8.
Tiêu Túc vừa quay lại đã nằm dài trên mặt đất thở hổn hển, Trịnh Hạ Bình lại trông như chả có việc gì.
Bên ngoài truyền đến từng tràng cười the thé, còn cả tiếng phụ nữ khóc thút thít và tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Chầm chậm ép sát ngôi nhà.
Mặc dù tôi đã lâu không ra trận, nhưng khi nghe những âm thanh này, trong lòng tôi vẫn không khỏi sợ hãi.
Lăng Thần đang canh ngoài cửa cũng chạy vụt vào trong.
“Tới rồi tới rồi, đại sư, tôi làm gì bây giờ?”
“Vào trong vòng tròn đợi đi.”
Cô ấy “ò” một tiếng, cúi đầu chán nản đi vào trong góc.
Tôi trầm ngâm nín thở khởi động trận pháp, 16 lá sinh phù biến thành hình dạng của tôi.
Lăng Thần ở phía sau hưng phấn hét lên: “Cái đệt, ngầu quá! Tôi muốn học cái này.”
Tôi không có thời gian để trả lời cô ấy, chỉ nắm chặt thanh kiếm gỗ đào trong tay.
“Chính là lúc này.”
Vô số con ác quỷ ào ào xông tới, đen sì như mực, chỉ có một con mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.
Tiêu Túc bắt đầu quăng lưới bắt cá, đưa tay khởi động cơ quan, gạo nếp bay ra tứ phía.
Trong phòng một mảnh kêu gào, nghe thảm thương mà vui tai đến lạ.
Nhưng tôi không kịp niệm chú tiễn hồn nên đám ác quỷ phía sau vẫn ập vào phòng.
Tôi nhảy lên không trung, vung mạnh cây kiếm gỗ trong tay.
“Trời đất vô biên, càn khôn mượn pháp. Ta phụng mệnh Tam Thanh tổ sư gia, kính xin ban cho ta thần lực, cho ngũ lôi từ trên trời giáng xuống. Thuận ta thì sống, chống ta thì chết. Cấp cấp như luật lệnh……”
Tia chớp bắn ra từ trong lệnh bài, khiến cho cả căn phòng sáng rõ như ban ngày.
Trong phòng tràn ngập tiếng than khóc.
Sấm sét tan biến, căn nhà cũng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Tôi thở phào một hơi, đưa tay ra hiệu cho Tiêu Túc.
Đám lệ quỷ gần như đã bị quét sạch, lũ còn lại phỏng chừng cũng không dám đi vào trong này nữa, chỉ có thể lượn lờ xung quanh.
Tôi cầm theo kiếm cùng Tiêu Túc một trước một sau đi ra ngoài.
Vừa mới bước ra, chúng tôi đã nghe thấy cách đó không xa bỗng truyền tới tiếng cười sắc lạnh của vô số quỷ hồn.
“Chuyện gì vậy? Tại sao lại có nhiều ác quỷ như vậy?”
Tiêu Túc nhìn tôi, lắc lắc đầu.
Tôi và Tiêu Túc đã kiểm kê qua, thôn này nhiều nhất chỉ khoảng 50 hộ gia đình, mỗi nhà coi như khoảng 5 người, tổng cộng cũng chỉ hơn 200 người mà thôi.
Nhưng nghe tình hình bên ngoài thì số lượng còn nhiều hơn thế.
Tôi lui vào trong nhà, tay cầm lệnh bài gỗ chuẩn bị một lần nữa dẫn sét ngũ lôi, nhưng bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng niệm chú dày đặc.
Theo tiếng niệm chú càng ngày càng lớn, cái đuôi phía sau tôi cũng bắt đầu đung đưa.
Đợi tí?
Đuôi của tôi á?
Đệt! Nguyên hình của tôi bị ép ra rồi.
“Thì ra là ngươi! Tiểu hồ ly, khặc khặc khặc……”
Tiếng cười u ám vang vọng bên tai, tôi không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể vung kiếm trong tay xông vào giữa đám yêu ma.
“Tiêu Túc, cậu nhìn cho rõ đi, người mà cậu cho là đại sư chẳng qua cũng chỉ là một con yêu hồ mà thôi.”
“Cậu đã bị hồ yêu mê hoặc rồi, còn không mau g.i.ế.t cô ta đi, g.i.ế.t cô ta đi~”
Tôi chém bay con quỷ với cái mồm đầy máu trước mặt mình, xoay người nhìn về phía Tiêu Túc.
Cậu ta đang đứng cách đó không xa nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
“Mẹ nó Tiêu Túc, cậu có làm được không hả? Nếu không được thì để tôi tới, tôi sẽ cùng đại sư Nhất Ngôn g.i.ế.t quỷ.”
Lăng Thần đứng bên trong vòng tròn cuống tới mức hét toáng lên.
Tiêu Túc siết chặt thanh kiếm trong tay, sau đó như thể đột nhiên hạ quyết tâm, bắt đầu dùng sức lao thẳng về phía tôi.
Phiền c.h.ế.t đi được, tên khốn này.
Đối phó với nhiều lệ quỷ như vậy đã đủ mệt rồi, lại còn phải đối phó với cậu ta nữa.
Sớm biết như vậy thì tôi đã đánh ngất cậu ta ném ra ngoài rồi.
Tôi đang định tiếp chiêu thì kiếm của Tiêu Túc đã lệch đi vài phần, cắm phập vào lệ quỷ đang đứng phía sau tôi.
“Cái đệt, tôi g.i.ế.t quỷ rồi, con mẹ nó kích thích quá đi mất!”
Tôi……
Ok! Tôi xin rút lại câu nói ném cậu ta ra ngoài khi nãy.
Tiêu Túc dựa lưng sát vào lưng tôi.
“Đừng có nói là cô thực sự cho rằng tôi sẽ ra tay với cô đấy nhé?”
“Chỉ nguyên việc cô đã giúp tôi tìm được Kỳ Kỳ, cho dù cô là hồ ly tinh hay cái gì đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ một lòng một dạ với cô.”
Tôi còn chưa kịp cảm động thì đột nhiên cảm thấy đuôi mình có chút ngứa.
Ơ…… thoải mái quá đi.
“Wow! Thì ra đuôi hồ ly sờ vào lại sướng như vậy! Cô nhất định phải bảo vệ nó nhé, đợi trận chiến này kết thúc tôi phải sờ tiếp mới được.”
Tôi cạn lời, vừa quay đầu lại thì đã thấy Tiêu Túc lao lên.
Cậu ta bị một đám lệ quỷ bao vây, ngoài cửa vẫn còn vô số con chen lấn, cứ từng đợt từng đợt xông vào.
Trong góc, Lăng Thần và Trịnh Hạ Bình cũng đang vật lộn dùng bùa để đối phó với mấy con ác quỷ, mà Tống Quốc Bình đã sớm ngất đi từ lúc nào không biết.
Cứ tiếp tục như vậy thì cũng không phải là cách hay.
Tôi nhanh chóng di chuyển để dán mấy lá bùa lên tường, sau đó niệm to chú ngữ.
Chú ngữ vừa vang lên, nhóm lệ quỷ trong phòng cũng từ từ lắng lại.
Chỉ trong nháy mắt, trong phòng đã đứng đầy một đám người già trẻ gái trai.
Trên mắt cá chân và cổ tay của những người phụ nữ bị xích bằng xích sắt.
“Tiêu Túc, cắt đứt xiềng xích.”
Tiêu Túc và tôi cùng nhau hành động, xông lên chém đứt toàn bộ xích sắt.
Không còn trói buộc, mấy người phụ nữ cúi đầu thật sâu về phía tôi rồi lao sang cắn xé đám đàn ông bên cạnh.
Tôi có thời gian rảnh rỗi nên nhảy lên mái nhà.
Phía dưới là một mảnh đen kịt.
Lẽ nào lệ quỷ tám thôn mười dặm xung quanh đều kéo tới đây cả à?
Cho dù là thế thì cũng không thể nhiều như vậy chứ?
Không đúng, lẽ nào tất cả mọi người trên ngọn núi này đều đã c.h.ế.t hết ư?
9.
Tôi rạch một nhát vào lòng bàn tay cho máu tươi phun ra rồi vung tay vẩy xuống dưới, con lệ quỷ nào dính phải thì nháy mắt đã bị tiêu diệt.
Sư phụ nói, tôi là hồ ly ngàn năm khó gặp, máu của tôi có thể g.i.ế.t hết tà ma.
Tôi nhấc chân bay vút lên, sau đó đứng giữa bầu trời đêm vô tận.
Chú ngữ vừa niệm, máu trong cơ thể tôi đã sôi lên sùng sục.
Đây là loại phương pháp dùng chính thân mình để bồi táng, nhưng cũng là phương pháp duy nhất lúc này.
Tôi nhìn Tiêu Túc và những người khác lần cuối, hy vọng rằng họ có thể lành lặn ra khỏi ngọn núi này.
Sau khi niệm câu cuối cùng, máu tôi phun ra, bốn phía xung quanh vang lên từng đợt kêu khóc.
Thân thể tôi cũng nhẹ bẫng.
Một luồng sáng trắng dài tít tắp xẹt qua toàn bộ thôn Trần Gia, cuốn đi tất cả khí đen, ngay cả nhiệt độ cũng tăng lên vài phần.
Cuối cùng, tôi yên tâm nhắm mắt lại, tùy ý để cơ thể mình từ từ rơi xuống.
“Diệp Nhất Ngônnnnnnn~”
Tiêu Túc hét lên nghẹn ngào.
Cơ thể tôi dần dần ấm lên, được ai đó ôm vào lòng.
Mùi của người này thật giống mùi cháy của lò luyện đan.
Là sư phụ!
Nhưng tôi đã không còn đủ sức để mở mắt ra nhìn Người nữa rồi.
“Diệp Nhất Ngôn, cô là đồ lừa đảo, chẳng phải cô đã đồng ý sẽ cho tôi sờ đuôi sao? Cô mau mở mắt ra đi!”
“Cầu xin cô đó, cô mở mắt ra nhìn tôi đi có được không?”
Những giọt chất lỏng ấm áp cứ từng giọt từng giọt rơi xuống má tôi, tiếng khóc của Tiêu Túc cứ văng vẳng bên tai, càng ngày càng không thể nghe rõ.
“Đủ chưa thế? Còn diễn nữa thì cậu ta sẽ khóc chết đấy.”
Ưm?
Tôi từ từ mở mắt ra.
Sư phụ bất lực lắc lắc đầu.
“Con là hồ ly chín đuôi, bây giờ còn lại tám cái.”
Cái quái gì vậy?
Tôi lồm cồm rời khỏi lòng sư phụ, quẫy quẫy đuôi kiểm tra lại một lần.
Một nè, hai nè, ……
Ặc! Tôi bối rối nhìn về phía sư phụ.
“Sư phụ, người có thể biến ra cho con thêm một cái nữa được không? Có tám cái chẳng ngầu chút nào.”
Sư phụ liếc tôi một cái.
“Còn có nhiều việc phải làm đây này!”
Tôi nhìn theo hướng của sư phụ, một ông già gầy guộc chậm rãi bước ra khỏi một góc tối.
“Tại sao lại là ông nữa vậy?”
Tức quá đi mất, tôi đã rơi mất một cái mạng rồi mà sao vẫn chưa giải quyết được lão già này vậy?
“Nhất Ngôn, không được vô lễ, đây là sư thúc của con.”
Tôi: “?”
Là vị sư thúc tuổi trẻ mất sớm kia của tôi ư?
10.
Không thể trách tôi không nhận ra ông ta.
Sư thúc Trần Quang Nguyên của tôi vì phản bội lại sư môn, có ý đồ thả con quỷ mẫu đang bị trấn áp ra nên đã bị đuổi khỏi đạo quán, chuyện này xảy ra khi tôi còn chưa hóa thành hình người.
Trong cơn tức giận, sư phụ đã tuyên bố rằng sư thúc tuổi trẻ mất sớm, từ đó không ai trong đạo quán dám nhắc đến sư thúc nữa.
Sau khi Trần Quang Nguyên xuống núi đã trực tiếp chạy đến tìm em trai mình ở thôn Trần gia, cũng chính là trưởng thôn ở đó.
Sau khi biết Tiêu Kỳ bị đánh c.h.ế.t vì bỏ trốn, chính Trần Quang Nguyên đã g.i.ế.t c.h.ế.t cháu ruột của mình.
Ông ta bắt đầu dẫn dụ mọi người tin rằng chính Tiêu Kỳ đã quay lại báo thù, bảo Trần mặt rỗ dùng vải đỏ quấn xác Tiêu Kỳ rồi chôn xuống đất, trở thành chất xúc tác khiến cho cô ấy biến thành lệ quỷ.
Sau khi Tiêu Kỳ diệt thôn, Trần Quang Nguyên đã khống chế tất cả lệ quỷ tàn sát hết người dân ở những ngôi làng xung quanh.
Vùng núi này xa xôi hẻo lánh, không ai biết nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Ông ta lợi dụng lệ quỷ để câu hồn của con người.
“Nhưng tại sao họ đều là những cô gái trẻ trung xinh đẹp vậy?”
Tôi thấp giọng lẩm bẩm, sau đó quay phắt sang nhìn thẳng vào mắt sư phụ, cả hai đều nhìn ra ý nghĩ sâu xa trong mắt đối phương.
