Sáng sớm ngày hôm sau, tôi phải chịu đựng trên xe tầm 20 phút nữa mới có thể đến công viên trò chơi. Đi chơi mà khổ sở như tôi thì không mấy người chịu khó đâu.

"Cậu ổn không?" Thanh Phong đưa một cái bọc lên về phía tôi

"Ổn, ổn, không sao" Tôi trả lời rồi nhắm tịt mắt lại.

Đến nơi, tôi phải đi lấy vé tham quan của cả lớp đeo vô tay từng bạn, cơn say xe còn chưa qua, khó chịu cực kì.

"Tôi làm cho, đi qua kia ngồi đi" Thanh Phong nói

"Lớp trưởng tụi này làm cho" Phương Anh nói

"Qua đó ngồi đi" Thanh Nhã nói

Tôi đi qua ghế đá ngồi nghỉ, ngồi một chút thì thấy đỡ hơn, đoàn cũng bắt đầu di chuyển vào khi vui chơi.

Tôi mới vừa hoàn hồn sau say xe vậy mà thích chí kéo 3,4 đứa khá thân với tôi chơi đu quay mạo hiểm.

Trên xe tuy ngồi cách xa nhau nhưng tụi nó cũng hỏi han tôi các thứ, tính ra cũng không phải thờ ơ.

Tự nhiên, tôi lại nhớ đến Phong, anh ấy không hỏi gì nhiều, chỉ ở bên dùng hành động lo cho tôi.

"Đã quá đi" Thanh Nhã la lên

"Trời ơi, cao quá đi, xuống xuống" Một đứa bạn khác la lên

Tôi nhìn xuống, tự hiểu bản thân mình yếu mà còn thích ra gió, nhưng được cái chơi vậy rất kích thích, vô cùng thích luôn.

Trong khu cho chơi có 2 loại xe chở đi xem toàn bộ khuôn viên, 1 loại là xe điện bình thường, loại thứ hai là xe lửa chạy phía trên ( giống tàu lượn siêu tốc nhưng nó chạy tốc độ chậm, chủ yếu cho du khách tham quan nhìn rõ từ trên xuống)

Tôi với đám bạn hào hứng đi lên tàu, chạy qua khu B là bể bơi, chỉ đi lướt qua thôi, đập vô mắt tôi là hình ảnh của cả đám con trai lớp tôi đang chơi cầu tuột trong bể bơi.

"Mấy bạn nam lớp mình cũng đẹp đó chứ" Bạn nữ ngồi sau tôi cảm thán

Còn tôi chỉ chú ý đến Thanh Phong thôi, anh ấy nhìn rất chắc khoẻ.

Đi tham quan hết một vòng, mấy đứa tôi quyết định đi nhà ma, tôi thấy cũng không đáng sợ lắm mà mấy đứa bạn tôi cứ la ó, nép sát vào tôi.

Đang ngắm nhìn đám thây ma làm bằng nhựa kia, bất thình lình có một cánh tay nhựa trắng tươi đưa ra vịn lấy vai của những du khách đi vào đó.

Bọn họ hét lên, tôi cũng giật mình, theo phản xạ lấy tay nắm giật ra, tôi nghĩa do tốc độ tôi nhanh hay sao ấy, chứ cánh tay ấy chỉ vịn nhẹ rồi buông ra.

Ấy vậy mà, tôi gỡ đứt luôn cánh tay giả ấy cầm trong tay, tôi đem nó giấu bên hông của mình đợi ra lối ra vào trộm để lên kệ.

Ra ngoài đứng nói chuyện bàn luận với nhau có nên đi băng đăng chơi hay đi sở thú thì anh mắt tôi lại rơi trên người anh ấy.

Anh ấy quần áo được thay mới, có vẻ lúc nãy chơi đã làm ướt bộ cũ. Anh ấy cũng nhìn tôi.

Chỉ là một ánh mắt liếc qua, không hiểu sao tôi thấy có sự quan tâm, ấm áp cơ chứ.

Quốc Cường bên nhóm anh ấy đi qua hỏi nhóm tôi có muốn nhập bọn đi băng đăng cùng không, nhóm tôi nhìn nhau hỏi ý kiến thì đứa con gái nhoi nhất trong nhóm đã nói

"Ok, càng đông càng vui" nói rồi hút lấy vai tôi và hai đứa còn lại

Tôi biết bạn tôi đang tuổi xuân tình yêu gõ cửa mà.

Trước khi vào băng đăng, chúng tôi mặc một bộ đồ chuyên dụng khác, tôi đang loay hoay mang bọc giày thì Thanh Phong đưa chiếc áo khoác cho tôi.

