Chương 485
“Tao đến còn cần mày cho phép sao?” Ông cụ lập tức tỏ vẻ bất mãn.
Hoắc Tư Tước không hề nhượng bộ chút nào, hắn nghe nói như vậy thì cười lạnh lùng.
“Ông có thể tới đây, nhưng mà ông muốn làm loạn chỗ này của tôi, vậy đừng trách tôi không khách khí, sau này ông cũng đừng nghĩ gặp được bọn nhỏ, ông tự hiểu đi.”
“Mày——”
Ông cụ tức đến độ muốn nhồi máu cơ tim.
Đúng vậy, nói về cãi nhau, ông ta chưa từng thắng cái thằng con chết tiệt này.
Ông ta hít sâu một hơi, cuối cùng sau khi buộc bản thân tỉnh táo lại, mới mở miệng lần nữa: “Hôm nay tao tới đây, là dẫn theo người phụ nữ mày thích tới.”
“Người phụ nữ tôi thích? Ông nói Cố Hạ à?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Cuối cùng ông cụ cũng tìm được một chút lợi thế, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn hơn.
Nhưng thật không ngờ, đứa con trai năm đó luôn miệng nói với ông ta muốn kết hôn với người phụ nữ đó, bây giờ sau khi nghe được điều đó, hắn lại lộ ra một nụ cười khẩy đầy vẻ châm chọc.
“Cô ta không xứng!”
“Mày đang nói gì? Không xứng?”
Ông cụ khó có thể tin nhìn hắn: “Vì sao lại không xứng? Năm năm qua, mày vẫn để cho cô ta ở bên cạnh mày, cũng luôn hy vọng tao đồng ý hôn sự của tụi mày, sao bây giờ lại biến thành không xứng?”
Ông cụ quả thật có chút không tin vào những gì bản thân mình nghe được.
Năm đó, đứa con trai khốn nạn này kiên quyết biết bao, nếu không phải sao hắn lại cố ý dẫn Cố Hạ về khi Ôn Hủ Hủ đang mang thai.
Thật ra năm đó ông ta tính toán để cho Ôn Hủ Hủ làm con dâu của ông ta, cô mang thai ba đứa cháu của ông ta, lại là con gái Ôn Như Phi, chờ sau khi cô sinh con, để cho cô vào tộc phổ của nhà họ Hoắc, cũng không có gì là không thể.
Nhưng cuối cùng, Cố Hạ xuất hiện.
Hắn luôn miệng nói đây là người phụ nữ hắn yêu nhất, cả đời hắn không cưới ai khác ngoài cô ta.
Bây giờ, điều đó có nghĩa là gì?
“Bởi vì tôi bị mù!” Hoắc Tư Tước bỗng nhiên không còn kiên nhẫn nữa, dường như không muốn nói về loại chuyện sỉ nhục chỉ số thông minh của hắn.
Đôi mắt già nua của ông cụ hoàn toàn trợn tròn!
Ông ta chưa bao giờ nghe hắn nói bản thân hắn có vấn đề, hắn là một người cầu toàn, hắn không cho phép người khác bình luận bất kỳ khiếm khuyết nào về hắn, ông ta cũng không thể.
Bị mù?
Chuyện khi nào?
“Cho nên ý của mày là hiện tại sẽ không cưới người phụ nữ Cố Hạ này nữa?”
“Nói nhảm!”
“Vậy Ôn Hủ Hủ thì sao?”
“Tôi cũng không ly hôn với cô ấy, ông hỏi cô ấy làm gì?”
Hoắc Tư Tước tức giận trả lời, sau đó hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy đã không còn nhiều thời gian, còn phải chạy về công ty, lập tức đi vào biệt thự bỏ lại ông già này đứng đó.
Ông cụ: “…”