Chương 105

——

Trong khu vui chơi.

Ôn Hủ Hủ dẫn Hoắc Dận đi chơi rất vui vẻ, vì cậu chưa từng tới nơi này nên rất hưng phấn.

Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé vô tư của Mặc Bảo trong cậu.

“Dận Dận, con chơi có vui không?”

“Ừmmm.”

Hoắc Dận lúc này đang ngồi trên một chiếc thuyền gỗ nhỏ. Chiếc thuyền nhỏ này là thuyền đôi không có động cơ, nếu muốn cho thuyền chạy được phải dựa vào sức chân người ngồi trên thuyền đạp, còn có hai mái chèo để điều khiển hướng của chiếc thuyền. Vì thế trong lúc Ôn Hủ Hủ đạp thì Hoắc Dận không ngừng dùng tay nhỏ chèo.

Thật là một khung cảnh hạnh phúc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Dận đỏ bừng trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi thế nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời. Khác với dáng vẻ vô hồn trầm lặng trước đây của cậu.

Ôn Hủ Hủ mỉm cười, dùng sức tiếp tục đạp thuyền nhỏ. Cô đang chuẩn bị cùng Hoắc Dận tiếp tục chơi, thì lúc này điện thoại lại vang lên.

“A lô?”

“Bà chủ, bà dì, bà nội của tôi ơi, cô hôm nay làm sao vậy? Sao lại có thể bắt cóc tiểu thiếu gia? Ôi trời ơi, cô mau… mau đưa cậu Hoắc Dận trở về, nếu không là cả nhà cô đi tong đó.”

Không nghĩ tới, điện thoại vừa kết nối lại là Lâm Tử Dương gọi tới.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủl lập tức thay đổi: “Sao vậy? Anh ta đã biết rồi sao? Không phải… tôi không bắt cóc Dận Dận, là Dận Dận không muốn gặp ông nội của thằng bé nên tôi mới đưa Dận Dận ra ngoài.”

Ôn Hủ Hủ còn chưa kịp phản ứng.

Lâm Tử Dương không nói gì, cũng chỉ cầu xin bà cô này nhanh chóng đưa vị tiểu thiếu gia trở về. Anh ta cho cô biết nếu trong vòng hai mươi phút cô không trở về thì sau này cô sẽ không bao giờ được gặp lại đứa con này nữa.

Ôn Hủ Hủ nghe được, lúc này mới bất đắc dĩ dẫn Hoắc Dận lên bờ.

“Dận Dận, hôm nay chúng ta chơi tới đây trước đi, con vừa bị bệnh không thể chơi quá mệt. Chúng ta đi tìm ba con được không?”

“Ba?”

Hoắc Dận vốn là một đứa trẻ thông minh, nghe mẹ nói vậy, lập tức ý thức được có gì đó không ổn.

Tuy nhiên lúc này Ôn Hủ Hủ không thể nói với Hoắc Dận những chuyện đó. Cô chỉ dỗ dành cậu sau đó ôm cậu đi. Ngay lập tức hai mẹ con rời khỏi khu vui chơi đi tới tập đoàn Hoắc thị.

Hai mươi phút sau, trung tâm thành phố, tòa nhà Hoắc Thị.

Ôn Hủ Hủ dẫn Hoắc Dận đến trước tòa nhà chọc trời này, vốn dĩ sau khi cô nhận cuộc điện thoại vừa rồi không hề muốn đi lên. Nghe giọng điệu của Lâm Tử Dương đoán chắc sau khi đi lên tên đàn ông chó kia sẽ không để yên cho cô.

Nhưng mà……

“Dì?”

“A a, được, giờ dì dẫn con đi lên ha.”

Ôn Hủ Hủ hoàn hồn liếc nhìn khuôn mặt xanh xao của Hoắc Dận đang ở trong xe. Hoắc Dận trực tiếp đẩy cửa đi ra.

“Ồ? Đây không phải là tiểu thiếu gia sao? Cậu hôm nay rảnh rỗi tới đây à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play