"Bàn cờ Gia Uyển?"
"Đúng vậy, anh Hạ, anh có biết tại sao chung cư này được gọi là bàn cờ Gia Uyển không?" Người môi giới mặc vest chuyên nghiệp hào hứng nói, lúc dẫn khách đi vào tiểu khu xem phòng cũng không quên gợi chủ đề trò chuyện.
Thật ra Hạ Liêm cũng không hứng thú với chung cư này lắm, chỉ vì vị trí địa lý và nội thất khá hoàn thiện, cộng với xung quanh rợp bóng cây rất mát, phong cảnh cũng không tệ nên anh mới đến xem nhà. Nhưng nghe đến đây anh cũng phối hợp hỏi thăm một chút: "Tại sao?"
"Anh nhìn đằng kia!" Người môi giới chỉ tay về phía ngã tư đằng trước, ở giữa khu vực trống trải đó có một sân cỏ, anh ta lại giới thiệu: "Vì chỗ này có một tảng đá lớn, vuông vức như bàn cờ, nghe nói trước khi khởi công xây dựng thì tảng đá đó đã ở đây rồi nên không thể dời nó đi được."
Hạ Liêm nhìn theo hướng mà anh ta chỉ thì thấy một tảng đá vuông phủ đầy dấu vết năm tháng, kích thước lớn hơn hai bàn tay của người đàn ông trưởng thành một chút. Nói nó là bàn cờ thì thực sự có hơi miễn cưỡng, ngoại trừ việc có hình vuông giống bàn cờ ra thì không còn điểm nào giống nữa, anh chỉ có thể giơ ngón cái lên mà bội phục sức tưởng tượng của người đặt tên.
Hạ Liêm đến gần xem thử, anh thấy trên mặt đá vẫn còn một số chữ viết tay được khắc một cách mơ hồ, dường như đã từ rất lâu rồi. Chữ viết linh tinh không rõ, nơi lõm vào còn mọc rêu xanh, chỉ là một cục đá nâu đậm không có gì kỳ lạ nên anh cũng thấy nó không có gì đặc biệt.
Nhưng ở giữa tảng đá có một khe nứt rất sâu, có thể nhìn vào sâu bên trong, bên trong khe hở đã có mạng nhện phủ kính, có lẽ không bao lâu nữa tảng đá kia sẽ vỡ tan tành.
"Ôi, sao bàn cờ này lại nứt rồi? Rõ ràng lần trước tôi đưa khách đến xem phòng thì nó vẫn còn nguyên, hay là bởi vì trước kia sửa đường vào chung cư đã chạm phải nên bị vỡ?" Dường như anh trai môi giới hiểu rất rõ về tình trạng của tảng đá, khi nhìn thấy vết nứt trên đó thì anh ta tỏ ra rất kinh ngạc.