Tôi livestream xem bói đoán mệnh, một cư dân mạng khoe với tôi chiếc túi hàng hiệu và bộ sản phẩm chăm sóc da mới mua của mình.

Nhưng tôi phát hiện ra những thứ này đều làm bằng giấy.

Âm vật vào cửa, mượn xác hồi hồn.

Tôi có lòng tốt khuyên nhủ người kia, nhưng cô ấy lại mắng tôi là đồ mê tín phong kiến.

“Lại còn mượn xác hồi hồn, nếu trên đời này thực sự có quỷ thì tôi sẽ vặn đầu mình xuống làm bóng cho cô đá.”

Tôi cười khẽ, đặt tay lên người cô ấy rồi kéo hồn cụ cô ấy ra ngoài.

1.

“Đây là mẫu son mới của Dior, đây là chiếc túi phiên bản giới hạn của LV, còn đây là bộ sản phẩm chăm sóc da của Chanel……”

“Mọi người phải xem kĩ đó nhé, những thứ này khéo các người mấy kiếp cũng chưa chắc đã được nhìn thấy đâu! Ôi~ ha ha ha!”

Tôi còn chưa kịp nói gì thì các cư dân mạng khác đã bức xúc trước.

[Xin lỗi nhé, chúng tôi không mù, ở cửa hàng chuyên doanh của hãng cũng có thể nhìn thấy được nha ~]

[Đúng vậy, nói kiểu móc mỉa châm chọc đó cho ai nghe?]

[Cô gái này hôm nay tôi đã nhìn thấy 3 lần rồi, đúng là âm hồn bất tán mà! Thật là xúi quẩy.]

[Chủ kênh sao không nói gì thế? Bị tiền dọa cho ngốc rồi à?]

Tôi lặng lẽ nhìn đống đồ rực rỡ muôn màu bày đầy trên chiếc bàn trước mặt mình, chìm vào suy nghĩ.

Trên những thứ này đều lờ mờ có một luồng khí đen.

Tôi nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ năng lượng vào đôi mắt.

Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi không nhịn được kêu lên một tiếng.

“Ối! Thực sự là…… hiếm thấy!”

Trên bàn nào còn những thứ đắt đỏ kia nữa chứ?

Toàn bộ đều là giấy.

Nhiều đồ làm bằng giấy như vậy, người bình thường chẳng phải đều hiếm thấy hay sao?

2.

Tôi tên là Diệp Nhất Ngôn, là một đạo sĩ, cũng là một con hồ ly chín đuôi.

À, bây giờ chỉ còn tám cái đuôi thôi.

Mỗi ngày tôi đều lên mạng livestream xem bói, đợi người có duyên.

Hôm nay vừa lên mạng đã đụng phải Từ San.

Cô ấy đã dạo qua nhiều phòng livestream khác nhau, cố tình khoe khoang chiếc túi hàng hiệu và bộ sản phẩm chăm sóc da mới mua của mình.

3.

Nghe tôi nói vậy, cằm Từ San lại càng hếch cao hơn.

“Tất nhiên rồi, đồ nhà quê như mấy người chắc tám kiếp cũng chả được nhìn thấy những thứ đồ đắt đỏ như thế này đâu.”

“Hôm nay tôi sẽ rủ lòng tốt cho mấy người nhìn một lần cho thỏa.”

Khóe miệng tôi giật giật.

Cái đầu nho nhỏ, nghi hoặc to to.

Tôi xuống núi đã lâu rồi mà không biết con gái loài người lại thích những thứ này như vậy.

Tôi liếc nhìn phần bình luận.

“Mọi người đều thích những thứ này sao?”

Có thể là bọn họ không hiểu tại sao tôi lại hỏi câu đó, cũng có thể là cảm thấy câu hỏi của tôi khá ngốc nghếch.

Khu bình luận bỗng rơi vào im lặng.

Tôi giải thích:

“Đợi khi nào mọi người c.h.ế.t thì tôi có thể đốt cho một đống, muốn gì có đó, đảm bảo không trùng lặp.”

Từ San nhất thời không có phản ứng, chắc là không thể tin được tôi lại dám nói như vậy.

Cô ấy cau mày, dùng ánh mắt hung ác hỏi tôi.

