Tay run run cầm lấy hộp quà Thẩm Trường An đưa sang, sau đó ông liền nghe đứa trẻ nói nhỏ với ông: "Đúng rồi, món quà này là bạn con đặc biệt chuẩn bị cho các vị trưởng bối đấy ạ, tính cách của anh ấy tương đối buồn tẻ, không thích nói chuyện lắm, nhưng lại luôn chăm sóc cho con.

Ông là trưởng bối, vì vậy lát nữa đừng quá nghiêm túc với anh ấy nha."
Nói xong, lại đặt lên tay ông một hộp quà nữa.
Ông nội Dương nhìn hộp quà nhỏ toát ra linh khí nồng đậm này, run đến mức suýt nữa ném hộp quà xuống đất luôn.
Cho ông mượn 10.000 lá gan, cũng không dám trưởng bối làm của Thiên Đạo.

Tuy nhiên, hộp quà này đúng thật là thứ tốt, con người ăn vào sẽ kéo dài tuổi thọ, yêu quái tu hành ăn vào thì tu vi sẽ tăng lên.
Xem ra Thiên Đạo đại nhân thật sự không đến đây để bắt ông, chứ nếu không phải thì chuẩn bị mấy món quà này làm gì?
"Lão Dương à, thấy Trường An trở về, cũng đừng kích động đến vậy chứ." Ông nội Vương đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, "Già cả mắt mờ thì phải chịu là già rồi đi, đừng nghĩ đến chuyện chiến thắng suốt cả ngày như vậy nữa."
Ông nội Dương trừng ông một cái, nhưng thật thần kỳ là cũng không có cãi lại.

Dáng vẻ thật thà này của ông, khiến lòng ông nội Vương không khỏi nảy lên sự thắc mắc, chẳng lẽ ông già này đang giả vờ đáng thương trước mặt Trường An à?
Nghĩ vậy, ông liền nói với Thẩm Trường An: "Trường An, con đừng nhìn bộ dạng đáng thương của lão già này, thật ra ổng đang giả vờ để lừa gạt con thôi.

Năm phút trước, suýt nữa là ổng lật bàn cờ luôn rồi, còn nói gì mà kỹ năng chơi cờ của ổng tốt nhất trong số bọn ta nữa chứ."
Nghe vậy, Thần Đồ liền liếc nhìn cây dương yêu với tâm trạng phức tạp, hắn biết bây giờ yêu quái tu hành phải sống một cuộc sống rất cực khổ, nhưng lại không thể nào ngờ được, thế mà lại cực khổ đến mức phải tranh luận với con người xem kỹ năng chơi cờ của ai tốt hơn, thật sự là có tiền đồ ghê luôn ấy.
Đã sớm quen với việc những người lớn tuổi này thích hơn thua nhau, nên Thẩm Trường An đã giả vờ như không phát hiện ra cuộc chiến giữa bọn họ, mà mời Thần Đồ ngồi xuống.
"Tiểu Niên à." Tuy bà nội Triệu đã hơn 80 tuổi, nhưng nhìn sơ thì vẫn cứ tràn đầy sức sống, bao năm qua bà luôn chuyên tâm nghiên cứu sinh học, tuy hai năm nay đã được nhàn rỗi, nhưng nếu các học giả trẻ có vấn đề gì về nghiên cứu, bà cũng sẽ tích cực giúp đỡ để giải quyết, bà là ngôi sao sáng mà vô số người trong giới học thuật phải ngước nhìn.
Bà ăn mặc giản dị, trông cũng không khác gì một bà cụ bình thường, chỉ là đôi mắt kia thì lại rất trong sáng: "Tiểu Niên và Trường An của bọn ta, quen biết nhau ở thành phố Ngô Minh à?"
Đạo Niên gật đầu: "Nhà của cháu ở thành phố Ngô Minh."

"Ừm." Bà nội Triệu mỉm cười gật đầu, bà không nhìn chiếc xe lăn dưới người Đạo Niên, thái độ dành cho Đạo Niên cũng giống với thái độ đối xử với những vãn bối bình thường khác, không hề có chút kiêu căng nào, "Người trẻ kết bạn với nhiều người là chuyện tốt, bọn ta còn lo Trường An ở thành phố Ngô Minh không quen, nhưng có một người bạn trưởng thành ổn trọng trông chừng thằng bé thì tốt rồi."
"Thằng bé này ở bên ngoài, mấy ông bà già bọn ta không yên tâm tí nào, chỉ là đứa trẻ lớn rồi, cũng có suy nghĩ của riêng mình, người già bọn ta nói nhiều quá, lại sợ thằng bé không thích nghe." Ông nội Vương xua xua tay, "Trường An, con vào bếp gọt một ít trái cây đi."
"Dạ." Thẩm Trường An đứng lên, lén dùng ánh mắt ra hiệu cho các vị trưởng bối, muốn bọn họ đối xử với Đạo Niên hiền lành một chút.