Mấy đứa khác hào hứng vào trước, còn tôi và anh ấy nhìn nhau.

"Cậu vào trước đi" Tôi nói

"Vào chung luôn" Anh ấy vẫn đứng đó

Tôi không có điện thoại, chủ yếu nếu chụp hình thì mượn của các bạn chụp ké.

Chúng tôi tạo đủ kiểu, làm đủ trò, sao khi làm trò xong một hồi tôi cũng tách ra. Đang mãi ngắm các tượng băng, tôi cảm thấy có người bước lên đứng kế bên tôi.

Tôi quay mặt sang thấy anh ấy đang lướt điện thoại, anh ấy cũng nhìn tôi rồi giơ máy lên, chụp xong anh ấy ra chỗ khác.

Một hành động thật lạ, tôi nghĩ nếu muốn chụp đứng xa hơn lấy toàn cảnh không phải đẹp hơn sao.

Chẳng hiểu.

Chơi một ngày ở đó, ngày tiếp theo là vườn trái cây, hôm nay mới thật sự có những tình huống dở khóc dở cười.

Có đứa bạn tôi, đang đi nói chuyện vui vẻ, chẳng hiểu sao một đường đi xuống mương. Có đứa đi đụng trúng cành cây bật ngược người ra sau, còn rủ nhau chơi chèo xuồng mà xuồng không đi được bao xa.

Trái chính không bẻ đi bẻ trái sống, vô trong đưa cho mấy bạn khác gọt trái cây, tụi nó la um sùm.

Tôi cũng đi theo nhóm bẻ trái cây, vườn này người ta trồng theo hướng sinh học tự nhiên có nuôi các loại thiên địch để kháng sâu rầy trong đó chắc chắn có kiến.

Tôi bị kiến bò lên người, còn bị cắn cho mấy vết, không chỉ tôi mà mấy đứa khác không cần thận cũng bị, chủ vườn thấy thế đưa cho chúng tôi loại thuốc bôi.

Mỗi đứa mỗi góc, tự xử.

Tôi chật vật đưa tay với ra sau lưng, không bôi tới vết cắn đằng sau, đang chật vật thì có người lại lấy thuốc trên tay tôi xuống.

Thanh Phong lấy thuốc chấm lên bông, thoa lên vết cắn đằng sau lưng.

Cảm giác vừa nóng, vừa ngứa, vừa như có luồng điện đang chạy dọc sống lưng, tôi cứ ngồi im đắm chìm trong đó.

Ngày hôm đó buổi trưa lên xe quay về, anh ấy vẫn ngồi kế bên tôi.

"Nè, ngậm này vào sẽ dễ chịu hơn" Anh ấy đưa cho tôi một viên ô mai mật ong

"Cậu lấy đâu ra vậy?" Tôi nhìn nguyên hũ ô mai

"Mua ở quầy bán đồ ăn trong vườn vừa nãy" Thanh Phog chỉnh ghế ngồi nói

Tôi chắc chắn hủ này không rẻ, mấy khu du lịch có bán gì rẻ đâu.

"Cảm ơn " Tôi lấy ngậm vào miệng, vị chua, mặn, ngọt hoà quyện rất dễ chịu.

Xe bắt đầu lăn bánh, tôi nhắm mắt lại, dù sao ngủ rồi sẽ không cảm thấy buồn nôn.

Tôi không thích ông tài xế tí nào, chạy xe quá dằn, nằm trên ghế mà tôi ngã qua ngã lại, nằm cũng chẳng yên, đầu tôi có khi va đầu thẳng cô cửa kính xe.

Tôi nhất quyết không mở mắt, tiềm thức biết mình đã ngủ nhưng vẫn có cảm giác xung quanh.

Một bàn tay đỡ lấy đầu tôi, nhẹ nhàng từ từ đưa tôi nguyên về phía bên phải của mình, đầu tôi như đang dựa lên một thứ gì đó, tuy hơi cứng nhưng cảm giác rất thoải mái. Tôi lại chìm vào giấc ngủ.

Cứ mỗi lần tôi dậy, tôi lại hớp chút nước, anh ấy lại đưa cho tôi thêm một viên ô mai, cứ như thế suốt cả chặn đường.

Nhưng nhờ thế tôi không có ói trên xe, chỉ cảm thấy đầu óc hơi quay cuồng một ít thôi.

"Cho cậu đó" Anh ấy đêm nguyên hũ ô mai đưa cho tôi rồi dọn hành lí xuống xe

Tôi chưa kịp phản ứng anh ấy đã đi lên xe cho cha chở về rồi

Tôi kiểu?????

Nhưng vẫn đem hũ ô mai về nhà, hôm sau đem vô lớp đưa trả lại vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play