“Cô nói cái gì?”

Tôi chỉ chỉ vào những thứ trên bàn của cô ấy rồi nghiêm túc giới thiệu.

“Cái này, cái này, còn cả cái này nữa, cửa hàng tang lễ đều có cả, từ nhà tôi ra cửa rẽ phải là tới.”

“Nếu như cô thích thì khi c.h.ế.t có thể nhắc tên tôi, hẳn là có thể giảm cho cô vài giá.”

Tôi thề là mình nói thực sự nghiêm túc.

Nhưng khu bình luận lại tràn ngập tiếng cười.

[Chủ kênh đỉnh quá! 666……]

[Đây là cách chọc cho người ta tức chớt chủ kênh mới nghĩ ra à? Tôi thích!]

[Ha ha ha! Làm ơn gửi cho tôi cái miệng xéo xắc này của chủ kênh với.]

[Nhưng mà chủ kênh nói vậy thì có phải hơi cay độc quá không?]

[Ý của chủ kênh là những thứ này đều được làm bằng giấy ư? Là loại giấy dùng để đốt cho người c.h.ế.t đấy á?]

Tôi gật gật đầu, đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn.

Những thứ này rõ ràng là khác với những thứ treo trong cửa hàng tang lễ.

Trên những thứ này chứa đầy tà khí, hẳn là đều đã được quỷ dùng qua.

Nói cách khác, cô gái này đã ăn trộm đồ của quỷ!

Đừng nói là quỷ, ngay cả con người cũng có lòng chiếm hữu mãnh liệt đối với những gì thuộc về mình.

Bây giờ cô ấy lấy mấy thứ này cũng chưa được bao lâu, nếu kịp thời trả lại và xin lỗi đàng hoàng thì hẳn là có thể nhận được sự tha thứ từ nguyên chủ.

Tôi vô cùng kiên nhẫn, chân thành thuyết phục cô ấy.

“Âm vật vào cửa, mượn xác hồi hồn, chủ nhân của những thứ này không dễ bắt nạt đâu, tôi khuyên cô lấy ở đâu thì trả về chỗ đó đi.”

“Nếu không, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.”

Từ San như thể vừa nghe thấy một trò cười nào đó, ha ha cười ngặt nghẽo.

“Ha ha ha! Đây là thời đại nào rồi mà còn mê tín dị đoan nữa hả?”

“Khoác cái đạo bào rồi thật sự cho rằng mình là đạo sĩ sao?”

“Con mắt nào của cô nhìn thấy những thứ này của tôi là giấy thế?”

Tôi: “……”

Ừm, cả hai mắt của tôi á.

Từ San cười đến nỗi đau sốc cả hông, phải ôm bụng để thả lỏng lại.

“Lại còn mượn xác hồi hồn, cũng thú vị phết đấy nhỉ.”

“Nếu trên đời này thực sự có quỷ thì tôi sẽ vặn đầu mình xuống làm bóng cho cô đá.”

“Tôi thấy cô muốn kiếm tiền đến phát điên lên rồi, có phải là cô còn định nói đưa cho cô 100.000 tệ là có thể giúp tôi giải quyết chuyện này đúng không?”

Tôi lắc lắc đầu.

“Cũng không cần nhiều như vậy.”

Dù sao thì chỉ cần trả lại những thứ này là được.

Từ San nhổ nước bọt vào màn hình, mắt trợn ngược lên trời.

“Tôi nhổ vào! Cô là đồ lừa đảo, bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát.”

Ấy! Sao lại tức giận như vậy chứ?

Ngay khi tôi muốn thuyết phục Từ San một lần nữa thì con búp bê sau lưng cô ấy bỗng di chuyển.

Đôi mắt đen của nó đảo quanh một vòng, nhìn thấy tôi trên màn hình thì lại nhắm mắt lại.

“Con búp bê sau lưng cô lấy từ đâu thế?”

Từ San vốn đang chuẩn bị bấm điện thoại báo cảnh sát, khi nghe thấy lời này của tôi, cô bèn quay đầu nhìn về phía con búp bê.

Tôi cũng cẩn thận quan sát nó, toàn thân con búp bê này đang không ngừng tỏa ra những luồng sát khí màu đỏ đen.

Khi nãy tôi vẫn luôn bị những thứ trên bàn của Từ San thu hút, nhất thời không để ý tới nó.

Từ San cong môi cười chế nhạo.

“Sao nào? Cô muốn nói là con búp bê này cũng có vấn đề à?”

“Đây là cục cưng của tôi, có nó thì tôi mới có được nhiều thứ tốt như vậy.”

Từ San vừa nói vừa đưa tay ra ôm lấy búp bê.

“Đừng chạm vào nó.”

Tôi có chút sốt ruột nên giọng điệu có hơi gay gắt, Từ San giật mình, run rẩy rút tay về.

“Cô bị điên à? Dọa c.h.ế.t tôi rồi.”

Tôi không thèm để ý tới lời này của cô ấy, vội đổi chủ đề.

“Gần đây có phải cô thường xuyên gặp ác mộng, nằm mơ thấy đủ loại yêu ma quỷ quái đang đuổi theo mình, khi tỉnh dậy thì mồ hôi đầm đìa, toàn thân yếu ớt đúng không?”

Từ San kinh ngạc nhìn tôi hai giây, miệng cứ há ra rồi ngậm lại, lời nói ra cũng trở nên lắp bắp.

“Vậy, vậy thì sao?”

Mặc dù đã bị tôi đoán trúng và cán cân trong lòng bắt đầu nghiêng về phía tôi, nhưng cô ấy vẫn còn nghi ngờ tôi.

“Nếu tôi không nhìn nhầm thì con búp bê phía sau cô là một con búp bê ma.”

“Nó sẽ đi vào giấc mơ của cô, hù dọa khiến cho cô sợ hãi để hấp thu tinh khí từ cô.”

“Trong vòng 7 ngày, thần hồn của cô sẽ suy yếu đến một trình độ nhất định, sau đó sẽ bị nuốt sạch đến cặn cũng không còn.”

Từ San lau mồ hôi lạnh trên trán rồi quay đầu nhìn con búp bê, do dự mãi một lúc lâu.

Cuối cùng, hình như là niềm tin khoa học trong cô đã chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng.

Cô ấy khinh bỉ “chẹp” một tiếng.

“Hừ, nói cứ như thật ấy, chẳng phải là muốn lừa tiền sao?”

Tôi thở dài, lắc lắc đầu.

“Nếu như cô không tin thì có thể rắc một vòng gạo nếp ở trên đầu giường, gạo nếp tốt nhất là loại đã được phơi nắng ba tiếng đồng hồ, hôm sau dậy xem có dấu chân đen không là biết ngay.”

“Tám giờ sáng mai, tôi ở phòng livestream chờ cô.”

Từ San ném lại một câu “có bệnh” rồi vội vàng offline.

Tôi tiếp tục livestream đoán mệnh, chờ đợi người có duyên kế tiếp.

Khu bình luận lại bùng nổ ầm ầm.

[Cái đệt, chủ kênh nói cứ như thật ấy, làm tôi nổi cả da gà.]

[Lầu trên ơi, có khi nào lời chủ kênh nói là thật không nhỉ? Lần livestream đợt trước chẳng phải đã xuất hiện một nữ quỷ hay sao?]

[Đúng đúng đúng, tôi cũng nhớ rõ, lần trước nữ quỷ kia dọa tôi sợ ch.ết khiếp.]

Tôi ho nhẹ một tiếng.

“Mọi người vẫn phải tin vào khoa học nhé! Chuyện lần trước chỉ là hiệu ứng mà thôi.”

[Chị em ơi, tôi coi chủ kênh là người mà chủ kênh lại coi tôi là đồ ngốc nè.]

[Không quan tâm, dù sao 8 giờ ngày mai tôi sẽ ngồi xổm ở đây chờ.]

Thấy không có ai đoán mệnh nữa, tôi trực tiếp tắt livestream, bắt đầu chuẩn bị những đồ cần thiết để thu quỷ.

4.

“Tiểu hồ ly, cô có biết vì sao sư phụ cô lại thu cô làm đồ đệ không?”

Giọng nói trong giấc mơ không lớn nhưng rất rõ ràng.