Đạo Niên là người hướng nội, da mặt cũng không có dày giống cậu, không chịu nổi những lời bọn họ nói đâu.
"Tôi đi với Trường An." ông nội Dương đứng lên, "Mấy năm nay, thời gian thằng bé ở đây không nhiều lắm, tôi sợ nó không quen với phòng bếp."
"Lần nào cũng là ổng bao che cho đứa nhỏ, khi Trường An còn bé, mỗi lần bọn ta muốn nghiêm khắc với nó, đều bị ổng kéo chân sau." Ông nội Vương nhìn lão Dương đang nhảy nhót đi theo sau Thẩm Trường An, Thẩm Trường An lo ông sẽ ngã, còn xoay người đỡ lấy ông, liền cảm thấy có chút hâm mộ ghen tị hận, "Chắc tất cả mưu kế trong đời này, đều dùng hết vào việc lấy lòng đứa nhỏ rồi."
"Thầy Vương à, ông cũng đừng nói vậy chứ, lúc Trường An còn đi học, là ai một bên nói muốn thằng bé chăm chỉ giản dị, còn một bên thì lén nhét tiền tiêu vặt cho nó vậy?" Sau khi phê bình những người bạn già đã gắn bó nhiều năm với mình xong, bà nội Triệu liền quay đầu cười nói với Đạo Niên, "Người ta hay nói là lão tiểu hài, lão tiểu hài(*), mấy ông già này hồ đồ rồi, cậu đừng cười nha."
Thần Đồ: "......"
Cô nói lời này, nhưng cũng đâu có trẻ hơn họ bao nhiêu đâu.
Người lớn tuổi trong loài người, đúng là một sinh vật phức tạp mà.
Trong tứ hợp viện có rất nhiều đồ đạc, đều là đồ cổ từ xưa, mà các ông bà cụ cũng không mấy quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của họ, nên nếu không có mấy cán bộ y tế quan tâm chăm sóc cho vấn đề ăn uống sinh hoạt hàng ngày của họ, thì rất có thể là bọn họ sẽ để mình chết đói luôn.
Có lẽ do bọn họ đã dành cả đời của mình cho việc nghiên cứu khoa học, nên khả năng tự chăm sóc bản thân mới kém như vậy.
Thẩm Trường An lấy trái cây ra khỏi tủ lạnh ở phòng bếp, rửa sạch sẽ rồi cắt miếng mang ra ngoài, thấy bầu không khí giữa mọi người có vẻ vẫn còn rốt, liền cảm thấy yên tâm: "Mọi người cứ ngồi đấy từ từ trò chuyện, lâu rồi con không về, để con nấu cho mọi người một bữa cơm."
Nghe Thẩm Trường An sẽ nấu cơm cho bọn họ, nhóm ông bà cụ liền một bên kêu cậu đi nghỉ ngơi cho khỏe, một bên thì lại lộ ra vẻ chờ mong.
Ông nội Dương đứng bên bồn nước giúp Thẩm Trường An rửa rau: "Trường An à, làm sao mà con quen được người bạn này vậy?"
"Khi con vừa đến thành phố Ngô Minh làm việc, thì nhìn thấy anh ấy đang gặp phải chút rắc rối, liền tiện tay giúp đỡ, sau đó qua lại thường xuyên nên quen thân luôn." Thẩm Trường An cắt rau một cách rất thành thạo, "Ông nội Dương à, ông đừng lo, con sống ở thành phố Ngô Minh vui lắm."
"Mấy ngày trước Bộ An ninh định chuyển con về đế đô làm việc, con từ chối rồi." Thẩm Trường An chỉnh lửa dưới nồi áp suất nhỏ lại, "Mọi người có trách con không?"
"Thằng nhóc thúi, nếu bọn ông không tôn trọng quyết định của con, thì lúc trước sẽ không để con đi đâu." Ông nội Dương bỏ quả cà chua đỏ tươi vào rổ rau, "Nhưng có thể nói cho ông biết, tại sao muốn ở lại thành phố Ngô Minh không?"
"Cuộc sống ở thành phố Ngô Minh rất thoải mái." Thẩm Trường An cười, "Mỗi ngày, ngoài việc con phải đi làm, thì là trên đường về nhà, sẽ đoán xem Đạo Niên chuẩn bị món ăn ngon nào cho con......"
"Từ từ, con sống ở nhà cậu ấy à?" Ông nội Dương bóp nát quả ớt xanh trong tay, "Cậu ấy để con sống cùng cậu ấy hả?"

