Chương 172

Ôn Hủ Hủ rời khỏi Hoắc thị.

Cô đương nhiên sẽ không quay về căn tin rách nát kia ăn cơm. Tức đến no rồi, làm sao còn tâm tình ăn cơm? Còn không bằng về nhà ăn mì sợi!

Nhưng ngay khi cô sắp về đến nhà, bên nhà trẻ lại đột nhiên gọi điện thoại tới: “Mẹ Mặc Mặc, có chuyện gì vậy? Hôm nay con ít nói, có phải ốm không?”

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ nghe thấy, mặt trở nên tái đi.

Mặc Mặc bị bệnh à? Không phải chứ? Sáng nay lúc cô đưa cậu bé đi học, còn không có dấu hiệu bị bệnh mà.

Ôn Hủ Hủ lập tức bồn chồn không yên. Cô không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác, lập tức bảo taxi đổi phương hướng đi về phía nhà trẻ.

“Mẹ Mặc Mặc, cuối cùng mẹ cũng tới rồi, mau tới xem đi, tôi đã đưa đứa nhỏ ra rồi.”

Quả nhiên, cô vừa mới tới cửa nhà trẻ, cô giáo kia nhìn thấy cô liền dẫn hai đứa nhỏ từ bên trong đi ra.

Ôn Hủ Hủ lập tức chạy tới, ngồi xổm trước mặt hai đứa nhỏ.

“Mặc Mặc, con bị bệnh sao?”

“Không có không có, mẹ, anh trai không có bị bệnh.” Nhược Nhược vội vàng lắc lắc bàn tay nhỏ bé, ý bảo anh trai không có bị bệnh.

Nhưng Ôn Hủ Hủ phát hiện con trai hôm nay, quả thật có chút không giống bình thường. Nhưng mà, rốt cuộc có chỗ nào không giống cô lại có chút nói không nên lời.

“Mặc Mặc?”

“Con không sao, chỉ là hôm nay cơm không ngon.” Mặc Bảo đứng trước mặt mẹ một hồi lâu, rốt cục cũng chịu mở cái miệng nhỏ nhắn nói hai câu.

Cậu không muốn ăn cơm sao?

Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cô giáo.

Nhưng cô giáo lập tức lắc đầu: “Không đâu, trước kia Mặc Mặc ở nhà trẻ ăn rất ngon. Hơn nữa hôm nay còn có món sườn hầm khoai tây con thích ăn nhất, sao lại không ngon chứ?”

Cô giáo không tin những lời như vậy.

Vì thế Ôn Hủ Hủ lần nữa đem ánh mắt nhìn về phía đứa con trai này.

Mặc Bảo kỳ thật vẫn luôn rất ngoan. Lúc Ôn Hủ Hủ đi làm, cậu đều dẫn theo em gái ngoan ngoãn đi nhà trẻ, chưa bao giờ gây thêm phiền toái cho mẹ. Trừ phi, cậu thật sự bị bệnh.

Chẳng lẽ, cậu đã bị bệnh?

Ôn Hủ Hủ nghĩ đến, trước đây khi đứa nhỏ này bị bệnh. Vì không muốn để cô lo lắng nên đã không nói gì. Nhìn bộ dạng hiện tại cũng không thích nói chuyện, cô càng thêm chắc chắn suy nghĩ này.

“Được rồi, Mặc Mặc, mẹ dẫn con đi khám bác sĩ.”

“Hả?”

Hai đứa nhỏ trợn tròn mắt.

Thật sự đi khám bác sĩ sao? Không phải, cậu thật sự không có bị bệnh. Cậu chỉ là không phải là Mặc Bảo mà cậu Hoắc Dận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play