Hóa ra là như vậy.
Dùng sinh hồn phụ nữ để nâng cao tu vi cho quỷ mẫu.
Trần Quang Nguyên quả thực là vô cùng hao tâm tổn sức để giải thoát cho con quỷ mẫu kia!
“Khà khà khà! Cuối cùng thì các người cũng đoán ra, nhưng đã quá muộn.”
“Khà con mẹ mày!”
Quỷ mẫu xuất thế, nhân gian chìm trong địa ngục, tuyệt đối không thể để Trần Quang Nguyên đạt được mục đích.
Nhưng ông ta là người, không phải quỷ cũng chẳng phải tà, không thể dùng chú ngũ lôi và bùa đuổi quỷ được.
Chỉ có thể sử dụng vũ lực thôi.
Tôi nhảy lên không trung, biến về nguyên hình linh hồ.
Trần Quang Nguyên muốn chạy, nhưng tôi đã dùng chân trước chộp lấy lưng rồi ấn ông ta xuống đất.
Trần Quang Nguyên nhất thời hoảng loạn, mặc dù tôi là hồ ly tinh nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong đạo quán, trên người không hề có hơi thở của yêu ma.
Mấy pháp thuật đó của ông ta đương nhiên là vô hiệu với tôi.
Cứng không được nên ông ta đành mềm.
“Tiểu hồ ly, cô có biết vì sao sư phụ cô lại nhất định phải thu cô làm đồ đệ không?”
“Đó là bởi vì……”
Lời tiếp theo còn chưa kịp nói ra thì một người giấy đã cứa vào cổ Trần Quang Nguyên, máu tươi phun đầy lên mặt tôi.
“Nhất Ngôn, tránh ra."
Tôi lững thững đứng sang một bên, biến trở lại thành người.
Sư phụ dùng hai tay kết ấn, ngay khi hồn phách của Trần Quang Nguyên vừa rời khỏi cơ thể, một luồng sấm sét đã giáng xuống.
Thôn Trần gia nháy mắt đã sáng rõ như ban ngày, toàn bộ khí đen cũng tiêu tan.
Lo sợ quỷ mẫu sẽ xuất thế nên sư phụ vội vàng trở về đạo quán trước.
Tôi cùng Tiêu Túc tìm một nơi có phong thủy tốt để chôn cất Tiêu Kỳ.
Thành phố cũng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Khi chúng tôi rời khỏi thôn Trần gia thì Tống Quốc Bình cũng đã tỉnh dậy, còn cứng miệng nói rằng một đấm của mình có thể g.i.ế.t c.h.ế.t một con quỷ.
Lăng Thần không nghe lọt tai nên cãi nhau với anh ta.
Còn Trịnh Hạ Bình lại mỉm cười nhìn về phía tôi.
“Tiểu hồ ly đại sư, đến phòng làm việc của chúng tôi ngồi một chút đi! Hoặc là bọn tôi tới nhà cô cũng được.”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì Lăng Thần đã sấn tới.
“Trả chút phí lên sàn cái đã nhể?”
Cô gái này, tôi thích!
11.
Đêm đó tôi mơ thấy một giấc mơ, trong mơ xuất hiện giọng nói của một người phụ nữ.
“Tiểu hồ ly, cô có biết vì sao sư phụ cô lại thu cô làm đồ đệ không?”
Tôi hỏi cô ấy là ai, cô ấy lại chỉ nhắc đi nhắc lại câu này.
Tôi bèn tập trung niệm chú thanh tẩy, một lúc sau mới từ từ chìm vào trong giấc ngủ yên bình.
Sau khi sư phụ xác định quỷ mẫu tạm thời vẫn chưa xuất thế, tôi nhàn rỗi tới mức buồn chán nên lại bắt đầu mở phòng livestream.
Màn hình của người được kết nối vừa mở ra, khuôn mặt của Tiêu Túc đã xuất hiện trong camera.
Cậu ta đang trồng cây chuối, trước mặt để một cái đĩa.
“Đại sư Nhất Ngôn chính là thần của tôi.”
Cậu ta hét to một tiếng, cắn mạnh vào chiếc bánh hình cục phân đặt trước mặt mình.
Bão comment điên cuồng nổi lên, một ID tên là Trợ lý của đại sư Nhất Ngôn cũng bình luận: “Dùng đồ giả à? Nói được mà không làm được sao?”
Tôi mỉm cười nhìn họ làm loạn.
Đất nước giàu mạnh, nhân dân yên bình, thật là tuyệt!
(HOÀN)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT