Giờ ăn tối.

Điều khác biệt duy nhất so với trước đó là Thẩm Thụy làm tám món mặn, một món canh.

“… Thụy Thụy.” Tô Nguyên nhìn các món ăn trên bàn một lượt, sau đó lại nhìn Thẩm Thụy: “Nhiều như vậy chúng ta ăn không hết đâu.” [Chẳng lẽ là đặc biệt nấu vì mình xuất viện? Xem như một bữa tiệc?]

Thẩm Thụy ừ một tiếng, xắn ống tay áo lên: “Em rửa tay trước rồi ăn nhé.”

Tô Nguyên ngoan ngoãn đứng dậy, chuẩn bị đi vào phòng bếp rửa tay.

“Em ngồi đi, anh đi lấy nước.” Thẩm Thụy giơ tay làm động tác ngồi xuống, sau đó quay người rời đi.

Tô Nguyên lộ ra vẻ mặt hoang mang, từ từ ngồi trở lại.

Không lâu sau, quả nhiên Thẩm Thụy bưng một cái chậu ra.

Tô Nguyên cúi đầu nhìn vỏ bưởi màu vàng óng trong chậu, hỏi: “Nước vỏ bưởi à?” [Có phải anh hơi mê tín không…]

Thẩm Thụy chững chạc đàng hoàng, hoàn toàn không cảm thấy mình đang làm những hành động mê tín: “Ừm, anh nghe nói nước đun vỏ bưởi có thể hóa giải xui xẻo.”

Tô Nguyên cụp mắt cười cười, nhúng hai tay vào chậu nước, rồi nhặt vỏ bưởi lên xoa xoa vào tay của mình.

“Thật hả?” [Xin lỗi anh, chuyện xui xẻo này… Nói đúng ra, một nửa là do em tự mình làm ra.]

Thẩm Thụy nhìn cậu, chậm rãi gật đầu, rút ra mấy tờ giấy, rồi từ từ lau khô từng giọt nước đọng trên tay Tô Nguyên.

Sau lễ hội thả diều hắn đã xem kỹ mấy lần video giám sát, cũng xác nhận vài chi tiết với Bành Ba, Tô Nguyên hoàn toàn tự nguyện đi theo.

Nói là tự chuốc họa vào thân cũng không sai.

Thẩm Thụy thầm thở dài: “Em ăn chân giò trước đi.”

Trong bát của Tô Nguyên có thêm một miếng giò heo kho tàu, đặt ở trên cơm trắng nom cực kỳ hấp dẫn.

“Vâng.” [Ồ, móng heo cũng được dùng để giải xui…]

Thẩm Thụy ngừng một chút, móng heo ngoại trừ để giải xui thì còn là món ăn dễ tăng cân.

Không bao lâu sau, Tô Nguyên đã ăn no, chỉ là cậu vẫn ngồi ăn với Thẩm Thụy theo thói quen.

Tuy nhiên, bữa tối hôm nay dài bất thường và đúng như dự đoán, bởi vì cậu ăn quá no.

Thẩm Thụy ngồi ở trên ghế sô pha, còn Tô Nguyên thì ngồi trong lòng Thẩm Thụy. Cậu vừa xem Thế giới động vật vừa được xoa bụng cho.

“Nguyên Nguyên.”

“… Dạ?”

Thẩm Thụy từ tốn nói: “Sản nghiệp của Tạ Bân ở nước ngoài đang gặp một chút vấn đề, dự án hợp tác giữa gã và nhà họ Tô sẽ kết thúc trước thời hạn. Mấy năm trở lại đây, có lẽ sẽ không có thời gian về nước.”

Nhà họ Thẩm đã chi không ít tiền và mối quan hệ để mua chuộc các đối thủ cạnh tranh với Tạ Bân và các quan chức nước A cùng nhau chèn ép nhà họ Tạ, khiến Tạ Bân không thể trở về nước.

Tô Nguyên ngạc nhiên, vui mừng hỏi: “Thật sao?” [Vậy thì quá tốt rồi, người như Tạ Bân nếu như không có quyền có thế thì đã sớm bị đưa vào bệnh viện tâm thần hoặc vào tù phải không?]

Động tác xoa bụng của Thẩm Thụy dừng lại mấy giây, sau đó hắn tiếp tục động tác vừa rồi. 

“Đúng vậy, còn tên tóc vàng kia, cậu ta là người Lâu Thời Tấn sai đến để uy hiếp em, bây giờ vẫn đang ở trong cục cảnh sát.”

Tô Nguyên: “Đe dọa em? Không phải bắt cóc sao ạ?”

“Không phải, tên tóc tím kia khăng khăng rằng mình có ý đồ xấu. Khi gã đến xem pháp sự ở chùa Thiên Chiếu thì nhìn thấy em ở đó. Lúc sau gã mới nảy lên ý đồ muốn bắt cóc em, gã đánh ngất đồng bọn rồi trói em mang đi. Gã không thừa nhận chủ của mình là Lâu Thời Tấn.”

Thẩm Thụy bật cười, hoàn toàn không tin lý do thoái thác kiểu này.

Tô Nguyên trầm mặc, thở dài: “Hà cớ gì phải vậy.” [Lớp mười một Mạc Nam đã đe dọa “mình”, là Lâu Thời Tấn xuất hiện đúng lúc đánh bọn họ chạy đi, chẳng lẽ lúc ấy do Lâu Thời Tấn tạo ra? Nếu thế, thì thực… quá nực cười.]

“Lâu Thời Tấn chủ mưu thì phải gánh chịu hậu quả. Không có cách nào trốn thoát khỏi trại giam.”

Thẩm Thụy đã xếp người rồi, khi đi vào sẽ cho bọn chúng một ký ức khó quên sau song sắt.

Lâu Thời Tấn không thừa nhận thì sao, nhà họ Lâu sắp bị nhà họ Thẩm đuổi khỏi Bắc Kinh rồi. Chờ khi gã ra cũng khỏi cần phải suy nghĩ về quyền thừa kế, dù sao cũng chẳng có gì để kế thừa.

Tô Nguyên gật đầu: “Đúng, cậu ta phạm pháp nên gánh chịu trách nhiệm.” [May mắn thay, mình đến một nơi xã hội pháp trị, nếu không…]

“Nguyên Nguyên.” Thẩm Thụy ôm chặt eo Tô Nguyên, ghé vào tai nhỏ giọng gọi tên cậu.

Tai của Tô Nguyên hơi ngứa, cậu nghiêng đầu né tránh: “Sao… Có chuyện gì sao anh?”

Thẩm Thụy: “Anh đã nói dối Tô Trạch.”

“Nói dối cái gì ạ?”

“Anh nói,” Thẩm Thụy vẫn ghé sát vào tai cậu như cũ, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Sau khi bị bắt cóc em có bóng ma tâm lý, giờ cần phải được bác sĩ tâm lý điều trị một khoảng thời gian. Bác sĩ dặn mọi người tạm thời đừng đến gặp em, để em có không gian yên tĩnh.”

“Khi em nằm viện, nhà họ Tô không có ai tới thăm nhưng người nhà của em vô cùng quan tâm em, bọn họ rất yêu em đấy.”

“Trước đó, bọn bắt cóc yêu cầu hai trăm triệu tiền chuộc, nhà họ Tô đã đồng ý ngay lập tức không có chút do dự dù cho vốn lưu động của công ty có thể xảy ra vấn đề.”

“Em xem, có nhiều người yêu thương em như vậy, và anh cũng thế. Cho dù là vì anh, đi khám bác sĩ tâm lý một chút nhé, được không em? Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, đi cùng em.”

Cơ thể Tô Nguyên trở nên cứng đờ khi nghe Thẩm Thụy nói.

Thẩm Thụy ngừng xoa bụng mà gắt gao ôm người trước mặt hắn, giọng nói nhẹ nhàng tràn ngập sự dịu dàng: “Có được không em?”

Hắn đã đọc sơ qua một vài quyển sách mà Du Châu đề cập, khi mắc bệnh trầm cảm thì cơ thể sẽ có vấn đề rồi dẫn đến cảm xúc cũng biến đổi theo.

Nguyên Nguyên chỉ là bị bệnh thôi, vậy thì phải đi khám bác sĩ.

Ngoài ra không có sự lựa chọn nào khác.

