Câu nói ấy rất nhỏ, câu nói ấy rất mơ hồ. Tôi tưởng mình nằm mơ, đã vô số lần tôi ảo tưởng anh sẽ tỉnh thế nhưng khi ngay sau đó tôi lại quay lại với hiện thực nghiệt ngã, vài ngày trước thi thoảng tay anh vẫn động đậy khiến tôi có hi vọng. Có điều bác sĩ nói đó là phản xạ thần kinh không phải ý thức của anh khiến tia hi vọng của tôi cũng bị dập tắt.
Tôi thấy tim như ngừng đập nhào đến nắm chặt bàn tay của Tường gọi tên anh. Mi mắt anh khép hờ rồi từ từ mở ra. Anh chật vật mãi mới mở được to đôi mắt thế nhưng tôi lại thấy đời này giây phút này tuyệt vời nhất. Tôi cứ tưởng rằng mình sẽ đợi anh một đời một kiếp vậy mà giờ anh đã mở mắt thật rồi. Câu nói ban nãy của anh không biết mơ hay thật, tôi nắm chặt lấy tay anh vội vã hỏi:
- Có phải anh vừa gọi tên em không? Có phải không anh?
Ánh mắt anh rất mông lung, bác sĩ nói rằng trong ba ngày nếu tỉnh lại thì có khả năng sẽ phục hồi có điều giờ đã quá ba ngày. Bác sĩ còn nói tuy vậy vẫn có khả năng anh sẽ mất trí nhớ, cũng có thể ảnh hưởng đến trí lực. Câu nói ban nãy của anh có lẽ do tôi quá mệt mỏi mà sinh ra ảo giác rồi. Tôi vừa nắm tay anh vừa lẩm bẩm:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT