Chương 189

Hàng lông mày lạnh lùng của Diệp Diệp Sâm nhăn lại: “Thắng bé đến chỗ đó làm gì?”

Vệ sĩ lập tức cúi đầu: “Tôi không biết cậu chủ đi làm gì. Nhưng căn cứ theo những gì chúng tôi nhìn thấy thì cậu ấy đã đi vào một tòa nhà cho thuê. Sau khi điều tra chúng tôi phát hiện ra…phát hiện ra đó chính là nơi ở của cô Ôn?”

“Anh nói cái gì? Mộc Vân hỏi.

Lời này vừa nói ra quả nhiên đã làm cho không khí trong phòng khách như đông cứng ngay tại chỗ.

Hóa ra nửa đêm con trai anh còn chạy ra ngoài lại là vì đi tìm người phụ nữ kia.

Rốt cuộc cô ta đã cho thằng bé uống thứ thuốc mê gì? Mới vừa quay về được vài ngày mà thằng bé chết tiệt này đã bị cô ta làm cho mê muội đến như vậy. Tối hôm qua là xúi giục rời nhà trốn đi, vậy bước tiếp theo có phải định trực tiếp bắt cóc thắng bé đi luôn không?

Mặt Diệp Diệp Sâm xanh mét!

“Tổng giám đốc…”

“Gọi cho Lâm Tử Khang, bảo anh ta lập tức sắp xếp để người phụ nữ kia cút khỏi thành phố A này ngay, mãi mãi không được xuất hiện ở đây nữa?”

“Hả?”

Vệ sĩ ngơ ngẩn.

Cút khỏi thành phố A?

Chuyện này…chẳng phải trước kia chính anh ấy là người phí hết công sức đưa người ta từ nước ngoài trở về sao? Sao bây giờ lại muốn làm cho cô ấy cút khỏi đây?

‘Vẻ mặt vệ sĩ hoàn toàn ngây ngẩn không hiểu gì.

Nhưng nếu tống giám đốc đã ra lệnh bọn họ cũng không dám không theo, lập tức vội vàng đi làm.

Vài phút sau Diệp Sâm lại lên lầu chuẩn bị lấy cặp tài liệu đi làm.

Nhưng ngay khi anh đi lên điện thoại di động của anh đột nhiên lại vang lên, vì cơn giận của anh vẫn chưa tiêu tan cho nên tâm trạng cực kỳ kém nhận điện thoại: “Alo?”

“Tổng giám đốc Diệp, anh có muốn gặp con trai anh không? Nếu không muốn tôi sẽ giết luôn con tin!”

Hóa ra vẫn là người kia!

Khuôn mặt Diệp Sâm lập tức xanh mét: “Anh muốn tiền đến phát điên rồi sao? Lại dám giở trò này với tôi “Xem ra tổng giám đốc Diệp vẫn không tin, được, vậy tôi sẽ gửi cho anh một tấm ảnh để anh có thể thấy rõ, nếu xác định đó là con trai anh thì ngay lập tức mang ba mươi lăm tỷ tới đây”

Nói xong, người đàn ông liền cúp điện thoại Diệp Diệp Sâm đứng đó không lâu, điện thoại di động của anh nhận được một tấm ảnh.

Trong bức ảnh là một đứa bé bị trói, cũng không biết là đang ở đâu, đứa trẻ mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu cam bị một sợi dây thừng thô và lớn buộc vào một chiếc ghế nhỏ, làn da của cậu bé trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ tròn, mặc dù đôi mắt đó bị một miếng vải đen che lại nhưng cái miệng nhỏ lộ ra phía dưới còn có mũi.

Sau khi quan sát chốc lát, bước chân của Diệp Sâm như bị đông cứng lại.

Khuôn mặt đó đúng là con trai của anh, chính xác là cậu bé, bản thân anh đã nuôi năm năm không thế nào nhận sai được.

Thế nhưng, Diệp Minh Thành…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play