Từ lần trước cùng sư phụ giải quyết toàn bộ đám lệ quỷ ở thôn Trần gia và sư thúc xong thì tôi vẫn luôn mơ thấy giấc mơ này.

Tôi cũng đã hỏi sư phụ câu hỏi này.

Ông ấy nói: “Có lẽ…… là do duyên phận!”

Tôi biết ông ấy đang lừa tôi.

Nhưng điều mà sư phụ không muốn nói thì dù thế nào cũng sẽ không mở miệng.

Tôi chỉ đành mỗi ngày đều niệm thêm vài lần chú tịnh tâm.

Sau khi niệm chú xong tôi khẽ liếc nhìn thời gian, vừa đúng 8 giờ, bèn bắt đầu buổi livestream của ngày hôm nay.

Vì có không ít người muốn xem kết quả của Từ San nên sáng sớm đã ngồi xổm trên trang chủ của tôi chờ tôi livestream.

Ngay khi livestream vừa mới bắt đầu, một lượng lớn người hâm mộ đã tràn vào.

Nhưng đợi mãi mà không thấy Từ San kết nối.

Không phải chứ!

Với tính cách của Từ San, cho dù không có dấu chân thì cô ấy cũng sẽ kết nối để mắng cho tôi một trận.

Tôi bấm tay tính toán.

Hỏng rồi! Đã xảy ra chuyện.

Trên đường đi, tôi gọi cho một người bạn đang làm ở đồn cảnh sát.

Trong vòng hai phút, địa chỉ cụ thể của nhà Từ San đã được gửi đến điện thoại của tôi.

Tài xế đỗ xe trước cổng một tiểu khu.

Bảo vệ còn chưa kịp mở cổng thì tôi đã lao vào.

“Này! Cô làm gì vậy? Ra đây cho tôi.”

Khi người bảo vệ chạy ra thì tôi đã rẽ vào một góc, lao vào trong bụi cỏ rồi biến thành nguyên thần hồ ly.

He he! Không ngờ tới đúng không?

Tôi vẫy vẫy đuôi, ngênh ngang đi tới dưới lầu nhà Từ San.

Người bảo vệ bới tìm trong bụi cỏ một hồi lâu, cuối cùng gãi đầu rời đi.

“Kỳ quái, ban ngày ban mặt mà lại gặp quỷ à?”

Sau khi tìm thấy điểm mù của camera tôi bèn biến trở về hình người, nhưng lại phát hiện ra đây là cửa kiểm soát, phải có mật khẩu hoặc chìa khóa thì mới có thể đi vào.

Tôi nghiến răng, từ trong túi lấy ra một lá bùa.

Ngay khi tôi định dán nó lên cửa thì lại phát hiện ra có một cặp vợ chồng trung niên đang đi về phía mình.

Tôi vội vàng bỏ lá bùa lại vào túi.

Cũng may cũng may, tiết kiệm được một tờ.

Lá bùa này vẽ tốn công lắm đó.

Người phụ nữ trung niên đi đến bên cạnh tôi, dùng khóe mắt đánh giá tôi một chút rồi mới cẩn thận mở cửa.

Tôi không kịp giải thích nên cửa vừa mở đã lao ngay vào trong thang máy, chỉ để lại cho họ một bóng lưng tiêu sái.

Thang máy đi thẳng đến tầng 18, còn chưa đến cửa nhà Từ San mà tôi đã cảm nhận được luồng âm khí cực kỳ mạnh mẽ.

Đối mặt với cánh cửa phòng 1802 bị bao trùm bởi khí đen, tôi ném ra một lá bùa.

“Cấp cấp như lập lệnh, phá!”

Cánh cửa vừa được mở ra, sau lưng tôi cũng vang lên một tiếng hét chói tai.

“A~ Bắt trộm~”

Tôi: …… Toang rồi!

5.

Nguồn gốc của giọng nói này chính là cặp vợ chồng trung niên mà tôi vừa gặp khi nãy.

Mặt mũi của họ có vài phần tương tự với Từ San, có lẽ là cha mẹ của cô ấy.

Sau khi tôi khoa chân múa tay giải thích, mặt cha Từ lại càng đen hơn.

