Chương 448

Tuy nhiên trong những câu hỏi này, nghiêm trọng nhất chắc là câu cuối cùng của ông ta.

Vẻ mặt ông cụ càng âm trầm lạnh lùng hơn: “Không biết, có lẽ, lần Tư Tước giết con chó kia, chắc cũng không phải lần đầu tiên con bé nhìn thấy!”

“Ý ông là?”

“Lúc Ôn Như Phi mang theo vợ con của ông ta tới, Tư Tước mười tuổi, năm giết con chó chính là lúc nó mười tuổi, sau đó Ôn Như Phi vì tránh cho con gái ông ta lại nhìn thấy chuyện như vậy nên rất ít khi để cho con bé tới nữa.”

“Cho nên thiếu gia năm mười một tuổi ngộ sát. Lúc đó con bé này chắc không nhìn thấy mới đúng, vậy làm sao có thể?”

Quản gia nghe nhắc tới chuyện cũ này, cũng bắt đầu hồi tưởng lại chuyện lúc đó, sau đó cùng nhau suy đoán.

Ôn Như Phi chính là ba của Ôn Hủ Hủ, năm đó Ôn Hủ Hủ trong lúc vô tình nhìn thấy Hoắc Tư Tước phát bệnh, vì hoảng sợ nên số lần Ôn Hủ Hủ tới cũng rất ít. Lúc ấy Ôn Như Phi không nói nguyên nhân, nhưng người thông minh đều hiểu.

Nhưng khi Hoắc Tư Tước mười một tuổi đã được đưa đi điều trị khép kín.

Trong khoảng thời gian đó, con bé này rốt cuộc làm sao biết được chuyện xảy ra với Hoắc Tư Tước ở chỗ đó?

Chuyện này rõ ràng ngoại trừ ông Hoắc và người quản gia này, còn có bác sĩ năm đó ra thì không có ai biết cả, còn vị bác sĩ kia cũng bị ông Hoắc xử lý vì phòng ngừa ông ta tiết lộ bí mật.

Vậy làm sao cô biết được?

Vì sao năm đó ông ta nhìn ra đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, đến cuối cùng lại là người không sạch sẽ nhất không nghe lời nhất, chẳng lẽ những thứ ông ta cho cô còn ít sao?

Ông cụ nhìn chằm chằm về hướng cửa, ánh mắt của ông ta nham hiểm và đáng sợ hơn bao giờ hết âm ngoan đáng sợ!

——

Trung tâm thành phố, Bệnh viện Nhân dân số 1.

Trong phòng bệnh, ba đứa nhỏ nằm sấp trên giường bệnh nhìn toàn bộ đầu mẹ đều bị quấn một lớp gạc trắng thật dày, tất cả đều nước mắt giàn giụa.

“Đều do ba, vì sao không thể đi cứu mẹ sớm hơn chút, con đã nói mẹ đang gặp nguy hiểm rồi!”

Mặc Bảo là người đầu tiên tỏ vẻ bất mãn, “lạch cạch” một chút sau khi rơi xuống hai hạt đậu vàng mang theo tiếng nức nở tố cáo ba.

Hoắc Dận không lên tiếng.

Tiểu Nhược Nhược càng trực tiếp hơn, dứt khoát cất tiếng khóc: “Anh trai… Chúng ta… Chúng ta nên đổi người khác làm ba đi, ba… ba không thể bảo vệ được mẹ, chúng ta đi tìm chú Kiều được không?”

Hay lắm, con bé lại có thể trực tiếp muốn đổi ba.

Vừa hay lúc này Lâm Tử Dương cầm thuốc tiến vào, nghe nói như thế, bước chân của anh ta loạng choạng suýt chút nữa quỳ gối trước mặt ba tiểu tổ tông này rồi.

“Các tiểu bảo bối, chúng ta bình tĩnh bình tĩnh trước được không? Tai nạn lần này là chuyện bất ngờ, ba của mấy đứa hoàn toàn không biết, nếu anh ấy biết nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ mẹ mấy đứa thật tốt. ”

“Thật sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play