"Dạ." Tuy rằng không biết tại sao phản ứng của ông nội Dương lại lớn như vậy, nhưng Thẩm Trường An vẫn gật đầu thật mạnh vài lần, "Con người của Đạo Niên rất tốt, nhìn thấy con sống một mình, không chỉ để con sống ở nhà anh ấy, mà còn cho con quyền tự do ra vào nhà anh ấy nữa......"
Chân ông nội Dương mềm nhũn, suýt nữa đã cắm đầu vào bồn nước luôn, ông im lặng thật lâu, mới mở miệng nói: "Người bạn này của con......!Có phải là đối xử với con tốt quá rồi không?"
"Cốc cốc cốc."
Thần Đồ gõ gõ cửa phòng bếp, sau đó khoanh tay trước ngực, mỉm cười nhìn hai người: "Trường An, tôi đến đây xem thử có cần giúp gì không.

Thầy Dương à, ngài đi nghỉ ngơi đi, có tôi ở đây là được rồi."
"Không, không sao, tuy rằng trông tôi già rồi, nhưng vẫn có thể làm được, mạng sống là dựa vào vận động mà." Ông nội Dương cười gượng hai tiếng, vẻ mặt có chút khẩn trương, dường như ông đang muốn khom lưng chào Thần Đồ, nhưng vì Thẩm Trường An đang ở đây, cho nên đã cứng rắn kìm lại.
Thần Đồ cười khẽ một tiếng không rõ suy nghĩ gì: "Đã không gặp lại nhiều năm rồi, không biết thầy Dương đã thực hiện được tâm nguyện chưa?"
Ông nội Dương không dám nói lời nào.
Thần Đồ còn muốn nói gì đó nữa, nhưng đột nhiên tay lại bị Thẩm Trường An nhét vào một mớ tỏi chưa lột vỏ: "Anh lột tỏi giúp tôi đi."
"Được rồi." Thần Đồ ngoan ngoãn ngồi lên ghế đẩu, cúi xuống thùng rác làm một tên đàn em bóc tỏi.
Tâm trạng của ông nội Dương vô cùng phức tạp, Trường An có biết người mà thằng bé đang sai bảo là một vị môn thần có thể xua đuổi tà ma, trấn áp cái ác được con người thờ phụng nhiều năm không vậy?
Thẩm Trường An không chỉ không biết, mà còn ném cho Thần Đồ thêm một mớ hành lá: "Thần Đồ, anh quen biết ông nội Dương hả?"
"Ừ." Thần Đồ nhướng mày, liếc nhìn ông nội Dương một cái, nói với Thẩm Trường An, "Cậu cũng biết đó, có rất nhiều người từng thiếu nợ tiên sinh......"
"Ông nội Dương cũng mắc nợ á?" Thẩm Trường An không tin lắm, "Ông nội Dương à, chuyện này là thật sao?"
"Thật, thật mà." Ông nội Dương cắn răng thừa nhận, "Nhưng tiên sinh cũng không biết chuyện này, ngài ấy có rất nhiều tài sản đứng tên mình, nên có lẽ đã không còn nhớ ông từ lâu rồi."
"Thì ra là như vậy." Thẩm Trường An gật đầu vì đã hiểu, "Nhưng tại sao ông lại gọi Niên là tiên sinh vậy, ông là trưởng bối, anh ấy là vãn bối, ông gọi anh ấy là tiên sinh không thích hợp đâu, gọi anh ấy bằng Tiểu Niên là được rồi."
Ông nội Dương: "......"
Không, ông không dám, có đánh chết cũng không dám.
Thấy dáng vẻ có khổ nhưng không thể nói của chú Dương, Thần Đồ cười nhạo một tiếng: "Nhưng cậu đừng lo, thầy Dương đã trả số nợ này rồi, tuy vẫn còn chút tiền lãi, nhưng vì Trường An, tiên sinh sẽ không truy cứu nữa đâu."

Thẩm Trường An nhìn Thần Đồ rồi lại nhìn ông nội Dương, cứ cảm thấy bầu không khí giữa hai người này có chút kỳ lạ, rõ ràng là xét theo tuổi của bọn họ, thì cũng là ông với cháu mà.
Vì chăm sóc cho răng và sức khỏe của người lớn tuổi, Thẩm Trường An đã nấu bữa cơm này rất thanh đạm.

