Có rất nhiều yêu quái tu hành sống ở đế đô, nhưng hầu hết trong số họ đều là những yêu quái sống rải rác rời xa quê hương, không được tộc của họ che chở.

Vì để dung nhập vào xã hội loài người tốt hơn, bọn họ luôn duy trì lối sống đi sớm về trễ, làm việc kiếm tiền, dành dụm tiền mua nhà như con người.
Bên phía đế đô, các yêu tinh tụ tập lại một chỗ, hễ ai có một căn nhà ở gần trường học là sẽ thu hút được những ánh mắt hâm hộ từ các yêu quái nhỏ khác.

Còn ai mà có thể vào làm việc trong công ty đứng top 100 trên thế giới thì khi nói chuyện với mọi người, trên mặt cũng sẽ có ánh sáng.
Lần này, khi nghe được tin Thiên Đạo đại nhân muốn tới đế đô, nhóm yêu quái nhỏ ở đế đô đã sớm dốc hết sức lực, ít nhất họ cũng không thể thua những yêu quái truyền thống sống ở quê mà lại hay coi thường bọn họ được.
Sau khi nhận thấy Thiên Đạo đại nhân không thích yêu quái tu hành đến gần, bọn họ liền quay đầu lại bắt đầu lấy lòng Thẩm Trường An, mọi con đường đều dẫn đến La Mã mà, nên chỉ cần có thể tới được La Mã thì dùng phương tiện giao thông nào cũng đâu có quan trọng.
Thẩm Trường An sững sờ trước sự nhiệt tình to lớn của bọn họ, cậu ngồi trên chiếc xe sang trọng, mở cửa sổ ra nhìn khung cảnh đang lùi nhanh về phía sau, trong lòng cảm thấy hơi lo, nếu người của Bộ An ninh nhìn thấy cậu ngồi trên một chiếc xe sang trọng đi đến đó, liệu họ có nghi ngờ cậu tới đó khoe khoang không?
Trong đình hóng gió, Đạo Niên nhìn bàn cờ trên bàn rồi đặt một quân cờ xuống bên trái, sau khi nhìn một lúc, lại đặt một quân cờ khác sang bên phải.
"Tiên sinh, Thẩm tiên sinh đã đi rồi." Thần Đồ đứng ngoài đình hóng gió, lặng lẽ nhìn Đạo Niên đang im lặng, trong lòng có chút sợ hãi, mỗi khi tiên sinh tự chơi cờ với mình, đều sẽ có chuyện lớn xảy ra.
"Tôi biết." Đạo Niên dời ánh mắt khỏi bàn cờ, "Yêu quái bên đế đô rất thông minh, sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy."
Vẻ mặt của Thần Đồ hơi thay đổi, so sánh với những yêu quái đang canh giữ điện thần ở tộc yêu, các yêu quái ở đế đô yêu lại có rất nhiều kẻ xảo trá, vậy nên cũng rất biết cách làm cho tiên sinh vui vẻ.
"Có người đang che đậy thiên cơ, cậu nói xem người này muốn làm gì đây?" Đạo Niên chơi với hai quân cờ, hai quân cờ này một đen một trắng, chúng phát ra thanh âm giòn giã khi chạm vào nhau.
Ánh mắt Thần Đồ hơi thay đổi: "Tiên sinh, còn ai trên thế gian này có thể che đậy thiên cơ chứ?"
"Đúng vậy, bây giờ trên thế gian này, ai có thể làm được đây?" Đạo Niên vứt quân cờ xuống, đứng dậy khỏi xe lăn và biến mất.
"Tiên sinh?!" Thần Đồ cảm thấy kinh hãi, rồi khi ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời đang đầy bụi mù thế mà lại trở nên quang đãng, đột nhiên sững sờ.
Đối với bọn họ mà nói, bụi mù ở thế giới con người có nghiêm trọng hay không cũng không ảnh hưởng gì tới họ, nhưng tiên sinh lại làm cho bụi mù biến mất trước khi rời đi, là vì......!Thẩm Trường An sao?

Tiên sinh bây giờ, càng ngày càng có cảm xúc giống với chúng sinh.
-- -- --
"Thẩm tiên sinh, ngài cứ yên tâm đi vào trong, tôi sẽ ở chỗ này chờ ngài." Cẩu Thành mở cửa cho Thẩm Trường An, nở nụ cười ôn hòa nói, "Nếu có chuyện gì ngài cứ gọi điện thoại cho tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ chạy vào đầu tiên."
"Không có sao đâu, tôi chỉ đi vào báo cáo công việc thôi mà." Nụ cười trên mặt Thẩm Trường An hơi run lên, cậu chỉ đi báo cáo công việc, chứ cũng không phải là đi đàm phán, nhóm công nhân này của Đạo Niên cũng quá trịnh trọng rồi.
Đi vào cổng tòa nhà văn phòng, sau khi Thẩm Trường An trải qua nhiều lớp kiểm tra an ninh và xác minh danh tính, rốt cuộc cũng vào được sảnh làm việc ở bên trong.