“… Vâng, em nên đi gặp bác sĩ, em hiểu mà.” Mũi Tô Nguyên chua xót, nước mắt dần dần tích trong hốc mắt.

“Nhưng trầm cảm thực sự rất khó chữa, em đã thử…” [Nhưng cuối cùng vẫn thất bại…]

Thẩm Thụy xót xa hôn lên tóc Tô nguyên: “Bây giờ thì khác rồi, em có anh.”

Tô Nguyên cúi đầu: “Em sợ anh sẽ thất vọng.” [Em cũng sẽ thất vọng.]

“Chỉ cần có em ở bên cạnh, anh sẽ không bao giờ thất vọng.”

Thẩm Thụy ôm Tô Nguyên, để cậu nằm nghiêng trong lòng hắn, rồi hôn lên gáy cậu.

Cằm của Tô Nguyên bị Thẩm Thụy nắm lấy, môi không tự chủ mà hé mở.

“Ưm…”

Mùi thơm của kem đánh răng cây xô thơm hòa cùng hương vị sạch sẽ mát lạnh của Thẩm Thụy, trong nháy mắt xâm nhập vào toàn bộ hơi thở của Tô Nguyên.

Nụ hôn của Thẩm Thụy lúc này rất khác so với hồi ở Lễ hội thả diều, nụ hôn trước đó chỉ phớt qua rồi dừng.

Bây giờ nó tràn đầy chiếm hữu, tấn công không ngừng, quét qua từng ngóc ngách chưa từng chạm tới trong miệng cậu. 

Đó là sự độc đoán không phù hợp với phong cách thường ngày của hắn, như thể hắn muốn in dấu ấn của riêng mình trên người thanh niên.

Ban đầu Tô Nguyên còn muốn chống cự và giãy giụa một chút nhưng không bao lâu sau cậu bị hôn đến mức run rẩy, hai tay ôm lấy cổ đối phương, đáp lại nụ hôn triền miên mà kịch liệt này.

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu.

Khi Tô Nguyên tỉnh táo lại thì cậu đã nằm ở trên người Thẩm Thụy. Cậu vịn bả vai của Thẩm Thụy, thở hổn hển không ngừng.

Hai tay Thẩm Thụy liên tục vuốt v e lưng đối phương, thấp giọng hỏi: “Em còn ổn chứ?”

“Còn ạ…”

Bỗng nhiên Tô Nguyên phát hiện giọng nói của mình vô cùng khàn, chỉ có thể gật gật đầu rồi không nói nữa. [Hình như anh ấy… đang quyến rũ mình.]

Thẩm Thụy khẽ cười, ngồi dậy với tư thế này, một tay ôm Tô Nguyên, tay còn lại thì với lấy bình giữ nhiệt.

“Nào, em uống một ngụm đi.”

Tô Nguyên ngước mắt nhìn đối phương, lúc này môi của Thẩm Thụy đỏ dị thường, trên mặt cũng hiện ra một ít d*c vọng không rõ ràng. 

Tô Nguyên không dám nhìn nữa, uống hớp nước xong quẳng lại một câu “Em đi tắm” rồi chạy vào phòng tắm.

Gương mặt người đẹp trong gương đỏ bừng, ngay cả vành tai và khóe mắt cũng ửng đỏ. Môi của cậu so với Thẩm Thụy còn đỏ hơn, thậm chí còn hơi sưng lên, dáng vẻ giống như vừa mới hôn rất mãnh liệt.

Lúc sấy tóc, Tô Nguyên còn không dám nhìn đối phương.

*

Ngày hôm sau, Tô Nguyên tiếp tục cuộc sống yên bình trong trường.

Nhà họ Thẩm đã chặn tin tức về vụ bắt cóc, các trang báo cũng không được đưa tin như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Sáng hôm nay có tiết lịch sử, vẫn là bốn tiết học như cũ.

Mọi người trong lớp cũng đã quen với cách lên lớp xuất quỷ nhập thần của Tô Nguyên.

Mỗi lần Tô Nguyên không đến lớp, bọn họ đều suy đoán có phải Tô Nguyên lại bị ốm nữa không. Bị ốm rất khó chịu thế nên không ai ghen tị với đặc quyền này của cậu.