“Nói hươu nói vượn cái gì vậy, trên đời này làm gì có quỷ? Tôi thấy cô chẳng qua là muốn thoát tội nên lấy cớ mà thôi.”

Nhìn khí đen đầy phòng, tôi chỉ đành mặc kệ lời của họ.

“Đúng đúng đúng, tôi đang nói nhảm thôi, hai người hãy vào nhà xem có mất cái gì không đi!”

Giải thích mệt quá, chẳng bằng để họ tận mắt chứng kiến.

Cha Từ nắm lấy cổ tay tôi, ngay khi đẩy cửa bước vào, ông bỗng rùng mình một cái.

Nhưng bây giờ rõ ràng là tiết trời tháng sáu oi bức, trong nhà cũng không hề bật điều hòa.

Một bóng người đang ngồi khoanh chân trên ghế sofa.

Trong mắt hai người họ, đó là Từ San.

Mà trong mắt tôi, đó là một bà già tóc bạc phơ, hốc mắt trũng sâu, bên mắt trái chỉ còn tròng trắng.

“San San, con ở nhà à! Mau kiểm tra xem trong nhà có thiếu thứ gì không?”

“Bốp!”

Mẹ Từ thay giày xong, thấy Từ San vẫn ngồi yên như cũ bèn tiến đến sờ trán cô.

Nhưng lại bị tát mạnh một phát ngay mặt.

“Cái đồ không biết lớn nhỏ, ngay từ đầu tao đã nói Tiểu Bân không được cưới mày mà nó nhất định không nghe.”

Mẹ Từ: “?”

Phong thái này, giọng điệu này, bà đã quá quen thuộc.

Nhưng không thể hiểu tại sao lại xuất hiện trên người con gái mình.

Cha Từ là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức nghiêm nghị trách mắng.

“Sao con lại ăn nói với mẹ như vậy hả? Lại còn dám động tay động chân nữa chứ! Mau xin lỗi mẹ con đi!”

Từ San vừa nghe thấy lời này liền nhảy xuống khỏi ghế sofa, ôm lấy mặt cha Từ rồi không ngừng “chậc chậc” vài tiếng.

“Cháu trai ngoan của bà! Bà nhớ cháu quá đi mất!”

Tôi: …… Đây chính là cái gọi là tình yêu ông bà dành cho cháu của con người ư?

Nhận ra Từ San có gì đó không đúng lắm, giọng mẹ Từ có chút run run.

“Con gái, con sao vậy?”

Từ San trừng mắt nhìn bà ấy, ánh mắt vô cùng sắc bén.

“Tao là bà nội của mày.”

Mẹ Từ sốt ruột phát khóc lên rồi, Từ San nhìn thấy cảnh này không những không tém lại mà lời nói lại càng gay gắt hơn.

“Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, cái đồ vô dụng.”

“Nếu không phải mày không sinh được con trai thì nhà họ Từ chúng tao sao lại bị đoạn tuyệt hương khói cơ chứ?”

Tôi thực sự không thể nhìn nổi nữa.

Bà lão này đã ch.ết rồi mà vẫn không quên cái thói trọng nam khinh nữ của mình.

Nhà họ Từ bọn họ có ngai vàng để thừa kế à?

Tôi xông lên phía trước, bóp miệng Từ San rồi nhét một đồng xu Ngũ đế vào.

Từ San ôm mặt hét toáng lên, lùi lại hai bước và ngã xuống ghế sofa.

Cửa ra vào và cửa sổ xung quanh đều đóng chặt nhưng trong phòng lại thổi qua từng trận gió lạnh, thổi mạnh tới nỗi khiến cho cửa sổ rít lên, nghe rất giống tiếng phụ nữ đang than khóc.

Bên ngoài rõ ràng là nắng vàng rực rỡ, nhưng trong phòng lại tối đen mịt mờ.

Tôi rút điện thoại ra bật đèn pin lên.

Đột nhiên, một khuôn mặt già nua tái nhợt bỗng xuất hiện trước mắt tôi.

Tròng mắt trắng đục nhìn chằm chằm vào tôi, mà hốc mắt trống rỗng còn lại thì đầy máu.

“Khặc khặc khặc, tiểu đạo sĩ, tao đã xem thường mày quá rồi!” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play