Sảnh làm việc ở bên trong cũng không nguy nga lộng lẫy như trong tưởng tượng của cậu, mà thay vào đó là một cảnh tượng rối ren.
Thỉnh thoảng có một vài nhân viên mặc đồng phục và cũng có không mặc đồng phục đi ngang qua cậu, họ cầm trên tay nhiều tài liệu khác nhau, gần như là không có thời gian để đặc biệt dừng lại vì cậu.
"Xin cho hỏi, văn phòng chủ nhiệm của Bộ An ninh ở đâu vậy?"
Một người đàn ông chỉ về phía lầu ba mà cũng không thèm ngẩng đầu lên, Thẩm Trường An tránh đi hai nhân viên đang vội vàng đi qua bên này, rồi dẫm lên cầu thang leo lên trên.
Sau khi đi được vài bước, cậu liền phát hiện ra rằng cầu thang trông như bình thường này, có rất nhiều hệ thống bảo vệ an toàn, ngay cả một chậu hoa nhỏ nhìn như chẳng có gì đặc biệt cũng được lắp một cái chuông báo động.
Cậu đi chậm lại nửa nhịp, nhưng cũng không dừng lại mà tiếp tục đi lên.

Thỉnh thoảng, có một vài nhân viên đi ngang qua cậu, điều này khiến Thẩm Trường An cảm thấy dường như cậu là người thừa thãi nhất trong công ty này.
Vô số máy theo dõi quay chụp lại từng lời nói việc làm của Thẩm Trường An từ nhiều góc độ khác nhau, các chủ nhiệm của mỗi khoa ngồi sau máy theo dõi, quan sát thanh niên trên màn hình mà mắt cũng không chớp lấy một cái.
"Cậu ta đã phát hiện ra có thiết bị bảo vệ trên hành lang."
"Chú ý quan sát vẻ mặt cậu ta khi nhìn chậu hoa đi, chắc chắn là cậu ta cũng phát hiện ra có thứ gì đó khác trong chậu hoa rồi."
"Những người ở xung quanh có thái độ thờ ơ với cậu ta, nhưng cậu ta không hề tỏ ra nhút nhát, đây là một người thanh niên có tâm tính cực kỳ kiên định."
Thẩm Trường An vừa đi đến chỗ rẽ ở lầu hai thì đột nhiên một cô gái cực kỳ xinh đẹp vội vàng đi tới, sau đó không cẩn thận làm tập tài liệu trên tay rơi xuống đất, các loại tài liệu liền vương vãi khắp sàn.

"Xin lỗi, những tài liệu này có thể liên quan tới một số bí mật, cho nên tôi không thể giúp cô nhặt được." Thẩm Trường An chủ động lui về sau hai bước.
"Không sao mà." Cô gái xinh đẹp cười với cậu rồi xoay người nhặt tài liệu lên, tư thế ưu nhã đến gần như khiến người ta không muốn rời mắt.
Tuy nhiên, sau khi ở chung với Đạo Niên, Thẩm Trường An đã miễn dịch với sắc đẹp của cả nam lẫn nữ luôn rồi, cậu không chỉ không thừa dịp cô gái kia nhặt đồ để nhìn trộm, mà thay vào đó là tự động đưa ánh mắt của mình sang chỗ khác một cách lịch sự.
"Làm việc cẩn thận, đầu óc tỉnh táo, hơn nữa còn không bị sắc đẹp mê hoặc." Một vị chủ nhiệm cảm thấy hơi tiếc "Chỉ tiếc là vẻ ngoài của cậu ta quá xuất sắc, chứ nếu không thì chắc chắn có thể trở thành một hạt giống tốt rồi."
Nhưng nhìn thấy cậu xuất sắc như vậy, bọn họ cũng yên tâm hơn một chút, vì ít ra thì cậu có cũng đủ khả năng để tự bảo vệ mình.
"Bộ phận của chúng tôi không có yêu cầu về ngoại hình." Không có ai đến k.ích thích chủ nhiệm Triệu, nên ông lại trở về vẻ ngoài ôn hòa và dễ gần thường ngày, "Dù sao nếu sau này cậu ấy có ý định vào Bộ An ninh, thì không ai trong mấy người được tranh giành với tôi đâu đấy."
"Chúng tôi sẽ không tranh giành với ông, nhưng bản thân cậu ta muốn đến tiểu đội nào, thì ông cũng không thể quyết định được." Một vị chủ nhiệm nghiêm túc nói, "Đây là một người tài hiếm có, chúng ta phải tôn trọng ý kiến của người tài chứ."
Triệu Hòa khịt mũi, ông biết ngay mấy ông già này chắc chắn chẳng phải là người tử tế gì mà.
Sau khi nhìn chị gái nhỏ xinh đẹp rời đi, Thẩm Trường An tiếp tục leo lên lầu ba, đã có người sớm chờ sẵn đó từ trước: "Thẩm tiên sinh đúng không, mời cậu đi theo tôi, các vị lãnh đạo sẽ đến ngay."
Nhìn thấy nụ cười lễ phép của anh trai mặc đồng phục này, Thẩm Trường An cảm thấy cuối cùng mình cũng về tới thế giới thực rồi, vì ít nhất cũng có người bằng lòng dùng mắt nhìn thẳng vào cậu.
Đi theo anh trai mặc đồng phục bước vào một căn phòng, cậu nhìn thấy chính giữa phòng có một bộ bàn ghế để sát tường, ở đối diện thì có mấy cái bàn được xếp sát nhau, cách sắp xếp này rất giống với một văn phòng để phỏng vấn.
"Mời ngồi." Anh trai mặc đồng phục chỉ vào bộ bàn ghế đơn kia.
Tốt lắm, Thẩm Trường An hiểu rồi, đây đúng là muốn tam đường hội thẩm(*).
Cậu vừa ngồi chưa được ba phút, liền có năm sáu cá nhân nối đuôi nhau đi vào, người đi cuối là người cậu đã từng gặp ở thành phố Ngô Minh, khi đó cậu vẫn chưa biết người mà mình bắt được là một con quỷ dịch bệnh, mà lúc ấy còn được vị lãnh đạo trông rất thân thiện này khen đi khen lại nhiều lần nữa.
"Xin chào các vị lãnh đạo." Thẩm Trường An đứng dậy.
"Đồng chí Tiểu Thẩm, ngồi xuống rồi từ từ nói." Lãnh đạo Vương nở một nụ cười ấm áp với Thẩm Trường An, mặc cho ai cũng không thể nhìn ra ông là người phản đối Thẩm Trường An gia nhập Bộ An ninh nhiều nhất vào mấy ngày trước.
"Lý do mà lần này đặc biệt kêu cậu tới đế đô.

Thật ra chủ yếu là vì muốn quan tâm đến cuộc sống, cũng như tình hình công việc trong những năm gần đây của cậu." Lãnh đạo Vương nói, "Chúng tôi hoàn toàn tôn trọng lựa chọn cá nhân của cậu, cũng sẽ không ép buộc cậu làm bất cứ chuyện gì, chỉ là về tình trạng cơ thể của cậu, chúng tôi cần phải giải thích cụ thể cho cậu."

Thẩm Trường An biết bọn họ muốn nói đến chuyện người có công đức của mười kiếp, vì vậy im lặng gật đầu.
"So với người thường thì thể chất của cậu có chút đặc biệt, nói vậy chắc cậu cũng biết rồi đi."
Thẩm Trường An tiếp tục gật đầu.
"Chúng tôi đã đặc biệt kiểm tra rất nhiều hồ sơ liên quan, nhưng có rất ít hồ sơ có liên quan đến cậu, chúng tôi đã làm một bản tóm tắt sơ bộ, có lẽ cũng không có gì nhiều, nhưng tôi hy vọng nó có thể giúp cho cậu."
"Sau khi suy luận sơ bộ, có khả năng cậu chính là người có công đức của mười kiếp trong truyền thuyết, những người như vậy có thể chất khiến cho quỷ thần kính sợ ba phần sau khi trưởng thành, nhưng có vẻ cũng rất dễ dàng thu hút các sự kiện phi khoa học, theo như cách nói của thanh niên các cậu, thì đây chính là thể chất của nhân vật chính hay gây hoạ."
"Nhưng cậu cũng đừng quá lo lắng, vì chỉ cần cậu có chính nghĩa ở trong lòng, thì đương nhiên đến tà ma gì đó cũng không dám xâm phạm tới." Triệu Hòa tiếp nhận lấy câu chuyện, giải thích cặn kẽ cho Thẩm Trường An, "Nếu như ở mấy trăm năm trước, có lẽ cậu còn có thể làm Thánh Tử hay pháp sư gì đó, nhưng tiếc là xã hội hiện đại của chúng ta không còn để ý cái này nữa rồi, có phải là hơi đáng tiếc không."
Thẩm Trường An: "......"
Không có đâu, cảm ơn.
Những việc cần lưu ý mà các lãnh đạo này nói với cậu cũng không khác mấy với những gì Trương đại gia và pháp sư Nghiêm Ấn đã nói.

Nghe đến khúc sau, Thẩm Trường An cho rằng bọn họ sẽ mở miệng mời cậu vào Bộ An ninh, nhưng không ngờ vị lãnh đạo mặc quân phục ngồi ở giữa lại nói: "Biết cậu không muốn vào làm việc ở Bộ An ninh, chúng tôi rất tôn trọng lựa chọn của cậu.

Chỗ tôi có một số bức ảnh thời trẻ của ba cậu, tôi nghĩ, có lẽ cậu cần những bức ảnh đó."
Ông rút ra một túi hồ sơ rồi đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Trường An: "Ba cậu là một người tuyệt vời."
Thẩm Trường An nhận lấy túi hồ sơ, nhẹ nhàng tháo bỏ sợi dây nhỏ màu vàng trên miệng túi, lấy ra xấp ảnh dày cộm.

Hầu hết trong số đó đều là ảnh ba cậu chụp chung với những người khác, trông có vẻ cũng trạc tuổi cậu bây giờ.
Thẩm Trường An lật từng tấm ảnh một, khi lật đến tấm cuối cùng, tay liền dừng lại.
Tấm ảnh này là ba cậu đứng chụp ở trước lều, trên bầu trời xám trắng lơ lửng vài ba ngôi sao lấp lánh, phủ ánh sáng lên làn da ngăm đen của ba cậu làm nó trở nên bóng loáng, ông nở một nụ cười lộ ra hàm răng trắng tinh, xa xa trên mảng trời xanh còn thấp thoáng bóng diều hâu đang bay lượn.
Đây là một bức ảnh được chụp vào buổi sáng.
"Đây là bức ảnh cuối cùng của ba cậu." Lãnh đạo mặc quân phục thấy Thẩm Trường An cúi đầu không nói lời nào, liền nhẹ nhàng vỗ vai cậu, "Tôi nghĩ rằng, nó nên được cậu cất giữ."

"Cảm ơn." Thẩm Trường An cẩn thận cất đi từng bức ảnh, rồi đứng dậy cúi người xuống chào vị lãnh đạo mặc quân phục một cái.
"Đứa trẻ ngoan." Lãnh đạo mặc quân phục mỉm cười, khóe mắt hơi đỏ lên, "Tôi nghe nói cậu học đại học ở đế đô, lần này đã đến đây rồi, thì cứ ở lại đế đô thêm mấy ngày đi."
"Vâng." Thẩm Trường An gật đầu, "Lần này có một người bạn đã đến đây với tôi, nên tôi muốn đưa anh ấy đi thăm quan ở quanh đây."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Lãnh đạo mặc quân phục muốn nói thêm vài câu, nhưng khi nhìn bàn tay đang nắm chặt túi hồ sơ của Thẩm Trường An thì lại cảm thấy mọi lời muốn nói không còn quan trọng nữa.
Đối mặt với một đứa trẻ như thế này, không có bất cứ kẻ nào có thể nhẫn tâm nói nặng lời được.

Khi Thẩm Trường An rời đi, Triệu Hòa thậm chí còn tự mình đưa cậu xuống lầu.
"Nếu sau này có thay đổi ý định, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi, cánh cửa của khoa đặc biệt chúng tôi, sẽ luôn mở rộng chào đón cậu." Vừa nói xong, sắc mặt của Triệu Hòa khẽ thay đổi, hình như có một luồng......!Hơi thở kỳ lạ đang lượn lờ ở xung quanh?
Ma?
Không đúng, con ma nào dám xuất hiện ở bộ phận an ninh chứ? Là cảm thấy đầu thai không vui nên muốn bị hồn phi phách tán à?
"Thẩm tiên sinh, ngài bận xong rồi sao?" Cẩu Thành mỉm cười đi tới, "Hay bây giờ chúng ta đi ăn cơm đi?"
Triệu Hòa nhìn Cẩu Thành, hình như trên cơ thể người này có một cổ hơi thở kỳ lạ?
Nhưng tu vi của ông rất bình thường, thật sự không nhìn ra được gì cả, vì vậy chỉ có thể nhìn theo Thẩm Trường An ngồi lên chiếc xe sang rời khỏi đây.
Xe sang?
Triệu Hòa đột nhiên trở nên cảnh giác, chẳng lẽ có người muốn dùng viên đạn bọc đường để ăn mòn Thẩm Trường An, sau đó cướp người với bọn họ ư?
Triệu Hòa bên phía đế đô thì đang hao tâm tổn sức nghĩ cách giữ lại người tài, còn lúc này bên phía điện thần của tộc thú thì lại vì Thiên Đạo đột nhiên xuất hiện, mà chìm vào cơn khủng hoảng vô tận.
____ ____ ____
Chú thích:
*Tam đường hội thẩm (三堂会审): Ba cơ quan chức năng cùng tham gia điều tra, xử lý một vụ án.

Ngày nay, ba cơ quan này là "công an, viện kiểm sát và tòa án", các vụ được ba cơ quan này cùng nhau xử lý đều những vụ án lớn, hoặc là liên quan đến các vấn đề nhạy cảm..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play