Vu Gia Tường đưa cho Tô Nguyên một túi thịt bò khô nhỏ, nói: “Tô Nguyên, ông đói bụng không? Cầm lấy ăn đi.”

Hai hôm trước trời lại mưa, chắc hẳn Tô Nguyên bị cảm nhỉ?

“Cảm ơn.” Tô Nguyên gật đầu, sau đó xé túi thịt bò khô ra và cắn một miếng.

Hương vị cũng không tệ, không mặn không nhạt.

Cậu phải mau chóng tăng cân thôi. Sáng nay Thẩm Thụy nhìn cân nặng hiện trên cái cân với vẻ mặt không được vui vẻ cho lắm.

Vu Gia Tường trợn tròn hai mắt, dù cậu ta ăn đồ ăn vặt của đối phương nhiều lần như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy Tô Nguyên ăn.

Các cô gái ở cuối lớp cũng trở nên phấn khích.

“Ối, cái tên Vu Gia Tường này cuối cùng cũng chia sẻ đồ ăn vặt rồi sao? Tô Nguyên ăn hay là cậu ta ăn vậy.”

“Cũng không thể nói như vậy, ngay cả đồ ăn tự mang đi Tô nguyên cũng không ăn, nhưng đúng là Vu Gia Tường vô dụng thật.”

“Ê ê ê tụi mày nhìn cậu ấy ăn rồi kìa, cuối cùng không còn rơi vào bụng Vu Gia Tường nữa huhuhuhu.”

“Có lẽ kiếp này chúng ta có thể nhìn thấy Tô Nguyên tăng cân rồi. Nhìn cổ tay của cậu ấy còn nhỏ hơn cả tớ, sợ kéo tí thôi là muốn trật cả khớp.”

“Thôi cậu im lặng đi, nói làm xàm gì đâu không!!!”

Trong sân trường, Chung Lãng và hai vệ sĩ mới được cử đến đang ngồi trong xe, nhìn chằm chằm chấm đỏ đại diện cho Tô Nguyên trên màn hình camera.

A Lâm: “Chung Lãng, đây không phải là vệ tinh định vị của tập đoàn Thịnh Thế à?”

A Dung sờ cằm: “Chắc chắn rồi, sao có thể để người ngoài biết được hành tung của bà chủ chúng ta?”

Chung Lãng ừ một tiếng: “Chắc mọi người đều biết chuyện xảy ra hai ngày trước, đây là thiết bị định vị thu nhỏ do phòng thí nghiệm Thịnh Thế khẩn cấp chế tạo, sai số chỉ trong vòng một mét.”

“Mặc kệ là góc nào trên trái đất đều có thể bị vệ tinh của chúng ta dò tới.”

“Chúng ta tuyệt đối không được rời mắt khỏi cậu Tô, ít nhất phải có đồng thời hai người quan sát, hiểu chưa?”

A Lâm và A Dung: “Đã hiểu ạ.”

Thẩm Thụy đang đọc sách trong ký túc xá, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn chấm đỏ nhỏ trên máy tính bảng.

Ý của Du Châu rất rõ ràng, hắn chính là khâu quan trọng nhất trong quá trình chữa trị của Tô Nguyên nên hiểu rõ bệnh tình là không thể thiếu.

Vì vậy hắn đã mua không ít sách tâm lý học để mỗi khi Tô Nguyên ra ngoài lại nghiên cứu.

Sau bữa trưa, Thẩm Thụy muốn Tô Nguyên phơi nắng nhiều hơn, trong sách nói việc này giúp ích cho cậu.

“Muốn cho mèo ăn à?”

Thẩm Thụy xách theo một cái túi nhỏ, bên trong nhét một ít pate và túi hạt cho mèo, tất cả đều do hắn sai người mang tới.

Ánh mắt Tô Nguyên sáng lên: “Ừm.” [Rất lâu rồi mình chưa thấy Bé Quýt và Nhóc Tám, không biết hai đứa có tăng cân không.]

Thẩm Thụy mỉm cười.

Thật tốt khi em vẫn ở bên anh.

***

Thụy Thụy tết tóc tất thắng: Bắt đầu học~~ anh yêu Nguyên Nguyên

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play