này không còn chờ được nữa liền lấy xe máy phóng thẳng về nhà chị Hương. Nhà này cả nhà tôi trước kia cùng ở, mẹ tôi mất để lại cho chị Hương tuy tôi ít về nhưng tôi và chị Hương mỗi người vẫn giữ một chiếc chìa khoá. Từ trước đến nay tuy hai chị em mỗi người có một chìa khoá nhưng sang nhà chị tôi vẫn phải gọi chị báo trước, tôi đi lấy chồng rồi vẫn là khách, chị mới là chủ nhà, có điều gọi chị Hương chỉ toàn thuê bao nên tôi đành tự về nhà. Sổ đỏ tôi vẫn để ở trong hộc tủ của nhà. Tôi mở cửa rồi vào mở tủ ra, thế nhưng tìm mãi vẫn không thấy sổ đâu, gọi cho chị Hương lần nữa vẫn không được liền ra phòng khách tìm ở những ngăn kéo. Mở mãi ngăn kéo thứ ba mới thấy sổ nằm ngay ngắn ở đó. Tôi khẽ thở phào lấy quyển sổ ra, thế nhưng vừa nhấc quyển sổ lên chợt thấy bên dưới có một tờ giấy siêu âm có ghi tên Nguyễn Thị Thanh Hương. Tôi có chút khựng lại nhấc tờ giấy lên, thai mười tuần, bên dưới còn một tờ nữa, thai mười lăm tuần. Chị Hương có thai sao? Chị có thai với ai? Sao chị không nói với tôi? Tôi bỗng nhớ lại hôm trước có người ở trường nói chị Hương béo lên, rốt cuộc là chị Hương có thai với ai? Thai đã mười lăm tuần sao tôi chẳng hay biết gì. Tôi nhìn kĩ lại: bệnh viện X.
Bệnh viện X là bệnh viện tư tôi từng khám hôm gặp Duy... Đột nhiên toàn thân tôi bỗng nóng bừng cả lên, một tia sét đánh mạnh vào tai. Tờ giấy thai mười lăm tuần có chút nhăn nhúm, ngày... tháng... năm... trùng khớp hoàn toàn với ngày tôi đi khám.
Tôi không còn ngồi vững nữa mà ngồi sụp xuống. Mảnh giấy siêu âm trên tay tôi nhàu nát. Ngàn vạn lần tôi vẫn tự nhủ mình chỉ là trùng hợp thôi nhưng tim tôi vẫn như có ai bóp nghẹn. Mặt tôi đỏ bừng, cả người nóng lên như lửa đốt, hai tay bấu chặt xuống đất vẫn như muốn ngã ra.
Ngày đi liên hoan chị Hương không uống bia, chị nói với tôi mảnh đất này đáng giá chín trăm triệu, chị nói đất sẽ không tăng nữa tôi bán thì bán luôn đi sao? Rõ ràng tôi vẫn cố an ủi mình là trùng hợp nhưng nước mắt đã chảy ra từ lúc nào. Tôi cố loạng choạng đứng dậy, cầm quyển sổ đỏ cho vào túi, cầm cả tờ khám thai ngồi bần thần mãi trên ghế. Không, nhất định phải tin vào chị Hương. Nhất định có hiểu nhầm gì ở đây? Hay là chị có thai nhưng không dám nói? Chị nhờ Duy đưa chị đi khám? Vậy thì tôi nghi oan cho Duy rồi. Thế nhưng sao Duy lại nói dối tôi chuyện mảnh đất? Sao cả chị cũng nói mảnh đất này giá chỉ vài trăm? Tôi là em gái chị, sao chị không nói chuyện có thai với tôi mà lại nói với Duy? Tôi không biết phải nguỵ biện cho câu hỏi của mình sao nữa, tôi thực sự không biết.
Trong một giây lát tôi chợt nhớ lời cái Linh nói, bỗng dưng tia sáng loé lên, miếng băng dán cá nhân... Tôi lấy máy gọi cho cái Linh, đầu dây bên kia thấy tôi gọi giọng đầy châm biếm:
- Có chuyện gì chị lại gọi cho em cơ? Em không trên trường đâu đừng nhờ gì.
- Miếng băng dán cá nhân là chị Hương cho mày đúng không?
Đầu dây bên kia hơi khựng lại, một lúc sau mới đáp:
- Sao tự dưng hỏi em chuyện này.
Tôi như phát ngộ gào lên:
- Có đúng chị Hương cho mày không?
- Chị gào cái gì? Phải! Là chị Hương cho em.
Tôi liền dập máy ngồi phịch xuống ghế. Tôi phải nguỵ biện thế nào đây? Phải nguỵ biện thế nào cho chị Hương tôi đây? Nước mắt lại chảy xuống miệng mặn đắng. Không, có thể là Duy cho chị một ít băng dán cá nhân thôi mà. Chẳng lẽ em vợ không cho nổi vài miếng băng dán cá nhân? Ngồi rất lâu tôi mới có thể đi ra ngoài được, trước khi ra vẫn kịp dọn dẹp được hết đồ bên trong cho gọn gàng, bên ngoài thốc từng cơn, khi vừa ra khỏi nhà chợt có tiếng chuông điện thoại, ban đầu ngỡ là chị Hương gọi lại nhưng không ngờ là bên dịch vụ thám tử tư. Người đàn ông giọng khàn đục vang lên:
- Có một cô gái lạ vừa lên xe của chồng cô, đi về hướng xã Hạ Long, chúng tôi vẫn đang theo dõi, cô đừng tắt máy, họ đang đi, hình như đang rẽ xuống lối ngã ba Lâm Trường.
Ngã ba Lâm Trường? Tuy rằng tôi đã như kẻ mất hồn nhưng cũng còn đủ tỉnh táo phóng xe vào con hẻm nhỏ gần đó. Tiếng người thám tử tư lại vọng trong điện thoại:
- Họ dừng lại rồi, số nhà 56... ngã ba Lâm Trường, tôi chụp lại một số ảnh gửi cho cô...
Anh ta còn nói gì đó nhưng tôi đã không còn nghe nổi. Trước mặt tôi chiếc xe ô tô quen thuộc đang phóng vào trong căn nhà quen thuộc, cửa cuốn cũng mở ra, con xe phóng thẳng vào trong. Tôi đứng như trời trồng, đợi một lúc mới dám dùng chìa khoá mở cửa, chiếc cửa cuốn từ từ nhấc lên. Bên trong nhà có tiếng nhạc du dương cất lên từ dưới bếp. Tôi đi chân trần nhẹ từng bước vào run đến mức tưởng như không thể đi nổi nữa. Tiếng chị Hương tôi cười nhỏ nhẹ:
- Anh không phải lo, có mang thai quan hệ cũng không ảnh hưởng gì còn tốt cho thai nhi đó. Yên tâm, cháu đích tôn nhà họ Lê sẽ ra đời bình yên thôi.
Tôi lê chân nhẹ vào, từng bước từng bước, Lê Anh Duy, tim tôi tưởng như muốn vỡ ra cả trăm mảnh. Dù đã đoán ra cảnh tượng trước mắt thế nhưng khi nhìn qua ô cửa kính tôi vẫn ngã quỵ xuống bật khóc tức tưởi. Bên trong căn bếp hiện đại chị Hương tôi đang trần truồng ôm chặt lấy người đàn ông của tôi....
***
Trong nhóm đã đến chương 12, phí vào nhóm 50 ng àn ai muốn vào inbox tớ nha. Mai chủ nhật tớ nghỉ, mọi người đừng quên tương tác cho tớ nhé