"Vấn đề này không thể giải quyết sao? Chỉ có thể tự làm được à? Chưa từng thấy hả? Hầy, tôi đã cho ông xem ảnh rồi, tình hình hiện tại có hơi nghiêm trọng..."
Hạ Liêm đau đầu đưa tay day ấn đường, anh vừa kết thúc cuộc gọi điện với chủ nhà xong.
Về việc trong phòng mọc nấm mốc thì chủ nhà hoàn toàn không thể ngờ đến, cho dù anh có chụp hình và gửi video sang thì chủ nhà cũng đều nói qua loa rằng chuyện như vậy là bình thường, nói anh là đàn ông nên không cần để ý quá kỹ.
Từ sau khi thuê nhà anh đã dần cắt đứt liên lạc với người môi giới, nếu có chuyện gì cứ việc tìm chủ nhà, mà chủ nhà chỉ có lấy tiền, còn những chuyện khác ông ta không quan tâm đến, còn nói nếu như thấy không ổn ông ta sẽ giảm bớt tiền thuê phòng lại, nói Hạ Liêm tự xử lý đám mốc trong phòng đi.
Thực ra anh có nghe người ta nói về vấn đề xử lý nấm mốc triệt để, nói là phải làm cho thật sạch, phải loại bỏ lớp sơn tường rồi sơn lại lần nữa, nghe có hơi phức tạp, nếu mời người có chuyên môn đến xử lý chắc chắn giá thành cũng không thấp, mà chủ nhà cũng không rảnh để quét vôi sơn tường lại chỉ vì đám nấm mốc này.
Thế là sau khi trò chuyện xong anh chọn không thèm để ý đến đám mốc nữa, nói qua mùa này là sẽ ổn hơn, còn không anh sẽ lau sơ, nếu không được nữa anh sẽ lấy thứ gì đó dán lên để ngăn nó lại, sau đó nhắm mắt làm ngơ.
Thật ra không phải Hạ Liêm có bệnh sạch sẽ mà là vì mấy ngày nay chuyện đám mốc đã dần nghiêm trọng hơn, sau mấy ngày xịt khuẩn liên tục thì đám mốc trong nhà vệ sinh vẫn tiếp tục lan rộng, thậm chí còn lan ra đến trần nhà phòng khách.
Từng đám mốc hình bầu dục dần lan trên trần nhà màu trắng nhìn cực kỳ ngứa mắt. Lúc này anh cũng đã bỏ ý định sẽ dọn sạch nó, vì kinh nghiệm lau chùi mấy ngày nay đã nói cho anh biết rằng dù có lau như thế nào cũng sẽ không có tác dụng gì.
Bây giờ điều duy nhất có thể an ủi anh chính là đám nấm mốc kia tạm thời chưa lan đến phòng ngủ, nhưng dù vậy lúc tắm liếc nhìn đám nấm mốc màu xám tro trong góc tường anh vẫn cảm thấy rất chán ghét.
Ngoại trừ chuyện nấm mốc lan ra thì những ngày gần đây Hạ Liêm rất đau đầu vì chất lượng giấc ngủ kém. Mỗi đêm anh đều mơ thấy những giấc mơ kỳ dị hoang đường, trong mơ có thể nghe thấy tiếng soàn soạt kề sát bên tai, mà tiếng vang ấy ngày một lớn hơn, còn anh vẫn chìm sâu vào trong bóng tối vô tận không tìm được lối ra.
Một giấc mơ không hề có ý nghĩa nhưng lại dần bào mòn tinh thần, mỗi ngày Hạ Liêm đều cảm giác như mình không ngủ, lúc đi làm không còn sức để tập trung, những đồng nghiệp chào hỏi thường ngày cũng bắt đầu nhịn không được mà hỏi thăm có phải dạo gần đây ngủ không ngon không, quầng mắt đã thâm quầng.
Hạ Liêm nhìn bản thân mình trong gương, sắc mặt tái nhợt và quầng mắt thâm đen, quả thật có hơi kinh dị. Anh dùng tay vốc nước lên rửa mặt rồi liếc nhìn đám mốc bên cạnh bồn tắm lớn, cảm giác sau khi nó lan rộng ra thì đã biến thành một bóng người có đầu, có tay, có chân đang lẳng lặng đứng trong góc tường...
Chờ chút đã.
Bóng người?
Hạ Liêm quay đầu lại, cẩn thận quan sát đám mốc đã cao hơn đầu mình, trong lòng lo sợ bất an. Anh cảm thấy mình đã tưởng tượng quá nhiều, dù sao bình thường nhìn thấy đám mây người ta cũng sẽ tưởng tượng nó thành một cái gì đó, hiện tại nhìn đám mốc rồi liên tưởng cũng là chuyện bình thường, không có gì kỳ lạ cả.
Anh vừa an ủi mình vừa cầm điện thoại gọi video với bạn mình.
Mặc dù đã từng nói anh không phải là người năng nổ hoạt bát nhưng cũng không đến mức không thể xã giao và không có bạn bè, anh vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với bạn cùng phòng và bạn lúc học đại học, không cần phải trò chuyện mọi lúc mọi nơi nhưng lúc muốn nói chuyện thì vẫn có mặt.
Anh nhìn giờ một chút rồi quyết định gọi video cho người bạn tên Hoàng Hạo của mình, có lẽ bây giờ cậu ta không bận gì, hiện tại đang làm việc ở thành phố bên cạnh.
Bởi vì lâu rồi không trò chuyện nên Hạ Liêm cũng không kể về việc mình đã gặp phải chủ nhà và những chuyện đáng ghét mà là hỏi thăm cuộc sống và công việc của nhau, sau đó vì Hoàng Hạo nói quá nhiều nên mới đó mà đã trò chuyện gần một tiếng.
Hạ Liêm trò chuyện đến mức quên mất mình gọi video để làm gì, ngược lại anh đã biết được gần đây bạn gái của Hoàng Hạo thích ăn món nào và thích màu son nào. Thực ra anh không quan tâm bạn gái cậu ta thích gì nhưng thật sự anh không thể ngăn được người đang yêu đương, muốn bộc bạch tình cảm của mình.
Hoàng Hạo nói cả tràng dài, một lúc sau mới nhận ra mình đã quá vội vàng nên cậu ta ho nhẹ một tiếng, tạm thời gác chuyện yêu đương sang một bên, cuối cùng cũng chú ý đến phản ứng khác thường của Hạ Liêm. Phải biết rằng cậu ta với Hạ Liêm đã là bạn học nhiều năm, việc Hạ Liêm chủ động gọi cho cậu ta là cực kỳ hiếm.
Cậu ta nhìn Hạ Liêm, giống như đã hiểu ra điều gì đó nên chọc tức anh, cười hỏi: "Ha, có phải bởi vì tôi cướp lời trước nên không để cho cậu có cơ hội nói việc mình đã có bạn gái không?"
"?" Hạ Liêm khó hiểu.