Tuy nhiên, cậu vẫn dành ra chút thời gian làm mấy món Đạo Niên thích ăn, khi bưng thức ăn ra, cậu còn cố ý đặt những món ăn này trước mặt Đạo Niên.
Ông nội Dương yên lặng ngồi ở vị trí cách xa Đạo Niên nhất, nghe mấy người già này vây quanh Thiên Đạo đại nhân hỏi đông hỏi tây, còn góp ý phát triển công ty, quảng cáo sản phẩm cho y, ông nội Dương yên lặng đẩy đẩy mắt kính, có câu nói gọi là to gan lớn mật, bây giờ chẳng phải cũng đang vây quanh ông trời luôn rồi sao?
Sau khi ăn cơm xong, Thần Đồ chủ động đi rửa chén, hắn đợi trong phòng bếp một lát, quả nhiên cây dương yêu đã tìm lại đây.
"Tiểu yêu chào môn thần đại nhân." Ở trước mặt Thần Đồ, cây dương yêu vẫn duy trì khuôn mặt già nua của người lớn tuổi, chỉ khác là dáng dấp và động tác thì nhìn không ra nửa cái bóng dáng của người già.
"Không cần chào đâu, thế giới của thần tiên đã sụp đổ rồi, không cần phải để ý đến những thứ này nữa." Thần Đồ vung tay lên, mấy cái chén sạch liền được đặt ngay ngắn trong tủ khử trùng, cả căn bếp đều trở nên sạch sẽ.
"Tiểu yêu chỉ là nhớ về năm đó, đại nhân giúp tiểu yêu nói ngọt ở trước mặt Thiên Đạo đại nhân, thay tôi xóa bỏ thân phận yêu quái, để tôi lấy thân phận loài người, đi lại trên thế giới này." Cây dương yêu vẫn kiên trì hoàn thành nghi lễ này.
"Mấy năm nay, ông có hối hận không?" Thần Đồ nhìn ông, "Tu hành nhiều năm cũng không dễ dàng gì, sau khi xóa bỏ thân phận yêu quái, ông sẽ càng ngày càng giống loài người, dần dần mất đi tu vi, cuối cùng......!Sinh lão bệnh tử."
Cây dương yêu không nói gì.
"Ông không biết tộc yêu đã xảy ra chuyện gì, càng không biết tộc thụ yêu đã khó khăn đến mức nào, mấy năm nay thật sự không hề hối hận một chút nào sao?" Thần Đồ nhìn dung nhan già nua của cây dương yêu, thật khó để tưởng tượng vài thập niên trước, ông vẫn còn là một người đàn ông phong độ tuấn tú.
"Năm đó, cậu cũng đã từng hỏi tôi, liệu có hối hận khi đưa ra lựa chọn này không." Cách cửa sổ, ông nội Dương nhìn mọi người trong sân, không biết Thẩm Trường An đã nói gì mà chọc cho mấy người già cười ha ha.
"Tôi nhớ rất rõ rằng tôi đã nói là, nếu tôi không lựa chọn như vậy, thì ngay lúc ấy sẽ cảm thấy hối hận, còn đã lựa chọn rồi, thì có lẽ sau sẽ hối hận." Ông nội Dương mỉm cười, "Như bây giờ cũng khá tốt rồi, người cũng tốt, mà yêu cũng thế, ai cũng không thể sống mãi không chết được, còn tôi chỉ chết sớm hơn một chút so với những yêu quái khác mà thôi."
"Người mà ông thích kia, không ở bên ông sao?"
"Cô ấy à." Ông nội Dương híp mắt cười cười, "Cô ấy là một người con gái xinh đẹp, với mái tóc thắt bím được cột bằng một sợi băng đô đỏ, còn đẹp hơn cả những bông hoa nở khắp núi đồi nữa."
Dường như ông đã nhớ lại điều gì đó, nụ cười mờ đi từng chút một: "Trước khi cô ấy mất đã nói với tôi rằng, kiếp sau chắc chắn sẽ gả cho tôi."
"Bà ấy chết rồi sao?" Thần Đồ lặng im một lúc lâu, "Khi nào vậy?"
"60 năm trước." Ông nội Dương lấy ra một điếu thuốc từ trong áo khoác, bàn tay run run đốt điếu thuốc lên, "Có một tai nạn xảy ra trong phòng thí nghiệm, để bảo vệ những số liệu vất vả lắm mới có được đó, cô ấy đã lao vào biển lửa, cứu được hơn phân nửa đồ đạc, nhưng người thì không còn nữa."
Với vài câu nói cực kỳ đơn giản, dường như không có kinh ngạc hay vui mừng, nhưng Thần Đồ lại nhìn thấy có nước mắt trong mắt ông.
Hầu hết yêu quái đều không biết khóc là gì.
"Ông......" Rốt cuộc Thần Đồ cũng có chút không đành lòng, "Cứ định sống như vậy cả đời sao."
"Đúng vậy, tôi đã hứa với cô ấy là sẽ sống tốt, sống đến một trăm tuổi và cống hiến cho đất nước." Ông nội Dương nhếch môi cười cười, "Chẳng phải chuyện này còn kém mấy năm nữa mới tới sao? Là một người đàn ông, chuyện đã hứa với phụ nữ rồi, cũng không thể thất hứa được."
Có tiếng bước chân từ xa tới gần, hai người lập tức cùng nhau ngừng câu chuyện.
"Ông nội Dương ơi, thì ra ông đang ở đây à?" Thẩm Trường An ló đầu ra từ cửa phòng bếp "Bọn họ muốn dạy Đạo Niên chơi bài brit, bà nội Triệu nói ông chơi trò này giỏi nhất, nên muốn ông đi cho đủ số người á."

Ông nội Dương: "......"
Tại sao lại bắt ông dạy ông trời chơi bài vậy?
"Lão Dương à!" Bà nội Triệu đang ở trong sân gân cổ lên kêu, "Đến đây nhanh lên, nếu còn không tới nữa, bọn tôi sẽ không thừa nhận ông là vua chơi cờ nữa đâu."
Ông nội Dương: "......"
Ông không có ấu trĩ như vậy!
Cách cửa sổ, ông phát hiện Thiên Đạo đại nhân thế mà lại ngẩng đầu nhìn sang đây, hai chân ông run lên một cái, rồi lập tức ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Tuy ông không ấu trĩ, nhưng mà ông nhát gan á.
"Thần Đồ, không ngờ anh dọn bếp giỏi như thế, nhanh vậy mà đã dọn sạch nơi này rồi." Thẩm Trường An sờ vào bức tường, "Ngay cả những vết bẩn cứng đầu mà hồi tôi còn nhỏ không cẩn thận làm dính lên cũng được lau sạch rồi, anh làm như thế nào vậy?"
"Cái này......!Là một loại sản phẩm tẩy rửa mới do thầy Dương phát minh ra, bây giờ vẫn chưa hoàn toàn thành công, lúc nãy tôi đã dùng thử, hiệu quả thật sự rất tốt." Thần Đồ cầm lấy một lọ chất lỏng không rõ thành phần từ trong góc bếp, "Chính là thứ này, cậu muốn thử một chút không?"
Thẩm Trường An lắc đầu, đột nhiên ánh mắt sáng lên: "Ấy, nếu hiệu quả của nó tốt thật, hơn nữa còn an toàn không có hại, vậy có thể để Đạo Niên mua bằng sáng chế sản xuất, chắc chắn cái này có thể kiếm ra tiền đó."
Thần Đồ: "......"
"Tôi đi trao đổi với Đạo Niên đây!"
"Chờ đã!" Thần Đồ nhìn bóng dáng chạy vào sân của Thẩm Trường An, cảm thấy hơi sầu.
Giờ hắn phải làm sao để cây dương yêu thật sự nghiên cứu ra một chất tẩy rửa an toàn không có hại, có thể tẩy sạch mọi vết bẩn cứng đầu đây?
"Đạo Niên." Thẩm Trường An đi đến bên cạnh Đạo Niên, nói nhỏ với y, "Tôi vừa phát hiện ra một con đường nhỏ có thể kiếm ra tiền nè."
Nói xong, cậu liếc nhìn ông nội Dương đang rút bài một cái.

Nếu chuyện này có thể thành công, ông nội Dương nợ tiền lãi chưa trả xong sẽ tự tin hơn khi ở trước mặt Đạo Niên, mà Đạo Niên cũng có thể kiếm được tiền, quả thật chính là một công đôi việc mà.
Cây dương yêu: ?
Ánh mắt này có nghĩa là gì vậy?
____ ____ ____
Tác giả có lời muốn nói.
Cây dương yêu: Thần Đồ, nếu không phải do tôi đánh không lại cậu, thì tôi đã xông đến đập chết cậu rồi!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play